Suốt cả chặng đường này, nguy hiểm bọn họ gặp còn thiếu sao? Quả thực là nghe tới những thứ chưa từng nghe, vài thứ thật đúng giống như tiến vào cảnh Tu La.
Vân Dậu nhíu mày hỏi: “Ngươi trực tiếp ăn như vậy sao?”
Chủ yếu là hiện thân thể bọn họ căn bản không thiếu, không phải hẳn là lưu lại đợi đến thời điểm cần ăn mới lấy ra sao, chỗ này tìm được thứ có thể ăn thật không dễ dàng, nhất là còn có thể bổ sung thể lực.
Tô Bát sửng sốt, lập tức giải thích nói: “Không ăn sao? Loại quả này có chút trân quý, nhưng phải chờ dụng cụ tồn trữ dạng ngọc chất, bằng không linh khí dễ dàng bị tiêu hao, ngươi mang theo vật chứa sao?”
Nói xong, ngồi xếp bằng dưới mặt đất, điều tức tiêu hóa chu linh quả. Vân Dậu bọn họ có giới tử nhưng, nhưng dụng cụ ngọc chất thì không có, không khỏi nhìn về phía Mạch Khâm.
Mạch Khâm bất đắc dĩ lắc đầu, duy nhất một hộp ngọc chất thì đã để Tuyết Vực, các cái khác đều đã đầy đan dược, đan dược cũng là thứ cần phải trang bị, có những loại còn có thể cứu mạng gì đó, trân quý giống nhau.
Những người khác thấy vậy liền đứng lên ngắt lấy đưa vào miệng.
Dạ Dao Quang hái xuống một quả, cắn một miệng, bên ngoài nhẵn mịn, bên trong nhiều nước, vị rất ngọt, có một cỗ linh khí nhuận phổi, lưu chuyển trong bụng, cảm giác cực kì thoải mái. Đương nhiên, cũng không quên cho long mạch trong la bàn một vài quả.
Ăn được khoảng mười quả, Dạ Dao Quang mở to mắt nhìn Ôn Đình Trạm bất động như núi, vì thế mở miệng hỏi: “Kim Tử, A Trạm có thể dùng không?”
“Ô ô nha!” Kim Tử ăn tới phồng miệng đồng thời lắc đầu.
Ôn Đình Trạm không thể tu luyện, phàm là người thường, nếu như ăn thứ này, thân thể căn bản không cách nào hấp thu, đến lúc đó ngược lại còn tạo thành tổn thương.
Dùng thần thức truyền lời với Kim Tử, Dạ Dao Quang nhìn chu linh quả cầm trong tay, cảm thấy mùi vị không còn như lúc đầu.
“Dao Dao ăn hết đi.” Ôn Đình Trạm thấy vậy, thân thủ lấy xuống một trái, lau sạch sẽ đưa tới bên môi Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mỉm cười cúi đầu, cắn xuống từ tay hắn: “Được a, rất ngon miệng.”
Kim Tử liếc mắt xem thường liền chạy đến chỗ Mạch Khâm, nó thực không kiên nhẫn nhìn bọn họ tình cảm, nó vẫn là con khỉ độc thân a!
Dạ Dao Quang quả thực cảm thấy quả mà Ôn Đình Trạm hái xuống ngọt như mật, liền ăn hơn mười quả. Mỗi một chu linh quả vào bụng, đều bị thân thể hấp thu sạch sẽ, không có bất luận phản ứng ngược nào.
Nàng thầm nghĩ nói: “Điều này hơn phân nửa là do linh căn. Nàng là người tu luyện ngũ hành, nhu cầu so với những người khác sẽ lớn hơn, bất quá ngoại trừ Mạch Khâm, những người khác đều đang nhắm mắt điều tức, xem ra thứ này đối với nàng mà nói cùng người tu vi Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ giống nhau, đều không có bao nhiêu công hiệu, chỉ có thể làm vặt ăn.”
Lòng có chút mất mát, ăn một lúc ba mươi mấy trái, một cỗ linh khí không chịu khống chế trực tiếp vọt lên tới hai mắt. Dạ Dao Quang kinh ngạc, chỉ cảm thấy trong mắt có kim quang chợt lóe, phảng phất ánh mặt trời chiếu rọi ở trên đảo nổi lên trong vắt.
