“Khảo nghiệm?” Dạ Dao Quang vừa nghe nhất thời phản ứng lại, “Kỳ thực sáng hôm nay chàng đã tính toán cho hắn một một cơ hội đúng không?”
Bằng không, làm sao có thể đã bố trí khảo nghiệm.
“Ban đầu là không tính toán.” Con ngươi Ôn Đình Trạm trong suốt nhìn Dạ Dao Quang, “Ta hôm nay tới Hẻm Gia Viên mới tính toán cho hắn một cơ hội.”
“Hẻm Gia Viên?” Cái tên nghe hơi lạ.
“Là một nơi do Hồ Đình dựng lên trong ngõ hẻm có những huynh đệ thân thiết với hắn còn sống sau trận hồng thủy, có một số người là những người dân đã mất đi năng lực sinh tồn, có những người ra đi để lại người thân già yếu. Gần một ngàn những trường hợp như vậy mười mấy năm qua đều dựa vào sự chu cấp của Hồ Đình mà sống.”
“Hồ Đình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.
Bổng lộc của các quan viên bản triều được phân theo cấp bậc, Hồ Đình là võ quan chính tam phẩm, bổng lộc mỗi tháng cộng lại cũng không quá 240 nén. 240 nén này làm sao dùng đủ cho miệng ăn của một ngàn người. Tuy rằng quan viên đều có những thu nhập ngoài luồng, nhưng Dạ Dao Quang ở cạnh Ôn Đình Trạm lâu như vậy, Ôn Đình Trạm cũng có những nguồn ngoài, tỷ như lúc trước được tặng miếng ngọc bội quý, những thứ này đều có thể quy ra bạc, nhưng cũng không đến mức đủ nuôi sống nhiều người như vậy.
Hồ Đình nếu như không có nguồn thu lớn đặc biệt nào, mười mấy năm cung cấp nuôi dưỡng nhiều người như vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy không có khả năng.
“Thê tử của hắn, chính là chi nữ nhà giàu nhất Hồ Quảng.” Ôn Đình Trạm giải thích, “Đối với những trường hợp vì nước hy sinh thân mình triều đình hàng năm đều có cứu trợ. Hắn cũng thực có cốt khí, nhiều năm như vậy có thể kiên trì theo đuổi, thậm chí chưa từng nhận hối lộ.”
“Đúng là khó có được...” Dạ Dao Quang than một câu, mà sau không khỏi cảm thấy khó hiểu một chút, “Hắn lấy vợ không phải vì coi trọng tiền bạc nhà người ta chứ?”
“Nàng nói không sai.” Ôn Đình Trạm mỉm cười gật đầu, “Thê tử đầu tiên của hắn đã chết trong trận hồng thủy ở Hồ Quảng. Hắn cùng với người vợ đầu tiên này chính là thanh mai trúc mã, nhưng hắn vì cứu dân chúng mà buông bỏ nàng, để nàng cuốn theo dòng nước, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn. Sau khi hắn được thăng quan, giữ đạo với thê tử đã mất tròn ba năm, ba năm sau hắn cưới thê tử hiện tại. Hàng năm, thê tử hắn đều sẽ cho hắn mấy vạn lượng bạc vào nhà tình nghĩa. Mà hắn nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc cưới thê tử mới, hắn không dính vào bất kỳ nữ nhân nào...”
“Một hảo hán tử.” Dạ Dao Quang càng nghe càng thấy quý con người Hồ Đình này.
Quả thật khi cưới vợ là hắn có mục đích, nhưng đổi lại hắn cho thê tử của hắn thứ mà tất cả nữ nhân thời đại này mong muốn trên hết thảy, một trượng phu cả đời trung thủy. Kỳ thực hắn quyền cao chức trọng, muốn có tiền bạc có rất nhiều biện pháp, nhưng hắn lại lựa chọn cách này. Đối với thê tử của hắn mà nói, đây cũng là một loại hạnh phúc, ở cổ đại chỉ sợ không có nữ nhân nào không muốn nam nhân chỉ có một mình mình.
