Dạ Dao Quang chưa từng bị nghẹn khuất như vậy, nàng hận không thể xé rách khuôn mặt tươi cười của kẻ như đang mắc bệnh kia. Nhưng nàng cố tình không giết hắn, không buồn liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng sợ nếu nhìn Hoà Dã nàng sẽ không nhịn được.
Sau khi trói buộc Hoà Dã, Dạ Dao Quang lại lần nữa ngưng khí thi triển thuật pháp, nhưng Thiên Lân lại tựa hồ như bị thứ gì đó kìm hãm, thi triển thế nào nó cũng không đổi. Sàn nhà không giãn ra được, nếu không đưa Khắc Tùng xuống dưới, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì thật không tốt. Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, đầu ngón tay trích ra một giọt máu nhỏ xuống phía trên la bàn. La bàn dưới sự thúc giục của khí Ngũ hành, quang mang màu đỏ chợt tán ra.
“A Trạm, chàng cầm theo la bàn đi tìm một chút, xem có thể tìm ra nơi khác biết không.” Thời gian hữu hạn, bọn họ không thể trì hoãn, chỉ có thể phân công nhau hành động, Ôn Đình Trạm không thể cứu Khắc Tùng xuống dưới, cho nên chỉ có thể là nàng.
“Được, để ta đi.” Ôn Đình Trạm không nói hai lời tiếp nhận la bàn. Mới vừa rồi Dạ Dao Quang đã tìm trong phòng Thiện Thiện công chúa một lần, không thu hoạch được gì, như vậy Ôn Đình Trạm liền tìm từ ám đạo.
Dạ Dao Quang quay đầu lấy ra Âm châu, đầu ngón tay nàng thủ quyết biến hoá, Âm châu dưới sự khống chế bay tới phía dưới Thiên Lân, từng sợi khí âm u đan xen quanh quẩn lên trên, phảng phất như xi măng nhẹ nhàng đep khe hở Thiên Lân căng ra lấp đầy. Đầu ngón tay Dạ Dao Quang lại thay đổi trong nháy mắt, ngưng tụ một tầng khí âm, theo đôi tay Dạ Dao Quang bốn ngón tay khép lại, khoảnh khắc ngưng tụ vào bên trong Thiên Lân, một đoàn kình khí màu nhạt nhẽo như sóng nước đẩy ra.
Thiên Lân lập tức run lên, lưỡi dao của nó có hoa văn kim sắc giống như con rắn nhỏ ngóc đầu, ánh sáng kia dường như tạo thành cây rìu, lập tức chui xuống sàn đất đang rung động. Nền đất bị đạo ánh sáng này làm căng ra, vết nứt ngày càng lớn, chờ tới khi căng vừa đủ một người nhảy xuống, Dạ Dao Quang gọi lớn Khắc Tùng: “Nhảy!”
Sau khi Khắc Tùng nhảy xuống, năm ngón tay Dạ Dao Quang làm thành một trảo trên hư không, Âm châu cùng Thiên Lân đồng thời được nàng thu về.
“Chúng ta đi tìm A Trạm.” Thời điểm Dạ Dao Quang đi không quen túm theo Hòa Dã đi cùng. Gia hỏa này tốt nhất cứ phải đặt dưới mí mắt, đỡ có lúc vô ý hắn lại làm chuyện xấu. Về tới nội điện, Dạ Dao Quang nhìn thấy di thể Thiện Thiện công chúa vừa nãy Hòa Dã ôm đặt xuống, chỉ là không còn quan tài.
Dạ Dao Quang đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lắc đầu, đưa la bàn trả cho nàng.
Nắm la bàn trong tay, đầu ngón tay Dạ Dao Quang lại chuyển, nàng biết thời gian chỉ sợ đã qua đi một nửa, la bàn xoay quanh hai vòng cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết gì để lại, chỉ sợ không thể dùng la bàn.
“Hầu gia vì sao chắc chắn Truyền Tống Trận được bố trí phía dưới?” Tuy rằng vừa gặp hành động lúc mới rồi của Hòa Dã, đã chứng thực sự nguy hiểm tại nơi này nhưng Khắc Tùng vẫn tương đối tò mò.
