“Được rồi, đừng giả bộ chết nữa, ta biết công lao của ngươi lần này rất lớn. Trở về ta sẽ bảo Điền tẩu làm cá chua ngọt cho ngươi một tháng!” Dạ Dao Quang lè lưỡi nhìn Kim Tử đu trên người cô, tựa đầu trên bả vai cô khiến cô bất giác đưa tay xoa xoa đầu nó.
“Éc éc…” Kim Tử làm bộ đáng thương, dụi dụi đầu vào vai Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang há miệng, câu nói ngươi thực sự càng ngày càng giống chó kia cuối cùng cũng nuốt xuống, chặn lại sự tàn nhẫn đối với Kim Tử rồi kiên nhẫn nói một câu: “Ta tự làm cho ngươi!”
“Éc éc!”
Kim Tử muốn nghe những lời này, lập tức nó tràn trề sức sống tỉnh dậy, không kìm được hưng phấn nhảy dựng lên. Cú nhảy này lên tận trời, nó xoay người trên bầu trời rồi bổ nhào xuống, lộn ngược người dang rộng hai tay bay xuống chỗ Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang thật sự muốn né để nó ngã lên bè trúc cho xong nhưng nghĩ lại vừa rồi Kim Tử quả thực đã trợ giúp cô thuận lợi thoát khỏi cảnh nguy khốn nên vẫn đưa tay ra đón nó.
Nhưng Kim Tử không rơi vào lòng Dạ Dao Quang ngay lập tức. Lúc sắp rơi vào cái ôm nó yêu thích nhất thì đột nhiên tứ chi nó cứng đờ giữa không trung, đôi mắt trợn tròn lên. Vì phải tự mình đón lấy Kim Tử, ánh mắt Dạ Dao Quang đối diện Kim Tử lập tức nhìn thấy hình ảnh vòng xoáy to lớn từ trong đồng tử của Kim Tử, trái tim cô bỗng nhiên chấn động.
Cô lập tức ra tay nhanh như chớp. Hai tay cô chia ra bắt lấy vai Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh, tung người nhảy lên một cái. Trong khoảnh khắc bọn họ nhún người nhảy lên, bè trúc dưới chân họ đã bị vòng xoáy nuốt chửng, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc. Bè trúc tựa hồ đã bị sức mạnh không tên của vòng xoáy xoắn vỡ vụn.
Dạ Dao Quang bắt lấy Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh rồi tung người nhảy vào rừng hoa đào. Kim Tử ở giữa không trung cũng xoay người một phát, sau đó cũng rơi vào rừng hoa đào, vừa tiếp đất liền chạy như điên về phía trước.
“Kim Tử, ngươi chặn phía trước, ta cản phía sau!” Dạ Dao Quang nhanh chóng dặn dò, Kim Tử vươn tay bắt lấy một nhành hoa, nhảy vài cú chạy về phía trước.
Chạy trong khoảng thơi gian một nén hương, bọn họ vẫn còn ở trong rừng đào. Ôn Đình Trạm bỗng ngừng lại đưa tay bắt lấy Dạ Dao Quang, nhìn một chỗ quẹo tại cây hoa đào phía trước, sắc mặt nặng nề: “Dao Dao, chúng ta vừa đi ngang qua nơi này một lần rồi, chúng ta bị kẹt trong rừng hoa đào rồi!”
Tuy tình huống nguy cấp nhưng Ôn Đình Trạm vẫn rất bình tĩnh, sức mạnh của cậu đến từ Dạ Dao Quang. Để giảm bớt áp lực cho Dạ Dao Quang, cậu rất cẩn thận nhạy bén quan sát tình hình xung quanh. Dù phong cảnh trong lúc chạy chỉ chợt lóe nhưng cậu vẫn có thể nhớ được tất cả những dấu hiệu đã từng thấy qua. Cậu nhớ rõ đã nhìn thấy cây này trước đó.
