Hôn lễ vô cùng đơn giản, tuy chỉ mời Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang nhưng mọi trình tự vẫn được sắp xếp đầy đủ, có chọn giờ lành bái đường, làm lễ…
Chuẩn bị đến giờ bái đường, Nghiêm Lăng mặc một bộ hỉ phục màu đỏ tươi đứng đợi nha hoàn dẫn tân nương vào nhưng đợi gần một canh giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tân nương.
Nghiêm Lăng phát hiện có điểm bất thường, lập tức ra lệnh cho gã sai vặt duy nhất trong nhà đi thúc giục. Gã sai vặt chạy đi đã nhanh chóng trở lại, sắc mặt rất khó coi, không ngừng lau mồ hôi trên trán cung kính nói với Nghiêm Lăng: “Lão gia, phu… phu nhân… và Tiểu Hồng Nhi đều không thấy đâu nữa…”
Tiểu Hồng Nhi chính là nha hoàn Nghiêm Lăng mua cho La Thanh.
Nghiêm Lăng vừa nghe thấy tin này liền thay đổi sắc mặt, không để ý đến việc chân mình chưa khỏi ông đã vội vã chạy về phía phòng cưới. Trong phòng cưới không có một bóng người, tất cả hộp trang sức đều đã bị mở ra, bên trong hộp đều trống không. Nghiêm Lăng dường như nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt lại thay đổi lần nữa, lập tức lôi từ trong gầm giường ra một chiếc hộp gỗ, khóa hộp đã bị phá nát. Ông run run mở nắp hộp lên, bên trong cũng trống không, cơ nghiệp ông tích cóp cả đời đã không cánh mà bay.
Nghiêm Lăng ngây người ngồi bệt xuống đất, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng đã chạy tới: “Nghiêm thúc, Dao Dao có thể tìm được nàng ta.”
“Không, không cần…” Lúc này Nghiêm Lăng mới tỉnh táo lại một chút, gương mặt trông như già đi mấy tuổi:
“Để cho nàng ấy đi đi…”
“Nghiêm thúc…”
“Trạm ca!” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm, khẽ lắc đầu.
Tình cảm vốn là chuyện của hai người, những người khác đều không có tư cách xen vào. Nghiêm Lăng đã biết rõ đối phương là một kẻ lừa đảo, cho dù lừa hết sạch tiền tài của ông nhưng ông cũng không đồng ý truy cứu đến cùng, đó là sự lựa chọn của riêng ông. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì những người ngoài như bọn họ cũng chỉ có thể tôn trọng, không thể cưỡng ép được.
Dù sao Nghiêm Lăng cũng là nam nhân, bị đả kích như vậy cũng không chán chường thất vọng quá lâu, chỉ hơi buồn bã một chút mà thôi.
Ôn Đình Trạm không yên lòng nên muốn đưa Nghiêm Lăng trở về nghỉ ngơi lại bị Nghiêm Lăng từ chối.
Nghiêm Lăng là một người có thần kinh thép, dù sao công việc của ông ấy cũng giống như cảnh sát ở thời hiện đại. Nghĩ đến những chuyện xảy ra từ khi ông và La Thanh gặp nhau đa số đều vây quanh đề tài về Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, lúc đó ông cũng đã biết rõ đối phương có lẽ chỉ lợi dụng ông nhưng cuối cùng không biết có chuyện gì mà đối phương lại từ bỏ kế hoạch ban đầu, đổi ý lấy hết tiền bạc của ông trốn đi.
Ôn Đình Trạm không yên lòng, nhưng cũng chỉ ở lại đó một đêm. Dạ Dao Quang còn phải lên trên trấn tìm Mạnh Uyển Đình nên cũng tạm thời ở lại Mạnh gia nghỉ ngơi.
Khoảng cách giữa Mạnh gia và Hàn gia cũng không xa lắm. Dạ Dao Quang ngủ thẳng đến nửa đêm, sau đó bị Kim Tử quấy rối nên mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, Dạ Dao Quang lập tức cảm nhận được khí ngũ hành trong không khí dao động mạnh mẽ nên lập tức mang theo Kim Tử lặng lẽ đi ra ngoài, lần theo dấu vết dao động của khí ngũ hành đi đến rừng cây nhỏ cách Hàn gia năm dặm.
“Lại có người đấu pháp sao?” Dạ Dao Quang không ngờ hai người này lại đuổi tới nhanh như vậy.
