Hoàng Kiên trúng độc, lập tức toàn bộ đô thống phủ đều đề phòng nghiêm ngặt. Cơ hồ không đến một nén nhang thời gian, Hoàng Kiên đích trưởng tử liền điều động mấy trăm binh lính tinh nhuệ đem đô thống phủ vây chặt như nêm cối. Hoàng Kiên đích trưởng tử cũng không cường thế giam giữ bất kỳ ai, cũng không có bất luận một câu gì hoài nghi người khác, hắn chỉ nói: “Gia phụ ở trong phủ bị người hạ độc thủ, chư vị đại nhân tạm thời chớ có rời phủ, vãn bối đã điều tới 500 tinh binh hộ vệ chư vị đại nhân an toàn.”
Một câu chẳng những giải thích lý do hắn điều binh, càng là ngăn chặn ý niệm muốn rời đi của mọi người.
Hoàng Kiên cùng Ôn Đình Trạm đã từng gặp nhiều đối thủ khác nhau trong quá khứ, bất luận là Đậu Hàng hay là Nhiếp trung thư lệnh, bọn họ đều không vì một thế loạn cục mà đẩy trách nhiệm lên người nối nghiệp, đích trưởng tử này của Hoàng Kiên có chút thủ đoạn cùng bản lĩnh. Dạ Dao Quang cũng ngay giờ khắc này, mật thiết cảm nhận được tay cầm quyền binh của Hoàng Kiên nặng tới mức nào, điều binh khiển tướng chính là dễ như trở bàn tay, chẳng cần tới khẩu dụ cùng lệnh bài của Hoàng Kiên, chỉ cần là Hoàng Kiên nhi tử là có thể điều động binh mã tinh nhuệ đóng giữ, điều này thuyết minh địa vị của Hoàng Kiên thậm chí là toàn bộ Hoàng gia ở trong lòng tướng sĩ Tây Bắc.
“Độc kia…… Là Hoàng tam thái thái hạ?” Dạ Dao Quang có chút chần chờ hỏi.
“Là ta làm.” Ôn Đình Trạm chưa bao giờ phải che giấu hành vi của hắn trước mặt Dạ Dao Quang.
Trong lòng Dạ Dao Quang kỳ thật đã có phỏng đoán: “Chàng không nghĩ muốn làm Hoàng Kiên chết.”
Kỳ thật nếu Ôn Đình Trạm muốn Hoàng Kiên chết, hoàn toàn có thể quạt gió thêm củi, nếu hắn có bản lĩnh làm Hoàng Kiên trúng độc, liền có bản lĩnh hoàn mỹ giá họa lên người Hoàng tam thái thái. Dạ Dao Quang tin tưởng Hoàng tam thái thái đã chuẩn bị đến độc dược, tuyệt đối là kiến huyết phong hầu*, Ôn Đình Trạm hoàn toàn không cần phải đánh tráo, nếu hắn đánh tráo, chỉ có một khả năng, đó chính là Ôn Đình Trạm muốn đem Hoàng Kiên sinh tử nắm giữ ở trong tay hắn.
*Kiến huyết phong hầu: Trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là "tiễn độc mộc" (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là " Kiến huyết phong hầu" (thấy máu đóng yết hầu). – Đoạn diễn giải này Rose lấy từ truyện Phượng Tù Hoàng nha.
