Mỗi một người đều có một trái tim thích cái đẹp, chẳng lẽ thời niên thiếu Hư Cốc chân quân chưa từng ái mộ nhan sắc sao?” Cô không tin trên đời này lại có người không bị dung nhan mê hoặc, dù đối diện cái đẹp chỉ cảm thấy kinh ngạc một chút thôi thì cũng là lẽ thường tình, tuy không phải ai cũng mê đắm nhưng mọi người cũng sẽ thầm khen.
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến ánh mắt của Hư Cốc chân quân có chút dao động nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Dạ Dao Quang không nhìn thấy mà chỉ thấy Hư Cốc chân quân không thèm để ý: “Nếu ta đây là người nông cạn như vậy thì sao có thể đạt đến tu vi hiện tại?”
“Ái chà chà, quả nhiên ông cho rằng tu vi của ta thấp thì ta không biết gì sao?” Vẻ mặt Dạ Dao Quang học theo Hư Cốc chân quân.
“Thường thì đằng sau những thành tựu to lớn chính là sự tôi luyện với gian khổ cực lớn”.
“Mồm mép con bé này thật lợi hại!” Hư Cốc chân quân hừ lạnh một tiếng.
“Sư huynh và Dạ cô nương đúng thật là có duyên!” Thiên Cơ chân quân đột nhiên cười nói.
Nếu lời này không phải do Thiên Cơ chân quân nói ra thì Dạ Dao Quang xác định lúc này sẽ tuôn ra hai chữ nghiệt duyên. Nhưng đã là Thiên Cơ chân quân nói nên Dạ Dao Quang cũng đành chỉ cười trừ.
“Thiên Cơ chân quân”. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tiến lên hành lễ, điều khác biệt là Dạ Dao Quang không phản ứng gì với Hư Cốc chân quân còn Ôn Đình Trạm vẫn hành lễ với Hư Cốc chân quân.
“Không biết Ôn cư sĩ đến tìm bần đạo là có chuyện gì?” Thiên Cơ chân quân đợi Ôn Đình Trạm ngồi xuống rồi mới hỏi.
“Thiên Cơ chân quân là bán tiên, trong lòng tiểu tử nghĩ gì chắc chắn sẽ không qua được mắt thần của Thiên Cơ chân quân”. Ôn Đình Trạm khiêm tốn lễ độ.
“Người bán tiên thì cũng chỉ là người mà thôi, là người thì đâu thể biết hết mọi thứ? Nếu không thì những thách đố ở địa cung, e là bần đạo đã phá giải được!” Thiên Cơ chân quân cười nói.
“Tiểu tử đừng pha trò nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra!” Hư Cốc chân quân không nhịn được phất tay.
“Phá giải được địa cung chẳng qua cũng chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi!” Ôn Đình Trạm nhìn Hư Cốc chân quân lễ phép gật đầu, sau đó nói:
“Thực ra không dám giấu, tiểu tử và hôn thê hôm nay đến đây chỉ vì đá Nữ Oa thôi!”
“Vân gia có rất nhiều người muốn đoạt bằng được đá Nữ Oa!” Ánh mắt Hư Cốc chân quân nhìn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm một lượt.
“Vân gia đến đây lần này trừ Vân Dậu đạo quân thì còn có một vị chân nhân Đại Thừa kỳ nữa”.
“Không biết Hư Cốc chân quân muốn có được vật gì ở địa cung?” Dạ Dao Quang còn chưa lên tiếng mà Ôn Đình Trạm đã lên tiếng hỏi.
“Ái chà, tên tiểu tử nhà ngươi có chủ ý quỷ quái thật đấy, không chỉ tác động tới Thiên Cơ sư đệ mà đến cả lão gia ta đây cũng không buông tha?” Hư Cốc chân quân giương lông mày trắng như tuyết lên.
“Chân quân là cao nhân đắc đạo, hà tất phải tính toán chi li như vậy. Chân quân nghĩ xem nếu không phải vì yêu thích hòn đá vỡ kia thì tiểu tử và Dao Dao cũng không cần chân quân giúp đỡ bảo vệ chúng ta. Nếu chân quân có thể giúp chúng ta có được đá Nữ Oa thì tiểu tử ta nhất định sẽ mở cửa lớn địa cung cho chân quân, chỉ là mỗi người tự lựa chọn những gì mình cần mà thôi!” Ôn Đình Trạm nói.
“Ngươi...” Bị Ôn Đình Trạm lấy nguyên lời của mình chặn lại, Hư Cốc chân quân tức đến mức râu bạc dựng đứng cả lên, giơ tay lên chỉ về phía Ôn Đình Trạm.
