“Ngọc là do tôi lấy, nay các người đã biết, muốn làm gì tôi thì làm.” Thằng bé chạy nhanh ra ngoài làm miếng ngọc rơi ra, giọng nói có chút cầu xin.
Dạ Dao Quang không biết nói gì lúc này. Đối với những người không có quan hệ gì với mình, Dạ Dao Quang vốn chẳng bao giờ quan tâm đến nhưng nếu muốn cô làm khó đứa trẻ này bằng những lời lẽ nghiêm khắc thì cũng không cần thiết, vì cuộc sống mưu sinh ép buộc nên mới phạm phải sai lầm. Mặc dù là hành vi sai trái nhưng cô lại không trách nó, bởi vì quan điểm của cô là: Người được cuộc sống ưu ái không có tư cách đứng trên cao đánh giá hành vi của người có cuộc sống nghèo khổ. Những đứa trẻ này không chừng lúc đi ăn xin bị bọn lừa đảo để mắt tới nhưng muốn sống thì phải làm gì? Ai sẽ làm? Đi bán thân, chúng vẫn chưa hiểu chuyện ngộ ngỡ bị lừa đi vào chỗ chết thì phải làm sao?
Cho nên Dạ Dao Quang không nói gì cả, chỉ cầm lấy miếng ngọc trong tay nó, rời đi không nói câu nào. Ngôi nhà này không có người lớn, những người này cô đều nhìn qua rồi, mặc dù không phải là huynh muội ruột nhưng phụ mẫu của chúng đều đã qua đời.
“Người đừng đi.” Dạ Dao Quang định đi luôn nhưng đứa bé kia đột nhiên chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ ửng lên, ấp úng một lúc mới có đủ dũng khí mở miệng:
“Người... người vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, hay là người mua đệ đệ với muội muội ta đi. Không cần cho chúng ta tiền, chỉ cần cho bọn chúng cơm ăn là được, tôi có thể làm bất cứ điều gì cho người.”
“Ngươi có thể làm gì cho ta?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
“Tôi...” Thằng bé bỗng cảm thấy khó xử, thấy Dạ Dao Quang định bước đi liền quyết tâm nói:
“Người nhà giàu như người nhất định sẽ có chuyện mà bản thân không nhìn thấy được. Người hận ai nhất, tôi sẽ hủy diệt hắn, tuyệt đối sẽ không để người bị liên lụy, chỉ cần người chăm sóc tốt cho đệ đệ và muội muội ta là được”.
Dạ Dao Quang cau chân mày lại: “Con người ta tính khí không được tốt, ngươi cảm thấy nếu ngươi dũng cảm hi sinh tính mạng thì ta sẽ cảm động sao? Làm sao ta biết được ngươi không phải vì cuộc sống khổ cực mà tìm đến cái chết để thoát khỏi nó hay muốn mượn cớ để mang tiếng tốt đây?”
“Người...” Trong nháy mắt, thằng bé mặt đỏ ửng tức giận.
“Nói lý do ngươi muốn chúng ta mua bọn chúng xem.” Ôn Đình Trạm đột nhiên mở miệng nói.
Cậu bé nhìn đệ đệ và muội muội đứng hai bên tỷ tỷ rồi lại nhìn vị công tử khí phái, tầm tuổi hắn đang đứng trước mắt, quỳ xuống: “Chỉ cần thiếu gia đồng ý thu nhận đệ đệ và muội muội tôi thì Vệ Kinh tôi sẽ nguyện cả đời trung thành với thiếu gia, nếu tôi hai lòng thì đệ đệ và muội muội tôi sẽ chết không toàn thây!”
Ánh mắt Ôn Đình Trạm ngạc nhiên nhìn đôi mắt nâu kia, ánh mắt kia đã chạm đến đáy lòng Ôn Đình Trạm làm hắn dao động. Từ thời khắc đó, hắn muốn thu nhận Vệ Kinh, bởi vì nếu có một ngày hắn có chuyện cần lấy Dao Dao ra lập lời thề thì dù những chuyện đó khiến hắn sống không bằng chết, hắn cũng sẽ không làm trái lại, bởi vì đó là thứ hắn trân trọng nhất trên thế gian, còn quý hơn cả tính mạng của hắn.
