Chẳng những củng cố được tu vi Hóa Thần kỳ, mà còn đến thẳng trung kỳ luôn!
Thực sự là hạnh phúc tới quá đột nhiên nên hơi khó tin.
Dạ Dao Quang xoay người nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Ôn Đình Trạm. Nhìn thấy lo âu và sợ hãi còn chưa hoàn toàn biến mất trong đôi mắt đen láy của cậu, cô bỗng thấy đau lòng: "Trạm ca, lại khiến chàng lo lắng."
"Nàng không sao là tốt rồi." Khóe miệng hơi nhếch lên, Ôn Đình Trạm giấu hết tất cả cảm xúc căng thẳng đi.
Thấy vậy Dạ Dao Quang cũng không nói gì nữa, mà tự nhủ không được có lần sau nữa.
"Có sức đi liếc mắt đưa tình, chi bằng nghĩ cách làm sao lấy được Ngũ Hành Thủy này đi." Càn Đoái kiên quyết muốn dập đi bầu không khí đó nên chen vào một câu.
"Trạm ca nói đúng, Ngũ Hành Thủy cũng không phải chỉ riêng đầm nước này, ngay cả Ngũ Hành Thủy ở đâu chúng ta cũng không biết, làm sao lấy?"
Nếu đổi thành bảo vật khác, phiền phức như thế, Dạ Dao Quang không chừng đã bỏ đi. Nhưng đây lại là Ngũ Hành Thủy, là vật Mạch Khâm cần nhất.
Ánh mắt Càn Đoái đột nhiên nhìn vào người Dạ Dao Quang, dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa xem xét Dạ Dao Quang một lúc, trước khi Ôn Đình Trạm nổi giận thì không nhìn nữa rồi lắc đầu: "Không được."
"Ông thần kinh à, có chuyện gì mau nói, có..." Nhớ tới Ôn Đình Trạm ở bên cạnh, Dạ Dao Quang cứng rắn nuốt lại nửa câu sau.
"Truyền thuyết Ngũ Hành Thủy này cần khí ngũ hành để ngưng tụ, thiếu một thứ cũng không được, vốn nghĩ cô có tứ linh căn, vừa hay có thể hợp thành ngũ linh cùng ta nhưng với sức một mình cô e là sẽ phải dùng hết khí ngũ hành mất." Càn Đoái nói biện pháp ra:
"Ta vốn không tin, dù sao trên đời này chưa ai từng thấy, người từng thấy chỉ sợ chưa kịp để lại vài lời đã chết rồi. Vừa nãy có thăm dò một chút, lại thấy tin phần nào."
Nghe xong câu này, Dạ Dao Quang trầm tư suy nghĩ rồi mới hỏi lại: "Ngũ Hành Thủy này làm thế nào để ngưng tụ, có thể tụ lại bao nhiêu?"
Càn Đoái chép miệng nhìn đầm nước: "Cô xem, nếu có ánh sáng ngũ sắc, chứng tỏ ngũ hành đã ngưng tụ, chỉ đợi người luyện ngũ hành đến ngưng kết. Theo ta suy đoán, giỏi lắm thì có thể ngưng tụ được ba bốn giọt."
"Ông nhất định muốn có Ngũ Hành Thủy?" Dạ Dao Quang không biết Mạch Khâm cần bao nhiêu.
"Ta cũng chỉ vì cứu mạng một người, một giọt là được." Càn Đoái giơ một ngón tay.
"Ông có thể tìm đủ bốn người sao?" Dạ Dao Quang nhướng mày.
Tính cách Càn Đoái kì lạ, hơn nữa ông ấy còn tản tu, hay bị các môn phái khinh thường, số người có thể kết bạn với ông ấy thật sự quá ít. Hơn nữa Ngũ Hành Thủy vốn không đủ chia cho năm người, đến lúc đó ông tìm được người đến, chỉ e chẳng những để lộ tin tức gây xao động quần chúng. Dẫn càng nhiều người tới, cho dù không để lộ tin tức, cuối cùng nói không chừng đến vài người bạn tốt duy nhất cũng sẽ trở mặt thành thù vì thứ này.