Dạ Dao Quang cũng dừng bước. Sau khi mọi người dừng lại, một cơn gió lớn từ bốn phương tám hướng thổi tới, cuốn lên vô số cánh hoa nằm trên nền đất. Cánh hoa hòa vào một luồng khí mạnh mẽ bay cuộn về phía họ.
Lúc này Ôn Đình Trạm lấy cây sáo bên hông ra, xoay người bay lên. Cây kiếm sáo đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm xẹt qua, kiếm khí tạo thành một tia sáng trên không trung càn quét chém đứt toàn bộ hoa đào theo gió bay đến.
Dạ Dao Quang nhướng mày nhìn Ôn Đình Trạm: “Không tệ, nhanh như vậy đã có kiếm khí rồi!”
Cậu ấy không thể tu luyện nhưng tập võ lại khá giỏi. Bao nhiêu người luyện kiếm mười năm hay tám năm cũng chẳng mơ sẽ luyện được kiếm khí.
“Ta mới hiểu được ngày hôm qua.” Ôn Đình Trạm thu kiếm đứng bên cạnh Dạ Dao Quang. Thực ra ngộ tính của cậu cao là một chuyện, trọng tâm nhất là quyển kiếm phổ kia quả thực phi phàm, không uổng công cậu bỏ ra nhiều tinh lực như vậy để lấy. Hơn nữa thanh kiếm trong tay này rất dễ hòa làm một thể với cậu nên luyện rất thuận tay. Ôn Đình Trạm dĩ nhiên không biết, bởi vì cây sáo này là pháp khí mà trên người cậu mang theo Dương châu hấp dẫn nhau mới có thể làm cho cây sáo và cậu không cần tôi luyện mà thành một khối.
“Vậy giúp muội hộ pháp, muội lên trước xem một chút.” Trong lúc nhất thời, Dạ Dao Quang cũng không biết nơi này bày trận pháp gì, chỉ có thể nhảy lên cao nhìn kết quả.
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Dạ Dao Quang nhảy lên, chớp mắt cô bay vọt lên, bốn cây anh đào nhỏ hơn bên cạnh đột nhiên chui lên mặt đất bao vây cô lại. Thấy vậy Ôn Đình Trạm đuổi sát phía sau tung lên, xoay người. Lúc cây anh đào còn chưa tụ về phía Dạ Dao Quang thì cậu một kiếm chặn ngang chém đứt toàn bộ.
Không biết có thứ gì ở dưới đất bỗng nhô lên khỏi mặt đất đánh về phía Vệ Kinh. Cơ thể Kim Tử chưa hề biến đổi nhưng chân nhấc lên lại to thêm vô hạn. Sau khi to cỡ chân voi, nó hung hăng giẫm một phát lên mặt đất. Cùng với sự lay động của mặt đất, vật nhô lên đã bị đánh lui về đường cũ.
Trên bầu trời, lúc Dạ Dao Quang xoay người, cô nhanh chóng nhìn thấu cảnh sắc bốn phương. Rừng hoa đào này cũng không lớn lắm. Cô hạ xuống đạp lên một cành hoa đào, dường như mỗi cành hoa đào đều đang di chuyển. Đôi mắt anh đào tươi sáng của cô cấp tốc ghi lại quy luật chuyển động của cây anh đào. Mấy lần lặp đi lặp lại thăm dò như vậy, khóe môi của cô cong lên, sau đó tung người đáp xuống.
“Thế nào Dao Dao?” Ôn Đình Trạm nhanh chóng dựa sát vào Dạ Dao Quang.
“Lục Hợp đại trận.” Dạ Dao Quang cười nói:
“Có lẽ chỗ này là sào huyệt của kẻ đối phó với Dao tộc? Kẻ thù ở ngay cửa chính của bọn họ mà họ cũng không biết, hèn gì họ có thể sống lâu như thế. Mặc dù không biết lai lịch người nơi này rốt cuộc như thế nào nhưng cũng không tầm thường.”
