Nếu Tôn đại tẩu chuyện gì cũng đều đã biết, Dạ Dao Quang cũng liền không hề kiêng dè chuyện quỷ thần mà nói thẳng.
Thần sắc Tôn đại tẩu đột nhiên có chút hoảng hốt, nàng mở lớn mắt một hồi lâu mới có chút đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Phu nhân, đưa ta đi gặp tiểu cô cô đi.”
Dạ Dao Quang gật đầu, đứng lên tự mình dẫn nàng đi tới nơi giam giữ Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu, là một gian ở trạm dịch không chất củi. Ngày hôm đó Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu lộng mà sụp mất một gian nhà ở, cũng không biết ngày hôm sau Ôn Đình Trạm giải thích như thế nào với người trong trạm dịch, dù sao tiền đền bù bọn họ cũng bỏ ra, sau đó liền dọn tới một tiểu viện khác. Tiểu viện này có sân mở, cũng tương đối đơn giản, nhưng phòng thì nhiều hơn một chút, còn có một phòng chất củi.
Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu đã bị nhốt mấy ngày nhìn thấy Dạ Dao Quang đẩy cửa phòng ra, ánh mắt liền tràn ngập sát khí, đến khi Tôn Lâm Nhi đảo qua người đứng bên cạnh Dạ Dao Quang, nháy mắt liền sửng sốt. Tuy rằng bộ dáng Tôn đại tẩu hiện tại có thay đổi ít nhiều, nhưng Tôn Lâm Nhi lúc trước cùng Dạ Dao Quang về Tôn gia, cũng đã gặp qua Tôn đại tẩu, đặc biệt khi đó nàng vừa mới sinh hài tử, hài tử của nàng cảm giác được âm khí, vẫn luôn khóc nháo không ngừng, để lại cho Tôn Lâm Nhi ấn tượng sâu sắc, cho nên Tôn Lâm Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra Tôn đại tẩu.
Cánh môi nàng có chút run rẩy, nàng có một dự cảm xấu, Dạ Dao Quang nếu đưa người tới gặp nàng, chỉ sợ những việc Dạ Dao Quang nói đều là sự thật……
“Thời điểm ta cùng đương gia vừa mới thành hôn, bà nội mỗi khi nhìn thấy trong chợ có cô nương xinh đẹp đi ngang qua đều nhịn không được than một tiếng; “Lâm Nhi nhà ta cũng là cô nương thuỷ linh như vậy.” Ánh mắt Tôn đại tẩu dừng ở trên mặt Tôn Lâm Nhi, nàng bỗng nhiên lên tiếng hỏi, “Đây là bản chất của tiểu cô cô sao?”
Không chỉ có Tôn Lâm Nhi, ngay cả Dạ Dao Quang cũng kinh ngạc nhìn Tôn đại tẩu. Tôn đại tẩu là một nông phụ ở nông thôn thế nhưng có thể hỏi thẳng ra như vậy làm Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Phảng phất không để ý tới sự kinh ngạc của Dạ Dao Quang, Tôn đại tẩu quay đầu nói với nàng: “Ta muốn cùng Tiểu cô cô trò chuyện riêng, dù sao toàn bộ người trong nhà đều khen ngợi cùng không thể quên những hồi ức với tiểu cô cô. Ta hôm nay may mắn gặp muốn nói chuyện một lần.”
Dạ Dao Quang cảm thấy Tôn đại tẩu có chút quái dị, nhưng Tôn đại tẩu là Ôn Đình Trạm đưa đến nơi này, Dạ Dao Quang cảm thấy hẳn là không có gì khả nghi, nàng đến hỏi qua một chút Tôn đại tẩu, sau đó gật đầu, liền chuẩn bị đưa thụ yêu đi.
“Để bọn họ ở lại cùng nhau đi.” Tôn đại tẩu nhìn hai người bị trói chúng một dây, vì thế nói với Dạ Dao Quang.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang để Nghi Ninh ở ngoài cửa phòng trông coi, nàng một mình rời đi.
