“Dựa vào bản lĩnh của mình?” Trường Diên đạo tôn cười cười.
“Địa cung này ở bên dưới Côn Lôn, không phải Phiêu Miểu Phong, Vân Lạp sư huynh đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy rồi.”
“Trường Diên sư đệ, cũng không phải ta không niệm tình duyên sinh quan, kỳ thực trên thế gian này có bao nhiêu người có thể duy trì bình tĩnh tự chủ trước kho báu thiên địa? Hiện tại mặc dù tu vi của ta trên mọi người nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nhân đơn lực mỏng, sao có thể cùng lúc quản được hơn hai trăm người?” Vân Lạp mặt không đổi sắc nói.
“Nếu tự biết vô năng, việc gì phải xuất đầu?” Hư Cốc thuận tay ném vỏ trái cây đang cầm trên tay, lạnh lùng nói.
Nếu là người khác, Vân Lạp chắc chắn đã tức đến nổi bão, nhưng người nói là Hư Cốc, ông ta cũng chỉ có thể nhịn xuống: “Vậy xin Hư Cốc chân quân chỉ giáo, như thế nào mới có thể chu toàn?”
“Ngươi thật sự muốn lão nhân nói?” Hư Cốc liếc mắt:
“Chu toàn sao, lão nhân thật sự có một cách. Chi bằng để lão nhân tự mình đi xuống địa cung một vòng, mấy thứ đó đều lấy ra phân cho các ngươi. Lão nhân sống mấy trăm năm, vật gì mà chưa từng thấy qua, chung quy cũng không cần đoạt mấy thứ này cùng đám con nít các ngươi. Như vậy vừa bảo vệ núi Côn Lôn, lại đỡ mất công các ngươi đi một chuyến, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?”
Mọi người: “…”
Đẹp, đẹp đến như người là cùng chứ gì.
Bọn họ thật sự muốn biết địa cung có những bảo bối gì. Nhưng so với bảo bối, quan trọng hơn là khi tiến vào địa cung rồi, có thể tìm được cách phi thăng hay không, hoặc có thể đạt được cơ duyên ngộ đạo, hoặc có thể nhận được tiên linh thanh tẩy ẩn dưới địa cung hay không. Đây chẳng phải là bao nhiêu bảo bối cũng không đổi được sao? Nếu không phải vì cái này, vì sao đã biết rõ địa cung nguy hiểm trùng trùng mà vẫn bon chen chạy xô vào như lũ vịt?
Bọn họ cũng không tin Hư Cốc - người còn thiếu một cước là bước vào cửa phi thăng này lấy được phương pháp sẽ nói cho bọn họ biết. Nói không chừng còn chưa ra đến nơi ông đã phi thăng rồi, đến lúc đó bọn họ tìm ai khóc?
“Đa tạ chân quân suy nghĩ vì bọn ta, mặc dù cơ duyên đúng là khó có được, bọn ta tuy bất tài nhưng cũng muốn tận mắt nhìn một lần địa cung. Tránh cho việc này lại trở thành nỗi niềm tiếc nuối trong cuộc đời.” Lúc này giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên. Dạ Dao Quang nhìn một chút, người này ngồi bên cạnh Thương Quân Nguyệt, ngũ quan rất cương nghị, tuy dáng dấp không hề giống Thương Quân Nguyệt nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy đây hẳn là phụ thân của Thương Quân Nguyệt.
“Liêm Súc sư đệ nói phải, bảo vật chỉ xếp thứ hai, thứ bọn ta muốn xem là địa cung tiền bối để lại rốt cuộc có quang cảnh như thế nào.” Qua Vụ hải, vị lão nhân ngày trước nói với Qua Vô Âm chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài kia cũng nói.
Hai người này đều có vẻ quang minh lỗi lạc, hơn nữa lời bọn họ nói nhận được sự tán thành của tất cả mọi người, nhao nhao gật đầu phụ họa. Hơn nữa, không phải bọn họ già mồm, cũng không phải hoài nghi Hư Cốc chân quân che giấu thứ tốt gì, mà xác thực là muốn đi vào địa cung xem một chút. Người tu luyện rất nhiều thứ cũng phải dựa vào chính mình, đây là cơ hội vạn năm mới gặp, nếu không phải bởi vì tông môn trưởng lão và tông chủ môn chủ của bọn họ đều đang bế quan thì đều sẽ đích thân đến đây, huống chi là bọn họ.
