Quay tầm mắt nhìn ngược lại, Dạ Dao Quang mới nhìn thấy giao long đang làm cái gì, nàng thét lên một tiếng: “Giao long, không cần ——”
Đáng tiếc thanh âm của nàng bị che mờ bởi ánh sáng chói như muốn chọc mù hai mắt.
“Dao Quang!”
“Ô ô nha!”
Kim Tử cùng Mạch Khâm đều kêu đến tê tâm liệt phế, bọn họ chỉ nhìn thấy trong không trung một ánh sáng chói mắt bổ xuống giao long đang cuộn thành vòng tròn.
Thời gian, phảng phất như ngừng lại khoảng khắc này.
Thiên địa, một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Điện quang làm vạn vật tái nhợt.
Tiếng sấm quay cuồng nhưng không cách nào lọt vào tai.
Dạ Dao Quang cảm thấy, nàng hẳn là chết đi, bởi vì khi lôi kiếp đánh xuống dưới trong nháy mắt, nàng thật sự cảm giác được linh hồn của nàng bị ấn ra khỏi thân thể, nhẹ nhàng như chỉ cần gió phảng phất thổi qua liền sẽ bị tán đi.
Nhưng nàng không mất hoàn toàn hồn vía, bằng không nàng không có khả năng còn có thể có cảm giác, nhưng nàng cái gì cũng đều nhìn không được, cái gì cũng nghe không được, chỉ cảm thấy mình như một luồng u hồn trôi nổi.
Chầm chậm nàng cảm thấy ý thức của nàng càng ngày càng bạc nhược, nàng nỗ lực muốn duy trì tỉnh táo nhưng hết thảy đều phí công. Nàng không còn bất luận lực đấu tranh nào khác, rất nhanh nàng bị bóng tối cắn nuốt.
Chung quy, đúng là vẫn còn muốn nàng mất hồn mất vía sao? Dạ Dao Quang trong lòng cười khổ.
Bên trên bầu trời, giao long cứng ngắc thật lâu, từng khối đen xì chậm rãi từ trên người nó bóc ra, lộ ra một thân màu vàng, từng bó, từng bó kim quang chói mắt càng ngày càng sáng chói theo từng phần thân thể lộ ra...
“Ô ô nha!” Kim Tử kích động kêu lên.
Mạch Khâm mặt xám như tro tàn, cặp mắt đang ảm đạm không ánh sáng mắt cũng xuất hiện một chút sáng sủa.
Phía trên trời cao, một tiếng rồng ngâm thanh thúy phát ra, hào quang màu vàng rực rỡ chiếu khắp đảo. Thân thể Dạ Dao Quang được một đạo kim sắc tinh quang cuốn xuống dưới, đem nàng nhẹ nhàng thả trên mặt đất. Ánh sáng màu vàng kia quay quanh nàng một vòng, từng vụn kim quang nhỏ dung nhập vào thân thể nàng.
Dạ Dao Quang chậm rãi mở mắt, nàng thấy được Mạch Khâm cùng Kim Tử cùng một đầu long. Nàng nghe thấy giọng nói mà người khác đều nghe không được: “Ta phải đi rồi, cám ơn ngươi, nhân thiện nhân loại, ngươi nhất định sẽ có phúc trạch...”
Vì thế nàng mơ hồ mở tầm mắt, liền nhìn đến phía bầu trời xa xôi xuất hiện một đạo môn, mà một cái hư ảnh màu vàng chạy xuyên qua cánh cửa kia, thẳng đến khi toàn bộ thân thể màu vàng cùng cái đuôi rực rỡ đi qua toàn bộ, đạo môn kia mới biến mất không thấy.
“Thiên đạo chi môn...” Thanh âm Dạ Dao Quang rất nhỏ lầm bầm thoát ra.
“Dao Quang, muội mau tỉnh lại!” Mạch Khâm xông lên trước ôm lấy Dạ Dao Quang, thấp giọng gọi nàng.
Tầm mắt Dạ Dao Quang từ xa kéo lại gần, đối diện nàng là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Mạch Khâm, thanh âm càng thêm mỏng manh: “Mạch đại ca... Ta... Ta còn chưa có gả cho hắn...”
Lời còn chưa dứt, người đã lại lệch ngã vào trong lòng Mạch Khâm.
