“Nhưng chàng cũng không cần phải quang minh chính đại đi ám sát Ninh An Vương.” Đối với việc này Dạ Dao Quang cứ canh cánh trong lòng.
Ôn Đình Trạm cảm nhận được cơn tức giận trên người Dạ Dao Quang đã tiêu tan, lập tức nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cười nói: “Dao Dao, ta đã bại lộ trước mặt Ninh An Vương, ta làm như vậy là có ý xao sơn chấn hổ (1).”
“Xao sơn chấn hổ?” Dạ Dao Quang chăm chú nghĩ một chút rồi mới hiểu được dụng ý của Ôn Đình Trạm.
Bất luận như thế nào Ninh An Vương đều không định bỏ qua cho Ôn Đình Trạm, người bảo vệ cho Tiêu Sĩ Duệ. Nếu đã như vậy thì không cần giấu giếm, Ôn Đình Trạm có ám thích từ xa cũng sẽ không khiến Ninh An Vương mềm lòng với Ôn Đình Trạm, khác biệt không nhiều. Nhưng Ôn Đình Trạm trắng trợn đi ám sát Ninh An Vương như thế này sẽ có một hiệu quả giáng đòn phủ đầu, nếu như áp chế được Ninh An Vương ngược lại sẽ khiến trong lòng Ninh An Vương hình thành một ý nghĩ sợ hãi đối với Ôn Đình Trạm, vậy thì hắn sẽ không dám tùy tiện ra tay với Ôn Đình Trạm, đây chắc chắc là bớt đi được một chút phiền toái.
“Chàng không sợ Ninh An Vương sẽ đi thẳng đến ngự tiền tố cáo, tiện thể kéo luôn Tiêu Sĩ Duệ xuống nước sao?” Người ta dù sao cũng là hoàng tử, cho dù không thích đi nữa thì con trai ruột của mình bị người ta trắng trợn ám sát, người làm cha sẽ không quan tâm sao?
“Ha ha...” Ôn Đình Trạm phát ra tiếng cười tươi sáng:
“Dao Dao ngốc, ta đến công đường chính là để Tiêu Sĩ Duệ đích thân truyền tin cho bệ hạ, khiến bệ hạ biết được sự tồn tại của ta. Sĩ Duệ trong thư nhất định sẽ nói ta được mọi người tán dương, phần nhiều có ý nói là tri kỷ. Nếu như lúc này Ninh An Vương đi tố cáo ta mưu sát hắn, nàng nhận thấy sẽ có kết quả gì?”
“Kết quả gì? Chẳng lẽ sẽ vì chàng mà giận dữ trách mắng Ninh An Vương hay sao?” Dạ Dao Quang không khỏi trắng mắt nhìn Ôn Đình Trạm. Trong mắt hoàng đế, vị trí của Ninh An Vương và Ôn Đình Trạm có thể nhìn ra đó là sự khác biệt một trời một vực.
“Sợ rằng không chỉ dừng lại ở chỗ giận dữ trách mắng.” Ôn Đình Trạm cười với ý tứ sâu xa:
“Ninh An Vương muốn tố cáo ta, trước tiên phải có nhân chứng vật chứng. Ta lại là người mà đích thân Sĩ Duệ tán dương trước mặt bệ hạ, lại không phải là bất cứ kẻ tầm thường nào mà Ninh An Vương nói gì thì chính là cái đó. Ta luôn ở quận Dự Chương, nhân chứng khắp toàn bộ học viện, Ninh An Vương dám nói với bệ hạ rằng ta ám sát hắn ở quận Dự Chương sao?”
Dạ Dao Quang nghĩ một chút, dường như là không dám. Cục cưng quý giá của bệ hạ vừa mới kết giao được với một người bạn tri kỷ, Ninh An Vương liền chạy đến chỉ mong sao loại trừ nó đi, hoàng đế nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ. Một khi điều tra ra Ninh An Vương nói dối, sợ rằng một trận trách mắng thật khó mà xong chuyện.
