Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không lập tức đi Long huyện, hiện tại Ôn Đình Trạm mới vừa thượng nha, rất nhiều sự tình chưa xử lý xong, thậm chí còn muốn an bài cả những việc lúc hắn không ở đây. Lần chuẩn bị này một tháng liền thoáng qua, đảo mắt đã là trung tuần tháng sau. Một tháng này có không ít án tử vì lũng đoạn thị trường bị Ôn Đình Trạm xử lý, theo từng sự tình đươc giải quyết công khai, thanh danh Ôn Đình Trạm cũng càng thêm vang dội.
Bá tánh Tây Ninh đều tin tưởng Ôn Đình Trạm xử án bằng cả cái tâm, không giống như một hai tri phủ lúc trước chỉ tới ra vẻ, cho nên càng các sự tình khó giải người dân càng muốn đem lên phủ nha. Ôn Đình Trạm cũng không phải tự tay làm mọi chuyện, hắn dẫn theo Diệp Phụ Duyên cùng đi xử lý một số việc, sau đó phàm là việc không có liên luỵ sâu hoặc không quá khó giải quyết, hắn đều giao cho Diệp Phụ Duyên đi làm.
Dạ Dao Quang gấp rút làm xiêm y cho Quảng Minh cùng Tuyên Khai Dương, tất nhiên cũng không thể quên nam nhân keo kiệt kia. Ngày thường nàng theo dõi sát sao Tiểu Tiểu cùng Càn Dương tu luyện, kèm Tuyên Khai Dương học tập, thỉnh thoảng đi Hủ Viên một chuyến, thực tình nàng cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Tới tháng ba, mọi việc bận rộn trong nha môn cũng giãn dần, Ôn Đình Trạm liền muốn đi dò xét những chỗ khác. Làm tri phủ, Ôn Đình Trạm có quyền tới các khu huyện tuần tra, từ nông nghiệp, thuỷ lợi, thương mậu cùng việc chính trị các huyện nhỏ bên dưới. Phải biết rằng các huyện lệnh sau ba năm sẽ được tri phủ đánh giá, thời điểm mấu chốt để biết có thể tiến tiếp hay không.
Ôn Đình Trạm cứ như vậy quang minh chính đại, thuận lợi đưa them thê nhi rời khỏi phủ thành. Tới trạm thứ nhất, hắn làm những quan viên ở đây đều khẩn trương một phen, nhưng hành tung của Ôn Đình Trạm rất bí ẩn, căn bản không ai biết được, càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng chính là đã nửa tháng thời gian trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có.
Những người này là không tin Ôn Đình Trạm không coi đô thống Thanh Hải Hoàng Kiên ra gì, chủ động đi một vòng Tây Ninh phủ. Vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Ôn Đình Trạm bí mật đi khắp các địa phương khác, mọi chuyện đều làm vô thanh vô tức, thậm chí những tri huyện huyện thành có gặp qua cũng không dám lên tiếng. Giữa các huyện tuye rằng có cạnh tranh, nhưng phần lớn vẫn là hợp tác liên kết với nhau, trừ phi thù hằn quá sâu, nếu không loại sự tình này sẽ không lộ ra dù chỉ một chút tiếng gió. Nhưng những tri huyện khác chưa gặp qua Ôn Đình Trạm, lại cũng không có một tin tức gì, điều này chứng minh thủ đoạn của Ôn Đình Trạm vô cùng cao siêu, làm bọn họ vô pháp tưởng tượng, vì thế làm cho những cái đuôi của Hoàng Kiên chưa quét sạch càng thêm hoảng loạn.
“Chúng ta khi nào đi Long huyện a?” Kỳ thật phủ hạ của Tây Ninh chỉ có mười hai huyện, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đã đi tới tám huyện, còn dư lại bốn chỗ.
Khu hành chính của mỗi đời phân chia không quá khác biệt, nơi có quyền tối cao là tỉnh, phía dưới là phủ, châu hoặc quân, người điều hành đều là tri phủ, các huyện phía dưới được tri huyện là người đứng đầu, cũng không có cấp nhỏ hơn cho khu vực sau, càng đừng nói tới khu tự trị. Dưới huyện có trấn, nhưng trong trấn không có trấn trưởng mà là huyện thừa. Ở triều đại này, huyện thừa không phải tá quan huyện lệnh, mà là quản hạt trong phạm vi năm mươi dặm của trấn.