Thân thể Mạch Khâm cứng đờ, run run vươn tay sờ lên mạch môn của Dạ Dao Quang, lúc này mới yên tâm thở hắt ra một hơi. Hắn nhanh chóng đem Dạ Dao Quang đưa cho Kim Tử, sau đó đi nâng Ôn Đình Trạm dậy, nhanh chóng đi đến gần bờ biển hoang hải. Trường Mao Ngư bị Dạ Dao Quang đẩy ra thật xa, tuy rằng bởi vì giao long độ kiếp mà gặp nguy hiểm, nhưng giờ phút này cũng bơi đi bơi lại, tựa hồ muốn bay lên.
“Mau, mang chúng ta rời khỏi tòa đảo này, nhanh!” Mạch Khâm nhảy dựng lên trên người Trường Mao Ngư, thét lên thật to.
Dạ Dao Quang quá mức suy yếu, hẳn là do giao long độ kiếp thành công mới cho nàng sinh cơ, nhưng điểm sinh cơ này duy trì không được bao lâu, tức giận hơn là trên đảo này không thể ngự không mà đi, cũng may có Trường Mao Ngư.
Cũng không biết có phải biết Dạ Dao Quang gặp phải tình huống nguy cấp, Trường Mao Ngư nhanh chóng từ trong biển chảy ra khỏi phạm vi hoang hải, cảm giác được không còn bị linh khí áp chế, Mạch Khâm nhanh chóng nói với Trường Mao Ngư: “Đi lên.”
Trường Mao Ngư rất nhanh nhảy khỏi mặt nước, Mạch Khâm cùng Kim Tử mang theo Ôn Đình Trạm cùng Dạ Diêu Quang nhanh chóng bay bổng lên, qua vài nhịp hô hấp liền biến mất không thấy. Trường Mao Ngư ở trên mặt biển rộng lớn mặt ngưỡng vọng nhìn về hướng bọn họ biến mất rất lâu sau đó... (rose: thương đại gia hỏa thể T__T)
Rất nhanh tin tức Mặc tộc bị diệt tộc được truyền ra, cách đó không bao lâu Mật Nhược tộc cũng gần như là diệt tộc. Lánh đời gia tộc chiếm cứ Đông hải cùng Lưu Cầu mấy trăm năm cứ như vậy diệt vong, tất cả mọi người kinh ngạc không biết nên biểu cảm thế nào. Lo lắng đây là một cuộc cạnh tranh chính tà, các gia tộc lánh đời khác lập tức phái người truy tra chuyện này. Mật Nhược tộc thì tốt rồi, cái trưởng lão đều là chết vì cổ độc, đây chính là thù riêng, không có quan hệ gì với bọn họ. Nhưng quay lại tin tức của Mặc tộc, chính là đột nhiên xuất hiện tại Mặc tộc một thiếu nữ Độ Kiếp kỳ ngự long mà tới.
Ngự long? Độ Kiếp kỳ? Thiếu nữ?
Ba câu hỏi này làm toàn bộ mọi người truy tra cũng đều không thể tìm ra. Trong giới tu luyện bọn họ có thiếu nữ tu luyện thành Độ Kiếp kỳ tồn tại sao? Kia căn bản chỉ có thể dùng từ kinh thế hãi tục để hình dung, bọn họ nghe cũng chưa từng nghe, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phải biết rằng tu luyện chỉ có thể trì hoãn sự già cả, sau khi đạt tới Độ Kiếp kỳ dung nhan sẽ được giữ nguyên, nhưng cũng không thể cải lão hoàn đồng. Đã nói là thiếu nữ, vậy chính là trước hai mươi tuổi đã đạt Độ Kiếp kỳ, không có khả năng tu luyện từ trong bụng mẹ! Còn ngự long, vậy đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, long là chân linh, căn bản không thể tồn tại trên thế gian này, đó là vi phạm thiên đạo, giống như Độ Kiếp kỳ khi phi thăng thì phải rời khỏi là một đạo lý.
Cho nên, tra đi tra lại cũng tìm không ra nguyên cớ, đều cho rằng là Mặc tộc không biết đã đắc tội với thần tiên, bất quá chỉ cần không phải chính tà so đo lẫn nhau, không lan đến đến bọn họ là được, để tránh trong quá trình tìm hiểu, bọn họ lại vô tình mạo phạm vị thần tiên kia, là tộc tiếp theo gặp tai ương sau Mặc tộc.
