Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm không hề về thẳng nhà mà đi đến doanh trại. Mỏ vàng chính là do Ôn Đình Trạm báo lên, bọn họ cần và có nghĩa vụ dẫn đám người Minh Nặc đi đến vị trí của mỏ vàng. Nơi này vẫn còn cách vị trí mỏ vàng một đoạn nhưng bởi vì phạm vi bao trùm của mỏ vàng tương đối rộng, chứ thật ra cũng không xa lắm.
“Ta đã vẽ ra phạm vi của mỏ vàng, bản vẽ này giao cho tướng quân.” Dưới sự chỉ điểm của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm vẽ mạch khoáng rất cặn kẽ và hoàn chỉnh, giao bản đồ cho Minh Nặc.
Minh Nặc sau khi nhận lấy liền mở ra xem, không khỏi giật mình. Thủ pháp vẽ của Ôn Đình Trạm rất đặc biệt, so với hiện tại đúng là một trời một vực. Sau khi so với tỉ lệ phóng to thu nhỏ, hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của nguyên cảnh.
“Ôn công tử chẳng những phá án giỏi mà vẽ bản đồ cũng rất tuyệt.” Minh Nặc tán dương nói.
“Chút tài mọn, không đáng nhắc đến.” Ôn Đình Trạm vô cùng khiêm tốn nói: “Đã xa nhà mấy tháng, cũng đến lúc người xa quê trở về nhà. Cáo từ tướng quân, chỗ này cách nhà cũng không xa, tướng quân nếu có việc có thể phái người theo hướng đi đến thôn Đỗ Gia, huyện Lư Lăng tìm ta.”
“Được.” Minh Nặc gật đầu cười nhận lời, sau đó từ trong ngực lấy ra một phong thư dày đưa cho Ôn Đình Trạm: “Đây là đế sư sai bản tướng giao cho Ôn công tử.”
Trên phong thư không đề tên, cũng không có bút tích gì, Ôn Đình Trạm sau khi nhận lấy, chắp tay hướng về phía Minh Nặc rồi cùng Dạ Dao Quang rời khỏi lều trại. Bọn họ vừa đi ra liền nhìn thấy Trọng Nghiêu Phàm cùng với thiếu niên tuấn tú kiêu ngạo đó, Dạ Dao Quang đã biết vị thiếu niên đó tên là Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu chính là họ của hoàng tộc đương triều, lần đầu nhìn thấy Dạ Dao Quang đã nhìn ra được Tiêu Sĩ Duệ không phải hạng tầm thường từ khí thế hào hoa phú quý của hắn, tuyệt đối không phải gia tộc bình thường có thể nuôi dưỡng thành. Dạ Dao Quang ngược lại không xem tướng mạo của Tiêu Sĩ Duệ, cho dù có biết Tiêu Sĩ Duệ sinh ra trong hoàng tộc cũng không muốn xem. Người thông minh như Tiêu Sĩ Duệ, hơn nữa còn trẻ tuổi mà đã tham gia vào doanh trại hoàng tộc dùi mài tâm trí, trừ khi là họ hàng. Một khi tôn quý hơn họ hàng, vậy thì cuối cùng chỉ có hai cảnh, lên đỉnh hoặc là chết. Vì vậy, Dạ Dao Quang không muốn xem. Những người như bọn họ coi trọng nhân quả, càng biết nhiều nhân quả càng sâu, cô lại không muốn có chút quan hệ gì với hoàng tộc.
“Nghe nói hai vị muốn trở về nhà, ta đến tiễn hai vị một đoạn.” Trọng Nghiêu Phàm xoay người ngồi trên lưng ngựa của mình, Tiêu Sĩ Duệ cũng theo sát sau.
Ngựa do Minh Nặc chuẩn bị cho bọn họ, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhận lấy dây cương từ tay binh sĩ, xoay người cưỡi lên. Bởi vì Dạ Dao Quang mua ngựa về thì Ôn Đình Trạm mới bắt đầu học nên động tác có chút không thạo, tuy không trôi chảy nhưng vẫn nho nhã.
Mấy người ruổi ngựa tiến lên, Mạch Khâm và mục đồng đã ngồi trên lưng ngựa chờ bọn họ. Vệ Kinh được mục đồng dẫn đi, bọn họ đúng lúc có việc phải đi qua huyện Lư Lăng, vì thế liền dẫn theo Vệ Kinh. Dù sao Ôn Đình Trạm vẫn còn có chút lạ lẫm nên Dạ Dao Quang không thể dẫn theo Vệ Kinh.