“Mọi người tới đây lần này có hơn hai trăm người, nếu cùng một lúc tiến vào địa cung, nhiều người tay chân hỗn tạp ta tạm thời không nói. Nếu như liên hợp lại lực lượng của mọi người, phá huỷ địa cung, toàn bộ núi Côn Lôn chịu liên lụy, vậy người chịu toàn bộ tổn thất chỉ có duyên sinh quan chúng ta?” Trường Diên đạo tôn lạnh lùng nói.
“Núi Côn Lôn là đại long mạch, người nào gánh chịu nổi trách nhiệm?”
Một câu hỏi khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Đại long mạch núi Côn Lôn là tổ tiên của toàn bộ long mạch trên thiên hạ. Bình thường, long mạch tổn thương cũng phải gặp kiếp nạn, nếu vô ý làm hại tới đại long mạch núi Côn Lôn, ai có thể kham nổi trách nhiệm này. Bọn họ cũng không nghi ngờ đây là duyên sinh quan muốn đe dọa bọn họ mà nói như vậy. Tôn kính, tin tưởng và bội phục đối với duyên sinh quan đã khắc sâu trong xương tủy của bọn họ.
Chớp mắt tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ cũng không thể đảm bảo rằng sau khi vào địa cung sẽ không động thủ. Ở địa cung sát khí mai phục tứ phương, nếu rơi vào khốn cảnh, chẳng lẽ muốn bọn họ giơ tay chịu trói? Cứ coi như lý trí của bọn họ có thể làm được đi, nhưng vào thời khắc thực sự phải đối mặt với uy hiếp liên quan đến sinh tử cũng chưa chắc có thể khắc chế bản năng mình phản kích.
“Đệ tử có một sách lược muốn dâng cho chân quân.” Lúc này Mạch Khâm đứng lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía Mạch Khâm.
“Mạch thiếu tông chủ mời nói.” Thiên Cơ chân quân đáp.
“Địa cung nguy hiểm trùng điệp, chúng ta xuống địa cung luôn phải tính toán vì an nguy, cũng không thể như rắn mất đầu. Chi bằng lúc đó bầu ra một vị đức cao vọng trọng, tu vi cực cao tới dẫn dắt mọi người. Sau khi xuống địa cung, mọi người tuân theo lời thề phải răm rắp nghe theo lời người đó. Tương tự như vậy, trước khi xuống địa cung, bất luận là người phương nào dẫn dắt cũng phải lập lời thề, bất kể địa cung xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải lấy an nguy của mọi người làm đầu, đây là điều thứ nhất.”
Mạch Khâm chậm rãi nói đến đây, mọi người suy nghĩ một chút liền thấy có thể chấp nhận, song phương cùng nhau lập lời thề, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Thứ hai, hành trình địa cung là cơ hội nghìn năm khó gặp. Có thể xuống phía dưới đại long mạch Côn Lôn, mong chư vị chớ lấy tư lợi làm đầu. Đệ tử thấy nhân số các môn phái không đồng đều, để công bằng mỗi môn phái chọn ra ba người vào địa cung. Bảo vật bên trong địa cung sẽ chia đều cho mỗi môn phái. Đệ tử hiểu được chư vị đều chỉ muốn đến nhìn một chút cho vui, nhưng mỗi người đều tự hiểu thiên phú của bản thân, tội gì chỉ vì một chút góp vui mà hại người hại mình? Người có thể đi vào thì coi đó là duyên, không thể đi vào thì coi như vô duyên. Những sư huynh đệ muội của mọi người ở đây tất nhiên sẽ vì cảm kích sự khoan nhường của chư vị mà cố gấng tìm về vật tốt nhất cho chư vị.”
Mạch Khâm dứt lời, hành lễ với Thiên Cơ chân quân rồi mới ngồi xuống.
Người phía dưới cũng bắt đầu thấp giọng bàn bạc. Rất nhiều người cảm thấy như vậy là vô cùng công bằng, nhất là những môn phái không thuộc tam tông, thực lực của bọn họ vốn không sánh được. Khi tiến vào nếu gặp phải nguy hiểm gì bị người ta dùng làm tấm bia đỡ đạn cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Kiến nghị của Mạch Khâm chẳng những bảo đảm an toàn của bọn họ, còn đảm bảo cho bọn họ được chia một chén canh.