Dạ Dao Quang đi vòng hơn phân nửa huyện thành Tây Ninh phủ, cũng không có mục đích cố định. Mắt thấy hiện tại đã giữa tháng ba, còn có nửa tháng nữa là tới ngày ước định với Khắc Tùng đi Mặc Bắc, trong lòng có chút buồn bực.
“Dao Dao sốt ruột sao?” Ôn Đình Trạm ngồi trong xe ngựa, nghe Tuyên Khai Dương đọc xong bài tập, nhẹ nhàng gật đầu với cậu rồi quay đầu cười với Dạ Dao Quang, kéo lên mành xe ngựa, nhìn cảnh vật xung quanh, “Ước chừng hai ba canh giờ nữa chúng ta có thể đến Long huyện.”
“Chúng ta đang trên đường tới Long huyện sao?” Dạ Dao Quang để ý kỹ mới thấy, nhưng cảm giác phương hướng không đúng a.
“Chúng ta tới Nhạc huyện trước.” Ôn Đình Trạm cười thần bí.
Dạ Dao Quang hồ nghi liếc nhìn hắn, nửa tháng này Dạ Dao Quang được tận mắt chứng kiến thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Ôn Đình Trạm, làm tám huyện lệnh của cả tám huyện kia khóc không ra nước mắt. Đánh cho người ta mặt mũi sưng vù, sau đó lại cho một quả táo ngọt, những người kia thực không có cốt khi không tiếp nhận quả táo này.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Đình Trạm, nàng cảm thấy làm huyện lệnh thật bi ai. Nhạc huyện cùng Long huyện là láng giềng của nhau, theo tính toán của Ôn Đình Trạm, ba canh giờ cũng chính là tực tiếp đi tới Nhạc huyện rồi đến Long huyện.
Quả nhiên, Ôn Đình Trạm tới Nhạc huyện liền thẳng tới huyện nha, cùng các huyện thành khác giống nhau, bởi vì mỗi một huyện thành đều cần người có hiểu biết đường xá chỉ dẫn. Ôn Đình Trạm cũng không ngại việc này, cho nên hắn trước khi vào huyện thành, lập tức thông báo cho huyện lệnh biết hắn sẽ tới, đã đến thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh, cứ trực tiếp tới cửa là tốt nhất
Ôn Đình Trạm sắp xếp cho Dạ Dao Quang cùng Tuyên Khai Dương ở một tửu lầu vô cùng đặc biệt ở Nhạc huyện. Dùng xong bữa trưa không có bao lâu, Ôn Đình Trạm liền đã trở lại, Dạ Dao Quang nhìn thời gian liền hỏi: “Chàng đã dùng bữa trưa, nơi này đồ ăn khá ngon, đặc biệt là thịt bò, rất thơm.”
“Ta đi huyện nha, có thể thiếu cái ăn sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười.
Dạ Dao Quang ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, huyện lệnh Nhạc huyện trừ phi chán sống, nếu không thì làm sao có khả năng để Ôn Đình Trạm đói bụng, chính vì Ôn Đình Trạm đi tới ngay thời gian dùng bữa: “Chàng không phải cố ý tới cửa xin bữa cơm chứ?”
“Tất nhiên không phải chỉ vì một bữa cơm, bất quá thời gian dùng bữa có thể làm rất nhiều chuyện.” Ôn Đình Trạm từ trong lòng ngực lấy ra một bức chỉ dẫn đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mở ra, mặt trên là thông tin một nhà ba người bọn họ, nhưng ba người lại biến thành người Nhạc huyện, trên dẫn lộ đề bảy ngày thời gian, Dạ Dao Quang nhướng mày, giơ dẫn lộ* trong tay: “Đây là…..”
*Dẫn lộ: bản chỉ dẫn, hướng dẫn những thông tin cần thiết.