“Tiêu công tử, ta từng đồng ý sau khi xong việc sẽ giải đáp vấn đề của người, đây là đáp án của ta, sau này sẽ còn gặp lại.” Ôn Đình Trạm đưa cho Tiêu Sĩ Duệ một mẩu giấy nhỏ, tay nắm lấy dây cương chắp tay làm lễ rồi giục ngựa mà đi.
“Trạm ca, chàng chạy cái gì hả? Khó hay sao mà chàng cũng không trả lời ra, sợ muội vạch trần chàng tại chỗ sao?” Sau khi chạy mấy dặm, Dạ Dao Quang cũng đánh ngựa đuổi theo, cùng Ôn Đình Trạm kề vai thúc ngựa.
Ôn Đình Trạm cười nhạt một cái, không trả lời câu hỏi này của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng không phải là quá hứng thú với câu hỏi này, cũng không truy hỏi, liền nghiêng đầu hỏi Mạch Khâm: “Mạch đại ca, mọi người muốn đi làm việc gì vậy? Nếu như không vội, chi bằng đến nhà làm khách đi.”
“Mọi người mời nhiệt tình như vậy, ta đáng ra không nên khước từ. Thế nhưng lần này ta đi là để giải quyết việc trong nhà, đã trì hoãn không ít thời gian rồi, chỉ có thể phật ý tốt của mọi người.” Mạch Khâm điềm đạm nói: “Đợi ta trở về, nhất định đến gặp.”“Cửa chính trong phủ lúc nào cũng rộng mở chào đón Mạch đại ca.” Ôn Đình Trạm cũng mở miệng mời.
“Mạch đại ca định bao giờ mới trở về?” Dạ Dao Quang liền hỏi.
“Lẽ nào có chuyện?” Mạch Khâm chợt nghĩ liền mở miệng hỏi.
“Năm ngoái muội có quen một cô gái rất đáng thương, cô ấy không những bị câm điếc, mà khuôn mặt còn bị trùng độc cắn đến mức hủy hoại dung nhan, muốn nhờ Mạch đại ca đến giúp đỡ.” Dạ Dao Quang làm sao quên được chuyện của A Ni Á, tính ra thời gian hẹn gặp với vợ chồng bọn họ cũng không xa nữa.
“Ta cần khoảng một tháng.” Mạch Khâm nói cho Dạ Dao Quang thời hạn dài nhất: “Ta trước khi về sẽ nói với muội trước, muội dẫn cô ấy đến nhà.”
“Làm phiền Mạch đại ca rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Không cần khách khí.” Mạch Khâm cười.
Bởi vì ngựa đi đường cái, tuy rằng nhanh hơn so với chân không biết là bao nhiêu nhưng lại phải vòng qua biết bao ngọn núi. Đám người Dạ Dao Quang muốn nhanh chóng đến huyện Lư Lăng cũng phải đi khoảng năm ba ngày nhưng mấy người họ vừa nói vừa cười, thời gian bốn ngày trôi đi rất nhanh, Mạch Khâm đưa bọn họ đến cổng thôn Đỗ gia.
“Mạch đại ca, trời cũng không còn sớm nữa, đi bốn ngày đường cũng đã gió bụi đầy người rồi, đã đến cổng gia môn sao không ở lại một đêm, nghỉ ngơi một chút.” Dạ Dao Quang nhìn chốn quen thuộc, một lần nữa mời Mạch Khâm.
“Đúng vậy, Mạch đại ca. Sáng sớm mai đi cũng không muộn.” Ôn Đình Trạm tiếp lời.
Mạch Khâm hơi trầm ngâm một lúc rồi vuốt cằm nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Thế là mấy người liền nhanh chóng trở về nhà, tuy nhà Ôn Đình Trạm không ở cổng thôn nhưng trong thôn đều là người quen biết, có đứa trẻ đang chơi đùa ở cổng thôn vừa nhìn thấy liền chạy về nói. Đến khi đám người Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang về đến nhà, Ấu Ly và Nghi Ninh cùng với cả nhà Vương Đông đã đứng đợi ở cửa, nhiều người thì nhanh tay, huống chi lần này cũng không mang nhiều đồ về, vì vậy bọn họ thu dọn xong rất nhanh.
