Ôn Đình Trạm chỉ vừa nghĩ thoáng qua thì cậu đã hiểu được ý định của đám người Bàn Vũ, cậu bày ra vẻ mặt hiểu rõ cười nói với Dạ Dao Quang: "Chúng ta đúng thật là bánh trái thơm ngon."
Từ người chịu tội thay lại biến thành mồi câu.
"Vì chúng ta sống ở dưới mái hiên của người ta." Dạ Dao Quang nói ra một câu lạnh nhạt, sau đó cô cáo từ với Bàn Vũ.
Người ta có ý tiễn khách, cho dù bọn họ biết rõ người ta muốn lấy họ ra để dẫn dụ hung thủ thì bọn họ cũng chỉ đành tự nhận mình không may, họ không thể ăn vạ mà không đi được. Có lẽ việc tìm ra hung thủ rất quan trọng đối với bọn hắn, hoặc có lẽ là trong lòng của họ có chút áy náy và cũng có thể là bọn họ cảm thấy hai người vẫn chưa đủ phân lượng, cho nên tự bản thân Bàn Vũ dẫn người đến đây để tiễn bọn họ.
"Cẩn thận, Kim Tử bảo vệ thật tốt cho Vệ Kinh." Dạ Dao Quang đứng trước bè trúc, cô vuốt lên đầu của Kim Tử rồi cô nhìn về Ôn Đình Trạm.
Dòng sông dưới chân núi trong suốt và có màu xanh lam, hai bên đều là núi cao quanh co kéo dài đi xuống. Bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhẹ nhàng, đám mây màu trắng, ánh sáng tươi đẹp, một phong cảnh non sông vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải bọn họ đang ở trong tình huống như vậy thì Dạ Dao Quang sẽ rất hứng thú thưởng thức cảnh đẹp.
"Đợi khi chúng ta già đi cũng sẽ tìm đến tiên cảnh nhân gian như thế này để lánh đời và sẽ không đi ra nữa. Ban ngày chúng ta có thể du sơn ngoạn thủy, ban đêm chúng ta sẽ ngắm trăng sao, đến mùa hè chúng ta lại pha trà nấu rượu, khi đến trời đông giá rét chúng ta sẽ đi ngắm mai trong tuyết…" Đôi mắt của Ôn Đình Trạm mang theo niềm khao khát nhìn cảnh đẹp xung quanh.
Dạ Dao Quang là người không hiểu chuyện, chẳng những cô không cảm thấy cảm động với những hình ảnh mà Ôn Đình Trạm đã vẽ ra mà cô còn phản lại lời nói của cậu: "Chàng mới mấy tuổi, chưa gì đã nghĩ xa đến như vậy rồi. Muội thà rằng đi đến nhiều nơi có núi sông, ngắm hết mọi biến hóa của vạn vật. Muội không muốn chỉ ở một chỗ, nếu không muội sẽ phát điên!"
Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy nếu như không phải bị ép phải lánh đời thì trong đầu của những người này đều có vấn đề. Họ muốn tu luyện thì nơi nào cũng có thể tu luyện, nếu họ không muốn tranh quyền thế cho dù ở nơi nhân gian mịt mờ thì cũng có thể không màng đến quyền thế. Vì sao phải nhất định chỉ ở một chỗ? Cô không thể hiểu được, bởi vì cô hoàn toàn không thể tiếp nhận được một cuộc sống như thế.
"Đi khắp chân trời góc biển cũng rất tốt." Ôn Đình Trạm không cảm thấy mất hứng bởi lời nói của Dạ Dao Quang, bởi vì tính tình của Dạ Dao Quang là như vậy, cậu cũng đã quen dần với tính của cô.
"Muội chưa bao giờ phải lo lắng cho ngày mai." Đôi mắt của Dạ Dao Quang lạnh nhạt nhìn bè trúc ở dưới sông đang lui lại về phía sau.
"Bởi vì cho dù là ai thì cũng không thể biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, những người giống như muội vẫn không thể tính toán hết được ý trời. Ông trời luôn thích trêu người, đoán không ra sờ không được, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên. Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì muội sẽ tùy ý ung dung tự tại, nếu như ông trời muốn làm khó, vậy thì muội sẽ vượt khó mà tiến lên."
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến cho Ôn Đình Trạm phải suy ngẫm, sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra rồi cậu tự giễu cười nói với Dạ Dao Quang: "Ta không hiểu nhiều bằng Dao Dao."