“Chàng không sợ Ninh An Vương bị chàng làm phát tức, bằng bất cứ giá nào cũng nói chính mình đã đến quận Dự Chương, dù sao hắn cũng không làm việc gì gây tổn thương Sĩ Duệ, bệ hạ có nổi cáu đi nữa cùng lắm là nghiêm phạt hắn một trận. Chàng có đại tội ám sát thân vương làm sao thoát được? Hôm nay chàng ra khỏi thành cũng là trước mắt bao nhiêu người.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao ngốc của ta ơi!” Ôn Đình Trạm giơ tay lên véo khuôn mặt của Dạ Dao Quang. Bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu vì sao trước kia Dao Dao thích véo cậu như thế này, cảm giác thật sự là không quá tốt:
“Hôm nay vì sao ta lại ra khỏi thành? Là đi tiễn Diệp Phụ Duyên, toàn bộ học viện đều biết. Chỉ cần Diệp Phụ Duyên cố gắng xác nhận khi Ninh An Vương bị ám sát ta đang tiễn biệt hắn, Ninh An Vương vẫn là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Thấy Dạ Dao Quang mở miệng muốn nói, Ôn Đình Trạm lại nói tiếp: “Nàng muốn nói bên người Diệp Phụ Duyên không hẳn không tìm được một người chứng minh ta chưa từng xuất hiện đúng không? Cho dù bọn họ tìm thấy rồi, ta cũng sẽ khiến bệ hạ biết bọn họ tốn công sức nhiều như thế là muốn cô lập Sĩ Duệ, không tha cho việc bên cạnh đứa cháu trai có một người tri kỷ, hao tâm tổn trí đến mức một đứa trẻ mười một tuổi cũng không từ bỏ.”
Câu nói cuối cùng khiến Dạ Dao Quang chấn động, sớm chiều ở bên cạnh Ôn Đình Trạm, cô đã hoàn toàn không coi Ôn Đình Trạm là một đứa trẻ mười một tuổi, kể cả đám người Tiêu Sĩ Duệ cũng chưa từng. Nhưng cậu quả thực chính là một đứa trẻ mười một tuổi, một đứa trẻ mười một tuổi cả gan trắng trợn đi ám sát thân vương đương triều, nói ra thì ai tin đây?
Đây chính là ưu thế tuyệt đối của cậu. Ninh An Vương không tố cáo thì thôi, hễ tố cáo tất nhiên sẽ rơi vào bẫy của Ôn Đình Trạm, từ đó hoàn toàn bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ!
Nghĩ thông điểm này Dạ Dao Quang chỉ có thể nói yêu nghiệt này lại tiến hóa rồi!
Nhưng nhìn khuôn mặt nắm chắc phần thắng đó của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang lại giận lên, giơ tay véo vào cánh tay bị thương của Ôn Đình Trạm, thấy Ôn Đình Trạm bị đau mới hung ác nói:
“Nếu chàng đã tính không để sót, sao chàng vẫn bị thương chứ?”
“Hụ hụ hụ.” Nhắc đến điều này Ôn Đình Trạm cũng không có thời gian mà đau nữa.
“Dao Dao, ta muốn giữ lại một chút, không thể lộ ra toàn bộ ngọn ngành trước mặt Ninh An Vương được. Sau này hắn sẽ là một đối thủ, thêm nữa ta bị thương cũng khiến trong lòng Ninh An Vương dễ chịu một chút, nếu không sự căm hận của hắn đối với ta lại thêm sâu, lập tức không tiếc toàn lực loại bỏ ta. Nàng lẽ nào không thương xót sao?”
“Thôi đi, quỷ mới tin lý do thoái thác này của chàng. Chàng chỉ hận không thể nói toạc ra rằng khắp thiên hạ đều sợ chàng, chàng còn sợ việc bức ép Ninh An Vương thành ngọc nát đá tan sao?” Dạ Dao Quang giơ một ngón tay ra, móng tay của cô được cắt sửa đều đặn, màu trắng mịn lộ ra khiến đầu ngón tay càng thêm mượt mà, dùng sức chọc vào trán Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tiện thể dựa đầu vào vai của cô: “Vẫn là Dao Dao hiểu lòng ta nhất. Ta vốn dĩ không có dự định làm giao kèo này với Ninh An Vương, chỉ là muốn khiến Ninh An Vương bị trọng thương. Sau khi ép hắn thảm hại tột cùng, trong cơn thịnh nộ trở về kinh tố cáo ta, sau đó rơi vào trong bẫy mà ta bày ra cho hắn trước mặt bệ hạ. Đợi sau khi hắn bị trách mắng, hắn cần một người trút giận, người trút giận này chắc chắn không phải là ta, bởi vì hắn tuyệt đối không muốn bệ hạ càng chán ghét hắn. Vậy thì hắn nhất định sẽ nhắm mũi nhọn vào Liễu gia, bởi vì đích thực là lão già Liễu đã bại lộ ta trước mặt hắn. Lão già Liễu lợi dụng hắn không cần hoài nghi, xích mích giữa ta và Liễu gia sợ rằng hắn cũng đã điều tra rõ ràng, hơn nữa ta cũng chính miệng nói, ta đến chặn giết hắn là do lão già Liễu đánh cược ta dám hay không. Nhưng mà lúc đó con quỷ trong người hắn đột nhiên phát tác, ta thấy hắn đã sắp không khống chế được tư thế của đối phương mới tạm thời đổi kế hoạch. Hắn làm ta bị thương cũng là bởi vì lúc đó ta hoảng loạn tinh thần. Ta nhận sai, Dao Dao đừng tức giận nữa, ta cam đoan sau này nhất định cố gắng hết sức bảo vệ chính mình.”