"Lão già như ta cô độc một mình, sao so được với cháu gái của Thiên Cơ chân quân, sư phụ của Càn Dương chứ, cô có điều gì muốn sai bảo chỉ cần dặn dò, đến lúc đó chia cho ta một chút là được rồi." Càn Đoái cợt nhả nói.
Đối với Càn Đoái, nếu duyên sinh quan phái người tới đương nhiên là tốt nhất, nhất là Thiên Cơ chân quân. Ông ấy là người tu luyện tam linh căn, chỉ cần ông ấy tự mình ra trận, cộng thêm ông và Dạ Dao Quang thì đại sự chắc chắn sẽ thành. Hơn nữa tu vi của Thiên Cơ chân quân, không có ai có thể tìm được hành tung của ông ấy.
"Vậy được, từ giờ trở đi, ông đừng làm gì cả, cũng đừng nói gì hết. Nếu thật sự có ba bốn giọt, ta đương nhiên sẽ chia cho ông một giọt." Dạ Dao Quang cũng không hiểu tính toán của Càn Đoái, nói xong liền kéo Ôn Đình Trạm rời khỏi đây.
Cha con Càn Đoái đều đi theo cô.
"Chước Hoa, mọi người đã đi đâu vậy?" Vừa ra khỏi sơn động đã thấy Bách Lý Khởi Mộng.
Dạ Dao Quang nhìn ra sau nàng: "Minh Quang đâu?"
Chốn Bồng Lai tiên đảo này nguy hiểm nhường nào, tuyệt đối không phải nơi người phàm có thể ứng phó. Mặc dù bây giờ bọn họ không ở nơi nguy hiểm nhất nhưng tuyệt đối không phải khu vực an toàn.
"Ta đã đưa bọn họ về nhà rồi." Bách Lý Khởi Mộng nói.
"Cảm ơn tỷ, Khởi Mộng." Dạ Dao Quang giờ mới yên tâm, sau đó nói với Bách Lý Khởi Mộng:
"Chúng ta tìm thấy Ngũ Hành Thủy rồi..."
"Cô..." Càn Đoái đi ra sau suýt nữa bước không vững mà té ngã.
Ngực ông phập phồng kịch liệt, Dạ Dao Quang lại dễ dàng nói chuyện Ngũ Hành Thủy ra như vậy. Tu vi của Bách Lý Khởi Mộng và Càn Đoái ngang nhau, ở tu vi ngang hàng, khí linh tu đương nhiên sẽ mạnh hơn, Càn Đoái không nhìn được bản thể của Bách Lý Khởi Mộng nhưng lại có thể cảm thấy tu vi của Bách Lý Khởi Mộng chỉ sợ không kém ông, vậy không phải tự dưng tạo ra một đối thủ cạnh tranh cho mình sao?
Dạ Dao Quang cũng không nhìn ông, chưa nói đến việc Bách Lý Khởi Mộng đã định loại bỏ linh căn, dù là linh vật gì cũng không còn là bảo vật đối với nàng, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Cho dù Bách Lý Khởi Mộng cần, Dạ Dao Quang cũng sẽ không giấu nàng. Bách Lý Khởi Mộng chính là linh tu, hiểu rõ những vật chí linh như vậy hơn người phàm.
"Cái gì? Mọi người tìm được Ngũ Linh Đàm rồi sao?" Quả nhiên, Bách Lý Khởi Mộng vô cùng kinh ngạc.
"Ngũ Linh Đàm?" Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói, cô tin chỉ sợ Mạch Khâm cũng chưa từng nghe nói, nếu không thì sẽ chẳng có đầu mối đáng nói nào về Ngũ Hành Thủy như thế, do đó cô vội vã miêu tả khái quát Ngũ Linh Đàm vừa gặp được.
"Đúng, chính là Ngũ Linh Đàm." Bách Lý Khởi Mộng nghe xong, không nhịn được kích động nói:
"Giống như long mạch Côn Lôn nuôi dưỡng cho núi Côn Lôn, ngũ linh trong Ngũ Linh Đàm nuôi dưỡng Bồng Lai tiên đảo. Ta từng nghe cha ông nói, tất cả linh khí trong Bồng Lai tiên đảo đều đến từ Ngũ Linh Đàm, các sinh vật sinh ra ở Bồng Lai tiên đảo đều biết đến Ngũ Linh Đàm. Nghe nói thời viễn cổ, thứ đó là do thánh vật của thần linh chuyển hóa thành nhưng nó ở đâu vẫn không ai tìm được. Năm đó chúng ta cũng đoán thần long vì lấy nước trong Ngũ Linh Đàm mới hạ mình đến. Cho nên không ít sinh linh chen chúc nhau tới nhưng cũng chỉ lãng phí thời gian. Chước Hoa, muội thực sự may mắn."
