Nữ nhân mà Nghiêm Lăng dẫn đến chỉ ngoài đôi mươi, da dẻ trắng đến mức trắng bệch có vẻ như có bệnh, nhìn vô cùng yếu ớt nhưng hàng lông mày ngang thẳng tắp, thoạt nhìn toát lên vẻ giỏi giang. Nàng ta họ La, tên Thanh.
“Nghiêm thúc ngoài ba mươi mới lấy vợ, sao có thể làm qua loa như vậy?” Ôn Đình Trạm có vẻ như không hài lòng với cách làm của Nghiêm Lăng, có thể không phô trương nhưng không thể giấu giếm như vậy. Rõ ràng là hỷ sự nhưng lại khiến người khác có suy nghĩ không bình thường.
"Ha ha, Nghiêm thúc ta tuổi đã cao, hơn nữa Thanh Thanh cũng không muốn phô trương. Nghiêm thúc đã không thân không thích, bây giờ đã thân với các ngươi như vậy thì để các ngươi làm chủ hôn cho ta vậy.” Nghiêm Lăng cười thật thà, gương mặt của ông ấy không che giấu được sự vui mừng. Có thể thấy được ông thật sự thích La Thanh, một nam nhân bình thường lấy được nữ nhân trong lòng mình, dù cho nghèo khổ cũng sẽ không hà tiện như vậy, huống chi Nghiêm Lăng không hề nghèo khó.
“Nhưng...”
“Nếu Nghiêm thúc đã muốn như vậy thì hãy cứ làm theo ý của Nghiêm thúc đi nhưng Nghiêm thúc cũng biết ta làm gì mà, ta sẽ tặng Nghiêm thúc và La Thanh cô nương bát tự hòa hợp, lại thêm cả thời điểm thích hợp.” Ôn Đình Trạm đang nói nhưng Dạ Dao Quang đã nhanh hơn một bước cướp lấy lời Ôn Đình Trạm sau đó cười híp mắt nói.
Ôn Đình Trạm có thể không nhìn ra độ nhạy cảm của Dạ Dao Quang lại nhạy bén như thế ư? Ngay lúc Nghiêm Lăng đang trả lời câu hỏi của Ôn Đình Trạm, ông ấy rất nhanh quay sang nhìn La Thanh. Ánh nhìn này Dạ Dao Quang không hề nhìn thấy nhưng căn cứ vào sự ngại ngùng của không khí xung quanh thì cô chắc chắn ý muốn không tổ chức long trọng là chủ ý của La Thanh. La Thanh là một góa phụ, khiêm tốn là điều tất yếu nhưng cô không ngờ La Thanh lại có sức ảnh hưởng lớn đến Nghiêm Lăng như vậy, phải biết rằng đây là lần đầu tiên Nghiêm Lăng kết hôn.
Thế nhưng ban đầu Dạ Dao Quang đã xem qua sắc mặt của La Thanh nhưng lại không nhìn thấy điều gì khác thường nên mới đề cập đến bát tự hòa hợp. Sắc đẹp nhìn bằng mắt của một người không thể thay đổi tức thời, cũng không có biện pháp che giấu thế nhưng sinh thần bát tự sẽ tiết lộ hết mọi điều của một người.
"Ta và Thanh Thanh đã tìm người hợp bát tự, cũng đã định ngày kết hôn là năm ngày sau. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Nghiêm Lăng nói thẳng không hề suy nghĩ.
Đừng nói Dạ Dao Quang, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng chớp mắt không ngớt. Ôn Đình Trạm không có bản lĩnh như Dạ Dao Quang nhưng lại có khả năng phán đoán mức độ đáng tin của lòng người. Nghiêm Lăng chính là con người như vậy, cho dù đã tìm được người hợp bát tự nhưng khi Dạ Dao Quang nhắc đến cũng không nói thẳng đuột không chút do dự như vậy. Tất cả đều do trước khi đến đây đã có người hỏi Nghiêm Lăng như vậy. Vì đã hỏi qua, trả lời qua nên mới có thể trả lời lưu loát đến thế.
