Trong mệnh xuất hiện bốn chữ dương, chữ dương chiếm hết ngày sinh bốn trụ sao Bắc Đẩu, căn cứ theo quy luật đối xung của một giáp thiên can địa chi và ngày hoàng đạo, chính là ba trăm sáu mươi năm cũng khó mà gặp được người như vậy! Mệnh Thuật có nói: Bốn dương đỉnh tụ, thiên hựu chi mệnh. Người trong mệnh có bốn chữ dương, cũng là người mệnh có thiên tướng, thiên hựu.
Nuốt một miếng cơm lớn, Càn Dương cười ha hả gật đầu: “Đúng vậy, ta là người có thân thể thuần dương.”
“Cha ngươi thật hài hước.” Gương mặt Dạ Dao Quang không khỏi giật giật.
Điển hình của mệnh Đường Tăng này, mặc dù yêu ma quỷ quái ăn một miếng thịt sẽ không đến mức trường sinh bất lão nhưng hút khô tiểu tử này rồi, tu vi sẽ tăng lên như ngồi tên lửa.
Đây tuyệt đối là nam nhân mà nữ quỷ muốn ngủ cùng nhất, không ai sánh bằng.
Cô đang nghĩ ngợi bỗng thấy có hai nữ quỷ bay qua do ngửi thấy mùi thịt, có điều vẫn chưa đến gần đã cảm thấy nguy hiểm, lập tức bị dọa sợ bay đi. Dạ Dao Quang cũng không thích việc thấy một con quỷ liền giết, hơn nữa hai nữ quỷ kia vẫn còn sạch sẽ nên cũng lười đuổi theo.
Rất nhanh, Càn Dương đã ăn xong một bát cơm to, ngay cả một hạt cơm cũng không thừa, sau cùng cảm thán nói: “Nếu như còn một bát thì tốt biết mấy...”
“Chết no cậu!” Dạ Dao Quang chán ghét đoạt lấy bát để sang một bên, loại bát to này với gia đình nông dân mà nói là thứ cực kỳ trân quý. Tuy rằng làm vỡ có thể bồi thường tiền nhưng Dạ Dao Quang tin người chất phác như gia đình Chu Tiểu Dũng sẽ không nhận tiền, nhưng sẽ đau lòng vì cái bát, vì vậy cô rất cẩn thận tìm một chỗ để nó.
“Ta chỉ nói vậy thôi, thật ra bình thường ta ăn rất ít...”
Tiêu Sĩ Duệ học Dạ Dao Quang liếc mắt: “Lượng cơm cậu ăn gần bằng lượng cơm ta ăn một ngày rồi!”
Mặt Càn Dương đỏ lên.
Tên nhóc này thật là đơn giản lại ngốc nghếch, lại khiến người ta xấu hổ không nói được lời nào, Dạ Dao Quang không nhịn được hỏi: “Cha cậu không nghĩ cách giúp cậu thu lại dương khí sao?”
Ban ngày cô thật không nhìn ra nhưng vừa đến đêm lúc âm khí tự do, đối với tu vi của bọn họ, cho dù là người cũng được, là quỷ quái cũng được, Càn Dương chính là một nguồn sáng di động. Quá mức gây chú ý, mặc dù hắn là người thiên hựu nhưng may mắn cũng có lúc dùng hết hơn nữa tu vi của hắn dường như cũng không cao...
“Không sao, cha ta nói ai ăn ta người đó sẽ gặp xui, bọn họ chỉ có thể nhìn không thể ăn.” Càn Dương hoàn toàn không để ý nói.
Dạ Dao Quang đưa tay đỡ trán, cô cực kỳ tò mò người cha ấy như thế nào mà lại có cách dạy dỗ kỳ lạ hiếm có như vậy đối với con trai mình.
“Ta nhớ Càn đồng sinh hình như ba đời đều là người tán tu, vì sao lệnh tôn lại đi xuất gia?” Thông tin này và tin tức Thiết Ưng điều tra không ăn khớp cho lắm, thời gian cũng không quá một tháng, phụ thân Càn Dương đã xuất gia rồi?