"Cuộc đời của chàng chỉ vừa mới bắt đầu, đợi khi chàng đã trải qua nhiều và nhìn thấy nhiều chuyện thì trong lòng của chàng sẽ tự mở rộng ra." Dạ Dao Quang cười an ủi cậu.
Nhưng không ngờ Ôn Đình Trạm nhíu mày rồi hỏi lại một câu: "Chẳng lẽ Dao Dao trải qua nhiều chuyện hơn so với ta sao?"
Dạ Dao Quang lập tức nghẹn lời, do cô sơ ý mà quên mất đầu óc của tiểu tử này được cấu tạo không giống với người bình thường, chỉ số thông minh không thể lấy số tuổi ra mà suy đoán. Lúc này cô cười híp mắt nói: “Trời sinh ra muội có thêm một năng khiếu không được sao?"
"Chúng ta đi thôi." Ôn Đình Trạm rất nghiêm túc gật đầu, cậu cảm thấy nếu cậu không đồng ý thì tất nhiên sẽ có ngày lành đang chờ đón cậu!
"A, có rất nhiều cá ở dưới nước." Lúc này Vệ Kinh chỉ vào mặt hồ nói.
Dưới sông có cá thì có gì phải ngạc nhiên, Dạ Dao Quang lắc đầu cười nhưng Ôn Đình Trạm lại nhìn theo ngón tay của Vệ Kinh. Đúng thật là thỉnh thoảng một con cá có sống lưng màu đỏ bơi lên trên mặt nước, xung quanh cũng là như vậy, chắc là vì nước trong hồ hơi sâu nên mỗi lần cậu chỉ nhìn thấy sống lưng của con cá nhô lên.
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cá như vậy." Ngay cả Bàn Vũ cũng nói như thế. Tuy bọn họ không thường rời khỏi ngọn núi nhưng mỗi năm vẫn sẽ có một nhóm người đi mua một ít vật liệu cần thiết. Bàn Vũ là tộc trưởng nên hắn cũng đi ra ngoài mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều cá như vậy.
Người nói vô tâm nhưng người nghe thì có ý. Ôn Đình Trạm vốn dĩ không để ý đến nhưng khi cậu nghe xong lời này thì lập tức cậu cẩn thận nhìn về bầy cá chợt nhô lên gần như không nhìn thấy trên mặt nước xanh biếc. Bầy cá không nổi lên trên, Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy một chút hư ảnh. Bỏ qua sóng gợn, cậu vẽ ra hình dáng của loài cá này. Cuối cùng cậu tổng hợp lại tất cả những số liệu mà cậu đã vẽ ra trong đầu, cậu phát hiện ra đây không phải là cá mà chính là rắn!
"Dao Dao." Sắc mặt của Ôn Đình Trạm không hề thay đổi, cậu thoải mái đi đến bên cạnh cô rồi gọi tên cô cũng giống như bình thường vậy, sau đó cậu nắm lấy tay của Dạ Dao Quang rồi viết lên hai chữ nước và rắn vào lòng bàn tay của cô.
Sắc mặt của Dạ Dao Quang thay đổi, cô nhìn xung quanh đều thấy có dấu vết của bầy cá nhô lên. Lúc này cô đã biết bọn họ đã bị bầy rắn bao vây, hơn nữa loại rắn này không giống với rắn bình thường. Cô nhanh chóng kéo qua Vệ Kinh và Kim Tử, cô dùng tâm ý tương thông để nói với Kim Tử để nó che chở cho Vệ Kinh.
Khí ngũ hành nhanh chóng tạo thành một lớp màng bảo vệ cô và Ôn Đình Trạm ở bên trong, cô nghiêng đầu nói với Bàn Vũ đang đứng ở bên cạnh:
"Trong nước không phải là cá."
Bàn Vũ sửng sốt, hắn còn chưa kịp hỏi trong nước không phải là cá thì đó là gì thì hắn chợt nghe tiếng động ầm ầm vang lên, từng con rắn Trúc Diệp Thanh màu đỏ dài và nhỏ từ trong nước nhảy lên. Bọn nó nhảy lên cắn rất chính xác về những người đang chống bè trúc. Dạ Dao Quang vung tay lên, Thiên Lân lượn vòng bay ra dẫn theo luồng khí lạnh lẽo bắn ra bốn phía và đồng thời hai người đang chống bè trúc may mắn thoát khỏi cái chết.