Thời đại kiếp trước của Dạ Dao Quang có pháp luật bảo hộ chế độ một vợ một chồng, nhưng vẫn không ngăn được những người chán cơm thèm phở. Hồ Đình có thể làm được bước này, thật sự là vô cùng đáng quý, nhất là những người đó kỳ thực không phải trách nhiệm của hắn. Vì nước mà chết, vì chống thiên tai mà bị chết, đây là số mệnh của binh lính, là bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng hắn vẫn không oán, không hận mà ôm hết vào người.
“Hồ Đình chỉ có ba nữ nhi, đến nay không có con trai. Thê tử của hắn từng đồng ý cho hắn nạp thiếp kéo dài huyết mạch Hồ gia nhưng hắn cự tuyệt.” Đây mới là điểm Ôn Đình Trạm tán thưởng nhất ở Hồ Đình. Cũng bởi vì điều này, hắn mới nguyện ý mặc dù phát sinh sự tình dưới thành lâu vẫn quyết định cho Hồ Đình một cơ hội.
Đó là một cái hán tử có tâm huyết, có trách nhiệm, một nam nhân cương trực trước mọi dụ hoặc. Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là quá mức trọng tình, tình thân cũng thế mà tình yêu nam nữ cũng vậy, thậm chí là tình huynh đệ, Hồ Đình đều rất coi trọng.
Dạ Dao Quang không tiếp tục nói nữa, nàng ghé vào trên đùi Ôn Đình Trạm, chậm rãi nhắm mắt lại, dưới sự lay động của xe ngựa trực tiếp vào mộng đẹp. Nàng rất tán thưởng con người Hồ Đình này, nam nhân có thể làm được những điều như vậy trên thế gian này đã quá ít. Hắn vốn có cơ hội lên tới địa vị cao, nhưng hắn vì những tướng lãnh vào sinh ra tử với hắn lúc trước liền cự tuyệt mọi dụ hoặc về quyền lợi.
Người như vậy, tâm tính kiên nghị, loại phẩm cách này làm cho người ta khâm phục tự đáy lòng.
Xe ngựa của Ôn Đình Trạm đi mất năm ngày về tới Đế Đô. Đến Đế Đô ó, Ôn Đình Trạm liền cùng Kim Tử đưa theo người áp giải lúc trước lập tức tiến cung, cũng không biết hắn cùng Hưng Hoa đế nói chuyện thế nào, người kia bị nhốt vào ngục, nhưng tội danh lại chỉ là tòng phạm trộm thuế ngân chứ không phải chủ mưu, Hưng Hoa đế hạ lệnh ba ngày sau xử trảm.
“Người kia là ai?” Buổi tối nằm trên giường, Dạ Dao Quang nhịn không được hỏi ra.
“Con trai của Hồ Hiếu.” Ôn Đình Trạm trả lời.
Dạ Dao Quang cả kinh: “Chàng vì sao lại bắt hắn?”
“Không là ta bắt hắn mà là hắn tự tìm đến ta. Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, hắn rất thông minh, hắn đã biết ta phát giác ra Hồ Đình là chủ mưu trước cả Hồ Đình, vì thế chủ động tìm đến ta trực tiếp nhận tội, nói hắn chính là chủ mưu trong án thuế ngân, là hắn lợi dụng sự tín nhiệm của Hồ Đình đối với hắn, mà phụ thân hắn cùng Tào Cung là anh em kết nghĩa, phụ thân hắn vì cứu lão mẫu của Tào Cung mà mất hai chân, cho nên Tào Cung phải bảo vệ hắn. Hỏi nguyên nhân vì sao hắn phải trộm thuế ngân, hắn chỉ nói là có người bắt được nhược điểm năm đó của phụ thân hắn, hắn không đành lòng để phụ thân tàn tật chịu tai ương lao ngục, nên đành nghe theo lệnh làm việc.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói, “Hắn đem tất cả vụ việc ôm vào bản thân, hơn nữa mọi chứng cớ, nguyên nhân, ngoại trừ liên quan tới Hồ Đình, toàn bộ đều thiên y vô phùng*.”
*Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có bất kỳ sơ sót nào.