“Huyện lệnh Long huyện Thường Tổ là người can đảm, cẩn trọng, bằng không Hoàng Kiên cũng sẽ không gả con vợ lẽ trưởng tôn đích nữ cho hắn. Hắn cùng Đôn tử cùng khoa thi tiến sĩ, thứ tự so với Đôn Tử còn hơn chút, suýt nữa trở thành Đồng tiến sĩ * (tương đương với giải thi Đinh của nước mình), nhưng hắn được lệnh tới Long huyện nhậm chức huyện thừa. Cùng năm đó, Hoàng Kiên đem con vợ lẽ, trưởng tôn đích nữ hứa gả cho hắn. Năm trước hắn thăng nhiệm huyện lệnh Long huyện, hắn cùng Nhạc huyện huyện lệnh có mối quan hệ không tầm thường.”
“Chàng là lo lắng hắn phát hiện ra thân phận, cho nên cố ý dùng biện pháp này để lẻn vào Long huyện?” Nếu hai người quan hệ không bình thường, Ôn Đình Trạm cũng không biết dùng biện pháp gì để huyện lệnh Nhạc huyện bán đứng Thường Tổ, nhưng Thường Tổ chắc chắn sẽ không hoài nghi huyện lệnh Nhạc huyện tự mình đóng dấu trên dẫn lộ.
Thời xưa chính là như vậy, phương tiện truyền tin hạn chế, cấp trên đứng trước mặt cũng chưa chắc nhận ra được. Đô thống phủ mở tiệc đầy tháng, tuy rằng mời toàn bộ văn võ quan tại Thanh Hải, nhưng cấp bậc huyện lệnh này, cho dù là quan hệ họ hàng, đô thống Thanh Hải cũng sẽ không coi nặng bên này nhẹ bên kia để tiến vào. Nghĩ đến Ôn Đình Trạm đã hỏi thăm qua, xác định hôm đó Thường Tổ không tới, cũng chính là chưa từng gặp hắn, lúc này mới có thể hoàn như như không có chuyện gì giả làm thường dân dẫn hai mẹ con Dạ Dao Quang nghênh ngang tiến vào Long huyện.
“Chúng ta hiện tại đi đâu?” Dạ Dao Quang nhìn không giống như chuẩn bị tới khách điếm ngủ qua đêm mà tiến vào khu dân cư không khỏi hỏi một tiếng.
“Ta đã mua một toà nhà ở đây, Dao Dao qua nghỉ ngơi chút.”
“Chàng mua khi nào thế?”
“Năm trước.”
Bá tánh Tây Ninh đều tin tưởng Ôn Đình Trạm xử án bằng cả cái tâm, không giống như một hai tri phủ lúc trước chỉ tới ra vẻ, cho nên càng các sự tình khó giải người dân càng muốn đem lên phủ nha. Ôn Đình Trạm cũng không phải tự tay làm mọi chuyện, hắn dẫn theo Diệp Phụ Duyên cùng đi xử lý một số việc, sau đó phàm là việc không có liên luỵ sâu hoặc không quá khó giải quyết, hắn đều giao cho Diệp Phụ Duyên đi làm.
Dạ Dao Quang gấp rút làm xiêm y cho Quảng Minh cùng Tuyên Khai Dương, tất nhiên cũng không thể quên nam nhân keo kiệt kia. Ngày thường nàng theo dõi sát sao Tiểu Tiểu cùng Càn Dương tu luyện, kèm Tuyên Khai Dương học tập, thỉnh thoảng đi Hủ Viên một chuyến, thực tình nàng cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Tới tháng ba, mọi việc bận rộn trong nha môn cũng giãn dần, Ôn Đình Trạm liền muốn đi dò xét những chỗ khác. Làm tri phủ, Ôn Đình Trạm có quyền tới các khu huyện tuần tra, từ nông nghiệp, thuỷ lợi, thương mậu cùng việc chính trị các huyện nhỏ bên dưới. Phải biết rằng các huyện lệnh sau ba năm sẽ được tri phủ đánh giá, thời điểm mấu chốt để biết có thể tiến tiếp hay không.
Ôn Đình Trạm cứ như vậy quang minh chính đại, thuận lợi đưa them thê nhi rời khỏi phủ thành. Tới trạm thứ nhất, hắn làm những quan viên ở đây đều khẩn trương một phen, nhưng hành tung của Ôn Đình Trạm rất bí ẩn, căn bản không ai biết được, càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng chính là đã nửa tháng thời gian trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có.