Những người đang chống bè trúc ở bên cạnh Bàn Vũ vì lúc nãy được Dạ Dao Quang nhắc nhở mà có phòng bị. Ở bên kia những con rắn không tiếp tục công kích đến những người chống bè trúc nữa, bởi vì ở phía sau lưng của những người đang chống bè trúc này đều là cao thủ mang danh nghĩa hộ tống Bàn Vũ mà đến đây cho nên một kích vừa rồi không có ai bị thương cả.
Tất cả mọi người không có thời gian để vui mừng bởi vì lập tức ở dưới nước có con rắn dài màu đỏ đậm và trên đầu của nó có hình tam giác, chúng nhô lên trên mặt nước tạo thành màn nước quay cuồng và dâng lên cao. Chỉ trong nháy mắt bè trúc đang trôi nổi trên sông bị bao vây, Dạ Dao Quang nhìn thấy chúng nó đang quay cuồng ở xung quanh và tập trung ở phía trên như muốn bao vây bọn họ, đôi mắt của cô vô cùng lạnh lẽo.
Dạ Dao Quang xoay người vung lên la bàn, rồi la bàn đứng yên ở trên không, sau đó cô bắt đầu niệm thần chú trên đầu ngón tay của cô. La bàn không ngừng lượn vòng, màu vàng trong suốt từ bát quái đồ phát ra từ la bàn ngăn cản lại hàng ngàn hàng vạn con rắn đang bay vút lên cao.
Lúc này hai người đi theo bên cạnh Bàn Vũ bay lên trên không, từ lòng bàn tay của bọn họ dẫn ra nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đánh về phía bầy rắn đang bị ngăn chặn bởi la bàn. Trong nháy mắt máu thịt nổ tung, những con rắn đã bị đánh thành mưa máu rồi tản ra trên bầu trời.
La bàn bay vòng rồi rơi vào lòng bàn tay của Dạ Dao Quang. Lúc này cô mới phát hiện có gì đó đang nhúc nhích đến bè trúc ở dưới chân của cô, cô vừa cúi đầu nhìn thì da đầu không khỏi tê dại. Dạ Dao Quang vô cùng chán ghét động vật thân mềm giống như rắn và đỉa!
Lúc này có rất nhiều con đỉa đang bò lên bè trúc, đáng sợ nhất chính là những con đỉa này lớn gần như gấp mười lần so với con đỉa bình thường!
Từ người chịu tội thay lại biến thành mồi câu.
"Vì chúng ta sống ở dưới mái hiên của người ta." Dạ Dao Quang nói ra một câu lạnh nhạt, sau đó cô cáo từ với Bàn Vũ.
Người ta có ý tiễn khách, cho dù bọn họ biết rõ người ta muốn lấy họ ra để dẫn dụ hung thủ thì bọn họ cũng chỉ đành tự nhận mình không may, họ không thể ăn vạ mà không đi được. Có lẽ việc tìm ra hung thủ rất quan trọng đối với bọn hắn, hoặc có lẽ là trong lòng của họ có chút áy náy và cũng có thể là bọn họ cảm thấy hai người vẫn chưa đủ phân lượng, cho nên tự bản thân Bàn Vũ dẫn người đến đây để tiễn bọn họ.
"Cẩn thận, Kim Tử bảo vệ thật tốt cho Vệ Kinh." Dạ Dao Quang đứng trước bè trúc, cô vuốt lên đầu của Kim Tử rồi cô nhìn về Ôn Đình Trạm.
Dòng sông dưới chân núi trong suốt và có màu xanh lam, hai bên đều là núi cao quanh co kéo dài đi xuống. Bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhẹ nhàng, đám mây màu trắng, ánh sáng tươi đẹp, một phong cảnh non sông vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải bọn họ đang ở trong tình huống như vậy thì Dạ Dao Quang sẽ rất hứng thú thưởng thức cảnh đẹp.
"Đợi khi chúng ta già đi cũng sẽ tìm đến tiên cảnh nhân gian như thế này để lánh đời và sẽ không đi ra nữa. Ban ngày chúng ta có thể du sơn ngoạn thủy, ban đêm chúng ta sẽ ngắm trăng sao, đến mùa hè chúng ta lại pha trà nấu rượu, khi đến trời đông giá rét chúng ta sẽ đi ngắm mai trong tuyết…" Đôi mắt của Ôn Đình Trạm mang theo niềm khao khát nhìn cảnh đẹp xung quanh.
