*Anh linh: Linh hồn của trẻ con
Nhìn Mặc Khinh Vũ sau khi cắn nuốt tà linh nhanh chóng bạo phát lực lượng, Mạch Khâm cùng Kim Tử chớp mắt đã đem Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang bảo hộ ở phía sau, hai người chớp mắt kết ấn, thủ quyết tung bay giữa song chưởng, khí Ngũ hành bắt đầu khởi động.
Mặc Khinh Vũ cắn nuốt tà linh xung quanh, thân thể chớp mắt vừa trướng đại lại lập tức thu nhỏ lại, cả người nàng đều biến đổi. Dung mạo vẫn là dung mạo kia, hình thể vẫn là hình thể như vậy, nhưng cả người quanh quẩn một cỗ khí nhìn không thấy, sờ không được, thật sâu cảm nhận được lực lượng tà ác, nhường cảnh sắc chung quanh đều trầm xuống.
Tà khí tứ phương, thiên địa biến sắc.
Cơ hồ đồng thời trong lúc Mặc Khinh Vũ đem toàn bộ tà linh cắn nuốt biến hóa thành một tà linh thể, Kim Tử cùng Mạch Khâm hai cánh tay chấn động, khí Ngũ hành đan xen thành lưới võng, hai tay bọn họ phân ra ở giữa hình thành một khối hình cầu, đem tất cả mọi người bao ở trong đó.
Khối cầu hình thành trong nháy mắt, Mặc Khinh Vũ há mồm phun ra một miệng khí đen, khí kia nhìn như khói nhẹ lượn lờ, nhưng ẩn chứa tính ăn mòn rất mạnh, đánh vào phía trên lưới hộ thể do Mạch Khâm liên thủ với Kim Tử bày ra, giống như cái búa khổng lồ hung hăng đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang cực kỳ nặng.
Dạ Dao Quang khẽ rùng mình: “Nhìn cũng không giống như tà linh.”
Tuy rằng Dạ Dao Quang gặp gỡ tà linh cũng không nhiều, nhưng nàng dưới sự huấn luyện của gia tộc có thể nói có hiểu biết qua loại tồn tại đặc thù như tà linh, đại bộ phận tà linh nàng nắm rõ như lòng bàn tay, tà linh ngưng tụ thành thể cũng không có khả năng tạo lực sát thương như vậy.
“Ả dùng anh linh...” Mạch Khâm nhìn Mặc Khinh Vũ bởi vì phẫn nộ mà thân thể vặn vẹo biến hình.
Cơ thể của nàng vô số địa phương phập phồng, phảng phất cả thân thể như một túi vải, bên trong chứa vô số con trùng còn sống đang giãy dụa. Chúng hình như còn có chút đặc biệt dùng sức muốn chọc phá vỡ túi da của Mặc Khinh Vũ, cũng càng rõ ràng hiển hiện ra hình dáng của những vật kia, là khuôn mặt của những đứa trẻ hai ba tuổi.
Tuy rằng tà linh là một cỗ khí, không có hình thể, lại chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ, nhưng tà linh cũng có tồn tại đặc thù, đây chính là oán khí hoặc lệ khí của anh linh, trẻ mới sinh chính là sinh linh tinh thuần nhất trên thế gian này, bởi vì khi chúng vừa sinh không tiếp xúc quá nhiều tạp khí, đây cũng là nguyên nhân vì sao người tu luyện tà công thường lựa chọn lấy trẻ mới sinh làm vật dẫn.
Dù là như vậy, anh quỷ dễ tìm nhưng anh linh lại gian nan. Đầu tiên phải có khả năng phân rõ đâu là tà linh, bởi vì một cỗ khí không có giới tính cũng như phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt ra đến cùng là dạng sinh linh gì khi sống lưu lại, Dạ Dao Quang tự hỏi nàng cũng không có năng lực như vậy, cho dù là hai tà linh cạnh nhau, nàng tuyệt đối vô pháp phân biệt cỗ tà linh này khi sống là nam hay là nữ, là già hay trẻ. Có thể Mặc tộc là gia tộc lánh đời, bọn họ có bí thuật độc đáo cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng góp được đủ nhiều tà linh như vậy đã nhường Dạ Dao Quang khiếp sợ, mà toàn bộ lại là anh linh, Dạ Dao Quang không cách nào hình dung kinh hãi trong lòng, anh linh chí thuần chi linh, vì thiện thì cường, mà muốn ác có ác.