Bỗng nhiên tầm mắt được kéo xa, nhìn thấy năm đạo thân ảnh đang bay nhanh tới. Viễn cảnh này nàng chỉ thấy được trong nháy mắt thì tầm mắt bị kéo về tới trước mắt.
Dạ Dao Quang chớp chớp mắt, không thấy có dị tượng xuất hiện, trong lòng nghi hoặc không biết sẽ xảy ra chuyện gì, một bên không quên ra tiếng nhắc nhở: “Mọi người để ý, xa xa có người đang tới gần chúng ta.”
Đám người Tô Bát sửng sốt: “Có người?”
Bọn họ tuy đều không cảm ứng được, nhưng tâm tư cũng rất nhanh thoải mái. Đảo này rất quái dị, khí Ngũ hành không dễ dàng dao động, Dạ Dao Quang cũng hẳn là thông qua một biện pháp khác mới biết được. Bất quá bọn họ nghĩ người có thể truy đến nơi đây tuyệt đối không phải người bình thường.
“Chúng ta trước tạm núp ở đây tùy cơ ứng biến.” Thương Liêm Súc kiến nghị, dù sao bởi vì đang trong hoàn cảnh đặc thù, chỉ sợ Dạ Dao Quang cũng không biết người tới tu vi cao hay thấp.
Mọi người nhanh chóng trốn vào bụi cây hoặc ngọn cây gần đó, dùng khí Ngũ hành che giấu hơi thở.
Sau vài nhịp hô hấp, quả nhiên thấy năm thân ảnh đạo nhân chạy tới, tốc độ cực nhanh, xem ra đang rất vội vàng, hẳn là muốn truy lùng cái gì.
Bỗng nhiên một trong năm người cả kinh kêu lên: “Dừng lại!” Sau đó mừng rỡ nói: “Là chu linh quả!”
Mấy người còn lại cũng phát ra âm thanh thán phục, năm người nhanh chóng dừng phía trước chu linh.
Dạ Dao Quang trốn ở bên cạnh một cây đại thụ, đem hơi thở toàn thân thu lại, xuyên qua lá cây nhìn qua. Người đi đầu thắt lưng có hình chân sói, xem ra ba mươi ra trên dưới ba mươi, tu vi khẳng định ở trên nàng, hơn nữa hai mắt tinh anh, bộ dáng có khí chất phi thường. Người này mặc xiêm y có dấu hiệu đám mây, hẳn là người Mặc tộc. Người Mặc tộc vì sao đột nhiên chia làm hai nhóm, một nhóm không phát hiện chu linh quả, một nhóm lại đi ở phía sau bọn họ.
Một đệ tử mừng như điên nói: “Ha ha, chu linh quả nhiều như vậy, đưa nhị cô nương trở về, không nghĩ tới khi quay trở lại có thể gặp chu linh quả nhiều như vậy, thật là buôn bán có lời.”
Những người này đúng là người Mặc tộc, Mặc Khinh Vũ bởi vì sự cố của Mặc Như Vân, ở trong rừng cây bị nọc độc gây thương tích, Mặc Hành khống chế được độc tố trong cơ thể nàng ta, lập tức liên hệ sư huynh hắn đang đi tìm Tuyết Vực. Sư huynh hắn vừa đúng cũng đang đi theo hướng bên này, cho nên Mặc Hành liền để những người này hộ tống Mặc Khinh Vũ ra đảo, trên đường bất quá vừa đúng đi qua đoạn đường cùng Dạ Dao Quang, bọn họ vừa mới ra đảo thì gặp sư huynh Mặc Hành, vì thế an toàn đưa ra ngoài rồi quay trở lại.
“Cốc!”