Dạ Dao Quang nấp trên một cây đại thụ, quả nhiên thấy được Phục Xung đang đánh nhau cùng với một đạo sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tu vi cả hai người đều chưa đạt tới Kim Đan kỳ, tu vi của Phục Xung còn thấp hơn một chút nhưng sau lưng Phục Xung có môn phái bồi dưỡng nên sở hữu không ít bảo vật, rất nhanh La Kỳ đạo sĩ kia đã rơi vào thế hạ phong.
Nhân lúc La Kỳ bị trọng thương, Phục Xung đang định một chiêu lấy mạng hắn thì La Kỳ đột nhiên hô to: “Đạo hữu thật sự muốn làm việc khiến cho kẻ thù sung sướng hay sao?”
Sát chiêu của Phục Xung bỗng nhiên dừng lại, La Kỳ thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng: “Đạo hữu, vừa nhìn cũng biết đạo hữu là người của môn phái lớn, cách nơi này cũng phải hơn nghìn vạn dặm. Một chuyện nho nhỏ xảy ra ở trấn Thái Hòa này làm cách nào truyền được vào tai đạo hữu? Đạo hữu không cảm thấy kì quái sao?”
“Ý ngươi là sau lưng chúng ta có người giở trò?” Phục Xung cũng không phải người không có đầu óc.
“Tất nhiên rồi, tiểu đạo tới đây chỉ để báo thù cho đệ tử, phần mộ của tổ tiên Hàn gia khi tiểu đạo đến đã có người động tay rồi, hơn nữa người khiêu khích đạo hữu cũng không phải tiểu đạo.” La Kỳ vội nói tiếp:
“Nghe nói là một tiểu cô nương...”
“Tiểu cô nương?” Phục Xung lập tức nghĩ đến Dạ Dao Quang và con khỉ kia, lại cũng là trấn Thái Hòa. Phục Xung nghe xong liền khẳng định được người này chính là Dạ Dao Quang, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ngươi biết nàng ta ở đâu không?”
“Biết chứ, chính nàng ta đã sát hại đệ tử của ta, hơn nữa lòng dạ cũng thật hiểm độc, lại dám gây xích mích giữa tiểu đạo và đạo hữu. Đây là muốn chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, nàng chỉ cần ở phía sau làm ngư ông đắc lợi!” Vẻ mặt La Kỳ hơi biến hóa:
“Lòng dạ hiểm ác như vậy nếu không sớm diệt trừ chắc chắn sẽ trở thành hậu họa, chúng ta nên thay trời hành đạo mới phải. Ta được biết nàng ta đang trốn ở Thất Diệu Chu Thiên Đại Trận. Chi bằng tiểu đạo và đạo hữu liên thủ giết chết nàng ta diệt trừ tai họa, tiểu đạo có thể thay đệ tử báo thù, đạo hữu cũng có thể giải tỏa được mối hận trong lòng.”
“Thất Diệu Chu Thiên Đại Trận…” Phục Xung khẽ híp mắt, trận đồ này tương đối nổi tiếng, toàn bộ thế giới tu luyện đều biết đến cái tên này, có người nói đứng sau lưng chính là Cửu Mạch tông và Qua Vụ hải. Nghĩ đến đây hắn cũng nhớ ra lúc đầu khi hắn truy sát Dạ Dao Quang đã gặp thiếu chủ Mạch Khâm của Cửu Mạch tông, sau đó cuộc đời của hắn bắt đầu không thuận lợi…
Ánh mắt Phục Xung dần dần trở nên lạnh lẽo, trong lúc La Kỳ không kịp đề phòng hắn đã ném một viên đan dược vào trong miệng La Kỳ: “Nếu ngươi muốn sống thì phải thay ta đi giết tiểu yêu nữ kia, ta sẽ ở sau lưng âm thầm hỗ trợ.”
Toàn bộ môn phái tu luyện đều không dám đắc tội với Cửu Mạch tông và Qua Vụ hải nhưng hắn cũng không thể buông tay vào lúc này được. Đã như vậy thì hắn lại càng không thể lộ diện, nếu chẳng may có chút sơ hở nào bị người ta tóm được thì không biết Mạch Khâm kia sẽ làm gì hắn nữa…
Dạ Dao Quang nấp trên cây đại thụ nghe xong những lời này, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo, khẽ nhón chân một cái đã nhảy ra trước mặt hai người kia: “Muốn giết ta cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không?”
“Ha ha, thật không ngờ ngươi lại tự động dâng mình đến tận cửa, muốn chết sao?” Phục Xung nhìn thấy Dạ Dao Quang lập tức lộ ra sát khí. La Kỳ lại có vẻ khinh thường, Phục Xung thấy vậy liền đá La Kỳ một cước:
“Còn không mau động thủ?”