Chờ đến sau khi Dạ Dao Quang rời khỏi, Tôn đại tẩu mới chậm rãi tới gần Tôn Lâm Nhi, mỗi một bước của nàng đều thật nhẹ, nhẹ đến mức như đang trôi nổi, nhưng Tôn Lâm Nhi lại cảm thấy mỗi một bước này dường như hung hăng đạp thẳng lên ngực, làm nàng có chút hít thở không thông.
“Bà nội thường dạy dỗ chúng ta, không bao giờ được tham lam, không phải đồ của mình thì đừng lấy đi, nếu không sẽ gặp báo ứng.” Tôn đại tẩu ngồi xổm trước mặt Tôn Lâm Nhi, “Tiểu cô cô là niềm kiêu hãnh của bà nội, bà nội lại không dạy cô cô điều này sao? Hay do tiểu cô cô rời nhà đã lâu, cho nên đã không biết đạo lý làm người. Nếu ngươi đã không hiểu cách làm người, vì sao còn không chịu an phận đi đầu thai, tới quấy rầy bình an của chúng ta làm gì?”
“Ta……” Tôn Lâm Nhi bị nàng chất vấn đến không biết trả lời như thế nào.
Đôi mắt Tôn đại tẩu có chút vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Lâm Nhi, ngữ khí nàng nặng nề: “Ngươi không an phận, hại chết cả nhà chúng ta còn chưa đủ sao?”
“Ngươi nói cái gì……”
“Ngươi biết không, nam nhân của ta, đệ đệ của ta đang sống sờ sờ bị đánh chết, cả người toàn máu là máu, đầu bị đập bẹp, bà nội là nhìn đến thi thể nát bấy của bọn họ mà bị hù chết. Ông nội cùng thúc thúc đi đòi công đạo, bị người nha môn đánh chết. Ta chạy đến bãi tha ma đi nhặt xác bọn họ, tới nơi thì thấy chó hoang gặm tha thi thể, ta không thể phân rõ đâu là ông nội, đâu là thúc thúc……” Đôi tay Tôn đại tẩu nâng lên, năm ngón tay mở ra vô lực, phảng phất như đang nhớ lại một ngày kia, tất cả những người chí thân của nàng đều rời nàng mà đi, mắt nàng chậm rãi sung huyết, “Ngày ấy nếu không phải vì nhi tử ta không khoẻ, bà nội cho ta tiền đưa theo hài tử tới huyện thành xem bệnh nhân tiện hỏi thăm tình hình ông nội, chỉ sợ ta cũng không thể sống tới giờ. Sau khi ta thu thập hết các mảnh thi thể của cha cùng thúc thúc chuẩn bị đưa về nhà là lúc nhìn đến nhà của chúng ta bị lửa lớn thiêu đến cháy rụi. Ngươi biết nỗi đau này thế nào sao? Cả đời này ta chưa từng hận một người, ngay cả mẹ ruột tra tấn ta khi còn bé ta cũng không hận, nhưng ta thật sự rất hận ngươi, vì cái gì ngươi lại ích kỷ như vậy? Ngươi làm sao có thể là nữ nhi ngoan ngoãn lanh lợi từ lời bà nội kể, ngươi căn bản là một quỷ ghê tởm!”
Lời nói của Tôn đại mỗi một chữ đều như đao trát vào ngực Tôn Lâm Nhi. Nàng cảm thấy hô hấp của nàng trở nên khó khăn, nàng lẩm bẩm giải thích: “Ta chỉ là muốn cùng cha mẹ đoàn tụ……”
“Ngươi câm mồm!” Không đợi Tôn Lâm Nhi nói xong, Tôn đại tẩu lập tức cao giọng quát chói tai, “Ngươi đừng nói tới ông nội cùng bà nội, ngươi không xứng. Ngươi muốn cùng bọn họ đoàn tụ? Như thế nào đoàn tụ, giống hiện tại sao, đoạt thân người tới cùng bọn họ đoàn tụ sao? Ngươi có từng nghĩ tới người bị ngươi đoạt thân thể chưa? Ngươi oán hận những người năm đó hại chết, nhưng bộ dáng ngươi hiện tại cùng bọn họ có gì khác nhau, ngươi không phải cũng cướp đi sinh mệnh một nữ nhân mảnh mai yếu đuối sao? Từ khi ngươi chạy theo con yêu vật này, thất tín bội nghĩa. Chỉ một khắc ngươi quay lưng kia, ngươi đã không xứng với cái tên Tôn Lâm Nhi nữa. Ông nội chính là không muốn gặp lại ngươi, ông không muốn tiếp thu việc nữ nhi tốt đẹp trong lòng ông biến thành một cái quái vật, vì thế ông mới đưa theo cả nhà chúng ta dọn đi. Một nhà chúng ta lúc đó mới gặp tai hoạ, ngươi chính là đầu sỏ gây tội. Ngươi muốn lấy mấy mạng người từ ông nội tới tất cả những người khác thành toàn cho ngươi, ngươi sống có vui vẻ không?”