“Đại ca!” Vừa mới rửa sạch một chút, ăn được một ít đồ liền nghe thấy một giọng nói đầy kích động, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm quay đầu lại, chính là Vệ Truất đã xa cách từ lâu. Đứa trẻ nhìn thấy Vệ Kinh khóe mắt liền đỏ lên, nhanh như chớp liền nhào vào lòng Vệ Kinh, hai anh em chắc chắn là chưa bao giờ xa cách lâu như thế.
“Không có quy củ gì cả. Vấn an thiếu gia và cô nương trước đã.” Vệ Kinh dĩ nhiên cũng nhớ đệ đệ nhưng hắn dù sao cũng đã lớn, tuy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đối với bọn họ rất tốt nhưng bọn họ cũng không thể nào quên được thân phận của mình, thế là hắn nắm lấy bả vai của Vệ Truất khẽ mắng.
Vệ Truất cũng vội vàng phản ứng lại, nhưng nhìn thấy Dạ Dao Quang xua tay: “Chỗ ta không có những nghi thức xã giao đó. Vệ Truất, ngươi trở về nhà lúc nào, khi về có gặp nguy hiểm không, Đại Bổn Hùng đâu?”
“Sau khi cô nương đi được năm ngày, chỗ lương khô chúng tôi đều ăn hết, gấu đen lại phải đi kiếm một ít quả rừng, chúng tôi ở trong sơn động đợi cô nương ba ngày, gấu đen mới dẫn chúng tôi quay về. Lúc quay về chúng tôi gặp một đám người đi săn, muốn vây giết gấu đen, là một con hổ lớn đã cứu chúng tôi. Gấu đen đưa tôi đến bên ngoài cánh rừng, tôi liền tự mình quay trở về. Về đến nhà cũng đã hơn một tháng, gấu đen ngày nào cũng ở trong rừng đợi cô nương. Chỉ là mấy ngày trước suýt nữa thì bị người trong thôn gặp phải, thế là nó bây giờ ban ngày đều ở trong núi, tối đến sẽ đi ra.” Vệ Truất kể lại quá trình tỉ mỉ một lượt. Dù sao cũng mới có bảy tuổi, có thể miêu tả được như vậy đã tốt lắm rồi.
“Ta đã vẽ ra phạm vi của mỏ vàng, bản vẽ này giao cho tướng quân.” Dưới sự chỉ điểm của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm vẽ mạch khoáng rất cặn kẽ và hoàn chỉnh, giao bản đồ cho Minh Nặc.
Minh Nặc sau khi nhận lấy liền mở ra xem, không khỏi giật mình. Thủ pháp vẽ của Ôn Đình Trạm rất đặc biệt, so với hiện tại đúng là một trời một vực. Sau khi so với tỉ lệ phóng to thu nhỏ, hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của nguyên cảnh.
“Ôn công tử chẳng những phá án giỏi mà vẽ bản đồ cũng rất tuyệt.” Minh Nặc tán dương nói.
“Chút tài mọn, không đáng nhắc đến.” Ôn Đình Trạm vô cùng khiêm tốn nói: “Đã xa nhà mấy tháng, cũng đến lúc người xa quê trở về nhà. Cáo từ tướng quân, chỗ này cách nhà cũng không xa, tướng quân nếu có việc có thể phái người theo hướng đi đến thôn Đỗ Gia, huyện Lư Lăng tìm ta.”
“Được.” Minh Nặc gật đầu cười nhận lời, sau đó từ trong ngực lấy ra một phong thư dày đưa cho Ôn Đình Trạm: “Đây là đế sư sai bản tướng giao cho Ôn công tử.”