Đệ tử kia đang nói lập tức bị người đi đầu gõ đầu, khiển trách nói: “Nói bậy bạ gì đó! Chúng ta chỉ có thể là vì linh ngọc mà đến! Chu linh quả tuy rằng trân quý, nhưng làm sao có thể đánh đồng với cơ hội để những người Độ Kiếp kỳ trong tộc trực tiếp phi thăng?”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Loại quả này cần phải có dụng cụ ngọc chất mới có khả năng bảo tồn linh khí không tiêu tan, ta vừa vặn có cái hồ lô ngọc chất.”
Hắn lật tay bàn tay, một hồ lô Bích Ngọc xuất hiện, thân thủ muốn đi hái trái cây.
Một đệ tử khác nuốt nước miếng, có chút khẩn cầu nói: “Sư huynh, quả này, có thể phân cho chúng ta một ít, để chúng ta nếm thử được không?”
Người nọ sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn rất nhu hòa nói: “Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại không phải là thời điểm, nhanh chóng lấy xuống, sau đó rời khỏi.”
Dạ Dao Quang nhìn người đi đầu thần sắc biến hóa, khẳng định muốn nuốt lời, chu linh quả này sợ là hắn muốn độc chiếm.
Người nọ tiếp tục nói: “Những nơi có chu linh quả, thường xuyên có yêu ma xuất ẩn, nơi này thật quỷ dị, chúng ta lại cùng các trưởng lão tách ra hành động, tốc chiến tốc thắng.”
Bốn người khác cũng đều nhanh chóng hỗ trợ ngắt xuống.
Đột nhiên người thủ lĩnh tay run lên, ánh mắt dại ra một chút, nhìn một cành trụi lủi, trong giây lát một cỗ run rẩy vọt lên toàn thân.
Lúc này một một người khác cũng đột nhiên nói: "Quái, những cành này giống như bị người ngắt lấy không ít.
Người thủ lĩnh kia chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, cánh tay run run một chút, kêu to lên một tiếng, thanh âm như muốn đâm thủng trời cao, “Cẩn thận! Có mai phục!”
Đồng thời khí Ngũ hành theo thân hắn hùng hậu như bão táp dựng lên.
Nhưng đã quá muộn, Mạch Khâm sớm đi trước một bước, thân chuyển như ưng, từ trên cây đại thụ áp xuống, hai đạo hồng mang ở lòng bàn tay hắn ngưng tụ, một chưởng đánh ra.
Vân Dậu nhíu mày hỏi: “Ngươi trực tiếp ăn như vậy sao?”
Chủ yếu là hiện thân thể bọn họ căn bản không thiếu, không phải hẳn là lưu lại đợi đến thời điểm cần ăn mới lấy ra sao, chỗ này tìm được thứ có thể ăn thật không dễ dàng, nhất là còn có thể bổ sung thể lực.
Tô Bát sửng sốt, lập tức giải thích nói: “Không ăn sao? Loại quả này có chút trân quý, nhưng phải chờ dụng cụ tồn trữ dạng ngọc chất, bằng không linh khí dễ dàng bị tiêu hao, ngươi mang theo vật chứa sao?”
Nói xong, ngồi xếp bằng dưới mặt đất, điều tức tiêu hóa chu linh quả. Vân Dậu bọn họ có giới tử nhưng, nhưng dụng cụ ngọc chất thì không có, không khỏi nhìn về phía Mạch Khâm.
Mạch Khâm bất đắc dĩ lắc đầu, duy nhất một hộp ngọc chất thì đã để Tuyết Vực, các cái khác đều đã đầy đan dược, đan dược cũng là thứ cần phải trang bị, có những loại còn có thể cứu mạng gì đó, trân quý giống nhau.
Những người khác thấy vậy liền đứng lên ngắt lấy đưa vào miệng.
Dạ Dao Quang hái xuống một quả, cắn một miệng, bên ngoài nhẵn mịn, bên trong nhiều nước, vị rất ngọt, có một cỗ linh khí nhuận phổi, lưu chuyển trong bụng, cảm giác cực kì thoải mái. Đương nhiên, cũng không quên cho long mạch trong la bàn một vài quả.
Ăn được khoảng mười quả, Dạ Dao Quang mở to mắt nhìn Ôn Đình Trạm bất động như núi, vì thế mở miệng hỏi: “Kim Tử, A Trạm có thể dùng không?”