La Kỳ cười dâm đãng, tấn công về phía Dạ Dao Quang.
Thân thể Dạ Dao Quang xoay tròn, sau đó khẽ dừng lại, Tử Linh châu trong tay Dạ Dao Quang tỏa sáng:
“Tử Linh châu kiểm soát ngũ linh trong thiên hạ, hôm nay cho các ngươi thử một chút cảm giác bị sét đánh…”
Nói xong khí ngũ hành trong người Dạ Dao Quang lập tức bộc phát bay lên tấn công La Kỳ, Tử Linh châu cũng phát ra điện quang. Dạ Dao Quang vẫy tay một cái, một tia sét tấn công về phía Phục Xung. Hai tay Phục Xung chuẩn bị đỡ lấy tia sét nhưng lôi điện lại trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy vô số luồng điện bao phủ toàn thân, dường như muốn tách rời linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể.
La Kỳ nhìn thấy Phục xung bị treo lơ lửng giữa không trung đang không ngừng co quắp, cả người Phục Xung bị lôi điện xâm nhập làm hắn kinh hãi vô cùng. Hắn lập tức xoay người định trốn chạy nhưng Dạ Dao Quang cũng không có ý định cho hắn chạy thoát.
Khí ngũ hành quấn quanh Tử Linh châu, bên trong Tử Linh châu hiện lên sóng nước mênh mông cuồn cuộn. Dạ Dao Quang vươn đầu ngón tay nhỏ dài chạm vào Tử Linh châu, từ bên trong hạt châu phun ra một chuỗi bọt nước, ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm tấn công về phía La Kỳ đang trốn chạy. La Kỳ đã chạy được ba dặm đột nhiên cảm thấy một sức mạnh xuyên qua tim hắn, không có một chút máu nào chảy ra nhưng La Kỳ giống như mất hết sức sống, ngã từ không trung xuống đất.
Dạ Dao Quang thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phục Xung, đầu ngón tay khẽ động một cái. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Phục Xung, lôi điện mạnh mẽ trong Tử Linh châu bắn thẳng về phía hắn, sau đó ầm ầm nổ vang.
Một mảng trời nhuộm sắc tím mờ ảo, phía dưới là thân thể Phục Xung đã vỡ vụn như bột phấn...
Chuẩn bị đến giờ bái đường, Nghiêm Lăng mặc một bộ hỉ phục màu đỏ tươi đứng đợi nha hoàn dẫn tân nương vào nhưng đợi gần một canh giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tân nương.
Nghiêm Lăng phát hiện có điểm bất thường, lập tức ra lệnh cho gã sai vặt duy nhất trong nhà đi thúc giục. Gã sai vặt chạy đi đã nhanh chóng trở lại, sắc mặt rất khó coi, không ngừng lau mồ hôi trên trán cung kính nói với Nghiêm Lăng: “Lão gia, phu… phu nhân… và Tiểu Hồng Nhi đều không thấy đâu nữa…”
Tiểu Hồng Nhi chính là nha hoàn Nghiêm Lăng mua cho La Thanh.
Nghiêm Lăng vừa nghe thấy tin này liền thay đổi sắc mặt, không để ý đến việc chân mình chưa khỏi ông đã vội vã chạy về phía phòng cưới. Trong phòng cưới không có một bóng người, tất cả hộp trang sức đều đã bị mở ra, bên trong hộp đều trống không. Nghiêm Lăng dường như nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt lại thay đổi lần nữa, lập tức lôi từ trong gầm giường ra một chiếc hộp gỗ, khóa hộp đã bị phá nát. Ông run run mở nắp hộp lên, bên trong cũng trống không, cơ nghiệp ông tích cóp cả đời đã không cánh mà bay.
Nghiêm Lăng ngây người ngồi bệt xuống đất, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng đã chạy tới: “Nghiêm thúc, Dao Dao có thể tìm được nàng ta.”
“Không, không cần…” Lúc này Nghiêm Lăng mới tỉnh táo lại một chút, gương mặt trông như già đi mấy tuổi:
“Để cho nàng ấy đi đi…”
“Nghiêm thúc…”
“Trạm ca!” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm, khẽ lắc đầu.
Tình cảm vốn là chuyện của hai người, những người khác đều không có tư cách xen vào. Nghiêm Lăng đã biết rõ đối phương là một kẻ lừa đảo, cho dù lừa hết sạch tiền tài của ông nhưng ông cũng không đồng ý truy cứu đến cùng, đó là sự lựa chọn của riêng ông. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì những người ngoài như bọn họ cũng chỉ có thể tôn trọng, không thể cưỡng ép được.
