Hưng Hoa Đế sau khi xem xong, tức khắc giận không thể át, trước mặt Đại Lý Tự Khanh liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được, được lắm! Hay cho một Khấu gia!”
Đại Lý Tự Khanh cúi đầu, chuyện này chỉ có mình hắn biết, đúng là lúc trước Đậu thị đã chuẩn bị cá chết lưới rách, tính toán hạ độc cả Hưng Hoa Đế. Khi đó hắn vẫn là một thiếu niên vừa mới xuất sĩ, đi theo bên cạnh phụ thân học hỏi rồi cùng Hưng Hoa Đế và Khấu thị một hồi chiến đấu sinh tử.
Bệ hạ vẫn luôn cho rằng mình đã diệt tận gốc Khấu gia, lại không có nghĩ đến Khấu gia thế nhưng còn ẩn tàng một thế lực khác ở dân gian, nếu không phải vì bọn họ nổi lên tư tâm với Ấp Đức công chúa, muốn trả thù Ấp Đức công chúa, hắn cũng sẽ không nhanh chóng tra ra như vậy được.
Đương nhiên, chuyện này còn có một người chỉ dẫn.
“Truyền thống lĩnh cấm quân tới gặp trẫm!”
Đây là câu cuối cùng Ôn Đình Trạm nghe được trước khi rời khỏi Thái Cực Điện, rồi sau đó hắn liền đi thông chính tư nhậm chức, mỗi ngày đều theo một quy củ chung, nên làm gì đều đã được định trước, thẳng đến chính giờ Thân tán trị trở về nhà, mà lúc này người của bệ hạ đã bắt giữ dư nghiệt Khấu thị.
“Người Khấu thị thế nhưng vẫn còn sống, còn quang minh chính đại sống dưới con mắt của bệ hạ.” Ngay cả Dạ Dao Quang nhận được tin tức cũng không thể tin.
“Tổ tiên Khấu gia có thể ép thiên tử lấy lệnh phong vị trí chư hầu, cũng không phải là màng đến hư danh, cũng không phải trong triều không có người.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Hắn vốn là một người nhiều tư tâm cùng tàn nhẫn, nhưng lại chịu luồn cúi lúc mới gặp gỡ tiên hoàng, cho nên mới gây dựng lên thành tựu cho Khấu gia. Người như vậy dã tâm cực lớn, hắn đã sớm mộng tưởng lấy triều đình, chỉ sợ khi đó người của Nguyên quốc sư cũng đã đưa một tay trợ giúp cho hắn. Nhưng tà bất thắng chính, hắn chung quy không có thành công. Nếu hắn có tâm tạo phản, liền sẽ nghĩ tới nếu thất bại thì hậu quả sẽ ra sao, lưu lại cho Khấu thị một con đường sau này.”
“Những người này thật sự là muốn mưu hại Ấp Đức công chúa sao?” Dạ Dao Quang cảm thấy đầu óc người Khấu thị có phải bị lừa đá hay không, lúc này còn dám ra tay với Ấp Đức công chúa.
“Tại sao lại không dám?” Ôn Đình Trạm cười nói, “Khấu thị như mặt trời ban trưa, bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý, người này từ chỗ cao ngã xuống bùn, trong lòng tự nhiên sinh hận. Chỉ là lúc trước Ấp Đức công chúa vẫn luôn ở trong phủ, ra vào lại có nô bộc hộ tống, Khấu thị bọn họ đã xuống dốc, căn bản không thể nào xuống tay. Lần này Ấp Đức công chúa thật vất vả đi Từ Minh Trai thanh tu, bọn họ há có thể buông tha cơ hội xả cho hả giận?”
“Khá vậy thì không đến mức chờ tới bây giờ……” Năm trước Ấp Đức công chúa cũng đến Từ Minh Trai thanh tu, tính ra cũng nên sớm hơn nửa năm, “Là chàng không cho bọn chúng cơ hội xuống tay.”
Dạ Dao Quang tức khắc lĩnh ngộ, chỉ có thể xuống tay trong tình huống như vậy, Ôn Đình Trạm mới có thể nắm giữ đại cục này. Hắn vẫn luôn hướng Khấu thị trả thù lên người Ấp Đức công chúa, mà trước đó không lâu hắn mới cho Khấu thị một cơ hội. Nhất cử nhất động của Khấu thị đều ở trong lòng bàn tay hắn. Bởi vậy, Tịch Điệp mới có thể trùng hợp như vậy cứu Ấp Đức công chúa.