Xác thực như Mạch Khâm nói, bọn họ mặc dù rất muốn biết địa cung rốt cuộc có hình dạng gì, nhưng thiên phú bản thân mình ở mức nào thì bọn họ đều tự hiểu. Có thể có ngộ đạo hay không, có thể gặp gỡ cơ duyên hay không, trong lòng đều họ cũng đều có chút xác định. Ở lại bên ngoài, không tốn chút sức lực vẫn có thể có được bảo vật, kể ra cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Thấy bọn họ thương thảo cũng khá lâu rồi, Thiên Cơ chân quân mới hỏi: “Chư vị có gì dị nghị với những lời Mạch thiếu tông chủ nói không?”
Mười mấy tông môn liếc nhau, đồng thanh nói với Thiên Cơ chân quân: “Chúng ta hoàn toàn nhất trí.”
Thiên Cơ chân quân thấy Phiêu Mạc Tiên tông cũng không lên tiếng, vì vậy lại hỏi: “Vân trưởng lão có ý kiến gì nữa không?”
“Phương pháp này của Mạch thiếu tông chủ là sách lược vẹn toàn, đệ tử không có ý kiến gì khác. Chỉ có điều, vị thủ lĩnh dẫn người đi, nên đề cử thế nào mới phải?” Vân Lạp hỏi lại.
“Không phải lão nhân vừa đúng là người đó sao?” Hư Cốc chân quân vô cùng không khiêm tốn mở miệng.
Vân Lạp nghẹn lại, nhưng rõ ràng không có cách nào phản bác.
“Luận đức cao vọng trọng, tu vi cao thâm, đương nhiên không người nào có thể vượt qua chân quân.” Lúc này, người vẫn không lên tiếng là Vân Dậu chợt nói.
“Chỉ là chân quân đã độc lai độc vãng mấy trăm năm, lần này các đại môn phái cũng phải hơn năm sáu mươi người, chỉ sợ chân quân không thể chú ý chu toàn.”
Lời này cũng được tất cả mọi người âm thầm tán đồng, bọn họ đều là những người nghe truyền thuyết Hư Cốc chân quân mà lớn lên. Hư Cốc chân quân là hạng người gì, không nói mười phần mười hiểu biết, nhưng đại khái cũng có thể đoán được. Có vài người còn thật sự không dám giao phó tính mạng mình, mặc dù vị chân quân này lập lời thề cũng vẫn lo lắng.
“Địa cung này ở bên dưới Côn Lôn, không phải Phiêu Miểu Phong, Vân Lạp sư huynh đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy rồi.”
“Trường Diên sư đệ, cũng không phải ta không niệm tình duyên sinh quan, kỳ thực trên thế gian này có bao nhiêu người có thể duy trì bình tĩnh tự chủ trước kho báu thiên địa? Hiện tại mặc dù tu vi của ta trên mọi người nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nhân đơn lực mỏng, sao có thể cùng lúc quản được hơn hai trăm người?” Vân Lạp mặt không đổi sắc nói.
“Nếu tự biết vô năng, việc gì phải xuất đầu?” Hư Cốc thuận tay ném vỏ trái cây đang cầm trên tay, lạnh lùng nói.
Nếu là người khác, Vân Lạp chắc chắn đã tức đến nổi bão, nhưng người nói là Hư Cốc, ông ta cũng chỉ có thể nhịn xuống: “Vậy xin Hư Cốc chân quân chỉ giáo, như thế nào mới có thể chu toàn?”
“Ngươi thật sự muốn lão nhân nói?” Hư Cốc liếc mắt:
“Chu toàn sao, lão nhân thật sự có một cách. Chi bằng để lão nhân tự mình đi xuống địa cung một vòng, mấy thứ đó đều lấy ra phân cho các ngươi. Lão nhân sống mấy trăm năm, vật gì mà chưa từng thấy qua, chung quy cũng không cần đoạt mấy thứ này cùng đám con nít các ngươi. Như vậy vừa bảo vệ núi Côn Lôn, lại đỡ mất công các ngươi đi một chuyến, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?”
Mọi người: “…”
Đẹp, đẹp đến như người là cùng chứ gì.
Bọn họ thật sự muốn biết địa cung có những bảo bối gì. Nhưng so với bảo bối, quan trọng hơn là khi tiến vào địa cung rồi, có thể tìm được cách phi thăng hay không, hoặc có thể đạt được cơ duyên ngộ đạo, hoặc có thể nhận được tiên linh thanh tẩy ẩn dưới địa cung hay không. Đây chẳng phải là bao nhiêu bảo bối cũng không đổi được sao? Nếu không phải vì cái này, vì sao đã biết rõ địa cung nguy hiểm trùng trùng mà vẫn bon chen chạy xô vào như lũ vịt?