“Ah, cha ta vừa ý một ni cô, ni cô nói cha ta và nàng không giống nhau, ngay sau đó cha ta liền cạo đầu mặc áo cà sa theo đuổi ni cô ấy.” Càn Dương hoàn toàn không cảm thấy câu nói này của hắn đáng ngạc nhiên chừng nào, sắc mặt rất tự nhiên.
Tiêu Sĩ Duệ ôm bụng cười một lúc lâu mới giơ ngón tay cái với Càn Dương: “Cha cậu thật sự là cao nhân!”
“Ông ấy cũng cảm thấy như vậy, thường xuyên nói rằng ông ấy làm rạng rỡ tổ tông, là người đầu tiên trong gia đình chúng tôi tu luyện đến kỳ Hóa Thần.” Càn Dương rất tán thưởng gật đầu.
“Im lặng!” Lỗ tai Dạ Dao Quang khẽ động, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc khẽ quát một tiếng.
Tiêu Sĩ Duệ đang chuẩn bị nói liền ngậm miệng lại. Bốn phía xung quang im lặng, chỉ có gió đêm lay động tiếng lá cây xào xạc. Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên có chút sợ hãi, trong lúc vô ý thoáng nhìn dưới đất, lập tức con ngươi rụt lại, cả người đều không ổn kéo lấy Ôn Đình Trạm đứng bên cạnh rồi nhắm mắt chỉ xuống dưới đất:
“Doãn Hòa, có quỷ, có quỷ!”
Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn, trên mặt đất có vô số lục quang giống như ngôi sao trên trời lấp lóe, nhìn quả thực khiến người ta sởn tóc gáy, Ôn Đình Trạm nhíu mày nhìn chằm chằm những tia sáng này.
Dạ Dao Quang và Càn Dương bên kia chăm chú lắng nghe âm thanh, biết thủy quái kia lại chìm xuống, quay đầu nhìn bộ dạng Tiêu Sĩ Duệ, lại nhìn vô số lục quang dưới mặt đất chỗ bọn họ ngồi, không khỏi khinh bỉ.
“Quỷ cái gì, có quỷ cũng không dám nhào lên, có nhào lên cũng không ăn đệ. Đây không phải là quả tầm bóp sao?” Dạ Dao Quang xem thường nói.
“Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, đây là một loại dịch nhờn lưu lại địa long (1), có một loại địa long phát sáng sẽ sản sinh ra dịch nhờn dạ quang, nó bò qua mặt đất, vào đêm sẽ phát sáng, quỷ ở nơi nào hả?”
“A?” Tiêu Sĩ Duệ từ phía sau Ôn Đình Trạm thò đầu ra, sau đó một vẻ mặt “tỷ đừng lừa ta” nhìn Dạ Dao Quang:
“Thật sự là vậy hả?”
Ôn Đình Trạm cúi người xuống, tự tay cầm một ít bùn đất lên, cẩn thận nhìn: “Đúng là đất dính.”
“A, còn có địa long sao?” Tiêu Sĩ Duệ lập tức cảm thấy hứng thú, cũng cúi đầu nghiêm túc nhìn, sau đó khóe môi hắn từ từ nhếch lên, trong mắt lóe lên ác ý:
“Tiểu Khu, địa long này có thể tìm thấy ở đâu?”
“Đệ muốn làm gì?” Trực giác nói cho Dạ Dao Quang, tiểu tử này đang có ý đồ xấu.
“Ta có thể làm gì, không phải là để trêu chọc một người sao.” Tiêu Sĩ Duệ tặng Dạ Dao Quang một khuôn mặt cười to.
“Ấu trĩ.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn:
“Ở đây nhất định có, đợi trời sáng ngươi đào một ít mang về.”
“Được, được...”
“Ơ, nó sao lại đập liên tục.” Càn Dương đột nhiên đứng lên đi đến sát rìa nhìn xuống dưới sông, bồn chồn nói:
“Đêm qua bị ta đả thương nó cũng không nổi nóng như thế.”