“Công lao lần này cũng không nhỏ a.” Đại Lý Tự Khanh lần này chính là chiếm đại tiện nghi rồi.
“Ha ha ha, chẳng lẽ phu nhân lại hối hận không để vi phu đi lãnh công?” Ôn Đình Trạm không khỏi giễu cợt Dạ Dao Quang, “Phải rồi, nếu phu nhân ghét bỏ quan tước của vi phu quá thấp, vi phu tất nhiên tiếp tục nỗ lực.”
Dạ Dao Quang trợn trắng mắt: “Chàng nếu như không có chức tước, với muội mà nói cũng không có khác biệt.”
Nàng yêu hắn không phải vì quyền thế hay thân phận của hắn, nàng là yêu chính con người hắn mà thôi.
Người Khấu thị sa lưới, luôn có những phần tử muốn sống, Ôn Đình Trạm đã sớm chuẩn bị thật tốt những người này, cho nên thời điểm bệ hạ tự mình tới thẩm vấn, những gì biết được bọn họ đều nói hết, sự tình quá xa thì bọn họ cũng không biết. Nhưng bọn họ có thể biết Nhiếp gia vì sao phải đi giết Tịch Điệp, bởi vì Tịch Điệp chẳng những làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, còn rất có khả năng bại lộ hành tung.
Nhưng chính bọn họ khi động thủ với Tịch Điệp lại sợ bị truy tra, bởi vì bên người Tịch Điệp vẫn luôn có không ít người đảo quanh, bởi vậy bọn họ liền nghĩ tới bằng hữu lâu năm là Nhiếp gia.
Bọn họ nếu nói thẳng Nhiếp gia cùng bọn họ cấu kết, Hưng Hoa Đế khẳng định sẽ hoài nghi bọn họ bôi nhọ danh dự của Nhiếp gia. Đối với Nhiếp gia, Hưng Hoa Đế không quá tin tưởng, nhưng là hắn lại tin Nhiếp gia sẽ không phản bội hắn.
Ôn Đình Trạm đã sớm đoán chuẩn xác tâm tư của Hưng Hoa Đế, cho nên hắn đã chỉ lời khai cho bọn họ trước mặt Hưng Hoa Đế, nói Khấu gia nắm giữ nhược điểm của Nhiếp gia, trong chuyện này thực sự có chuyện lạ. Lúc trước Khấu gia hạ độc Thái Tử, xác thật là Nhiếp gia mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nhược điểm này bọn họ chỉ nói không biết, chỉ có người Nhiếp gia biết.
Mà lúc này, Hưng Hoa Đế đã tra ra người Khấu gia lúc trước làm cách nào đem độc thủ mang vào trong Đông Cung. Một gia tộc không có người trong cung, lại dưới quyền thế ngập trời của hắn dám đi hãm hại trữ quân. Chuyện này cũng không phải người bình thường dám làm, càng không dễ mua chuộc người khác.
Lúc này cái chết của Tụy Y cũng được đưa ra, Phúc Lộc dùng hết thời gian 5 ngày mới đem toàn bộ y phục lúc trước của Thái Tử cùng cung tì trong cung tìm ra, trong đó người đã chết không ít, bao gồm cả Tụy Y, thi thể của Tụy Y cũng được vớt lên……
Bất luận sự tình gì chỉ cần đế vương quyết tâm điều tra, dù cho những người liên quan cố sức đổi dời che đậy cũng không qua mắt được, huống chi rất nhiều sự việc Ôn Đình Trạm đã an bài trước một bước. Giống như chuỗi vòng hạt, Ôn Đình Trạm đã sâu lại toàn bộ, bỏ ra duy nhất một viên hạt châu bên ngoài, đặt riêng một vị trí, chỉ chờ Hưng Hoa Đế luồn nốt sợi dây vòng xuyên quau.
Tụy Y chết có liên quan tới tổng quản nội thị của Thái Hậu, bất quá người kia cũng đã là một người chết, chết vô đối chứng.
