Đứng ở tường vây phía dưới của sông Tương Tư, gió lạnh thổi liên tục. Cơn gió này không làm Dạ Dao Quang cảm thấy lạnh nhưng Dạ Dao Quang lại ngửi thấy một làn khí âm quỷ bay lơ lửng trong gió.
Lần theo phương hướng bay đến của khí âm quỷ, ánh mắt Dạ Dao Quang băng qua tường vây. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, Dạ Dao Quang trừng mắt về phía Ôn Đình Trạm:
"Hay là chúng ta đi trộm hương cướp ngọc?"
Đối với trình độ sử dụng từ ngữ của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đã có khả năng tự miễn dịch. Khóe môi cậu nhếch lên: "Dao Dao ở phía trước, ta nào dám đi trộm hương cướp ngọc?"
Dạ Dao Quang lập tức khó chịu: "Ý của chàng là nếu muội không ở đây, chàng dám đi luôn?"
"Nếu muội không ở đây, ta không phải dám, mà là muốn." Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang say đắm.
Khuôn mặt của Dạ Dao Quang lập tức nóng ran, hóa ra cô cũng không đần độn lắm, đương nhiên cô biết rõ cậu nói muốn trộm người nào.
"Hứ!" Dạ Dao Quang hừ lạnh không tin, tung người một cái, trở mình nhẹ như chim yến vượt qua tường vây.
Nữ quỷ đó không thể lẩn trốn ở học viện nam sinh, lại có thể ra tay nhiều lần với học trò của học viện, vậy đương nhiên là ẩn thân trong đám nữ sinh bên này. Ngay từ đầu cô đã quên béng mất chuyện nữ sinh nên một mực cho rằng học viện có chỗ sơ hở nào đó mới có thể để nữ quỷ lợi dụng sơ hở. Cũng may thời điểm tựu trường xảy ra một vụ án mạng, nếu không, không biết bao nhiêu học trò chạy đến nơi này bị nữ quỷ gây họa.
Ôn Đình Trạm theo sát phía sau Dạ Dao Quang, cô nhẹ nhàng bay xuống đất, đột nhiên cô vô cùng kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy, vượt qua bức tường vây này, khí âm quỷ lại mất tiêu?"
Lẽ nào nữ quỷ kia ẩn thân trong hẻm? Không thể được, cô vượt tường bay tới, nữ quỷ không thể biến mất ngay dưới mí mắt của cô.
"Nếu như, trong hẻm từng là đất của nữ quỷ nương thân thì sao?" Ôn Đình Trạm hỏi.
"Chàng nói nữ quỷ này là..." Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới lúc đầu cô sợ đây là một ác quỷ nên cô dự định tới nghĩa trang độ hóa cho nàng trước khi cô gái chết được bảy ngày. Thế nhưng khi tới mới phát hiện trong thi thể không có hồn phách, cô cho rằng đã tiêu tán hết. Bởi vì nơi này và nghĩa trang đều không phải là nơi hiện trường án mạng đầu tiên nàng kia chết nên cho dù trước bảy ngày quỷ hồn không tan hết thì cũng sẽ không lưu lại ở hai nơi này, mà là ở nơi nàng ta chết. Nhưng chút hồn còn lại này căn bản không thể ngưng tụ, cũng không có khả năng hại người, Dạ Dao Quang cũng sẽ không truy cứu tiếp chuyện này.
"Ừm." Ôn Đình Trạm gật đầu:
"Ngày trước ta đã thấy một chuyện mượn xác hoàn hồn."
Toàn thân Dạ Dao Quang lập tức cứng ngắc, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm. Thật ra ánh mắt cô nhìn Ôn Đình Trạm sợ đến mức đờ đẫn. Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Ôn Đình Trạm vội vàng nắm lấy tay cô: "Dao Dao, nàng sao vậy?"
Đầu ngón tay cô cũng lành lạnh, mượn xác hoàn hồn, không phải cô cũng từng như vậy sao?
