Nào đoán được Ôn Đình Trạm cười lắc đầu: “Cũng không phải.”
Mọi người không thể tin nhìn Ôn Đình Trạm, thời điểm này đâu phải cái gì cũng nói được, ôi u uy, Hầu gia đại nhân, đây chính là đại hôn của ngài, tân nương tử chỉ cách một cánh cửa nên gì cũng nghe thấy, ngươi không sợ đêm động phòng hoa chúc thức trắng sao?
Nhưng khi toàn bộ mọi người đang kinh ngạc, Ôn Đình Trạm mỉm cười bổ sung: “Không phải là yêu nhất, mà là duy nhất.”
Những người ở đây không khỏi vì ba chữ ‘Là duy nhất’ mà chấn động.
Ngoại trừ Qua Vô Âm cười như hồ ly, hiển nhiên đây mới là đáp án nàng muốn: “Câu hỏi thứ hai, ta muốn ngươi chỉ ra một điểm không tốt của Dao Quang.”
Vấn đề này mới đúng hợp khẩu vị, mọi người đều dựng thẳng lỗ tai nghe.
Ôn Đình Trạm một bộ hỉ phục đỏ thẫm đứng dưới mặt trời mới lên, phá lệ chói mắt, hắn nhẹ cười như gió xuân: “Dao Dao trong lòng ta, nếu như có chỗ không tốt, chính là nàng cũng như ta, đem đối phương coi trọng hơn bản thân mình. Ta nguyện một ngày kia, nàng có thể yêu quý bản thân mình còn hơn ta, như thế trên thế gian này có hai người quý trọng nàng hơn hết thảy.”
Câu trả lời này, liền ngay cả Qua Vô Âm cũng ngây ngẩn cả người.
“Qua cô nương, Ôn mỗ có được coi là qua cửa không?” Ôn Đình Trạm cũng không muốn trì hoãn thời gian hắn được ôm mỹ nhân về.
Qua Vô Âm chỉ có thể tránh ra, sau đó cửa lớn bật mở, một nữ tử trong áo cưới đỏ tươi, trên đầu đã đội lên khăn tơ trong suốt màu đỏ, bên trên còn có những hoa văn rực rỡ, hơn nữa mũ phượng cũng được buông xuống rèm trân châu. Khuôn mặt được che hai lớp, mọi người dương cổ muốn nhìn bộ dáng tân nương tử nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Bất quá mặc dù với bộ dáng này nhưng cũng đủ xinh đẹp động lòng người.
Ôn Đình Trạm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, hắn tiến lên dắt tay nàng, đem nàng đưa tới chính đường. Tuy rằng Dạ Dao Quang không cha không mẹ, nhưng bên trong chính đường vẫn thờ phụng linh bài vợ chồng Liễu thị. Chuyện này là hai người đã thương lượng qua, hai bên cao đường bái đều là vợ chồng Liễu thị.
Sau khi bái vọng cao đường, Ôn Đình Trạm nắm lấy dải lụa đỏ Nghi Ninh đưa lên, hắn cùng Dạ Dao Quang mỗi người một bên, kéo Dạ Dao Quang từ chính đường ra ngoài. Bởi vì Dạ Dao Quang không có phụ mẫu, ngay cả đường huynh đệ cũng không có, cho nên không có người chờ nàng bên cạnh kiệu hoa, là Ôn Đình Trạm từng bước dẫn nàng trên thảm đỏ thẳng tới kiệu hoa phía trước, chân của tân nương tử cứ thế không chạm đất.
Đến trước kiệu hoa, Ôn Đình Trạm đột nhiên ôm ngang Dạ Dao Quang như công chúa, bế lên kiệu hoa sau đó mới xoay người lên ngựa, hướng tới hầu phủ trạch viện mà đi.
Đội hình đón dâu rất lớn, bởi vì thân phận hiện tại của Ôn Đình Trạm, còn có những người tán dương lúc trước gặp qua Ôn Đình Trạm nhậm chức Trạng nguyên dạo phố. Một đường đại hôn lần này của Ôn Đình Trạm, người đứng vây xem thật đúng đông đến mức kém chút là làm tắc nghẽn, cũng may Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn đã sớm dẫn người khai đạo, những người tò mò cũng biết đây là ngày đại hỉ, ngay cả có vội vàng cũng không có bao nhiêu người hướng xông tới phía trước mặt, miễng cưỡng trật tự đứng hai bên.
