“Chàng dám trêu muội!” Dạ Dao Quang tức giận.
“Ta nào dám?” Ôn Đình Trạm đưa tay bọc lấy nắm đấm của Dạ Dao Quang.
“Ta chẳng qua là để Dao Dao thay đổi vị trí, cảm nhận mùi vị trong lòng ta. Dao Dao cũng chỉ lắng nghe mà thôi, còn ta đã đích thân lĩnh hội.”
Dạ Dao Quang không khỏi có chút chột dạ, mới vừa rồi cô còn nói năng rất hùng hồn. Bởi vì người bị lơ không phải là cô nên lý lẽ của cô lớn hơn một chút, nếu đổi lại là mình có lẽ cô sẽ không ức chế được lửa giận.
“Dao Dao, ta rất vui.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm trở nên êm ái, hôn nhẹ lên trán cô.
“Nàng phản ứng giống hệt ta vì trong lòng nàng cũng để ý đến ta như ta để ý nàng vậy. Nếu chúng ta đều quan tâm lẫn nhau, vậy hãy lo lắng đến tâm tư của nhau, sau này không nên vì bất kì người hay vật gì mà để ta sang một bên. Ta hy vọng trong mắt Dao Dao ta luôn là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế. Hôm đó ở núi Côn Lôn, nàng đã nói với ta rằng cha mẹ cuối cùng cũng sẽ rời xa chúng ta, huynh đệ tỷ muội sớm muộn cũng sẽ có gia đình riêng, con cái sau này lớn lên cũng sẽ có nơi mình nên thuộc về, chỉ có vợ chồng mới là cả đời không xa cách. Lời nói này ta luôn khắc ghi trong lòng, ta hy vọng nàng và ta sẽ trở thành người duy nhất của nhau.
Cả người Dạ Dao Quang rung động, lông mi dài cong vút như cánh bướm thoáng run rẩy, hơi ngước lên nhìn cậu.
Đôi mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh, sâu thẳm tràn ngập ý cười chăm chú nhìn lại cô.
Mở bàn tay cậu ra, Dạ Dao Quang đan tay của mình vào tay cậu, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, giọng nói của cô vô cùng kiên định: “Được.”
Cùng nhau hẹn thề, mọi buồn phiền trong lòng cậu đều bị quét sạch. Sau khi trở lại học viện, mặc dù Dạ Dao Quang nhớ nhung Dạ Khai Dương nhưng cứ năm ngày lại liên lạc một lần, cuối tháng mười một được nghỉ cô cũng không vội vàng trở về gặp Dạ Khai Dương, mà đợi đến cuối năm mới về nhà, kiểu mẫu một nhà ba người sống chung cũng vô hình thay đổi. Dạ Dao Quang cũng bắt đầu càng ngày càng quan tâm đến cảm nhận của Ôn Đình Trạm, không ích kỉ chỉ muốn làm theo ý mình nữa. Vốn dĩ năng lực của Dạ Khai Dương cũng không phải là đứa trẻ hai tuổi, nói về đạo lý cũng vô cùng dễ dàng. Lúc Ôn Đình Trạm biết được nó cũng sẽ từng bước lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác, cậu không yêu cầu nó học chữ nữa, để Dạ Khai Dương ở tuổi này có được cuộc sống thoải mái.
Đến năm mới, giống như mọi năm, Mạch Khâm sẽ đến nhà cùng bọn họ đón giao thừa. Dạ Dao Quang đã sớm nhận được tin tức nên liền dẫn Tuyên Lân tới, sau khi xem xét cẩn thận, Mạch Khâm thở dài:
“Đây chính là đang tranh người với diêm vương.”
Những lời này chẳng qua là nói rõ thân thể Tuyên Lân rất kém.
“Làm phiền thần y.” Tuyên Lân nghe vậy cũng không hề dao động, thân thể của hắn, hắn biết. Vốn dĩ có lẽ hắn không thể sống được tới bây giờ, nếu không phải có rượu của Dạ Dao Quang cùng với tuyết hoa cúc, chỉ sợ hắn đã sớm đi đến điện diêm vương báo danh rồi. Hôm nay mỗi một ngày còn sống đều là được ban cho, hắn đã rất cảm tạ.
