“Không sao chứ?” Càn Đoái xông vào sơn động như gió, Dạ Dao Quang tiến lên kéo Càn Dương dậy.
Ôn Đình Trạm bắt mạch cho Càn Dương, sau khi chẩn đoán xong mới nhìn Dạ Dao Quang nói: “Không bị nội thương”.
Thực ra trong lòng Ôn Đình Trạm cũng có chút khiếp sợ, bởi vì bị ném ở khoảng cách xa như vậy thì dù Càn Dương có người tu luyện đi chăng nữa cũng không thể không có một chút nội thương nào được.
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nói: “Dù gì cũng là máu mủ ruột rà, chàng thực sự nghĩ rằng ông ta đã mất hết nhân tính rồi sao?”
Lúc Càn Dương bị ném ra ngoài, chắc chắn Càn Đoái đã độ một tầng khí ngũ hành bảo vệ trên người của Càn Dương, nếu không phải cảm nhận được điều này thì Dạ Dao Quang sao có thể dễ dàng để Càn Đoái thuận lợi như vậy, dù cho có phải dùng toàn bộ sức lực của mình đi chăng nữa thì cô cũng phải bảo vệ cho đồ nhi của mình.
“Sư phụ…” Càn Dương khóc khiến cả khuôn mặt toàn là nước mắt, định sà vào lòng Dạ Dao Quang nhưng lại bị Ôn Đình Trạm sớm đã có chuẩn bị từ trước lôi ra.
Càn Dương vồ hụt suýt chút nữa thì ngã bổ nhào.
Càn Dương chưa kịp tủi thân thì Dạ Dao Quang đã nói: “Vào trong xem thôi!”
Dạ Dao Quang cũng rất muốn biết rốt cuộc món đồ ấy trông như thế nào, hơn nữa tuy Càn Đoái có tu vi ở Phân Thần kỳ nhưng cũng chưa chắc đã không gặp phải nguy hiểm. Tuy Dạ Dao Quang nhìn Càn Đoái rất không vừa mắt nhưng dù sao ông ta cũng là cha ruột của Càn Dương, chẳng lẽ lại bỏ mặc ông ta như vậy, lại càng không thể để Càn Đoái đánh tiên phong được.
“Cha cậu có biết ở trong đây có thứ gì không?” Vừa đi vào bên trong Ôn Đình Trạm vừa nói.
Ôn Đình Trạm nhìn người luôn rất tỉ mỉ kỹ càng, như cậu thấy thì Càn Đoái chắc chắc là người có mục đích. Ông ta đang muốn tìm một thứ gì đó chứ không chỉ đơn thuần là tìm bảo vật mà không có bất kỳ mục đích gì.
“Hình như là Ngũ Linh gì gì đó”. Càn Dương gãi đầu, hắn cũng không nhớ rõ là thứ gì.
“Chàng hỏi hắn cũng như không, còn không bằng vào trong xem thử!” Dạ Dao Quang nói rồi cứ thế đi men theo con đường trong sơn động xuống dưới. Rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng ra ngoài nhưng Dạ Dao Quang lại phải đi mất gần nửa giờ thì mới đi đến đầu cuối cùng, rồi đi thẳng ra ngoài sơn động.
Vừa ra khỏi sơn động, Dạ Dao Quang đã cảm nhận được một luồng khí rất diệu kỳ phả vào mặt, ánh sáng rất chói mắt của khí ngũ hành như ẩn như hiện khiến Dạ Dao Quang không chịu được mà phải giơ tay lên che mắt lại, bên tai là âm thanh của từng giọt nước chầm chậm rơi xuống hồ.
Sau khi có vẻ đã thích ứng được thì Dạ Dao Quang mới hạ tay xuống, nhìn ra nơi đây chính là một con đường nhỏ, trước sau đều là vách núi dựng đứng cao ngút trời, kẹp giữa vách núi là một con sông rộng khoảng một trượng. Nước sông rất xanh, một màu xanh khác hẳn so với nước sông bình thường, trong suốt đến mức có thể làm mặt kính.