Ôn Đình Trạm chớp mắt kịp phản ứng, cậu giơ tay ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ nhàng mái tóc của cô: "Là ta không tốt, ta không nên ăn nói hàm hồ."
"Chàng nói không sai, thế gian này thực sự đúng là có chuyện mượn xác hoàn hồn vừa nói, mà muội..."
"Dao Dao!" Đây là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm chặn ngang lời Dạ Dao Quang như vậy. Cậu đẩy cô ra, hai tay nắm lấy bả vai của cô và hơi cúi đầu, tròng mắt thâm trầm đen nhánh chăm chú nhìn cô:
"Dao Dao, thế gian này có rất nhiều chuyện. Có thể là bắt đầu giống nhau, nhưng không phải đều có cùng một kết thúc, mà có phân thiện ác. Nếu nàng như ác quỷ, nàng sao có thể bước đi giữa ban ngày ban mặt, nếu nàng như yêu ma, nàng sao có thể trảm yêu trừ ma tích lũy công đức?"
Dạ Dao Quang im lặng không nói.
"Dao Dao, là ta nói sai, nữ quỷ hiện giờ không phải mượn xác hoàn hồn, mà là chiếm đoạt thân xác." Ôn Đình Trạm trầm giọng giải thích rõ:
"Nếu không như vậy, sao nó vẫn là quỷ?"
"Trạm ca, chàng sớm biết muội không phải nàng ấy, lẽ nào chàng chưa bao giờ hoài nghi muội cũng cưỡng đoạt thân thể của nàng ấy sao?" Dạ Dao Quang giương mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm thản nhiên nhìn lại: "Dao Dao, nếu ta nói chưa bao giờ, đích thị là lừa dối nàng. Đầu tiên đúng là ta đã nghĩ như vậy, có thể sau khi nàng và ta ở chung ngày càng hiểu rõ nhau, ta biết nàng sẽ không… nàng tuyệt đối sẽ không chiếm đoạt thân thể người sống. Cho dù nàng là người nào thì quan điểm sống của nàng đều sẽ không như vậy."
Những lời này làm trái tim Dạ Dao Quang xúc động sâu sắc, cô đưa tay vuốt lên khuôn mặt của Ôn Đình Trạm:
"Trạm ca, chàng nhớ kỹ hôm nay chàng tin tưởng muội như vậy, sau này dù cho xảy ra chuyện gì, chàng cũng đều phải tin tưởng muội như thế, bằng không muội nhất định sẽ ra đi..."
Ôn Đình Trạm mạnh mẽ ngăn lời Dạ Dao Quang, cắn nhẹ bờ môi cô: "Không cho phép nàng nói ra đi, vĩnh viễn không cho phép."
Ôn Đình Trạm giống như một đứa trẻ quật cường vô cùng cáu kỉnh, làm Dạ Dao Quang không khỏi vui vẻ. Cô đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên mặt biến sắc, ôm Ôn Đình Trạm nhanh chóng lắc mình ẩn phía sau cây, khí ngũ hành toàn thân tỏa ra bao trùm Ôn Đình Trạm ở trong đó.
Vừa đúng lúc này, một bóng người bay tới, là một người con gái mặc trang phục nữ sinh, nữ tử này tuy tóc rối bù nhưng lúc gió vén mái tóc dài của nàng lên, Dạ Dao Quang vẫn thấy rõ dung nhan của nàng. Đó chính là thiếu nữ lúc đầu cô cứu dưới sông, lúc đó cô không có cảm giác nữ quỷ này đã bám vào trên người của nàng ấy. Lúc này thấy chân nàng bay đi không chạm đất, đồng thời ở sâu trong đôi mắt hiện lên huyết quang, ánh mắt không khỏi phát lạnh.
Nữ quỷ kia lại xoay người vượt qua tường vây. Thảo nào nó có thể hại nhiều học trò như vậy, chính là hẹn gặp bên sông Tương Tư, đoán chừng những học trò đó còn chỉ coi chuyện xảy ra là một giấc mộng ướt át.
