Lời nói của Ôn Đình Trạm luôn là dạng gió thổi mây bay như vậy, ngay chính con người của cậu cũng vậy, dường như cũng chẳng có bất kỳ sự sắc sảo nào, chẳng có bất kỳ tài cán gì. Thậm chí, từ trước đến nay cậu chưa nói một câu độc ác nào nhưng lại khiến người khác có chút không thở nổi.
"Nếu cậu đã quyết định như thế, ta cũng không nhiều lời nữa, ta đi chuẩn bị một chút." Trọng Nghiêu Phàm khẽ thở dài, sau đó rời đi.
Kì thực giờ khắc này, Dạ Dao Quang đã hiểu rõ lần thăm dò thứ hai của Đơn Cửu Từ, hắn ta muốn xem xem Ôn Đình Trạm trong tình hình tứ cố vô thân rõ ràng như vậy sẽ mang người nào theo. Người được đem theo, hoặc là người được Ôn Đình Trạm trọng dụng nhất, hoặc là người Ôn Đình Trạm có thể nhờ vả nhất. Bất luận là loại người nào đi nữa thì đều có thể được dùng như quân cờ đối phó với Ôn Đình Trạm.
Có thể khiến sự việc phức tạp như thế, quả thực con người Ôn Đình Trạm giống như một viên trân châu thực thụ, cậu quá mức hoàn mỹ, không thể tìm thấy bất cứ nơi nào cần người khác đánh bóng, chỉ có thể hạ thủ những người bên cạnh cậu.
Đơn Cửu Từ quả không hổ là đệ nhất công tử Cửu Châu, một hành động đơn giản đã thăm dò được toàn bộ người bên cạnh Ôn Đình Trạm rồi.
"Muội rất vui." Đợi đến khi đám người Lục Vĩnh Điềm và Văn Du rời đi, Dạ Dao Quang nở một nụ cười dịu dàng với Ôn Đình Trạm.
"Vì sao vui?" Ôn Đình Trạm nhướng mày.
"Vui vì bất cứ lúc nào ta cũng mang nàng theo bên cạnh?"
Dạ Dao Quang lắc đầu: "Vui vì chàng không coi muội là loài hoa thố ty (*) ẩn sâu."
Đâu cần phải nói kiếp này, ngay cả những nam nhân kiếp trước, đặc biệt là những nam nhân có bản lĩnh, bọn họ đều thích những nữ nhân ôn nhu dịu dàng. Đại đa số bọn họ chỉ muốn nữ nhân mình thích làm món đồ chơi quý giá, cẩn trọng nâng niu trong lòng bàn tay, không để cho người khác nhìn thấy, càng không để cho các nàng có suy nghĩ riêng của mình. Có lẽ điều này khiến một bộ phận nữ nhân thích thú thậm chí muốn hướng tới cuộc sống như vậy, nhưng đó lại không phải những gì mà cô muốn.
Cô muốn làm một loài cây đứng ngang vai với cậu, quấn quýt bên nhau.
Cùng nhau trải qua sương gió, cùng nhau đón chào nắng mai.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng đặt lên trán Dạ Dao Quang một nụ hôn, cậu không nói thêm gì cả, cũng không nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng.
Đó là bởi vì ta gặp được nàng, không phải là một đoá hoa đẹp không chịu nổi mưa dập gió vùi. Nàng là một con phượng hoàng có thể vẫy vùng trên bầu trời xanh, sinh mệnh của nàng sẽ héo rũ dưới sự nuông chiều cẩn thận nhưng lại xuất sắc trong những ngày rong chơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm và Dao Quang cùng Trọng Nghiêu Phàm tới Đơn gia. Mọi thứ trong Đơn gia đều trật tự ngay ngắn, Đơn Cửu Từ đặc biệt dành ra một sân nhỏ để bày những vật phẩm tinh xảo hiếm có được mang từ Tây Vực về. Mặc dù những người đến đều là quan to hiển quý chính thống, nhìn thấy những vật này đều tấm tắc khen ngợi. Nếu không biết trước tình hình bên trong, Dao Dạ Quang thực sự sẽ tưởng rằng Đơn Cửu Từ đã chuẩn bị yến hội này từ rất lâu rồi, bởi vậy có thể thấy được bản lĩnh của Đơn Cửu Từ, chỉ cần một ngày hắn đã có thể tổ chức một buổi yến hội lớn một cách hoàn hảo như vậy.
