Ba con sói cuối cùng cũng bị đánh bại, chỉ có điều ngoại trừ Ngụy Lâm ra thì ai cũng bị thương. Dạ Dao Quang dẫn theo Ôn Đình Trạm lặng lẽ đi đến, Kim Tử ở trên không trung nhảy qua các cành cây đi lên phía trước tìm hiểu đường.
Buổi chiều, mấy người Ngụy Lâm lại gặp phải nguy hiểm lần thứ hai, lần này là hai con báo hoa trưởng thành.
Trận chiến này còn kịch liệt hơn trận chiến vừa nãy, khi báo hoa tấn công, bọn họ nhận ra tốc độ và sức mạnh của báo hoa đều mạnh mẽ vô cùng, mấy con sói vừa nãy không thể nào so sánh được, chẳng trách báo hoa lại được đứng trên đỉnh tháp của chuỗi động vật ăn thịt, ngang hàng với chúa sơn lâm.
Mùi máu tươi tỏa ra khắp nơi, ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng, đầu ngón tay hơi động, khí ngũ hành vô hình bắn về phía báo hoa, không phải trói buộc hai chân chúng thì cũng là đánh trúng đầu hai con báo. Có cô âm thầm giúp đỡ, mấy người kia đều giữ được tính mạng nhưng có hai người đã bị thương nặng không thể đi tiếp được.
Sáu người chỉ còn lại bốn người, càng lên cao thì sườn núi càng dốc đứng hiểm trở hơn. Tuyết đầu mùa vừa mới tan, đường núi vốn gập ghềnh nay lại càng trở nên trơn trượt, Ngụy Lâm sơ ý bị trượt chân lăn từ trên vách đá dựng đứng xuống, Dạ Dao Quang thờ ơ lạnh nhạt nhìn theo, không có ý định giúp đỡ, chỉ là khi cô thấy phía dưới chỗ Ngụy Lâm rơi xuống có một tảng đá nhọn thì liền đánh nát tảng đá đó.
“Ngụy thiếu gia, ngài có sao không?” Ba tên hộ vệ vội vã chạy xuống dưới.
“A…!” Cánh tay của Ngụy Lâm bị đau, mặt hắn nhăn nhó.
“Không phải là ngã gãy tay chứ?” Trong ba tên có một người am hiểu xoa bóp bấm huyệt, hắn kiểm tra một lúc rồi nhẹ nhàng thả lỏng: “May là chỉ bị trật khớp, Ngụy thiếu gia chịu khó một chút tôi chỉnh lại giúp ngài... Răng rắc!”
Hắn vừa nói vừa ra tay bất ngờ khiến Ngụy Lâm đau đến trợn mắt ngất đi, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
“Ngụy thiếu gia, hay là ba người chúng tôi đi tìm người đó giúp cậu...”
“Không, ta nhất định phải tự mình đi!” Ngụy Lâm cắn răng đứng lên, bởi vì Dạ Dao Quang đã đánh nát hết những thứ có thể gây tổn thương hắn khi hắn lăn xuống núi nên hai chân của hắn chỉ bị xước da một chút.
Không lay chuyển được sự kiên trì của Ngụy Lâm, bốn người lại lần nữa bắt đầu leo núi vượt đèo, đến tối muộn mới tìm được một nơi trống trải khá an toàn để nghỉ ngơi.
“Ngủ cái gì mà ngủ, ngồi canh gác đi, đừng để lại có thêm người chết nữa!” Dạ Dao Quang tìm một tán cây rộng lớn, cùng Ôn Đình Trạm ngồi xuống, sau đó cầm một cành cây khô gõ một cái vào đầu Kim Tử.
“A...!” Kim Tử vô cùng tức giận, tại sao nó lại phải gác đêm?
“Bởi vì ngươi là một con khỉ!” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng đáp.
“A...!” Ngươi đang bắt nạt một con khỉ, bắt nạt một con khỉ đó!
“Chính là ta muốn bắt nạt một con khỉ đó, ngươi có thể làm gì ta sao?” Dạ Dao Quang nheo mắt âm trầm cười.
