"Bây giờ chàng không sợ muội bị cuốn vào trong sao?" Dạ Dao Quang tức giận nói với cậu.
Cô đâu phải búp bê sứ. Vợ chồng với nhau, bọn họ có khó khăn gì cũng nên cùng nhau đối mặt không phải sao?
"Vợ chồng chúng ta là một, không phải ta không muốn cùng nàng vượt qua giông bão, mà là không muốn để nàng thấy cảnh tượng ở đây." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng giải thích, cậu đứng lên mở cửa sổ, thính lực hơn người có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ từ xa:
"Cũng không phải là ta khinh thường những cô gái này, mà là không muốn nàng gặp bọn họ."
Lòng Dạ Dao Quang khẽ cảm động, một dòng nước ấm chảy vào lòng, cô hiểu rõ ý của Ôn Đình Trạm. Ở thời đại này các cô gái lầu xanh là thấp hèn nhất, những người tự nguyện sa ngã trong số họ e là cũng không nhiều, phần đông đều do bất đắc dĩ, bọn họ là những người đáng thương. Ôn Đình Trạm không muốn cô nhìn thấy mặt xấu xí đó của hiện thực, hơn nữa cô còn là phụ nữ, không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng bất công đối với phụ nữ như thế trên đời này, để lại nỗi muộn phiền trong lòng cô.
"Trái tim muội đâu phải làm bằng thủy tinh." Dạ Dao Quang không nhịn được cười bảo:
"Tuy muội cũng đồng tình với bọn họ, nhưng mỗi người đều có vận mệnh riêng, bọn họ không thân không quen với muội. Loại nghề này mãi không chấm dứt, dù sau này nam nữ bình đẳng, phụ nữ bẩm sinh đã yếu hơn đàn ông, nhiều chỗ vốn chẳng thể so với nam giới, nữ giới muốn độc lập rất khó. Chỉ cần có nhu cầu, nó sẽ còn tồn tại."
Kể cả kiếp trước bình đẳng sáng suốt như vậy còn không tránh được, huống chi là hiện tại.
Dạ Dao Quang bước lên một bước, ôm lấy Ôn Đình Trạm từ phía sau: "Trạm ca, chàng không cần bảo bọc muội quá như vậy, những gì muội có thể chịu đựng được nhiều hơn so với chàng nghĩ, điều muội từng thấy cũng tàn khốc hơn chàng nghĩ nhiều."
Cuộc sống trong kiếp trước, có người tốt người xấu nào mà cô chưa từng thấy?
"Dao Dao..." Ôn Đình Trạm đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, Vương Nhất Lâm dẫn hai người làm tạm thời đến dọn thức ăn lên.
"Dùng bữa trước đã."
Dạ Dao Quang cũng không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy hai người liền dùng bữa tối, giữa bữa cơm thì Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn về đến nơi.
"Muộn thế này mọi người mới về sao?" Dạ Dao Quang vừa ăn vừa tùy tiện hỏi.
"Vừa mới đi dạo bên bờ sông với họ, nếu biết trước mọi người hôm nay đến, chúng ta đương nhiên sẽ không ra ngoài." Tần Đôn ngồi lên chiếc ghế dựa đặt cạnh bàn cơm.
"Mọi người khẳng định là đến bờ sông à?" Dù không ở gần nhưng Dạ Dao Quang vẫn nhíu mày vì ngửi thấy mùi son phấn. Người khác cô mặc kệ, nhưng hai người này đều là hoa đã có chủ.
Văn Du và Tần Đôn đều đã đính hôn, nhất là Văn Du đang chuẩn bị thành thân rồi, nghe nói thi Hương xong sẽ về nhà thành thân. Bọn họ còn chưa nhận được thiệp mời, thời gian cụ thể còn chưa biết. Tần Đôn cũng đã đính hôn năm kia, lúc đó Ôn Đình Trạm nhân dịp thi văn đã dẫn Dạ Dao Quang đến tham quan học viện Doanh Thiên, nhân tiện ngắm hoa mẫu đơn ở Lạc Dương. Tần Đôn vốn có mẹ ở nhà bệnh nặng, sau khi hắn trở về không lâu, trong nhà liền bảo muốn xung hỉ. Vì vậy hắn bèn đính hôn với cô gái hắn vừa lòng. Lục Vĩnh Điềm chàng rể xấu này vẫn chưa đi gặp cha mẹ vợ, đợi lần này thi đỗ hạng cao.
