Lăng Độ và Lăng Linh cũng không ngờ Dạ Dao Quang lại trả lời như vậy. Thật ra bọn họ đang ở trong địa bàn của Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang có thể cậy mạnh uy hiếp bọn họ. Mặc dù chỉ dựa vào khả năng hiện tại của Dạ Dao Quang thì chưa đủ để làm khó Lăng Độ nhưng tuyệt đối có thể hắt nước bẩn lên người ông. Dù sao xét theo lẽ thường thì ở đây người có thể giết chết Phan Trác chỉ sợ cũng chỉ có một mình Lăng Độ mà thôi.
“Được, lão phu giúp ngươi một lần!” Lăng Độ đáp.
Dạ Dao Quang thở dài một hơi, chỉ cần có Lăng Độ ở đây thì chuyện này cô tuyệt đối nắm chắc.
Mà Qua Vô Âm cũng không làm cho Dạ Dao Quang thất vọng, nàng thật sự dẫn Vân Đô tới. Mặc dù không biết Qua Vô Âm đã dùng thủ đoạn gì nhưng Vân Đô này thật sự đã ăn phải thuốc mê hoặc thần trí kia. Dạ Dao Quang vừa nhìn thấy Vân Đô đã lập tức nhận thấy được.
Ngay lúc này, bởi vì Dạ Dao Quang đang nói chuyện với Lăng Độ và Lăng Linh, chỉ còn lại một mình Lăng Lãng trông coi trận pháp, lại còn gặp người đánh lén nên Lăng Lãng rất nhanh đã bại trận. Người tới cứu Phan Trác chỉ cảm thấy trước mắt hắn bọn họ có từng làn khói trắng chuyển động không ngừng. Bọn họ thấy người trước mặt chính là Phan Trác, tuy khuôn mặt có chút mờ ảo nhưng khí tức thật sự là Phan Trác, một người dẫn đầu trong đó vui mừng nói: “Thiếu gia, nơi này vô cùng quái dị, chúng ta mau rút lui thôi!”
Trong sương mù bọn họ chỉ thấy được Phan Trác gật đầu, sau đó người cầm đầu của bọn họ nhanh chóng chạy đi nhưng vừa ra tới tiền viện vào đã đụng phải Vân Đô. Vân Đô vừa nhìn thấy Phan Trác lập tức giận dữ hét lên: “Phan Trác, ngươi vẫn không chết sao?”
Nói xong hắn lập tức đánh một chưởng về phía Phan Trác, Phan Trác cũng tự nhiên xông tới đánh trả. Hai Kim Đan kì đỉnh cao giao thủ, người tới cứu Phan Trác hoàn toàn không xen tay vào được. Thật ra bọn họ cũng biết vị công tử ở đệ nhất tông phái kia vẫn luôn căm ghét thiếu gia bọn họ, vô cùng chướng mắt bọn họ nhưng ngại thân phận nên không động thủ mà thôi. Lần này người tới truyền tin cũng thật sự không có ý tốt, bọn họ đã khuyên nhủ vô số lần nhưng thiếu gia vừa nghe thấy Qua đại tiểu thư ở chỗ này liền không nhịn được nữa, mặc kệ bọn họ ngăn cản cũng nhất quyết chạy tới đây. Cũng may thiếu gia có tu vi thâm hậu nên không bị mấy người ở đây vây khốn.
Nhưng mà mọi người vừa mới thở dài một hơi thì lúc này Vân Đô lại cảm thấy thuốc trong cơ thể đã phát huy đến đỉnh điểm. Loại thuốc này Mạch Khâm mới nghiên cứu chế tạo ra, hiện nay cũng chỉ có Mạch Khâm và Dạ Dao Quang biết tới. Ngay cả người hạ thuốc là Qua Vô Âm cũng không rõ đây là thuốc gì, thuốc này được Mạch Khâm đặt tên là: Tâm Ma đan!