Dạ Dao Quang nhanh chóng lách mình ra, cổ tay cô vừa chuyển động, lòng bàn tay vung lên. Một chuỗi lá bùa bay ra ngoài, dính trên tường học viện, sau đó cô kéo Ôn Đình Trạm tung người bay qua. Lúc này nữ quỷ kia mới phát hiện ra Dạ Dao Quang, bỗng nhiên xoay người đối mặt với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
Nhìn thấy Dạ Dao Quang, nữ quỷ này lập tức kinh ngạc, nó lách mình muốn chạy trốn nhanh chóng. Tốc độ của Dạ Dao Quang còn nhanh hơn nó, cô bay vọt lên chỉ đạp hờ trong hư không vài cái đã đuổi kịp nó. Giữa không trung thân thể cô vặn một cái, đá một cước về phía nữ quỷ. Nữ quỷ lập tức dừng lại đan chéo hai tay, cánh tay đỡ một cước kia của Dạ Dao Quang nên lùi về phía sau mấy bước. Dạ Dao Quang xoay người bình tĩnh rơi xuống.
"Ngươi không phải đối thủ của ta, hãy tự mình ra khỏi thân thể cô nương này, ta có thể siêu độ cho ngươi." Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng nhìn nữ quỷ.
"Ha, ta thực sự không phải là đối thủ của ngươi, ngươi có giỏi thì đánh ta ra khỏi cơ thể nàng ta xem!" Nữ quỷ kia nhìn Dạ Dao Quang có chút phách lối.
"Ngươi nghĩ ta không dám?" Dạ Dao Quang nheo mắt, hai tay mở ra, hai lá bùa đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay của cô, tự động bốc cháy.
Cô bấm đầu ngón tay niệm thần chú biến ảo, lá bùa bị đốt cháy hiện ra hai ngọn lửa lại giao nhau biến thành một chiếc roi lửa từ đầu ngón tay của Dạ Dao Quang kéo dài ra. Lấy tay làm chuôi roi, Dạ Dao Quang vung lên roi lửa nhỏ dài quất về phía nữ quỷ.
Lần theo phương hướng bay đến của khí âm quỷ, ánh mắt Dạ Dao Quang băng qua tường vây. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, Dạ Dao Quang trừng mắt về phía Ôn Đình Trạm:
"Hay là chúng ta đi trộm hương cướp ngọc?"
Đối với trình độ sử dụng từ ngữ của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đã có khả năng tự miễn dịch. Khóe môi cậu nhếch lên: "Dao Dao ở phía trước, ta nào dám đi trộm hương cướp ngọc?"
Dạ Dao Quang lập tức khó chịu: "Ý của chàng là nếu muội không ở đây, chàng dám đi luôn?"
"Nếu muội không ở đây, ta không phải dám, mà là muốn." Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang say đắm.
Khuôn mặt của Dạ Dao Quang lập tức nóng ran, hóa ra cô cũng không đần độn lắm, đương nhiên cô biết rõ cậu nói muốn trộm người nào.
"Hứ!" Dạ Dao Quang hừ lạnh không tin, tung người một cái, trở mình nhẹ như chim yến vượt qua tường vây.
Nữ quỷ đó không thể lẩn trốn ở học viện nam sinh, lại có thể ra tay nhiều lần với học trò của học viện, vậy đương nhiên là ẩn thân trong đám nữ sinh bên này. Ngay từ đầu cô đã quên béng mất chuyện nữ sinh nên một mực cho rằng học viện có chỗ sơ hở nào đó mới có thể để nữ quỷ lợi dụng sơ hở. Cũng may thời điểm tựu trường xảy ra một vụ án mạng, nếu không, không biết bao nhiêu học trò chạy đến nơi này bị nữ quỷ gây họa.
Ôn Đình Trạm theo sát phía sau Dạ Dao Quang, cô nhẹ nhàng bay xuống đất, đột nhiên cô vô cùng kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy, vượt qua bức tường vây này, khí âm quỷ lại mất tiêu?"