"Chúng ta đến bờ sông mà." Lục Vĩnh Điềm ngốc nghếch trả lời, bọn họ cần gì phải lừa tiểu Khu?
"Bờ sông có một hội hoa, do mấy lầu xanh gần đây tổ chức, ta và tiểu Lục đi xem." Tần Đôn dù gì cũng tinh hơn Lục Vĩnh Điềm một chút, vì vậy liền vội vàng giải thích.
"Văn tử thì sao?" Ôn Đình Trạm đổi chủ đề.
"Văn tử à, cậu ta giờ đang sung sướng lắm!" Lục Vĩnh Điềm trào phúng.
"Sao lại nói là sung sướng?" Dạ Dao Quang nhấn giọng hỏi.
"Tiểu Khu đừng hiểu lầm, nguyên quán vị hôn thê của Văn tử ở đây, đúng lúc nàng ấy cũng về quê, Văn tử lại tới đây. Tình hình xung quanh thì như vậy, La cô nương đương nhiên muốn quản chặt hơn, Văn tử bây giờ đang theo hầu giai nhân đó." Tần Đôn vội vàng giải thích.
Sắc mặt Dạ Dao Quang giờ mới tốt hơn một chút: "Mọi người nhanh đi tắm đi."
Cả người dính mùi son phấn, khứu giác cô quá nhạy, có hơi khó chịu.
"Nhất Lâm." Ôn Đình Trạm quay ra ngoài gọi to:
"Bảo hạ nhân chuẩn bị nước tắm cho bọn họ."
"Doãn Hòa, ta còn có lời muốn nói với cậu..."
Không đợi Lục Vĩnh Điềm nói xong, Tần Đôn đã nhanh chóng lôi hắn ra ngoài. Có gì tắm xong rồi nói, ở lại tiếp nữa không chừng bọn họ sẽ bị Ôn Đình Trạm vứt ra ngoài mất.
Hai người đàn ông cũng không kĩ tính chuyện tắm rửa, đến khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cơm nước xong, sau khi tản bộ cho tiêu cơm trở về, đầu tóc hai người cũng đã vắt khô. Họ mặc áo rộng, vắt tóc qua vai rồi đi tới giàn hoa tử đằng chỗ Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đang ngồi.
"Doãn Hòa, ta có lời muốn nói với cậu." Vừa ngồi xuống, Lục Vĩnh Điềm liền vội vàng nói:
"Vừa nãy ta và Đôn tử ở ngoài nghe thấy có người tiết lộ đề thi!"
"Tin đồn kiểu này trong các kì thi từ trước tới nay đã xuất hiện nhiều rồi." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.
Trước khi thi, nhiều người ở quanh trường thi cầm một đề thi, rất nhiều người mặc dù biết là giả nhưng vẫn đi mua không tiếc tiền. Đây cũng là một món lãi lớn, người bán đa phần nói kiểu mơ hồ, một người muốn đánh một người muốn chịu. Có vài người cũng ôm tâm lý may mắn, cho rằng những người bán đề này đa số đều đã nghiên cứu quanh năm, biết đâu lại trúng...
"Không, đây là tin chính tai ta nghe thấy lúc đi nhà xí, người nói tự xưng là cậu nhỏ của quan phó khảo trong kì thi Hương lần này." Vẻ mặt Lục Vĩnh Điềm nặng nề nói:
"Bọn họ nói có đầu có đuôi, tên kia biết hết những người và việc ở nhà quan phó khảo, ta cảm thấy hoàn toàn khác với mấy người lừa bịp bên ngoài."
"Quan phó khảo?" Ôn Đình Trạm chăm chú.