Dạ Dao Quang là người không hiểu chuyện, chẳng những cô không cảm thấy cảm động với những hình ảnh mà Ôn Đình Trạm đã vẽ ra mà cô còn phản lại lời nói của cậu: "Chàng mới mấy tuổi, chưa gì đã nghĩ xa đến như vậy rồi. Muội thà rằng đi đến nhiều nơi có núi sông, ngắm hết mọi biến hóa của vạn vật. Muội không muốn chỉ ở một chỗ, nếu không muội sẽ phát điên!"
Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy nếu như không phải bị ép phải lánh đời thì trong đầu của những người này đều có vấn đề. Họ muốn tu luyện thì nơi nào cũng có thể tu luyện, nếu họ không muốn tranh quyền thế cho dù ở nơi nhân gian mịt mờ thì cũng có thể không màng đến quyền thế. Vì sao phải nhất định chỉ ở một chỗ? Cô không thể hiểu được, bởi vì cô hoàn toàn không thể tiếp nhận được một cuộc sống như thế.
"Đi khắp chân trời góc biển cũng rất tốt." Ôn Đình Trạm không cảm thấy mất hứng bởi lời nói của Dạ Dao Quang, bởi vì tính tình của Dạ Dao Quang là như vậy, cậu cũng đã quen dần với tính của cô.
"Muội chưa bao giờ phải lo lắng cho ngày mai." Đôi mắt của Dạ Dao Quang lạnh nhạt nhìn bè trúc ở dưới sông đang lui lại về phía sau.
"Bởi vì cho dù là ai thì cũng không thể biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, những người giống như muội vẫn không thể tính toán hết được ý trời. Ông trời luôn thích trêu người, đoán không ra sờ không được, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên. Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì muội sẽ tùy ý ung dung tự tại, nếu như ông trời muốn làm khó, vậy thì muội sẽ vượt khó mà tiến lên."
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến cho Ôn Đình Trạm phải suy ngẫm, sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra rồi cậu tự giễu cười nói với Dạ Dao Quang: "Ta không hiểu nhiều bằng Dao Dao."
"Cuộc đời của chàng chỉ vừa mới bắt đầu, đợi khi chàng đã trải qua nhiều và nhìn thấy nhiều chuyện thì trong lòng của chàng sẽ tự mở rộng ra." Dạ Dao Quang cười an ủi cậu.
Nhưng không ngờ Ôn Đình Trạm nhíu mày rồi hỏi lại một câu: "Chẳng lẽ Dao Dao trải qua nhiều chuyện hơn so với ta sao?"
Dạ Dao Quang lập tức nghẹn lời, do cô sơ ý mà quên mất đầu óc của tiểu tử này được cấu tạo không giống với người bình thường, chỉ số thông minh không thể lấy số tuổi ra mà suy đoán. Lúc này cô cười híp mắt nói: “Trời sinh ra muội có thêm một năng khiếu không được sao?"
"Chúng ta đi thôi." Ôn Đình Trạm rất nghiêm túc gật đầu, cậu cảm thấy nếu cậu không đồng ý thì tất nhiên sẽ có ngày lành đang chờ đón cậu!
"A, có rất nhiều cá ở dưới nước." Lúc này Vệ Kinh chỉ vào mặt hồ nói.
Dưới sông có cá thì có gì phải ngạc nhiên, Dạ Dao Quang lắc đầu cười nhưng Ôn Đình Trạm lại nhìn theo ngón tay của Vệ Kinh. Đúng thật là thỉnh thoảng một con cá có sống lưng màu đỏ bơi lên trên mặt nước, xung quanh cũng là như vậy, chắc là vì nước trong hồ hơi sâu nên mỗi lần cậu chỉ nhìn thấy sống lưng của con cá nhô lên.
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cá như vậy." Ngay cả Bàn Vũ cũng nói như thế. Tuy bọn họ không thường rời khỏi ngọn núi nhưng mỗi năm vẫn sẽ có một nhóm người đi mua một ít vật liệu cần thiết. Bàn Vũ là tộc trưởng nên hắn cũng đi ra ngoài mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều cá như vậy.
Người nói vô tâm nhưng người nghe thì có ý. Ôn Đình Trạm vốn dĩ không để ý đến nhưng khi cậu nghe xong lời này thì lập tức cậu cẩn thận nhìn về bầy cá chợt nhô lên gần như không nhìn thấy trên mặt nước xanh biếc. Bầy cá không nổi lên trên, Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy một chút hư ảnh. Bỏ qua sóng gợn, cậu vẽ ra hình dáng của loài cá này. Cuối cùng cậu tổng hợp lại tất cả những số liệu mà cậu đã vẽ ra trong đầu, cậu phát hiện ra đây không phải là cá mà chính là rắn!
