“Không cho nói câu không lành này.” Không đợi Dạ Dao Quang đem nói cho hết lời, Ôn Đình Trạm liền nhíu mày ngắt lời nàng, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, cằm tựa trên trán nàng, “Nàng cùng ta đã làm bạn hơn mười năm nay, mỗi ngày đều nghĩ tới nàng, nghĩ làm thế nào để nàng càng vui vẻ, làm nàng càng thêm tự tại, đã thành một loại thói quen của ta. Yêu tận xương tủy, như độc hòa máu, không thể thay đổi.”
Dạ Dao Quang không nghĩ ra được lời nào đáp lại, nàng thân thủ ôm chầm lấy Ôn Đình Trạm, đem mặt mình chôn vào ngực hắn.
Rất lâu sau đó, nàng mới bình phục cảm xúc, cũng không ngẩng đầu mà giọng buồn nói: “A Trạm, chàng hôm nay có rảnh không?”
“Chỉ cần là Dao Dao cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thời gian.” Ôn Đình Trạm thấp giọng mang theo điểm ý cười trả lời.
“Vậy chàng dỗ ta ngủ trưa.” Dạ Dao Quang đương nhiên nói.
“Được!” Ôn Đình Trạm sủng nịnh lên tiếng, liền khom lưng bế ngang Dạ Dao Quang lên, chậm rãi hướng tới phòng nghỉ được bố trí trong phủ nha của hắn, động tác mềm nhẹ đem nàng đặt ở trên giường, cởi giày và áo ngoài cho nàng, kéo chăn đắp lên rồi ngồi ở một bên hỏi, “Dao Dao, nàng muốn ta dỗ nàng ngủ thế nào?”
“Chàng kể chuyện cho con, muội nghe.” Dạ Dao Quang hai tay khoác lên phần bụng nhô của nàng.
“Được, vậy ta kể điển cố ‘Thân nếm chén thuốc’...”
Giọng nói của Ôn Đình Trạm rất ôn nhuận, rất êm nhẹ nhưng khi hắn giảng chuyện xưa lại làm Dạ Dao Quang rất động dung. Ôn Đình Trạm giảng về Hán Văn Đế Lưu Hằng, con thứ ba của Hán Cao Tổ. Tấm lòng nhân hiếu của ông vang danh khắp thiên hạ, phụng dưỡng mẫu thân chưa từng buông lỏng. Mẫu thân ông ốm đau ba năm, ông thường xuyên hằng đêm không chợp mắt, cực nhọc cả ngày lẫn cả đêm; Mẫu thân trước khi uống thuốc, ông chính miệng thử qua sau đó mới yên tâm nhường mẫu thân dùng...
Đây không phải lần đầu tiên Dạ Dao Quang nghe Ôn Đình Trạm kể chuyện, nhưng là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm giảng điển cố hiếu thuận với mẫu thân. Hắn chính là muốn cho hài tử của mình nghe bài giảng này, hắn hi vọng bất luận hài tử của mình là nam hài vẫn là nữ hài, hài tử của hắn ngày sau đều phải đem mẫu thân là nàng đặt ở vị trí đệ nhất. Trên thế gian này, ngoại trừ hắn ra lại có thêm một người coi trọng nàng hơn hết thảy.
Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút ướt át, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến nhập giấc mộng. Sau khi nàng ngủ say, Ôn Đình Trạm còn ngồi một lát rồi mới đứng dậy đi xử lý công vụ các huyện thành đưa lên.
Những ngày tiếp đó, Ôn Đình Trạm vẫn như cũ mỗi ngày đến nha phủ. Lâu lâu mới có một ngày hưu mộc, Ôn Đình Trạm liền xin học viện tư thục cho Tuyên Khai Dương nghỉ phép, mang theo Dạ Dao Quang cùng Tuyên Khai Dương du ngoạn Tây Ninh phủ, không để thê nhi phải chờ đợi lâu, cũng không chậm trễ hắn đi thể nghiệm cùng quan sát dân tình. Trên dọc đường đi đụng phải không ít vấn đề hư thối, thủ đoạn xử lý của hắn nhìn như mưa thuận gió hoà, nhưng kỳ thực mỗi một đao đều đúng nơi đúng chỗ. Bất quá qua ba tháng thời gian ngắn ngủn, danh Ôn Đình Trạm thanh chính liêm minh liền truyền đi ra.