Giám khảo trông thi triều đại này được tuyển chọn thành một danh sách, giám khảo trong kì thi Hương bao gồm Nội liêm và Ngoại liêm. Gọi là Nội liêm, tức là quan chủ khảo và các quan chấm thi trong trường thi; gọi là Ngoại liêm, tức quan giám sát, quan điều hành... ngoài trường thi. Trong đó Nội liêm vô cùng quan trọng.
Quan chủ khảo trong kì thi Hương đều bổ nhiệm từ người trong Hàn Lâm Viện, quan phó khảo do Nho quan, Nho sĩ đảm nhiệm sau khi tuyển chọn công khai. Vì thế gây ra tình trạng không phải mệnh quan triều đình mà lại nhiều lần hỗ trợ tổ chức thi Hương. Điều này chứng minh khoa cử triều đại này vẫn luôn chú trọng phẩm chất của quan chấm thi, cũng là một điều Dạ Dao Quang khá công nhận. Để phòng tránh chuyện thí sinh gian dối, quan chủ khảo vừa đến phủ thành liền đi vào Tỏa Quan lầu trong trường thi. Chưa đến lúc thi thì trừ Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ, căn bản không ai biết đó là ai, để phòng có người biết trước thân phận của quan chủ khảo mà dựa trên nghiên cứu thói quen của người đó rồi đoán ra phương hướng đề thi.
Quan phó khảo do Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ trong vùng cùng nhau tiến cử, đợi quan chủ khảo đến thì cùng đi vào Tỏa Quan lầu trong trường thi. Trước khi kì thi kết thúc, thậm chí nếu cần thiết thì trước lúc yết bảng, bọn họ đều không được ra khỏi Tỏa Quan lầu, đề thi cũng do cùng nhau thảo luận sau khi vào Tỏa Quan lầu, bảo mật như vậy e là mức cao nhất trong lịch sử.
Cũng tức là trước khi quan phó khảo vào Tỏa Quan lầu tuyệt đối không thể biết được đề thi, trừ phi người đó có bản lĩnh biến những ý kiến của mình thành hiện thực với quan chủ khảo, nhưng khả năng này quá nhỏ
Cô đâu phải búp bê sứ. Vợ chồng với nhau, bọn họ có khó khăn gì cũng nên cùng nhau đối mặt không phải sao?
"Vợ chồng chúng ta là một, không phải ta không muốn cùng nàng vượt qua giông bão, mà là không muốn để nàng thấy cảnh tượng ở đây." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng giải thích, cậu đứng lên mở cửa sổ, thính lực hơn người có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ từ xa:
"Cũng không phải là ta khinh thường những cô gái này, mà là không muốn nàng gặp bọn họ."
Lòng Dạ Dao Quang khẽ cảm động, một dòng nước ấm chảy vào lòng, cô hiểu rõ ý của Ôn Đình Trạm. Ở thời đại này các cô gái lầu xanh là thấp hèn nhất, những người tự nguyện sa ngã trong số họ e là cũng không nhiều, phần đông đều do bất đắc dĩ, bọn họ là những người đáng thương. Ôn Đình Trạm không muốn cô nhìn thấy mặt xấu xí đó của hiện thực, hơn nữa cô còn là phụ nữ, không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng bất công đối với phụ nữ như thế trên đời này, để lại nỗi muộn phiền trong lòng cô.
"Trái tim muội đâu phải làm bằng thủy tinh." Dạ Dao Quang không nhịn được cười bảo:
"Tuy muội cũng đồng tình với bọn họ, nhưng mỗi người đều có vận mệnh riêng, bọn họ không thân không quen với muội. Loại nghề này mãi không chấm dứt, dù sau này nam nữ bình đẳng, phụ nữ bẩm sinh đã yếu hơn đàn ông, nhiều chỗ vốn chẳng thể so với nam giới, nữ giới muốn độc lập rất khó. Chỉ cần có nhu cầu, nó sẽ còn tồn tại."
Kể cả kiếp trước bình đẳng sáng suốt như vậy còn không tránh được, huống chi là hiện tại.