Ý nghĩa vô cùng xứng với tên gọi, sau khi ăn đan dược này thì tâm ma trong lòng sẽ bị kích thích. Ngày thường càng có nhiều hận ý thì sẽ càng căm hận người khác, càng là chuyện đau khổ thì càng không làm được, lại nảy sinh ra một loại tâm lý muốn chém giết. Chuyện này đối với Vân Đô chính là tâm ma lớn nhất đời hắn, Phan Trác kia nhỏ hơn hắn năm tuổi, không có tài nguyên thâm hậu như Phiêu Mạc Tiên tông của hắn nhưng tu vi lại không hề thua kém. Hơn nữa bọn họ còn là anh em họ hàng, mà anh em họ thì thường có rất nhiều ân oán. Chỉ cần Phan Trác vừa xuất hiện thì tất cả mọi người thân thiết đều có thái độ trách móc nặng nề với hắn, cho nên hắn chỉ hận không thể chém Phan Trác thành nghìn mảnh mà thôi…
Sau vài lượt giao thủ, Vân Đô dường như rơi xuống thế hạ phong, cộng thêm tác dụng của thuốc theo từng đợt hắn vận khí đã xâm nhập vào tận sâu trong cốt tủy. Lý trí của hắn đã tiêu tán hoàn toàn, trong đầu hắn hiện giờ chỉ có một ý nghĩ là giết người trước mặt này, khiến cho hắn chết không toàn thây! Vì vậy ở dưới tình huống đối phương không chút nào phòng bị, Vân Đô đã lấy ra một viên Càn Khôn Lôi, đây là quà tặng sinh nhật năm ba mươi tuổi của hắn, do phụ thân Phan Trác phá lệ đưa tặng.
“Thiếu gia!” Đám người xung quanh đang nhìn chằm chằm Vân Đô lập tức hét lớn một tiếng, bởi vì có sương trắng lượn lờ bao phủ xung quanh nên bọn họ không thấy rõ lắm nhưng phỏng đoán trong lòng đã khiến cho bọn họ sợ hãi.
“Vân Đô, ngươi dừng tay lại!” Đúng lúc này, Qua Vô Âm đứng ở đầu tường hét to một tiếng.
Qua Vô Âm vốn dĩ đã mai phục sẵn ở nơi đó, lợi dụng hỏa dược Ôn Đình Trạm đưa cho nàng mà nghĩ cách phối hợp với Lăng Độ làm cho Phan Trác giả kia chủ động xuất kích, tạo ra một cái chết giả dối có biểu hiện như bị tấn công từ Càn Khôn Lôi nhưng không ngờ Vân Đô lại thật sự có Càn Khôn Lôi, hơn nữa còn lấy ra dùng…
Sau đó tất cả mọi người lập tức thấy Phan Trác đứng giữa không trung bị nổ nát bét.
Cảnh này khiến cho những người đến cứu Phan Trác sợ tới mức hóa đá.
“Vân Đô, ngươi điên rồi!” Qua Vô Âm hét to một tiếng, lập tức bay về phía Vân Đô.
Sau khi tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh trước mặt, Vân Đô đột nhiên hiểu ra mình vừa mới làm gì nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Qua Vô Âm đá cho một cước.
Thật ra dược tính trong người Vân Đô phát ra ngoài đã bị hút hết, mà một chiêu này của Qua Vô Âm có thể coi là tiên phát chế nhân (1). Chính là dưới tình huống không ai thấy rõ, trông có vẻ như đạp cho Vân Đô một cước nhưng kỳ thực là ném cho hắn một viên thuốc giải, chỉ cần qua một khắc thì không ai tra ra bất cứ dấu vết gì trên người của Vân Đô nữa.
Đến khi người của Phan Trác xông lên phía trước, Vân Đô vẫn còn có bộ dạng ngơ ngác vì thuốc giải chưa tan hết nhưng bộ dạng này trong mắt người khác lại có thể giải thích là Vân Đô tự nhận ra bản thân mắc phải sai lầm nghiêm trọng nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Vân Đô.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi thông báo cho trưởng lão của các ngươi đi!” Qua Vô Âm lập tức quát lạnh.
Lần này người dẫn đầu của Khôn Hòa tông cũng không phải là Phan Trác mà là một vị trưởng lão, bị Qua Vô Âm quát như vậy lập tức có người lấy lại tinh thần đứng dậy thả tín hiệu lên bầu trời.