Đi men theo sườn đá gập ghềnh, Dạ Dao Quang bỗng tìm thấy một đầm nước, đầm nước này có hình tròn, lối vào được bao quanh bởi các vách đá. Không biết tại sao đầm nước này lại hình thành nên một sức hấp dẫn mạnh mẽ đến vậy, khiến nước đang chảy xuôi ở hai bên lại chảy vào đây. Cũng có thể nói là nước trong đầm đều được hút mạnh mẽ từ hai bên vào, cộng với hai vòng xoáy ở giữa đã khiến mặt nước trở thành một hình ảnh bát quái của thiên nhiên.
Dạ Dao Quang và Càn Đoái đều sợ đến mức ngây người ra, như vậy hoàn toàn không phù hợp với quy luật khách quan. Đừng nói là khoa học, đến cả bọn họ là người tu luyện cũng không thể giải thích được sự tồn tại này bởi vì nó quá dị thường.
Nhưng lúc này, ở giữa đầm nước lại hiện ra một chùm ánh sáng ngũ sắc, ánh sáng ngũ sắc này lại ở chính giữa bát quái trong đầm nước, sau khi màu sắc lần lượt xoay vòng một lượt thì biến mất. Dạ Dao Quang và Càn Đoái đều cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ đi lên mép của đầm nước rồi nhìn vào giữa đầm nước, nước trong đến mức có thể nhìn xuyên xuống tận đáy đầm. Trong đầm nước này chẳng có gì cả, không biết ánh sáng vừa nãy là đến từ đâu.
Dường như cùng lúc đó, Càn Đoái và Dạ Dao Quang cùng ngồi xếp bằng, thần thức của bọn họ bay ra rồi đi sâu vào trong nước. Càn Đoái còn có chút mơ hồ nhưng thần thức của Dạ Dao Quang là vì cô là người tu luyện khí ngũ hành nên cảm thấy luồng khí phía trước không đủ để sánh với linh ngũ hành thâm hậu giống đá Nữ Oa được. Trừ linh ngũ hành ra, không có bất kỳ sinh vật nào khác, vậy đầm nước này chẳng khác gì những đầm nước sạch sẽ đã nhìn thấy.
Hai người cùng thu lại thần thức rồi đều nhăn mày.
“Sao vậy?” Lúc này Ôn Đình Trạm dẫn theo Kim Tử và Càn Dương đến sau.
“Trong nước này rất kỳ lạ!” Dạ Dao Quang lắc đầu trầm tư nói.
“Không có bất kỳ thứ gì bên trong nhưng nó lại ẩn chứa ngũ hành!” Càn Đoái nói tiếp.
Ôn Đình Trạm nhìn thoáng qua, đúng lúc ánh sáng ngũ sắc lại thẩm thấu một lần nữa, lúc đầu cậu cũng nhăn mày không hiểu nhưng sau đó chợt cười nói: “Chúng ta nghĩ chuyện này quá phức tạp rồi, trong nước này sao lại không có gì chứ? Chẳng phải nó vẫn có nước sao?”
Ánh mắt Càn Đoái và Dạ Dao Quang đều lập tức sáng lên, hai người bọn họ đúng là...
Càn Đoái giơ tay lên vỗ trán: “Bị nó che mờ mắt rồi!”
“Đây chính là Ngũ Hành Thủy mà truyền thuyết đã nói sao?” Ánh mắt hoa đào long lanh của Dạ Dao Quang như ánh ngôi sao, nếu đây chính là Ngũ Hành Thủy thì nó có thể thu hút rồng đến như trước kia đã nói, nếu đây chính là Ngũ Hành Thủy thì nó chẳng phải là vật luyện ra thuốc giải mà Mạch Khâm đang thiếu sao?
“Chỉ e là nó không đơn giản như vậy!” Ôn Đình Trạm ngồi xổm bên đầm nước.
Cậu nhìn tỉ mỉ một lúc, Ngũ Hành Thủy trong truyền thuyết không thể có nhiều như vậy được, hơn nữa cậu cũng đã xem qua rất nhiều chí quái truyền kỳ, hễ là linh vật thì chắc chắn phải có những con thú khổng lồ canh giữ. Nếu không phải canh giữ thì cũng phải theo dõi từ xa nên đã chiếm đóng từ sớm, sau khi chín muồi thì ngắt lấy. Năng lực cảm nhận của yêu linh ma thú đối với thứ này phải cao hơn so với con người, bởi vì môi trường sinh tồn của chúng là ở ngoài thiên nhiên. Ngũ Hành Thủy chứa đựng đầy đủ khí ngũ hành nên nó rất quý hiếm. Trong nước có Hỏa, không cách nào có thể tuỏng tượng được. Nhưng trên đường đến đây lại không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, ngay đến cả xương cốt động vật cũng không có, việc này quá khác thường rồi!