“Ô ô nha!” Kim Tử ăn tới phồng miệng đồng thời lắc đầu.
Ôn Đình Trạm không thể tu luyện, phàm là người thường, nếu như ăn thứ này, thân thể căn bản không cách nào hấp thu, đến lúc đó ngược lại còn tạo thành tổn thương.
Dùng thần thức truyền lời với Kim Tử, Dạ Dao Quang nhìn chu linh quả cầm trong tay, cảm thấy mùi vị không còn như lúc đầu.
“Dao Dao ăn hết đi.” Ôn Đình Trạm thấy vậy, thân thủ lấy xuống một trái, lau sạch sẽ đưa tới bên môi Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mỉm cười cúi đầu, cắn xuống từ tay hắn: “Được a, rất ngon miệng.”
Kim Tử liếc mắt xem thường liền chạy đến chỗ Mạch Khâm, nó thực không kiên nhẫn nhìn bọn họ tình cảm, nó vẫn là con khỉ độc thân a!
Dạ Dao Quang quả thực cảm thấy quả mà Ôn Đình Trạm hái xuống ngọt như mật, liền ăn hơn mười quả. Mỗi một chu linh quả vào bụng, đều bị thân thể hấp thu sạch sẽ, không có bất luận phản ứng ngược nào.
Nàng thầm nghĩ nói: “Điều này hơn phân nửa là do linh căn. Nàng là người tu luyện ngũ hành, nhu cầu so với những người khác sẽ lớn hơn, bất quá ngoại trừ Mạch Khâm, những người khác đều đang nhắm mắt điều tức, xem ra thứ này đối với nàng mà nói cùng người tu vi Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ giống nhau, đều không có bao nhiêu công hiệu, chỉ có thể làm vặt ăn.”
Lòng có chút mất mát, ăn một lúc ba mươi mấy trái, một cỗ linh khí không chịu khống chế trực tiếp vọt lên tới hai mắt. Dạ Dao Quang kinh ngạc, chỉ cảm thấy trong mắt có kim quang chợt lóe, phảng phất ánh mặt trời chiếu rọi ở trên đảo nổi lên trong vắt.
Bỗng nhiên tầm mắt được kéo xa, nhìn thấy năm đạo thân ảnh đang bay nhanh tới. Viễn cảnh này nàng chỉ thấy được trong nháy mắt thì tầm mắt bị kéo về tới trước mắt.
Dạ Dao Quang chớp chớp mắt, không thấy có dị tượng xuất hiện, trong lòng nghi hoặc không biết sẽ xảy ra chuyện gì, một bên không quên ra tiếng nhắc nhở: “Mọi người để ý, xa xa có người đang tới gần chúng ta.”
Đám người Tô Bát sửng sốt: “Có người?”
Bọn họ tuy đều không cảm ứng được, nhưng tâm tư cũng rất nhanh thoải mái. Đảo này rất quái dị, khí Ngũ hành không dễ dàng dao động, Dạ Dao Quang cũng hẳn là thông qua một biện pháp khác mới biết được. Bất quá bọn họ nghĩ người có thể truy đến nơi đây tuyệt đối không phải người bình thường.
“Chúng ta trước tạm núp ở đây tùy cơ ứng biến.” Thương Liêm Súc kiến nghị, dù sao bởi vì đang trong hoàn cảnh đặc thù, chỉ sợ Dạ Dao Quang cũng không biết người tới tu vi cao hay thấp.
Mọi người nhanh chóng trốn vào bụi cây hoặc ngọn cây gần đó, dùng khí Ngũ hành che giấu hơi thở.
Sau vài nhịp hô hấp, quả nhiên thấy năm thân ảnh đạo nhân chạy tới, tốc độ cực nhanh, xem ra đang rất vội vàng, hẳn là muốn truy lùng cái gì.
Bỗng nhiên một trong năm người cả kinh kêu lên: “Dừng lại!” Sau đó mừng rỡ nói: “Là chu linh quả!”
Mấy người còn lại cũng phát ra âm thanh thán phục, năm người nhanh chóng dừng phía trước chu linh.