- ---
Rose: lại dược ngoi lên rồi:D
Đáng tiếc thanh âm của nàng bị che mờ bởi ánh sáng chói như muốn chọc mù hai mắt.
“Dao Quang!”
“Ô ô nha!”
Kim Tử cùng Mạch Khâm đều kêu đến tê tâm liệt phế, bọn họ chỉ nhìn thấy trong không trung một ánh sáng chói mắt bổ xuống giao long đang cuộn thành vòng tròn.
Thời gian, phảng phất như ngừng lại khoảng khắc này.
Thiên địa, một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Điện quang làm vạn vật tái nhợt.
Tiếng sấm quay cuồng nhưng không cách nào lọt vào tai.
Dạ Dao Quang cảm thấy, nàng hẳn là chết đi, bởi vì khi lôi kiếp đánh xuống dưới trong nháy mắt, nàng thật sự cảm giác được linh hồn của nàng bị ấn ra khỏi thân thể, nhẹ nhàng như chỉ cần gió phảng phất thổi qua liền sẽ bị tán đi.
Nhưng nàng không mất hoàn toàn hồn vía, bằng không nàng không có khả năng còn có thể có cảm giác, nhưng nàng cái gì cũng đều nhìn không được, cái gì cũng nghe không được, chỉ cảm thấy mình như một luồng u hồn trôi nổi.
Chầm chậm nàng cảm thấy ý thức của nàng càng ngày càng bạc nhược, nàng nỗ lực muốn duy trì tỉnh táo nhưng hết thảy đều phí công. Nàng không còn bất luận lực đấu tranh nào khác, rất nhanh nàng bị bóng tối cắn nuốt.
Chung quy, đúng là vẫn còn muốn nàng mất hồn mất vía sao? Dạ Dao Quang trong lòng cười khổ.
Bên trên bầu trời, giao long cứng ngắc thật lâu, từng khối đen xì chậm rãi từ trên người nó bóc ra, lộ ra một thân màu vàng, từng bó, từng bó kim quang chói mắt càng ngày càng sáng chói theo từng phần thân thể lộ ra...
“Ô ô nha!” Kim Tử kích động kêu lên.
Mạch Khâm mặt xám như tro tàn, cặp mắt đang ảm đạm không ánh sáng mắt cũng xuất hiện một chút sáng sủa.
Phía trên trời cao, một tiếng rồng ngâm thanh thúy phát ra, hào quang màu vàng rực rỡ chiếu khắp đảo. Thân thể Dạ Dao Quang được một đạo kim sắc tinh quang cuốn xuống dưới, đem nàng nhẹ nhàng thả trên mặt đất. Ánh sáng màu vàng kia quay quanh nàng một vòng, từng vụn kim quang nhỏ dung nhập vào thân thể nàng.
Dạ Dao Quang chậm rãi mở mắt, nàng thấy được Mạch Khâm cùng Kim Tử cùng một đầu long. Nàng nghe thấy giọng nói mà người khác đều nghe không được: “Ta phải đi rồi, cám ơn ngươi, nhân thiện nhân loại, ngươi nhất định sẽ có phúc trạch...”
Vì thế nàng mơ hồ mở tầm mắt, liền nhìn đến phía bầu trời xa xôi xuất hiện một đạo môn, mà một cái hư ảnh màu vàng chạy xuyên qua cánh cửa kia, thẳng đến khi toàn bộ thân thể màu vàng cùng cái đuôi rực rỡ đi qua toàn bộ, đạo môn kia mới biến mất không thấy.
“Thiên đạo chi môn...” Thanh âm Dạ Dao Quang rất nhỏ lầm bầm thoát ra.
“Dao Quang, muội mau tỉnh lại!” Mạch Khâm xông lên trước ôm lấy Dạ Dao Quang, thấp giọng gọi nàng.
Tầm mắt Dạ Dao Quang từ xa kéo lại gần, đối diện nàng là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Mạch Khâm, thanh âm càng thêm mỏng manh: “Mạch đại ca... Ta... Ta còn chưa có gả cho hắn...”
Lời còn chưa dứt, người đã lại lệch ngã vào trong lòng Mạch Khâm.