“Ngược lại cũng không phải không có cách nào.” Mạch Khâm quay lại nói:
“Ngũ tạng của cậu đều bị tổn thương quá nặng, nếu có thể lấy được cánh ngũ linh của chim ngũ sắc để hành châm, ít nhất là hai năm, lâu thì năm năm là có thể bình phục. Nhưng loài chim này thực sự rất khó tìm, hơn nữa chưa người nào từng nhìn thấy nó, nếu hy vọng vào điều này, thực sự rất mong manh. Thế nhưng, phương pháp Dao Quang tu luyện chính là ngũ hành, ta có một bộ Thái Ất ngũ hành châm pháp gia truyền, dùng thứ này để chữa trị, mỗi tháng hành châm một lần, hơn nữa còn dùng cao đặc trị bồi dưỡng, tuy kém hơn cánh ngũ linh nhưng chỉ cần ngươi không lo nghĩ nhiều, tĩnh tâm điều dưỡng, ít thì năm năm, lâu thì mười năm là có thể bình phục.”
“Thật không?” A Kỳ nghe vậy kích động không dứt, vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái với Mạch Khâm:
“Đa tạ thần ý, đa tạ thần y, đa tạ thần y…”
“Ây da, ngươi mau đứng lên đi, chớ làm thiếu gia nhà ta tổn thọ.” Mục đồng vội vàng kéo hắn đứng lên, nhìn hắn rõ ràng là nam nhi thân cao bảy thước vậy mà hốc mắt lại đỏ ửng, lời ra đến khóe miệng liền nuốt xuống.
Tuyên Lân nhắm hai mắt lại, nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, cùng với thân thể khẽ run rẩy cho thấy giờ phút này hắn vô cùng kích động.
Dạ Dao Quang cũng vui mừng không dứt, cô nắm lấy tay Ôn Đình Trạm thật chặt.
Một lúc lâu sau, chờ cho chủ tớ hai người bình phục lại tâm tình, Mạch Khâm mới tiếp tục nói: “Hành châm này một khi đã bắt đầu sẽ không thể gián đoạn, bắt buộc mỗi tháng phải làm một lần.”
“Châm pháp này chỉ mình Dạ cô nương thực hiện liệu có được không?” Tuyên Lân liền hỏi.
“Cho đến bây giờ, ta chỉ biết mình Dao Quang có thể làm được.” Mạch Khâm nói.
“Nhà ta còn có một đồ nhi cũng rất khá.” Liên Sơn cũng là người tu luyện ngũ hành, mặc dù bây giờ hắn còn chưa tới Trúc Cơ kỳ.
“Hắn đã sắp đạt Trúc Cơ kỳ, sau này Minh Quang cũng sẽ ở lại trong nhà, lúc ta ở học viện, hắn sẽ hành châm cho cậu, đợi sau khi ta trở về sẽ tự mình hành châm.”
“Tu vi của Liên Sơn không đủ.” Mạch Khâm khẽ lắc đầu.
“Thái Ất ngũ hành châm pháp, nếu Kim Đan kỳ thực hiện một lần tu vi sẽ hao tổn một lần, ngay cả kim hắn cũng không sử dụng được.”
“Như vậy, Dạ cô nương hành châm cho ta liệu có trở ngại gì không?” Tuyên Lân vừa nghe liền vội vàng hỏi.
Ôn Đình Trạm cũng chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút khẩn trương.
“Dao Quang sẽ mệt nhọc nên một tháng mới làm một lần, đợi đến khi tu vi của Dao Quang đạt đến Hóa Thần kỳ, có thể đầu tháng giữa tháng làm một lần.” Mạch Khâm nói.
“Minh Quang, cậu chuyển vào học viện của chúng ta đi.” Dạ Dao Quang liền đề nghị.
Cô đã hứa với Ôn Đình Trạm, phải luôn bên cậu trong suốt thời gian ở học viện
“Vậy làm phiền Dạ cô nương rồi.” Tuyên Lân gật đầu.
Vì vậy, sang năm sau Dạ Dao Quang như thường lệ đi theo Ôn Đình Trạm đến học viện. Tự nhiên còn có một vị Kỳ Lân công tử nổi tiếng toàn thiên hạ chuyển vào học viện Bạch Lộc, từ đó danh tiếng của học viện Bạch Lộc vọt lên trở thành học viện đứng đầu thiên hạ, các học sinh rối rít muốn xin vào học ở học viện Bạch Lộc. Năm nay, học viên đến ghi danh của học viện nhiều không đếm nổi.