“Thông thạo vu thuật, hiểu cổ độc, biết kỳ môn.” Ôn Đình Trạm cũng rất đồng cảm.
“Ừ.” Dạ Dao Quang gật đầu một cái nói:
“Phá trận pháp này cũng không khó nhưng một khi phá được, chúng ta sẽ tiến thẳng vào hang ổ của kẻ thù, mọi việc phải cẩn thận.”
“Ta sẽ cẩn thận.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Bọn họ đã không còn đường lui, sa vào Lục Hợp trận trong rừng anh đào này cũng chỉ có thể đi về phía trước.
Mắt lướt tới chỗ Ôn Đình Trạm và Kim Tử, Dạ Dao Quang lại tung người lên lần nữa. Trong lúc xoay người, la bàn trong tay cô không ngừng xoay tròn theo sự xúc phát của khí ngũ hành đẩy ra từng vòng kim quang trong suốt.
Lục Hợp ý chỉ mười hai con giáp, địa chi Lục Hợp là mười hai canh giờ. Lục Hợp đại trận này rất tài tình, tâm trận biến hóa đến vô số nơi theo từng canh giờ. Tí Sửu hợp lại hóa Thổ, Dần Hợi hóa Mộc, Mão Tuất hợp lại hóa Hỏa, Thìn Dậu hợp lại hóa Kim, Tị Thân hợp lại hóa Thủy, Ngọ Mùi hợp lại hóa Mộc.
Năm Quý Mão, tháng Đinh Tị, ngày Mậu Ngọ, giờ Mùi!
Như vậy hiện tại chỉ có Ngọ Mùi hợp lại hóa Mộc. Tử Linh châu trong tay Dạ Dao Quang chuyển động, ánh sáng của sấm sét theo đầu ngón tay cô vận khí từ trong tâm Tử Linh châu đánh ra. Lúc này la bàn đã ổn định, ánh mắt Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn theo hướng kim la bàn, ngón tay cô vung lên, lực sấm sét vòng qua đầu ngón tay của cô hóa thành sức mạnh đánh về hướng kim la bàn.
Theo một tiếng ầm nổ vang, chớp mắt tất cả cây anh đào bật lên, vô số hoa bị tàn phá.
“Éc éc…” Kim Tử làm bộ đáng thương, dụi dụi đầu vào vai Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang há miệng, câu nói ngươi thực sự càng ngày càng giống chó kia cuối cùng cũng nuốt xuống, chặn lại sự tàn nhẫn đối với Kim Tử rồi kiên nhẫn nói một câu: “Ta tự làm cho ngươi!”
“Éc éc!”
Kim Tử muốn nghe những lời này, lập tức nó tràn trề sức sống tỉnh dậy, không kìm được hưng phấn nhảy dựng lên. Cú nhảy này lên tận trời, nó xoay người trên bầu trời rồi bổ nhào xuống, lộn ngược người dang rộng hai tay bay xuống chỗ Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang thật sự muốn né để nó ngã lên bè trúc cho xong nhưng nghĩ lại vừa rồi Kim Tử quả thực đã trợ giúp cô thuận lợi thoát khỏi cảnh nguy khốn nên vẫn đưa tay ra đón nó.
Nhưng Kim Tử không rơi vào lòng Dạ Dao Quang ngay lập tức. Lúc sắp rơi vào cái ôm nó yêu thích nhất thì đột nhiên tứ chi nó cứng đờ giữa không trung, đôi mắt trợn tròn lên. Vì phải tự mình đón lấy Kim Tử, ánh mắt Dạ Dao Quang đối diện Kim Tử lập tức nhìn thấy hình ảnh vòng xoáy to lớn từ trong đồng tử của Kim Tử, trái tim cô bỗng nhiên chấn động.
Cô lập tức ra tay nhanh như chớp. Hai tay cô chia ra bắt lấy vai Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh, tung người nhảy lên một cái. Trong khoảnh khắc bọn họ nhún người nhảy lên, bè trúc dưới chân họ đã bị vòng xoáy nuốt chửng, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc. Bè trúc tựa hồ đã bị sức mạnh không tên của vòng xoáy xoắn vỡ vụn.