“Đúng là có vài phần năng lực.” Dạ Dao Quang tán dương, có thể từ miệng Ôn Đình Trạm nơi ra bốn chữ “thiên y vô phùng” cũng được coi quá hiếm hoi. Nếu không phải sáng sớm hôm đó Ôn Đình Trạm tra ra Hồ Đình, chỉ sợ hắn sẽ bị rối thêm một vòng, “Vậy chàng vì sao đẩy hắn tới trước mặt bệ hạ.”
“Không phải ta từng nói sẽ bố trí một khảo nghiệm cho Hồ Đình sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng điểm lên mũi Dạ Dao Quang, “Chờ xem biểu hiện của hắn ba ngày sau.”
“Chàng là muốn Hồ Đình đứng ra thừa nhận hành vi phạm tội?” Dạ Dao Quang phản ứng.
“Hắn sẽ không đứng ra thừa nhận đâu, hắn sẽ tới cướp đạo trường.” Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường nói, “Hắn có lẽ sẽ lựa chọn chết ở trên đạo trường, xem như là một cái công đạo, cũng là một loại giải thoát.”
“Đây là kết quả chàng muốn sao, chàng muốn xem xem hắn tự mình đến cướp đạo trường hay không đúng không?”
Nếu như tự mình đến, cũng chính là chứng minh hắn nhận tội. Nếu hắn không tự mình đến, vậy chứng minh ngược lại.
“Nếu như hắn thật sự đến, chàng để lại cho hắn con đường sống thế nào?” Đều cướp đạo trường, đây cũng là một trọng tội. Ôn Đình Trạm không giết hắn, bệ hạ cũng không thể bỏ qua cho hắn a.
“Đều đã có diệu kế.” Ôn Đình Trạm khẽ hôn lên khóe môi Dạ Dao Quang, “Mau ngủ sớm, ngày mai ta đưa nàng đi xem tuyệt kỹ của Chi Nam.”
“Thế nào lại sang tới Cổ Cứu...” Dạ Dao Quang quay người sang Ôn Đình Trạm đã nhắm mắt, thân thủ nhéo nhéo mũi hắn rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Bằng không, làm sao có thể đã bố trí khảo nghiệm.
“Ban đầu là không tính toán.” Con ngươi Ôn Đình Trạm trong suốt nhìn Dạ Dao Quang, “Ta hôm nay tới Hẻm Gia Viên mới tính toán cho hắn một cơ hội.”
“Hẻm Gia Viên?” Cái tên nghe hơi lạ.
“Là một nơi do Hồ Đình dựng lên trong ngõ hẻm có những huynh đệ thân thiết với hắn còn sống sau trận hồng thủy, có một số người là những người dân đã mất đi năng lực sinh tồn, có những người ra đi để lại người thân già yếu. Gần một ngàn những trường hợp như vậy mười mấy năm qua đều dựa vào sự chu cấp của Hồ Đình mà sống.”
“Hồ Đình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.
Bổng lộc của các quan viên bản triều được phân theo cấp bậc, Hồ Đình là võ quan chính tam phẩm, bổng lộc mỗi tháng cộng lại cũng không quá 240 nén. 240 nén này làm sao dùng đủ cho miệng ăn của một ngàn người. Tuy rằng quan viên đều có những thu nhập ngoài luồng, nhưng Dạ Dao Quang ở cạnh Ôn Đình Trạm lâu như vậy, Ôn Đình Trạm cũng có những nguồn ngoài, tỷ như lúc trước được tặng miếng ngọc bội quý, những thứ này đều có thể quy ra bạc, nhưng cũng không đến mức đủ nuôi sống nhiều người như vậy.
Hồ Đình nếu như không có nguồn thu lớn đặc biệt nào, mười mấy năm cung cấp nuôi dưỡng nhiều người như vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy không có khả năng.
“Thê tử của hắn, chính là chi nữ nhà giàu nhất Hồ Quảng.” Ôn Đình Trạm giải thích, “Đối với những trường hợp vì nước hy sinh thân mình triều đình hàng năm đều có cứu trợ. Hắn cũng thực có cốt khí, nhiều năm như vậy có thể kiên trì theo đuổi, thậm chí chưa từng nhận hối lộ.”