Kiệu hoa của Dạ Dao Quang tuy rằng là kiệu lớn tám người nâng, nhưng kiệu hoa của nàng dạng hở bốn phía chỉ có đỉnh chóp, buông xuống là lớp mành kiệu trong suốt màu đỏ, cho nên nàng có thể loáng thoáng nhìn được cảnh hai bên đường.
Một đường bọn họ đi, trước cửa mỗi gia mỗi hộ đều có hoa đào, hoặc là hai cây đào, hoặc là trước cửa đặt gốc đào cành. Gió thổi qua, vô số cánh hoa tung bay theo đội ngũ đón dâu.
“Cô nương, cái này là thiếu gia từng nhà tự mình đi bái phỏng, nhờ bọn họ giúp vội, có người là một tháng trước trồng gấp hai cây hoa đào, có người là vì bệ hạ ban thưởng nhà, sửa lại lộ tuyến, trồng không kịp, cho nên thiếu gia mới lại tự mình đưa tới cửa hai gốc đào cành...” Nghi Ninh đi theo cạnh kiệu hoa Dạ Dao Quang, thấp giọng giải thích với nàng.
Mặc dù tiếng chiêng trống động trời, nhưng Dạ Dao Quang vẫn nghe được lời của Nghi Ninh. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Ôn Đình Trạm đang cưỡi Tuyệt Trì phía trước, trong lòng một mảnh ấm áp nhuộm ra.
Chỉ vô tình bất chợt nhưng vừa đúng nhận ánh mắt của hắn cũng nhìn qua. Mặc dù khoảng cách xa như vậy, còn cách một lớp lụa mỏng, Dạ Dao Quang cũng có thể đọc hiểu khẩu hình miệng của hắn.
Hoa đào mười dặm, nghênh nàng làm thê. (rose: ụa, ngọt chảy nước T__T)
Sau đó, ánh mắt Dạ Dao Quang dán chặt lên người hắn không rời, thẳng đến khi kiệu hoa đến Minh Duệ hầu phủ, Ôn Đình Trạm xoay người xuống ngựa, tự mình cõng nàng vào cửa chính, một đường dưới ánh nhìn chăm chú cùng sự chúc phúc của toàn bộ mọi người mà đi tới chính đường.
Dưới tiếng hô của người chủ trì, hai người đã bái thiên địa cùng cao đường, sau đó nàng được hắn nắm tay dắt vào tân phòng, chính là chủ phòng của Minh Duệ hầu phủ. Hắn dặn người săn sóc cho cô dâu, vén lên lớp lụa che đầu, uống chén rượu giao bôi, ngồi bên giường đợi sắp xếp.
“Dao Dao, chờ ta.” Ôn Đình Trạm rạng rỡ lưu lại câu nói này, hắn phải đi chiêu đãi tân khách.
Kỳ thực gồng mình cả một ngày, hiện tại đã là hoàng hôn, Nghi Ninh đi đến giúp nàng tẩy trang, tắm rửa, mặc vào bộ áo ngủ cũng màu đỏ tươi, đây là quy củ triều đại này. Dạ Dao Quang cảm thấy mình tương đối nhẫn nhịn, bằng không thật sự khó giữ được mũ Phượng Hoàng nặng như vậy.
Dạ Dao Quang dùng bữa được Ôn Đình Trạm phái người đưa tới, trời vừa chuyển tối, Ôn Đình Trạm đã bị Lục Vĩnh Điềm cùng Tiêu Sĩ Duệ đưa trở về, có vẻ như uống tới xỉu cả người.
“Dao tỷ tỷ, ta trả lại Doãn Hòa cho tỷ, không cần cảm tạ đệ đệ này.” Tiêu Sĩ Duệ hớn hở nói với Dạ Dao Quang sau đó rời đi, hạ nhân đang hầu hạ trong phòng cũng đồng thời lui ra.
Cửa vừa đóng lại, một đôi tay liền từ phía sau trườn đến, hơi thở nóng rực phả vào trên cổ nàng, thân thể Dạ Dao Quang không tự chủ được run lên.