“Tiểu tử nhà ngươi có lòng bảo vệ cho con nha đầu kia, lão gia ta lần đầu tiên trông thấy trong suốt năm trăm năm nay!”
Chỉ là nói đùa với nha đầu kia hai câu không hay thôi mà tên tiểu tử này đã bao che như là xem thường hắn vậy!
“Là đàn ông ở trên đời mà đến cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì làm gì còn mặt mũi nào sống trên đời nữa!” Ôn Đình Trạm nói rất thản nhiên, cậu thừa nhận cậu là một người nhỏ mọn, chỉ cần ai nói với bảo bối trong lòng cậu một câu không tốt thôi thì cậu nhất định sẽ trả lại đủ.
Khuôn mặt Dạ Dao Quang ngồi cạnh Ôn Đình Trạm bỗng đỏ bừng lên.
“Haiz! Nếu như lão gia ta không đồng ý thì ngươi tính sao?” Hư Cốc chân quân hừ lạnh nói.
Ôn Đình Trạm vẫn cười ôn hòa khiêm tốn nhã nhặn:
“Chân quân đã gặp qua biết bao kiểu người trên đời rồi, chỉ sợ còn thoát khỏi lẽ đời hơn Thiên Cơ chân quân. Thiên Cơ chân quân còn buồn phiền vì duyên sinh quan, chân quân lại là người cô độc một thân một mình, cho dù bảo khí thập phương thì cũng không màng đến để cho vạn sự tùy duyên. Những người như chân quân không so đo với người thế tục, vậy mà lại cố chấp với địa cung như vậy, không tiếc hạ thấp địa vị của mình mà chủ động hiện thân trước mặt hai người bọn ta. Ta nghĩ việc đến địa cung này đối với chân quân mà nói là việc không thể tránh khỏi. Hơn nữa tiểu tử ta to gan nghĩ rằng trên đời này việc có thể lay động chân quân chắc chỉ có thể là độ kiếp phi tiên, không biết số tuổi thọ độ kiếp của chân quân là còn bao nhiêu? Liệu chân quân có thể chờ được nữa không?”
Trong lòng Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái lên, đòn công kích này rất tốt. Thực ra phần lớn người tu luyện đều muốn được vượt qua cả trường thọ, nếu đúng thật là như vậy thì con đường tu luyện để trường thọ cũng sẽ không tàn lụi như kiếp trước, tuy cũng là do khí ngũ hành càng ngày càng thiếu hụt. Nhưng thực ra một người ở Kim Đan kỳ cũng chỉ tăng thêm hai mươi lăm năm vào tuổi thọ vốn có, tương tự thì ở Nguyên Anh kỳ sẽ là năm mươi năm, Hóa Thần kỳ là một trăm năm, Luyện Hư kỳ là hai trăm năm, Phân Thần kỳ là ba trăm năm, cứ thế mà suy ra những cấp tiếp theo. Độ Kiếp kỳ cũng như thế mà tăng thêm sáu trăm năm tuổi thọ, chuyện này cũng không được tính là thời gian thọ nguyên hao tổn để làm trái với lẽ trời. Hư Cốc chân quân đã hơn năm trăm tuổi và cũng đã gần sáu trăm tuổi rồi, cách giới hạn lớn nhất cũng không xa nữa. Hơn nữa ông ấy bước vào Độ Kiếp kỳ e là đã lâu rồi nên rất có khả năng muốn thăng thiên nên mới muốn vào địa cung gấp như vậy.
“Xứng đáng là…”
“Ôn cư sĩ đúng là người có con mắt tinh tường!” Hư Cốc chân quân đang định nói gì đó thì lại bị Thiên Cơ chân quân ngăn lại.
“Ôn cư sĩ đã phân tích thế cục thấu đáo đến vậy, chi bằng nói thử xem Ôn cư sĩ có cao kiến gì?”
Ôn Đình Trạm đã chỉ ra được Thiên Cơ chân quân đang buồn phiền vì duyên sinh quan, duyên sinh quan là trách nhiệm của Thiên Cơ chân quân nên tất nhiên ông sẽ không thể khiến duyên sinh quan bị hủy diệt được, càng không có ý định thay đổi duyên sinh quan, như vậy thì không thể để địa cung bị hủy được.
“Địa cung lớn như vậy, quả thực không thể đo hết được, có nhiều bảo vật đủ khiến cửu tông thập môn mất hết lý trí. Mà địa cung luôn có nguy hiểm rình rập ở khắp nơi, chỗ nào cũng có sát khí. Nếu như rắn mất đầu thì ắt sẽ làm tổn hại đến căn cơ của Côn Lôn”. Ôn Đình Trạm nghiêm túc nói:
“Từ trước đến nay cửu tông thập môn đều do Phiêu Mạc Tiên tông đứng đầu, thói quen đã có từ ngàn năm nay nên rất khó có thể thay đổi”.