“Để ta thử trước xem!” Đương nhiên Càn Đoái cũng hiểu nhưng không thử thì sao biết được quan hệ lợi lại trong này! Ở đây ông ta có tu vi cao nhất, xác suất gặp phải nguy hiểm có thể thoát được cũng cao nhất nên ông ta liền bay lên mà không chút do dự, trong tay ẩn khí ngũ hành Kim rồi nhắm về đầm nước.
Đầm nước vốn đang tĩnh lặng, trong chớp mắt đã xoay tròn một hồi, ở giữa hình thành một vòng xoáy. Khí ngũ hành rất mạnh như muốn bay thẳng lên trời, Càn Đoái ở Phân Thần kỳ giống như một tấm vải rách hoàn toàn không có sức kháng cự bị hút vào bên trong.
“Cha!” Lúc đầu Càn Dương bay lên túm chặt Càn Đoái, Dạ Dao Quang vừa xoay chuyển thì Thần Ty trường lăng bay ra cuốn chặt lấy lưng Càn Dương.
Nhưng luồng sức mạnh này quá dũng mãnh, lực ngũ hành quá mạnh đã tạo thành một luồng gió mạnh điên cuồng thổi khắp mọi phía, có thể nghe thấy tiếng chói tai gấp một trăm lần giữa vách núi như móng tay sắc nhọn cạo qua đá.
Cơ thể Kim Tử lập tức lớn phồng lên, cúi người xuống ôm lấy cả người Ôn Đình Trạm vào bên trong.
Dòng nước hai bên hình thành hai con rồng nước do sự thay đổi của đầm nước rồi lao nhanh ra ngoài, những chỗ đi qua đều có gió mạnh nổi lên. Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng hiểu tại sao không có sinh linh nào dám đến gần, vì sao lại không có bất kỳ bộ xương cốt nào ở gần đây, xung quanh vì sao lại trong veo như vậy, không có bất kỳ một loại cây cối cỏ dại nào!
Ôn Đình Trạm bắt mạch cho Càn Dương, sau khi chẩn đoán xong mới nhìn Dạ Dao Quang nói: “Không bị nội thương”.
Thực ra trong lòng Ôn Đình Trạm cũng có chút khiếp sợ, bởi vì bị ném ở khoảng cách xa như vậy thì dù Càn Dương có người tu luyện đi chăng nữa cũng không thể không có một chút nội thương nào được.
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nói: “Dù gì cũng là máu mủ ruột rà, chàng thực sự nghĩ rằng ông ta đã mất hết nhân tính rồi sao?”
Lúc Càn Dương bị ném ra ngoài, chắc chắn Càn Đoái đã độ một tầng khí ngũ hành bảo vệ trên người của Càn Dương, nếu không phải cảm nhận được điều này thì Dạ Dao Quang sao có thể dễ dàng để Càn Đoái thuận lợi như vậy, dù cho có phải dùng toàn bộ sức lực của mình đi chăng nữa thì cô cũng phải bảo vệ cho đồ nhi của mình.
“Sư phụ…” Càn Dương khóc khiến cả khuôn mặt toàn là nước mắt, định sà vào lòng Dạ Dao Quang nhưng lại bị Ôn Đình Trạm sớm đã có chuẩn bị từ trước lôi ra.
Càn Dương vồ hụt suýt chút nữa thì ngã bổ nhào.
Càn Dương chưa kịp tủi thân thì Dạ Dao Quang đã nói: “Vào trong xem thôi!”
Dạ Dao Quang cũng rất muốn biết rốt cuộc món đồ ấy trông như thế nào, hơn nữa tuy Càn Đoái có tu vi ở Phân Thần kỳ nhưng cũng chưa chắc đã không gặp phải nguy hiểm. Tuy Dạ Dao Quang nhìn Càn Đoái rất không vừa mắt nhưng dù sao ông ta cũng là cha ruột của Càn Dương, chẳng lẽ lại bỏ mặc ông ta như vậy, lại càng không thể để Càn Đoái đánh tiên phong được.