Đương nhiên, những chuyện này không cần đám người Dạ Dao Quang phải lo lắng, cô an tâm cùng Ôn Đình Trạm đi học. Thời gian thấm thoắt trôi, trong đó cũng xảy ra một ít chuyện liên quan đến phong thủy. Chỉ cần trong quận Dự Chương, Dạ Dao Quang sẽ không từ chối, nhưng ngoài quận Dự Chương cô sẽ không tham dự. Ngoài việc giúp Tuyên Lân chữa bệnh, lúc rảnh rỗi cô sẽ may quần áo cho một nhà ba người bọn họ. Trong triều đình, vì chuyện của Lưu Cầu, rất nhiều người đang muốn đưa móng vuốt ra cũng vội vàng rụt trở về.
Bởi vì những thương gia có liên quan đến chuyện này rất nhiều, dường như những thương gia thường qua lại với Lưu Cầu đều bị bệ hạ chèn ép. Nền kinh tế đã có Trọng Nghiêu Phàm, cũng không ai có thể uy hiếp được bệ hạ. Vì vậy triều đình trải qua một quãng thời gian yên ổn ngắn ngủi, tâm tình của bệ hạ cũng vì vậy mà vô cùng thoải mái, thậm chí ngay cả bệnh cũng không tái phát. Việc này cũng khiến những kẻ đang có ý đồ rục rịch an phận không ít.
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt đã qua hai năm, lại sắp đến ngày thi Hương bắt đầu. Đám người Ôn Đình Trạm ngoại trừ Tiêu Sĩ Duệ đều muốn tham dự. Dạ Dao Quang cũng nói rõ thân phận của mình cho sơn trưởng để tạm nghỉ học về nhà. Hòa sơn trưởng ngoài mắng một câu làm càn ra thì cũng chỉ thở dài. Dẫu sao mặc dù Dạ Dao Quang không phải là người đứng đầu nhưng cũng là một học sinh ưu tú, kì thi tiếp theo khẳng định có thể đạt được thành tích tốt, nắm chắc cử nhân, đến lúc đó lại tới Quốc Tử Giám đọc sách hai, ba năm, năm tiếp theo tham gia kì thi Hội chưa chắc đã không được.
“Ta nào dám?” Ôn Đình Trạm đưa tay bọc lấy nắm đấm của Dạ Dao Quang.
“Ta chẳng qua là để Dao Dao thay đổi vị trí, cảm nhận mùi vị trong lòng ta. Dao Dao cũng chỉ lắng nghe mà thôi, còn ta đã đích thân lĩnh hội.”
Dạ Dao Quang không khỏi có chút chột dạ, mới vừa rồi cô còn nói năng rất hùng hồn. Bởi vì người bị lơ không phải là cô nên lý lẽ của cô lớn hơn một chút, nếu đổi lại là mình có lẽ cô sẽ không ức chế được lửa giận.
“Dao Dao, ta rất vui.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm trở nên êm ái, hôn nhẹ lên trán cô.
“Nàng phản ứng giống hệt ta vì trong lòng nàng cũng để ý đến ta như ta để ý nàng vậy. Nếu chúng ta đều quan tâm lẫn nhau, vậy hãy lo lắng đến tâm tư của nhau, sau này không nên vì bất kì người hay vật gì mà để ta sang một bên. Ta hy vọng trong mắt Dao Dao ta luôn là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế. Hôm đó ở núi Côn Lôn, nàng đã nói với ta rằng cha mẹ cuối cùng cũng sẽ rời xa chúng ta, huynh đệ tỷ muội sớm muộn cũng sẽ có gia đình riêng, con cái sau này lớn lên cũng sẽ có nơi mình nên thuộc về, chỉ có vợ chồng mới là cả đời không xa cách. Lời nói này ta luôn khắc ghi trong lòng, ta hy vọng nàng và ta sẽ trở thành người duy nhất của nhau.
Cả người Dạ Dao Quang rung động, lông mi dài cong vút như cánh bướm thoáng run rẩy, hơi ngước lên nhìn cậu.
Đôi mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh, sâu thẳm tràn ngập ý cười chăm chú nhìn lại cô.
Mở bàn tay cậu ra, Dạ Dao Quang đan tay của mình vào tay cậu, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, giọng nói của cô vô cùng kiên định: “Được.”