“Hiện chưa phải thời điểm Hoàng Kiên nên chết.” Con ngươi Ôn Đình Trạm thâm thúy, “Nàng mới vừa rồi cũng thấy được, Hoàng Kiên đích trưởng tử Hoàng Nhận là người không thua kém Hoàng Kiên, hơn nữa với sự trung thành của tướng sĩ Tây Bắc đối với Hoàng gia, Hoàng Kiên chết con cháu sẽ trả thù, bản án này nếu bệ hạ phải xét xử, bất luận như thế nào bệ hạ cũng không thể thừa nhận người sai sử người hại chết Hoàng Kiên, tuy không có chút lòng áy náy nào với cái chết của Hoàng Kiên nhưng lúc này bệ hạ cũng không thể đem vị trí Thanh Hải đô thống nhường cho người khác, nếu không tướng sĩ Tây Bắc sẽ trỗi dậy bất bình. Một khi quân tâm không ổn, Thanh Hải chắc chắn nguy. Bệ hạ rất có thể sẽ hạ đặc chiếu, cho Hoàng Nhận không cần giữ đạo hiếu mà tiếp nhận chức vụ Thanh Hải đô thống……”
Tất nhiên Hoàng Nhận cùng Hoàng Kiên không hoàn toàn giống nhau, bọn họ chỉ giống nhau ở sự giảo hoạt. Hoàng Nhận nếu đã thu đủ vào trong tay, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn dừng lại. Hắn không giống như Hoàng Kiên, trù tính bỏ ra tâm huyết cả nửa đời, cũng không muốn làm anh hùng xế bóng. Hắn có thể chờ, chỉ cần trong thời gian Ôn Đình Trạm tiền nhiệm hắn không phạm sai lầm, Ôn Đình Trạm ở Tây Ninh nhiều nhất chỉ có thể 6 năm, qua 6 năm hắn lại bùng nổ cũng không muộn.
Nhưng Ôn Đình Trạm không nghĩ háo lâu như vậy, cũng không nghĩ tới một chuyến bất lực trở về, cho nên Hoàng Kiên không thể chết được.
“Chỉ sợ còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Hoàng Kiên nếu như đã chết, chàng dùng ai tới kéo Nam Cửu Vương ra?” Một khi Hoàng Kiên chết, Nam Cửu Vương khẳng định sẽ tăng cảnh giác.
“Dao Dao không phải không thích nhất là thiếu người khác ‘ ân tình ’ sao? Vậy làm người khác thiếu chúng ta được rồi.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười, hắn thay Hoàng tam thái thái độc dược, chẳng những không muốn Hoàng Kiên chết, càng quan trọng hơn là bịt miệng Hoàng Kiên. Hoàng Kiên không phải sau khi rượu vào phun ra chân ngôn với bằng hữu tri kỉ, hắn có ơn cứu mạng với Dạ Dao Quang sao? Vậy hắn liền mọi người người chính mắt chứng kiến một chút hắn trả ân cứu mạng đối với bộ xương già Hoàng Kiên thế nào.
Hoàng Kiên muốn dùng ân tình để chế trụ hắn, muốn cho trên dưới Thanh Hải đều biết chính hắn không có dã tâm; hơn nữa còn có một cái ân tình, cũng làm trên dưới Thanh Hải chứng kiến, Ôn Đình Trạm tới Tây Ninh phủ cũng không phải nhằm vào hắn mà đến, nếu không làm sao có thể thấy chết mà không cứu.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở trong sân ngồi không tới nửa khắc chung, Hoàng Nhận liền tự mình mang theo người vội vã tìm tới, nhìn hai phu thê đang ở trong sân trầm mặc uống trà, đáy mắt Hoàng Nhận phức tạp, nhưng cảm xúc chỉ chợt lóe rồi biến mất. Hắn tiến đến khẩn cầu nói: “Hầu gia, gia phụ trúng độc, nhưng đại phu bất luận như thế nào cũng không tìm ra được là loại độc gì, mắt thấy tính mạng của gia phụ bị đe dọa, hạ quan nghe nói Hầu gia có thuật diệu thủ hồi xuân, khẩn cầu Hầu gia ra tay cứu giúp.”
Ôn Đình Trạm cao thông y thuật đã không phải bí mật, đặc biệt là lúc trước Độc Vương không hữu ý đặt độc bên ngoài, độc của thái tử phi từng cam chịu sống chung cũng là do Ôn Đình Trạm sở giải. Toàn bộ Thái Y Viện đến Viện sử, ngay cả dược đồng bốc thuốc, đối với Ôn Đình Trạm đều khen ngợi không dứt miệng, còn có sùng bái, thanh danh này không muốn truyền ra ngoài cũng không được.
