Nam tử thần bí không để ý đến Khắc Tùng, ánh mắt hắn lại an tĩnh dừng ở trên người Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang. Nhìn Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang bị lực lượng của hắn vây lấy, cuối cùng dừng ở đôi tay của cả hai, thấy rõ ràng trên ngón tay của họ có đeo cặp nhẫn giống nhau, ‘trong ta có nàng, trong nàng có ta’.
Hắn thế nhưng cười trầm thấp: “Cũng thế…..”
Dạ Dao Quang hoài nghi có phải nàng gặp bệnh nhân tâm thần hay không, nàng ra sức muốn tránh thoát nhưng căn bản không thể, cũng không biết có phải vì trúng một kích của nàng mà gia hoả này không biết đã thi triển thuật cấm chú gì với nàng. Cả người nàng không thể động đậy, nguyên thần cũng không thể xuất khiếu, dù nàng không cảm thấy bị thương tổn nhưng vẫn lo lắng cho Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chàng có sao không?”
“Ta không có việc gì.”
Đôi tay nam tử thi triển thuật pháp ngay cả Dạ Dao Quang nhìn cũng không hiểu, chỉ thấy mười ngón tay thon dài của hắn kéo ra sắc tinh quang màu u lam, hội tụ thành một hình vô cùng phức tạp. Đồ án theo đôi tay hắn tạo thành chữ thập, tay vừa lật, vòng sáng chậm rãi đẩy ra, nháy mắt bao phủ cả ba người họ cùng quan tài.
Bên trong quan tài tức khắc cũng có tinh quang màu lam di động nhảy lên, tinh quang này bay tới trên người Dạ Dao Quang, tựa hồ có chút chần chờ, cuối cùng vẫn tiếp tục đi sâu vào trong thân thể nàng. Thấy một màn như vậy, ánh mắt nam tử thần bí càng thêm sáng ngời, phát ra quang mang hưng phấn: “Quả nhiên là ngươi.”
Dạ Dao Quang không có rảnh đi nghe hắn nói chuyện xa xôi chờ đại ngàn năm gì đó. Rốt cuộc hắn nói gì mà người cần tìm đã tìm được, thanh âm vui sướng cùng sự tưởng niệm. Nàng nhìn ánh sáng kia phảng phất dung nhập thân thể nàng, còn hắn nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, độ ở trên người Ôn Đình Trạm.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, như rơi vào một không gian khúc chiết, đồ vật ở bốn phía khi thì bị kéo dài ra, khi thì bị co dẹp lép, vô số hình ảnh hỗn độn lao vào bên trong đầu nàng, giống như linh hồn muốn xé rách thời không, nhập vào một địa phương khác không biết tên.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta!” Dạ Dao Quang có chút thống khổ gào lên.
“Ta muốn đưa ngươi đi nhặt ký ức kiếp trước……”
Giọng nói hắn từ nơi sâu kín truyền đến, Dạ Dao Quang một trận hoảng hốt. Nàng phảng phất lọt vào trong một hố ảo cảnh. Cỏ xanh khắp nơi, cổ thành người đi lại như dệt phồn vinh. Một toà thành tinh mỹ, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc trang phục phong tình của dị vực. Dạ Dao Quang cảm thấy nàng như hồn thể trôi nổi, những người này đều không thể nhìn tới, một cỗ lực lượng thần bí lôi kéo nàng, không để nàng phản kháng tiến vào trung tâm thành lâu tối cao nhất giữa cổ thành.
Bốn phía thành lâu có người canh gác nghiêm ngặt, nàng bay qua vô số lầu các, nơi này phảng phất có người vừa sản tử, trong phòng còn mùi máu quanh quẩn nhàn nhạt, có người hầu ra ra vào vào quét tước, trên mặt mỗi người đều tươi cười tràn đầy vui sướng. Lúc này có người đi tới bên cạnh Dạ Dao Quang, người này không phải ai khác mà là nam tử thần bí kia. Thân mình nàng đột nhiên bị kéo xa, những hình ảnh trước mắt trôi như phóng điện, ngoại trừ quang ảnh phía trước, bốn phía một mảnh trắng xoá.