Dạ Dao Quang bắt lấy Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh rồi tung người nhảy vào rừng hoa đào. Kim Tử ở giữa không trung cũng xoay người một phát, sau đó cũng rơi vào rừng hoa đào, vừa tiếp đất liền chạy như điên về phía trước.
“Kim Tử, ngươi chặn phía trước, ta cản phía sau!” Dạ Dao Quang nhanh chóng dặn dò, Kim Tử vươn tay bắt lấy một nhành hoa, nhảy vài cú chạy về phía trước.
Chạy trong khoảng thơi gian một nén hương, bọn họ vẫn còn ở trong rừng đào. Ôn Đình Trạm bỗng ngừng lại đưa tay bắt lấy Dạ Dao Quang, nhìn một chỗ quẹo tại cây hoa đào phía trước, sắc mặt nặng nề: “Dao Dao, chúng ta vừa đi ngang qua nơi này một lần rồi, chúng ta bị kẹt trong rừng hoa đào rồi!”
Tuy tình huống nguy cấp nhưng Ôn Đình Trạm vẫn rất bình tĩnh, sức mạnh của cậu đến từ Dạ Dao Quang. Để giảm bớt áp lực cho Dạ Dao Quang, cậu rất cẩn thận nhạy bén quan sát tình hình xung quanh. Dù phong cảnh trong lúc chạy chỉ chợt lóe nhưng cậu vẫn có thể nhớ được tất cả những dấu hiệu đã từng thấy qua. Cậu nhớ rõ đã nhìn thấy cây này trước đó.
Dạ Dao Quang cũng dừng bước. Sau khi mọi người dừng lại, một cơn gió lớn từ bốn phương tám hướng thổi tới, cuốn lên vô số cánh hoa nằm trên nền đất. Cánh hoa hòa vào một luồng khí mạnh mẽ bay cuộn về phía họ.
Lúc này Ôn Đình Trạm lấy cây sáo bên hông ra, xoay người bay lên. Cây kiếm sáo đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm xẹt qua, kiếm khí tạo thành một tia sáng trên không trung càn quét chém đứt toàn bộ hoa đào theo gió bay đến.
Dạ Dao Quang nhướng mày nhìn Ôn Đình Trạm: “Không tệ, nhanh như vậy đã có kiếm khí rồi!”
Cậu ấy không thể tu luyện nhưng tập võ lại khá giỏi. Bao nhiêu người luyện kiếm mười năm hay tám năm cũng chẳng mơ sẽ luyện được kiếm khí.
“Ta mới hiểu được ngày hôm qua.” Ôn Đình Trạm thu kiếm đứng bên cạnh Dạ Dao Quang. Thực ra ngộ tính của cậu cao là một chuyện, trọng tâm nhất là quyển kiếm phổ kia quả thực phi phàm, không uổng công cậu bỏ ra nhiều tinh lực như vậy để lấy. Hơn nữa thanh kiếm trong tay này rất dễ hòa làm một thể với cậu nên luyện rất thuận tay. Ôn Đình Trạm dĩ nhiên không biết, bởi vì cây sáo này là pháp khí mà trên người cậu mang theo Dương châu hấp dẫn nhau mới có thể làm cho cây sáo và cậu không cần tôi luyện mà thành một khối.
“Vậy giúp muội hộ pháp, muội lên trước xem một chút.” Trong lúc nhất thời, Dạ Dao Quang cũng không biết nơi này bày trận pháp gì, chỉ có thể nhảy lên cao nhìn kết quả.
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Dạ Dao Quang nhảy lên, chớp mắt cô bay vọt lên, bốn cây anh đào nhỏ hơn bên cạnh đột nhiên chui lên mặt đất bao vây cô lại. Thấy vậy Ôn Đình Trạm đuổi sát phía sau tung lên, xoay người. Lúc cây anh đào còn chưa tụ về phía Dạ Dao Quang thì cậu một kiếm chặn ngang chém đứt toàn bộ.