Nơi dùng bữa là một lầu các vô cùng rộng rãi, trong khi dùng bữa còn có một mỹ nhân trang điểm như người Ấn Độ nhảy múa, ngay cả nhạc cụ cũng đều là nhạc cụ và ca khúc của Tây Vực. Thứ duy nhất không bày ra là phong tình của Tây Vực, mặc dù trước đó Dạ Dao Quang đã từng có dịp tiếp xúc với sự đặc sắc của Tây Vực nhưng cũng không thể không viết một chữ phục.
Đám người Dạ Dao Quang được dẫn tới chỗ ngồi, thức ăn trên bàn ăn cũng lấy mỹ vị của Tân Cương làm chủ, rất nhiều thậm chí là vô cùng đặc sắc. Dạ Dao Quang cũng hoài nghi Đơn Cửu Từ đi ra ngoài có phải đã dẫn theo vài vị đầu bếp Tây Vực về hay không.
Đến khi khách khứa cơ bản đều đã đến, chủ nhà Đơn Cửu Từ mới khoan thai chầm chậm bước tới.
Dạ Dao Quang nhìn nam nhân mang chút yêu dị kia, dung nhan của hắn tuyệt đối không thể bằng Ôn Đình Trạm và Trọng Nghiêu Phàm được, thậm chí không sánh bằng Tiêu Sĩ Duệ nhưng hắn mặc chiếc trường bào màu xanh sẫm, khoác bên ngoài một chiếc quần dài bằng lụa mỏng màu lục, trên trường bào là in hoa văn trắng sáng ngời, xõa mái tóc đen xuống, chỉ thiếu chút xíu nữa là chạm xuống mặt đất. Hắn dường như không giống những công tử thế gia y phục chỉnh tề kia, mái tóc dài được chọn hai sợi tóc mai hai bên dùng cây trâm ngọc xanh biếc vén ở sau gáy, thậm chí kiểu vạt áo nghiêng của áo bào không có áo lót màu trắng mang theo vài phần phóng túng tùy ý mở rộng, lộ ra thân thể rắn chắc cùng nước da màu đồng thiếc của hắn.
Dung mạo tuy không được coi là tuyệt thế, nhưng khí chất tuyệt đối là người đứng đầu.
Hắn đi tới, tất cả mọi người nhao nhao chào hỏi hắn. Đối đãi với bất kỳ người nào khóe môi hắn cũng đều là một độ cong tiêu chuẩn, hắn rất nhanh đi tới vị trí chủ trì rồi ngồi xuống:
"Tối nay rất hân hạnh được chư vị đáp lời đến đây tụ họp, vừa rồi Đơn mỗ nán lại có chút chuyện nên đã thất lễ với chư vị, mong chư vị chớ trách. Ta tự phạt ba chén bày tỏ sự tôn kính."
Đơn Cửu Từ nói xong, một tay xách vò rượu, một tay cầm cái chén, sau khi uống hết sẽ đưa chén đối diện tất cả mọi người rồi lại rót rượu, làm liên tục ba chén như vậy. Sự thoải mái của hắn khiến Dạ Dao Quang có chút bị cảm hoá, nhất định là một kẻ có mánh khóe giao tiếp hơn người.
"Tam công tử khách khí rồi." Lập tức có người đứng ra nịnh hót, Đơn Cửu Từ đứng vai vế thứ ba trong nhà.
"Tam công tử không ngại gian khổ đến Tây Vực, có được nhiều vật hiếm có vẫn không quên mang về cho chúng ta cùng thưởng thức để chúng ta mở rộng tầm mắt. Bọn ta cảm kích còn không kịp, sao dám trách tội?"
"Đúng vậy đúng vậy, những đồ vật này của tam công tử thực sự khiến chúng ta mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ biết đồ của Tây Vực cũng tinh xảo đến vậy, lại còn có tác dụng tuyệt vời."
"Chúng ta đều nghe nói đồ vật thực sự tốt của tam công tử vẫn chưa để lộ ra, thực sự là khó chịu trong lòng mà."
Mọi người ngươi một câu ta một lời, bầu không khí vô cùng thân thiện.
"Ha ha, nếu Đơn mỗ đã mời các vị tới, đương nhiên chẳng dám giấu giếm. Ta đúng là vừa mới vì một vật mà bận đến mức phân thân, nếu chư vị đã nhắc đến, vậy ta sẽ lấy nó ra để cùng chư vị thưởng thức." Nói rồi, Đơn Cửu Từ chỉ xòe bàn tay ra, lanh lảnh vỗ tay hai cái.