“Diệu thủ hồi xuân* không dám nhận, Hoàng phó tướng nếu tin được bản hầu, bản hầu có thể đi nhìn lệnh tôn một chút, nếu bản hầu thật sự có thể giải độc, tất nhiên sẽ không chối từ.” Ôn Đình Trạm đứng lên đạm thanh nói.
*Diệu thủ hồi xuân: ý chỉ y sư y thuật tài giỏi, chữa được các bệnh nặng.
“Thỉnh Hầu gia.” Hoàng Nhận lúc này chỉ có thể ngựa đã chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, vốn dĩ đã không ôm hy vọng phụ thân có thể thoát hiểm nhưng cũng sẽ không sợ Ôn Đình Trạm lại động tay chân.
Hoàng Kiên trúng độc, sở dĩ đại phu bình thường tra không ra, là bởi vì loại độc này còn chưa được ghi tên, chính do Độc Vương sở chế, thả trong đó một mặt là loại dược độc đáo, đến từ chính một loại hoa tao nhã tinh xảo, duyên dáng yêu kiều, diệp sắc thanh thúy, mùa hạ nở ra là màu vàng xen lẫn xanh lục. Loại hoa này hoa chưa được nhiều người biết tới, nhưng là người từng rong ruổi đại giang nam bắc, Cổ Cứu lại rất chắc chắn, loại này hoa chỉ có Thanh Hải mới có.
R o s e - đọc truyện full tại g a c s a c h. C o m
Ôn Đình Trạm làm bộ làm tịch bắt mạch cho Hoàng Kiên, sau đó từ trong lòng lấy ra một viên đan dược: “Đây là giải độc đan ta dùng dược liệu cực kỳ hiếm thấy để luyện chế, hẳn là có thể giải được vạn độc trên thế gian này. Độc trong cơ thể lệnh tôn thực sự hiếm thấy, ta cũng không biết là loại độc gì, chỉ có thể dùng đan dược này thử một lần.”
Tuy rằng không e ngại Ôn Đình Trạm hạ độc thủ, nhưng Hoàng Nhận vẫn cùng một vài tri phủ khác tại Thanh Hải và những đại phu trứ danh ở chỗ này nhìn, trong đó còn bao gồm cả người biết y học thần thông quảng đại truyền thống của Tây Tạng. Giọng nói Ôn Đình Trạm hạ xuống, một vị đại phu liền nhận được ám chỉ của người Hoàng gia, cung kính tiến lên: “Hầu gia chớ trách, thật sự là tiểu nhân tài hèn học ít, chưa từng nghe nói thế gian này còn có loại giải độc đan giải vạn độc, không biết hầu gia có thể làm tiểu nhân mở rộng tầm mắt một chút?”
Ôn Đình Trạm tự nhiên là thuận thế cho hắn, vì tránh tị hiềm, hắn cũng cần để nhiều người như vậy tán thành đan dược, nếu không sau khi Hoàng Kiên ăn xong vô ý mạng nhỏ có vấn đề, hắn chẳng phải là hết đường chối cãi?
Đại phu tiếp nhận rồi cẩn thận cùng mấy người y học truyền thống Tây Tạng xúm quanh lại xem xét, rồi sau đó rất tập trung phân tích, lăn lộn ước chừng non nửa canh giờ mới ức chế không được kích động tiến lên nói với Hoàng Nhận: “Tướng quân, đại nhân có thể cứu chữa, giải độc đan này của hầu gia chỉ sợ thế gian khó tìm được viên thứ hai. Nội hàm những dược liệu trong viên dược này, cho dù tam đại thế gia cũng chưa chắc tích luỹ gom đủ a.”
Lời của đại phu vừa thốt ra, những quan viên tại đây đều không thể tin nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm lại không lắm để ý nói: “Nhân mệnh tại thiên, giải độc đan trân quý ở chỗ nó có thể cứu người trong lúc nguy cấp.”