Vậy thì đã có vấn đề xảy ra, giả sử như La Thanh vì muốn làm vui lòng Dạ Dao Quang và cậu cho nên trước khi đến đây đã tìm hiểu trước. Biết được Dao Dao có bản lĩnh như vậy, đồng thời biết Dao Dao có thể bảo vệ tính mạng này thì tại sao một thôn nữ vô tri như La Thanh không thể không sinh ra cảm giác khâm phục, huống hồ gì nàng ta càng mong Dao Dao hợp bát tự cho họ nhưng tại sao lại thành ra muốn khéo léo kéo Nghiêm Lăng rời đi?
Với sự suy luận vượt qua người thường, cuối cùng Ôn Đình Trạm cũng hiểu ra La Thanh không phải là người đơn giản, bèn nói: “Nghiêm thúc, người còn không biết bản lĩnh của Dao Dao sao, thế gian này người có bản lĩnh thật sự cũng không nhiều. Người và La cô nương đừng che mắt thiên hạ nên tốt hơn hết hãy để Dao Dao tác hợp cho hai người đi, đây là chuyện quan trọng cả đời người.”
“Cái này...” Nghiêm Lăng bị lời nói của Ôn Đình Trạm dao động nhưng vẫn rất tôn trọng nhìn La Thanh.
Hành động này khiến đôi mắt của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cùng chớp một cái. Địa vị nam nhân trong thời đại này cao hơn gấp trăm ngàn lần mà Nghiêm Lăng lại mắc bệnh của nam nhân thời đó - chủ nghĩa đại nam nhân. Thế mà dù cho có xảy ra chuyện nhỏ như thế nào đi chăng nữa Nghiêm Lăng cũng phải trưng cầu ý kiến của La Thanh thì có thể chỉ ra rằng trong vài tháng ngắn ngủi La Thanh đã có sức ảnh hưởng sâu tận xương tủy đối với Nghiêm Lăng.
Có thể lần này là do Nghiêm Lăng quá thẳng thắn, La Thanh có chút ngượng ngùng liền hất tóc xuống xấu hổ nói: “Tôi... tôi nghe nói một chuyện không thể phiền hai chủ...”
“Đến chuyện này La cô nương cũng biết, quả thực như lời đồn.”
Dạ Dao Quang nghe câu nói ấy xong cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Một thôn nữ đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại biết chuyện phong thủy không thể phiền hai chủ.
“Là ta đã quá mạo muội rồi, nếu đã là hỷ sự của Nghiêm thúc và La Thanh cô nương, ta và Trạm ca chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
Nói xong Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm liền nói: “Nghiêm thúc đi đứng bất tiện nên nghỉ ngơi trước đi, hôm nay người hãy lưu lại đây, ta đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị phòng cho người rồi.”
“Được thôi, ta vốn định đến thăm ngươi, xem nơi ở của tam ca.” Nghiêm thúc lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó Ôn Đình Trạm dặn dò Vương Mộc dẫn hai người đi đến gian phòng đã được dọn dẹp. Ôn Đình Trạm đi theo Dạ Dao Quang trở về viện của bọn họ.
“Dao Dao, vì sao nàng phải giữ chân bọn họ?"
Ôn Đình Trạm đã phát hiện La Thanh bất thường cho nên trong lòng có chút khó chịu. Nhất là khi cậu nhìn thấy tấm lòng của Nghiêm Lăng không ngại nàng ta là góa phụ mà thật tâm muốn cưới, rốt cuộc lại bị lợi dụng, trong lòng cậu thật sự không thoải mái.
“La Thanh muốn nhắm đến muội.” Dạ Dao Quang đứng tại ngôi nhà mới xây, hoa sen trong hồ men theo đường cong hành lang được xây bằng gạch đá, có thể thấy được cành sen mất đi vẻ héo úa thay bằng màu xanh tươi mới.
“Vậy tại sao không để nàng ta đạt được ước nguyện.”