“Được, ta mua bốn người các ngươi.” Dạ Dao Quang giải quyết dứt khoát, nhìn bốn người với ánh mắt tràn đầy hi vọng, khóe môi hơi nhếch cười:
“Phiền phức của các ngươi tới rồi”.
Mặt bốn người bỗng biến sắc, đột nhiên cánh cửa gỗ bị phá vụn. Hai người đàn ông to lớn bước vào, đi đằng sau là một bà ăn mặc sặc sỡ bước vào.
“Ái chà, đây là nơi nào mà lại có cả tiểu thư với thiếu gia đến thế này?” Cách nói chuyện hung hăng của bà ta vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, ánh mắt liền chuyển đi chỗ khác.
Dạ Dao Quang phất tay một cái, khí ngũ hành giống như sợi dây vô hình dây quấn lấy cổ bà ta. Những ngón tay mảnh mai của cô khẽ nhấc lên, lập tức chân bà ta cũng rời khỏi mặt đất. Bị Dạ Dao Quang kéo đến phía trước, sắc mặt bà ta trắng bệch, sau đó cô ném bà ta ra ngoài. Hai tên cao to đứng sau bị bà ta va trúng cũng ngã lăn ra ngoài, nhìn ba người xếp thành một hàng lăn ra ngoài, mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng:
“Để bà ngoại ngươi làm cho bụng dạ bẩn thỉu của ngươi được sạch sẽ, tuy là ngươi tàn hoa bại liễu nhưng ta cũng có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết, còn không bằng cả những người mà ngươi cho là họ là người thấp kém nhất”.
Ôn Đình Trạm nghe Dạ Dao Quang nói, nhìn ánh mắt của người đàn bà kia cũng có thể thấy nó đang tóe ra lửa. Hai tên cao to cố đứng lên vẫn thủ thế nhưng thấy ánh mắt lạnh như kiếm của Ôn Đình Trạm nhanh như chớp phất qua, chân đã giẫm lên đầu gối hai tên kia, trực tiếp đá nát đầu gối đối phương. Các huyệt đạo trên kiếm phổ cũng không phải là học uổng công rồi. Tên đó kêu lên đau đớn, vừa quỳ vừa van xin tha mạng.
Nhưng Ôn Đình Trạm không dừng tay, đồng thời đá một cái, cơ thể nhanh chóng nhảy qua lưng của người kia, xoay người túm lấy cánh tay đối phương. Tay cậu nhanh chóng bắt lấy tay tên cao to kia, dùng sức vặn một cái, mắt thường không thể nhìn thấy cánh tay của gã đã bị Ôn Đình Trạm vặn gãy.
Bà ta khó khăn lắm mới đứng dậy được lại bị đánh tiếp, ba người lại tiếp tục lăn lần nữa, tiếng kêu đau đớn bắt đầu vang lên. Mọi người đứng trước cửa xem kịch đều đang giương mắt nhìn ba người họ xông lên, hai đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi. Những kẻ vừa rồi còn muốn cướp người, nay đã chạy mất.
Dạ Dao Quang bước lên phía trước: “Bảo chủ của ngươi đến quan phủ hỏi xem ta ở đâu. Ta họ Dạ, các ngươi có thể đến tìm ta báo thù”.
Nói xong cô liền cùng Ôn Đình Trạm rời đi. Vệ Kinh không cần gì nữa, vội vã cùng tỷ tỷ kéo theo đám nhỏ đi theo. Bọn họ đi phía sau nhìn theo người chủ mới của mình không có vẻ gì kiêu ngạo thì đã biết đó là người đáng để người khác tôn trọng. Chẳng qua là bị ép buộc không còn cách nào khác nên mới thử đánh cược lần này. Lúc này nó cảm thấy có lẽ việc nó vừa làm là việc đúng nhất trong mười năm ngắn ngủi của cuộc đời.