Mặc Khinh Vũ dùng hết toàn lực, nếu không phải vì đám người Hoàng Kiên phá hỏng chuyện tốt của nàng, ép nàng ra tay khi chưa kịp luyện thành, đành mang theo toàn bộ số linh anh thu thập được trong một năm vội vàng đuổi theo, nàng làm sao có thể cho Dạ Dao Quang bọn họ một thời cơ thở dốc? Còn kém một bước, vẻn vẹn chỉ một bước. Nếu như nàng tà công đại thành, tu luyện thành tà hoàng, cho dù là Thiên Cơ đến, nàng cũng không sợ hãi!
Hiện tại nàng vội vàng cắn nuốt anh linh, căn bản vô pháp tiêu hóa dung hợp, liền ngay cả Mạch Khâm liên thủ với Kim Tử cũng có thể đủ chống cự lực lượng của nàng, thật sự là làm nàng hận run. Vô số tà linh trong cơ thể không nghe theo sự điều khiển, nếu như không tốc chiến tốc thắng, nàng chỉ chưa kịp giết chết Dạ Dao Quang cũng đã gặp phản phệ.
Cho nên Mặc Khinh Vũ xuống tay cực hiểm độc, ả vung tay hô lớn, ngũ quan một trận vặn vẹo, từ bên trong thất khiếu vọt ra một đoàn hắc khí, hắc khí này phảng phất ở trong thân thể nàng tích tụ lại liền giống như được tân sinh ào ào ra. Nguyên bản chính là một cỗ tà khí không có bao nhiêu nguy hại nhưng lúc này lại thành khí cương mãnh so với lệ quỷ còn muốn hung ác hơn. Từng đoàn khi nện lên lưới võng do Kim Tử liên thủ với Mạch Khâm kết lại.
Bang bang phanh!
Tiếng va chạm mãnh liệt không ngừng vang bên tai, hắc khí nện ở trên lưới võng rồi rất nhanh tản ra. Sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ, lần nữa xâm nhập lại cơ thể Mặc Khinh Vũ. Đúng như nạp điện, chớp mắt lại được phục sinh đầy máu, từng đoàn lại từ bên trong nhảy ra đến, lại lần nữa hướng tới bọn họ đập xuống, sóng nọ nối tiếp sóng kia không ngừng nghỉ.
Rất nhanh bình chướng của Mạch Khâm cùng Kim Tử bình bị trọng kích, cho dù bọn họ liên thủ nhanh chóng vận khí tu bổ, nhưng không tránh được có những chỗ hổng, hắc khí này không thể thực nên có hơi chút khe hở cũng có thể đủ tiến vào đến. Nhìn đến Mạch Khâm cùng Kim Tử canh phòng nghiêm ngặt tử thủ vẫn bị vài sợi hắc khí dật tiến vào, Ôn Đình Trạm liền vung tay đánh nát.
Dạ Dao Quang biết không thể để tiếp tục như vậy, bằng không Mạch Khâm cùng Kim Tử sẽ bị hao tổn.
“A Trạm, giúp muội...” Lúc Ôn Đình Trạm lại một lần nữa đạp nát lượng hắc khí công kích tiến vào, Dạ Dao Quang bắt lấy tay hắn, đem ngũ hành Thái Ất Thần Châm của nàng đưa cho Ôn Đình Trạm, đôi mắt hoa đào mang theo một điểm khẩn cầu nhìn hắn, “Muội hiện tại không thể sinh, bằng không chúng ta đều sẽ lâm vào hiểm cảnh.”
Bên trong Ngũ hành Thái Ất Thần Châm có một bộ châm pháp có thể hoãn lại thời gian sinh của sản phụ, đối với người tu luyện càng hữu hiệu, nhưng lại không biết vì sao người tu luyện không thể hành châm, thế nào cũng phải là người tập võ có nội lực cùng chân khí thâm hậu mới được, có lẽ là vì khắc chế khí Ngũ hành. Dạ Dao Quang đã nghiên cứu vấn đề này một thời gian dài, chính là nhìn xem có thể tạo ra một bộ châm pháp dùng chân khí khắc tu luyện hay không đưa cho Ôn Đình Trạm sử dụng, nhường hắn giảm bớt cảm giác vô lực khi đối mặt với tu luyện giả, lại không nghĩ tới hôm nay phải dùng lên chính mình.