Đêm ngày hôm nay, Hưng Hoa Đế rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên tới tẩm cung của Thái Hậu vào ban đêm. Thái Hậu đang ở bên trong Phật đường niệm kinh, Hưng Hoa Đế vẫy lui hạ nhân, chỉ có người bên cạnh hắn là Phúc Lộc, còn có cô cô quản sự bên Thái Hậu.
Hưng Hoa Đế nhìn bóng dáng Thái Hậu, hắn trầm mặc hồi lâu không nói.
“Hoàng Thượng muốn hỏi ai gia cái gì, cứ việc hỏi, ai gia tuyệt sẽ không lừa gạt Hoàng Thượng.” Cuối cùng Thái Hậu là người mở miệng trước, Phật châu trong tay vẫn giữ nguyên tốc độ chuyển động.
“Thái Hậu……” Một tiếng gọi này của Hưng Hoa Đế, ngữ khí bên trong áp lực tầng tầng lớp lớp thở dài, “Trẫm muốn biết Nhiếp gia rốt cuộc bị Khấu gia nắm trong tay nhược điểm gì? Đáng giá để Nhiếp gia không tiếc đối với trẫm bằng mặt không bằng lòng, che chở cho bọn họ áo cơm vô ưu? Thậm chí vì bọn họ cam nguyện làm đao phủ!”
Tay đang gẩy hạt của Thái Hậu hơi cứng lại, mí mắt chợt nháy lên, một hồi lâu mắt nhắm nhưng lại mở miệng nói: “Kỳ thật trong lòng bệ hạ đã có đáp án.”
“Trẫm muốn được nghe từ chính miệng Thái Hậu nói.” Hưng Hoa Đế cơ hồ nói gằn từng chữ.
Thái Hậu tay run lên, cánh môi không tự chủ được run rẩy, một hồi lâu nàng mới ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng: “Thái Tử, Thái Tử là ai gia đã không bảo vệ hắn……
Một câu nhưng đã bao gồm toàn bộ chân tướng bên trong. Không bảo vệ đã là một cách nói tránh uyển chuyển, nhưng nhìn như không thấy người hạ độc thủ vẫn là sự thật không thể chói cãi.
Đại Lý Tự Khanh cúi đầu, chuyện này chỉ có mình hắn biết, đúng là lúc trước Đậu thị đã chuẩn bị cá chết lưới rách, tính toán hạ độc cả Hưng Hoa Đế. Khi đó hắn vẫn là một thiếu niên vừa mới xuất sĩ, đi theo bên cạnh phụ thân học hỏi rồi cùng Hưng Hoa Đế và Khấu thị một hồi chiến đấu sinh tử.
Bệ hạ vẫn luôn cho rằng mình đã diệt tận gốc Khấu gia, lại không có nghĩ đến Khấu gia thế nhưng còn ẩn tàng một thế lực khác ở dân gian, nếu không phải vì bọn họ nổi lên tư tâm với Ấp Đức công chúa, muốn trả thù Ấp Đức công chúa, hắn cũng sẽ không nhanh chóng tra ra như vậy được.
Đương nhiên, chuyện này còn có một người chỉ dẫn.
“Truyền thống lĩnh cấm quân tới gặp trẫm!”
Đây là câu cuối cùng Ôn Đình Trạm nghe được trước khi rời khỏi Thái Cực Điện, rồi sau đó hắn liền đi thông chính tư nhậm chức, mỗi ngày đều theo một quy củ chung, nên làm gì đều đã được định trước, thẳng đến chính giờ Thân tán trị trở về nhà, mà lúc này người của bệ hạ đã bắt giữ dư nghiệt Khấu thị.
“Người Khấu thị thế nhưng vẫn còn sống, còn quang minh chính đại sống dưới con mắt của bệ hạ.” Ngay cả Dạ Dao Quang nhận được tin tức cũng không thể tin.