Vệ Kinh và hai đứa nhỏ là anh em ruột, nhưng Phương Nhi lại không có quan hệ gì với bọn họ cả. Trước đây bọn chúng đi theo một đoàn kịch nhưng lúc chủ gánh hát lâm bệnh nặng lại bị đồ đệ phản bội, muốn giết chết trưởng đoàn, Vệ Kinh vô tình nghe được ý đồ của bọn họ. Do chủ gánh hát đối xử với anh em Vệ Kinh rất tốt nên khi biết chủ gánh hát bị chôn sống, Vệ Kinh đã lén đào mộ của ông lên. Đoàn kịch rời khỏi trấn Thái Hòa, trước đây chủ gánh hát có quen một người bạn, họ sống nhờ vào sự giúp đỡ của người đó nhưng chẳng được mấy ngày chủ gánh hát đã mất mạng. Người mà chủ gánh hát quen lúc đầu nói muốn đón bọn họ đi nhưng chẳng được mấy ngày đã không rõ tung tích. Bởi vì lâu rồi không có ai đến nhà, tú bà của kỹ viện nọ để ý bọn chúng, lo sẽ có người đến cho nên luôn theo sát. Nhưng gần đây vì không thể chịu đựng được nữa cho nên bọn chúng mới nghĩ trộm một ít đồ làm lộ phí để rời khỏi nơi này, chúng ăn trộm được mấy lần. Hôm nay đi cầm đồ lấy tiền, đúng lúc thấy trên đường không có người, liền nhìn thấy dáng vẻ có tiền nhưng lại dễ bị lừa của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm…
“Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi lấy khế ước bán thân, sau này các ngươi sẽ là Vệ Kinh, Vệ Truất, Nghi Phương, Nghi Vi”. Mấy người đều có kí ức ở đoàn kịch nhưng lại không biết chính xác ngày sinh, Dạ Dao Quang giữ nguyên tên của nam, còn nữ thì thêm chữ “Nghi” ở phía trước.
Dạ Dao Quang phát hiện cô thu nạp được một người có tố chất đặc biệt. Vệ Truất có căn cơ tốt, trời sinh ra đã có duyên với luyện võ!
Dạ Dao Quang không biết nói gì lúc này. Đối với những người không có quan hệ gì với mình, Dạ Dao Quang vốn chẳng bao giờ quan tâm đến nhưng nếu muốn cô làm khó đứa trẻ này bằng những lời lẽ nghiêm khắc thì cũng không cần thiết, vì cuộc sống mưu sinh ép buộc nên mới phạm phải sai lầm. Mặc dù là hành vi sai trái nhưng cô lại không trách nó, bởi vì quan điểm của cô là: Người được cuộc sống ưu ái không có tư cách đứng trên cao đánh giá hành vi của người có cuộc sống nghèo khổ. Những đứa trẻ này không chừng lúc đi ăn xin bị bọn lừa đảo để mắt tới nhưng muốn sống thì phải làm gì? Ai sẽ làm? Đi bán thân, chúng vẫn chưa hiểu chuyện ngộ ngỡ bị lừa đi vào chỗ chết thì phải làm sao?
Cho nên Dạ Dao Quang không nói gì cả, chỉ cầm lấy miếng ngọc trong tay nó, rời đi không nói câu nào. Ngôi nhà này không có người lớn, những người này cô đều nhìn qua rồi, mặc dù không phải là huynh muội ruột nhưng phụ mẫu của chúng đều đã qua đời.
“Người đừng đi.” Dạ Dao Quang định đi luôn nhưng đứa bé kia đột nhiên chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ ửng lên, ấp úng một lúc mới có đủ dũng khí mở miệng:
“Người... người vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, hay là người mua đệ đệ với muội muội ta đi. Không cần cho chúng ta tiền, chỉ cần cho bọn chúng cơm ăn là được, tôi có thể làm bất cứ điều gì cho người.”