Lẽ nào nữ quỷ kia ẩn thân trong hẻm? Không thể được, cô vượt tường bay tới, nữ quỷ không thể biến mất ngay dưới mí mắt của cô.
"Nếu như, trong hẻm từng là đất của nữ quỷ nương thân thì sao?" Ôn Đình Trạm hỏi.
"Chàng nói nữ quỷ này là..." Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới lúc đầu cô sợ đây là một ác quỷ nên cô dự định tới nghĩa trang độ hóa cho nàng trước khi cô gái chết được bảy ngày. Thế nhưng khi tới mới phát hiện trong thi thể không có hồn phách, cô cho rằng đã tiêu tán hết. Bởi vì nơi này và nghĩa trang đều không phải là nơi hiện trường án mạng đầu tiên nàng kia chết nên cho dù trước bảy ngày quỷ hồn không tan hết thì cũng sẽ không lưu lại ở hai nơi này, mà là ở nơi nàng ta chết. Nhưng chút hồn còn lại này căn bản không thể ngưng tụ, cũng không có khả năng hại người, Dạ Dao Quang cũng sẽ không truy cứu tiếp chuyện này.
"Ừm." Ôn Đình Trạm gật đầu:
"Ngày trước ta đã thấy một chuyện mượn xác hoàn hồn."
Toàn thân Dạ Dao Quang lập tức cứng ngắc, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm. Thật ra ánh mắt cô nhìn Ôn Đình Trạm sợ đến mức đờ đẫn. Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Ôn Đình Trạm vội vàng nắm lấy tay cô: "Dao Dao, nàng sao vậy?"
Đầu ngón tay cô cũng lành lạnh, mượn xác hoàn hồn, không phải cô cũng từng như vậy sao?
Ôn Đình Trạm chớp mắt kịp phản ứng, cậu giơ tay ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ nhàng mái tóc của cô: "Là ta không tốt, ta không nên ăn nói hàm hồ."
"Chàng nói không sai, thế gian này thực sự đúng là có chuyện mượn xác hoàn hồn vừa nói, mà muội..."
"Dao Dao!" Đây là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm chặn ngang lời Dạ Dao Quang như vậy. Cậu đẩy cô ra, hai tay nắm lấy bả vai của cô và hơi cúi đầu, tròng mắt thâm trầm đen nhánh chăm chú nhìn cô:
"Dao Dao, thế gian này có rất nhiều chuyện. Có thể là bắt đầu giống nhau, nhưng không phải đều có cùng một kết thúc, mà có phân thiện ác. Nếu nàng như ác quỷ, nàng sao có thể bước đi giữa ban ngày ban mặt, nếu nàng như yêu ma, nàng sao có thể trảm yêu trừ ma tích lũy công đức?"
Dạ Dao Quang im lặng không nói.
"Dao Dao, là ta nói sai, nữ quỷ hiện giờ không phải mượn xác hoàn hồn, mà là chiếm đoạt thân xác." Ôn Đình Trạm trầm giọng giải thích rõ:
"Nếu không như vậy, sao nó vẫn là quỷ?"
"Trạm ca, chàng sớm biết muội không phải nàng ấy, lẽ nào chàng chưa bao giờ hoài nghi muội cũng cưỡng đoạt thân thể của nàng ấy sao?" Dạ Dao Quang giương mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm thản nhiên nhìn lại: "Dao Dao, nếu ta nói chưa bao giờ, đích thị là lừa dối nàng. Đầu tiên đúng là ta đã nghĩ như vậy, có thể sau khi nàng và ta ở chung ngày càng hiểu rõ nhau, ta biết nàng sẽ không… nàng tuyệt đối sẽ không chiếm đoạt thân thể người sống. Cho dù nàng là người nào thì quan điểm sống của nàng đều sẽ không như vậy."