Cùng nhau hẹn thề, mọi buồn phiền trong lòng cậu đều bị quét sạch. Sau khi trở lại học viện, mặc dù Dạ Dao Quang nhớ nhung Dạ Khai Dương nhưng cứ năm ngày lại liên lạc một lần, cuối tháng mười một được nghỉ cô cũng không vội vàng trở về gặp Dạ Khai Dương, mà đợi đến cuối năm mới về nhà, kiểu mẫu một nhà ba người sống chung cũng vô hình thay đổi. Dạ Dao Quang cũng bắt đầu càng ngày càng quan tâm đến cảm nhận của Ôn Đình Trạm, không ích kỉ chỉ muốn làm theo ý mình nữa. Vốn dĩ năng lực của Dạ Khai Dương cũng không phải là đứa trẻ hai tuổi, nói về đạo lý cũng vô cùng dễ dàng. Lúc Ôn Đình Trạm biết được nó cũng sẽ từng bước lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác, cậu không yêu cầu nó học chữ nữa, để Dạ Khai Dương ở tuổi này có được cuộc sống thoải mái.
Đến năm mới, giống như mọi năm, Mạch Khâm sẽ đến nhà cùng bọn họ đón giao thừa. Dạ Dao Quang đã sớm nhận được tin tức nên liền dẫn Tuyên Lân tới, sau khi xem xét cẩn thận, Mạch Khâm thở dài:
“Đây chính là đang tranh người với diêm vương.”
Những lời này chẳng qua là nói rõ thân thể Tuyên Lân rất kém.
“Làm phiền thần y.” Tuyên Lân nghe vậy cũng không hề dao động, thân thể của hắn, hắn biết. Vốn dĩ có lẽ hắn không thể sống được tới bây giờ, nếu không phải có rượu của Dạ Dao Quang cùng với tuyết hoa cúc, chỉ sợ hắn đã sớm đi đến điện diêm vương báo danh rồi. Hôm nay mỗi một ngày còn sống đều là được ban cho, hắn đã rất cảm tạ.
“Ngược lại cũng không phải không có cách nào.” Mạch Khâm quay lại nói:
“Ngũ tạng của cậu đều bị tổn thương quá nặng, nếu có thể lấy được cánh ngũ linh của chim ngũ sắc để hành châm, ít nhất là hai năm, lâu thì năm năm là có thể bình phục. Nhưng loài chim này thực sự rất khó tìm, hơn nữa chưa người nào từng nhìn thấy nó, nếu hy vọng vào điều này, thực sự rất mong manh. Thế nhưng, phương pháp Dao Quang tu luyện chính là ngũ hành, ta có một bộ Thái Ất ngũ hành châm pháp gia truyền, dùng thứ này để chữa trị, mỗi tháng hành châm một lần, hơn nữa còn dùng cao đặc trị bồi dưỡng, tuy kém hơn cánh ngũ linh nhưng chỉ cần ngươi không lo nghĩ nhiều, tĩnh tâm điều dưỡng, ít thì năm năm, lâu thì mười năm là có thể bình phục.”
“Thật không?” A Kỳ nghe vậy kích động không dứt, vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái với Mạch Khâm:
“Đa tạ thần ý, đa tạ thần y, đa tạ thần y…”
“Ây da, ngươi mau đứng lên đi, chớ làm thiếu gia nhà ta tổn thọ.” Mục đồng vội vàng kéo hắn đứng lên, nhìn hắn rõ ràng là nam nhi thân cao bảy thước vậy mà hốc mắt lại đỏ ửng, lời ra đến khóe miệng liền nuốt xuống.
Tuyên Lân nhắm hai mắt lại, nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, cùng với thân thể khẽ run rẩy cho thấy giờ phút này hắn vô cùng kích động.
Dạ Dao Quang cũng vui mừng không dứt, cô nắm lấy tay Ôn Đình Trạm thật chặt.
Một lúc lâu sau, chờ cho chủ tớ hai người bình phục lại tâm tình, Mạch Khâm mới tiếp tục nói: “Hành châm này một khi đã bắt đầu sẽ không thể gián đoạn, bắt buộc mỗi tháng phải làm một lần.”
“Châm pháp này chỉ mình Dạ cô nương thực hiện liệu có được không?” Tuyên Lân liền hỏi.
“Cho đến bây giờ, ta chỉ biết mình Dao Quang có thể làm được.” Mạch Khâm nói.
