Văn Du vốn dĩ nhìn thấy cô cô vội vã trở về, cho rằng xảy ra chuyện gì gấp nên cùng đi vào trong viện của mẫu thân, biết được thứ Văn cô cô cần là bát tự của vị hôn thê, liền nghĩ tới Dạ Dao Quang. Mặc dù trước khi trao đổi thiếp canh, bọn họ đã hợp qua bát tự nhưng những người trong nhân gian có thể tín nhiệm thì làm gì có chuyện vợ chồng bất hòa nhiều đến như vậy, cô cô của hắn chính là ví dụ điển hình nhất. Không nghi ngờ gì, hắn tin tưởng Dạ Dao Quang hơn, hắn liền đi theo, vừa hay nghe thấy những lời của Dạ Dao Quang ở trước cổng tròn.
Trong lúc nhất thời, hai cô cháu đều ngẩn người ra. Chuyện nối dõi tông đường là chuyện lớn như thế nào, đặc biệt là Văn Du còn là cốt nhục duy nhất của chi chính, nếu vợ không thể sinh con, đây há chẳng phải là chặt đứt đích hệ sao?
Dạ Dao Quang sớm đã phát hiện ra Văn Du, cô cố ý nói ra. La Bái Hạm là một cô gái tốt, nếu sau khi thành hôn mới biết, Văn Du sẽ không chấp nhận được, đối với La Bái Hạm sẽ là một đòn chí mạng. Một người con gái không thể sinh con, nàng ta ở trong một gia tộc lớn phải gánh chịu áp lực lớn chừng nào?
“Vậy, vậy không có cách nào để hóa giải sao?” Văn cô cô bình tĩnh hỏi.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Cô cô, có những chuyện có thể thoát khỏi nạn, có những thứ là định mệnh, cái giá phải chịu khi cải mệnh trái ý trời, bất cứ người tu luyện nào cũng sẽ không muốn gánh vác.”
Sắc mặt Văn Du cũng trắng nhợt, ba năm trước trước khi hứa hôn, Văn Du đã gặp qua La Bái Hạm lúc đó chỉ yên lặng ngồi một bên, không giống với những nữ nhân tươi tắn yêu kiều con của những vị quan khác, vừa nhìn đã lọt vào mắt của hắn. Tất nhiên đó không phải là yêu, nhưng dù sao hắn cũng yêu mến người con gái hiền lành trinh trắng, vì vậy nhìn thêm nhiều lần nữa, sau đó để đoạn tuyệt ý nghĩ với biểu muội yên tâm chuẩn bị xuất giá, hắn nghe lời khuyên nhủ của mẫu thân chọn lựa đính hôn.
Phụ thân của La Bái Hạm là Tri phủ Tương Dương, còn tổ phụ của nàng chính là Lễ bộ Thị lang, một gia đình thanh cao cao quý, nuôi dưỡng được cô con gái cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cho dù là từ phương diện chính trị hay từ địa vị xã hội hoặc từ tâm nguyện cá nhân, Văn Du đều quyết định lựa chọn La Bái Hạm. Mấy năm nay, dưới sự sắp xếp của trưởng bối, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ gặp chóng vánh vài lần, nói vài câu. Hắn càng ngày càng hài lòng đối với người thê tử này, đặc biệt là vừa nãy sau khi nghe thấy những lời nói giữa La Bái Hạm và Dạ Dao Quang, trong lòng hắn chưa từng ấm áp đến thế.
“Thật sự là một cách thay đổi cũng không có sao?” Ánh mắt Văn Du đầy mong đợi nhìn Dạ Dao Quang.
“Việc trên đời không có gì là tuyệt đối, ta cũng không dám nói bừa. Nếu mọi người làm nhiều việc thiện tích đức, thực hiện phóng sinh, có lẽ có kỳ tích xuất hiện không chừng.” Những lời nói này không phải là để trấn an Văn Du, mà là thật sự có tiền lệ như thế. Đương nhiên Dạ Dao Quang chưa từng gặp qua, cô chỉ nghe nói qua ở kiếp trước.
Ánh mắt Văn Du bỗng sáng ngời, hắn chắp tay thi lễ với Dạ Dao Quang: “Đa tạ tiểu Khu, việc này vẫn mong tiểu Khu đừng để nàng ấy biết được.”