Lập tức hình tượng của Ôn Đình Trạm ở trong mắt mọi người vĩ ngạn cao lớn phảng phất như núi Thái Sơn, chỉ duy có Dạ Dao Quang khoé môi cố nín giật. Gia hỏa này am hiểu nhất chính là đem người ta chơi tới nửa chết nửa sống, còn làm người ta phải cảm động đến rơi nước mắt, làm tẫn chuyện xấu, kiếm tẫn hảo danh*. (làm không thiếu chuyện xấu mà cuối cùng nhận cái danh tốt đẹp).
Một câu chẳng những giải thích lý do hắn điều binh, càng là ngăn chặn ý niệm muốn rời đi của mọi người.
Hoàng Kiên cùng Ôn Đình Trạm đã từng gặp nhiều đối thủ khác nhau trong quá khứ, bất luận là Đậu Hàng hay là Nhiếp trung thư lệnh, bọn họ đều không vì một thế loạn cục mà đẩy trách nhiệm lên người nối nghiệp, đích trưởng tử này của Hoàng Kiên có chút thủ đoạn cùng bản lĩnh. Dạ Dao Quang cũng ngay giờ khắc này, mật thiết cảm nhận được tay cầm quyền binh của Hoàng Kiên nặng tới mức nào, điều binh khiển tướng chính là dễ như trở bàn tay, chẳng cần tới khẩu dụ cùng lệnh bài của Hoàng Kiên, chỉ cần là Hoàng Kiên nhi tử là có thể điều động binh mã tinh nhuệ đóng giữ, điều này thuyết minh địa vị của Hoàng Kiên thậm chí là toàn bộ Hoàng gia ở trong lòng tướng sĩ Tây Bắc.
“Độc kia…… Là Hoàng tam thái thái hạ?” Dạ Dao Quang có chút chần chờ hỏi.
“Là ta làm.” Ôn Đình Trạm chưa bao giờ phải che giấu hành vi của hắn trước mặt Dạ Dao Quang.
Trong lòng Dạ Dao Quang kỳ thật đã có phỏng đoán: “Chàng không nghĩ muốn làm Hoàng Kiên chết.”
Kỳ thật nếu Ôn Đình Trạm muốn Hoàng Kiên chết, hoàn toàn có thể quạt gió thêm củi, nếu hắn có bản lĩnh làm Hoàng Kiên trúng độc, liền có bản lĩnh hoàn mỹ giá họa lên người Hoàng tam thái thái. Dạ Dao Quang tin tưởng Hoàng tam thái thái đã chuẩn bị đến độc dược, tuyệt đối là kiến huyết phong hầu*, Ôn Đình Trạm hoàn toàn không cần phải đánh tráo, nếu hắn đánh tráo, chỉ có một khả năng, đó chính là Ôn Đình Trạm muốn đem Hoàng Kiên sinh tử nắm giữ ở trong tay hắn.
*Kiến huyết phong hầu: Trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là "tiễn độc mộc" (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là " Kiến huyết phong hầu" (thấy máu đóng yết hầu). – Đoạn diễn giải này Rose lấy từ truyện Phượng Tù Hoàng nha.
“Hiện chưa phải thời điểm Hoàng Kiên nên chết.” Con ngươi Ôn Đình Trạm thâm thúy, “Nàng mới vừa rồi cũng thấy được, Hoàng Kiên đích trưởng tử Hoàng Nhận là người không thua kém Hoàng Kiên, hơn nữa với sự trung thành của tướng sĩ Tây Bắc đối với Hoàng gia, Hoàng Kiên chết con cháu sẽ trả thù, bản án này nếu bệ hạ phải xét xử, bất luận như thế nào bệ hạ cũng không thể thừa nhận người sai sử người hại chết Hoàng Kiên, tuy không có chút lòng áy náy nào với cái chết của Hoàng Kiên nhưng lúc này bệ hạ cũng không thể đem vị trí Thanh Hải đô thống nhường cho người khác, nếu không tướng sĩ Tây Bắc sẽ trỗi dậy bất bình. Một khi quân tâm không ổn, Thanh Hải chắc chắn nguy. Bệ hạ rất có thể sẽ hạ đặc chiếu, cho Hoàng Nhận không cần giữ đạo hiếu mà tiếp nhận chức vụ Thanh Hải đô thống……”
Tất nhiên Hoàng Nhận cùng Hoàng Kiên không hoàn toàn giống nhau, bọn họ chỉ giống nhau ở sự giảo hoạt. Hoàng Nhận nếu đã thu đủ vào trong tay, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn dừng lại. Hắn không giống như Hoàng Kiên, trù tính bỏ ra tâm huyết cả nửa đời, cũng không muốn làm anh hùng xế bóng. Hắn có thể chờ, chỉ cần trong thời gian Ôn Đình Trạm tiền nhiệm hắn không phạm sai lầm, Ôn Đình Trạm ở Tây Ninh nhiều nhất chỉ có thể 6 năm, qua 6 năm hắn lại bùng nổ cũng không muộn.