“Tổ tiên Khấu gia có thể ép thiên tử lấy lệnh phong vị trí chư hầu, cũng không phải là màng đến hư danh, cũng không phải trong triều không có người.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Hắn vốn là một người nhiều tư tâm cùng tàn nhẫn, nhưng lại chịu luồn cúi lúc mới gặp gỡ tiên hoàng, cho nên mới gây dựng lên thành tựu cho Khấu gia. Người như vậy dã tâm cực lớn, hắn đã sớm mộng tưởng lấy triều đình, chỉ sợ khi đó người của Nguyên quốc sư cũng đã đưa một tay trợ giúp cho hắn. Nhưng tà bất thắng chính, hắn chung quy không có thành công. Nếu hắn có tâm tạo phản, liền sẽ nghĩ tới nếu thất bại thì hậu quả sẽ ra sao, lưu lại cho Khấu thị một con đường sau này.”
“Những người này thật sự là muốn mưu hại Ấp Đức công chúa sao?” Dạ Dao Quang cảm thấy đầu óc người Khấu thị có phải bị lừa đá hay không, lúc này còn dám ra tay với Ấp Đức công chúa.
“Tại sao lại không dám?” Ôn Đình Trạm cười nói, “Khấu thị như mặt trời ban trưa, bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý, người này từ chỗ cao ngã xuống bùn, trong lòng tự nhiên sinh hận. Chỉ là lúc trước Ấp Đức công chúa vẫn luôn ở trong phủ, ra vào lại có nô bộc hộ tống, Khấu thị bọn họ đã xuống dốc, căn bản không thể nào xuống tay. Lần này Ấp Đức công chúa thật vất vả đi Từ Minh Trai thanh tu, bọn họ há có thể buông tha cơ hội xả cho hả giận?”
“Khá vậy thì không đến mức chờ tới bây giờ……” Năm trước Ấp Đức công chúa cũng đến Từ Minh Trai thanh tu, tính ra cũng nên sớm hơn nửa năm, “Là chàng không cho bọn chúng cơ hội xuống tay.”
Dạ Dao Quang tức khắc lĩnh ngộ, chỉ có thể xuống tay trong tình huống như vậy, Ôn Đình Trạm mới có thể nắm giữ đại cục này. Hắn vẫn luôn hướng Khấu thị trả thù lên người Ấp Đức công chúa, mà trước đó không lâu hắn mới cho Khấu thị một cơ hội. Nhất cử nhất động của Khấu thị đều ở trong lòng bàn tay hắn. Bởi vậy, Tịch Điệp mới có thể trùng hợp như vậy cứu Ấp Đức công chúa.
“Công lao lần này cũng không nhỏ a.” Đại Lý Tự Khanh lần này chính là chiếm đại tiện nghi rồi.
“Ha ha ha, chẳng lẽ phu nhân lại hối hận không để vi phu đi lãnh công?” Ôn Đình Trạm không khỏi giễu cợt Dạ Dao Quang, “Phải rồi, nếu phu nhân ghét bỏ quan tước của vi phu quá thấp, vi phu tất nhiên tiếp tục nỗ lực.”
Dạ Dao Quang trợn trắng mắt: “Chàng nếu như không có chức tước, với muội mà nói cũng không có khác biệt.”
Nàng yêu hắn không phải vì quyền thế hay thân phận của hắn, nàng là yêu chính con người hắn mà thôi.
Người Khấu thị sa lưới, luôn có những phần tử muốn sống, Ôn Đình Trạm đã sớm chuẩn bị thật tốt những người này, cho nên thời điểm bệ hạ tự mình tới thẩm vấn, những gì biết được bọn họ đều nói hết, sự tình quá xa thì bọn họ cũng không biết. Nhưng bọn họ có thể biết Nhiếp gia vì sao phải đi giết Tịch Điệp, bởi vì Tịch Điệp chẳng những làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, còn rất có khả năng bại lộ hành tung.
Nhưng chính bọn họ khi động thủ với Tịch Điệp lại sợ bị truy tra, bởi vì bên người Tịch Điệp vẫn luôn có không ít người đảo quanh, bởi vậy bọn họ liền nghĩ tới bằng hữu lâu năm là Nhiếp gia.
Bọn họ nếu nói thẳng Nhiếp gia cùng bọn họ cấu kết, Hưng Hoa Đế khẳng định sẽ hoài nghi bọn họ bôi nhọ danh dự của Nhiếp gia. Đối với Nhiếp gia, Hưng Hoa Đế không quá tin tưởng, nhưng là hắn lại tin Nhiếp gia sẽ không phản bội hắn.