Những người này là không tin Ôn Đình Trạm không coi đô thống Thanh Hải Hoàng Kiên ra gì, chủ động đi một vòng Tây Ninh phủ. Vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Ôn Đình Trạm bí mật đi khắp các địa phương khác, mọi chuyện đều làm vô thanh vô tức, thậm chí những tri huyện huyện thành có gặp qua cũng không dám lên tiếng. Giữa các huyện tuye rằng có cạnh tranh, nhưng phần lớn vẫn là hợp tác liên kết với nhau, trừ phi thù hằn quá sâu, nếu không loại sự tình này sẽ không lộ ra dù chỉ một chút tiếng gió. Nhưng những tri huyện khác chưa gặp qua Ôn Đình Trạm, lại cũng không có một tin tức gì, điều này chứng minh thủ đoạn của Ôn Đình Trạm vô cùng cao siêu, làm bọn họ vô pháp tưởng tượng, vì thế làm cho những cái đuôi của Hoàng Kiên chưa quét sạch càng thêm hoảng loạn.
“Chúng ta khi nào đi Long huyện a?” Kỳ thật phủ hạ của Tây Ninh chỉ có mười hai huyện, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đã đi tới tám huyện, còn dư lại bốn chỗ.
Khu hành chính của mỗi đời phân chia không quá khác biệt, nơi có quyền tối cao là tỉnh, phía dưới là phủ, châu hoặc quân, người điều hành đều là tri phủ, các huyện phía dưới được tri huyện là người đứng đầu, cũng không có cấp nhỏ hơn cho khu vực sau, càng đừng nói tới khu tự trị. Dưới huyện có trấn, nhưng trong trấn không có trấn trưởng mà là huyện thừa. Ở triều đại này, huyện thừa không phải tá quan huyện lệnh, mà là quản hạt trong phạm vi năm mươi dặm của trấn.
Dạ Dao Quang đi vòng hơn phân nửa huyện thành Tây Ninh phủ, cũng không có mục đích cố định. Mắt thấy hiện tại đã giữa tháng ba, còn có nửa tháng nữa là tới ngày ước định với Khắc Tùng đi Mặc Bắc, trong lòng có chút buồn bực.
“Dao Dao sốt ruột sao?” Ôn Đình Trạm ngồi trong xe ngựa, nghe Tuyên Khai Dương đọc xong bài tập, nhẹ nhàng gật đầu với cậu rồi quay đầu cười với Dạ Dao Quang, kéo lên mành xe ngựa, nhìn cảnh vật xung quanh, “Ước chừng hai ba canh giờ nữa chúng ta có thể đến Long huyện.”
“Chúng ta đang trên đường tới Long huyện sao?” Dạ Dao Quang để ý kỹ mới thấy, nhưng cảm giác phương hướng không đúng a.
“Chúng ta tới Nhạc huyện trước.” Ôn Đình Trạm cười thần bí.
Dạ Dao Quang hồ nghi liếc nhìn hắn, nửa tháng này Dạ Dao Quang được tận mắt chứng kiến thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Ôn Đình Trạm, làm tám huyện lệnh của cả tám huyện kia khóc không ra nước mắt. Đánh cho người ta mặt mũi sưng vù, sau đó lại cho một quả táo ngọt, những người kia thực không có cốt khi không tiếp nhận quả táo này.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Đình Trạm, nàng cảm thấy làm huyện lệnh thật bi ai. Nhạc huyện cùng Long huyện là láng giềng của nhau, theo tính toán của Ôn Đình Trạm, ba canh giờ cũng chính là tực tiếp đi tới Nhạc huyện rồi đến Long huyện.