Thân thể Mạch Khâm cứng đờ, run run vươn tay sờ lên mạch môn của Dạ Dao Quang, lúc này mới yên tâm thở hắt ra một hơi. Hắn nhanh chóng đem Dạ Dao Quang đưa cho Kim Tử, sau đó đi nâng Ôn Đình Trạm dậy, nhanh chóng đi đến gần bờ biển hoang hải. Trường Mao Ngư bị Dạ Dao Quang đẩy ra thật xa, tuy rằng bởi vì giao long độ kiếp mà gặp nguy hiểm, nhưng giờ phút này cũng bơi đi bơi lại, tựa hồ muốn bay lên.
“Mau, mang chúng ta rời khỏi tòa đảo này, nhanh!” Mạch Khâm nhảy dựng lên trên người Trường Mao Ngư, thét lên thật to.
Dạ Dao Quang quá mức suy yếu, hẳn là do giao long độ kiếp thành công mới cho nàng sinh cơ, nhưng điểm sinh cơ này duy trì không được bao lâu, tức giận hơn là trên đảo này không thể ngự không mà đi, cũng may có Trường Mao Ngư.
Cũng không biết có phải biết Dạ Dao Quang gặp phải tình huống nguy cấp, Trường Mao Ngư nhanh chóng từ trong biển chảy ra khỏi phạm vi hoang hải, cảm giác được không còn bị linh khí áp chế, Mạch Khâm nhanh chóng nói với Trường Mao Ngư: “Đi lên.”
Trường Mao Ngư rất nhanh nhảy khỏi mặt nước, Mạch Khâm cùng Kim Tử mang theo Ôn Đình Trạm cùng Dạ Diêu Quang nhanh chóng bay bổng lên, qua vài nhịp hô hấp liền biến mất không thấy. Trường Mao Ngư ở trên mặt biển rộng lớn mặt ngưỡng vọng nhìn về hướng bọn họ biến mất rất lâu sau đó... (rose: thương đại gia hỏa thể T__T)
Rất nhanh tin tức Mặc tộc bị diệt tộc được truyền ra, cách đó không bao lâu Mật Nhược tộc cũng gần như là diệt tộc. Lánh đời gia tộc chiếm cứ Đông hải cùng Lưu Cầu mấy trăm năm cứ như vậy diệt vong, tất cả mọi người kinh ngạc không biết nên biểu cảm thế nào. Lo lắng đây là một cuộc cạnh tranh chính tà, các gia tộc lánh đời khác lập tức phái người truy tra chuyện này. Mật Nhược tộc thì tốt rồi, cái trưởng lão đều là chết vì cổ độc, đây chính là thù riêng, không có quan hệ gì với bọn họ. Nhưng quay lại tin tức của Mặc tộc, chính là đột nhiên xuất hiện tại Mặc tộc một thiếu nữ Độ Kiếp kỳ ngự long mà tới.
Ngự long? Độ Kiếp kỳ? Thiếu nữ?
Ba câu hỏi này làm toàn bộ mọi người truy tra cũng đều không thể tìm ra. Trong giới tu luyện bọn họ có thiếu nữ tu luyện thành Độ Kiếp kỳ tồn tại sao? Kia căn bản chỉ có thể dùng từ kinh thế hãi tục để hình dung, bọn họ nghe cũng chưa từng nghe, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phải biết rằng tu luyện chỉ có thể trì hoãn sự già cả, sau khi đạt tới Độ Kiếp kỳ dung nhan sẽ được giữ nguyên, nhưng cũng không thể cải lão hoàn đồng. Đã nói là thiếu nữ, vậy chính là trước hai mươi tuổi đã đạt Độ Kiếp kỳ, không có khả năng tu luyện từ trong bụng mẹ! Còn ngự long, vậy đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, long là chân linh, căn bản không thể tồn tại trên thế gian này, đó là vi phạm thiên đạo, giống như Độ Kiếp kỳ khi phi thăng thì phải rời khỏi là một đạo lý.
Cho nên, tra đi tra lại cũng tìm không ra nguyên cớ, đều cho rằng là Mặc tộc không biết đã đắc tội với thần tiên, bất quá chỉ cần không phải chính tà so đo lẫn nhau, không lan đến đến bọn họ là được, để tránh trong quá trình tìm hiểu, bọn họ lại vô tình mạo phạm vị thần tiên kia, là tộc tiếp theo gặp tai ương sau Mặc tộc.
- ---
Rose: lại dược ngoi lên rồi:D
/1483
|