Mà Dạ Dao Quang liền một lòng nhào vào tửu lâu Ôn Đình Trạm mở cho nàng, tửu lâu được Dạ Dao Quang đặt tên —— Hủ Viên. Lúc đầu cái tên này làm mặt Diệp Phụ Duyên méo mó quái dị không thôi, nhưng Ôn Đình Trạm nói Dạ Dao Quang nói cái gì thì chính là cái đó, hơn nữa còn tự mình viết chữ cho Dạ Dao Quang khắc bảng hiệu, tên cứ như vậy định xuống. Sau đó Ôn Đình Trạm phái người tới thôn thu hạt sồi, Dạ Dao Quang trả giá cho mỗi cân hạt sồi sáu mươi văn tiền, xuất động toàn bộ người trong thôn đi thu hoạch.
Ngắn ngủn nửa tháng thời gian liền thu trên vạn cân, sáu trăm lượng cứ như vậy được phát tới hơn ba mươi hộ thôn gia, bình quân mỗi hộ đều nhận ít thì mười, mười hai lượng, nhiều thì có thể tới hai ba mươi lượng, đây là chuyện tốt mà bọn họ chưa từng nghĩ tới. Xác định năm sau Dạ Dao Quang còn muốn thu mua hạt sồi, đại đa số nhân gia đã bắt đầu sửa chữa lại phòng ở.
Như cầu của Dạ Dao Quang với số lượng lớn như vậy, tự nhiên khiến cho không ít người chú ý. Rất nhanh Dạ Dao Quang mở ra nhà xưởng gia công, sau đó bắt đầu chiêu mộ công nhân. Tuy nhiên mong muốn của Dạ Dao Quang là phân bổ nguồn thu nhập cho hầu hết các hộ dân, một nông hộ một năm có thể thu được mười đến ba mươi lượng là khoản thu nhập tương đối cao, cũng không thể để dồn hết vào mấy hộ, vì thế Dạ Dao Quang nhận người cũng tương đối khó khăn trong thôn. Chẳng phân biệt được nhân tộc, bởi vậy Ôn Đình Trạm tìm một vị chưởng quầy hiểu được Giấu ngữ, Cổ Mặc Nhĩ lại biết tiếng Mông Cổ, đem những người khác tộc cùng tiến vào, cũng có thể tăng khả năng học hỏi Hán ngữ của họ, học hỏi cách giao tiếp cùng người Hán.
Ở địa bàn của nàng, nàng tin chưa từng có người làm giống như nàng. Đây là bước rất mấu chốt, nếu như các dị tộc có thể ở gần với nhau, sẽ không làm họ e ngại ngoại tộc, hơn nữa bên trong xưởng không cần chiêu đãi khách nhân.
Người nhiều lực lượng lớn a, tửu lâu của Dạ Dao Quang khai trương trước khi bước qua năm mới, ngày mười hai tháng mười hai, vì lần khai trương này, Dạ Dao Quang còn cố ý đến Tây Ninh, mời nội quyến những quan viện ở đây, địa điểm gặp mặt tất nhiên là Hủ Viên của nàng, cơ hội tuyên truyền tốt như vậy không nên uổng phí.
“Muội mời bọn họ tới Hủ Viên, bọn họ sẽ không nghĩ muội đang ám chỉ gì đó chứ, chẳng hạn muốn bọn họ đưa muội chút tiền bạc gì đó?” Trước ngày mở tiệc chiêu đãi, Dạ Dao Quang còn có chút lo lắng hỏi Ôn Đình Trạm.
“Nếu như tưởng thật ám chỉ thì sẽ thế nào?” Ôn Đình Trạm lơ đễnh cười nói, “Bọn họ mỗi ngày đều có khoản, cũng hao phí không bao nhiêu bạc, hơn nữa ta tin tưởng với tay nghề phu nhân, bọn họ cho dù lúc đầu là nịnh hót, nhưng rất nhanh cũng sẽ thành cam tâm tình nguyện.”
“Chỉ cần chàng cảm thấy không có gì không tốt là được.” Bởi vì thai đã lớn gần tới sản kỳ, Dạ Dao Quang cũng không thể nằm ngửa, chỉ có thể nghiêng thân nhìn Ôn Đình Trạm, “Sao nào, Hầu gia khả năng ngày mai cho một chút hãnh diện, tới tham gia buổi khai trương của muội?”