“Ta…… Ta không biết……” Nước mắt Tôn Lâm Nhi rơi như mưa, nàng tuyệt vọng lắc đầu.
“Ngươi thì biết cái gì?” Tôn đại tẩu châm chọc nhìn nàng, “Ngươi thân là nữ nhi, lại không rõ tính cách của phụ thân mình thế nào, đây là bất hiếu. Nếu ngươi biết được, còn đẩy ông nội vào việc không thể chịu, đó chính là tội không thể tha! Cứ cho sự việc của ngươi là lúc sau nhưng ngươi cho rằng đợi tới khi ngươi trở về nhận sai là ông nội cùng bà nội chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi, đúng không?”
Mọi sự chật vật trên mặt Tôn Lâm Nhi đều bị Tôn đại tẩu nhìn thấu.
Tôn đại tẩu thấy vậy châm chọc cười lên tiếng: “Bà nội nói, người làm gì đều có ông trời đang xem, vạn không thể tâm sinh tạp niệm. Ngươi đã chết, ngươi đáng lẽ sẽ mãi là tiểu cô cô hoàn mỹ không khuyết điểm trong lòng chúng ta, chúng ta qua lời kể của bà nội sẽ tưởng tượng ra ngươi vô cùng tốt đẹp. Nhưng lòng tham của ngươi làm ngươi không thể thọ mệnh, ngươi chẳng những hại chết ông bà nội, ngươi còn giết chết nữ nhi yêu quý của bà nội ông nội, giết chết tiểu cô cô trong lòng chúng ta!”
Thần sắc Tôn đại tẩu đột nhiên có chút hoảng hốt, nàng mở lớn mắt một hồi lâu mới có chút đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Phu nhân, đưa ta đi gặp tiểu cô cô đi.”
Dạ Dao Quang gật đầu, đứng lên tự mình dẫn nàng đi tới nơi giam giữ Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu, là một gian ở trạm dịch không chất củi. Ngày hôm đó Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu lộng mà sụp mất một gian nhà ở, cũng không biết ngày hôm sau Ôn Đình Trạm giải thích như thế nào với người trong trạm dịch, dù sao tiền đền bù bọn họ cũng bỏ ra, sau đó liền dọn tới một tiểu viện khác. Tiểu viện này có sân mở, cũng tương đối đơn giản, nhưng phòng thì nhiều hơn một chút, còn có một phòng chất củi.
Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu đã bị nhốt mấy ngày nhìn thấy Dạ Dao Quang đẩy cửa phòng ra, ánh mắt liền tràn ngập sát khí, đến khi Tôn Lâm Nhi đảo qua người đứng bên cạnh Dạ Dao Quang, nháy mắt liền sửng sốt. Tuy rằng bộ dáng Tôn đại tẩu hiện tại có thay đổi ít nhiều, nhưng Tôn Lâm Nhi lúc trước cùng Dạ Dao Quang về Tôn gia, cũng đã gặp qua Tôn đại tẩu, đặc biệt khi đó nàng vừa mới sinh hài tử, hài tử của nàng cảm giác được âm khí, vẫn luôn khóc nháo không ngừng, để lại cho Tôn Lâm Nhi ấn tượng sâu sắc, cho nên Tôn Lâm Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra Tôn đại tẩu.