Khoảng một khắc sau lập tức có người chạy đến, trong đó có trưởng lão Khôn Hòa tông, bọn họ tưởng người của Khôn Hòa tông xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đến đây tiếp viện, còn có cả người của Phiêu Mạc Tiên tông.
Nhưng mà chờ đợi bọn họ lại là một tin tức không thể tin được. Trưởng lão Khôn Hòa tông và Phiêu Mạc Tiên tông lúc này từ thông gia biến thành thù địch, không nói hai lời đã động thủ. Sư thúc của Qua Vô Âm đúng lúc này cũng chạy tới ngăn chặn hai bên tàn sát lẫn nhau, sau đó cho người truyền tin trở lại tông môn, đợi tông chủ phái người tới giải quyết chuyện này.
Khi người của hai bên chạy tới thì Lăng Độ đã mang theo Lăng Linh và Lăng Lãng nhanh chóng rời đi. Đêm hôm ấy, Mạch Khâm cũng lập tức chạy tới.
“Mạch thiếu tông chủ…” Người của Phiêu Mạc Tiên tông, Qua Vụ hải và Khôn Hòa tông đều tiến lên chào hỏi nhưng Mạch Khâm cũng không thèm liếc mắt, lập tức tiến vào trong nội viện.
Thấy vậy, Qua Vô Âm giải thích: “Đêm khuya có người lẻn vào đánh trọng thương chủ nhân nơi này, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc. Dạ cô nương này có ân cứu mạng với ta, mong Mạch đại ca giúp đỡ!”
Đây là kịch bản bọn họ đã sớm viết xong, việc Mạch Khâm gấp gáp trở về cũng là một niềm vui ngoài ý muốn. Có Mạch Khâm và Ôn Đình Trạm ở đây nên mọi chuyện coi như kết thúc, chuyện này hoàn toàn không cần lo lắng để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Qua Vô Âm hiện giờ đang vô cùng chờ mong Vân Khoa tới đây, sau đó biết được con trai của mình giết chết cháu trai ruột thịt thì không biết hắn sẽ có thái độ gì?
***
(1) Tiên phát chế nhân: Là chủ động tiến công trước để triệt phá cơ sở chuẩn bị, làm giảm thiểu sức mạnh, ý chí và hành động của kẻ địch, tạo tiền đề cho việc giành thắng lợi.
“Được, lão phu giúp ngươi một lần!” Lăng Độ đáp.
Dạ Dao Quang thở dài một hơi, chỉ cần có Lăng Độ ở đây thì chuyện này cô tuyệt đối nắm chắc.
Mà Qua Vô Âm cũng không làm cho Dạ Dao Quang thất vọng, nàng thật sự dẫn Vân Đô tới. Mặc dù không biết Qua Vô Âm đã dùng thủ đoạn gì nhưng Vân Đô này thật sự đã ăn phải thuốc mê hoặc thần trí kia. Dạ Dao Quang vừa nhìn thấy Vân Đô đã lập tức nhận thấy được.
Ngay lúc này, bởi vì Dạ Dao Quang đang nói chuyện với Lăng Độ và Lăng Linh, chỉ còn lại một mình Lăng Lãng trông coi trận pháp, lại còn gặp người đánh lén nên Lăng Lãng rất nhanh đã bại trận. Người tới cứu Phan Trác chỉ cảm thấy trước mắt hắn bọn họ có từng làn khói trắng chuyển động không ngừng. Bọn họ thấy người trước mặt chính là Phan Trác, tuy khuôn mặt có chút mờ ảo nhưng khí tức thật sự là Phan Trác, một người dẫn đầu trong đó vui mừng nói: “Thiếu gia, nơi này vô cùng quái dị, chúng ta mau rút lui thôi!”
Trong sương mù bọn họ chỉ thấy được Phan Trác gật đầu, sau đó người cầm đầu của bọn họ nhanh chóng chạy đi nhưng vừa ra tới tiền viện vào đã đụng phải Vân Đô. Vân Đô vừa nhìn thấy Phan Trác lập tức giận dữ hét lên: “Phan Trác, ngươi vẫn không chết sao?”