"Dao Dao, có phải nàng đã nhìn thấy gì từ sắc mặt của nàng ta?" Ôn Đình Trạm vội hỏi.
"Không, muội chẳng nhìn ra cái gì cả, gương mặt nàng ta rất phù hợp với một thôn phụ.” Dạ Dao Quang lắc đầu.
"Nếu không sao muội có thể cho nàng ta vào?”
Người xa lạ đi vào nhà của cô, nhất là người có thể trở thành người thân, việc đầu tiên Dạ Dao Quang để ý chính là ngoại hình. Quả thật lúc đầu La Thanh đã lừa được cô nhưng nàng ta đã quá xem thường hai người họ rồi.
“Lẽ nào ngoại hình cũng có thể làm bộ?" Ôn Đình Trạm vẫn cho là ngoại hình chính tấm gương cho số mạng của mỗi người khiến mọi thứ của họ đều hiện ra trước mắt.
"Sao không thể?"
Dạ Dao Quang cười nói:
“Dịch dung chỉ ảnh hưởng đến ngoại hình nhưng có một số người tu vi cao có thể dùng Chướng Nhãn Pháp để làm thay đổi ngoại hình của một người.
“Vậy tại sao nàng ta lại không bịa đặt ra ngày sinh tháng đẻ khác?” Nếu lấy ngày sinh tháng đẻ khác cũng không gây nên hoài nghi.
"Chàng không hiểu chuyện này rồi, muốn thay đổi ngoại hình một người không khó nhưng đã thay đổi ngoại hình còn muốn bịa đặt một ngày sinh tháng đẻ không một tí sai lệch thì thực sự quá khó. Nàng ta rõ ràng muốn mượn danh nghĩa của Nghiêm thúc, vậy cần thêm một cái bẫy không tương khắc với ngày sinh tháng đẻ của Nghiêm thúc, bằng không nàng ta sao có thể đến gần Nghiêm thúc lâu như vậy mà Nghiêm thúc lại chẳng có chuyện gì xảy ra? Tất cả đều cho thấy rằng nàng ta cũng không muốn lấy ngày sinh tháng đẻ giả để lừa muội, thật sự là..."
Khóe môi Dạ Dao Quang lạnh lùng nhếch lên: “Nàng ta có dám không?”
“Nghiêm thúc ngoài ba mươi mới lấy vợ, sao có thể làm qua loa như vậy?” Ôn Đình Trạm có vẻ như không hài lòng với cách làm của Nghiêm Lăng, có thể không phô trương nhưng không thể giấu giếm như vậy. Rõ ràng là hỷ sự nhưng lại khiến người khác có suy nghĩ không bình thường.
"Ha ha, Nghiêm thúc ta tuổi đã cao, hơn nữa Thanh Thanh cũng không muốn phô trương. Nghiêm thúc đã không thân không thích, bây giờ đã thân với các ngươi như vậy thì để các ngươi làm chủ hôn cho ta vậy.” Nghiêm Lăng cười thật thà, gương mặt của ông ấy không che giấu được sự vui mừng. Có thể thấy được ông thật sự thích La Thanh, một nam nhân bình thường lấy được nữ nhân trong lòng mình, dù cho nghèo khổ cũng sẽ không hà tiện như vậy, huống chi Nghiêm Lăng không hề nghèo khó.
“Nhưng...”
“Nếu Nghiêm thúc đã muốn như vậy thì hãy cứ làm theo ý của Nghiêm thúc đi nhưng Nghiêm thúc cũng biết ta làm gì mà, ta sẽ tặng Nghiêm thúc và La Thanh cô nương bát tự hòa hợp, lại thêm cả thời điểm thích hợp.” Ôn Đình Trạm đang nói nhưng Dạ Dao Quang đã nhanh hơn một bước cướp lấy lời Ôn Đình Trạm sau đó cười híp mắt nói.