Không biết có thứ gì ở dưới đất bỗng nhô lên khỏi mặt đất đánh về phía Vệ Kinh. Cơ thể Kim Tử chưa hề biến đổi nhưng chân nhấc lên lại to thêm vô hạn. Sau khi to cỡ chân voi, nó hung hăng giẫm một phát lên mặt đất. Cùng với sự lay động của mặt đất, vật nhô lên đã bị đánh lui về đường cũ.
Trên bầu trời, lúc Dạ Dao Quang xoay người, cô nhanh chóng nhìn thấu cảnh sắc bốn phương. Rừng hoa đào này cũng không lớn lắm. Cô hạ xuống đạp lên một cành hoa đào, dường như mỗi cành hoa đào đều đang di chuyển. Đôi mắt anh đào tươi sáng của cô cấp tốc ghi lại quy luật chuyển động của cây anh đào. Mấy lần lặp đi lặp lại thăm dò như vậy, khóe môi của cô cong lên, sau đó tung người đáp xuống.
“Thế nào Dao Dao?” Ôn Đình Trạm nhanh chóng dựa sát vào Dạ Dao Quang.
“Lục Hợp đại trận.” Dạ Dao Quang cười nói:
“Có lẽ chỗ này là sào huyệt của kẻ đối phó với Dao tộc? Kẻ thù ở ngay cửa chính của bọn họ mà họ cũng không biết, hèn gì họ có thể sống lâu như thế. Mặc dù không biết lai lịch người nơi này rốt cuộc như thế nào nhưng cũng không tầm thường.”
“Thông thạo vu thuật, hiểu cổ độc, biết kỳ môn.” Ôn Đình Trạm cũng rất đồng cảm.
“Ừ.” Dạ Dao Quang gật đầu một cái nói:
“Phá trận pháp này cũng không khó nhưng một khi phá được, chúng ta sẽ tiến thẳng vào hang ổ của kẻ thù, mọi việc phải cẩn thận.”
“Ta sẽ cẩn thận.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Bọn họ đã không còn đường lui, sa vào Lục Hợp trận trong rừng anh đào này cũng chỉ có thể đi về phía trước.
Mắt lướt tới chỗ Ôn Đình Trạm và Kim Tử, Dạ Dao Quang lại tung người lên lần nữa. Trong lúc xoay người, la bàn trong tay cô không ngừng xoay tròn theo sự xúc phát của khí ngũ hành đẩy ra từng vòng kim quang trong suốt.
Lục Hợp ý chỉ mười hai con giáp, địa chi Lục Hợp là mười hai canh giờ. Lục Hợp đại trận này rất tài tình, tâm trận biến hóa đến vô số nơi theo từng canh giờ. Tí Sửu hợp lại hóa Thổ, Dần Hợi hóa Mộc, Mão Tuất hợp lại hóa Hỏa, Thìn Dậu hợp lại hóa Kim, Tị Thân hợp lại hóa Thủy, Ngọ Mùi hợp lại hóa Mộc.
Năm Quý Mão, tháng Đinh Tị, ngày Mậu Ngọ, giờ Mùi!
Như vậy hiện tại chỉ có Ngọ Mùi hợp lại hóa Mộc. Tử Linh châu trong tay Dạ Dao Quang chuyển động, ánh sáng của sấm sét theo đầu ngón tay cô vận khí từ trong tâm Tử Linh châu đánh ra. Lúc này la bàn đã ổn định, ánh mắt Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn theo hướng kim la bàn, ngón tay cô vung lên, lực sấm sét vòng qua đầu ngón tay của cô hóa thành sức mạnh đánh về hướng kim la bàn.
Theo một tiếng ầm nổ vang, chớp mắt tất cả cây anh đào bật lên, vô số hoa bị tàn phá.
/1483
|