"Không phải ta may mắn." Dạ Dao Quang liếc nhìn Càn Dương, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Cũng có thể nói là ta may mắn."
Càn Dương là người thiên hựu, lại là đồ nhi của cô, đây chẳng phải cũng là số phận của cô sao? Huống chi, đồ đệ ngốc nghếch đáng yêu này còn trở mặt động thủ với cha đẻ vì cô. Sau này cô cũng phải đối xử tốt với hắn mới được, đương nhiên Dạ Dao Quang hoàn toàn không thấy có gì không ổn, bởi vì tấm lòng Càn Dương vô cùng tinh khiết. Càn Đoái lại thực sự khó chịu.
Dạ Dao Quang dẫn Càn Dương và Càn Đoái đến viện của Bách Lý Khởi Mộng, viện được cái khá lớn, có thể ở hết được. Sau khi trở về, Dạ Dao Quang kéo Bách Lý Khởi Mộng tìm hiểu thêm về chuyện Ngũ Linh Đàm, lại bảo Ôn Đình Trạm nhanh chóng truyền tin cho Mạch Khâm để Mạch Khâm dẫn người tới.
Cô biết Càn Đoái hy vọng cô tìm Thiên Cơ sư thúc nhưng cô không thể chuyện gì cũng đi làm phiền Thiên Cơ sư thúc, chuyện Yêu Liên lần trước thật sự là không nhờ Thiên Cơ sư thúc thì không được. Tu vi của Thiên Cơ sư thúc như vậy cần tĩnh tâm và bế quan nhiều. Nếu chính cô có biện pháp giải quyết, thì tự làm là được. Cô tin sau khi Ôn Đình Trạm nói cho Mạch Khâm về tính quan trọng của sự việc, Mạch Khâm tất sẽ biết cách ứng phó ra sao.
Thực sự là hạnh phúc tới quá đột nhiên nên hơi khó tin.
Dạ Dao Quang xoay người nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Ôn Đình Trạm. Nhìn thấy lo âu và sợ hãi còn chưa hoàn toàn biến mất trong đôi mắt đen láy của cậu, cô bỗng thấy đau lòng: "Trạm ca, lại khiến chàng lo lắng."
"Nàng không sao là tốt rồi." Khóe miệng hơi nhếch lên, Ôn Đình Trạm giấu hết tất cả cảm xúc căng thẳng đi.
Thấy vậy Dạ Dao Quang cũng không nói gì nữa, mà tự nhủ không được có lần sau nữa.
"Có sức đi liếc mắt đưa tình, chi bằng nghĩ cách làm sao lấy được Ngũ Hành Thủy này đi." Càn Đoái kiên quyết muốn dập đi bầu không khí đó nên chen vào một câu.
"Trạm ca nói đúng, Ngũ Hành Thủy cũng không phải chỉ riêng đầm nước này, ngay cả Ngũ Hành Thủy ở đâu chúng ta cũng không biết, làm sao lấy?"
Nếu đổi thành bảo vật khác, phiền phức như thế, Dạ Dao Quang không chừng đã bỏ đi. Nhưng đây lại là Ngũ Hành Thủy, là vật Mạch Khâm cần nhất.
Ánh mắt Càn Đoái đột nhiên nhìn vào người Dạ Dao Quang, dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa xem xét Dạ Dao Quang một lúc, trước khi Ôn Đình Trạm nổi giận thì không nhìn nữa rồi lắc đầu: "Không được."
"Ông thần kinh à, có chuyện gì mau nói, có..." Nhớ tới Ôn Đình Trạm ở bên cạnh, Dạ Dao Quang cứng rắn nuốt lại nửa câu sau.