“Đúng là khó có được...” Dạ Dao Quang than một câu, mà sau không khỏi cảm thấy khó hiểu một chút, “Hắn lấy vợ không phải vì coi trọng tiền bạc nhà người ta chứ?”
“Nàng nói không sai.” Ôn Đình Trạm mỉm cười gật đầu, “Thê tử đầu tiên của hắn đã chết trong trận hồng thủy ở Hồ Quảng. Hắn cùng với người vợ đầu tiên này chính là thanh mai trúc mã, nhưng hắn vì cứu dân chúng mà buông bỏ nàng, để nàng cuốn theo dòng nước, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn. Sau khi hắn được thăng quan, giữ đạo với thê tử đã mất tròn ba năm, ba năm sau hắn cưới thê tử hiện tại. Hàng năm, thê tử hắn đều sẽ cho hắn mấy vạn lượng bạc vào nhà tình nghĩa. Mà hắn nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc cưới thê tử mới, hắn không dính vào bất kỳ nữ nhân nào...”
“Một hảo hán tử.” Dạ Dao Quang càng nghe càng thấy quý con người Hồ Đình này.
Quả thật khi cưới vợ là hắn có mục đích, nhưng đổi lại hắn cho thê tử của hắn thứ mà tất cả nữ nhân thời đại này mong muốn trên hết thảy, một trượng phu cả đời trung thủy. Kỳ thực hắn quyền cao chức trọng, muốn có tiền bạc có rất nhiều biện pháp, nhưng hắn lại lựa chọn cách này. Đối với thê tử của hắn mà nói, đây cũng là một loại hạnh phúc, ở cổ đại chỉ sợ không có nữ nhân nào không muốn nam nhân chỉ có một mình mình.
Thời đại kiếp trước của Dạ Dao Quang có pháp luật bảo hộ chế độ một vợ một chồng, nhưng vẫn không ngăn được những người chán cơm thèm phở. Hồ Đình có thể làm được bước này, thật sự là vô cùng đáng quý, nhất là những người đó kỳ thực không phải trách nhiệm của hắn. Vì nước mà chết, vì chống thiên tai mà bị chết, đây là số mệnh của binh lính, là bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng hắn vẫn không oán, không hận mà ôm hết vào người.
“Hồ Đình chỉ có ba nữ nhi, đến nay không có con trai. Thê tử của hắn từng đồng ý cho hắn nạp thiếp kéo dài huyết mạch Hồ gia nhưng hắn cự tuyệt.” Đây mới là điểm Ôn Đình Trạm tán thưởng nhất ở Hồ Đình. Cũng bởi vì điều này, hắn mới nguyện ý mặc dù phát sinh sự tình dưới thành lâu vẫn quyết định cho Hồ Đình một cơ hội.
Đó là một cái hán tử có tâm huyết, có trách nhiệm, một nam nhân cương trực trước mọi dụ hoặc. Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là quá mức trọng tình, tình thân cũng thế mà tình yêu nam nữ cũng vậy, thậm chí là tình huynh đệ, Hồ Đình đều rất coi trọng.
Dạ Dao Quang không tiếp tục nói nữa, nàng ghé vào trên đùi Ôn Đình Trạm, chậm rãi nhắm mắt lại, dưới sự lay động của xe ngựa trực tiếp vào mộng đẹp. Nàng rất tán thưởng con người Hồ Đình này, nam nhân có thể làm được những điều như vậy trên thế gian này đã quá ít. Hắn vốn có cơ hội lên tới địa vị cao, nhưng hắn vì những tướng lãnh vào sinh ra tử với hắn lúc trước liền cự tuyệt mọi dụ hoặc về quyền lợi.
Người như vậy, tâm tính kiên nghị, loại phẩm cách này làm cho người ta khâm phục tự đáy lòng.