“Đai lưng của Hãn Vương.” Ôn Đình Trạm phân tích cho Khắc Tùng nghe, “Đai lưng của Hãn vương bị đánh rơi trên mặt đất, nếu Hãn vương từ nơi này đi ra ngoài, rời khỏi thành phố ngầm, như vậy ngài ấy hẳn có tâm thái thoải mái như trút được gánh nặng mà rời đi, ngài không có khả năng không nghe thấy tiếng đai lưng rơi xuống đất, và cũng sẽ không để lại đai lưng ở nơi này.”
Đai lưng gắn ngọc làm, phía dưới sàn lại là không gian rỗng, vật rơi xuống ở nơi cực yên tĩnh nhất định sẽ rất vang, cho nên, đai lưng của Hãn vương nếu như bị đánh rơi, hắn không thể không biết mà là hắn không thể nhặt lại, như vậy chứng minh, Hãn vương chắc chắn sau khi rơi xuống dưới liền rời khỏi thành trì ngầm.
Khắc Tùng chính là nghĩ phụ hãn mình mất tích ở Mạc bắc, có lẽ là từ một thông đạo khác tiến vào nơi này, sau đó lại từ nơi này rời khỏi cổ thành.
“Còn có một thứ.” Dạ Dao Quang lấy từ trong lồng ngực ra pháp khí của Minh Hi cắm trên la bàn, “Nếu như Hãn vương may mắn tìm được truyền tống trận, ngài cũng không có năng lực khơi động trận pháp.”
Pháp khi xâm nhập vào bên trong la bàn, một cỗ lực lượng thần bí mạnh mẽ đẩy ra, chợt kim trong la bàn chuyển động, mũi nhọn lập tức chỉ về một phương hướng, đó là nơi để di thể Thiện Thiện công chúa!
Dạ Dao Quang vui mừng quá đỗi, nàng nghĩ nếu Ôn Đình Trạm chắc chắn Truyền Tống Trận ở phía dưới, nhưng la bàn lại hoàn toàn không cảm giác được, vậy chỉ có thể thuyết minh một vấn đề, có thứ gì đó đã để lên trên giấu đi Truyền Tống Trận, mà Hòa Dã am hiểu nhất chính là cấm chú thuật, ôm tâm lý nghĩ mình đã quá may mắn, Dạ Dao Quang dùng pháp khí Minh Hi thử một lần, lại không nghĩ đến quả nhiên như thế!
Ba người nhanh chóng bôn qua, Dạ Dao Quang đối với Thiện Thiện công chúa nói một tiếng đắc tội, liền khom người bế di thể Thiện Thiện công chúa lên, ánh mắt phóng tới Hòa Dã bên cạnh: “Thiện Thiện công chúa vì không muốn bệnh ma truyền ra mới không tiếc hy sinh linh hồn, từ bỏ sự luân hồi đời đời kiếp kiếp, nàng đại nghĩa như vậy, ngươi lại chỉ vì một mảnh tư tâm của mình mà đem bệnh ma thả ra. Ngươi hẳn là may mắn, may mắn ngươi đã không chờ được chân chính công chúa trở về, nếu không, nàng biết ngươi sử dụng phương thức này làm sự hy sinh ngàn năm của nàng mất đi ý nghĩa, nàng sẽ vĩnh viễn không thể nào tha thứ cho ngươi.”
Thân mình Hòa Dã chấn động, hắn trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang: “Ngươi thì biết cái gì!”
“Ta hiểu, ta cũng từng phải lựa chọn giống như vậy.” Không có ai có thể so với Dạ Dao Quang về sự đồng cảm với Thiện Thiện công chúa, “Nhưng người ta yêu hay người yêu ta đều chưa từng dùng tới phương thức tổn thương người khác để cứu ta. Bởi vì bọn họ đều minh bạch, nếu ta sống lại, trên lưng gánh ngàn vạn sinh mệnh vô tội, thậm chí bao gồm cả bằng hữu chí thân, vậy sự tồn tại của ta chính là sự thống khổ vô cùng lớn. Cùng với việc sống không bằng chết, không bằng tiêu sái buông t ay nhân gian.”