Dạ Dao Quang bước lên một bước, ôm lấy Ôn Đình Trạm từ phía sau: "Trạm ca, chàng không cần bảo bọc muội quá như vậy, những gì muội có thể chịu đựng được nhiều hơn so với chàng nghĩ, điều muội từng thấy cũng tàn khốc hơn chàng nghĩ nhiều."
Cuộc sống trong kiếp trước, có người tốt người xấu nào mà cô chưa từng thấy?
"Dao Dao..." Ôn Đình Trạm đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, Vương Nhất Lâm dẫn hai người làm tạm thời đến dọn thức ăn lên.
"Dùng bữa trước đã."
Dạ Dao Quang cũng không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy hai người liền dùng bữa tối, giữa bữa cơm thì Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn về đến nơi.
"Muộn thế này mọi người mới về sao?" Dạ Dao Quang vừa ăn vừa tùy tiện hỏi.
"Vừa mới đi dạo bên bờ sông với họ, nếu biết trước mọi người hôm nay đến, chúng ta đương nhiên sẽ không ra ngoài." Tần Đôn ngồi lên chiếc ghế dựa đặt cạnh bàn cơm.
"Mọi người khẳng định là đến bờ sông à?" Dù không ở gần nhưng Dạ Dao Quang vẫn nhíu mày vì ngửi thấy mùi son phấn. Người khác cô mặc kệ, nhưng hai người này đều là hoa đã có chủ.
Văn Du và Tần Đôn đều đã đính hôn, nhất là Văn Du đang chuẩn bị thành thân rồi, nghe nói thi Hương xong sẽ về nhà thành thân. Bọn họ còn chưa nhận được thiệp mời, thời gian cụ thể còn chưa biết. Tần Đôn cũng đã đính hôn năm kia, lúc đó Ôn Đình Trạm nhân dịp thi văn đã dẫn Dạ Dao Quang đến tham quan học viện Doanh Thiên, nhân tiện ngắm hoa mẫu đơn ở Lạc Dương. Tần Đôn vốn có mẹ ở nhà bệnh nặng, sau khi hắn trở về không lâu, trong nhà liền bảo muốn xung hỉ. Vì vậy hắn bèn đính hôn với cô gái hắn vừa lòng. Lục Vĩnh Điềm chàng rể xấu này vẫn chưa đi gặp cha mẹ vợ, đợi lần này thi đỗ hạng cao.
"Chúng ta đến bờ sông mà." Lục Vĩnh Điềm ngốc nghếch trả lời, bọn họ cần gì phải lừa tiểu Khu?
"Bờ sông có một hội hoa, do mấy lầu xanh gần đây tổ chức, ta và tiểu Lục đi xem." Tần Đôn dù gì cũng tinh hơn Lục Vĩnh Điềm một chút, vì vậy liền vội vàng giải thích.
"Văn tử thì sao?" Ôn Đình Trạm đổi chủ đề.
"Văn tử à, cậu ta giờ đang sung sướng lắm!" Lục Vĩnh Điềm trào phúng.
"Sao lại nói là sung sướng?" Dạ Dao Quang nhấn giọng hỏi.
"Tiểu Khu đừng hiểu lầm, nguyên quán vị hôn thê của Văn tử ở đây, đúng lúc nàng ấy cũng về quê, Văn tử lại tới đây. Tình hình xung quanh thì như vậy, La cô nương đương nhiên muốn quản chặt hơn, Văn tử bây giờ đang theo hầu giai nhân đó." Tần Đôn vội vàng giải thích.
Sắc mặt Dạ Dao Quang giờ mới tốt hơn một chút: "Mọi người nhanh đi tắm đi."
Cả người dính mùi son phấn, khứu giác cô quá nhạy, có hơi khó chịu.
"Nhất Lâm." Ôn Đình Trạm quay ra ngoài gọi to:
"Bảo hạ nhân chuẩn bị nước tắm cho bọn họ."
"Doãn Hòa, ta còn có lời muốn nói với cậu..."