“Nàng nói đi, ta làm.” Ôn Đình Trạm không hề do dự nắm căn châm, tuy rằng Dạ Dao Quang không giải thích cặn kẽ, nhưng phu thê hai người tâm ý tương thông, Dạ Dao Quang không phải mấu chốt thì sẽ không để hắn động thủ.
Trong lòng một trận cảm động cùng ấm áp, nàng liền biết, bất luận đối mặt với hoàn cảnh thế nào, bất luận là chuyện gì, bất luận trả giá nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần việc nàng muốn, thế gian này đều sẽ có một người, không hỏi nguyên do, bất kể lợi hại, không chút do dự làm theo ý nàng, người này không là ai khác, chính là phu quân của nàng.
“Nhật Nguyệt, Thái Ất, Thần Khuyết...*” Dạ Dao Quang nhanh chóng đọc ra huyệt vị.
*Nhật Nguyệt: Tại giao điểm của đường thẳng ngang qua đầu ngực và khoảng gian sườn 7
*Thái Ất: Rốn lên 2 thốn, đo ngang ra 2 thốn
*Thần Khuyết: Chính giữa lỗ rốn.
Rose: Mọi người muốn biết chính xác vị trí lên google nha…
Sắc mặt Ôn Đình Trạm không thay đổi, thong dong mà lại tinh chuẩn xuống châm, theo Ôn Đình Trạm bỏ một châm cuối cùng, Dạ Dao Quang rõ ràng cảm giác được trong thân thể một trận phong bế, cảm giác bụng muốn tụt xuống cũng bỗng chốc biến mất, hài tử sắp ra ngoài dường như có một bàn tay đẩy trở lại.
Dán bàn tay lên bụng cảm giác được hài tử không có bất cứ sự tình gì, Dạ Dao Quang mới lộ ra nụ cười.
“Phanh!”
Một tiếng nổ lớn phát ra, nụ cười vừa hé của Dạ Dao Quang biến mất, bình chướng Mạch Khâm cùng Kim Tử bị đụng vỡ, Dạ Dao Quang giương mắt, một cỗ hắc khí nồng liệt hình thành một con cự long đen, mạnh mẽ hướng tới bọn họ bôn chạy mà đến!
Nhìn Mặc Khinh Vũ sau khi cắn nuốt tà linh nhanh chóng bạo phát lực lượng, Mạch Khâm cùng Kim Tử chớp mắt đã đem Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang bảo hộ ở phía sau, hai người chớp mắt kết ấn, thủ quyết tung bay giữa song chưởng, khí Ngũ hành bắt đầu khởi động.
Mặc Khinh Vũ cắn nuốt tà linh xung quanh, thân thể chớp mắt vừa trướng đại lại lập tức thu nhỏ lại, cả người nàng đều biến đổi. Dung mạo vẫn là dung mạo kia, hình thể vẫn là hình thể như vậy, nhưng cả người quanh quẩn một cỗ khí nhìn không thấy, sờ không được, thật sâu cảm nhận được lực lượng tà ác, nhường cảnh sắc chung quanh đều trầm xuống.
Tà khí tứ phương, thiên địa biến sắc.
Cơ hồ đồng thời trong lúc Mặc Khinh Vũ đem toàn bộ tà linh cắn nuốt biến hóa thành một tà linh thể, Kim Tử cùng Mạch Khâm hai cánh tay chấn động, khí Ngũ hành đan xen thành lưới võng, hai tay bọn họ phân ra ở giữa hình thành một khối hình cầu, đem tất cả mọi người bao ở trong đó.
Khối cầu hình thành trong nháy mắt, Mặc Khinh Vũ há mồm phun ra một miệng khí đen, khí kia nhìn như khói nhẹ lượn lờ, nhưng ẩn chứa tính ăn mòn rất mạnh, đánh vào phía trên lưới hộ thể do Mạch Khâm liên thủ với Kim Tử bày ra, giống như cái búa khổng lồ hung hăng đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang cực kỳ nặng.
Dạ Dao Quang khẽ rùng mình: “Nhìn cũng không giống như tà linh.”
Tuy rằng Dạ Dao Quang gặp gỡ tà linh cũng không nhiều, nhưng nàng dưới sự huấn luyện của gia tộc có thể nói có hiểu biết qua loại tồn tại đặc thù như tà linh, đại bộ phận tà linh nàng nắm rõ như lòng bàn tay, tà linh ngưng tụ thành thể cũng không có khả năng tạo lực sát thương như vậy.