“Ngày này, là ngày công chúa Thiện Thiện của chúng ta giáng sinh….” Ánh mắt nam tử thần bí dừng ở màn ảnh đã kéo gần tới đứa trẻ vừa sinh kia. Nữ anh này có mái tóc màu bạc, đôi mắt màu hổ phách cong cong như trăng non, yên tĩnh mỹ lệ. Tất cả mọi người đều khen nàng rất xinh đẹp.
Một nam tử trung niên long trọng đi tới, hắn là quốc vương của quốc gia cổ này, hắn âu yếm đặt tên nữ nhi của mình là Thiện Thiện.
Thiện Thiện, Dạ Dao Quang biết, trước đời Hán Nguyên Đế, thành Lâu Lan được gọi là Lâu Lan, nhưng sau thời Hán Nguyên Đế, Lâu Lan được sửa tên thành Thiện Thiện, đây chính là tên được lấy làm quốc hiệu, vinh dự lớn tới thế nào!
“Trước khi công chúa Thiện Thiện sinh ra, đã hơn một năm chưa từng có mưa xuống. Đêm công chúa sinh ra, mưa to tầm tã, mọi con dân đều quỳ gối trên đường phố để lễ bái thiên thần….”
Nghe nam tử thần bí này giảng giải, Dạ Dao Quang nhìn hình ảnh tươi sáng kia, phảng phất như người lạc vào trong cảnh. Vào đêm công chúa Thiện Thiện sinh ra, trời xanh rốt cuộc cũng giáng xuống cam lộ* (rượu của trời). Sáng sớm ngày hôm sau, trên không liền treo cây cầu vồng rực rỡ. Cầu vồng kỳ dị treo trên toàn bộ phía trên cổ thành, ước chừng qua một canh giờ, tựa hồ muốn cho mỗi một con dân cổ thành đều được nhìn thấy sự mỹ lệ của nó mới hài lòng tan đi.
Truyền kỳ về công chúa Thiện Thiện với muôn vàn sắc thái được truyền trong nhân gian, được sự yêu thương của mọi người. Nàng ra khỏi vương cung, đi trên đường phố của cổ thành đều sẽ được mọi người thiện ý quỳ bái. Ngay cả kẻ trộm cắp cũng sẽ bởi vì ánh mắt thanh triệt của nàng mà cảm thấy hổ thẹn, do đó để thay đổi triệt để kẻ có tội ác tày trời, nàng chỉ cần hỏi một câu hỏi, hắn cũng cam tâm hạ xuống đồ đao, ăn năn hướng thiện.
Nàng chính là một nhân vật tồn tại chân thật mà hết sức khoa trương như vậy. Nàng đến như lời pháp sư đã tiên đoán, đưa cổ thành tới sự phồn vinh cao phong cực hạn. Tiểu công chúa càng ngày càng đẹp, truyền thuyết về nàng lưu truyền toàn bộ Tây Vực. Năm nàng mười hai tuổi, nàng gặp một lạt ma* khát nước, nàng đem túi nước của mình đưa cho hắn, nghe nói hắn muốn tới một nơi thật xa, còn đưa cho hắn thêm nhiều lương khô cùng nước uống.
*Lạt ma: từ chỉ nhà sư Ấn Độ, Tây Tạng.
Lạt ma cũng rất phóng khoáng, đem một vật trang sức tặng cho nàng, nói là một pháp khí, có thể giúp nàng tránh tai nạn. Dạ Dao Quang nhìn thấy rõ ràng, vật trang sức kia chính là Thiên châu chín mắt.