Nàng ấy là chỉ La Bái Hạm. Dạ Dao Quang gật đầu, không chỉ là nhận lời mà còn khen ngợi phẩm cách của Văn Du, hắn quyết định không hủy hôn.
“Du nhi…” Văn cô cô muốn nói lại thôi.
Văn Du lắc đầu với Văn cô cô: “Cô cô, đúng như lời tiểu Khu nói, thế gian này không có ai là hoàn hảo, lấy được vợ hiền gia đình vạn sự hưng thịnh. Nếu gia đình bất hòa, thê tử không hiền lương, vậy thì con cháu đầy đàn còn có ý nghĩa gì?”
Văn cô cô há miệng cuối cùng không nói gì nữa, chính nàng cũng đã từng cảm nhận sâu sắc sự đau khổ của việc không có con. Nếu không có sự từng trải này, nàng ấy sẽ công khai phản đối, nhưng hôm nay…
Bỏ đi, con cháu tự có phúc của con cháu.
“Cô cô, tiểu Khu cũng đã nói mọi chuyện không có gì là tuyệt đối, sau này con cùng nàng ấy làm nhiều việc thiện, luôn sẽ có phúc báo.” Văn Du đưa tay nắm chặt lấy tay cô cô, nhẹ nhàng nói.
Văn cô cô thở dài không nói gì nhiều nữa. Sự việc này dường như được Văn Du và Văn cô cô quên sạch, bọn họ vẫn vui vẻ như thường chuẩn bị cho đại hôn.
Ngày hai mươi hai tháng mười, thích hợp cưới hỏi.
Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ còn có cả Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm sáng sớm cùng Văn Du đi đón dâu. Lễ đón dâu vô cùng trắc trở, đặc biệt là La gia còn là gia đình tri thức, huynh đệ của La Bái Hạm cũng không ít, nghe nói có một người anh trai chính là tiến sĩ Lưỡng bảng, tất nhiên phải qua ải văn. Văn Du không trốn được nên phải gọi Ôn Đình Trạm đi cùng, còn phía bên tân nương chưa chắc là không có người võ nghệ cao cường bày trạm gác, vì vậy cũng gọi Lục Vĩnh Điềm đi. Những thủ khoa và Võ cử nhân mới này là đội đón dâu, cũng coi như là bộ mặt của Văn gia. Thân phận của Tiêu Sĩ Duệ đến bây giờ cũng chưa bị bại lộ, chỉ nói là bạn tốt cùng trường ở học viện Bạch Lộc.
Nếu không phải bên này cũng có việc muốn Dạ Dao Quang hỗ trợ, cô cũng thật muốn cải trang thành nam đi xem quá trình đón dâu ở thời cổ đại, hơn nữa kiếp trước cô cũng chưa từng tham gia hôn lễ. Thêm nữa sớm lấy một chút kinh nghiệm, đợi đến sang năm cũng có thể làm khó Ôn Đình Trạm một phen.
Đáng tiếc…
Trong lúc Dạ Dao Quang đang ngóng dài cổ, Văn Du cuối cùng cũng dẫn theo đội đón dâu hùng hậu trở về. Tiếng pháo nổ vang dội, tiếng tiền mừng được Văn gia tung ra, lời chúc mừng khắp mọi nơi. Trong tiếng khua chiêng gõ trống, kiệu hoa được hạ xuống, một thảm đỏ được trải ra từ trước kiệu hoa đến hỷ đường. Đến khi tân nương được đỡ xuống kiệu, chính lúc đó một loạt những tập tục như ba mũi tên hướng về trời đất, bước qua chậu lửa diễn ra, cuối cùng tân nương bước vào đại sảnh làm lễ bái đường dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, đưa tân nương vào phòng tân hôn…
Bận những việc như thế này đến chiều, Văn gia bắt đầu mời tất cả khách khứa dùng tiệc, tiệc mừng diễn ra liên tục từ giờ Thân đến giờ Tuất. Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm, còn có Tiêu Sĩ Duệ lần lượt đỡ rượu thay Văn Du, Văn Du vẫn bị ép uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, được đỡ vào phòng tân hôn, lại là một đám điên cuồng xông vào trong phòng tân hôn bắt đầu làm náo động phòng tân hôn…
Trong lúc mọi người ồn ào, Ôn Đình Trạm tranh thủ kéo Dạ Dao Quang đi dạo bộ trên hành lang phòng khách của bọn họ. Nhờ sự đan xen giữa ánh trăng và ánh đèn, Dạ Dao Quang thấy trên mặt cậu bao phủ một lớp mòng đỏ ửng, bất giác cười nói:
“Không biết còn tưởng là chàng đã uống rượu.”