Mặc dù trên mặt sống rất yên lặng nhưng Dạ Dao Quang và Càn Dương đều nghe thấy tiếng kêu đứt quãng của thủy quái truyền đến, Dạ Dao Quang yên lặng một lúc mới nói:
“Có người đang đánh quái.”
Quả nhiên rất nhanh trên mặt sông có ngũ hành kim Khí bay ra, mặc dù cách xa như vậy, Dạ Dao Quang và Càn Dương cũng có thể nhìn rõ ràng trận giao chiến trên sông dưới chân núi. Cái cổ cực kỳ dài của một con quái vật ngoi lên, rất giống khủng long cổ rắn kỳ Phấn Trắng nhưng mắt nó đỏ như máu, khóe miệng có hai cái răng kiếm dài, da màu xám trắng.
“Đây là quỷ gì vậy?” Dạ Dao Quang sống hai kiếp cũng chưa từng thấy qua thứ như vậy.
Đây tuyệt đối là sinh vật biển, chẳng lẽ ăn phải thứ gì khiến thân thể khác thường mới biến thành bộ dạng này?
Trong lúc Dạ Dao Quang chống cằm trầm tư, trên mặt sông đã có hai người một phải một trái bao vây thủy quái, một người là ngũ hành Kim, một người là ngũ hành chi Hỏa. Thủy quái này nhanh chóng bị hai người đánh rơi xuống đáy sông, hai người này một trước một sau nhào xuống.
“Cậu muốn đi giúp không?” Càn Dương ngu ngốc hỏi, hiển nhiên hắn cảm thấy hai người kia một là Kim khí, một là Hỏa khí, thâm nhập xuống đáy sông chưa chưa chắc có thể khiến thủy quái đầu hàng khuất phục.
“Liên quan gì đến ta?” Dạ Dao Quang nheo mày, có bản lĩnh thì cứ làm, sống chết của bọn họ không liên quan chút nào đến cô cả.
***
(1) Địa long: Còn gọi là khâu dẫn, khúc đàn, ca nữ, phụ dẫn, danh pháp khoa học là Pheretima, là một chi của giun đất. Ở Việt Nam và Trung Quốc, địa long được dùng như một vị thuốc trong Đông Y.
Nuốt một miếng cơm lớn, Càn Dương cười ha hả gật đầu: “Đúng vậy, ta là người có thân thể thuần dương.”
“Cha ngươi thật hài hước.” Gương mặt Dạ Dao Quang không khỏi giật giật.
Điển hình của mệnh Đường Tăng này, mặc dù yêu ma quỷ quái ăn một miếng thịt sẽ không đến mức trường sinh bất lão nhưng hút khô tiểu tử này rồi, tu vi sẽ tăng lên như ngồi tên lửa.
Đây tuyệt đối là nam nhân mà nữ quỷ muốn ngủ cùng nhất, không ai sánh bằng.
Cô đang nghĩ ngợi bỗng thấy có hai nữ quỷ bay qua do ngửi thấy mùi thịt, có điều vẫn chưa đến gần đã cảm thấy nguy hiểm, lập tức bị dọa sợ bay đi. Dạ Dao Quang cũng không thích việc thấy một con quỷ liền giết, hơn nữa hai nữ quỷ kia vẫn còn sạch sẽ nên cũng lười đuổi theo.
Rất nhanh, Càn Dương đã ăn xong một bát cơm to, ngay cả một hạt cơm cũng không thừa, sau cùng cảm thán nói: “Nếu như còn một bát thì tốt biết mấy...”
“Chết no cậu!” Dạ Dao Quang chán ghét đoạt lấy bát để sang một bên, loại bát to này với gia đình nông dân mà nói là thứ cực kỳ trân quý. Tuy rằng làm vỡ có thể bồi thường tiền nhưng Dạ Dao Quang tin người chất phác như gia đình Chu Tiểu Dũng sẽ không nhận tiền, nhưng sẽ đau lòng vì cái bát, vì vậy cô rất cẩn thận tìm một chỗ để nó.