Nói xong hắn lập tức đánh một chưởng về phía Phan Trác, Phan Trác cũng tự nhiên xông tới đánh trả. Hai Kim Đan kì đỉnh cao giao thủ, người tới cứu Phan Trác hoàn toàn không xen tay vào được. Thật ra bọn họ cũng biết vị công tử ở đệ nhất tông phái kia vẫn luôn căm ghét thiếu gia bọn họ, vô cùng chướng mắt bọn họ nhưng ngại thân phận nên không động thủ mà thôi. Lần này người tới truyền tin cũng thật sự không có ý tốt, bọn họ đã khuyên nhủ vô số lần nhưng thiếu gia vừa nghe thấy Qua đại tiểu thư ở chỗ này liền không nhịn được nữa, mặc kệ bọn họ ngăn cản cũng nhất quyết chạy tới đây. Cũng may thiếu gia có tu vi thâm hậu nên không bị mấy người ở đây vây khốn.
Nhưng mà mọi người vừa mới thở dài một hơi thì lúc này Vân Đô lại cảm thấy thuốc trong cơ thể đã phát huy đến đỉnh điểm. Loại thuốc này Mạch Khâm mới nghiên cứu chế tạo ra, hiện nay cũng chỉ có Mạch Khâm và Dạ Dao Quang biết tới. Ngay cả người hạ thuốc là Qua Vô Âm cũng không rõ đây là thuốc gì, thuốc này được Mạch Khâm đặt tên là: Tâm Ma đan!
Ý nghĩa vô cùng xứng với tên gọi, sau khi ăn đan dược này thì tâm ma trong lòng sẽ bị kích thích. Ngày thường càng có nhiều hận ý thì sẽ càng căm hận người khác, càng là chuyện đau khổ thì càng không làm được, lại nảy sinh ra một loại tâm lý muốn chém giết. Chuyện này đối với Vân Đô chính là tâm ma lớn nhất đời hắn, Phan Trác kia nhỏ hơn hắn năm tuổi, không có tài nguyên thâm hậu như Phiêu Mạc Tiên tông của hắn nhưng tu vi lại không hề thua kém. Hơn nữa bọn họ còn là anh em họ hàng, mà anh em họ thì thường có rất nhiều ân oán. Chỉ cần Phan Trác vừa xuất hiện thì tất cả mọi người thân thiết đều có thái độ trách móc nặng nề với hắn, cho nên hắn chỉ hận không thể chém Phan Trác thành nghìn mảnh mà thôi…
Sau vài lượt giao thủ, Vân Đô dường như rơi xuống thế hạ phong, cộng thêm tác dụng của thuốc theo từng đợt hắn vận khí đã xâm nhập vào tận sâu trong cốt tủy. Lý trí của hắn đã tiêu tán hoàn toàn, trong đầu hắn hiện giờ chỉ có một ý nghĩ là giết người trước mặt này, khiến cho hắn chết không toàn thây! Vì vậy ở dưới tình huống đối phương không chút nào phòng bị, Vân Đô đã lấy ra một viên Càn Khôn Lôi, đây là quà tặng sinh nhật năm ba mươi tuổi của hắn, do phụ thân Phan Trác phá lệ đưa tặng.
“Thiếu gia!” Đám người xung quanh đang nhìn chằm chằm Vân Đô lập tức hét lớn một tiếng, bởi vì có sương trắng lượn lờ bao phủ xung quanh nên bọn họ không thấy rõ lắm nhưng phỏng đoán trong lòng đã khiến cho bọn họ sợ hãi.
“Vân Đô, ngươi dừng tay lại!” Đúng lúc này, Qua Vô Âm đứng ở đầu tường hét to một tiếng.
Qua Vô Âm vốn dĩ đã mai phục sẵn ở nơi đó, lợi dụng hỏa dược Ôn Đình Trạm đưa cho nàng mà nghĩ cách phối hợp với Lăng Độ làm cho Phan Trác giả kia chủ động xuất kích, tạo ra một cái chết giả dối có biểu hiện như bị tấn công từ Càn Khôn Lôi nhưng không ngờ Vân Đô lại thật sự có Càn Khôn Lôi, hơn nữa còn lấy ra dùng…
Sau đó tất cả mọi người lập tức thấy Phan Trác đứng giữa không trung bị nổ nát bét.