“Cha cậu có biết ở trong đây có thứ gì không?” Vừa đi vào bên trong Ôn Đình Trạm vừa nói.
Ôn Đình Trạm nhìn người luôn rất tỉ mỉ kỹ càng, như cậu thấy thì Càn Đoái chắc chắc là người có mục đích. Ông ta đang muốn tìm một thứ gì đó chứ không chỉ đơn thuần là tìm bảo vật mà không có bất kỳ mục đích gì.
“Hình như là Ngũ Linh gì gì đó”. Càn Dương gãi đầu, hắn cũng không nhớ rõ là thứ gì.
“Chàng hỏi hắn cũng như không, còn không bằng vào trong xem thử!” Dạ Dao Quang nói rồi cứ thế đi men theo con đường trong sơn động xuống dưới. Rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng ra ngoài nhưng Dạ Dao Quang lại phải đi mất gần nửa giờ thì mới đi đến đầu cuối cùng, rồi đi thẳng ra ngoài sơn động.
Vừa ra khỏi sơn động, Dạ Dao Quang đã cảm nhận được một luồng khí rất diệu kỳ phả vào mặt, ánh sáng rất chói mắt của khí ngũ hành như ẩn như hiện khiến Dạ Dao Quang không chịu được mà phải giơ tay lên che mắt lại, bên tai là âm thanh của từng giọt nước chầm chậm rơi xuống hồ.
Sau khi có vẻ đã thích ứng được thì Dạ Dao Quang mới hạ tay xuống, nhìn ra nơi đây chính là một con đường nhỏ, trước sau đều là vách núi dựng đứng cao ngút trời, kẹp giữa vách núi là một con sông rộng khoảng một trượng. Nước sông rất xanh, một màu xanh khác hẳn so với nước sông bình thường, trong suốt đến mức có thể làm mặt kính.
Đi men theo sườn đá gập ghềnh, Dạ Dao Quang bỗng tìm thấy một đầm nước, đầm nước này có hình tròn, lối vào được bao quanh bởi các vách đá. Không biết tại sao đầm nước này lại hình thành nên một sức hấp dẫn mạnh mẽ đến vậy, khiến nước đang chảy xuôi ở hai bên lại chảy vào đây. Cũng có thể nói là nước trong đầm đều được hút mạnh mẽ từ hai bên vào, cộng với hai vòng xoáy ở giữa đã khiến mặt nước trở thành một hình ảnh bát quái của thiên nhiên.
Dạ Dao Quang và Càn Đoái đều sợ đến mức ngây người ra, như vậy hoàn toàn không phù hợp với quy luật khách quan. Đừng nói là khoa học, đến cả bọn họ là người tu luyện cũng không thể giải thích được sự tồn tại này bởi vì nó quá dị thường.
Nhưng lúc này, ở giữa đầm nước lại hiện ra một chùm ánh sáng ngũ sắc, ánh sáng ngũ sắc này lại ở chính giữa bát quái trong đầm nước, sau khi màu sắc lần lượt xoay vòng một lượt thì biến mất. Dạ Dao Quang và Càn Đoái đều cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ đi lên mép của đầm nước rồi nhìn vào giữa đầm nước, nước trong đến mức có thể nhìn xuyên xuống tận đáy đầm. Trong đầm nước này chẳng có gì cả, không biết ánh sáng vừa nãy là đến từ đâu.
Dường như cùng lúc đó, Càn Đoái và Dạ Dao Quang cùng ngồi xếp bằng, thần thức của bọn họ bay ra rồi đi sâu vào trong nước. Càn Đoái còn có chút mơ hồ nhưng thần thức của Dạ Dao Quang là vì cô là người tu luyện khí ngũ hành nên cảm thấy luồng khí phía trước không đủ để sánh với linh ngũ hành thâm hậu giống đá Nữ Oa được. Trừ linh ngũ hành ra, không có bất kỳ sinh vật nào khác, vậy đầm nước này chẳng khác gì những đầm nước sạch sẽ đã nhìn thấy.
Hai người cùng thu lại thần thức rồi đều nhăn mày.
“Sao vậy?” Lúc này Ôn Đình Trạm dẫn theo Kim Tử và Càn Dương đến sau.
“Trong nước này rất kỳ lạ!” Dạ Dao Quang lắc đầu trầm tư nói.