Trên phong thư không đề tên, cũng không có bút tích gì, Ôn Đình Trạm sau khi nhận lấy, chắp tay hướng về phía Minh Nặc rồi cùng Dạ Dao Quang rời khỏi lều trại. Bọn họ vừa đi ra liền nhìn thấy Trọng Nghiêu Phàm cùng với thiếu niên tuấn tú kiêu ngạo đó, Dạ Dao Quang đã biết vị thiếu niên đó tên là Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu chính là họ của hoàng tộc đương triều, lần đầu nhìn thấy Dạ Dao Quang đã nhìn ra được Tiêu Sĩ Duệ không phải hạng tầm thường từ khí thế hào hoa phú quý của hắn, tuyệt đối không phải gia tộc bình thường có thể nuôi dưỡng thành. Dạ Dao Quang ngược lại không xem tướng mạo của Tiêu Sĩ Duệ, cho dù có biết Tiêu Sĩ Duệ sinh ra trong hoàng tộc cũng không muốn xem. Người thông minh như Tiêu Sĩ Duệ, hơn nữa còn trẻ tuổi mà đã tham gia vào doanh trại hoàng tộc dùi mài tâm trí, trừ khi là họ hàng. Một khi tôn quý hơn họ hàng, vậy thì cuối cùng chỉ có hai cảnh, lên đỉnh hoặc là chết. Vì vậy, Dạ Dao Quang không muốn xem. Những người như bọn họ coi trọng nhân quả, càng biết nhiều nhân quả càng sâu, cô lại không muốn có chút quan hệ gì với hoàng tộc.
“Nghe nói hai vị muốn trở về nhà, ta đến tiễn hai vị một đoạn.” Trọng Nghiêu Phàm xoay người ngồi trên lưng ngựa của mình, Tiêu Sĩ Duệ cũng theo sát sau.
Ngựa do Minh Nặc chuẩn bị cho bọn họ, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhận lấy dây cương từ tay binh sĩ, xoay người cưỡi lên. Bởi vì Dạ Dao Quang mua ngựa về thì Ôn Đình Trạm mới bắt đầu học nên động tác có chút không thạo, tuy không trôi chảy nhưng vẫn nho nhã.
Mấy người ruổi ngựa tiến lên, Mạch Khâm và mục đồng đã ngồi trên lưng ngựa chờ bọn họ. Vệ Kinh được mục đồng dẫn đi, bọn họ đúng lúc có việc phải đi qua huyện Lư Lăng, vì thế liền dẫn theo Vệ Kinh. Dù sao Ôn Đình Trạm vẫn còn có chút lạ lẫm nên Dạ Dao Quang không thể dẫn theo Vệ Kinh.
“Tiêu công tử, ta từng đồng ý sau khi xong việc sẽ giải đáp vấn đề của người, đây là đáp án của ta, sau này sẽ còn gặp lại.” Ôn Đình Trạm đưa cho Tiêu Sĩ Duệ một mẩu giấy nhỏ, tay nắm lấy dây cương chắp tay làm lễ rồi giục ngựa mà đi.
“Trạm ca, chàng chạy cái gì hả? Khó hay sao mà chàng cũng không trả lời ra, sợ muội vạch trần chàng tại chỗ sao?” Sau khi chạy mấy dặm, Dạ Dao Quang cũng đánh ngựa đuổi theo, cùng Ôn Đình Trạm kề vai thúc ngựa.
Ôn Đình Trạm cười nhạt một cái, không trả lời câu hỏi này của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng không phải là quá hứng thú với câu hỏi này, cũng không truy hỏi, liền nghiêng đầu hỏi Mạch Khâm: “Mạch đại ca, mọi người muốn đi làm việc gì vậy? Nếu như không vội, chi bằng đến nhà làm khách đi.”
“Mọi người mời nhiệt tình như vậy, ta đáng ra không nên khước từ. Thế nhưng lần này ta đi là để giải quyết việc trong nhà, đã trì hoãn không ít thời gian rồi, chỉ có thể phật ý tốt của mọi người.” Mạch Khâm điềm đạm nói: “Đợi ta trở về, nhất định đến gặp.”“Cửa chính trong phủ lúc nào cũng rộng mở chào đón Mạch đại ca.” Ôn Đình Trạm cũng mở miệng mời.
“Mạch đại ca định bao giờ mới trở về?” Dạ Dao Quang liền hỏi.
“Lẽ nào có chuyện?” Mạch Khâm chợt nghĩ liền mở miệng hỏi.
“Năm ngoái muội có quen một cô gái rất đáng thương, cô ấy không những bị câm điếc, mà khuôn mặt còn bị trùng độc cắn đến mức hủy hoại dung nhan, muốn nhờ Mạch đại ca đến giúp đỡ.” Dạ Dao Quang làm sao quên được chuyện của A Ni Á, tính ra thời gian hẹn gặp với vợ chồng bọn họ cũng không xa nữa.