Dạ Dao Quang trốn ở bên cạnh một cây đại thụ, đem hơi thở toàn thân thu lại, xuyên qua lá cây nhìn qua. Người đi đầu thắt lưng có hình chân sói, xem ra ba mươi ra trên dưới ba mươi, tu vi khẳng định ở trên nàng, hơn nữa hai mắt tinh anh, bộ dáng có khí chất phi thường. Người này mặc xiêm y có dấu hiệu đám mây, hẳn là người Mặc tộc. Người Mặc tộc vì sao đột nhiên chia làm hai nhóm, một nhóm không phát hiện chu linh quả, một nhóm lại đi ở phía sau bọn họ.
Một đệ tử mừng như điên nói: “Ha ha, chu linh quả nhiều như vậy, đưa nhị cô nương trở về, không nghĩ tới khi quay trở lại có thể gặp chu linh quả nhiều như vậy, thật là buôn bán có lời.”
Những người này đúng là người Mặc tộc, Mặc Khinh Vũ bởi vì sự cố của Mặc Như Vân, ở trong rừng cây bị nọc độc gây thương tích, Mặc Hành khống chế được độc tố trong cơ thể nàng ta, lập tức liên hệ sư huynh hắn đang đi tìm Tuyết Vực. Sư huynh hắn vừa đúng cũng đang đi theo hướng bên này, cho nên Mặc Hành liền để những người này hộ tống Mặc Khinh Vũ ra đảo, trên đường bất quá vừa đúng đi qua đoạn đường cùng Dạ Dao Quang, bọn họ vừa mới ra đảo thì gặp sư huynh Mặc Hành, vì thế an toàn đưa ra ngoài rồi quay trở lại.
“Cốc!”
Đệ tử kia đang nói lập tức bị người đi đầu gõ đầu, khiển trách nói: “Nói bậy bạ gì đó! Chúng ta chỉ có thể là vì linh ngọc mà đến! Chu linh quả tuy rằng trân quý, nhưng làm sao có thể đánh đồng với cơ hội để những người Độ Kiếp kỳ trong tộc trực tiếp phi thăng?”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Loại quả này cần phải có dụng cụ ngọc chất mới có khả năng bảo tồn linh khí không tiêu tan, ta vừa vặn có cái hồ lô ngọc chất.”
Hắn lật tay bàn tay, một hồ lô Bích Ngọc xuất hiện, thân thủ muốn đi hái trái cây.
Một đệ tử khác nuốt nước miếng, có chút khẩn cầu nói: “Sư huynh, quả này, có thể phân cho chúng ta một ít, để chúng ta nếm thử được không?”
Người nọ sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn rất nhu hòa nói: “Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại không phải là thời điểm, nhanh chóng lấy xuống, sau đó rời khỏi.”
Dạ Dao Quang nhìn người đi đầu thần sắc biến hóa, khẳng định muốn nuốt lời, chu linh quả này sợ là hắn muốn độc chiếm.
Người nọ tiếp tục nói: “Những nơi có chu linh quả, thường xuyên có yêu ma xuất ẩn, nơi này thật quỷ dị, chúng ta lại cùng các trưởng lão tách ra hành động, tốc chiến tốc thắng.”
Bốn người khác cũng đều nhanh chóng hỗ trợ ngắt xuống.
Đột nhiên người thủ lĩnh tay run lên, ánh mắt dại ra một chút, nhìn một cành trụi lủi, trong giây lát một cỗ run rẩy vọt lên toàn thân.
Lúc này một một người khác cũng đột nhiên nói: "Quái, những cành này giống như bị người ngắt lấy không ít.
Người thủ lĩnh kia chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, cánh tay run run một chút, kêu to lên một tiếng, thanh âm như muốn đâm thủng trời cao, “Cẩn thận! Có mai phục!”
Đồng thời khí Ngũ hành theo thân hắn hùng hậu như bão táp dựng lên.
Nhưng đã quá muộn, Mạch Khâm sớm đi trước một bước, thân chuyển như ưng, từ trên cây đại thụ áp xuống, hai đạo hồng mang ở lòng bàn tay hắn ngưng tụ, một chưởng đánh ra.
/1483
|