“Ngươi lựa chọn vĩnh viễn không thể luân hồi sao?” Hai tròng mắt Hoà Dã đỏ đậm, Thiện Thiện công chúa là vĩnh sinh không thể luân hồi, vì thế hắn mới không tiếc hết thảy muốn đưa nàng quay về, những người đó cùng họ thì có quan hệ gì? Vì sao Thiện Thiện công chúa phải hy sinh như vậy? Con dân Lâu Lan đều đã tử tuyệt, Thiện Thiện đã không còn gì có thể mất, nàng sẽ không thống khổ.
“Ngươi không xứng với công chúa.” Dạ Dao Quang đứng lên nhìn xuống Hoà Dã, “Ngươi cho rằng toàn bộ người dân Lâu Lan đã chết đi, công chúa lại ngốc nghếch vì thiên hạ thương sinh mà xá sinh, loại người ích kỷ như ngươi vĩnh viễn không hiểu được nội tâm sâu thẳm của công chúa chí cao vô thượng thế nào. Một khi bệnh ma truyền đi, sẽ có người tìm tới nơi bệnh ma phát ra, đến lúc đó hành động của ngươi liền sẽ làm cho toàn bộ con dân Lâu Lan vị người trong thiên hạ phỉ nhổ, oán hận, chỉ trích cùng thống hận. Công chúa là công chúa Lâu Lan, nàng phải bảo vệ con dân của mình, nhưng nàng lại bảo hộ không được, nàng chỉ có thể dùng sinh mệnh của chính mình giữ lại sự ca ngợi tôn vinh đối với quốc gia nàng. Tinh thần này loại người như ngươi căn bản không thể hiểu được ý nghĩa.”
Nói xong, Dạ Dao Quang cũng không để ý tới Hoà Dã. Nàng tính toán thời gian, đã không còn thời giờ để lãng phí. Dạ Dao Quang xoay người đi tới bên cạnh vị trí từng để quan tài, đem pháp khí Minh Hi đặt ở giữa, sàn nhà trơn bóng rất nhanh hiện lên hoa văn bát quái tinh xảo dưới chân bọn họ.
Sau khi trói buộc Hoà Dã, Dạ Dao Quang lại lần nữa ngưng khí thi triển thuật pháp, nhưng Thiên Lân lại tựa hồ như bị thứ gì đó kìm hãm, thi triển thế nào nó cũng không đổi. Sàn nhà không giãn ra được, nếu không đưa Khắc Tùng xuống dưới, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì thật không tốt. Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, đầu ngón tay trích ra một giọt máu nhỏ xuống phía trên la bàn. La bàn dưới sự thúc giục của khí Ngũ hành, quang mang màu đỏ chợt tán ra.
“A Trạm, chàng cầm theo la bàn đi tìm một chút, xem có thể tìm ra nơi khác biết không.” Thời gian hữu hạn, bọn họ không thể trì hoãn, chỉ có thể phân công nhau hành động, Ôn Đình Trạm không thể cứu Khắc Tùng xuống dưới, cho nên chỉ có thể là nàng.
“Được, để ta đi.” Ôn Đình Trạm không nói hai lời tiếp nhận la bàn. Mới vừa rồi Dạ Dao Quang đã tìm trong phòng Thiện Thiện công chúa một lần, không thu hoạch được gì, như vậy Ôn Đình Trạm liền tìm từ ám đạo.
Dạ Dao Quang quay đầu lấy ra Âm châu, đầu ngón tay nàng thủ quyết biến hoá, Âm châu dưới sự khống chế bay tới phía dưới Thiên Lân, từng sợi khí âm u đan xen quanh quẩn lên trên, phảng phất như xi măng nhẹ nhàng đep khe hở Thiên Lân căng ra lấp đầy. Đầu ngón tay Dạ Dao Quang lại thay đổi trong nháy mắt, ngưng tụ một tầng khí âm, theo đôi tay Dạ Dao Quang bốn ngón tay khép lại, khoảnh khắc ngưng tụ vào bên trong Thiên Lân, một đoàn kình khí màu nhạt nhẽo như sóng nước đẩy ra.