Có hai người hầu nhanh chóng khiêng một chiếc bàn dài được phủ một tấm lụa đỏ đến giữa sảnh tiệc. Vật kia chỉ đi ngang qua bên cạnh Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, hai người đã ngửi thấy một mùi hương thơm mát kỳ dị.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ không dứt của mọi người, Đơn Cửu Từ vòng qua chiếc bàn dài đi lên trước, tự tay vén lụa đỏ lên. Cơn gió nổi lên trong phút chốc mang đến một mùi hương khiến hồn người ngây ngất, tất cả mọi người trong nháy mắt bị hương khí lướt nhẹ qua đều không kiềm chế được mà nhắm hai mắt lại, hung hăng hít một hơi, sau đó là một hồi lặng im. Sau khi hương khí không còn nồng nặc như trước nữa, mọi người đều mở mắt ra mới nhìn thấy trên bàn đột nhiên có một thân gỗ gồ ghề khoảng chừng hai thước nằm trong chậu rửa mặt đặt ngang trên bàn.
Chỗ thân gỗ này bị cắt rõ ràng rất cũ rồi, hẳn là đã bị chém đứt từ lâu nhưng cành lá trên thân gỗ vẫn có màu xanh rêu, tỏa ra sức sống dồi dào.
"Đây là cây Khởi La của Tây Vực, một loại cây có hương thơm kỳ lạ. Loại cây này thần kỳ ở chỗ, bên trong mỗi một thân cây đều có một con hương trùng, chỉ cần hương trùng không chết, cây sẽ không chết, mà hương khí cũng không tiêu tan." Đơn Cửu Từ giải thích:
"Nhưng loại hương trùng này không thể để ra ánh sáng, lúc ta ở Tây Vực từng không tin điều thần kỳ này. Khi phá vỡ một cây Khởi La, hương trùng quả nhiên thấy ánh sáng liền hóa thành bột phấn, cây Khởi La cũng nhanh chóng biến thành tro bụi, vì vậy hôm nay muốn thỉnh giáo chư vị xem có thượng sách gì có thể lấy hương trùng còn sống ra hay không."
***
(*) Hoa thố ty: Là loại dây leo bám vào cây khác hút chất dinh dưỡng.
"Nếu cậu đã quyết định như thế, ta cũng không nhiều lời nữa, ta đi chuẩn bị một chút." Trọng Nghiêu Phàm khẽ thở dài, sau đó rời đi.
Kì thực giờ khắc này, Dạ Dao Quang đã hiểu rõ lần thăm dò thứ hai của Đơn Cửu Từ, hắn ta muốn xem xem Ôn Đình Trạm trong tình hình tứ cố vô thân rõ ràng như vậy sẽ mang người nào theo. Người được đem theo, hoặc là người được Ôn Đình Trạm trọng dụng nhất, hoặc là người Ôn Đình Trạm có thể nhờ vả nhất. Bất luận là loại người nào đi nữa thì đều có thể được dùng như quân cờ đối phó với Ôn Đình Trạm.
Có thể khiến sự việc phức tạp như thế, quả thực con người Ôn Đình Trạm giống như một viên trân châu thực thụ, cậu quá mức hoàn mỹ, không thể tìm thấy bất cứ nơi nào cần người khác đánh bóng, chỉ có thể hạ thủ những người bên cạnh cậu.
Đơn Cửu Từ quả không hổ là đệ nhất công tử Cửu Châu, một hành động đơn giản đã thăm dò được toàn bộ người bên cạnh Ôn Đình Trạm rồi.
"Muội rất vui." Đợi đến khi đám người Lục Vĩnh Điềm và Văn Du rời đi, Dạ Dao Quang nở một nụ cười dịu dàng với Ôn Đình Trạm.
"Vì sao vui?" Ôn Đình Trạm nhướng mày.
"Vui vì bất cứ lúc nào ta cũng mang nàng theo bên cạnh?"
Dạ Dao Quang lắc đầu: "Vui vì chàng không coi muội là loài hoa thố ty (*) ẩn sâu."