Thiện Thiện công chúa rất vui vẻ, nàng từ đây coi Thiên châu chín mắt là thánh vật mà mang bên người, một chút cũng không rời khỏi. Lại qua một năm, công chúa mới mười ba đã có rất nhiều người mộ danh tới cầu thân, nhưng không chỉ những quốc gia láng giềng khác mà cả Hung Nô tung hoành Tây Vực cũng phái sứ thần tới cầu thân.
Nhưng quốc vương biết Hung Nô sớm đã muốn thâu tóm tiểu quốc của bọn họ, hơn nữa Hung Nô ngang ngược, lại là nơi hoang vắng, hắn làm sao để công chúa yêu thương phải đi chịu khổ sở như vậy? Nhưng nhiều người tới cầu thân, nếu cự tuyệt tất cả, kia chẳng phải đắc tội mọi người, tới lúc đó bọn họ bị cô lập.
Quốc vương vì chuyện này mà cả ngày sầu khổ. Thiện Thiện công chúa sau khi biết chuyện liền tới dò hỏi nguyên do. Quốc vương chưa bao giờ giấu giếm bất luận sự tình gì đối với nữ nhi, liền nói lại toàn bộ sự việc.
Thiện Thiện công chúa sau khi nghe xong nhẹ nhàng cười: “Phụ thân, việc này đâu có đáng để người buồn rầu, người hãy mời toàn bộ bọn họ tới, con tự mình ra đề, người có thể giải đáp mới có tư cách cưới con. Đến lúc đó nếu bọn họ không đáp được, cũng không phải do chúng ta sai, làm sao có thể vì vậy mà ghi hận chúng ta được?”
Quốc vương cảm thấy đây là biện pháp tốt, nhưng sợ hãi người có đáp án quá nhiều. Thiện Thiện công chúa nói nếu bọn họ đều thông minh như vậy, vậy cho bọn họ tiếp tục so võ, chỉ có người văn võ song toàn mới có thể làm nàng yên tâm dựa vào. Rồi sau đó nghe xong vấn đề của Thiện Thiện công chúa, quốc vương cảm thấy rất hay, liền phân phó đại thần phác thảo thư mời, tự mình sửa chữa viết lại rồi mới đưa tới mỗi người tới cầu thân.
Hắn thế nhưng cười trầm thấp: “Cũng thế…..”
Dạ Dao Quang hoài nghi có phải nàng gặp bệnh nhân tâm thần hay không, nàng ra sức muốn tránh thoát nhưng căn bản không thể, cũng không biết có phải vì trúng một kích của nàng mà gia hoả này không biết đã thi triển thuật cấm chú gì với nàng. Cả người nàng không thể động đậy, nguyên thần cũng không thể xuất khiếu, dù nàng không cảm thấy bị thương tổn nhưng vẫn lo lắng cho Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chàng có sao không?”
“Ta không có việc gì.”
Đôi tay nam tử thi triển thuật pháp ngay cả Dạ Dao Quang nhìn cũng không hiểu, chỉ thấy mười ngón tay thon dài của hắn kéo ra sắc tinh quang màu u lam, hội tụ thành một hình vô cùng phức tạp. Đồ án theo đôi tay hắn tạo thành chữ thập, tay vừa lật, vòng sáng chậm rãi đẩy ra, nháy mắt bao phủ cả ba người họ cùng quan tài.
Bên trong quan tài tức khắc cũng có tinh quang màu lam di động nhảy lên, tinh quang này bay tới trên người Dạ Dao Quang, tựa hồ có chút chần chờ, cuối cùng vẫn tiếp tục đi sâu vào trong thân thể nàng. Thấy một màn như vậy, ánh mắt nam tử thần bí càng thêm sáng ngời, phát ra quang mang hưng phấn: “Quả nhiên là ngươi.”