Nhưng Ôn Đình Trạm không nghĩ háo lâu như vậy, cũng không nghĩ tới một chuyến bất lực trở về, cho nên Hoàng Kiên không thể chết được.
“Chỉ sợ còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Hoàng Kiên nếu như đã chết, chàng dùng ai tới kéo Nam Cửu Vương ra?” Một khi Hoàng Kiên chết, Nam Cửu Vương khẳng định sẽ tăng cảnh giác.
“Dao Dao không phải không thích nhất là thiếu người khác ‘ ân tình ’ sao? Vậy làm người khác thiếu chúng ta được rồi.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười, hắn thay Hoàng tam thái thái độc dược, chẳng những không muốn Hoàng Kiên chết, càng quan trọng hơn là bịt miệng Hoàng Kiên. Hoàng Kiên không phải sau khi rượu vào phun ra chân ngôn với bằng hữu tri kỉ, hắn có ơn cứu mạng với Dạ Dao Quang sao? Vậy hắn liền mọi người người chính mắt chứng kiến một chút hắn trả ân cứu mạng đối với bộ xương già Hoàng Kiên thế nào.
Hoàng Kiên muốn dùng ân tình để chế trụ hắn, muốn cho trên dưới Thanh Hải đều biết chính hắn không có dã tâm; hơn nữa còn có một cái ân tình, cũng làm trên dưới Thanh Hải chứng kiến, Ôn Đình Trạm tới Tây Ninh phủ cũng không phải nhằm vào hắn mà đến, nếu không làm sao có thể thấy chết mà không cứu.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở trong sân ngồi không tới nửa khắc chung, Hoàng Nhận liền tự mình mang theo người vội vã tìm tới, nhìn hai phu thê đang ở trong sân trầm mặc uống trà, đáy mắt Hoàng Nhận phức tạp, nhưng cảm xúc chỉ chợt lóe rồi biến mất. Hắn tiến đến khẩn cầu nói: “Hầu gia, gia phụ trúng độc, nhưng đại phu bất luận như thế nào cũng không tìm ra được là loại độc gì, mắt thấy tính mạng của gia phụ bị đe dọa, hạ quan nghe nói Hầu gia có thuật diệu thủ hồi xuân, khẩn cầu Hầu gia ra tay cứu giúp.”
Ôn Đình Trạm cao thông y thuật đã không phải bí mật, đặc biệt là lúc trước Độc Vương không hữu ý đặt độc bên ngoài, độc của thái tử phi từng cam chịu sống chung cũng là do Ôn Đình Trạm sở giải. Toàn bộ Thái Y Viện đến Viện sử, ngay cả dược đồng bốc thuốc, đối với Ôn Đình Trạm đều khen ngợi không dứt miệng, còn có sùng bái, thanh danh này không muốn truyền ra ngoài cũng không được.
“Diệu thủ hồi xuân* không dám nhận, Hoàng phó tướng nếu tin được bản hầu, bản hầu có thể đi nhìn lệnh tôn một chút, nếu bản hầu thật sự có thể giải độc, tất nhiên sẽ không chối từ.” Ôn Đình Trạm đứng lên đạm thanh nói.
*Diệu thủ hồi xuân: ý chỉ y sư y thuật tài giỏi, chữa được các bệnh nặng.