“Không có bất kỳ thứ gì bên trong nhưng nó lại ẩn chứa ngũ hành!” Càn Đoái nói tiếp.
Ôn Đình Trạm nhìn thoáng qua, đúng lúc ánh sáng ngũ sắc lại thẩm thấu một lần nữa, lúc đầu cậu cũng nhăn mày không hiểu nhưng sau đó chợt cười nói: “Chúng ta nghĩ chuyện này quá phức tạp rồi, trong nước này sao lại không có gì chứ? Chẳng phải nó vẫn có nước sao?”
Ánh mắt Càn Đoái và Dạ Dao Quang đều lập tức sáng lên, hai người bọn họ đúng là...
Càn Đoái giơ tay lên vỗ trán: “Bị nó che mờ mắt rồi!”
“Đây chính là Ngũ Hành Thủy mà truyền thuyết đã nói sao?” Ánh mắt hoa đào long lanh của Dạ Dao Quang như ánh ngôi sao, nếu đây chính là Ngũ Hành Thủy thì nó có thể thu hút rồng đến như trước kia đã nói, nếu đây chính là Ngũ Hành Thủy thì nó chẳng phải là vật luyện ra thuốc giải mà Mạch Khâm đang thiếu sao?
“Chỉ e là nó không đơn giản như vậy!” Ôn Đình Trạm ngồi xổm bên đầm nước.
Cậu nhìn tỉ mỉ một lúc, Ngũ Hành Thủy trong truyền thuyết không thể có nhiều như vậy được, hơn nữa cậu cũng đã xem qua rất nhiều chí quái truyền kỳ, hễ là linh vật thì chắc chắn phải có những con thú khổng lồ canh giữ. Nếu không phải canh giữ thì cũng phải theo dõi từ xa nên đã chiếm đóng từ sớm, sau khi chín muồi thì ngắt lấy. Năng lực cảm nhận của yêu linh ma thú đối với thứ này phải cao hơn so với con người, bởi vì môi trường sinh tồn của chúng là ở ngoài thiên nhiên. Ngũ Hành Thủy chứa đựng đầy đủ khí ngũ hành nên nó rất quý hiếm. Trong nước có Hỏa, không cách nào có thể tuỏng tượng được. Nhưng trên đường đến đây lại không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, ngay đến cả xương cốt động vật cũng không có, việc này quá khác thường rồi!
“Để ta thử trước xem!” Đương nhiên Càn Đoái cũng hiểu nhưng không thử thì sao biết được quan hệ lợi lại trong này! Ở đây ông ta có tu vi cao nhất, xác suất gặp phải nguy hiểm có thể thoát được cũng cao nhất nên ông ta liền bay lên mà không chút do dự, trong tay ẩn khí ngũ hành Kim rồi nhắm về đầm nước.
Đầm nước vốn đang tĩnh lặng, trong chớp mắt đã xoay tròn một hồi, ở giữa hình thành một vòng xoáy. Khí ngũ hành rất mạnh như muốn bay thẳng lên trời, Càn Đoái ở Phân Thần kỳ giống như một tấm vải rách hoàn toàn không có sức kháng cự bị hút vào bên trong.
“Cha!” Lúc đầu Càn Dương bay lên túm chặt Càn Đoái, Dạ Dao Quang vừa xoay chuyển thì Thần Ty trường lăng bay ra cuốn chặt lấy lưng Càn Dương.
Nhưng luồng sức mạnh này quá dũng mãnh, lực ngũ hành quá mạnh đã tạo thành một luồng gió mạnh điên cuồng thổi khắp mọi phía, có thể nghe thấy tiếng chói tai gấp một trăm lần giữa vách núi như móng tay sắc nhọn cạo qua đá.
Cơ thể Kim Tử lập tức lớn phồng lên, cúi người xuống ôm lấy cả người Ôn Đình Trạm vào bên trong.
Dòng nước hai bên hình thành hai con rồng nước do sự thay đổi của đầm nước rồi lao nhanh ra ngoài, những chỗ đi qua đều có gió mạnh nổi lên. Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng hiểu tại sao không có sinh linh nào dám đến gần, vì sao lại không có bất kỳ bộ xương cốt nào ở gần đây, xung quanh vì sao lại trong veo như vậy, không có bất kỳ một loại cây cối cỏ dại nào!
/1483
|