Cánh môi nàng có chút run rẩy, nàng có một dự cảm xấu, Dạ Dao Quang nếu đưa người tới gặp nàng, chỉ sợ những việc Dạ Dao Quang nói đều là sự thật……
“Thời điểm ta cùng đương gia vừa mới thành hôn, bà nội mỗi khi nhìn thấy trong chợ có cô nương xinh đẹp đi ngang qua đều nhịn không được than một tiếng; “Lâm Nhi nhà ta cũng là cô nương thuỷ linh như vậy.” Ánh mắt Tôn đại tẩu dừng ở trên mặt Tôn Lâm Nhi, nàng bỗng nhiên lên tiếng hỏi, “Đây là bản chất của tiểu cô cô sao?”
Không chỉ có Tôn Lâm Nhi, ngay cả Dạ Dao Quang cũng kinh ngạc nhìn Tôn đại tẩu. Tôn đại tẩu là một nông phụ ở nông thôn thế nhưng có thể hỏi thẳng ra như vậy làm Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Phảng phất không để ý tới sự kinh ngạc của Dạ Dao Quang, Tôn đại tẩu quay đầu nói với nàng: “Ta muốn cùng Tiểu cô cô trò chuyện riêng, dù sao toàn bộ người trong nhà đều khen ngợi cùng không thể quên những hồi ức với tiểu cô cô. Ta hôm nay may mắn gặp muốn nói chuyện một lần.”
Dạ Dao Quang cảm thấy Tôn đại tẩu có chút quái dị, nhưng Tôn đại tẩu là Ôn Đình Trạm đưa đến nơi này, Dạ Dao Quang cảm thấy hẳn là không có gì khả nghi, nàng đến hỏi qua một chút Tôn đại tẩu, sau đó gật đầu, liền chuẩn bị đưa thụ yêu đi.
“Để bọn họ ở lại cùng nhau đi.” Tôn đại tẩu nhìn hai người bị trói chúng một dây, vì thế nói với Dạ Dao Quang.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang để Nghi Ninh ở ngoài cửa phòng trông coi, nàng một mình rời đi.
Chờ đến sau khi Dạ Dao Quang rời khỏi, Tôn đại tẩu mới chậm rãi tới gần Tôn Lâm Nhi, mỗi một bước của nàng đều thật nhẹ, nhẹ đến mức như đang trôi nổi, nhưng Tôn Lâm Nhi lại cảm thấy mỗi một bước này dường như hung hăng đạp thẳng lên ngực, làm nàng có chút hít thở không thông.
“Bà nội thường dạy dỗ chúng ta, không bao giờ được tham lam, không phải đồ của mình thì đừng lấy đi, nếu không sẽ gặp báo ứng.” Tôn đại tẩu ngồi xổm trước mặt Tôn Lâm Nhi, “Tiểu cô cô là niềm kiêu hãnh của bà nội, bà nội lại không dạy cô cô điều này sao? Hay do tiểu cô cô rời nhà đã lâu, cho nên đã không biết đạo lý làm người. Nếu ngươi đã không hiểu cách làm người, vì sao còn không chịu an phận đi đầu thai, tới quấy rầy bình an của chúng ta làm gì?”
“Ta……” Tôn Lâm Nhi bị nàng chất vấn đến không biết trả lời như thế nào.
Đôi mắt Tôn đại tẩu có chút vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Lâm Nhi, ngữ khí nàng nặng nề: “Ngươi không an phận, hại chết cả nhà chúng ta còn chưa đủ sao?”
“Ngươi nói cái gì……”
“Ngươi biết không, nam nhân của ta, đệ đệ của ta đang sống sờ sờ bị đánh chết, cả người toàn máu là máu, đầu bị đập bẹp, bà nội là nhìn đến thi thể nát bấy của bọn họ mà bị hù chết. Ông nội cùng thúc thúc đi đòi công đạo, bị người nha môn đánh chết. Ta chạy đến bãi tha ma đi nhặt xác bọn họ, tới nơi thì thấy chó hoang gặm tha thi thể, ta không thể phân rõ đâu là ông nội, đâu là thúc thúc……” Đôi tay Tôn đại tẩu nâng lên, năm ngón tay mở ra vô lực, phảng phất như đang nhớ lại một ngày kia, tất cả những người chí thân của nàng đều rời nàng mà đi, mắt nàng chậm rãi sung huyết, “Ngày ấy nếu không phải vì nhi tử ta không khoẻ, bà nội cho ta tiền đưa theo hài tử tới huyện thành xem bệnh nhân tiện hỏi thăm tình hình ông nội, chỉ sợ ta cũng không thể sống tới giờ. Sau khi ta thu thập hết các mảnh thi thể của cha cùng thúc thúc chuẩn bị đưa về nhà là lúc nhìn đến nhà của chúng ta bị lửa lớn thiêu đến cháy rụi. Ngươi biết nỗi đau này thế nào sao? Cả đời này ta chưa từng hận một người, ngay cả mẹ ruột tra tấn ta khi còn bé ta cũng không hận, nhưng ta thật sự rất hận ngươi, vì cái gì ngươi lại ích kỷ như vậy? Ngươi làm sao có thể là nữ nhi ngoan ngoãn lanh lợi từ lời bà nội kể, ngươi căn bản là một quỷ ghê tởm!”