Dù sao Nghiêm Lăng cũng là nam nhân, bị đả kích như vậy cũng không chán chường thất vọng quá lâu, chỉ hơi buồn bã một chút mà thôi.
Ôn Đình Trạm không yên lòng nên muốn đưa Nghiêm Lăng trở về nghỉ ngơi lại bị Nghiêm Lăng từ chối.
Nghiêm Lăng là một người có thần kinh thép, dù sao công việc của ông ấy cũng giống như cảnh sát ở thời hiện đại. Nghĩ đến những chuyện xảy ra từ khi ông và La Thanh gặp nhau đa số đều vây quanh đề tài về Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, lúc đó ông cũng đã biết rõ đối phương có lẽ chỉ lợi dụng ông nhưng cuối cùng không biết có chuyện gì mà đối phương lại từ bỏ kế hoạch ban đầu, đổi ý lấy hết tiền bạc của ông trốn đi.
Ôn Đình Trạm không yên lòng, nhưng cũng chỉ ở lại đó một đêm. Dạ Dao Quang còn phải lên trên trấn tìm Mạnh Uyển Đình nên cũng tạm thời ở lại Mạnh gia nghỉ ngơi.
Khoảng cách giữa Mạnh gia và Hàn gia cũng không xa lắm. Dạ Dao Quang ngủ thẳng đến nửa đêm, sau đó bị Kim Tử quấy rối nên mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, Dạ Dao Quang lập tức cảm nhận được khí ngũ hành trong không khí dao động mạnh mẽ nên lập tức mang theo Kim Tử lặng lẽ đi ra ngoài, lần theo dấu vết dao động của khí ngũ hành đi đến rừng cây nhỏ cách Hàn gia năm dặm.
“Lại có người đấu pháp sao?” Dạ Dao Quang không ngờ hai người này lại đuổi tới nhanh như vậy.
Dạ Dao Quang nấp trên một cây đại thụ, quả nhiên thấy được Phục Xung đang đánh nhau cùng với một đạo sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tu vi cả hai người đều chưa đạt tới Kim Đan kỳ, tu vi của Phục Xung còn thấp hơn một chút nhưng sau lưng Phục Xung có môn phái bồi dưỡng nên sở hữu không ít bảo vật, rất nhanh La Kỳ đạo sĩ kia đã rơi vào thế hạ phong.
Nhân lúc La Kỳ bị trọng thương, Phục Xung đang định một chiêu lấy mạng hắn thì La Kỳ đột nhiên hô to: “Đạo hữu thật sự muốn làm việc khiến cho kẻ thù sung sướng hay sao?”
Sát chiêu của Phục Xung bỗng nhiên dừng lại, La Kỳ thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng: “Đạo hữu, vừa nhìn cũng biết đạo hữu là người của môn phái lớn, cách nơi này cũng phải hơn nghìn vạn dặm. Một chuyện nho nhỏ xảy ra ở trấn Thái Hòa này làm cách nào truyền được vào tai đạo hữu? Đạo hữu không cảm thấy kì quái sao?”
“Ý ngươi là sau lưng chúng ta có người giở trò?” Phục Xung cũng không phải người không có đầu óc.
“Tất nhiên rồi, tiểu đạo tới đây chỉ để báo thù cho đệ tử, phần mộ của tổ tiên Hàn gia khi tiểu đạo đến đã có người động tay rồi, hơn nữa người khiêu khích đạo hữu cũng không phải tiểu đạo.” La Kỳ vội nói tiếp:
“Nghe nói là một tiểu cô nương...”
“Tiểu cô nương?” Phục Xung lập tức nghĩ đến Dạ Dao Quang và con khỉ kia, lại cũng là trấn Thái Hòa. Phục Xung nghe xong liền khẳng định được người này chính là Dạ Dao Quang, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ngươi biết nàng ta ở đâu không?”
“Biết chứ, chính nàng ta đã sát hại đệ tử của ta, hơn nữa lòng dạ cũng thật hiểm độc, lại dám gây xích mích giữa tiểu đạo và đạo hữu. Đây là muốn chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, nàng chỉ cần ở phía sau làm ngư ông đắc lợi!” Vẻ mặt La Kỳ hơi biến hóa:
“Lòng dạ hiểm ác như vậy nếu không sớm diệt trừ chắc chắn sẽ trở thành hậu họa, chúng ta nên thay trời hành đạo mới phải. Ta được biết nàng ta đang trốn ở Thất Diệu Chu Thiên Đại Trận. Chi bằng tiểu đạo và đạo hữu liên thủ giết chết nàng ta diệt trừ tai họa, tiểu đạo có thể thay đệ tử báo thù, đạo hữu cũng có thể giải tỏa được mối hận trong lòng.”