Bọn họ cũng không tin Hư Cốc - người còn thiếu một cước là bước vào cửa phi thăng này lấy được phương pháp sẽ nói cho bọn họ biết. Nói không chừng còn chưa ra đến nơi ông đã phi thăng rồi, đến lúc đó bọn họ tìm ai khóc?
“Đa tạ chân quân suy nghĩ vì bọn ta, mặc dù cơ duyên đúng là khó có được, bọn ta tuy bất tài nhưng cũng muốn tận mắt nhìn một lần địa cung. Tránh cho việc này lại trở thành nỗi niềm tiếc nuối trong cuộc đời.” Lúc này giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên. Dạ Dao Quang nhìn một chút, người này ngồi bên cạnh Thương Quân Nguyệt, ngũ quan rất cương nghị, tuy dáng dấp không hề giống Thương Quân Nguyệt nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy đây hẳn là phụ thân của Thương Quân Nguyệt.
“Liêm Súc sư đệ nói phải, bảo vật chỉ xếp thứ hai, thứ bọn ta muốn xem là địa cung tiền bối để lại rốt cuộc có quang cảnh như thế nào.” Qua Vụ hải, vị lão nhân ngày trước nói với Qua Vô Âm chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài kia cũng nói.
Hai người này đều có vẻ quang minh lỗi lạc, hơn nữa lời bọn họ nói nhận được sự tán thành của tất cả mọi người, nhao nhao gật đầu phụ họa. Hơn nữa, không phải bọn họ già mồm, cũng không phải hoài nghi Hư Cốc chân quân che giấu thứ tốt gì, mà xác thực là muốn đi vào địa cung xem một chút. Người tu luyện rất nhiều thứ cũng phải dựa vào chính mình, đây là cơ hội vạn năm mới gặp, nếu không phải bởi vì tông môn trưởng lão và tông chủ môn chủ của bọn họ đều đang bế quan thì đều sẽ đích thân đến đây, huống chi là bọn họ.
“Mọi người tới đây lần này có hơn hai trăm người, nếu cùng một lúc tiến vào địa cung, nhiều người tay chân hỗn tạp ta tạm thời không nói. Nếu như liên hợp lại lực lượng của mọi người, phá huỷ địa cung, toàn bộ núi Côn Lôn chịu liên lụy, vậy người chịu toàn bộ tổn thất chỉ có duyên sinh quan chúng ta?” Trường Diên đạo tôn lạnh lùng nói.
“Núi Côn Lôn là đại long mạch, người nào gánh chịu nổi trách nhiệm?”
Một câu hỏi khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Đại long mạch núi Côn Lôn là tổ tiên của toàn bộ long mạch trên thiên hạ. Bình thường, long mạch tổn thương cũng phải gặp kiếp nạn, nếu vô ý làm hại tới đại long mạch núi Côn Lôn, ai có thể kham nổi trách nhiệm này. Bọn họ cũng không nghi ngờ đây là duyên sinh quan muốn đe dọa bọn họ mà nói như vậy. Tôn kính, tin tưởng và bội phục đối với duyên sinh quan đã khắc sâu trong xương tủy của bọn họ.
Chớp mắt tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ cũng không thể đảm bảo rằng sau khi vào địa cung sẽ không động thủ. Ở địa cung sát khí mai phục tứ phương, nếu rơi vào khốn cảnh, chẳng lẽ muốn bọn họ giơ tay chịu trói? Cứ coi như lý trí của bọn họ có thể làm được đi, nhưng vào thời khắc thực sự phải đối mặt với uy hiếp liên quan đến sinh tử cũng chưa chắc có thể khắc chế bản năng mình phản kích.
“Đệ tử có một sách lược muốn dâng cho chân quân.” Lúc này Mạch Khâm đứng lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía Mạch Khâm.
“Mạch thiếu tông chủ mời nói.” Thiên Cơ chân quân đáp.
“Địa cung nguy hiểm trùng điệp, chúng ta xuống địa cung luôn phải tính toán vì an nguy, cũng không thể như rắn mất đầu. Chi bằng lúc đó bầu ra một vị đức cao vọng trọng, tu vi cực cao tới dẫn dắt mọi người. Sau khi xuống địa cung, mọi người tuân theo lời thề phải răm rắp nghe theo lời người đó. Tương tự như vậy, trước khi xuống địa cung, bất luận là người phương nào dẫn dắt cũng phải lập lời thề, bất kể địa cung xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải lấy an nguy của mọi người làm đầu, đây là điều thứ nhất.”