Ôn Đình Trạm vẫn không uống rượu, bất cứ ai đến mời rượu, cậu đều khéo léo từ chối khiến đối phương cười ha hả nhìn cậu dùng trà thay rượu.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười: “Hôm nay nàng có tâm sự?”
“Muội cứ nghĩ muội đã giấu rất kỹ rồi.” Cô cảm thấy cô không hề biểu hiện ra điều gì.
“Ta không phải là nhìn ra, mà là cảm giác được ở chỗ này.” Ôn Đình Trạm đặt tay của Dạ Dao Quang ấn vào ngực cậu.
Tiếng tim đập thình thịch nhanh và mạnh truyền đến dưới lòng bàn tay khiến lòng bàn tay của Dạ Dao Quang nóng lên, cô rút tay lại nói: “Là Văn tử và Vân Thư…”
Dạ Dao Quang nói ra chuyện mệnh cách của Vân Thư.
“Có lẽ việc này đối với Văn tử là phúc chứ không phải là họa.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống ở lề hành lang vừa đi.
“Tính cách của Văn tử có chút nóng nảy, có lúc hành sự quá cương quyết, thậm chí có thể nói hắn che giấu bản tính vì để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn. Việc này của La cô nương cũng có thể khiến hắn sau này hành sự cần thận trọng nhiều hơn, không để hắn đi trên một con đường không lối thoát.”
Ôn Đình Trạm sớm đã phát hiện ra chỗ thiếu hụt trong tính cách của Văn Du, thường dùng những ảnh hưởng của những biến đổi ngầm, dùng mọi cách để áp chế thay đổi nhưng hiệu quả lại nhỏ, ngược lại việc này của La Bái Hạm khiến hắn có cách nghĩ khác.
“Nhưng một người con gái nếu không có con cái thì thật đáng thương.” Đặc biệt là ở thời đại này.
“Ta vẫn luôn cho rằng, so với con cái, tình cảm chân thành không thay đổi giữa vợ chồng mới là hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ.” Trong bóng đêm, cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh tràn đầy tình cảm nhìn cô:
“Còn ta, cũng sẽ luôn làm như vậy.”
Trong lúc nhất thời, hai cô cháu đều ngẩn người ra. Chuyện nối dõi tông đường là chuyện lớn như thế nào, đặc biệt là Văn Du còn là cốt nhục duy nhất của chi chính, nếu vợ không thể sinh con, đây há chẳng phải là chặt đứt đích hệ sao?
Dạ Dao Quang sớm đã phát hiện ra Văn Du, cô cố ý nói ra. La Bái Hạm là một cô gái tốt, nếu sau khi thành hôn mới biết, Văn Du sẽ không chấp nhận được, đối với La Bái Hạm sẽ là một đòn chí mạng. Một người con gái không thể sinh con, nàng ta ở trong một gia tộc lớn phải gánh chịu áp lực lớn chừng nào?
“Vậy, vậy không có cách nào để hóa giải sao?” Văn cô cô bình tĩnh hỏi.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Cô cô, có những chuyện có thể thoát khỏi nạn, có những thứ là định mệnh, cái giá phải chịu khi cải mệnh trái ý trời, bất cứ người tu luyện nào cũng sẽ không muốn gánh vác.”
Sắc mặt Văn Du cũng trắng nhợt, ba năm trước trước khi hứa hôn, Văn Du đã gặp qua La Bái Hạm lúc đó chỉ yên lặng ngồi một bên, không giống với những nữ nhân tươi tắn yêu kiều con của những vị quan khác, vừa nhìn đã lọt vào mắt của hắn. Tất nhiên đó không phải là yêu, nhưng dù sao hắn cũng yêu mến người con gái hiền lành trinh trắng, vì vậy nhìn thêm nhiều lần nữa, sau đó để đoạn tuyệt ý nghĩ với biểu muội yên tâm chuẩn bị xuất giá, hắn nghe lời khuyên nhủ của mẫu thân chọn lựa đính hôn.