“Thất Diệu Chu Thiên Đại Trận…” Phục Xung khẽ híp mắt, trận đồ này tương đối nổi tiếng, toàn bộ thế giới tu luyện đều biết đến cái tên này, có người nói đứng sau lưng chính là Cửu Mạch tông và Qua Vụ hải. Nghĩ đến đây hắn cũng nhớ ra lúc đầu khi hắn truy sát Dạ Dao Quang đã gặp thiếu chủ Mạch Khâm của Cửu Mạch tông, sau đó cuộc đời của hắn bắt đầu không thuận lợi…
Ánh mắt Phục Xung dần dần trở nên lạnh lẽo, trong lúc La Kỳ không kịp đề phòng hắn đã ném một viên đan dược vào trong miệng La Kỳ: “Nếu ngươi muốn sống thì phải thay ta đi giết tiểu yêu nữ kia, ta sẽ ở sau lưng âm thầm hỗ trợ.”
Toàn bộ môn phái tu luyện đều không dám đắc tội với Cửu Mạch tông và Qua Vụ hải nhưng hắn cũng không thể buông tay vào lúc này được. Đã như vậy thì hắn lại càng không thể lộ diện, nếu chẳng may có chút sơ hở nào bị người ta tóm được thì không biết Mạch Khâm kia sẽ làm gì hắn nữa…
Dạ Dao Quang nấp trên cây đại thụ nghe xong những lời này, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo, khẽ nhón chân một cái đã nhảy ra trước mặt hai người kia: “Muốn giết ta cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không?”
“Ha ha, thật không ngờ ngươi lại tự động dâng mình đến tận cửa, muốn chết sao?” Phục Xung nhìn thấy Dạ Dao Quang lập tức lộ ra sát khí. La Kỳ lại có vẻ khinh thường, Phục Xung thấy vậy liền đá La Kỳ một cước:
“Còn không mau động thủ?”
La Kỳ cười dâm đãng, tấn công về phía Dạ Dao Quang.
Thân thể Dạ Dao Quang xoay tròn, sau đó khẽ dừng lại, Tử Linh châu trong tay Dạ Dao Quang tỏa sáng:
“Tử Linh châu kiểm soát ngũ linh trong thiên hạ, hôm nay cho các ngươi thử một chút cảm giác bị sét đánh…”
Nói xong khí ngũ hành trong người Dạ Dao Quang lập tức bộc phát bay lên tấn công La Kỳ, Tử Linh châu cũng phát ra điện quang. Dạ Dao Quang vẫy tay một cái, một tia sét tấn công về phía Phục Xung. Hai tay Phục Xung chuẩn bị đỡ lấy tia sét nhưng lôi điện lại trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy vô số luồng điện bao phủ toàn thân, dường như muốn tách rời linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể.
La Kỳ nhìn thấy Phục xung bị treo lơ lửng giữa không trung đang không ngừng co quắp, cả người Phục Xung bị lôi điện xâm nhập làm hắn kinh hãi vô cùng. Hắn lập tức xoay người định trốn chạy nhưng Dạ Dao Quang cũng không có ý định cho hắn chạy thoát.
Khí ngũ hành quấn quanh Tử Linh châu, bên trong Tử Linh châu hiện lên sóng nước mênh mông cuồn cuộn. Dạ Dao Quang vươn đầu ngón tay nhỏ dài chạm vào Tử Linh châu, từ bên trong hạt châu phun ra một chuỗi bọt nước, ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm tấn công về phía La Kỳ đang trốn chạy. La Kỳ đã chạy được ba dặm đột nhiên cảm thấy một sức mạnh xuyên qua tim hắn, không có một chút máu nào chảy ra nhưng La Kỳ giống như mất hết sức sống, ngã từ không trung xuống đất.
Dạ Dao Quang thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phục Xung, đầu ngón tay khẽ động một cái. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Phục Xung, lôi điện mạnh mẽ trong Tử Linh châu bắn thẳng về phía hắn, sau đó ầm ầm nổ vang.
Một mảng trời nhuộm sắc tím mờ ảo, phía dưới là thân thể Phục Xung đã vỡ vụn như bột phấn...
/1483
|