“Ả dùng anh linh...” Mạch Khâm nhìn Mặc Khinh Vũ bởi vì phẫn nộ mà thân thể vặn vẹo biến hình.
Cơ thể của nàng vô số địa phương phập phồng, phảng phất cả thân thể như một túi vải, bên trong chứa vô số con trùng còn sống đang giãy dụa. Chúng hình như còn có chút đặc biệt dùng sức muốn chọc phá vỡ túi da của Mặc Khinh Vũ, cũng càng rõ ràng hiển hiện ra hình dáng của những vật kia, là khuôn mặt của những đứa trẻ hai ba tuổi.
Tuy rằng tà linh là một cỗ khí, không có hình thể, lại chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ, nhưng tà linh cũng có tồn tại đặc thù, đây chính là oán khí hoặc lệ khí của anh linh, trẻ mới sinh chính là sinh linh tinh thuần nhất trên thế gian này, bởi vì khi chúng vừa sinh không tiếp xúc quá nhiều tạp khí, đây cũng là nguyên nhân vì sao người tu luyện tà công thường lựa chọn lấy trẻ mới sinh làm vật dẫn.
Dù là như vậy, anh quỷ dễ tìm nhưng anh linh lại gian nan. Đầu tiên phải có khả năng phân rõ đâu là tà linh, bởi vì một cỗ khí không có giới tính cũng như phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt ra đến cùng là dạng sinh linh gì khi sống lưu lại, Dạ Dao Quang tự hỏi nàng cũng không có năng lực như vậy, cho dù là hai tà linh cạnh nhau, nàng tuyệt đối vô pháp phân biệt cỗ tà linh này khi sống là nam hay là nữ, là già hay trẻ. Có thể Mặc tộc là gia tộc lánh đời, bọn họ có bí thuật độc đáo cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng góp được đủ nhiều tà linh như vậy đã nhường Dạ Dao Quang khiếp sợ, mà toàn bộ lại là anh linh, Dạ Dao Quang không cách nào hình dung kinh hãi trong lòng, anh linh chí thuần chi linh, vì thiện thì cường, mà muốn ác có ác.
Mặc Khinh Vũ dùng hết toàn lực, nếu không phải vì đám người Hoàng Kiên phá hỏng chuyện tốt của nàng, ép nàng ra tay khi chưa kịp luyện thành, đành mang theo toàn bộ số linh anh thu thập được trong một năm vội vàng đuổi theo, nàng làm sao có thể cho Dạ Dao Quang bọn họ một thời cơ thở dốc? Còn kém một bước, vẻn vẹn chỉ một bước. Nếu như nàng tà công đại thành, tu luyện thành tà hoàng, cho dù là Thiên Cơ đến, nàng cũng không sợ hãi!
Hiện tại nàng vội vàng cắn nuốt anh linh, căn bản vô pháp tiêu hóa dung hợp, liền ngay cả Mạch Khâm liên thủ với Kim Tử cũng có thể đủ chống cự lực lượng của nàng, thật sự là làm nàng hận run. Vô số tà linh trong cơ thể không nghe theo sự điều khiển, nếu như không tốc chiến tốc thắng, nàng chỉ chưa kịp giết chết Dạ Dao Quang cũng đã gặp phản phệ.
Cho nên Mặc Khinh Vũ xuống tay cực hiểm độc, ả vung tay hô lớn, ngũ quan một trận vặn vẹo, từ bên trong thất khiếu vọt ra một đoàn hắc khí, hắc khí này phảng phất ở trong thân thể nàng tích tụ lại liền giống như được tân sinh ào ào ra. Nguyên bản chính là một cỗ tà khí không có bao nhiêu nguy hại nhưng lúc này lại thành khí cương mãnh so với lệ quỷ còn muốn hung ác hơn. Từng đoàn khi nện lên lưới võng do Kim Tử liên thủ với Mạch Khâm kết lại.
Bang bang phanh!
Tiếng va chạm mãnh liệt không ngừng vang bên tai, hắc khí nện ở trên lưới võng rồi rất nhanh tản ra. Sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ, lần nữa xâm nhập lại cơ thể Mặc Khinh Vũ. Đúng như nạp điện, chớp mắt lại được phục sinh đầy máu, từng đoàn lại từ bên trong nhảy ra đến, lại lần nữa hướng tới bọn họ đập xuống, sóng nọ nối tiếp sóng kia không ngừng nghỉ.
