Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1313: Có một con quỷ

/1483


“Quỷ?” Dạ Dao Quang quả nhiên lập tức lấy lại tỉnh thần.

Tốc độ Kim Tử cũng rất nhanh theo sát Ôn Đình Trạm bước vào cửa phòng, vừa vặn nghe thấy lời nói của Kim Tử liền hỏi: “Là người nào?”

“Người mặc xiêm y xanh đen.” Kim Tử trả lời.

Ôn Đình Trạm lập tức hiểu người Kim Tử đang nói tới là ai, quay người phân phó Vệ Kinh: “Ngươi đi thăm dò Tống sơn trưởng cho ta.”

Dạ Dao Quang mắt mở lớn, không ngờ là sơn trưởng học viện của phủ thành! Người có thể tham gia bữa tiệc chiêu đãi của Ôn Đình Trạm, vậy chắc chắn chức quan sơn trưởng là triều đình sắc phong, toàn bộ Tây Ninh phủ chỉ có duy nhất một tòa học phủ được triều đình coi trọng, cũng có thể gọi là học viện công —— Học viện Côn Lôn.

“Học viện là nơi tập trung chính khí của cả nơi này, nó làm thế nào có thể sinh tồn?” Dạ Dao Quang nhíu mày.

Quỷ là âm khí, nó tuy rằng có thể dựa vào việc hấp thu dương khí mà tăng trưởng tu vi, nhưng nó không thể ở lại quá lâu nơi có dương khí cường thịnh. Học viện thời cổ đại trừ phi là nữ học, bằng không tất cả đều là nam tử, rất nhiều người vẫn là đồng nam thân* (còn zin), dương khí chẳng những thịnh mà còn thanh thuần.

“Hắn bám vào người phàm.” Kim Tử nói với Dạ Dao Quang.

“Hắn là mượn xác hoàn hồn hay là đoạt xá trùng sinh?” Dạ Dao Quang liền vội hỏi.

Hai loại đều là quỷ hồn bám vào thân thể người trùng sinh, như Dạ Dao Quang chính là mượn xác hoàn hồn, hơn nữa việc mượn xác không phải chủ đích của nàng, cho nên trên người nàng không có sát nghiệt. Nhưng nếu như là đoạt xá trùng sinh, thí dụ như Hoàng Ngạn Bách. Hoàng Ngạn Bách là cùng nguyên chủ giao dịch mà thành, khối thân thể đã được nguyên chủ cho phép sử dụng, Hoàng Ngạn Bách chỉ cần cắm sâu thần hồn xuống cũng không vi phạm thiên ý, không nhiễm sát nghiệt.

Nhưng nếu quỷ hồn ở gặp một thân thể phù hợp, không để ý ý nguyện của nguyên chủ mà cắn nuốt thần hồn, chiếm lấy cơ thể, đây chính là tội nghiệt.

“Ta cũng nhìn không ra, trên người hắn có pháp bảo, hơi thở của hắn che giấu vô cùng tốt.” Kim Tử lắc đầu nói, “Ta lúc đầu không có phát hiện, nếu không phải vì ta đi tới phòng bếp...”

Nói tới đây Kim Tử dừng lại, Dạ Dao Quang lập tức xem thường, gia hỏa này khẳng định là ở tửu lâu lại phát hiện ra món gì ngon nhưng ăn không thấy đủ, tính toán đi trộm ở phòng bếp. Đã nói nó bao nhiêu lần không thể đi trộm đồ, nhưng gia hỏa này không bỏ được tật xấu đi ăn vụng.

Kim Tử cong mắt cười vẻ mặt nịnh nọt: “Ta muốn tìm một nơi yên tĩnh hưởng thụ mỹ thực, liền nhìn thấy hắn đi nhà xí đi ra, đi đến hành lang gặp một con chó. Con chó kia nhìn hắn sủa không ngừng, đuổi riết hắn không tha, vừa đúng thấy ánh mắt hắn lóe âm quang làm con chó sợ chạy. Ta lúc này mới trở lại, bên cạnh sư công dùng tinh thần lực nhìn chân thân hắn.”

“Ngươi không kinh động tới hắn chứ?” Dạ Dao Quang lo lắng hỏi.

“Ta vẫn luôn che dấu!” Kim Tử nói chắc nịch.

Mỗi lần cùng Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang ra ngoài, nó đều tự biến thân hình cực nhỏ, nằm ở bên trong tay áo bào bọn họ. Hơn nữa, với tu vi hiện tại của nó, hơi thở sẽ không truyền ra ngoài, cho dù người tu luyện tu vi cực cao cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của nó.

“Vậy thì tốt.” Dạ Dao Quang gật đầu, đem Kim Tử đuổi đi, “Mau đi tắm, rồi đi nghỉ sớm.”

Đợi đến khi Kim Tử rời khỏi, Dạ Dao Quang nằm một lát, Ôn Đình Trạm cũng đã tắm rửa trở về, nằm ở bên cạnh người nàng, đem nàng ôm vào trong ngực: “Ta đã cho Vệ Kinh đi thăm dò, đừng nghĩ nhiều.”

Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn sau đó lập tức nhắm lại: “Muội đâu có suy nghĩ, muội đang buồn ngủ thì bị Kim Tử quấy rầy, nãy vừa mới có chút mơ màng thì lại bị chàng phá. Đừng ầm ĩ nữa, muội muốn ngủ tiếp.”

Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười nhìn thê tử nhắm mắt, hắn không phản bác nàng, kỳ thực so với trước kia tâm tính Dạ Dao Quang đã bình thản hơn rất nhiều. Gặp việc yêu ma quỷ quái, cũng không như thiếu kiên nhẫn mà tìm giải quyết nữa. Ôn Đình Trạm đến bây giờ đã hiểu rõ vì sao Dạ Dao Quang trước kia lại như vậy.

Mỗi người đều có một giá trị tồn tại, không thể đem áp chế hay gạt bỏ, bằng không sống không khác gì xác không hồn. Thí dụ như Dạ Dao Quang am hiểu hàng yêu trừ ma bắt quỷ, lấy việc này như lý sống của nàng, biểu hiện giá trị nhân sinh của nàng, cho nên nàng sẽ mẫn cảm hơn so với người bình thường. Nhưng kỳ thực nàng chỉ muốn dùng những việc này để chứng minh ý nghĩa sống của bản thân.

Hiện tại nàng đã thay đổi, là vì nàng sống không còn phải chứng minh hay đi thực hiện nghĩa vụ của người tu luyện nữa, bên cạnh nàng đã có hắn, còn có con của bọn họ. Thấy nàng để ý những việc của cá nhân mình, Ôn Đình Trạm rất vui mừng khi thấy Dạ Dao Quang thay đổi như vậy.

Việc này còn chứng minh hắn từng chút lấp đầy chỗ trống trong trái tim nàng.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang bị đánh thức vô cùng độc đáo. Nàng không phải bị đồng hồ sinh học đánh thức, mà bị hài tử trong bụng đá cho bừng tỉnh, đột nhiên mở to mắt, sắc trời còn một mảnh tối tăm. Nàng vén chăn lên, vén lên lớp áo, nhìn cái bụng của mình đang động.

Loại cảm giác này, Dạ Dao Quang không biết nên hình dung như thế nào, nhưng nàng vui sướng cùng xúc động tới mức muốn khóc.

Rất nhanh, Ôn Đình Trạm cũng tỉnh, nhìn thấy thê tử đang nhìn chằm chằm cái bụng như tuyết trắng, không khỏi lấy chăn đắp lên cho nàng: “Cuối mùa thu trời chuyển lạnh, nàng là người tu luyện nhưng cũng phải để ý.”

Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm để lên bụng nàng cách một lớp chăn: “A Trạm, con đang động.”

Không biết có phải nghe được giọng nói của mẫu thân hay không, tiểu gia hỏa kia quả nhiên lại động đậy một chút, đây cũng là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm thể nghiệm việc thai máy, hắn tuy rằng biết về y lý, hiểu biết đây là biểu hiện bình thường của thai nhi, nhưng là lần đầu tiên cảm thụ, vẫn cảm thấy loại cảm giác này rất vi diệu, rất thần kỳ.

Hai phu thê cứ như vậy vì chuyện thai máy mà quên hết cơn buồn ngủ, vô cùng bất lương ép hài tử bọn họ động để thỏa mãn hai lòng hiếu kỳ. Đến thời điểm trời hửng sáng, Ôn Đình Trạm lưu luyến không rời đứng dậy mặc quần áo rửa mặt đi luyện võ.

Luyện võ xong rồi, dùng xong bữa sáng, quan phục cũng đã mặc xong còn quay trở lại hôn Dạ Dao Quang, sau đó sờ bụng nàng: “Bé ngoan, mau mau ngủ, chờ cha trở về lại cùng chơi với con.”

Dạ Dao Quang nhất thời không nhịn được: “Dựa vào cái gì mà phải chờ chàng về chơi, muội mới là mẫu thân của nó, nó còn ở trong bụng muội, nên chơi với muội!”

Cuối cùng, còn oán giận một câu: “Còn nói trong lòng chàng muội quan trọng nhất, hóa ra quay lại không phải vì ta.”

Nghe xong lời này, Ôn Đình Trạm nào dám nói khác, vội vàng xin khoan dung: “Là lỗi của vi phu, phu nhân mau cùng con đi nghỉ một lát, tỉnh dậy có thể trò chuyện cùng con.”

Dạ Dao Quang lúc này mới vừa lòng gật đầu, phất phất tay: “Chàng đi nhanh đi, đừng ầm ĩ phá giấc ngủ của muội cùng nhi tử!”

“Phu nhân sao biết là nhi tử...”

Dạ Dao Quang nhắm mắt lại, cự tuyệt trả lời.

/1483

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status