Lời nói của Tôn đại mỗi một chữ đều như đao trát vào ngực Tôn Lâm Nhi. Nàng cảm thấy hô hấp của nàng trở nên khó khăn, nàng lẩm bẩm giải thích: “Ta chỉ là muốn cùng cha mẹ đoàn tụ……”
“Ngươi câm mồm!” Không đợi Tôn Lâm Nhi nói xong, Tôn đại tẩu lập tức cao giọng quát chói tai, “Ngươi đừng nói tới ông nội cùng bà nội, ngươi không xứng. Ngươi muốn cùng bọn họ đoàn tụ? Như thế nào đoàn tụ, giống hiện tại sao, đoạt thân người tới cùng bọn họ đoàn tụ sao? Ngươi có từng nghĩ tới người bị ngươi đoạt thân thể chưa? Ngươi oán hận những người năm đó hại chết, nhưng bộ dáng ngươi hiện tại cùng bọn họ có gì khác nhau, ngươi không phải cũng cướp đi sinh mệnh một nữ nhân mảnh mai yếu đuối sao? Từ khi ngươi chạy theo con yêu vật này, thất tín bội nghĩa. Chỉ một khắc ngươi quay lưng kia, ngươi đã không xứng với cái tên Tôn Lâm Nhi nữa. Ông nội chính là không muốn gặp lại ngươi, ông không muốn tiếp thu việc nữ nhi tốt đẹp trong lòng ông biến thành một cái quái vật, vì thế ông mới đưa theo cả nhà chúng ta dọn đi. Một nhà chúng ta lúc đó mới gặp tai hoạ, ngươi chính là đầu sỏ gây tội. Ngươi muốn lấy mấy mạng người từ ông nội tới tất cả những người khác thành toàn cho ngươi, ngươi sống có vui vẻ không?”
“Ta…… Ta không biết……” Nước mắt Tôn Lâm Nhi rơi như mưa, nàng tuyệt vọng lắc đầu.
“Ngươi thì biết cái gì?” Tôn đại tẩu châm chọc nhìn nàng, “Ngươi thân là nữ nhi, lại không rõ tính cách của phụ thân mình thế nào, đây là bất hiếu. Nếu ngươi biết được, còn đẩy ông nội vào việc không thể chịu, đó chính là tội không thể tha! Cứ cho sự việc của ngươi là lúc sau nhưng ngươi cho rằng đợi tới khi ngươi trở về nhận sai là ông nội cùng bà nội chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi, đúng không?”
Mọi sự chật vật trên mặt Tôn Lâm Nhi đều bị Tôn đại tẩu nhìn thấu.
Tôn đại tẩu thấy vậy châm chọc cười lên tiếng: “Bà nội nói, người làm gì đều có ông trời đang xem, vạn không thể tâm sinh tạp niệm. Ngươi đã chết, ngươi đáng lẽ sẽ mãi là tiểu cô cô hoàn mỹ không khuyết điểm trong lòng chúng ta, chúng ta qua lời kể của bà nội sẽ tưởng tượng ra ngươi vô cùng tốt đẹp. Nhưng lòng tham của ngươi làm ngươi không thể thọ mệnh, ngươi chẳng những hại chết ông bà nội, ngươi còn giết chết nữ nhi yêu quý của bà nội ông nội, giết chết tiểu cô cô trong lòng chúng ta!”
/1483
|