Thật ra Dạ Dao Quang làm gì còn chút tức giận nào nữa, giơ tay đẩy đầu của Ôn Đình Trạm ra: “Đừng làm phiền muội, muội mệt rồi, muội muốn đi ngủ.”
Đẩy Ôn Đình Trạm ra, Dạ Dao Quang liền thu dọn các thứ lại, sau đó trải giường của cô. Cô vừa mới nằm xuống, Ôn Đình Trạm lập tức chen vào, một tay ôm chặt cô: “Ta và nàng cùng ngủ.”
“Ôn Đình Trạm!”
“Dao Dao, ta bị thương rồi...”
Dạ Dao Quang đang định giơ cánh tay đẩy tên vô lại ở sau lưng xuống giường thì lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm ôm chặt cánh tay vừa hay lộ ở bên ngoài. Cô nhịn một chút, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không nổi nhưng nghe thấy bên tai tiếng hít thở đều đều của Ôn Đình Trạm.
Cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng không cử động nữa, lại hoàn toàn không phát hiện ra sau khi cô chìm vào trong giấc mộng, khóe môi người nào đó nhếch lên một cách đắc ý.
***
(1) Xao sơn chấn hổ: Công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không đánh mà thắng. Ngoài ra còn được dùng với ý nghĩa rộng: cố ý cảnh báo khiến người khác phải chấn động
Ôn Đình Trạm cảm nhận được cơn tức giận trên người Dạ Dao Quang đã tiêu tan, lập tức nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cười nói: “Dao Dao, ta đã bại lộ trước mặt Ninh An Vương, ta làm như vậy là có ý xao sơn chấn hổ (1).”
“Xao sơn chấn hổ?” Dạ Dao Quang chăm chú nghĩ một chút rồi mới hiểu được dụng ý của Ôn Đình Trạm.
Bất luận như thế nào Ninh An Vương đều không định bỏ qua cho Ôn Đình Trạm, người bảo vệ cho Tiêu Sĩ Duệ. Nếu đã như vậy thì không cần giấu giếm, Ôn Đình Trạm có ám thích từ xa cũng sẽ không khiến Ninh An Vương mềm lòng với Ôn Đình Trạm, khác biệt không nhiều. Nhưng Ôn Đình Trạm trắng trợn đi ám sát Ninh An Vương như thế này sẽ có một hiệu quả giáng đòn phủ đầu, nếu như áp chế được Ninh An Vương ngược lại sẽ khiến trong lòng Ninh An Vương hình thành một ý nghĩ sợ hãi đối với Ôn Đình Trạm, vậy thì hắn sẽ không dám tùy tiện ra tay với Ôn Đình Trạm, đây chắc chắc là bớt đi được một chút phiền toái.
“Chàng không sợ Ninh An Vương sẽ đi thẳng đến ngự tiền tố cáo, tiện thể kéo luôn Tiêu Sĩ Duệ xuống nước sao?” Người ta dù sao cũng là hoàng tử, cho dù không thích đi nữa thì con trai ruột của mình bị người ta trắng trợn ám sát, người làm cha sẽ không quan tâm sao?
“Ha ha...” Ôn Đình Trạm phát ra tiếng cười tươi sáng:
“Dao Dao ngốc, ta đến công đường chính là để Tiêu Sĩ Duệ đích thân truyền tin cho bệ hạ, khiến bệ hạ biết được sự tồn tại của ta. Sĩ Duệ trong thư nhất định sẽ nói ta được mọi người tán dương, phần nhiều có ý nói là tri kỷ. Nếu như lúc này Ninh An Vương đi tố cáo ta mưu sát hắn, nàng nhận thấy sẽ có kết quả gì?”
