"A Ni Á, cô có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không? Vì sao cô biết trốn dưới hầm, Cổ Ma Nhĩ đi đâu rồi?" Dạ Dao Quang thay một bộ quần áo sạch sẽ giúp A Ni Á, đưa nàng rời khỏi hầm. Cô đến nhà bếp dùng trứng gà làm nước ngọt, bưng lên cho A Ni Á uống rồi dùng hết khả năng ra dấu thể hiện ý tứ với A Ni Á.
A Ni Á lúc hiểu lúc không, đứng dậy lấy một ít bút mực, sau đó vẽ cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm bức tranh. Xem qua bức tranh đó, trong nháy mắt, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều sợ ngây người. Bởi vì tuy A Ni Á vẽ không tốt lắm, nhưng cũng đủ để họ có thể kết luận. A Ni Á vẽ đúng lúc tại Quỳnh Vũ sơn trang, bọn họ thấy pho tượng ở trong sơn động, chủng tộc này giết cả nhà Thẩm gia không chút nhân tính. Căn cứ vào lời Bàn Vũ nói thì đó là bộ tộc ăn thịt người.
Ở đời trước, bộ tộc ăn thịt người thực chất không phải là một dân tộc dã man chỉ có tại Hoa Hạ. Dạ Dao Quang có thể có cảm giác rõ ràng rằng những người này chắc là do bị cấm chú điều gì, hoặc là do bị người ta làm phép, cũng có thể là do đã ăn phải thứ có dược tính nào đó biến đổi thể chất người bình thường.
"Chỉ có hai quái vật này sao?" Dạ Dao Quang chỉ vào bức tranh của A Ni Á hỏi.
Lần này A Ni Á tựa hồ nghe rõ, nàng gật đầu mãnh liệt.
"Chắc là bọn họ đã gặp phải bộ tộc ăn thịt người. Dựa theo ý của A Ni Á, bộ tộc ăn thịt người thường xuyên đến quấy rầy bọn họ. Chỉ vì số lượng của chúng không nhiều lắm, mà bản lĩnh của Cổ Ma Nhĩ không nhỏ nên bọn chúng không thể làm được gì. Thế nhưng A Ni Á đang mang thai nên không chịu nổi quấy rối, Cổ Ma Nhĩ chắc định thừa lúc A Ni Á đang ngủ, muốn giết chết hai kẻ ăn thịt người này." Dạ Dao Quang xem bức tranh của A Ni Á vẽ liền hiểu được.
"Chỉ sợ rằng Cổ Ma Nhĩ đã gặp nguy hiểm." Bộ tộc ăn thịt người mà lại có thể tinh thông thuật phù thủy để giết chết toàn bộ người của Thẩm gia thì bản lĩnh của chúng sợ là không thể khinh thường. Dạ Dao Quang tuy chưa giao đấu, nhưng trong lòng đã có đánh giá đại cục.
"Trạm ca, muội muốn đi tìm Cổ Ma Nhĩ, chàng ở nơi này..."
"Ta cùng đi với nàng." Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, Ôn Đình Trạm đã nói xong rồi.
"Nhưng cần có người bảo vệ A Ni Á." Lúc này thực sự không phải do Dạ Dao Quang hoài nghi năng lực của Ôn Đình Trạm nên mới không cho cậu theo, ngược lại càng khẳng định cậu có năng lực thì mới không nên đi theo cô, mà nên ở lại bảo vệ cho A Ni Á.
"Được, ta ở lại." Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lúc mới gật đầu.
Dạ Dao Quang để Kim Tử ở lại. A Ni Á cũng không biết Cổ Ma Nhĩ đi hướng nào, Ngũ Chỉ Phong lại vô cùng hiểm trở, còn vô cùng lớn. Cô quyết định gửi Ôn Đình Trạm giữ Kim Tử. Dù sao A Ni Á cũng có thai, nếu bộ tộc ăn thịt người thật sự lại tới nữa, Kim Tử cũng có thể bảo vệ được tốt cho nàng, giúp Ôn Đình Trạm chuyên tâm đối phó kẻ thù.