“Ngươi có thể làm gì cho ta?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
“Tôi...” Thằng bé bỗng cảm thấy khó xử, thấy Dạ Dao Quang định bước đi liền quyết tâm nói:
“Người nhà giàu như người nhất định sẽ có chuyện mà bản thân không nhìn thấy được. Người hận ai nhất, tôi sẽ hủy diệt hắn, tuyệt đối sẽ không để người bị liên lụy, chỉ cần người chăm sóc tốt cho đệ đệ và muội muội ta là được”.
Dạ Dao Quang cau chân mày lại: “Con người ta tính khí không được tốt, ngươi cảm thấy nếu ngươi dũng cảm hi sinh tính mạng thì ta sẽ cảm động sao? Làm sao ta biết được ngươi không phải vì cuộc sống khổ cực mà tìm đến cái chết để thoát khỏi nó hay muốn mượn cớ để mang tiếng tốt đây?”
“Người...” Trong nháy mắt, thằng bé mặt đỏ ửng tức giận.
“Nói lý do ngươi muốn chúng ta mua bọn chúng xem.” Ôn Đình Trạm đột nhiên mở miệng nói.
Cậu bé nhìn đệ đệ và muội muội đứng hai bên tỷ tỷ rồi lại nhìn vị công tử khí phái, tầm tuổi hắn đang đứng trước mắt, quỳ xuống: “Chỉ cần thiếu gia đồng ý thu nhận đệ đệ và muội muội tôi thì Vệ Kinh tôi sẽ nguyện cả đời trung thành với thiếu gia, nếu tôi hai lòng thì đệ đệ và muội muội tôi sẽ chết không toàn thây!”
Ánh mắt Ôn Đình Trạm ngạc nhiên nhìn đôi mắt nâu kia, ánh mắt kia đã chạm đến đáy lòng Ôn Đình Trạm làm hắn dao động. Từ thời khắc đó, hắn muốn thu nhận Vệ Kinh, bởi vì nếu có một ngày hắn có chuyện cần lấy Dao Dao ra lập lời thề thì dù những chuyện đó khiến hắn sống không bằng chết, hắn cũng sẽ không làm trái lại, bởi vì đó là thứ hắn trân trọng nhất trên thế gian, còn quý hơn cả tính mạng của hắn.
“Được, ta mua bốn người các ngươi.” Dạ Dao Quang giải quyết dứt khoát, nhìn bốn người với ánh mắt tràn đầy hi vọng, khóe môi hơi nhếch cười:
“Phiền phức của các ngươi tới rồi”.
Mặt bốn người bỗng biến sắc, đột nhiên cánh cửa gỗ bị phá vụn. Hai người đàn ông to lớn bước vào, đi đằng sau là một bà ăn mặc sặc sỡ bước vào.
“Ái chà, đây là nơi nào mà lại có cả tiểu thư với thiếu gia đến thế này?” Cách nói chuyện hung hăng của bà ta vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, ánh mắt liền chuyển đi chỗ khác.
Dạ Dao Quang phất tay một cái, khí ngũ hành giống như sợi dây vô hình dây quấn lấy cổ bà ta. Những ngón tay mảnh mai của cô khẽ nhấc lên, lập tức chân bà ta cũng rời khỏi mặt đất. Bị Dạ Dao Quang kéo đến phía trước, sắc mặt bà ta trắng bệch, sau đó cô ném bà ta ra ngoài. Hai tên cao to đứng sau bị bà ta va trúng cũng ngã lăn ra ngoài, nhìn ba người xếp thành một hàng lăn ra ngoài, mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng:
“Để bà ngoại ngươi làm cho bụng dạ bẩn thỉu của ngươi được sạch sẽ, tuy là ngươi tàn hoa bại liễu nhưng ta cũng có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết, còn không bằng cả những người mà ngươi cho là họ là người thấp kém nhất”.
Ôn Đình Trạm nghe Dạ Dao Quang nói, nhìn ánh mắt của người đàn bà kia cũng có thể thấy nó đang tóe ra lửa. Hai tên cao to cố đứng lên vẫn thủ thế nhưng thấy ánh mắt lạnh như kiếm của Ôn Đình Trạm nhanh như chớp phất qua, chân đã giẫm lên đầu gối hai tên kia, trực tiếp đá nát đầu gối đối phương. Các huyệt đạo trên kiếm phổ cũng không phải là học uổng công rồi. Tên đó kêu lên đau đớn, vừa quỳ vừa van xin tha mạng.