Xe ngựa của Ôn Đình Trạm đi mất năm ngày về tới Đế Đô. Đến Đế Đô ó, Ôn Đình Trạm liền cùng Kim Tử đưa theo người áp giải lúc trước lập tức tiến cung, cũng không biết hắn cùng Hưng Hoa đế nói chuyện thế nào, người kia bị nhốt vào ngục, nhưng tội danh lại chỉ là tòng phạm trộm thuế ngân chứ không phải chủ mưu, Hưng Hoa đế hạ lệnh ba ngày sau xử trảm.
“Người kia là ai?” Buổi tối nằm trên giường, Dạ Dao Quang nhịn không được hỏi ra.
“Con trai của Hồ Hiếu.” Ôn Đình Trạm trả lời.
Dạ Dao Quang cả kinh: “Chàng vì sao lại bắt hắn?”
“Không là ta bắt hắn mà là hắn tự tìm đến ta. Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, hắn rất thông minh, hắn đã biết ta phát giác ra Hồ Đình là chủ mưu trước cả Hồ Đình, vì thế chủ động tìm đến ta trực tiếp nhận tội, nói hắn chính là chủ mưu trong án thuế ngân, là hắn lợi dụng sự tín nhiệm của Hồ Đình đối với hắn, mà phụ thân hắn cùng Tào Cung là anh em kết nghĩa, phụ thân hắn vì cứu lão mẫu của Tào Cung mà mất hai chân, cho nên Tào Cung phải bảo vệ hắn. Hỏi nguyên nhân vì sao hắn phải trộm thuế ngân, hắn chỉ nói là có người bắt được nhược điểm năm đó của phụ thân hắn, hắn không đành lòng để phụ thân tàn tật chịu tai ương lao ngục, nên đành nghe theo lệnh làm việc.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói, “Hắn đem tất cả vụ việc ôm vào bản thân, hơn nữa mọi chứng cớ, nguyên nhân, ngoại trừ liên quan tới Hồ Đình, toàn bộ đều thiên y vô phùng*.”
*Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có bất kỳ sơ sót nào.
“Đúng là có vài phần năng lực.” Dạ Dao Quang tán dương, có thể từ miệng Ôn Đình Trạm nơi ra bốn chữ “thiên y vô phùng” cũng được coi quá hiếm hoi. Nếu không phải sáng sớm hôm đó Ôn Đình Trạm tra ra Hồ Đình, chỉ sợ hắn sẽ bị rối thêm một vòng, “Vậy chàng vì sao đẩy hắn tới trước mặt bệ hạ.”
“Không phải ta từng nói sẽ bố trí một khảo nghiệm cho Hồ Đình sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng điểm lên mũi Dạ Dao Quang, “Chờ xem biểu hiện của hắn ba ngày sau.”
“Chàng là muốn Hồ Đình đứng ra thừa nhận hành vi phạm tội?” Dạ Dao Quang phản ứng.
“Hắn sẽ không đứng ra thừa nhận đâu, hắn sẽ tới cướp đạo trường.” Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường nói, “Hắn có lẽ sẽ lựa chọn chết ở trên đạo trường, xem như là một cái công đạo, cũng là một loại giải thoát.”
“Đây là kết quả chàng muốn sao, chàng muốn xem xem hắn tự mình đến cướp đạo trường hay không đúng không?”
Nếu như tự mình đến, cũng chính là chứng minh hắn nhận tội. Nếu hắn không tự mình đến, vậy chứng minh ngược lại.
“Nếu như hắn thật sự đến, chàng để lại cho hắn con đường sống thế nào?” Đều cướp đạo trường, đây cũng là một trọng tội. Ôn Đình Trạm không giết hắn, bệ hạ cũng không thể bỏ qua cho hắn a.
“Đều đã có diệu kế.” Ôn Đình Trạm khẽ hôn lên khóe môi Dạ Dao Quang, “Mau ngủ sớm, ngày mai ta đưa nàng đi xem tuyệt kỹ của Chi Nam.”
“Thế nào lại sang tới Cổ Cứu...” Dạ Dao Quang quay người sang Ôn Đình Trạm đã nhắm mắt, thân thủ nhéo nhéo mũi hắn rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
/1483
|