“Thỉnh Hầu gia.” Hoàng Nhận lúc này chỉ có thể ngựa đã chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, vốn dĩ đã không ôm hy vọng phụ thân có thể thoát hiểm nhưng cũng sẽ không sợ Ôn Đình Trạm lại động tay chân.
Hoàng Kiên trúng độc, sở dĩ đại phu bình thường tra không ra, là bởi vì loại độc này còn chưa được ghi tên, chính do Độc Vương sở chế, thả trong đó một mặt là loại dược độc đáo, đến từ chính một loại hoa tao nhã tinh xảo, duyên dáng yêu kiều, diệp sắc thanh thúy, mùa hạ nở ra là màu vàng xen lẫn xanh lục. Loại hoa này hoa chưa được nhiều người biết tới, nhưng là người từng rong ruổi đại giang nam bắc, Cổ Cứu lại rất chắc chắn, loại này hoa chỉ có Thanh Hải mới có.
R o s e - đọc truyện full tại g a c s a c h. C o m
Ôn Đình Trạm làm bộ làm tịch bắt mạch cho Hoàng Kiên, sau đó từ trong lòng lấy ra một viên đan dược: “Đây là giải độc đan ta dùng dược liệu cực kỳ hiếm thấy để luyện chế, hẳn là có thể giải được vạn độc trên thế gian này. Độc trong cơ thể lệnh tôn thực sự hiếm thấy, ta cũng không biết là loại độc gì, chỉ có thể dùng đan dược này thử một lần.”
Tuy rằng không e ngại Ôn Đình Trạm hạ độc thủ, nhưng Hoàng Nhận vẫn cùng một vài tri phủ khác tại Thanh Hải và những đại phu trứ danh ở chỗ này nhìn, trong đó còn bao gồm cả người biết y học thần thông quảng đại truyền thống của Tây Tạng. Giọng nói Ôn Đình Trạm hạ xuống, một vị đại phu liền nhận được ám chỉ của người Hoàng gia, cung kính tiến lên: “Hầu gia chớ trách, thật sự là tiểu nhân tài hèn học ít, chưa từng nghe nói thế gian này còn có loại giải độc đan giải vạn độc, không biết hầu gia có thể làm tiểu nhân mở rộng tầm mắt một chút?”
Ôn Đình Trạm tự nhiên là thuận thế cho hắn, vì tránh tị hiềm, hắn cũng cần để nhiều người như vậy tán thành đan dược, nếu không sau khi Hoàng Kiên ăn xong vô ý mạng nhỏ có vấn đề, hắn chẳng phải là hết đường chối cãi?
Đại phu tiếp nhận rồi cẩn thận cùng mấy người y học truyền thống Tây Tạng xúm quanh lại xem xét, rồi sau đó rất tập trung phân tích, lăn lộn ước chừng non nửa canh giờ mới ức chế không được kích động tiến lên nói với Hoàng Nhận: “Tướng quân, đại nhân có thể cứu chữa, giải độc đan này của hầu gia chỉ sợ thế gian khó tìm được viên thứ hai. Nội hàm những dược liệu trong viên dược này, cho dù tam đại thế gia cũng chưa chắc tích luỹ gom đủ a.”
Lời của đại phu vừa thốt ra, những quan viên tại đây đều không thể tin nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm lại không lắm để ý nói: “Nhân mệnh tại thiên, giải độc đan trân quý ở chỗ nó có thể cứu người trong lúc nguy cấp.”
Lập tức hình tượng của Ôn Đình Trạm ở trong mắt mọi người vĩ ngạn cao lớn phảng phất như núi Thái Sơn, chỉ duy có Dạ Dao Quang khoé môi cố nín giật. Gia hỏa này am hiểu nhất chính là đem người ta chơi tới nửa chết nửa sống, còn làm người ta phải cảm động đến rơi nước mắt, làm tẫn chuyện xấu, kiếm tẫn hảo danh*. (làm không thiếu chuyện xấu mà cuối cùng nhận cái danh tốt đẹp).
/1483
|