Vì vậy cô tự xem một quẻ - quẻ Nhu. Quẻ Nhu chính là quẻ thứ năm trong sáu mươi bốn quẻ Kinh dịch.
"Thế nào Dao Dao?" Ôn Đình Trạm vội vàng hỏi.
"Muội xem quẻ tìm người, không phải xem quẻ cát hung." Sau khi Dạ Dao Quang cất ba đồng tiền xong mới nói:
"Đây là quẻ Nhu, quẻ biểu hiện người chúng ta muốn tìm đang ở gần bên, không lâu sau sẽ gặp được cho nên không cần lo lắng, bây giờ muội sẽ đi tìm Cổ Ma Nhĩ ngay."
Dạ Dao Quang đương nhiên không lừa dối Ôn Đình Trạm, kết quả của quẻ Nhu trong việc tìm người thực sự là như vậy. Nhưng Dạ Dao Quang không giải quẻ rõ cho Ôn Đình Trạm rằng quẻ Nhu còn có nghĩa: Con đường phía trước hiểm trở, hãy tĩnh lặng mà quan sát sự thay đổi.
Với tình hình này, Dạ Dao Quang chẳng thể nào bình tâm tĩnh khí đợi sự thay đổi được. Chậm chút nào thì nguy hiểm tăng lên chút đó. Tình cảnh của A Ni Á như vậy, nếu không có Cổ Ma Nhĩ, sợ rằng cuộc sống sau này sẽ vô cùng vất vả. Hơn nữa đây sẽ là đả kích nặng nề khiến nàng có thể không chịu nổi. Nếu sơ sẩy động tới thai khí, e chính là một xác mà hai mạng người.
Quẻ nói rằng hiểm trở thì cũng không hẳn là điềm xấu nên Dạ Dao Quang cũng không quá lo lắng. Quẻ tượng trên không chỉ ra phương hướng cụ thể, nơi đây núi non trùng điệp, rừng sâu rậm rạp, vạn vật trong ngũ hành có rất nhiều loại khác thường. Dạ Dao Quang lười dùng khí ngũ hành, chỉ dựa vào trực giác tìm người.
Cô tiến sâu một mạch khoảng chừng nửa canh giờ, lại nghe được một âm thanh giống như tiếng kêu của dã thú, tiếng kêu này vô cùng đặc biệt, đặc biệt lạ lùng tới mức Dạ Dao Quang không phân biệt ra là loại dã thú gì. Đáng sợ hơn nữa chính là cô đã nghe được âm thanh lại còn cảm giác được vị trí của dã thú.
Dạ Dao Quang nhanh chóng lưu chuyển khí ngũ hành quanh thân, lại vừa bước chậm lại. Nhưng trong nháy mắt một bóng dáng màu đỏ nhanh như chớp vụt qua cạnh người cô, móng vuốt lợi hại, khí lực hùng mạnh.
Dạ Dao Quang dừng bước, né người sang bên. Vừa mới nghiêng người, lại một hình bóng màu đỏ bay tới tập kích từ một hướng khác. Cánh tay to lớn đầy lông dài màu nâu bị Dạ Dao Quang kìm chặt. Móng tay dài nhọn trơn bóng ước chừng ba tấc, vô cùng xấu xí, móng tay hiện lên màu đỏ thẫm cực kỳ giống một vũ khí sắc bén hút đầy máu tươi. Dạ Dao Quang trông thấy rất khó chịu. Lúc này từ phía Dạ Dao Quang vừa tránh khỏi, một kẻ ăn thịt người lại đánh tới. Dạ Dao Quang dùng lực tay nhấc kẻ ăn thịt người trên tay lên, thân thể vừa chuyển, kẻ ăn thịt người trong tay đã bay tới đụng trúng kẻ kia.
Hai tên này đụng vào nhau phịch một tiếng, một người bị đánh bay. Dạ Dao Quang cũng không buông kẻ đã bắt được trên tay ra, cô vung tay kia lên, giơ đao chém xuống. Móng tay dài nhọn màu đỏ thẫm bị Thiên Lân chém đứt đoạn, kẻ ăn thịt người bị cô bắt được kêu la thảm thiết. Chỗ móng tay bị chặt đứt có năm tia máu đen bắn ra. Dạ Dao Quang sớm có chuẩn bị tâm lý, tránh ra nhanh chóng, tận mắt thấy cây cỏ nhiễm phải máu này chẳng mấy chốc hư thối héo rũ.