Mạch Khâm chậm rãi nói đến đây, mọi người suy nghĩ một chút liền thấy có thể chấp nhận, song phương cùng nhau lập lời thề, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Thứ hai, hành trình địa cung là cơ hội nghìn năm khó gặp. Có thể xuống phía dưới đại long mạch Côn Lôn, mong chư vị chớ lấy tư lợi làm đầu. Đệ tử thấy nhân số các môn phái không đồng đều, để công bằng mỗi môn phái chọn ra ba người vào địa cung. Bảo vật bên trong địa cung sẽ chia đều cho mỗi môn phái. Đệ tử hiểu được chư vị đều chỉ muốn đến nhìn một chút cho vui, nhưng mỗi người đều tự hiểu thiên phú của bản thân, tội gì chỉ vì một chút góp vui mà hại người hại mình? Người có thể đi vào thì coi đó là duyên, không thể đi vào thì coi như vô duyên. Những sư huynh đệ muội của mọi người ở đây tất nhiên sẽ vì cảm kích sự khoan nhường của chư vị mà cố gấng tìm về vật tốt nhất cho chư vị.”
Mạch Khâm dứt lời, hành lễ với Thiên Cơ chân quân rồi mới ngồi xuống.
Người phía dưới cũng bắt đầu thấp giọng bàn bạc. Rất nhiều người cảm thấy như vậy là vô cùng công bằng, nhất là những môn phái không thuộc tam tông, thực lực của bọn họ vốn không sánh được. Khi tiến vào nếu gặp phải nguy hiểm gì bị người ta dùng làm tấm bia đỡ đạn cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Kiến nghị của Mạch Khâm chẳng những bảo đảm an toàn của bọn họ, còn đảm bảo cho bọn họ được chia một chén canh.
Xác thực như Mạch Khâm nói, bọn họ mặc dù rất muốn biết địa cung rốt cuộc có hình dạng gì, nhưng thiên phú bản thân mình ở mức nào thì bọn họ đều tự hiểu. Có thể có ngộ đạo hay không, có thể gặp gỡ cơ duyên hay không, trong lòng đều họ cũng đều có chút xác định. Ở lại bên ngoài, không tốn chút sức lực vẫn có thể có được bảo vật, kể ra cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Thấy bọn họ thương thảo cũng khá lâu rồi, Thiên Cơ chân quân mới hỏi: “Chư vị có gì dị nghị với những lời Mạch thiếu tông chủ nói không?”
Mười mấy tông môn liếc nhau, đồng thanh nói với Thiên Cơ chân quân: “Chúng ta hoàn toàn nhất trí.”
Thiên Cơ chân quân thấy Phiêu Mạc Tiên tông cũng không lên tiếng, vì vậy lại hỏi: “Vân trưởng lão có ý kiến gì nữa không?”
“Phương pháp này của Mạch thiếu tông chủ là sách lược vẹn toàn, đệ tử không có ý kiến gì khác. Chỉ có điều, vị thủ lĩnh dẫn người đi, nên đề cử thế nào mới phải?” Vân Lạp hỏi lại.
“Không phải lão nhân vừa đúng là người đó sao?” Hư Cốc chân quân vô cùng không khiêm tốn mở miệng.
Vân Lạp nghẹn lại, nhưng rõ ràng không có cách nào phản bác.
“Luận đức cao vọng trọng, tu vi cao thâm, đương nhiên không người nào có thể vượt qua chân quân.” Lúc này, người vẫn không lên tiếng là Vân Dậu chợt nói.
“Chỉ là chân quân đã độc lai độc vãng mấy trăm năm, lần này các đại môn phái cũng phải hơn năm sáu mươi người, chỉ sợ chân quân không thể chú ý chu toàn.”
Lời này cũng được tất cả mọi người âm thầm tán đồng, bọn họ đều là những người nghe truyền thuyết Hư Cốc chân quân mà lớn lên. Hư Cốc chân quân là hạng người gì, không nói mười phần mười hiểu biết, nhưng đại khái cũng có thể đoán được. Có vài người còn thật sự không dám giao phó tính mạng mình, mặc dù vị chân quân này lập lời thề cũng vẫn lo lắng.
/1483
|