“Ôn cư sĩ cho rằng ai mới có thể đảm nhiện trọng trách dẫn đầu nặng nề này?” Thiên Cơ chân quân đã hiểu Ôn Đình Trạm không đồng ý để Phiêu Mạc Tiên tông dẫn đầu.
“Thiên Cơ chân quân đã có lời trước, duyên sinh quan lần này không đặt chân đến địa cung, chức vụ quan trọng như vậy tất nhiên nên để người có năng lực và bản lĩnh đảm nhiệm rồi. Hư Cốc chân quân đã hướng về địa cung như vậy thì ông ấy có thể đảm nhận trọng trách nặng nề này!” Ôn Đình Trạm nói.
“Nhóc con ngươi đã tính xong đâu vào đấy rồi!” Mắt Hư Cốc chân quân đảo một vòng.
“Ngươi phải biết là tiền tài mới khiến lòng người dao động, nếu địa cung có vô số trân bảo thì đến lúc đó lão gia ta đây cũng chưa chắc kiểm soát được bọn họ”.
“Người không nghe lời của người khác, đến khi nếm đủ khổ cực rồi thì tự khắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi!” Ôn Đình Trạm cười.
“Tiểu tử tuy không phải là người tu luyện nhưng lại vào địa cung, nhất định có thể giúp đỡ chân quân, không màng đại cục!”
Cậu nói rất nhẹ nhàng, giọng nói không nhanh cũng không chậm nhưng lại mang một khí thế nắm chắc thiên hạ.
“Có khí thế!” Ánh mắt Hư Cốc chân quân lộ rõ vẻ tán thưởng, sau khi thu lại ánh mắt ấy thì lại thở dài, chỉ có điều rất nhanh sau đó đã che giấu lại.
“Như vậy là mọi người đang lợi dụng lão gia ta, khiến ta không thể nói ra một chữ không, cả đời này lão gia ta đây mấy trăm năm trước cũng chỉ chịu ấm ức trước mặt của sư phụ…” Nói xong Hư Cốc chân quân dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Dạ Dao Quang.
“Cứ coi bọn họ khuất phục lão gia ta đây chỉ vì lạm dụng uy quyền của ta, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, lão gia ta sao có thể thay các ngươi cướp đá Nữ Oa từ tay Vân Lạp đây?”
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến ánh mắt của Hư Cốc chân quân có chút dao động nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Dạ Dao Quang không nhìn thấy mà chỉ thấy Hư Cốc chân quân không thèm để ý: “Nếu ta đây là người nông cạn như vậy thì sao có thể đạt đến tu vi hiện tại?”
“Ái chà chà, quả nhiên ông cho rằng tu vi của ta thấp thì ta không biết gì sao?” Vẻ mặt Dạ Dao Quang học theo Hư Cốc chân quân.
“Thường thì đằng sau những thành tựu to lớn chính là sự tôi luyện với gian khổ cực lớn”.
“Mồm mép con bé này thật lợi hại!” Hư Cốc chân quân hừ lạnh một tiếng.
“Sư huynh và Dạ cô nương đúng thật là có duyên!” Thiên Cơ chân quân đột nhiên cười nói.
Nếu lời này không phải do Thiên Cơ chân quân nói ra thì Dạ Dao Quang xác định lúc này sẽ tuôn ra hai chữ nghiệt duyên. Nhưng đã là Thiên Cơ chân quân nói nên Dạ Dao Quang cũng đành chỉ cười trừ.
“Thiên Cơ chân quân”. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tiến lên hành lễ, điều khác biệt là Dạ Dao Quang không phản ứng gì với Hư Cốc chân quân còn Ôn Đình Trạm vẫn hành lễ với Hư Cốc chân quân.
“Không biết Ôn cư sĩ đến tìm bần đạo là có chuyện gì?” Thiên Cơ chân quân đợi Ôn Đình Trạm ngồi xuống rồi mới hỏi.
“Thiên Cơ chân quân là bán tiên, trong lòng tiểu tử nghĩ gì chắc chắn sẽ không qua được mắt thần của Thiên Cơ chân quân”. Ôn Đình Trạm khiêm tốn lễ độ.
“Người bán tiên thì cũng chỉ là người mà thôi, là người thì đâu thể biết hết mọi thứ? Nếu không thì những thách đố ở địa cung, e là bần đạo đã phá giải được!” Thiên Cơ chân quân cười nói.