Ôn Đình Trạm có thể không nhìn ra độ nhạy cảm của Dạ Dao Quang lại nhạy bén như thế ư? Ngay lúc Nghiêm Lăng đang trả lời câu hỏi của Ôn Đình Trạm, ông ấy rất nhanh quay sang nhìn La Thanh. Ánh nhìn này Dạ Dao Quang không hề nhìn thấy nhưng căn cứ vào sự ngại ngùng của không khí xung quanh thì cô chắc chắn ý muốn không tổ chức long trọng là chủ ý của La Thanh. La Thanh là một góa phụ, khiêm tốn là điều tất yếu nhưng cô không ngờ La Thanh lại có sức ảnh hưởng lớn đến Nghiêm Lăng như vậy, phải biết rằng đây là lần đầu tiên Nghiêm Lăng kết hôn.
Thế nhưng ban đầu Dạ Dao Quang đã xem qua sắc mặt của La Thanh nhưng lại không nhìn thấy điều gì khác thường nên mới đề cập đến bát tự hòa hợp. Sắc đẹp nhìn bằng mắt của một người không thể thay đổi tức thời, cũng không có biện pháp che giấu thế nhưng sinh thần bát tự sẽ tiết lộ hết mọi điều của một người.
"Ta và Thanh Thanh đã tìm người hợp bát tự, cũng đã định ngày kết hôn là năm ngày sau. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Nghiêm Lăng nói thẳng không hề suy nghĩ.
Đừng nói Dạ Dao Quang, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng chớp mắt không ngớt. Ôn Đình Trạm không có bản lĩnh như Dạ Dao Quang nhưng lại có khả năng phán đoán mức độ đáng tin của lòng người. Nghiêm Lăng chính là con người như vậy, cho dù đã tìm được người hợp bát tự nhưng khi Dạ Dao Quang nhắc đến cũng không nói thẳng đuột không chút do dự như vậy. Tất cả đều do trước khi đến đây đã có người hỏi Nghiêm Lăng như vậy. Vì đã hỏi qua, trả lời qua nên mới có thể trả lời lưu loát đến thế.
Vậy thì đã có vấn đề xảy ra, giả sử như La Thanh vì muốn làm vui lòng Dạ Dao Quang và cậu cho nên trước khi đến đây đã tìm hiểu trước. Biết được Dao Dao có bản lĩnh như vậy, đồng thời biết Dao Dao có thể bảo vệ tính mạng này thì tại sao một thôn nữ vô tri như La Thanh không thể không sinh ra cảm giác khâm phục, huống hồ gì nàng ta càng mong Dao Dao hợp bát tự cho họ nhưng tại sao lại thành ra muốn khéo léo kéo Nghiêm Lăng rời đi?
Với sự suy luận vượt qua người thường, cuối cùng Ôn Đình Trạm cũng hiểu ra La Thanh không phải là người đơn giản, bèn nói: “Nghiêm thúc, người còn không biết bản lĩnh của Dao Dao sao, thế gian này người có bản lĩnh thật sự cũng không nhiều. Người và La cô nương đừng che mắt thiên hạ nên tốt hơn hết hãy để Dao Dao tác hợp cho hai người đi, đây là chuyện quan trọng cả đời người.”
“Cái này...” Nghiêm Lăng bị lời nói của Ôn Đình Trạm dao động nhưng vẫn rất tôn trọng nhìn La Thanh.
Hành động này khiến đôi mắt của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cùng chớp một cái. Địa vị nam nhân trong thời đại này cao hơn gấp trăm ngàn lần mà Nghiêm Lăng lại mắc bệnh của nam nhân thời đó - chủ nghĩa đại nam nhân. Thế mà dù cho có xảy ra chuyện nhỏ như thế nào đi chăng nữa Nghiêm Lăng cũng phải trưng cầu ý kiến của La Thanh thì có thể chỉ ra rằng trong vài tháng ngắn ngủi La Thanh đã có sức ảnh hưởng sâu tận xương tủy đối với Nghiêm Lăng.
Có thể lần này là do Nghiêm Lăng quá thẳng thắn, La Thanh có chút ngượng ngùng liền hất tóc xuống xấu hổ nói: “Tôi... tôi nghe nói một chuyện không thể phiền hai chủ...”