“Kết quả gì? Chẳng lẽ sẽ vì chàng mà giận dữ trách mắng Ninh An Vương hay sao?” Dạ Dao Quang không khỏi trắng mắt nhìn Ôn Đình Trạm. Trong mắt hoàng đế, vị trí của Ninh An Vương và Ôn Đình Trạm có thể nhìn ra đó là sự khác biệt một trời một vực.
“Sợ rằng không chỉ dừng lại ở chỗ giận dữ trách mắng.” Ôn Đình Trạm cười với ý tứ sâu xa:
“Ninh An Vương muốn tố cáo ta, trước tiên phải có nhân chứng vật chứng. Ta lại là người mà đích thân Sĩ Duệ tán dương trước mặt bệ hạ, lại không phải là bất cứ kẻ tầm thường nào mà Ninh An Vương nói gì thì chính là cái đó. Ta luôn ở quận Dự Chương, nhân chứng khắp toàn bộ học viện, Ninh An Vương dám nói với bệ hạ rằng ta ám sát hắn ở quận Dự Chương sao?”
Dạ Dao Quang nghĩ một chút, dường như là không dám. Cục cưng quý giá của bệ hạ vừa mới kết giao được với một người bạn tri kỷ, Ninh An Vương liền chạy đến chỉ mong sao loại trừ nó đi, hoàng đế nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ. Một khi điều tra ra Ninh An Vương nói dối, sợ rằng một trận trách mắng thật khó mà xong chuyện.
“Chàng không sợ Ninh An Vương bị chàng làm phát tức, bằng bất cứ giá nào cũng nói chính mình đã đến quận Dự Chương, dù sao hắn cũng không làm việc gì gây tổn thương Sĩ Duệ, bệ hạ có nổi cáu đi nữa cùng lắm là nghiêm phạt hắn một trận. Chàng có đại tội ám sát thân vương làm sao thoát được? Hôm nay chàng ra khỏi thành cũng là trước mắt bao nhiêu người.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao ngốc của ta ơi!” Ôn Đình Trạm giơ tay lên véo khuôn mặt của Dạ Dao Quang. Bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu vì sao trước kia Dao Dao thích véo cậu như thế này, cảm giác thật sự là không quá tốt:
“Hôm nay vì sao ta lại ra khỏi thành? Là đi tiễn Diệp Phụ Duyên, toàn bộ học viện đều biết. Chỉ cần Diệp Phụ Duyên cố gắng xác nhận khi Ninh An Vương bị ám sát ta đang tiễn biệt hắn, Ninh An Vương vẫn là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Thấy Dạ Dao Quang mở miệng muốn nói, Ôn Đình Trạm lại nói tiếp: “Nàng muốn nói bên người Diệp Phụ Duyên không hẳn không tìm được một người chứng minh ta chưa từng xuất hiện đúng không? Cho dù bọn họ tìm thấy rồi, ta cũng sẽ khiến bệ hạ biết bọn họ tốn công sức nhiều như thế là muốn cô lập Sĩ Duệ, không tha cho việc bên cạnh đứa cháu trai có một người tri kỷ, hao tâm tổn trí đến mức một đứa trẻ mười một tuổi cũng không từ bỏ.”
Câu nói cuối cùng khiến Dạ Dao Quang chấn động, sớm chiều ở bên cạnh Ôn Đình Trạm, cô đã hoàn toàn không coi Ôn Đình Trạm là một đứa trẻ mười một tuổi, kể cả đám người Tiêu Sĩ Duệ cũng chưa từng. Nhưng cậu quả thực chính là một đứa trẻ mười một tuổi, một đứa trẻ mười một tuổi cả gan trắng trợn đi ám sát thân vương đương triều, nói ra thì ai tin đây?
Đây chính là ưu thế tuyệt đối của cậu. Ninh An Vương không tố cáo thì thôi, hễ tố cáo tất nhiên sẽ rơi vào bẫy của Ôn Đình Trạm, từ đó hoàn toàn bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ!
Nghĩ thông điểm này Dạ Dao Quang chỉ có thể nói yêu nghiệt này lại tiến hóa rồi!