Nhưng Ôn Đình Trạm không dừng tay, đồng thời đá một cái, cơ thể nhanh chóng nhảy qua lưng của người kia, xoay người túm lấy cánh tay đối phương. Tay cậu nhanh chóng bắt lấy tay tên cao to kia, dùng sức vặn một cái, mắt thường không thể nhìn thấy cánh tay của gã đã bị Ôn Đình Trạm vặn gãy.
Bà ta khó khăn lắm mới đứng dậy được lại bị đánh tiếp, ba người lại tiếp tục lăn lần nữa, tiếng kêu đau đớn bắt đầu vang lên. Mọi người đứng trước cửa xem kịch đều đang giương mắt nhìn ba người họ xông lên, hai đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi. Những kẻ vừa rồi còn muốn cướp người, nay đã chạy mất.
Dạ Dao Quang bước lên phía trước: “Bảo chủ của ngươi đến quan phủ hỏi xem ta ở đâu. Ta họ Dạ, các ngươi có thể đến tìm ta báo thù”.
Nói xong cô liền cùng Ôn Đình Trạm rời đi. Vệ Kinh không cần gì nữa, vội vã cùng tỷ tỷ kéo theo đám nhỏ đi theo. Bọn họ đi phía sau nhìn theo người chủ mới của mình không có vẻ gì kiêu ngạo thì đã biết đó là người đáng để người khác tôn trọng. Chẳng qua là bị ép buộc không còn cách nào khác nên mới thử đánh cược lần này. Lúc này nó cảm thấy có lẽ việc nó vừa làm là việc đúng nhất trong mười năm ngắn ngủi của cuộc đời.
Vệ Kinh và hai đứa nhỏ là anh em ruột, nhưng Phương Nhi lại không có quan hệ gì với bọn họ cả. Trước đây bọn chúng đi theo một đoàn kịch nhưng lúc chủ gánh hát lâm bệnh nặng lại bị đồ đệ phản bội, muốn giết chết trưởng đoàn, Vệ Kinh vô tình nghe được ý đồ của bọn họ. Do chủ gánh hát đối xử với anh em Vệ Kinh rất tốt nên khi biết chủ gánh hát bị chôn sống, Vệ Kinh đã lén đào mộ của ông lên. Đoàn kịch rời khỏi trấn Thái Hòa, trước đây chủ gánh hát có quen một người bạn, họ sống nhờ vào sự giúp đỡ của người đó nhưng chẳng được mấy ngày chủ gánh hát đã mất mạng. Người mà chủ gánh hát quen lúc đầu nói muốn đón bọn họ đi nhưng chẳng được mấy ngày đã không rõ tung tích. Bởi vì lâu rồi không có ai đến nhà, tú bà của kỹ viện nọ để ý bọn chúng, lo sẽ có người đến cho nên luôn theo sát. Nhưng gần đây vì không thể chịu đựng được nữa cho nên bọn chúng mới nghĩ trộm một ít đồ làm lộ phí để rời khỏi nơi này, chúng ăn trộm được mấy lần. Hôm nay đi cầm đồ lấy tiền, đúng lúc thấy trên đường không có người, liền nhìn thấy dáng vẻ có tiền nhưng lại dễ bị lừa của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm…
“Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi lấy khế ước bán thân, sau này các ngươi sẽ là Vệ Kinh, Vệ Truất, Nghi Phương, Nghi Vi”. Mấy người đều có kí ức ở đoàn kịch nhưng lại không biết chính xác ngày sinh, Dạ Dao Quang giữ nguyên tên của nam, còn nữ thì thêm chữ “Nghi” ở phía trước.
Dạ Dao Quang phát hiện cô thu nạp được một người có tố chất đặc biệt. Vệ Truất có căn cơ tốt, trời sinh ra đã có duyên với luyện võ!
/1483
|