Thiên Lân lập tức run lên, lưỡi dao của nó có hoa văn kim sắc giống như con rắn nhỏ ngóc đầu, ánh sáng kia dường như tạo thành cây rìu, lập tức chui xuống sàn đất đang rung động. Nền đất bị đạo ánh sáng này làm căng ra, vết nứt ngày càng lớn, chờ tới khi căng vừa đủ một người nhảy xuống, Dạ Dao Quang gọi lớn Khắc Tùng: “Nhảy!”
Sau khi Khắc Tùng nhảy xuống, năm ngón tay Dạ Dao Quang làm thành một trảo trên hư không, Âm châu cùng Thiên Lân đồng thời được nàng thu về.
“Chúng ta đi tìm A Trạm.” Thời điểm Dạ Dao Quang đi không quen túm theo Hòa Dã đi cùng. Gia hỏa này tốt nhất cứ phải đặt dưới mí mắt, đỡ có lúc vô ý hắn lại làm chuyện xấu. Về tới nội điện, Dạ Dao Quang nhìn thấy di thể Thiện Thiện công chúa vừa nãy Hòa Dã ôm đặt xuống, chỉ là không còn quan tài.
Dạ Dao Quang đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lắc đầu, đưa la bàn trả cho nàng.
Nắm la bàn trong tay, đầu ngón tay Dạ Dao Quang lại chuyển, nàng biết thời gian chỉ sợ đã qua đi một nửa, la bàn xoay quanh hai vòng cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết gì để lại, chỉ sợ không thể dùng la bàn.
“Hầu gia vì sao chắc chắn Truyền Tống Trận được bố trí phía dưới?” Tuy rằng vừa gặp hành động lúc mới rồi của Hòa Dã, đã chứng thực sự nguy hiểm tại nơi này nhưng Khắc Tùng vẫn tương đối tò mò.
“Đai lưng của Hãn Vương.” Ôn Đình Trạm phân tích cho Khắc Tùng nghe, “Đai lưng của Hãn vương bị đánh rơi trên mặt đất, nếu Hãn vương từ nơi này đi ra ngoài, rời khỏi thành phố ngầm, như vậy ngài ấy hẳn có tâm thái thoải mái như trút được gánh nặng mà rời đi, ngài không có khả năng không nghe thấy tiếng đai lưng rơi xuống đất, và cũng sẽ không để lại đai lưng ở nơi này.”
Đai lưng gắn ngọc làm, phía dưới sàn lại là không gian rỗng, vật rơi xuống ở nơi cực yên tĩnh nhất định sẽ rất vang, cho nên, đai lưng của Hãn vương nếu như bị đánh rơi, hắn không thể không biết mà là hắn không thể nhặt lại, như vậy chứng minh, Hãn vương chắc chắn sau khi rơi xuống dưới liền rời khỏi thành trì ngầm.
Khắc Tùng chính là nghĩ phụ hãn mình mất tích ở Mạc bắc, có lẽ là từ một thông đạo khác tiến vào nơi này, sau đó lại từ nơi này rời khỏi cổ thành.
“Còn có một thứ.” Dạ Dao Quang lấy từ trong lồng ngực ra pháp khí của Minh Hi cắm trên la bàn, “Nếu như Hãn vương may mắn tìm được truyền tống trận, ngài cũng không có năng lực khơi động trận pháp.”
Pháp khi xâm nhập vào bên trong la bàn, một cỗ lực lượng thần bí mạnh mẽ đẩy ra, chợt kim trong la bàn chuyển động, mũi nhọn lập tức chỉ về một phương hướng, đó là nơi để di thể Thiện Thiện công chúa!
Dạ Dao Quang vui mừng quá đỗi, nàng nghĩ nếu Ôn Đình Trạm chắc chắn Truyền Tống Trận ở phía dưới, nhưng la bàn lại hoàn toàn không cảm giác được, vậy chỉ có thể thuyết minh một vấn đề, có thứ gì đó đã để lên trên giấu đi Truyền Tống Trận, mà Hòa Dã am hiểu nhất chính là cấm chú thuật, ôm tâm lý nghĩ mình đã quá may mắn, Dạ Dao Quang dùng pháp khí Minh Hi thử một lần, lại không nghĩ đến quả nhiên như thế!