“Tửu lâu của phu nhân khai trương, cho dù chuyện lớn cỡ nào cũng không thể ngăn vi phu tới tham gia.” Ôn Đình Trạm theo lý thường phải làm nói.
Dạ Dao Quang ánh mắt trợn mắt: “Chàng còn tới thật sự a, chàng không sợ có người nói chàng lạm dụng chức quyền sao?”
Nàng chính là không muốn mang ra đùa giỡn nói.
“Ta mặc y phục hàng ngày đi, ai dám nói ta lạm dụng chức quyền?” Ôn Đình Trạm nhướng mày, “Ta là quan phụ mẫu Tây Ninh không sai, nhưng ta cũng là trượng phu của phu nhân, là trượng phu ủng hộ cho phu nhân của mình thì có gì sai lầm?”
“Được rồi, muội không nói lại chàng.” Dạ Dao Quang nhận thua, sau đó phát hiện ánh mắt Ôn Đình Trạm luôn nhìn vào bụng nàng thật lâu, “A Trạm, là ảo giác của muội sao? Muội thế nào thấy ánh mắt chàng nhiều ngày nhìn bụng muội, luôn là cất dấu... Ý sợ hãi!”
Là ý sợ hãi không có sai, tuy rằng Ôn Đình Trạm không biểu lộ ra ngoài, nhưng Dạ Dao Quang lại nhìn rõ ràng rành mạch. Nàng liền thu lại nỗi buồn, Ôn Đình Trạm làm sao có thể có ý sợ hãi chứ? Nói thật ra, nàng ở cùng với Ôn Đình Trạm lâu như vậy, cho dù là yêu ma quỷ quái, đều không có làm Ôn Đình Trạm lộ ra thần sắc này?
“Dao Dao, còn có một tháng nữa là sinh rồi.” Ôn Đình Trạm thân thủ cẩn thận dán tay lên cái bụng tròn trịa của Dạ Dao Quang.
Nàng tháng ba hoài hài tử, mười tháng mang thai, tất nhiên là tháng một năm sau sẽ sinh, nghe được lời này của Ôn Đình Trạm, nàng không khỏi hỏi: “Chàng không phải là sợ hãi muội sinh con đi?”
Trên mặt Ôn Đình Trạm, thần sắc mất tự nhiên khó thấy chợt lóe.
Dạ Dao Quang không nghĩ ra được lời nào đáp lại, nàng thân thủ ôm chầm lấy Ôn Đình Trạm, đem mặt mình chôn vào ngực hắn.
Rất lâu sau đó, nàng mới bình phục cảm xúc, cũng không ngẩng đầu mà giọng buồn nói: “A Trạm, chàng hôm nay có rảnh không?”
“Chỉ cần là Dao Dao cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thời gian.” Ôn Đình Trạm thấp giọng mang theo điểm ý cười trả lời.
“Vậy chàng dỗ ta ngủ trưa.” Dạ Dao Quang đương nhiên nói.
“Được!” Ôn Đình Trạm sủng nịnh lên tiếng, liền khom lưng bế ngang Dạ Dao Quang lên, chậm rãi hướng tới phòng nghỉ được bố trí trong phủ nha của hắn, động tác mềm nhẹ đem nàng đặt ở trên giường, cởi giày và áo ngoài cho nàng, kéo chăn đắp lên rồi ngồi ở một bên hỏi, “Dao Dao, nàng muốn ta dỗ nàng ngủ thế nào?”
“Chàng kể chuyện cho con, muội nghe.” Dạ Dao Quang hai tay khoác lên phần bụng nhô của nàng.
“Được, vậy ta kể điển cố ‘Thân nếm chén thuốc’...”
Giọng nói của Ôn Đình Trạm rất ôn nhuận, rất êm nhẹ nhưng khi hắn giảng chuyện xưa lại làm Dạ Dao Quang rất động dung. Ôn Đình Trạm giảng về Hán Văn Đế Lưu Hằng, con thứ ba của Hán Cao Tổ. Tấm lòng nhân hiếu của ông vang danh khắp thiên hạ, phụng dưỡng mẫu thân chưa từng buông lỏng. Mẫu thân ông ốm đau ba năm, ông thường xuyên hằng đêm không chợp mắt, cực nhọc cả ngày lẫn cả đêm; Mẫu thân trước khi uống thuốc, ông chính miệng thử qua sau đó mới yên tâm nhường mẫu thân dùng...