Phụ thân của La Bái Hạm là Tri phủ Tương Dương, còn tổ phụ của nàng chính là Lễ bộ Thị lang, một gia đình thanh cao cao quý, nuôi dưỡng được cô con gái cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cho dù là từ phương diện chính trị hay từ địa vị xã hội hoặc từ tâm nguyện cá nhân, Văn Du đều quyết định lựa chọn La Bái Hạm. Mấy năm nay, dưới sự sắp xếp của trưởng bối, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ gặp chóng vánh vài lần, nói vài câu. Hắn càng ngày càng hài lòng đối với người thê tử này, đặc biệt là vừa nãy sau khi nghe thấy những lời nói giữa La Bái Hạm và Dạ Dao Quang, trong lòng hắn chưa từng ấm áp đến thế.
“Thật sự là một cách thay đổi cũng không có sao?” Ánh mắt Văn Du đầy mong đợi nhìn Dạ Dao Quang.
“Việc trên đời không có gì là tuyệt đối, ta cũng không dám nói bừa. Nếu mọi người làm nhiều việc thiện tích đức, thực hiện phóng sinh, có lẽ có kỳ tích xuất hiện không chừng.” Những lời nói này không phải là để trấn an Văn Du, mà là thật sự có tiền lệ như thế. Đương nhiên Dạ Dao Quang chưa từng gặp qua, cô chỉ nghe nói qua ở kiếp trước.
Ánh mắt Văn Du bỗng sáng ngời, hắn chắp tay thi lễ với Dạ Dao Quang: “Đa tạ tiểu Khu, việc này vẫn mong tiểu Khu đừng để nàng ấy biết được.”
Nàng ấy là chỉ La Bái Hạm. Dạ Dao Quang gật đầu, không chỉ là nhận lời mà còn khen ngợi phẩm cách của Văn Du, hắn quyết định không hủy hôn.
“Du nhi…” Văn cô cô muốn nói lại thôi.
Văn Du lắc đầu với Văn cô cô: “Cô cô, đúng như lời tiểu Khu nói, thế gian này không có ai là hoàn hảo, lấy được vợ hiền gia đình vạn sự hưng thịnh. Nếu gia đình bất hòa, thê tử không hiền lương, vậy thì con cháu đầy đàn còn có ý nghĩa gì?”
Văn cô cô há miệng cuối cùng không nói gì nữa, chính nàng cũng đã từng cảm nhận sâu sắc sự đau khổ của việc không có con. Nếu không có sự từng trải này, nàng ấy sẽ công khai phản đối, nhưng hôm nay…
Bỏ đi, con cháu tự có phúc của con cháu.
“Cô cô, tiểu Khu cũng đã nói mọi chuyện không có gì là tuyệt đối, sau này con cùng nàng ấy làm nhiều việc thiện, luôn sẽ có phúc báo.” Văn Du đưa tay nắm chặt lấy tay cô cô, nhẹ nhàng nói.
Văn cô cô thở dài không nói gì nhiều nữa. Sự việc này dường như được Văn Du và Văn cô cô quên sạch, bọn họ vẫn vui vẻ như thường chuẩn bị cho đại hôn.
Ngày hai mươi hai tháng mười, thích hợp cưới hỏi.
Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ còn có cả Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm sáng sớm cùng Văn Du đi đón dâu. Lễ đón dâu vô cùng trắc trở, đặc biệt là La gia còn là gia đình tri thức, huynh đệ của La Bái Hạm cũng không ít, nghe nói có một người anh trai chính là tiến sĩ Lưỡng bảng, tất nhiên phải qua ải văn. Văn Du không trốn được nên phải gọi Ôn Đình Trạm đi cùng, còn phía bên tân nương chưa chắc là không có người võ nghệ cao cường bày trạm gác, vì vậy cũng gọi Lục Vĩnh Điềm đi. Những thủ khoa và Võ cử nhân mới này là đội đón dâu, cũng coi như là bộ mặt của Văn gia. Thân phận của Tiêu Sĩ Duệ đến bây giờ cũng chưa bị bại lộ, chỉ nói là bạn tốt cùng trường ở học viện Bạch Lộc.