Dạ Dao Quang không có rảnh đi nghe hắn nói chuyện xa xôi chờ đại ngàn năm gì đó. Rốt cuộc hắn nói gì mà người cần tìm đã tìm được, thanh âm vui sướng cùng sự tưởng niệm. Nàng nhìn ánh sáng kia phảng phất dung nhập thân thể nàng, còn hắn nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, độ ở trên người Ôn Đình Trạm.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, như rơi vào một không gian khúc chiết, đồ vật ở bốn phía khi thì bị kéo dài ra, khi thì bị co dẹp lép, vô số hình ảnh hỗn độn lao vào bên trong đầu nàng, giống như linh hồn muốn xé rách thời không, nhập vào một địa phương khác không biết tên.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta!” Dạ Dao Quang có chút thống khổ gào lên.
“Ta muốn đưa ngươi đi nhặt ký ức kiếp trước……”
Giọng nói hắn từ nơi sâu kín truyền đến, Dạ Dao Quang một trận hoảng hốt. Nàng phảng phất lọt vào trong một hố ảo cảnh. Cỏ xanh khắp nơi, cổ thành người đi lại như dệt phồn vinh. Một toà thành tinh mỹ, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc trang phục phong tình của dị vực. Dạ Dao Quang cảm thấy nàng như hồn thể trôi nổi, những người này đều không thể nhìn tới, một cỗ lực lượng thần bí lôi kéo nàng, không để nàng phản kháng tiến vào trung tâm thành lâu tối cao nhất giữa cổ thành.
Bốn phía thành lâu có người canh gác nghiêm ngặt, nàng bay qua vô số lầu các, nơi này phảng phất có người vừa sản tử, trong phòng còn mùi máu quanh quẩn nhàn nhạt, có người hầu ra ra vào vào quét tước, trên mặt mỗi người đều tươi cười tràn đầy vui sướng. Lúc này có người đi tới bên cạnh Dạ Dao Quang, người này không phải ai khác mà là nam tử thần bí kia. Thân mình nàng đột nhiên bị kéo xa, những hình ảnh trước mắt trôi như phóng điện, ngoại trừ quang ảnh phía trước, bốn phía một mảnh trắng xoá.
“Ngày này, là ngày công chúa Thiện Thiện của chúng ta giáng sinh….” Ánh mắt nam tử thần bí dừng ở màn ảnh đã kéo gần tới đứa trẻ vừa sinh kia. Nữ anh này có mái tóc màu bạc, đôi mắt màu hổ phách cong cong như trăng non, yên tĩnh mỹ lệ. Tất cả mọi người đều khen nàng rất xinh đẹp.
Một nam tử trung niên long trọng đi tới, hắn là quốc vương của quốc gia cổ này, hắn âu yếm đặt tên nữ nhi của mình là Thiện Thiện.
Thiện Thiện, Dạ Dao Quang biết, trước đời Hán Nguyên Đế, thành Lâu Lan được gọi là Lâu Lan, nhưng sau thời Hán Nguyên Đế, Lâu Lan được sửa tên thành Thiện Thiện, đây chính là tên được lấy làm quốc hiệu, vinh dự lớn tới thế nào!
“Trước khi công chúa Thiện Thiện sinh ra, đã hơn một năm chưa từng có mưa xuống. Đêm công chúa sinh ra, mưa to tầm tã, mọi con dân đều quỳ gối trên đường phố để lễ bái thiên thần….”
Nghe nam tử thần bí này giảng giải, Dạ Dao Quang nhìn hình ảnh tươi sáng kia, phảng phất như người lạc vào trong cảnh. Vào đêm công chúa Thiện Thiện sinh ra, trời xanh rốt cuộc cũng giáng xuống cam lộ* (rượu của trời). Sáng sớm ngày hôm sau, trên không liền treo cây cầu vồng rực rỡ. Cầu vồng kỳ dị treo trên toàn bộ phía trên cổ thành, ước chừng qua một canh giờ, tựa hồ muốn cho mỗi một con dân cổ thành đều được nhìn thấy sự mỹ lệ của nó mới hài lòng tan đi.