“Dao Dao, ta có cái này cho nàng.” Nói xong, liền bế ngang thắt lưng Dạ Dao Quang ngồi bên trên giường cưới, hoàn toàn không có một chút men say, thậm chí trên người cũng không ngửi thấy mùi rượu, Ôn Đình Trạm từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra ngay trước mặt Dạ Dao Quang.
Là hai cái nhẫn!
Nhẫn được làm bằng ngọc. Chiếc nhỏ hơn là của nữ được làm bằng hắc ngọc, mặt trên có một viên trân châu màu trắng mượt mà. Chiếc thô to còn lại là của nam, được làm từ bạch ngọc, bên trên được khảm một viên trân châu màu đen rất lớn, không màu mè sặc sỡ, chỉ đơn giản nhưng tinh tế như vậy.
Đen cùng trắng đan xen, phảng phất như trong ta có nàng, trong nàng có ta.
Ôn Đình Trạm cầm lấy chiếc nhân nhỏ rồi nâng tay Dạ Dao Quang lên, chậm rãi đeo lên ngón áp út của nàng, sau đó đưa bàn tay mình ra trước mặt Dạ Dao Quang. Ánh mắt Dạ Dao Quang liên tục không ngừng ngắm nhìn, lấy ra chiếc còn lại mà đeo vào tay hắn.
Tay hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi mười ngón tay hai người đan vào nhau.
Thanh phong bạch lộ thủ khanh một đời không lo, (*Gió táp sương trắng, thủ tiết vợ chồng, cả đời không lo lắng)
Mũ phượng khăn quàng, cả đời này không đổi. (*Có mũ phượng và khăn trùm làm chứng, cả đời không đổi)
Hai tâm cùng vui vẻ, một đường giao ước, (*câu này thì dễ hiểu rồi nhen ^^)
Hồng diệp chi minh, đầu bạc chi thề.* (Lời thề sắc son, bên nhau tới đầu bạc)
“Dao Dao, ta chờ khoảng khắc này đã lâu lắm rồi...”
Thanh âm của hắn như mưa rền gió dữ phủ xuống đôi môi nàng.
Một phòng xuân phong, điên đảo gối chăn, phong vân giao hòa.
Mọi người không thể tin nhìn Ôn Đình Trạm, thời điểm này đâu phải cái gì cũng nói được, ôi u uy, Hầu gia đại nhân, đây chính là đại hôn của ngài, tân nương tử chỉ cách một cánh cửa nên gì cũng nghe thấy, ngươi không sợ đêm động phòng hoa chúc thức trắng sao?
Nhưng khi toàn bộ mọi người đang kinh ngạc, Ôn Đình Trạm mỉm cười bổ sung: “Không phải là yêu nhất, mà là duy nhất.”
Những người ở đây không khỏi vì ba chữ ‘Là duy nhất’ mà chấn động.
Ngoại trừ Qua Vô Âm cười như hồ ly, hiển nhiên đây mới là đáp án nàng muốn: “Câu hỏi thứ hai, ta muốn ngươi chỉ ra một điểm không tốt của Dao Quang.”
Vấn đề này mới đúng hợp khẩu vị, mọi người đều dựng thẳng lỗ tai nghe.
Ôn Đình Trạm một bộ hỉ phục đỏ thẫm đứng dưới mặt trời mới lên, phá lệ chói mắt, hắn nhẹ cười như gió xuân: “Dao Dao trong lòng ta, nếu như có chỗ không tốt, chính là nàng cũng như ta, đem đối phương coi trọng hơn bản thân mình. Ta nguyện một ngày kia, nàng có thể yêu quý bản thân mình còn hơn ta, như thế trên thế gian này có hai người quý trọng nàng hơn hết thảy.”
Câu trả lời này, liền ngay cả Qua Vô Âm cũng ngây ngẩn cả người.
“Qua cô nương, Ôn mỗ có được coi là qua cửa không?” Ôn Đình Trạm cũng không muốn trì hoãn thời gian hắn được ôm mỹ nhân về.