“Ta cần khoảng một tháng.” Mạch Khâm nói cho Dạ Dao Quang thời hạn dài nhất: “Ta trước khi về sẽ nói với muội trước, muội dẫn cô ấy đến nhà.”
“Làm phiền Mạch đại ca rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Không cần khách khí.” Mạch Khâm cười.
Bởi vì ngựa đi đường cái, tuy rằng nhanh hơn so với chân không biết là bao nhiêu nhưng lại phải vòng qua biết bao ngọn núi. Đám người Dạ Dao Quang muốn nhanh chóng đến huyện Lư Lăng cũng phải đi khoảng năm ba ngày nhưng mấy người họ vừa nói vừa cười, thời gian bốn ngày trôi đi rất nhanh, Mạch Khâm đưa bọn họ đến cổng thôn Đỗ gia.
“Mạch đại ca, trời cũng không còn sớm nữa, đi bốn ngày đường cũng đã gió bụi đầy người rồi, đã đến cổng gia môn sao không ở lại một đêm, nghỉ ngơi một chút.” Dạ Dao Quang nhìn chốn quen thuộc, một lần nữa mời Mạch Khâm.
“Đúng vậy, Mạch đại ca. Sáng sớm mai đi cũng không muộn.” Ôn Đình Trạm tiếp lời.
Mạch Khâm hơi trầm ngâm một lúc rồi vuốt cằm nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Thế là mấy người liền nhanh chóng trở về nhà, tuy nhà Ôn Đình Trạm không ở cổng thôn nhưng trong thôn đều là người quen biết, có đứa trẻ đang chơi đùa ở cổng thôn vừa nhìn thấy liền chạy về nói. Đến khi đám người Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang về đến nhà, Ấu Ly và Nghi Ninh cùng với cả nhà Vương Đông đã đứng đợi ở cửa, nhiều người thì nhanh tay, huống chi lần này cũng không mang nhiều đồ về, vì vậy bọn họ thu dọn xong rất nhanh.
“Đại ca!” Vừa mới rửa sạch một chút, ăn được một ít đồ liền nghe thấy một giọng nói đầy kích động, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm quay đầu lại, chính là Vệ Truất đã xa cách từ lâu. Đứa trẻ nhìn thấy Vệ Kinh khóe mắt liền đỏ lên, nhanh như chớp liền nhào vào lòng Vệ Kinh, hai anh em chắc chắn là chưa bao giờ xa cách lâu như thế.
“Không có quy củ gì cả. Vấn an thiếu gia và cô nương trước đã.” Vệ Kinh dĩ nhiên cũng nhớ đệ đệ nhưng hắn dù sao cũng đã lớn, tuy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đối với bọn họ rất tốt nhưng bọn họ cũng không thể nào quên được thân phận của mình, thế là hắn nắm lấy bả vai của Vệ Truất khẽ mắng.
Vệ Truất cũng vội vàng phản ứng lại, nhưng nhìn thấy Dạ Dao Quang xua tay: “Chỗ ta không có những nghi thức xã giao đó. Vệ Truất, ngươi trở về nhà lúc nào, khi về có gặp nguy hiểm không, Đại Bổn Hùng đâu?”
“Sau khi cô nương đi được năm ngày, chỗ lương khô chúng tôi đều ăn hết, gấu đen lại phải đi kiếm một ít quả rừng, chúng tôi ở trong sơn động đợi cô nương ba ngày, gấu đen mới dẫn chúng tôi quay về. Lúc quay về chúng tôi gặp một đám người đi săn, muốn vây giết gấu đen, là một con hổ lớn đã cứu chúng tôi. Gấu đen đưa tôi đến bên ngoài cánh rừng, tôi liền tự mình quay trở về. Về đến nhà cũng đã hơn một tháng, gấu đen ngày nào cũng ở trong rừng đợi cô nương. Chỉ là mấy ngày trước suýt nữa thì bị người trong thôn gặp phải, thế là nó bây giờ ban ngày đều ở trong núi, tối đến sẽ đi ra.” Vệ Truất kể lại quá trình tỉ mỉ một lượt. Dù sao cũng mới có bảy tuổi, có thể miêu tả được như vậy đã tốt lắm rồi.
/1483
|