Đâu cần phải nói kiếp này, ngay cả những nam nhân kiếp trước, đặc biệt là những nam nhân có bản lĩnh, bọn họ đều thích những nữ nhân ôn nhu dịu dàng. Đại đa số bọn họ chỉ muốn nữ nhân mình thích làm món đồ chơi quý giá, cẩn trọng nâng niu trong lòng bàn tay, không để cho người khác nhìn thấy, càng không để cho các nàng có suy nghĩ riêng của mình. Có lẽ điều này khiến một bộ phận nữ nhân thích thú thậm chí muốn hướng tới cuộc sống như vậy, nhưng đó lại không phải những gì mà cô muốn.
Cô muốn làm một loài cây đứng ngang vai với cậu, quấn quýt bên nhau.
Cùng nhau trải qua sương gió, cùng nhau đón chào nắng mai.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng đặt lên trán Dạ Dao Quang một nụ hôn, cậu không nói thêm gì cả, cũng không nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng.
Đó là bởi vì ta gặp được nàng, không phải là một đoá hoa đẹp không chịu nổi mưa dập gió vùi. Nàng là một con phượng hoàng có thể vẫy vùng trên bầu trời xanh, sinh mệnh của nàng sẽ héo rũ dưới sự nuông chiều cẩn thận nhưng lại xuất sắc trong những ngày rong chơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm và Dao Quang cùng Trọng Nghiêu Phàm tới Đơn gia. Mọi thứ trong Đơn gia đều trật tự ngay ngắn, Đơn Cửu Từ đặc biệt dành ra một sân nhỏ để bày những vật phẩm tinh xảo hiếm có được mang từ Tây Vực về. Mặc dù những người đến đều là quan to hiển quý chính thống, nhìn thấy những vật này đều tấm tắc khen ngợi. Nếu không biết trước tình hình bên trong, Dao Dạ Quang thực sự sẽ tưởng rằng Đơn Cửu Từ đã chuẩn bị yến hội này từ rất lâu rồi, bởi vậy có thể thấy được bản lĩnh của Đơn Cửu Từ, chỉ cần một ngày hắn đã có thể tổ chức một buổi yến hội lớn một cách hoàn hảo như vậy.
Nơi dùng bữa là một lầu các vô cùng rộng rãi, trong khi dùng bữa còn có một mỹ nhân trang điểm như người Ấn Độ nhảy múa, ngay cả nhạc cụ cũng đều là nhạc cụ và ca khúc của Tây Vực. Thứ duy nhất không bày ra là phong tình của Tây Vực, mặc dù trước đó Dạ Dao Quang đã từng có dịp tiếp xúc với sự đặc sắc của Tây Vực nhưng cũng không thể không viết một chữ phục.
Đám người Dạ Dao Quang được dẫn tới chỗ ngồi, thức ăn trên bàn ăn cũng lấy mỹ vị của Tân Cương làm chủ, rất nhiều thậm chí là vô cùng đặc sắc. Dạ Dao Quang cũng hoài nghi Đơn Cửu Từ đi ra ngoài có phải đã dẫn theo vài vị đầu bếp Tây Vực về hay không.
Đến khi khách khứa cơ bản đều đã đến, chủ nhà Đơn Cửu Từ mới khoan thai chầm chậm bước tới.
Dạ Dao Quang nhìn nam nhân mang chút yêu dị kia, dung nhan của hắn tuyệt đối không thể bằng Ôn Đình Trạm và Trọng Nghiêu Phàm được, thậm chí không sánh bằng Tiêu Sĩ Duệ nhưng hắn mặc chiếc trường bào màu xanh sẫm, khoác bên ngoài một chiếc quần dài bằng lụa mỏng màu lục, trên trường bào là in hoa văn trắng sáng ngời, xõa mái tóc đen xuống, chỉ thiếu chút xíu nữa là chạm xuống mặt đất. Hắn dường như không giống những công tử thế gia y phục chỉnh tề kia, mái tóc dài được chọn hai sợi tóc mai hai bên dùng cây trâm ngọc xanh biếc vén ở sau gáy, thậm chí kiểu vạt áo nghiêng của áo bào không có áo lót màu trắng mang theo vài phần phóng túng tùy ý mở rộng, lộ ra thân thể rắn chắc cùng nước da màu đồng thiếc của hắn.
Dung mạo tuy không được coi là tuyệt thế, nhưng khí chất tuyệt đối là người đứng đầu.