"Truyền thuyết Ngũ Hành Thủy này cần khí ngũ hành để ngưng tụ, thiếu một thứ cũng không được, vốn nghĩ cô có tứ linh căn, vừa hay có thể hợp thành ngũ linh cùng ta nhưng với sức một mình cô e là sẽ phải dùng hết khí ngũ hành mất." Càn Đoái nói biện pháp ra:
"Ta vốn không tin, dù sao trên đời này chưa ai từng thấy, người từng thấy chỉ sợ chưa kịp để lại vài lời đã chết rồi. Vừa nãy có thăm dò một chút, lại thấy tin phần nào."
Nghe xong câu này, Dạ Dao Quang trầm tư suy nghĩ rồi mới hỏi lại: "Ngũ Hành Thủy này làm thế nào để ngưng tụ, có thể tụ lại bao nhiêu?"
Càn Đoái chép miệng nhìn đầm nước: "Cô xem, nếu có ánh sáng ngũ sắc, chứng tỏ ngũ hành đã ngưng tụ, chỉ đợi người luyện ngũ hành đến ngưng kết. Theo ta suy đoán, giỏi lắm thì có thể ngưng tụ được ba bốn giọt."
"Ông nhất định muốn có Ngũ Hành Thủy?" Dạ Dao Quang không biết Mạch Khâm cần bao nhiêu.
"Ta cũng chỉ vì cứu mạng một người, một giọt là được." Càn Đoái giơ một ngón tay.
"Ông có thể tìm đủ bốn người sao?" Dạ Dao Quang nhướng mày.
Tính cách Càn Đoái kì lạ, hơn nữa ông ấy còn tản tu, hay bị các môn phái khinh thường, số người có thể kết bạn với ông ấy thật sự quá ít. Hơn nữa Ngũ Hành Thủy vốn không đủ chia cho năm người, đến lúc đó ông tìm được người đến, chỉ e chẳng những để lộ tin tức gây xao động quần chúng. Dẫn càng nhiều người tới, cho dù không để lộ tin tức, cuối cùng nói không chừng đến vài người bạn tốt duy nhất cũng sẽ trở mặt thành thù vì thứ này.
"Lão già như ta cô độc một mình, sao so được với cháu gái của Thiên Cơ chân quân, sư phụ của Càn Dương chứ, cô có điều gì muốn sai bảo chỉ cần dặn dò, đến lúc đó chia cho ta một chút là được rồi." Càn Đoái cợt nhả nói.
Đối với Càn Đoái, nếu duyên sinh quan phái người tới đương nhiên là tốt nhất, nhất là Thiên Cơ chân quân. Ông ấy là người tu luyện tam linh căn, chỉ cần ông ấy tự mình ra trận, cộng thêm ông và Dạ Dao Quang thì đại sự chắc chắn sẽ thành. Hơn nữa tu vi của Thiên Cơ chân quân, không có ai có thể tìm được hành tung của ông ấy.
"Vậy được, từ giờ trở đi, ông đừng làm gì cả, cũng đừng nói gì hết. Nếu thật sự có ba bốn giọt, ta đương nhiên sẽ chia cho ông một giọt." Dạ Dao Quang cũng không hiểu tính toán của Càn Đoái, nói xong liền kéo Ôn Đình Trạm rời khỏi đây.
Cha con Càn Đoái đều đi theo cô.
"Chước Hoa, mọi người đã đi đâu vậy?" Vừa ra khỏi sơn động đã thấy Bách Lý Khởi Mộng.
Dạ Dao Quang nhìn ra sau nàng: "Minh Quang đâu?"
Chốn Bồng Lai tiên đảo này nguy hiểm nhường nào, tuyệt đối không phải nơi người phàm có thể ứng phó. Mặc dù bây giờ bọn họ không ở nơi nguy hiểm nhất nhưng tuyệt đối không phải khu vực an toàn.
"Ta đã đưa bọn họ về nhà rồi." Bách Lý Khởi Mộng nói.
"Cảm ơn tỷ, Khởi Mộng." Dạ Dao Quang giờ mới yên tâm, sau đó nói với Bách Lý Khởi Mộng:
"Chúng ta tìm thấy Ngũ Hành Thủy rồi..."
"Cô..." Càn Đoái đi ra sau suýt nữa bước không vững mà té ngã.