Những lời này làm trái tim Dạ Dao Quang xúc động sâu sắc, cô đưa tay vuốt lên khuôn mặt của Ôn Đình Trạm:
"Trạm ca, chàng nhớ kỹ hôm nay chàng tin tưởng muội như vậy, sau này dù cho xảy ra chuyện gì, chàng cũng đều phải tin tưởng muội như thế, bằng không muội nhất định sẽ ra đi..."
Ôn Đình Trạm mạnh mẽ ngăn lời Dạ Dao Quang, cắn nhẹ bờ môi cô: "Không cho phép nàng nói ra đi, vĩnh viễn không cho phép."
Ôn Đình Trạm giống như một đứa trẻ quật cường vô cùng cáu kỉnh, làm Dạ Dao Quang không khỏi vui vẻ. Cô đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên mặt biến sắc, ôm Ôn Đình Trạm nhanh chóng lắc mình ẩn phía sau cây, khí ngũ hành toàn thân tỏa ra bao trùm Ôn Đình Trạm ở trong đó.
Vừa đúng lúc này, một bóng người bay tới, là một người con gái mặc trang phục nữ sinh, nữ tử này tuy tóc rối bù nhưng lúc gió vén mái tóc dài của nàng lên, Dạ Dao Quang vẫn thấy rõ dung nhan của nàng. Đó chính là thiếu nữ lúc đầu cô cứu dưới sông, lúc đó cô không có cảm giác nữ quỷ này đã bám vào trên người của nàng ấy. Lúc này thấy chân nàng bay đi không chạm đất, đồng thời ở sâu trong đôi mắt hiện lên huyết quang, ánh mắt không khỏi phát lạnh.
Nữ quỷ kia lại xoay người vượt qua tường vây. Thảo nào nó có thể hại nhiều học trò như vậy, chính là hẹn gặp bên sông Tương Tư, đoán chừng những học trò đó còn chỉ coi chuyện xảy ra là một giấc mộng ướt át.
Dạ Dao Quang nhanh chóng lách mình ra, cổ tay cô vừa chuyển động, lòng bàn tay vung lên. Một chuỗi lá bùa bay ra ngoài, dính trên tường học viện, sau đó cô kéo Ôn Đình Trạm tung người bay qua. Lúc này nữ quỷ kia mới phát hiện ra Dạ Dao Quang, bỗng nhiên xoay người đối mặt với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
Nhìn thấy Dạ Dao Quang, nữ quỷ này lập tức kinh ngạc, nó lách mình muốn chạy trốn nhanh chóng. Tốc độ của Dạ Dao Quang còn nhanh hơn nó, cô bay vọt lên chỉ đạp hờ trong hư không vài cái đã đuổi kịp nó. Giữa không trung thân thể cô vặn một cái, đá một cước về phía nữ quỷ. Nữ quỷ lập tức dừng lại đan chéo hai tay, cánh tay đỡ một cước kia của Dạ Dao Quang nên lùi về phía sau mấy bước. Dạ Dao Quang xoay người bình tĩnh rơi xuống.
"Ngươi không phải đối thủ của ta, hãy tự mình ra khỏi thân thể cô nương này, ta có thể siêu độ cho ngươi." Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng nhìn nữ quỷ.
"Ha, ta thực sự không phải là đối thủ của ngươi, ngươi có giỏi thì đánh ta ra khỏi cơ thể nàng ta xem!" Nữ quỷ kia nhìn Dạ Dao Quang có chút phách lối.
"Ngươi nghĩ ta không dám?" Dạ Dao Quang nheo mắt, hai tay mở ra, hai lá bùa đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay của cô, tự động bốc cháy.
Cô bấm đầu ngón tay niệm thần chú biến ảo, lá bùa bị đốt cháy hiện ra hai ngọn lửa lại giao nhau biến thành một chiếc roi lửa từ đầu ngón tay của Dạ Dao Quang kéo dài ra. Lấy tay làm chuôi roi, Dạ Dao Quang vung lên roi lửa nhỏ dài quất về phía nữ quỷ.
/1483
|