Quả nhiên, Ôn Đình Trạm tới Nhạc huyện liền thẳng tới huyện nha, cùng các huyện thành khác giống nhau, bởi vì mỗi một huyện thành đều cần người có hiểu biết đường xá chỉ dẫn. Ôn Đình Trạm cũng không ngại việc này, cho nên hắn trước khi vào huyện thành, lập tức thông báo cho huyện lệnh biết hắn sẽ tới, đã đến thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh, cứ trực tiếp tới cửa là tốt nhất
Ôn Đình Trạm sắp xếp cho Dạ Dao Quang cùng Tuyên Khai Dương ở một tửu lầu vô cùng đặc biệt ở Nhạc huyện. Dùng xong bữa trưa không có bao lâu, Ôn Đình Trạm liền đã trở lại, Dạ Dao Quang nhìn thời gian liền hỏi: “Chàng đã dùng bữa trưa, nơi này đồ ăn khá ngon, đặc biệt là thịt bò, rất thơm.”
“Ta đi huyện nha, có thể thiếu cái ăn sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười.
Dạ Dao Quang ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, huyện lệnh Nhạc huyện trừ phi chán sống, nếu không thì làm sao có khả năng để Ôn Đình Trạm đói bụng, chính vì Ôn Đình Trạm đi tới ngay thời gian dùng bữa: “Chàng không phải cố ý tới cửa xin bữa cơm chứ?”
“Tất nhiên không phải chỉ vì một bữa cơm, bất quá thời gian dùng bữa có thể làm rất nhiều chuyện.” Ôn Đình Trạm từ trong lòng ngực lấy ra một bức chỉ dẫn đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mở ra, mặt trên là thông tin một nhà ba người bọn họ, nhưng ba người lại biến thành người Nhạc huyện, trên dẫn lộ đề bảy ngày thời gian, Dạ Dao Quang nhướng mày, giơ dẫn lộ* trong tay: “Đây là…..”
*Dẫn lộ: bản chỉ dẫn, hướng dẫn những thông tin cần thiết.
“Huyện lệnh Long huyện Thường Tổ là người can đảm, cẩn trọng, bằng không Hoàng Kiên cũng sẽ không gả con vợ lẽ trưởng tôn đích nữ cho hắn. Hắn cùng Đôn tử cùng khoa thi tiến sĩ, thứ tự so với Đôn Tử còn hơn chút, suýt nữa trở thành Đồng tiến sĩ * (tương đương với giải thi Đinh của nước mình), nhưng hắn được lệnh tới Long huyện nhậm chức huyện thừa. Cùng năm đó, Hoàng Kiên đem con vợ lẽ, trưởng tôn đích nữ hứa gả cho hắn. Năm trước hắn thăng nhiệm huyện lệnh Long huyện, hắn cùng Nhạc huyện huyện lệnh có mối quan hệ không tầm thường.”
“Chàng là lo lắng hắn phát hiện ra thân phận, cho nên cố ý dùng biện pháp này để lẻn vào Long huyện?” Nếu hai người quan hệ không bình thường, Ôn Đình Trạm cũng không biết dùng biện pháp gì để huyện lệnh Nhạc huyện bán đứng Thường Tổ, nhưng Thường Tổ chắc chắn sẽ không hoài nghi huyện lệnh Nhạc huyện tự mình đóng dấu trên dẫn lộ.
Thời xưa chính là như vậy, phương tiện truyền tin hạn chế, cấp trên đứng trước mặt cũng chưa chắc nhận ra được. Đô thống phủ mở tiệc đầy tháng, tuy rằng mời toàn bộ văn võ quan tại Thanh Hải, nhưng cấp bậc huyện lệnh này, cho dù là quan hệ họ hàng, đô thống Thanh Hải cũng sẽ không coi nặng bên này nhẹ bên kia để tiến vào. Nghĩ đến Ôn Đình Trạm đã hỏi thăm qua, xác định hôm đó Thường Tổ không tới, cũng chính là chưa từng gặp hắn, lúc này mới có thể hoàn như như không có chuyện gì giả làm thường dân dẫn hai mẹ con Dạ Dao Quang nghênh ngang tiến vào Long huyện.
“Chúng ta hiện tại đi đâu?” Dạ Dao Quang nhìn không giống như chuẩn bị tới khách điếm ngủ qua đêm mà tiến vào khu dân cư không khỏi hỏi một tiếng.
“Ta đã mua một toà nhà ở đây, Dao Dao qua nghỉ ngơi chút.”
“Chàng mua khi nào thế?”
“Năm trước.”
/1483
|