Ngực ông phập phồng kịch liệt, Dạ Dao Quang lại dễ dàng nói chuyện Ngũ Hành Thủy ra như vậy. Tu vi của Bách Lý Khởi Mộng và Càn Đoái ngang nhau, ở tu vi ngang hàng, khí linh tu đương nhiên sẽ mạnh hơn, Càn Đoái không nhìn được bản thể của Bách Lý Khởi Mộng nhưng lại có thể cảm thấy tu vi của Bách Lý Khởi Mộng chỉ sợ không kém ông, vậy không phải tự dưng tạo ra một đối thủ cạnh tranh cho mình sao?
Dạ Dao Quang cũng không nhìn ông, chưa nói đến việc Bách Lý Khởi Mộng đã định loại bỏ linh căn, dù là linh vật gì cũng không còn là bảo vật đối với nàng, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Cho dù Bách Lý Khởi Mộng cần, Dạ Dao Quang cũng sẽ không giấu nàng. Bách Lý Khởi Mộng chính là linh tu, hiểu rõ những vật chí linh như vậy hơn người phàm.
"Cái gì? Mọi người tìm được Ngũ Linh Đàm rồi sao?" Quả nhiên, Bách Lý Khởi Mộng vô cùng kinh ngạc.
"Ngũ Linh Đàm?" Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói, cô tin chỉ sợ Mạch Khâm cũng chưa từng nghe nói, nếu không thì sẽ chẳng có đầu mối đáng nói nào về Ngũ Hành Thủy như thế, do đó cô vội vã miêu tả khái quát Ngũ Linh Đàm vừa gặp được.
"Đúng, chính là Ngũ Linh Đàm." Bách Lý Khởi Mộng nghe xong, không nhịn được kích động nói:
"Giống như long mạch Côn Lôn nuôi dưỡng cho núi Côn Lôn, ngũ linh trong Ngũ Linh Đàm nuôi dưỡng Bồng Lai tiên đảo. Ta từng nghe cha ông nói, tất cả linh khí trong Bồng Lai tiên đảo đều đến từ Ngũ Linh Đàm, các sinh vật sinh ra ở Bồng Lai tiên đảo đều biết đến Ngũ Linh Đàm. Nghe nói thời viễn cổ, thứ đó là do thánh vật của thần linh chuyển hóa thành nhưng nó ở đâu vẫn không ai tìm được. Năm đó chúng ta cũng đoán thần long vì lấy nước trong Ngũ Linh Đàm mới hạ mình đến. Cho nên không ít sinh linh chen chúc nhau tới nhưng cũng chỉ lãng phí thời gian. Chước Hoa, muội thực sự may mắn."
"Không phải ta may mắn." Dạ Dao Quang liếc nhìn Càn Dương, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Cũng có thể nói là ta may mắn."
Càn Dương là người thiên hựu, lại là đồ nhi của cô, đây chẳng phải cũng là số phận của cô sao? Huống chi, đồ đệ ngốc nghếch đáng yêu này còn trở mặt động thủ với cha đẻ vì cô. Sau này cô cũng phải đối xử tốt với hắn mới được, đương nhiên Dạ Dao Quang hoàn toàn không thấy có gì không ổn, bởi vì tấm lòng Càn Dương vô cùng tinh khiết. Càn Đoái lại thực sự khó chịu.
Dạ Dao Quang dẫn Càn Dương và Càn Đoái đến viện của Bách Lý Khởi Mộng, viện được cái khá lớn, có thể ở hết được. Sau khi trở về, Dạ Dao Quang kéo Bách Lý Khởi Mộng tìm hiểu thêm về chuyện Ngũ Linh Đàm, lại bảo Ôn Đình Trạm nhanh chóng truyền tin cho Mạch Khâm để Mạch Khâm dẫn người tới.
Cô biết Càn Đoái hy vọng cô tìm Thiên Cơ sư thúc nhưng cô không thể chuyện gì cũng đi làm phiền Thiên Cơ sư thúc, chuyện Yêu Liên lần trước thật sự là không nhờ Thiên Cơ sư thúc thì không được. Tu vi của Thiên Cơ sư thúc như vậy cần tĩnh tâm và bế quan nhiều. Nếu chính cô có biện pháp giải quyết, thì tự làm là được. Cô tin sau khi Ôn Đình Trạm nói cho Mạch Khâm về tính quan trọng của sự việc, Mạch Khâm tất sẽ biết cách ứng phó ra sao.
/1483
|