Đây không phải lần đầu tiên Dạ Dao Quang nghe Ôn Đình Trạm kể chuyện, nhưng là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm giảng điển cố hiếu thuận với mẫu thân. Hắn chính là muốn cho hài tử của mình nghe bài giảng này, hắn hi vọng bất luận hài tử của mình là nam hài vẫn là nữ hài, hài tử của hắn ngày sau đều phải đem mẫu thân là nàng đặt ở vị trí đệ nhất. Trên thế gian này, ngoại trừ hắn ra lại có thêm một người coi trọng nàng hơn hết thảy.
Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút ướt át, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến nhập giấc mộng. Sau khi nàng ngủ say, Ôn Đình Trạm còn ngồi một lát rồi mới đứng dậy đi xử lý công vụ các huyện thành đưa lên.
Những ngày tiếp đó, Ôn Đình Trạm vẫn như cũ mỗi ngày đến nha phủ. Lâu lâu mới có một ngày hưu mộc, Ôn Đình Trạm liền xin học viện tư thục cho Tuyên Khai Dương nghỉ phép, mang theo Dạ Dao Quang cùng Tuyên Khai Dương du ngoạn Tây Ninh phủ, không để thê nhi phải chờ đợi lâu, cũng không chậm trễ hắn đi thể nghiệm cùng quan sát dân tình. Trên dọc đường đi đụng phải không ít vấn đề hư thối, thủ đoạn xử lý của hắn nhìn như mưa thuận gió hoà, nhưng kỳ thực mỗi một đao đều đúng nơi đúng chỗ. Bất quá qua ba tháng thời gian ngắn ngủn, danh Ôn Đình Trạm thanh chính liêm minh liền truyền đi ra.
Mà Dạ Dao Quang liền một lòng nhào vào tửu lâu Ôn Đình Trạm mở cho nàng, tửu lâu được Dạ Dao Quang đặt tên —— Hủ Viên. Lúc đầu cái tên này làm mặt Diệp Phụ Duyên méo mó quái dị không thôi, nhưng Ôn Đình Trạm nói Dạ Dao Quang nói cái gì thì chính là cái đó, hơn nữa còn tự mình viết chữ cho Dạ Dao Quang khắc bảng hiệu, tên cứ như vậy định xuống. Sau đó Ôn Đình Trạm phái người tới thôn thu hạt sồi, Dạ Dao Quang trả giá cho mỗi cân hạt sồi sáu mươi văn tiền, xuất động toàn bộ người trong thôn đi thu hoạch.
Ngắn ngủn nửa tháng thời gian liền thu trên vạn cân, sáu trăm lượng cứ như vậy được phát tới hơn ba mươi hộ thôn gia, bình quân mỗi hộ đều nhận ít thì mười, mười hai lượng, nhiều thì có thể tới hai ba mươi lượng, đây là chuyện tốt mà bọn họ chưa từng nghĩ tới. Xác định năm sau Dạ Dao Quang còn muốn thu mua hạt sồi, đại đa số nhân gia đã bắt đầu sửa chữa lại phòng ở.
Như cầu của Dạ Dao Quang với số lượng lớn như vậy, tự nhiên khiến cho không ít người chú ý. Rất nhanh Dạ Dao Quang mở ra nhà xưởng gia công, sau đó bắt đầu chiêu mộ công nhân. Tuy nhiên mong muốn của Dạ Dao Quang là phân bổ nguồn thu nhập cho hầu hết các hộ dân, một nông hộ một năm có thể thu được mười đến ba mươi lượng là khoản thu nhập tương đối cao, cũng không thể để dồn hết vào mấy hộ, vì thế Dạ Dao Quang nhận người cũng tương đối khó khăn trong thôn. Chẳng phân biệt được nhân tộc, bởi vậy Ôn Đình Trạm tìm một vị chưởng quầy hiểu được Giấu ngữ, Cổ Mặc Nhĩ lại biết tiếng Mông Cổ, đem những người khác tộc cùng tiến vào, cũng có thể tăng khả năng học hỏi Hán ngữ của họ, học hỏi cách giao tiếp cùng người Hán.