“Đến chuyện này La cô nương cũng biết, quả thực như lời đồn.”
Dạ Dao Quang nghe câu nói ấy xong cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Một thôn nữ đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại biết chuyện phong thủy không thể phiền hai chủ.
“Là ta đã quá mạo muội rồi, nếu đã là hỷ sự của Nghiêm thúc và La Thanh cô nương, ta và Trạm ca chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
Nói xong Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm liền nói: “Nghiêm thúc đi đứng bất tiện nên nghỉ ngơi trước đi, hôm nay người hãy lưu lại đây, ta đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị phòng cho người rồi.”
“Được thôi, ta vốn định đến thăm ngươi, xem nơi ở của tam ca.” Nghiêm thúc lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó Ôn Đình Trạm dặn dò Vương Mộc dẫn hai người đi đến gian phòng đã được dọn dẹp. Ôn Đình Trạm đi theo Dạ Dao Quang trở về viện của bọn họ.
“Dao Dao, vì sao nàng phải giữ chân bọn họ?"
Ôn Đình Trạm đã phát hiện La Thanh bất thường cho nên trong lòng có chút khó chịu. Nhất là khi cậu nhìn thấy tấm lòng của Nghiêm Lăng không ngại nàng ta là góa phụ mà thật tâm muốn cưới, rốt cuộc lại bị lợi dụng, trong lòng cậu thật sự không thoải mái.
“La Thanh muốn nhắm đến muội.” Dạ Dao Quang đứng tại ngôi nhà mới xây, hoa sen trong hồ men theo đường cong hành lang được xây bằng gạch đá, có thể thấy được cành sen mất đi vẻ héo úa thay bằng màu xanh tươi mới.
“Vậy tại sao không để nàng ta đạt được ước nguyện.”
"Dao Dao, có phải nàng đã nhìn thấy gì từ sắc mặt của nàng ta?" Ôn Đình Trạm vội hỏi.
"Không, muội chẳng nhìn ra cái gì cả, gương mặt nàng ta rất phù hợp với một thôn phụ.” Dạ Dao Quang lắc đầu.
"Nếu không sao muội có thể cho nàng ta vào?”
Người xa lạ đi vào nhà của cô, nhất là người có thể trở thành người thân, việc đầu tiên Dạ Dao Quang để ý chính là ngoại hình. Quả thật lúc đầu La Thanh đã lừa được cô nhưng nàng ta đã quá xem thường hai người họ rồi.
“Lẽ nào ngoại hình cũng có thể làm bộ?" Ôn Đình Trạm vẫn cho là ngoại hình chính tấm gương cho số mạng của mỗi người khiến mọi thứ của họ đều hiện ra trước mắt.
"Sao không thể?"
Dạ Dao Quang cười nói:
“Dịch dung chỉ ảnh hưởng đến ngoại hình nhưng có một số người tu vi cao có thể dùng Chướng Nhãn Pháp để làm thay đổi ngoại hình của một người.
“Vậy tại sao nàng ta lại không bịa đặt ra ngày sinh tháng đẻ khác?” Nếu lấy ngày sinh tháng đẻ khác cũng không gây nên hoài nghi.
"Chàng không hiểu chuyện này rồi, muốn thay đổi ngoại hình một người không khó nhưng đã thay đổi ngoại hình còn muốn bịa đặt một ngày sinh tháng đẻ không một tí sai lệch thì thực sự quá khó. Nàng ta rõ ràng muốn mượn danh nghĩa của Nghiêm thúc, vậy cần thêm một cái bẫy không tương khắc với ngày sinh tháng đẻ của Nghiêm thúc, bằng không nàng ta sao có thể đến gần Nghiêm thúc lâu như vậy mà Nghiêm thúc lại chẳng có chuyện gì xảy ra? Tất cả đều cho thấy rằng nàng ta cũng không muốn lấy ngày sinh tháng đẻ giả để lừa muội, thật sự là..."
Khóe môi Dạ Dao Quang lạnh lùng nhếch lên: “Nàng ta có dám không?”
/1483
|