“Tiểu tử đừng pha trò nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra!” Hư Cốc chân quân không nhịn được phất tay.
“Phá giải được địa cung chẳng qua cũng chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi!” Ôn Đình Trạm nhìn Hư Cốc chân quân lễ phép gật đầu, sau đó nói:
“Thực ra không dám giấu, tiểu tử và hôn thê hôm nay đến đây chỉ vì đá Nữ Oa thôi!”
“Vân gia có rất nhiều người muốn đoạt bằng được đá Nữ Oa!” Ánh mắt Hư Cốc chân quân nhìn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm một lượt.
“Vân gia đến đây lần này trừ Vân Dậu đạo quân thì còn có một vị chân nhân Đại Thừa kỳ nữa”.
“Không biết Hư Cốc chân quân muốn có được vật gì ở địa cung?” Dạ Dao Quang còn chưa lên tiếng mà Ôn Đình Trạm đã lên tiếng hỏi.
“Ái chà, tên tiểu tử nhà ngươi có chủ ý quỷ quái thật đấy, không chỉ tác động tới Thiên Cơ sư đệ mà đến cả lão gia ta đây cũng không buông tha?” Hư Cốc chân quân giương lông mày trắng như tuyết lên.
“Chân quân là cao nhân đắc đạo, hà tất phải tính toán chi li như vậy. Chân quân nghĩ xem nếu không phải vì yêu thích hòn đá vỡ kia thì tiểu tử và Dao Dao cũng không cần chân quân giúp đỡ bảo vệ chúng ta. Nếu chân quân có thể giúp chúng ta có được đá Nữ Oa thì tiểu tử ta nhất định sẽ mở cửa lớn địa cung cho chân quân, chỉ là mỗi người tự lựa chọn những gì mình cần mà thôi!” Ôn Đình Trạm nói.
“Ngươi...” Bị Ôn Đình Trạm lấy nguyên lời của mình chặn lại, Hư Cốc chân quân tức đến mức râu bạc dựng đứng cả lên, giơ tay lên chỉ về phía Ôn Đình Trạm.
“Tiểu tử nhà ngươi có lòng bảo vệ cho con nha đầu kia, lão gia ta lần đầu tiên trông thấy trong suốt năm trăm năm nay!”
Chỉ là nói đùa với nha đầu kia hai câu không hay thôi mà tên tiểu tử này đã bao che như là xem thường hắn vậy!
“Là đàn ông ở trên đời mà đến cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì làm gì còn mặt mũi nào sống trên đời nữa!” Ôn Đình Trạm nói rất thản nhiên, cậu thừa nhận cậu là một người nhỏ mọn, chỉ cần ai nói với bảo bối trong lòng cậu một câu không tốt thôi thì cậu nhất định sẽ trả lại đủ.
Khuôn mặt Dạ Dao Quang ngồi cạnh Ôn Đình Trạm bỗng đỏ bừng lên.
“Haiz! Nếu như lão gia ta không đồng ý thì ngươi tính sao?” Hư Cốc chân quân hừ lạnh nói.
Ôn Đình Trạm vẫn cười ôn hòa khiêm tốn nhã nhặn:
“Chân quân đã gặp qua biết bao kiểu người trên đời rồi, chỉ sợ còn thoát khỏi lẽ đời hơn Thiên Cơ chân quân. Thiên Cơ chân quân còn buồn phiền vì duyên sinh quan, chân quân lại là người cô độc một thân một mình, cho dù bảo khí thập phương thì cũng không màng đến để cho vạn sự tùy duyên. Những người như chân quân không so đo với người thế tục, vậy mà lại cố chấp với địa cung như vậy, không tiếc hạ thấp địa vị của mình mà chủ động hiện thân trước mặt hai người bọn ta. Ta nghĩ việc đến địa cung này đối với chân quân mà nói là việc không thể tránh khỏi. Hơn nữa tiểu tử ta to gan nghĩ rằng trên đời này việc có thể lay động chân quân chắc chỉ có thể là độ kiếp phi tiên, không biết số tuổi thọ độ kiếp của chân quân là còn bao nhiêu? Liệu chân quân có thể chờ được nữa không?”