Ở địa bàn của nàng, nàng tin chưa từng có người làm giống như nàng. Đây là bước rất mấu chốt, nếu như các dị tộc có thể ở gần với nhau, sẽ không làm họ e ngại ngoại tộc, hơn nữa bên trong xưởng không cần chiêu đãi khách nhân.
Người nhiều lực lượng lớn a, tửu lâu của Dạ Dao Quang khai trương trước khi bước qua năm mới, ngày mười hai tháng mười hai, vì lần khai trương này, Dạ Dao Quang còn cố ý đến Tây Ninh, mời nội quyến những quan viện ở đây, địa điểm gặp mặt tất nhiên là Hủ Viên của nàng, cơ hội tuyên truyền tốt như vậy không nên uổng phí.
“Muội mời bọn họ tới Hủ Viên, bọn họ sẽ không nghĩ muội đang ám chỉ gì đó chứ, chẳng hạn muốn bọn họ đưa muội chút tiền bạc gì đó?” Trước ngày mở tiệc chiêu đãi, Dạ Dao Quang còn có chút lo lắng hỏi Ôn Đình Trạm.
“Nếu như tưởng thật ám chỉ thì sẽ thế nào?” Ôn Đình Trạm lơ đễnh cười nói, “Bọn họ mỗi ngày đều có khoản, cũng hao phí không bao nhiêu bạc, hơn nữa ta tin tưởng với tay nghề phu nhân, bọn họ cho dù lúc đầu là nịnh hót, nhưng rất nhanh cũng sẽ thành cam tâm tình nguyện.”
“Chỉ cần chàng cảm thấy không có gì không tốt là được.” Bởi vì thai đã lớn gần tới sản kỳ, Dạ Dao Quang cũng không thể nằm ngửa, chỉ có thể nghiêng thân nhìn Ôn Đình Trạm, “Sao nào, Hầu gia khả năng ngày mai cho một chút hãnh diện, tới tham gia buổi khai trương của muội?”
“Tửu lâu của phu nhân khai trương, cho dù chuyện lớn cỡ nào cũng không thể ngăn vi phu tới tham gia.” Ôn Đình Trạm theo lý thường phải làm nói.
Dạ Dao Quang ánh mắt trợn mắt: “Chàng còn tới thật sự a, chàng không sợ có người nói chàng lạm dụng chức quyền sao?”
Nàng chính là không muốn mang ra đùa giỡn nói.
“Ta mặc y phục hàng ngày đi, ai dám nói ta lạm dụng chức quyền?” Ôn Đình Trạm nhướng mày, “Ta là quan phụ mẫu Tây Ninh không sai, nhưng ta cũng là trượng phu của phu nhân, là trượng phu ủng hộ cho phu nhân của mình thì có gì sai lầm?”
“Được rồi, muội không nói lại chàng.” Dạ Dao Quang nhận thua, sau đó phát hiện ánh mắt Ôn Đình Trạm luôn nhìn vào bụng nàng thật lâu, “A Trạm, là ảo giác của muội sao? Muội thế nào thấy ánh mắt chàng nhiều ngày nhìn bụng muội, luôn là cất dấu... Ý sợ hãi!”
Là ý sợ hãi không có sai, tuy rằng Ôn Đình Trạm không biểu lộ ra ngoài, nhưng Dạ Dao Quang lại nhìn rõ ràng rành mạch. Nàng liền thu lại nỗi buồn, Ôn Đình Trạm làm sao có thể có ý sợ hãi chứ? Nói thật ra, nàng ở cùng với Ôn Đình Trạm lâu như vậy, cho dù là yêu ma quỷ quái, đều không có làm Ôn Đình Trạm lộ ra thần sắc này?
“Dao Dao, còn có một tháng nữa là sinh rồi.” Ôn Đình Trạm thân thủ cẩn thận dán tay lên cái bụng tròn trịa của Dạ Dao Quang.
Nàng tháng ba hoài hài tử, mười tháng mang thai, tất nhiên là tháng một năm sau sẽ sinh, nghe được lời này của Ôn Đình Trạm, nàng không khỏi hỏi: “Chàng không phải là sợ hãi muội sinh con đi?”
Trên mặt Ôn Đình Trạm, thần sắc mất tự nhiên khó thấy chợt lóe.
/1483
|