Qua Vô Âm chỉ có thể tránh ra, sau đó cửa lớn bật mở, một nữ tử trong áo cưới đỏ tươi, trên đầu đã đội lên khăn tơ trong suốt màu đỏ, bên trên còn có những hoa văn rực rỡ, hơn nữa mũ phượng cũng được buông xuống rèm trân châu. Khuôn mặt được che hai lớp, mọi người dương cổ muốn nhìn bộ dáng tân nương tử nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Bất quá mặc dù với bộ dáng này nhưng cũng đủ xinh đẹp động lòng người.
Ôn Đình Trạm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, hắn tiến lên dắt tay nàng, đem nàng đưa tới chính đường. Tuy rằng Dạ Dao Quang không cha không mẹ, nhưng bên trong chính đường vẫn thờ phụng linh bài vợ chồng Liễu thị. Chuyện này là hai người đã thương lượng qua, hai bên cao đường bái đều là vợ chồng Liễu thị.
Sau khi bái vọng cao đường, Ôn Đình Trạm nắm lấy dải lụa đỏ Nghi Ninh đưa lên, hắn cùng Dạ Dao Quang mỗi người một bên, kéo Dạ Dao Quang từ chính đường ra ngoài. Bởi vì Dạ Dao Quang không có phụ mẫu, ngay cả đường huynh đệ cũng không có, cho nên không có người chờ nàng bên cạnh kiệu hoa, là Ôn Đình Trạm từng bước dẫn nàng trên thảm đỏ thẳng tới kiệu hoa phía trước, chân của tân nương tử cứ thế không chạm đất.
Đến trước kiệu hoa, Ôn Đình Trạm đột nhiên ôm ngang Dạ Dao Quang như công chúa, bế lên kiệu hoa sau đó mới xoay người lên ngựa, hướng tới hầu phủ trạch viện mà đi.
Đội hình đón dâu rất lớn, bởi vì thân phận hiện tại của Ôn Đình Trạm, còn có những người tán dương lúc trước gặp qua Ôn Đình Trạm nhậm chức Trạng nguyên dạo phố. Một đường đại hôn lần này của Ôn Đình Trạm, người đứng vây xem thật đúng đông đến mức kém chút là làm tắc nghẽn, cũng may Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn đã sớm dẫn người khai đạo, những người tò mò cũng biết đây là ngày đại hỉ, ngay cả có vội vàng cũng không có bao nhiêu người hướng xông tới phía trước mặt, miễng cưỡng trật tự đứng hai bên.
Kiệu hoa của Dạ Dao Quang tuy rằng là kiệu lớn tám người nâng, nhưng kiệu hoa của nàng dạng hở bốn phía chỉ có đỉnh chóp, buông xuống là lớp mành kiệu trong suốt màu đỏ, cho nên nàng có thể loáng thoáng nhìn được cảnh hai bên đường.
Một đường bọn họ đi, trước cửa mỗi gia mỗi hộ đều có hoa đào, hoặc là hai cây đào, hoặc là trước cửa đặt gốc đào cành. Gió thổi qua, vô số cánh hoa tung bay theo đội ngũ đón dâu.
“Cô nương, cái này là thiếu gia từng nhà tự mình đi bái phỏng, nhờ bọn họ giúp vội, có người là một tháng trước trồng gấp hai cây hoa đào, có người là vì bệ hạ ban thưởng nhà, sửa lại lộ tuyến, trồng không kịp, cho nên thiếu gia mới lại tự mình đưa tới cửa hai gốc đào cành...” Nghi Ninh đi theo cạnh kiệu hoa Dạ Dao Quang, thấp giọng giải thích với nàng.
Mặc dù tiếng chiêng trống động trời, nhưng Dạ Dao Quang vẫn nghe được lời của Nghi Ninh. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Ôn Đình Trạm đang cưỡi Tuyệt Trì phía trước, trong lòng một mảnh ấm áp nhuộm ra.
Chỉ vô tình bất chợt nhưng vừa đúng nhận ánh mắt của hắn cũng nhìn qua. Mặc dù khoảng cách xa như vậy, còn cách một lớp lụa mỏng, Dạ Dao Quang cũng có thể đọc hiểu khẩu hình miệng của hắn.
Hoa đào mười dặm, nghênh nàng làm thê. (rose: ụa, ngọt chảy nước T__T)
Sau đó, ánh mắt Dạ Dao Quang dán chặt lên người hắn không rời, thẳng đến khi kiệu hoa đến Minh Duệ hầu phủ, Ôn Đình Trạm xoay người xuống ngựa, tự mình cõng nàng vào cửa chính, một đường dưới ánh nhìn chăm chú cùng sự chúc phúc của toàn bộ mọi người mà đi tới chính đường.