Ba người nhanh chóng bôn qua, Dạ Dao Quang đối với Thiện Thiện công chúa nói một tiếng đắc tội, liền khom người bế di thể Thiện Thiện công chúa lên, ánh mắt phóng tới Hòa Dã bên cạnh: “Thiện Thiện công chúa vì không muốn bệnh ma truyền ra mới không tiếc hy sinh linh hồn, từ bỏ sự luân hồi đời đời kiếp kiếp, nàng đại nghĩa như vậy, ngươi lại chỉ vì một mảnh tư tâm của mình mà đem bệnh ma thả ra. Ngươi hẳn là may mắn, may mắn ngươi đã không chờ được chân chính công chúa trở về, nếu không, nàng biết ngươi sử dụng phương thức này làm sự hy sinh ngàn năm của nàng mất đi ý nghĩa, nàng sẽ vĩnh viễn không thể nào tha thứ cho ngươi.”
Thân mình Hòa Dã chấn động, hắn trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang: “Ngươi thì biết cái gì!”
“Ta hiểu, ta cũng từng phải lựa chọn giống như vậy.” Không có ai có thể so với Dạ Dao Quang về sự đồng cảm với Thiện Thiện công chúa, “Nhưng người ta yêu hay người yêu ta đều chưa từng dùng tới phương thức tổn thương người khác để cứu ta. Bởi vì bọn họ đều minh bạch, nếu ta sống lại, trên lưng gánh ngàn vạn sinh mệnh vô tội, thậm chí bao gồm cả bằng hữu chí thân, vậy sự tồn tại của ta chính là sự thống khổ vô cùng lớn. Cùng với việc sống không bằng chết, không bằng tiêu sái buông t ay nhân gian.”
“Ngươi lựa chọn vĩnh viễn không thể luân hồi sao?” Hai tròng mắt Hoà Dã đỏ đậm, Thiện Thiện công chúa là vĩnh sinh không thể luân hồi, vì thế hắn mới không tiếc hết thảy muốn đưa nàng quay về, những người đó cùng họ thì có quan hệ gì? Vì sao Thiện Thiện công chúa phải hy sinh như vậy? Con dân Lâu Lan đều đã tử tuyệt, Thiện Thiện đã không còn gì có thể mất, nàng sẽ không thống khổ.
“Ngươi không xứng với công chúa.” Dạ Dao Quang đứng lên nhìn xuống Hoà Dã, “Ngươi cho rằng toàn bộ người dân Lâu Lan đã chết đi, công chúa lại ngốc nghếch vì thiên hạ thương sinh mà xá sinh, loại người ích kỷ như ngươi vĩnh viễn không hiểu được nội tâm sâu thẳm của công chúa chí cao vô thượng thế nào. Một khi bệnh ma truyền đi, sẽ có người tìm tới nơi bệnh ma phát ra, đến lúc đó hành động của ngươi liền sẽ làm cho toàn bộ con dân Lâu Lan vị người trong thiên hạ phỉ nhổ, oán hận, chỉ trích cùng thống hận. Công chúa là công chúa Lâu Lan, nàng phải bảo vệ con dân của mình, nhưng nàng lại bảo hộ không được, nàng chỉ có thể dùng sinh mệnh của chính mình giữ lại sự ca ngợi tôn vinh đối với quốc gia nàng. Tinh thần này loại người như ngươi căn bản không thể hiểu được ý nghĩa.”
Nói xong, Dạ Dao Quang cũng không để ý tới Hoà Dã. Nàng tính toán thời gian, đã không còn thời giờ để lãng phí. Dạ Dao Quang xoay người đi tới bên cạnh vị trí từng để quan tài, đem pháp khí Minh Hi đặt ở giữa, sàn nhà trơn bóng rất nhanh hiện lên hoa văn bát quái tinh xảo dưới chân bọn họ.
/1483
|