Khi Dạ Dao Quang tránh được máu độc trong nháy mắt, kẻ ăn thịt người bị cô cắt đứt móng tay tự mình bẻ gãy cánh tay bị cô bắt được, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước. Dạ Dao Quang đang muốn truy đuổi, đã thấy kẻ ăn thịt người đâm thẳng vào một gốc cây, sau đó lại ẩn vào bên trong cây, biến mất không tung tích.
Mà một đoạn cánh tay bị nó bỏ lại cũng nhanh chóng khô héo, chớp mắt chỉ còn da bọc xương. Kẻ ăn thịt người khác sau khi bị Dạ Dao Quang đánh bay cũng chạy mất. Dạ Dao Quang thử dùng khí ngũ hành truy tìm bộ tộc ăn thịt người này, vì có thể nhanh chóng tìm được bọn họ. Thật không ngờ khí ngũ hành của cô lại dò ra một đáp án kinh người: Bọn chúng không thuộc bất cứ ngũ hành nào!
Từ khi Dạ Dao Quang bắt đầu tu luyện, quan niệm của cô là mọi thứ trên thế gian đều do ngũ hành tạo thành, bất cứ vật gì cũng đều có thể hóa thành ngũ hành. Đương nhiên cũng có tồn tại sự siêu thoát ra ngoài ngũ hành nhưng đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang nhìn thấy. Trong lòng cô có chút nặng nề, không biết bộ tộc ăn thịt người này bị biến đổi bởi hoàn cảnh thiên nhiên hay do con người gây ra. Nếu là do con người nuôi dưỡng ra những kẻ ăn thịt người, sẽ khó có thể tưởng tượng được tai họa.
Tiếng bước chân vội vã đã cắt đứt sự trầm tư của Dạ Dao Quang. Cô giương mắt thấy xa xa có người lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, lại gần thêm mấy bước Dạ Dao Quang mới phát hiện là Cổ Ma Nhĩ, hắn còn bị thương. Cô liền nhanh chóng chạy tới.
A Ni Á lúc hiểu lúc không, đứng dậy lấy một ít bút mực, sau đó vẽ cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm bức tranh. Xem qua bức tranh đó, trong nháy mắt, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều sợ ngây người. Bởi vì tuy A Ni Á vẽ không tốt lắm, nhưng cũng đủ để họ có thể kết luận. A Ni Á vẽ đúng lúc tại Quỳnh Vũ sơn trang, bọn họ thấy pho tượng ở trong sơn động, chủng tộc này giết cả nhà Thẩm gia không chút nhân tính. Căn cứ vào lời Bàn Vũ nói thì đó là bộ tộc ăn thịt người.
Ở đời trước, bộ tộc ăn thịt người thực chất không phải là một dân tộc dã man chỉ có tại Hoa Hạ. Dạ Dao Quang có thể có cảm giác rõ ràng rằng những người này chắc là do bị cấm chú điều gì, hoặc là do bị người ta làm phép, cũng có thể là do đã ăn phải thứ có dược tính nào đó biến đổi thể chất người bình thường.
"Chỉ có hai quái vật này sao?" Dạ Dao Quang chỉ vào bức tranh của A Ni Á hỏi.
Lần này A Ni Á tựa hồ nghe rõ, nàng gật đầu mãnh liệt.
"Chắc là bọn họ đã gặp phải bộ tộc ăn thịt người. Dựa theo ý của A Ni Á, bộ tộc ăn thịt người thường xuyên đến quấy rầy bọn họ. Chỉ vì số lượng của chúng không nhiều lắm, mà bản lĩnh của Cổ Ma Nhĩ không nhỏ nên bọn chúng không thể làm được gì. Thế nhưng A Ni Á đang mang thai nên không chịu nổi quấy rối, Cổ Ma Nhĩ chắc định thừa lúc A Ni Á đang ngủ, muốn giết chết hai kẻ ăn thịt người này." Dạ Dao Quang xem bức tranh của A Ni Á vẽ liền hiểu được.