Nếu không phải bên này cũng có việc muốn Dạ Dao Quang hỗ trợ, cô cũng thật muốn cải trang thành nam đi xem quá trình đón dâu ở thời cổ đại, hơn nữa kiếp trước cô cũng chưa từng tham gia hôn lễ. Thêm nữa sớm lấy một chút kinh nghiệm, đợi đến sang năm cũng có thể làm khó Ôn Đình Trạm một phen.
Đáng tiếc…
Trong lúc Dạ Dao Quang đang ngóng dài cổ, Văn Du cuối cùng cũng dẫn theo đội đón dâu hùng hậu trở về. Tiếng pháo nổ vang dội, tiếng tiền mừng được Văn gia tung ra, lời chúc mừng khắp mọi nơi. Trong tiếng khua chiêng gõ trống, kiệu hoa được hạ xuống, một thảm đỏ được trải ra từ trước kiệu hoa đến hỷ đường. Đến khi tân nương được đỡ xuống kiệu, chính lúc đó một loạt những tập tục như ba mũi tên hướng về trời đất, bước qua chậu lửa diễn ra, cuối cùng tân nương bước vào đại sảnh làm lễ bái đường dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, đưa tân nương vào phòng tân hôn…
Bận những việc như thế này đến chiều, Văn gia bắt đầu mời tất cả khách khứa dùng tiệc, tiệc mừng diễn ra liên tục từ giờ Thân đến giờ Tuất. Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm, còn có Tiêu Sĩ Duệ lần lượt đỡ rượu thay Văn Du, Văn Du vẫn bị ép uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, được đỡ vào phòng tân hôn, lại là một đám điên cuồng xông vào trong phòng tân hôn bắt đầu làm náo động phòng tân hôn…
Trong lúc mọi người ồn ào, Ôn Đình Trạm tranh thủ kéo Dạ Dao Quang đi dạo bộ trên hành lang phòng khách của bọn họ. Nhờ sự đan xen giữa ánh trăng và ánh đèn, Dạ Dao Quang thấy trên mặt cậu bao phủ một lớp mòng đỏ ửng, bất giác cười nói:
“Không biết còn tưởng là chàng đã uống rượu.”
Ôn Đình Trạm vẫn không uống rượu, bất cứ ai đến mời rượu, cậu đều khéo léo từ chối khiến đối phương cười ha hả nhìn cậu dùng trà thay rượu.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười: “Hôm nay nàng có tâm sự?”
“Muội cứ nghĩ muội đã giấu rất kỹ rồi.” Cô cảm thấy cô không hề biểu hiện ra điều gì.
“Ta không phải là nhìn ra, mà là cảm giác được ở chỗ này.” Ôn Đình Trạm đặt tay của Dạ Dao Quang ấn vào ngực cậu.
Tiếng tim đập thình thịch nhanh và mạnh truyền đến dưới lòng bàn tay khiến lòng bàn tay của Dạ Dao Quang nóng lên, cô rút tay lại nói: “Là Văn tử và Vân Thư…”
Dạ Dao Quang nói ra chuyện mệnh cách của Vân Thư.
“Có lẽ việc này đối với Văn tử là phúc chứ không phải là họa.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống ở lề hành lang vừa đi.
“Tính cách của Văn tử có chút nóng nảy, có lúc hành sự quá cương quyết, thậm chí có thể nói hắn che giấu bản tính vì để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn. Việc này của La cô nương cũng có thể khiến hắn sau này hành sự cần thận trọng nhiều hơn, không để hắn đi trên một con đường không lối thoát.”
Ôn Đình Trạm sớm đã phát hiện ra chỗ thiếu hụt trong tính cách của Văn Du, thường dùng những ảnh hưởng của những biến đổi ngầm, dùng mọi cách để áp chế thay đổi nhưng hiệu quả lại nhỏ, ngược lại việc này của La Bái Hạm khiến hắn có cách nghĩ khác.
“Nhưng một người con gái nếu không có con cái thì thật đáng thương.” Đặc biệt là ở thời đại này.
“Ta vẫn luôn cho rằng, so với con cái, tình cảm chân thành không thay đổi giữa vợ chồng mới là hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ.” Trong bóng đêm, cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh tràn đầy tình cảm nhìn cô:
“Còn ta, cũng sẽ luôn làm như vậy.”
/1483
|