“Nhà ta còn có một đồ nhi cũng rất khá.” Liên Sơn cũng là người tu luyện ngũ hành, mặc dù bây giờ hắn còn chưa tới Trúc Cơ kỳ.
“Hắn đã sắp đạt Trúc Cơ kỳ, sau này Minh Quang cũng sẽ ở lại trong nhà, lúc ta ở học viện, hắn sẽ hành châm cho cậu, đợi sau khi ta trở về sẽ tự mình hành châm.”
“Tu vi của Liên Sơn không đủ.” Mạch Khâm khẽ lắc đầu.
“Thái Ất ngũ hành châm pháp, nếu Kim Đan kỳ thực hiện một lần tu vi sẽ hao tổn một lần, ngay cả kim hắn cũng không sử dụng được.”
“Như vậy, Dạ cô nương hành châm cho ta liệu có trở ngại gì không?” Tuyên Lân vừa nghe liền vội vàng hỏi.
Ôn Đình Trạm cũng chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút khẩn trương.
“Dao Quang sẽ mệt nhọc nên một tháng mới làm một lần, đợi đến khi tu vi của Dao Quang đạt đến Hóa Thần kỳ, có thể đầu tháng giữa tháng làm một lần.” Mạch Khâm nói.
“Minh Quang, cậu chuyển vào học viện của chúng ta đi.” Dạ Dao Quang liền đề nghị.
Cô đã hứa với Ôn Đình Trạm, phải luôn bên cậu trong suốt thời gian ở học viện
“Vậy làm phiền Dạ cô nương rồi.” Tuyên Lân gật đầu.
Vì vậy, sang năm sau Dạ Dao Quang như thường lệ đi theo Ôn Đình Trạm đến học viện. Tự nhiên còn có một vị Kỳ Lân công tử nổi tiếng toàn thiên hạ chuyển vào học viện Bạch Lộc, từ đó danh tiếng của học viện Bạch Lộc vọt lên trở thành học viện đứng đầu thiên hạ, các học sinh rối rít muốn xin vào học ở học viện Bạch Lộc. Năm nay, học viên đến ghi danh của học viện nhiều không đếm nổi.
Đương nhiên, những chuyện này không cần đám người Dạ Dao Quang phải lo lắng, cô an tâm cùng Ôn Đình Trạm đi học. Thời gian thấm thoắt trôi, trong đó cũng xảy ra một ít chuyện liên quan đến phong thủy. Chỉ cần trong quận Dự Chương, Dạ Dao Quang sẽ không từ chối, nhưng ngoài quận Dự Chương cô sẽ không tham dự. Ngoài việc giúp Tuyên Lân chữa bệnh, lúc rảnh rỗi cô sẽ may quần áo cho một nhà ba người bọn họ. Trong triều đình, vì chuyện của Lưu Cầu, rất nhiều người đang muốn đưa móng vuốt ra cũng vội vàng rụt trở về.
Bởi vì những thương gia có liên quan đến chuyện này rất nhiều, dường như những thương gia thường qua lại với Lưu Cầu đều bị bệ hạ chèn ép. Nền kinh tế đã có Trọng Nghiêu Phàm, cũng không ai có thể uy hiếp được bệ hạ. Vì vậy triều đình trải qua một quãng thời gian yên ổn ngắn ngủi, tâm tình của bệ hạ cũng vì vậy mà vô cùng thoải mái, thậm chí ngay cả bệnh cũng không tái phát. Việc này cũng khiến những kẻ đang có ý đồ rục rịch an phận không ít.
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt đã qua hai năm, lại sắp đến ngày thi Hương bắt đầu. Đám người Ôn Đình Trạm ngoại trừ Tiêu Sĩ Duệ đều muốn tham dự. Dạ Dao Quang cũng nói rõ thân phận của mình cho sơn trưởng để tạm nghỉ học về nhà. Hòa sơn trưởng ngoài mắng một câu làm càn ra thì cũng chỉ thở dài. Dẫu sao mặc dù Dạ Dao Quang không phải là người đứng đầu nhưng cũng là một học sinh ưu tú, kì thi tiếp theo khẳng định có thể đạt được thành tích tốt, nắm chắc cử nhân, đến lúc đó lại tới Quốc Tử Giám đọc sách hai, ba năm, năm tiếp theo tham gia kì thi Hội chưa chắc đã không được.
/1483
|