Nhưng nhìn khuôn mặt nắm chắc phần thắng đó của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang lại giận lên, giơ tay véo vào cánh tay bị thương của Ôn Đình Trạm, thấy Ôn Đình Trạm bị đau mới hung ác nói:
“Nếu chàng đã tính không để sót, sao chàng vẫn bị thương chứ?”
“Hụ hụ hụ.” Nhắc đến điều này Ôn Đình Trạm cũng không có thời gian mà đau nữa.
“Dao Dao, ta muốn giữ lại một chút, không thể lộ ra toàn bộ ngọn ngành trước mặt Ninh An Vương được. Sau này hắn sẽ là một đối thủ, thêm nữa ta bị thương cũng khiến trong lòng Ninh An Vương dễ chịu một chút, nếu không sự căm hận của hắn đối với ta lại thêm sâu, lập tức không tiếc toàn lực loại bỏ ta. Nàng lẽ nào không thương xót sao?”
“Thôi đi, quỷ mới tin lý do thoái thác này của chàng. Chàng chỉ hận không thể nói toạc ra rằng khắp thiên hạ đều sợ chàng, chàng còn sợ việc bức ép Ninh An Vương thành ngọc nát đá tan sao?” Dạ Dao Quang giơ một ngón tay ra, móng tay của cô được cắt sửa đều đặn, màu trắng mịn lộ ra khiến đầu ngón tay càng thêm mượt mà, dùng sức chọc vào trán Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tiện thể dựa đầu vào vai của cô: “Vẫn là Dao Dao hiểu lòng ta nhất. Ta vốn dĩ không có dự định làm giao kèo này với Ninh An Vương, chỉ là muốn khiến Ninh An Vương bị trọng thương. Sau khi ép hắn thảm hại tột cùng, trong cơn thịnh nộ trở về kinh tố cáo ta, sau đó rơi vào trong bẫy mà ta bày ra cho hắn trước mặt bệ hạ. Đợi sau khi hắn bị trách mắng, hắn cần một người trút giận, người trút giận này chắc chắn không phải là ta, bởi vì hắn tuyệt đối không muốn bệ hạ càng chán ghét hắn. Vậy thì hắn nhất định sẽ nhắm mũi nhọn vào Liễu gia, bởi vì đích thực là lão già Liễu đã bại lộ ta trước mặt hắn. Lão già Liễu lợi dụng hắn không cần hoài nghi, xích mích giữa ta và Liễu gia sợ rằng hắn cũng đã điều tra rõ ràng, hơn nữa ta cũng chính miệng nói, ta đến chặn giết hắn là do lão già Liễu đánh cược ta dám hay không. Nhưng mà lúc đó con quỷ trong người hắn đột nhiên phát tác, ta thấy hắn đã sắp không khống chế được tư thế của đối phương mới tạm thời đổi kế hoạch. Hắn làm ta bị thương cũng là bởi vì lúc đó ta hoảng loạn tinh thần. Ta nhận sai, Dao Dao đừng tức giận nữa, ta cam đoan sau này nhất định cố gắng hết sức bảo vệ chính mình.”
Thật ra Dạ Dao Quang làm gì còn chút tức giận nào nữa, giơ tay đẩy đầu của Ôn Đình Trạm ra: “Đừng làm phiền muội, muội mệt rồi, muội muốn đi ngủ.”
Đẩy Ôn Đình Trạm ra, Dạ Dao Quang liền thu dọn các thứ lại, sau đó trải giường của cô. Cô vừa mới nằm xuống, Ôn Đình Trạm lập tức chen vào, một tay ôm chặt cô: “Ta và nàng cùng ngủ.”
“Ôn Đình Trạm!”
“Dao Dao, ta bị thương rồi...”
Dạ Dao Quang đang định giơ cánh tay đẩy tên vô lại ở sau lưng xuống giường thì lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm ôm chặt cánh tay vừa hay lộ ở bên ngoài. Cô nhịn một chút, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không nổi nhưng nghe thấy bên tai tiếng hít thở đều đều của Ôn Đình Trạm.
Cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng không cử động nữa, lại hoàn toàn không phát hiện ra sau khi cô chìm vào trong giấc mộng, khóe môi người nào đó nhếch lên một cách đắc ý.
***
(1) Xao sơn chấn hổ: Công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không đánh mà thắng. Ngoài ra còn được dùng với ý nghĩa rộng: cố ý cảnh báo khiến người khác phải chấn động
/1483
|