"Dao Dao." Sắc mặt của Ôn Đình Trạm không hề thay đổi, cậu thoải mái đi đến bên cạnh cô rồi gọi tên cô cũng giống như bình thường vậy, sau đó cậu nắm lấy tay của Dạ Dao Quang rồi viết lên hai chữ nước và rắn vào lòng bàn tay của cô.
Sắc mặt của Dạ Dao Quang thay đổi, cô nhìn xung quanh đều thấy có dấu vết của bầy cá nhô lên. Lúc này cô đã biết bọn họ đã bị bầy rắn bao vây, hơn nữa loại rắn này không giống với rắn bình thường. Cô nhanh chóng kéo qua Vệ Kinh và Kim Tử, cô dùng tâm ý tương thông để nói với Kim Tử để nó che chở cho Vệ Kinh.
Khí ngũ hành nhanh chóng tạo thành một lớp màng bảo vệ cô và Ôn Đình Trạm ở bên trong, cô nghiêng đầu nói với Bàn Vũ đang đứng ở bên cạnh:
"Trong nước không phải là cá."
Bàn Vũ sửng sốt, hắn còn chưa kịp hỏi trong nước không phải là cá thì đó là gì thì hắn chợt nghe tiếng động ầm ầm vang lên, từng con rắn Trúc Diệp Thanh màu đỏ dài và nhỏ từ trong nước nhảy lên. Bọn nó nhảy lên cắn rất chính xác về những người đang chống bè trúc. Dạ Dao Quang vung tay lên, Thiên Lân lượn vòng bay ra dẫn theo luồng khí lạnh lẽo bắn ra bốn phía và đồng thời hai người đang chống bè trúc may mắn thoát khỏi cái chết.
Những người đang chống bè trúc ở bên cạnh Bàn Vũ vì lúc nãy được Dạ Dao Quang nhắc nhở mà có phòng bị. Ở bên kia những con rắn không tiếp tục công kích đến những người chống bè trúc nữa, bởi vì ở phía sau lưng của những người đang chống bè trúc này đều là cao thủ mang danh nghĩa hộ tống Bàn Vũ mà đến đây cho nên một kích vừa rồi không có ai bị thương cả.
Tất cả mọi người không có thời gian để vui mừng bởi vì lập tức ở dưới nước có con rắn dài màu đỏ đậm và trên đầu của nó có hình tam giác, chúng nhô lên trên mặt nước tạo thành màn nước quay cuồng và dâng lên cao. Chỉ trong nháy mắt bè trúc đang trôi nổi trên sông bị bao vây, Dạ Dao Quang nhìn thấy chúng nó đang quay cuồng ở xung quanh và tập trung ở phía trên như muốn bao vây bọn họ, đôi mắt của cô vô cùng lạnh lẽo.
Dạ Dao Quang xoay người vung lên la bàn, rồi la bàn đứng yên ở trên không, sau đó cô bắt đầu niệm thần chú trên đầu ngón tay của cô. La bàn không ngừng lượn vòng, màu vàng trong suốt từ bát quái đồ phát ra từ la bàn ngăn cản lại hàng ngàn hàng vạn con rắn đang bay vút lên cao.
Lúc này hai người đi theo bên cạnh Bàn Vũ bay lên trên không, từ lòng bàn tay của bọn họ dẫn ra nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đánh về phía bầy rắn đang bị ngăn chặn bởi la bàn. Trong nháy mắt máu thịt nổ tung, những con rắn đã bị đánh thành mưa máu rồi tản ra trên bầu trời.
La bàn bay vòng rồi rơi vào lòng bàn tay của Dạ Dao Quang. Lúc này cô mới phát hiện có gì đó đang nhúc nhích đến bè trúc ở dưới chân của cô, cô vừa cúi đầu nhìn thì da đầu không khỏi tê dại. Dạ Dao Quang vô cùng chán ghét động vật thân mềm giống như rắn và đỉa!
Lúc này có rất nhiều con đỉa đang bò lên bè trúc, đáng sợ nhất chính là những con đỉa này lớn gần như gấp mười lần so với con đỉa bình thường!
/1483
|