Cảnh này khiến cho những người đến cứu Phan Trác sợ tới mức hóa đá.
“Vân Đô, ngươi điên rồi!” Qua Vô Âm hét to một tiếng, lập tức bay về phía Vân Đô.
Sau khi tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh trước mặt, Vân Đô đột nhiên hiểu ra mình vừa mới làm gì nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Qua Vô Âm đá cho một cước.
Thật ra dược tính trong người Vân Đô phát ra ngoài đã bị hút hết, mà một chiêu này của Qua Vô Âm có thể coi là tiên phát chế nhân (1). Chính là dưới tình huống không ai thấy rõ, trông có vẻ như đạp cho Vân Đô một cước nhưng kỳ thực là ném cho hắn một viên thuốc giải, chỉ cần qua một khắc thì không ai tra ra bất cứ dấu vết gì trên người của Vân Đô nữa.
Đến khi người của Phan Trác xông lên phía trước, Vân Đô vẫn còn có bộ dạng ngơ ngác vì thuốc giải chưa tan hết nhưng bộ dạng này trong mắt người khác lại có thể giải thích là Vân Đô tự nhận ra bản thân mắc phải sai lầm nghiêm trọng nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Vân Đô.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi thông báo cho trưởng lão của các ngươi đi!” Qua Vô Âm lập tức quát lạnh.
Lần này người dẫn đầu của Khôn Hòa tông cũng không phải là Phan Trác mà là một vị trưởng lão, bị Qua Vô Âm quát như vậy lập tức có người lấy lại tinh thần đứng dậy thả tín hiệu lên bầu trời.
Khoảng một khắc sau lập tức có người chạy đến, trong đó có trưởng lão Khôn Hòa tông, bọn họ tưởng người của Khôn Hòa tông xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đến đây tiếp viện, còn có cả người của Phiêu Mạc Tiên tông.
Nhưng mà chờ đợi bọn họ lại là một tin tức không thể tin được. Trưởng lão Khôn Hòa tông và Phiêu Mạc Tiên tông lúc này từ thông gia biến thành thù địch, không nói hai lời đã động thủ. Sư thúc của Qua Vô Âm đúng lúc này cũng chạy tới ngăn chặn hai bên tàn sát lẫn nhau, sau đó cho người truyền tin trở lại tông môn, đợi tông chủ phái người tới giải quyết chuyện này.
Khi người của hai bên chạy tới thì Lăng Độ đã mang theo Lăng Linh và Lăng Lãng nhanh chóng rời đi. Đêm hôm ấy, Mạch Khâm cũng lập tức chạy tới.
“Mạch thiếu tông chủ…” Người của Phiêu Mạc Tiên tông, Qua Vụ hải và Khôn Hòa tông đều tiến lên chào hỏi nhưng Mạch Khâm cũng không thèm liếc mắt, lập tức tiến vào trong nội viện.
Thấy vậy, Qua Vô Âm giải thích: “Đêm khuya có người lẻn vào đánh trọng thương chủ nhân nơi này, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc. Dạ cô nương này có ân cứu mạng với ta, mong Mạch đại ca giúp đỡ!”
Đây là kịch bản bọn họ đã sớm viết xong, việc Mạch Khâm gấp gáp trở về cũng là một niềm vui ngoài ý muốn. Có Mạch Khâm và Ôn Đình Trạm ở đây nên mọi chuyện coi như kết thúc, chuyện này hoàn toàn không cần lo lắng để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Qua Vô Âm hiện giờ đang vô cùng chờ mong Vân Khoa tới đây, sau đó biết được con trai của mình giết chết cháu trai ruột thịt thì không biết hắn sẽ có thái độ gì?
***
(1) Tiên phát chế nhân: Là chủ động tiến công trước để triệt phá cơ sở chuẩn bị, làm giảm thiểu sức mạnh, ý chí và hành động của kẻ địch, tạo tiền đề cho việc giành thắng lợi.
/1483
|