Không đợi Lục Vĩnh Điềm nói xong, Tần Đôn đã nhanh chóng lôi hắn ra ngoài. Có gì tắm xong rồi nói, ở lại tiếp nữa không chừng bọn họ sẽ bị Ôn Đình Trạm vứt ra ngoài mất.
Hai người đàn ông cũng không kĩ tính chuyện tắm rửa, đến khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cơm nước xong, sau khi tản bộ cho tiêu cơm trở về, đầu tóc hai người cũng đã vắt khô. Họ mặc áo rộng, vắt tóc qua vai rồi đi tới giàn hoa tử đằng chỗ Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đang ngồi.
"Doãn Hòa, ta có lời muốn nói với cậu." Vừa ngồi xuống, Lục Vĩnh Điềm liền vội vàng nói:
"Vừa nãy ta và Đôn tử ở ngoài nghe thấy có người tiết lộ đề thi!"
"Tin đồn kiểu này trong các kì thi từ trước tới nay đã xuất hiện nhiều rồi." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.
Trước khi thi, nhiều người ở quanh trường thi cầm một đề thi, rất nhiều người mặc dù biết là giả nhưng vẫn đi mua không tiếc tiền. Đây cũng là một món lãi lớn, người bán đa phần nói kiểu mơ hồ, một người muốn đánh một người muốn chịu. Có vài người cũng ôm tâm lý may mắn, cho rằng những người bán đề này đa số đều đã nghiên cứu quanh năm, biết đâu lại trúng...
"Không, đây là tin chính tai ta nghe thấy lúc đi nhà xí, người nói tự xưng là cậu nhỏ của quan phó khảo trong kì thi Hương lần này." Vẻ mặt Lục Vĩnh Điềm nặng nề nói:
"Bọn họ nói có đầu có đuôi, tên kia biết hết những người và việc ở nhà quan phó khảo, ta cảm thấy hoàn toàn khác với mấy người lừa bịp bên ngoài."
"Quan phó khảo?" Ôn Đình Trạm chăm chú.
Giám khảo trông thi triều đại này được tuyển chọn thành một danh sách, giám khảo trong kì thi Hương bao gồm Nội liêm và Ngoại liêm. Gọi là Nội liêm, tức là quan chủ khảo và các quan chấm thi trong trường thi; gọi là Ngoại liêm, tức quan giám sát, quan điều hành... ngoài trường thi. Trong đó Nội liêm vô cùng quan trọng.
Quan chủ khảo trong kì thi Hương đều bổ nhiệm từ người trong Hàn Lâm Viện, quan phó khảo do Nho quan, Nho sĩ đảm nhiệm sau khi tuyển chọn công khai. Vì thế gây ra tình trạng không phải mệnh quan triều đình mà lại nhiều lần hỗ trợ tổ chức thi Hương. Điều này chứng minh khoa cử triều đại này vẫn luôn chú trọng phẩm chất của quan chấm thi, cũng là một điều Dạ Dao Quang khá công nhận. Để phòng tránh chuyện thí sinh gian dối, quan chủ khảo vừa đến phủ thành liền đi vào Tỏa Quan lầu trong trường thi. Chưa đến lúc thi thì trừ Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ, căn bản không ai biết đó là ai, để phòng có người biết trước thân phận của quan chủ khảo mà dựa trên nghiên cứu thói quen của người đó rồi đoán ra phương hướng đề thi.
Quan phó khảo do Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ trong vùng cùng nhau tiến cử, đợi quan chủ khảo đến thì cùng đi vào Tỏa Quan lầu trong trường thi. Trước khi kì thi kết thúc, thậm chí nếu cần thiết thì trước lúc yết bảng, bọn họ đều không được ra khỏi Tỏa Quan lầu, đề thi cũng do cùng nhau thảo luận sau khi vào Tỏa Quan lầu, bảo mật như vậy e là mức cao nhất trong lịch sử.
Cũng tức là trước khi quan phó khảo vào Tỏa Quan lầu tuyệt đối không thể biết được đề thi, trừ phi người đó có bản lĩnh biến những ý kiến của mình thành hiện thực với quan chủ khảo, nhưng khả năng này quá nhỏ
/1483
|