"Chỉ sợ rằng Cổ Ma Nhĩ đã gặp nguy hiểm." Bộ tộc ăn thịt người mà lại có thể tinh thông thuật phù thủy để giết chết toàn bộ người của Thẩm gia thì bản lĩnh của chúng sợ là không thể khinh thường. Dạ Dao Quang tuy chưa giao đấu, nhưng trong lòng đã có đánh giá đại cục.
"Trạm ca, muội muốn đi tìm Cổ Ma Nhĩ, chàng ở nơi này..."
"Ta cùng đi với nàng." Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, Ôn Đình Trạm đã nói xong rồi.
"Nhưng cần có người bảo vệ A Ni Á." Lúc này thực sự không phải do Dạ Dao Quang hoài nghi năng lực của Ôn Đình Trạm nên mới không cho cậu theo, ngược lại càng khẳng định cậu có năng lực thì mới không nên đi theo cô, mà nên ở lại bảo vệ cho A Ni Á.
"Được, ta ở lại." Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lúc mới gật đầu.
Dạ Dao Quang để Kim Tử ở lại. A Ni Á cũng không biết Cổ Ma Nhĩ đi hướng nào, Ngũ Chỉ Phong lại vô cùng hiểm trở, còn vô cùng lớn. Cô quyết định gửi Ôn Đình Trạm giữ Kim Tử. Dù sao A Ni Á cũng có thai, nếu bộ tộc ăn thịt người thật sự lại tới nữa, Kim Tử cũng có thể bảo vệ được tốt cho nàng, giúp Ôn Đình Trạm chuyên tâm đối phó kẻ thù.
Vì vậy cô tự xem một quẻ - quẻ Nhu. Quẻ Nhu chính là quẻ thứ năm trong sáu mươi bốn quẻ Kinh dịch.
"Thế nào Dao Dao?" Ôn Đình Trạm vội vàng hỏi.
"Muội xem quẻ tìm người, không phải xem quẻ cát hung." Sau khi Dạ Dao Quang cất ba đồng tiền xong mới nói:
"Đây là quẻ Nhu, quẻ biểu hiện người chúng ta muốn tìm đang ở gần bên, không lâu sau sẽ gặp được cho nên không cần lo lắng, bây giờ muội sẽ đi tìm Cổ Ma Nhĩ ngay."
Dạ Dao Quang đương nhiên không lừa dối Ôn Đình Trạm, kết quả của quẻ Nhu trong việc tìm người thực sự là như vậy. Nhưng Dạ Dao Quang không giải quẻ rõ cho Ôn Đình Trạm rằng quẻ Nhu còn có nghĩa: Con đường phía trước hiểm trở, hãy tĩnh lặng mà quan sát sự thay đổi.
Với tình hình này, Dạ Dao Quang chẳng thể nào bình tâm tĩnh khí đợi sự thay đổi được. Chậm chút nào thì nguy hiểm tăng lên chút đó. Tình cảnh của A Ni Á như vậy, nếu không có Cổ Ma Nhĩ, sợ rằng cuộc sống sau này sẽ vô cùng vất vả. Hơn nữa đây sẽ là đả kích nặng nề khiến nàng có thể không chịu nổi. Nếu sơ sẩy động tới thai khí, e chính là một xác mà hai mạng người.
Quẻ nói rằng hiểm trở thì cũng không hẳn là điềm xấu nên Dạ Dao Quang cũng không quá lo lắng. Quẻ tượng trên không chỉ ra phương hướng cụ thể, nơi đây núi non trùng điệp, rừng sâu rậm rạp, vạn vật trong ngũ hành có rất nhiều loại khác thường. Dạ Dao Quang lười dùng khí ngũ hành, chỉ dựa vào trực giác tìm người.
Cô tiến sâu một mạch khoảng chừng nửa canh giờ, lại nghe được một âm thanh giống như tiếng kêu của dã thú, tiếng kêu này vô cùng đặc biệt, đặc biệt lạ lùng tới mức Dạ Dao Quang không phân biệt ra là loại dã thú gì. Đáng sợ hơn nữa chính là cô đã nghe được âm thanh lại còn cảm giác được vị trí của dã thú.