“Ta chỉ nói vậy thôi, thật ra bình thường ta ăn rất ít...”
Tiêu Sĩ Duệ học Dạ Dao Quang liếc mắt: “Lượng cơm cậu ăn gần bằng lượng cơm ta ăn một ngày rồi!”
Mặt Càn Dương đỏ lên.
Tên nhóc này thật là đơn giản lại ngốc nghếch, lại khiến người ta xấu hổ không nói được lời nào, Dạ Dao Quang không nhịn được hỏi: “Cha cậu không nghĩ cách giúp cậu thu lại dương khí sao?”
Ban ngày cô thật không nhìn ra nhưng vừa đến đêm lúc âm khí tự do, đối với tu vi của bọn họ, cho dù là người cũng được, là quỷ quái cũng được, Càn Dương chính là một nguồn sáng di động. Quá mức gây chú ý, mặc dù hắn là người thiên hựu nhưng may mắn cũng có lúc dùng hết hơn nữa tu vi của hắn dường như cũng không cao...
“Không sao, cha ta nói ai ăn ta người đó sẽ gặp xui, bọn họ chỉ có thể nhìn không thể ăn.” Càn Dương hoàn toàn không để ý nói.
Dạ Dao Quang đưa tay đỡ trán, cô cực kỳ tò mò người cha ấy như thế nào mà lại có cách dạy dỗ kỳ lạ hiếm có như vậy đối với con trai mình.
“Ta nhớ Càn đồng sinh hình như ba đời đều là người tán tu, vì sao lệnh tôn lại đi xuất gia?” Thông tin này và tin tức Thiết Ưng điều tra không ăn khớp cho lắm, thời gian cũng không quá một tháng, phụ thân Càn Dương đã xuất gia rồi?
“Ah, cha ta vừa ý một ni cô, ni cô nói cha ta và nàng không giống nhau, ngay sau đó cha ta liền cạo đầu mặc áo cà sa theo đuổi ni cô ấy.” Càn Dương hoàn toàn không cảm thấy câu nói này của hắn đáng ngạc nhiên chừng nào, sắc mặt rất tự nhiên.
Tiêu Sĩ Duệ ôm bụng cười một lúc lâu mới giơ ngón tay cái với Càn Dương: “Cha cậu thật sự là cao nhân!”
“Ông ấy cũng cảm thấy như vậy, thường xuyên nói rằng ông ấy làm rạng rỡ tổ tông, là người đầu tiên trong gia đình chúng tôi tu luyện đến kỳ Hóa Thần.” Càn Dương rất tán thưởng gật đầu.
“Im lặng!” Lỗ tai Dạ Dao Quang khẽ động, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc khẽ quát một tiếng.
Tiêu Sĩ Duệ đang chuẩn bị nói liền ngậm miệng lại. Bốn phía xung quang im lặng, chỉ có gió đêm lay động tiếng lá cây xào xạc. Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên có chút sợ hãi, trong lúc vô ý thoáng nhìn dưới đất, lập tức con ngươi rụt lại, cả người đều không ổn kéo lấy Ôn Đình Trạm đứng bên cạnh rồi nhắm mắt chỉ xuống dưới đất:
“Doãn Hòa, có quỷ, có quỷ!”
Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn, trên mặt đất có vô số lục quang giống như ngôi sao trên trời lấp lóe, nhìn quả thực khiến người ta sởn tóc gáy, Ôn Đình Trạm nhíu mày nhìn chằm chằm những tia sáng này.
Dạ Dao Quang và Càn Dương bên kia chăm chú lắng nghe âm thanh, biết thủy quái kia lại chìm xuống, quay đầu nhìn bộ dạng Tiêu Sĩ Duệ, lại nhìn vô số lục quang dưới mặt đất chỗ bọn họ ngồi, không khỏi khinh bỉ.
“Quỷ cái gì, có quỷ cũng không dám nhào lên, có nhào lên cũng không ăn đệ. Đây không phải là quả tầm bóp sao?” Dạ Dao Quang xem thường nói.
“Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, đây là một loại dịch nhờn lưu lại địa long (1), có một loại địa long phát sáng sẽ sản sinh ra dịch nhờn dạ quang, nó bò qua mặt đất, vào đêm sẽ phát sáng, quỷ ở nơi nào hả?”
“A?” Tiêu Sĩ Duệ từ phía sau Ôn Đình Trạm thò đầu ra, sau đó một vẻ mặt “tỷ đừng lừa ta” nhìn Dạ Dao Quang:
“Thật sự là vậy hả?”
Ôn Đình Trạm cúi người xuống, tự tay cầm một ít bùn đất lên, cẩn thận nhìn: “Đúng là đất dính.”
“A, còn có địa long sao?” Tiêu Sĩ Duệ lập tức cảm thấy hứng thú, cũng cúi đầu nghiêm túc nhìn, sau đó khóe môi hắn từ từ nhếch lên, trong mắt lóe lên ác ý:
“Tiểu Khu, địa long này có thể tìm thấy ở đâu?”
“Đệ muốn làm gì?” Trực giác nói cho Dạ Dao Quang, tiểu tử này đang có ý đồ xấu.
“Ta có thể làm gì, không phải là để trêu chọc một người sao.” Tiêu Sĩ Duệ tặng Dạ Dao Quang một khuôn mặt cười to.
“Ấu trĩ.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn:
“Ở đây nhất định có, đợi trời sáng ngươi đào một ít mang về.”
“Được, được...”
“Ơ, nó sao lại đập liên tục.” Càn Dương đột nhiên đứng lên đi đến sát rìa nhìn xuống dưới sông, bồn chồn nói:
“Đêm qua bị ta đả thương nó cũng không nổi nóng như thế.”
Mặc dù trên mặt sống rất yên lặng nhưng Dạ Dao Quang và Càn Dương đều nghe thấy tiếng kêu đứt quãng của thủy quái truyền đến, Dạ Dao Quang yên lặng một lúc mới nói:
“Có người đang đánh quái.”
Quả nhiên rất nhanh trên mặt sông có ngũ hành kim Khí bay ra, mặc dù cách xa như vậy, Dạ Dao Quang và Càn Dương cũng có thể nhìn rõ ràng trận giao chiến trên sông dưới chân núi. Cái cổ cực kỳ dài của một con quái vật ngoi lên, rất giống khủng long cổ rắn kỳ Phấn Trắng nhưng mắt nó đỏ như máu, khóe miệng có hai cái răng kiếm dài, da màu xám trắng.
“Đây là quỷ gì vậy?” Dạ Dao Quang sống hai kiếp cũng chưa từng thấy qua thứ như vậy.
Đây tuyệt đối là sinh vật biển, chẳng lẽ ăn phải thứ gì khiến thân thể khác thường mới biến thành bộ dạng này?
Trong lúc Dạ Dao Quang chống cằm trầm tư, trên mặt sông đã có hai người một phải một trái bao vây thủy quái, một người là ngũ hành Kim, một người là ngũ hành chi Hỏa. Thủy quái này nhanh chóng bị hai người đánh rơi xuống đáy sông, hai người này một trước một sau nhào xuống.
“Cậu muốn đi giúp không?” Càn Dương ngu ngốc hỏi, hiển nhiên hắn cảm thấy hai người kia một là Kim khí, một là Hỏa khí, thâm nhập xuống đáy sông chưa chưa chắc có thể khiến thủy quái đầu hàng khuất phục.
“Liên quan gì đến ta?” Dạ Dao Quang nheo mày, có bản lĩnh thì cứ làm, sống chết của bọn họ không liên quan chút nào đến cô cả.
***
(1) Địa long: Còn gọi là khâu dẫn, khúc đàn, ca nữ, phụ dẫn, danh pháp khoa học là Pheretima, là một chi của giun đất. Ở Việt Nam và Trung Quốc, địa long được dùng như một vị thuốc trong Đông Y.
/1483
|