Ôn Đình Trạm đã sớm đoán chuẩn xác tâm tư của Hưng Hoa Đế, cho nên hắn đã chỉ lời khai cho bọn họ trước mặt Hưng Hoa Đế, nói Khấu gia nắm giữ nhược điểm của Nhiếp gia, trong chuyện này thực sự có chuyện lạ. Lúc trước Khấu gia hạ độc Thái Tử, xác thật là Nhiếp gia mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nhược điểm này bọn họ chỉ nói không biết, chỉ có người Nhiếp gia biết.
Mà lúc này, Hưng Hoa Đế đã tra ra người Khấu gia lúc trước làm cách nào đem độc thủ mang vào trong Đông Cung. Một gia tộc không có người trong cung, lại dưới quyền thế ngập trời của hắn dám đi hãm hại trữ quân. Chuyện này cũng không phải người bình thường dám làm, càng không dễ mua chuộc người khác.
Lúc này cái chết của Tụy Y cũng được đưa ra, Phúc Lộc dùng hết thời gian 5 ngày mới đem toàn bộ y phục lúc trước của Thái Tử cùng cung tì trong cung tìm ra, trong đó người đã chết không ít, bao gồm cả Tụy Y, thi thể của Tụy Y cũng được vớt lên……
Bất luận sự tình gì chỉ cần đế vương quyết tâm điều tra, dù cho những người liên quan cố sức đổi dời che đậy cũng không qua mắt được, huống chi rất nhiều sự việc Ôn Đình Trạm đã an bài trước một bước. Giống như chuỗi vòng hạt, Ôn Đình Trạm đã sâu lại toàn bộ, bỏ ra duy nhất một viên hạt châu bên ngoài, đặt riêng một vị trí, chỉ chờ Hưng Hoa Đế luồn nốt sợi dây vòng xuyên quau.
Tụy Y chết có liên quan tới tổng quản nội thị của Thái Hậu, bất quá người kia cũng đã là một người chết, chết vô đối chứng.
Đêm ngày hôm nay, Hưng Hoa Đế rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên tới tẩm cung của Thái Hậu vào ban đêm. Thái Hậu đang ở bên trong Phật đường niệm kinh, Hưng Hoa Đế vẫy lui hạ nhân, chỉ có người bên cạnh hắn là Phúc Lộc, còn có cô cô quản sự bên Thái Hậu.
Hưng Hoa Đế nhìn bóng dáng Thái Hậu, hắn trầm mặc hồi lâu không nói.
“Hoàng Thượng muốn hỏi ai gia cái gì, cứ việc hỏi, ai gia tuyệt sẽ không lừa gạt Hoàng Thượng.” Cuối cùng Thái Hậu là người mở miệng trước, Phật châu trong tay vẫn giữ nguyên tốc độ chuyển động.
“Thái Hậu……” Một tiếng gọi này của Hưng Hoa Đế, ngữ khí bên trong áp lực tầng tầng lớp lớp thở dài, “Trẫm muốn biết Nhiếp gia rốt cuộc bị Khấu gia nắm trong tay nhược điểm gì? Đáng giá để Nhiếp gia không tiếc đối với trẫm bằng mặt không bằng lòng, che chở cho bọn họ áo cơm vô ưu? Thậm chí vì bọn họ cam nguyện làm đao phủ!”
Tay đang gẩy hạt của Thái Hậu hơi cứng lại, mí mắt chợt nháy lên, một hồi lâu mắt nhắm nhưng lại mở miệng nói: “Kỳ thật trong lòng bệ hạ đã có đáp án.”
“Trẫm muốn được nghe từ chính miệng Thái Hậu nói.” Hưng Hoa Đế cơ hồ nói gằn từng chữ.
Thái Hậu tay run lên, cánh môi không tự chủ được run rẩy, một hồi lâu nàng mới ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng: “Thái Tử, Thái Tử là ai gia đã không bảo vệ hắn……
Một câu nhưng đã bao gồm toàn bộ chân tướng bên trong. Không bảo vệ đã là một cách nói tránh uyển chuyển, nhưng nhìn như không thấy người hạ độc thủ vẫn là sự thật không thể chói cãi.
/1483
|