Hắn đi tới, tất cả mọi người nhao nhao chào hỏi hắn. Đối đãi với bất kỳ người nào khóe môi hắn cũng đều là một độ cong tiêu chuẩn, hắn rất nhanh đi tới vị trí chủ trì rồi ngồi xuống:
"Tối nay rất hân hạnh được chư vị đáp lời đến đây tụ họp, vừa rồi Đơn mỗ nán lại có chút chuyện nên đã thất lễ với chư vị, mong chư vị chớ trách. Ta tự phạt ba chén bày tỏ sự tôn kính."
Đơn Cửu Từ nói xong, một tay xách vò rượu, một tay cầm cái chén, sau khi uống hết sẽ đưa chén đối diện tất cả mọi người rồi lại rót rượu, làm liên tục ba chén như vậy. Sự thoải mái của hắn khiến Dạ Dao Quang có chút bị cảm hoá, nhất định là một kẻ có mánh khóe giao tiếp hơn người.
"Tam công tử khách khí rồi." Lập tức có người đứng ra nịnh hót, Đơn Cửu Từ đứng vai vế thứ ba trong nhà.
"Tam công tử không ngại gian khổ đến Tây Vực, có được nhiều vật hiếm có vẫn không quên mang về cho chúng ta cùng thưởng thức để chúng ta mở rộng tầm mắt. Bọn ta cảm kích còn không kịp, sao dám trách tội?"
"Đúng vậy đúng vậy, những đồ vật này của tam công tử thực sự khiến chúng ta mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ biết đồ của Tây Vực cũng tinh xảo đến vậy, lại còn có tác dụng tuyệt vời."
"Chúng ta đều nghe nói đồ vật thực sự tốt của tam công tử vẫn chưa để lộ ra, thực sự là khó chịu trong lòng mà."
Mọi người ngươi một câu ta một lời, bầu không khí vô cùng thân thiện.
"Ha ha, nếu Đơn mỗ đã mời các vị tới, đương nhiên chẳng dám giấu giếm. Ta đúng là vừa mới vì một vật mà bận đến mức phân thân, nếu chư vị đã nhắc đến, vậy ta sẽ lấy nó ra để cùng chư vị thưởng thức." Nói rồi, Đơn Cửu Từ chỉ xòe bàn tay ra, lanh lảnh vỗ tay hai cái.
Có hai người hầu nhanh chóng khiêng một chiếc bàn dài được phủ một tấm lụa đỏ đến giữa sảnh tiệc. Vật kia chỉ đi ngang qua bên cạnh Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, hai người đã ngửi thấy một mùi hương thơm mát kỳ dị.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ không dứt của mọi người, Đơn Cửu Từ vòng qua chiếc bàn dài đi lên trước, tự tay vén lụa đỏ lên. Cơn gió nổi lên trong phút chốc mang đến một mùi hương khiến hồn người ngây ngất, tất cả mọi người trong nháy mắt bị hương khí lướt nhẹ qua đều không kiềm chế được mà nhắm hai mắt lại, hung hăng hít một hơi, sau đó là một hồi lặng im. Sau khi hương khí không còn nồng nặc như trước nữa, mọi người đều mở mắt ra mới nhìn thấy trên bàn đột nhiên có một thân gỗ gồ ghề khoảng chừng hai thước nằm trong chậu rửa mặt đặt ngang trên bàn.
Chỗ thân gỗ này bị cắt rõ ràng rất cũ rồi, hẳn là đã bị chém đứt từ lâu nhưng cành lá trên thân gỗ vẫn có màu xanh rêu, tỏa ra sức sống dồi dào.
"Đây là cây Khởi La của Tây Vực, một loại cây có hương thơm kỳ lạ. Loại cây này thần kỳ ở chỗ, bên trong mỗi một thân cây đều có một con hương trùng, chỉ cần hương trùng không chết, cây sẽ không chết, mà hương khí cũng không tiêu tan." Đơn Cửu Từ giải thích:
"Nhưng loại hương trùng này không thể để ra ánh sáng, lúc ta ở Tây Vực từng không tin điều thần kỳ này. Khi phá vỡ một cây Khởi La, hương trùng quả nhiên thấy ánh sáng liền hóa thành bột phấn, cây Khởi La cũng nhanh chóng biến thành tro bụi, vì vậy hôm nay muốn thỉnh giáo chư vị xem có thượng sách gì có thể lấy hương trùng còn sống ra hay không."
***
(*) Hoa thố ty: Là loại dây leo bám vào cây khác hút chất dinh dưỡng.
/1483
|