Trong lòng Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái lên, đòn công kích này rất tốt. Thực ra phần lớn người tu luyện đều muốn được vượt qua cả trường thọ, nếu đúng thật là như vậy thì con đường tu luyện để trường thọ cũng sẽ không tàn lụi như kiếp trước, tuy cũng là do khí ngũ hành càng ngày càng thiếu hụt. Nhưng thực ra một người ở Kim Đan kỳ cũng chỉ tăng thêm hai mươi lăm năm vào tuổi thọ vốn có, tương tự thì ở Nguyên Anh kỳ sẽ là năm mươi năm, Hóa Thần kỳ là một trăm năm, Luyện Hư kỳ là hai trăm năm, Phân Thần kỳ là ba trăm năm, cứ thế mà suy ra những cấp tiếp theo. Độ Kiếp kỳ cũng như thế mà tăng thêm sáu trăm năm tuổi thọ, chuyện này cũng không được tính là thời gian thọ nguyên hao tổn để làm trái với lẽ trời. Hư Cốc chân quân đã hơn năm trăm tuổi và cũng đã gần sáu trăm tuổi rồi, cách giới hạn lớn nhất cũng không xa nữa. Hơn nữa ông ấy bước vào Độ Kiếp kỳ e là đã lâu rồi nên rất có khả năng muốn thăng thiên nên mới muốn vào địa cung gấp như vậy.
“Xứng đáng là…”
“Ôn cư sĩ đúng là người có con mắt tinh tường!” Hư Cốc chân quân đang định nói gì đó thì lại bị Thiên Cơ chân quân ngăn lại.
“Ôn cư sĩ đã phân tích thế cục thấu đáo đến vậy, chi bằng nói thử xem Ôn cư sĩ có cao kiến gì?”
Ôn Đình Trạm đã chỉ ra được Thiên Cơ chân quân đang buồn phiền vì duyên sinh quan, duyên sinh quan là trách nhiệm của Thiên Cơ chân quân nên tất nhiên ông sẽ không thể khiến duyên sinh quan bị hủy diệt được, càng không có ý định thay đổi duyên sinh quan, như vậy thì không thể để địa cung bị hủy được.
“Địa cung lớn như vậy, quả thực không thể đo hết được, có nhiều bảo vật đủ khiến cửu tông thập môn mất hết lý trí. Mà địa cung luôn có nguy hiểm rình rập ở khắp nơi, chỗ nào cũng có sát khí. Nếu như rắn mất đầu thì ắt sẽ làm tổn hại đến căn cơ của Côn Lôn”. Ôn Đình Trạm nghiêm túc nói:
“Từ trước đến nay cửu tông thập môn đều do Phiêu Mạc Tiên tông đứng đầu, thói quen đã có từ ngàn năm nay nên rất khó có thể thay đổi”.
“Ôn cư sĩ cho rằng ai mới có thể đảm nhiện trọng trách dẫn đầu nặng nề này?” Thiên Cơ chân quân đã hiểu Ôn Đình Trạm không đồng ý để Phiêu Mạc Tiên tông dẫn đầu.
“Thiên Cơ chân quân đã có lời trước, duyên sinh quan lần này không đặt chân đến địa cung, chức vụ quan trọng như vậy tất nhiên nên để người có năng lực và bản lĩnh đảm nhiệm rồi. Hư Cốc chân quân đã hướng về địa cung như vậy thì ông ấy có thể đảm nhận trọng trách nặng nề này!” Ôn Đình Trạm nói.
“Nhóc con ngươi đã tính xong đâu vào đấy rồi!” Mắt Hư Cốc chân quân đảo một vòng.
“Ngươi phải biết là tiền tài mới khiến lòng người dao động, nếu địa cung có vô số trân bảo thì đến lúc đó lão gia ta đây cũng chưa chắc kiểm soát được bọn họ”.
“Người không nghe lời của người khác, đến khi nếm đủ khổ cực rồi thì tự khắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi!” Ôn Đình Trạm cười.
“Tiểu tử tuy không phải là người tu luyện nhưng lại vào địa cung, nhất định có thể giúp đỡ chân quân, không màng đại cục!”
Cậu nói rất nhẹ nhàng, giọng nói không nhanh cũng không chậm nhưng lại mang một khí thế nắm chắc thiên hạ.
“Có khí thế!” Ánh mắt Hư Cốc chân quân lộ rõ vẻ tán thưởng, sau khi thu lại ánh mắt ấy thì lại thở dài, chỉ có điều rất nhanh sau đó đã che giấu lại.
“Như vậy là mọi người đang lợi dụng lão gia ta, khiến ta không thể nói ra một chữ không, cả đời này lão gia ta đây mấy trăm năm trước cũng chỉ chịu ấm ức trước mặt của sư phụ…” Nói xong Hư Cốc chân quân dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Dạ Dao Quang.
“Cứ coi bọn họ khuất phục lão gia ta đây chỉ vì lạm dụng uy quyền của ta, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, lão gia ta sao có thể thay các ngươi cướp đá Nữ Oa từ tay Vân Lạp đây?”
/1483
|