Truyền kỳ về công chúa Thiện Thiện với muôn vàn sắc thái được truyền trong nhân gian, được sự yêu thương của mọi người. Nàng ra khỏi vương cung, đi trên đường phố của cổ thành đều sẽ được mọi người thiện ý quỳ bái. Ngay cả kẻ trộm cắp cũng sẽ bởi vì ánh mắt thanh triệt của nàng mà cảm thấy hổ thẹn, do đó để thay đổi triệt để kẻ có tội ác tày trời, nàng chỉ cần hỏi một câu hỏi, hắn cũng cam tâm hạ xuống đồ đao, ăn năn hướng thiện.
Nàng chính là một nhân vật tồn tại chân thật mà hết sức khoa trương như vậy. Nàng đến như lời pháp sư đã tiên đoán, đưa cổ thành tới sự phồn vinh cao phong cực hạn. Tiểu công chúa càng ngày càng đẹp, truyền thuyết về nàng lưu truyền toàn bộ Tây Vực. Năm nàng mười hai tuổi, nàng gặp một lạt ma* khát nước, nàng đem túi nước của mình đưa cho hắn, nghe nói hắn muốn tới một nơi thật xa, còn đưa cho hắn thêm nhiều lương khô cùng nước uống.
*Lạt ma: từ chỉ nhà sư Ấn Độ, Tây Tạng.
Lạt ma cũng rất phóng khoáng, đem một vật trang sức tặng cho nàng, nói là một pháp khí, có thể giúp nàng tránh tai nạn. Dạ Dao Quang nhìn thấy rõ ràng, vật trang sức kia chính là Thiên châu chín mắt.
Thiện Thiện công chúa rất vui vẻ, nàng từ đây coi Thiên châu chín mắt là thánh vật mà mang bên người, một chút cũng không rời khỏi. Lại qua một năm, công chúa mới mười ba đã có rất nhiều người mộ danh tới cầu thân, nhưng không chỉ những quốc gia láng giềng khác mà cả Hung Nô tung hoành Tây Vực cũng phái sứ thần tới cầu thân.
Nhưng quốc vương biết Hung Nô sớm đã muốn thâu tóm tiểu quốc của bọn họ, hơn nữa Hung Nô ngang ngược, lại là nơi hoang vắng, hắn làm sao để công chúa yêu thương phải đi chịu khổ sở như vậy? Nhưng nhiều người tới cầu thân, nếu cự tuyệt tất cả, kia chẳng phải đắc tội mọi người, tới lúc đó bọn họ bị cô lập.
Quốc vương vì chuyện này mà cả ngày sầu khổ. Thiện Thiện công chúa sau khi biết chuyện liền tới dò hỏi nguyên do. Quốc vương chưa bao giờ giấu giếm bất luận sự tình gì đối với nữ nhi, liền nói lại toàn bộ sự việc.
Thiện Thiện công chúa sau khi nghe xong nhẹ nhàng cười: “Phụ thân, việc này đâu có đáng để người buồn rầu, người hãy mời toàn bộ bọn họ tới, con tự mình ra đề, người có thể giải đáp mới có tư cách cưới con. Đến lúc đó nếu bọn họ không đáp được, cũng không phải do chúng ta sai, làm sao có thể vì vậy mà ghi hận chúng ta được?”
Quốc vương cảm thấy đây là biện pháp tốt, nhưng sợ hãi người có đáp án quá nhiều. Thiện Thiện công chúa nói nếu bọn họ đều thông minh như vậy, vậy cho bọn họ tiếp tục so võ, chỉ có người văn võ song toàn mới có thể làm nàng yên tâm dựa vào. Rồi sau đó nghe xong vấn đề của Thiện Thiện công chúa, quốc vương cảm thấy rất hay, liền phân phó đại thần phác thảo thư mời, tự mình sửa chữa viết lại rồi mới đưa tới mỗi người tới cầu thân.
/1483
|