Dưới tiếng hô của người chủ trì, hai người đã bái thiên địa cùng cao đường, sau đó nàng được hắn nắm tay dắt vào tân phòng, chính là chủ phòng của Minh Duệ hầu phủ. Hắn dặn người săn sóc cho cô dâu, vén lên lớp lụa che đầu, uống chén rượu giao bôi, ngồi bên giường đợi sắp xếp.
“Dao Dao, chờ ta.” Ôn Đình Trạm rạng rỡ lưu lại câu nói này, hắn phải đi chiêu đãi tân khách.
Kỳ thực gồng mình cả một ngày, hiện tại đã là hoàng hôn, Nghi Ninh đi đến giúp nàng tẩy trang, tắm rửa, mặc vào bộ áo ngủ cũng màu đỏ tươi, đây là quy củ triều đại này. Dạ Dao Quang cảm thấy mình tương đối nhẫn nhịn, bằng không thật sự khó giữ được mũ Phượng Hoàng nặng như vậy.
Dạ Dao Quang dùng bữa được Ôn Đình Trạm phái người đưa tới, trời vừa chuyển tối, Ôn Đình Trạm đã bị Lục Vĩnh Điềm cùng Tiêu Sĩ Duệ đưa trở về, có vẻ như uống tới xỉu cả người.
“Dao tỷ tỷ, ta trả lại Doãn Hòa cho tỷ, không cần cảm tạ đệ đệ này.” Tiêu Sĩ Duệ hớn hở nói với Dạ Dao Quang sau đó rời đi, hạ nhân đang hầu hạ trong phòng cũng đồng thời lui ra.
Cửa vừa đóng lại, một đôi tay liền từ phía sau trườn đến, hơi thở nóng rực phả vào trên cổ nàng, thân thể Dạ Dao Quang không tự chủ được run lên.
“Dao Dao, ta có cái này cho nàng.” Nói xong, liền bế ngang thắt lưng Dạ Dao Quang ngồi bên trên giường cưới, hoàn toàn không có một chút men say, thậm chí trên người cũng không ngửi thấy mùi rượu, Ôn Đình Trạm từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra ngay trước mặt Dạ Dao Quang.
Là hai cái nhẫn!
Nhẫn được làm bằng ngọc. Chiếc nhỏ hơn là của nữ được làm bằng hắc ngọc, mặt trên có một viên trân châu màu trắng mượt mà. Chiếc thô to còn lại là của nam, được làm từ bạch ngọc, bên trên được khảm một viên trân châu màu đen rất lớn, không màu mè sặc sỡ, chỉ đơn giản nhưng tinh tế như vậy.
Đen cùng trắng đan xen, phảng phất như trong ta có nàng, trong nàng có ta.
Ôn Đình Trạm cầm lấy chiếc nhân nhỏ rồi nâng tay Dạ Dao Quang lên, chậm rãi đeo lên ngón áp út của nàng, sau đó đưa bàn tay mình ra trước mặt Dạ Dao Quang. Ánh mắt Dạ Dao Quang liên tục không ngừng ngắm nhìn, lấy ra chiếc còn lại mà đeo vào tay hắn.
Tay hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi mười ngón tay hai người đan vào nhau.
Thanh phong bạch lộ thủ khanh một đời không lo, (*Gió táp sương trắng, thủ tiết vợ chồng, cả đời không lo lắng)
Mũ phượng khăn quàng, cả đời này không đổi. (*Có mũ phượng và khăn trùm làm chứng, cả đời không đổi)
Hai tâm cùng vui vẻ, một đường giao ước, (*câu này thì dễ hiểu rồi nhen ^^)
Hồng diệp chi minh, đầu bạc chi thề.* (Lời thề sắc son, bên nhau tới đầu bạc)
“Dao Dao, ta chờ khoảng khắc này đã lâu lắm rồi...”
Thanh âm của hắn như mưa rền gió dữ phủ xuống đôi môi nàng.
Một phòng xuân phong, điên đảo gối chăn, phong vân giao hòa.
/1483
|