Rất nhanh bình chướng của Mạch Khâm cùng Kim Tử bình bị trọng kích, cho dù bọn họ liên thủ nhanh chóng vận khí tu bổ, nhưng không tránh được có những chỗ hổng, hắc khí này không thể thực nên có hơi chút khe hở cũng có thể đủ tiến vào đến. Nhìn đến Mạch Khâm cùng Kim Tử canh phòng nghiêm ngặt tử thủ vẫn bị vài sợi hắc khí dật tiến vào, Ôn Đình Trạm liền vung tay đánh nát.
Dạ Dao Quang biết không thể để tiếp tục như vậy, bằng không Mạch Khâm cùng Kim Tử sẽ bị hao tổn.
“A Trạm, giúp muội...” Lúc Ôn Đình Trạm lại một lần nữa đạp nát lượng hắc khí công kích tiến vào, Dạ Dao Quang bắt lấy tay hắn, đem ngũ hành Thái Ất Thần Châm của nàng đưa cho Ôn Đình Trạm, đôi mắt hoa đào mang theo một điểm khẩn cầu nhìn hắn, “Muội hiện tại không thể sinh, bằng không chúng ta đều sẽ lâm vào hiểm cảnh.”
Bên trong Ngũ hành Thái Ất Thần Châm có một bộ châm pháp có thể hoãn lại thời gian sinh của sản phụ, đối với người tu luyện càng hữu hiệu, nhưng lại không biết vì sao người tu luyện không thể hành châm, thế nào cũng phải là người tập võ có nội lực cùng chân khí thâm hậu mới được, có lẽ là vì khắc chế khí Ngũ hành. Dạ Dao Quang đã nghiên cứu vấn đề này một thời gian dài, chính là nhìn xem có thể tạo ra một bộ châm pháp dùng chân khí khắc tu luyện hay không đưa cho Ôn Đình Trạm sử dụng, nhường hắn giảm bớt cảm giác vô lực khi đối mặt với tu luyện giả, lại không nghĩ tới hôm nay phải dùng lên chính mình.
“Nàng nói đi, ta làm.” Ôn Đình Trạm không hề do dự nắm căn châm, tuy rằng Dạ Dao Quang không giải thích cặn kẽ, nhưng phu thê hai người tâm ý tương thông, Dạ Dao Quang không phải mấu chốt thì sẽ không để hắn động thủ.
Trong lòng một trận cảm động cùng ấm áp, nàng liền biết, bất luận đối mặt với hoàn cảnh thế nào, bất luận là chuyện gì, bất luận trả giá nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần việc nàng muốn, thế gian này đều sẽ có một người, không hỏi nguyên do, bất kể lợi hại, không chút do dự làm theo ý nàng, người này không là ai khác, chính là phu quân của nàng.
“Nhật Nguyệt, Thái Ất, Thần Khuyết...*” Dạ Dao Quang nhanh chóng đọc ra huyệt vị.
*Nhật Nguyệt: Tại giao điểm của đường thẳng ngang qua đầu ngực và khoảng gian sườn 7
*Thái Ất: Rốn lên 2 thốn, đo ngang ra 2 thốn
*Thần Khuyết: Chính giữa lỗ rốn.
Rose: Mọi người muốn biết chính xác vị trí lên google nha…
Sắc mặt Ôn Đình Trạm không thay đổi, thong dong mà lại tinh chuẩn xuống châm, theo Ôn Đình Trạm bỏ một châm cuối cùng, Dạ Dao Quang rõ ràng cảm giác được trong thân thể một trận phong bế, cảm giác bụng muốn tụt xuống cũng bỗng chốc biến mất, hài tử sắp ra ngoài dường như có một bàn tay đẩy trở lại.
Dán bàn tay lên bụng cảm giác được hài tử không có bất cứ sự tình gì, Dạ Dao Quang mới lộ ra nụ cười.
“Phanh!”
Một tiếng nổ lớn phát ra, nụ cười vừa hé của Dạ Dao Quang biến mất, bình chướng Mạch Khâm cùng Kim Tử bị đụng vỡ, Dạ Dao Quang giương mắt, một cỗ hắc khí nồng liệt hình thành một con cự long đen, mạnh mẽ hướng tới bọn họ bôn chạy mà đến!
/1483
|