Dạ Dao Quang nhanh chóng lưu chuyển khí ngũ hành quanh thân, lại vừa bước chậm lại. Nhưng trong nháy mắt một bóng dáng màu đỏ nhanh như chớp vụt qua cạnh người cô, móng vuốt lợi hại, khí lực hùng mạnh.
Dạ Dao Quang dừng bước, né người sang bên. Vừa mới nghiêng người, lại một hình bóng màu đỏ bay tới tập kích từ một hướng khác. Cánh tay to lớn đầy lông dài màu nâu bị Dạ Dao Quang kìm chặt. Móng tay dài nhọn trơn bóng ước chừng ba tấc, vô cùng xấu xí, móng tay hiện lên màu đỏ thẫm cực kỳ giống một vũ khí sắc bén hút đầy máu tươi. Dạ Dao Quang trông thấy rất khó chịu. Lúc này từ phía Dạ Dao Quang vừa tránh khỏi, một kẻ ăn thịt người lại đánh tới. Dạ Dao Quang dùng lực tay nhấc kẻ ăn thịt người trên tay lên, thân thể vừa chuyển, kẻ ăn thịt người trong tay đã bay tới đụng trúng kẻ kia.
Hai tên này đụng vào nhau phịch một tiếng, một người bị đánh bay. Dạ Dao Quang cũng không buông kẻ đã bắt được trên tay ra, cô vung tay kia lên, giơ đao chém xuống. Móng tay dài nhọn màu đỏ thẫm bị Thiên Lân chém đứt đoạn, kẻ ăn thịt người bị cô bắt được kêu la thảm thiết. Chỗ móng tay bị chặt đứt có năm tia máu đen bắn ra. Dạ Dao Quang sớm có chuẩn bị tâm lý, tránh ra nhanh chóng, tận mắt thấy cây cỏ nhiễm phải máu này chẳng mấy chốc hư thối héo rũ.
Khi Dạ Dao Quang tránh được máu độc trong nháy mắt, kẻ ăn thịt người bị cô cắt đứt móng tay tự mình bẻ gãy cánh tay bị cô bắt được, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước. Dạ Dao Quang đang muốn truy đuổi, đã thấy kẻ ăn thịt người đâm thẳng vào một gốc cây, sau đó lại ẩn vào bên trong cây, biến mất không tung tích.
Mà một đoạn cánh tay bị nó bỏ lại cũng nhanh chóng khô héo, chớp mắt chỉ còn da bọc xương. Kẻ ăn thịt người khác sau khi bị Dạ Dao Quang đánh bay cũng chạy mất. Dạ Dao Quang thử dùng khí ngũ hành truy tìm bộ tộc ăn thịt người này, vì có thể nhanh chóng tìm được bọn họ. Thật không ngờ khí ngũ hành của cô lại dò ra một đáp án kinh người: Bọn chúng không thuộc bất cứ ngũ hành nào!
Từ khi Dạ Dao Quang bắt đầu tu luyện, quan niệm của cô là mọi thứ trên thế gian đều do ngũ hành tạo thành, bất cứ vật gì cũng đều có thể hóa thành ngũ hành. Đương nhiên cũng có tồn tại sự siêu thoát ra ngoài ngũ hành nhưng đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang nhìn thấy. Trong lòng cô có chút nặng nề, không biết bộ tộc ăn thịt người này bị biến đổi bởi hoàn cảnh thiên nhiên hay do con người gây ra. Nếu là do con người nuôi dưỡng ra những kẻ ăn thịt người, sẽ khó có thể tưởng tượng được tai họa.
Tiếng bước chân vội vã đã cắt đứt sự trầm tư của Dạ Dao Quang. Cô giương mắt thấy xa xa có người lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, lại gần thêm mấy bước Dạ Dao Quang mới phát hiện là Cổ Ma Nhĩ, hắn còn bị thương. Cô liền nhanh chóng chạy tới.
/1483
|