Kim Tử rụt cổ một cái, lập tức đánh đu lên cành cây khô cao nhất, cuộn đuôi vào im lặng ngồi ở đó, không biết là vô tình hay cố ý, Kim Tử ngồi đúng ở chỗ chạc cây có nhiều tầng lá, bên trên đầu là một vầng trăng sáng, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lên người nó, trông có vẻ cô đơn và thê lương vô cùng.
Ôn Đình Trạm đột nhiên cũng có chút thương cảm với nó, đang muốn nói gì đó thì thấy Dạ Dao Quang duỗi người ra ngáp ngủ, sau đó liền nhắm mắt lại trông như đang ngủ bình thường.
Ôn Đình Trạm lại nhìn lên bóng dáng nhỏ bé của Kim Tử, đúng lúc Kim Tử quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt điềm đạm đáng yêu, cậu vui vẻ cười, cũng vô cùng sảng khoái nhắm hai mắt lại.
Trong tích tắc ánh mắt của Kim Tử bỗng tràn đầy giận dữ, hai kẻ xấu bụng này thật sự không biết yêu thương nó chút nào. Dù sao nó cũng thuộc dòng tộc Mỹ Quan Hầu đệ nhất thiên hạ, nó lại chính là Thần Hầu vô cùng quý giá, tao nhã vô song. Hừ hừ, nó quyết định sẽ không thèm để ý đến hai người bọn họ trong vòng một tháng!
Một đêm này ngủ thật là ngon!
Dạ Dao Quang tỉnh lại liền nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu của Kim Tử, nó vẫn giữ nguyên tư thế như buổi tối hôm qua, trông giống như hóa đá...
Dạ Dao Quang cũng chỉ liếc mắt một cái rồi đứng lên đi tìm nguồn nước để rửa mặt, sau đó trở về bắt đầu tu luyện.
“A...!” Kim Tử vươn dài cổ ra nhìn về phía Dạ Dao Quang, đến khi Dạ Dao Quang trở về nó mới cố tình tạo ra một vài tiếng động, nhưng Dạ Dao Quang lại không thèm để ý đến nó, nó vô cùng ủ rũ cúi đầu xuống.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này Dạ Dao Quang tu luyện ở ngoài trời, khí ngũ hành nồng đậm xung quanh vội vã lao về phía cô.
Mặt đất đầu xuân khiến cho khí ngũ hành ở nơi này rất tinh túy, Dạ Dao Quang cảm thấy thân thể của cô bỗng xuất hiện cảm giác đói khát giống như ăn được một món ăn ngon, càng ăn càng đói, không thể dừng lại được. Khí ngũ hành xung quanh cũng thuận theo đó bị Dạ Dao Quang hấp thụ không ngừng, kinh mạch trong cơ thể cô có vẻ giãn ra. Dạ Dao Quang vui mừng, chẳng lẽ cơ thể cô lại bắt đầu tiến hành thải độc lần thứ ba sao?
Dạ Dao Quang cẩn thận từng li từng tí, lần này có lẽ sẽ là thải độc trong lục phủ ngũ tạng, một khi bài tiết ra toàn bộ thì tu vi của cô sẽ tăng mạnh cho nên cô rất cẩn thận chậm rãi hấp thu từng sợi khí ngũ hành.
Kim Tử vốn đang làm dáng vẻ kiêu ngạo cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp, đôi mắt màu vàng của nó sáng lên, lập tức chạy đi gọi Ôn Đình Trạm dậy.
Sau khi Ôn Đình Trạm tỉnh dậy, nó vô cùng hưng phấn đứng trước mặt hắn khoa tay múa chân.
Ôn Đình Trạm tất nhiên không thể nói chuyện với Kim Tử, thế nhưng hắn lại rất thông minh, nhìn thấy Kim Tử chỉ chỉ vào Dạ Dao Quang khoa tay múa chân lần nữa, cộng với tình trạng hiện tại của Dạ Dao Quang hắn liền hỏi dò: “Ngươi nói là Dao Dao đang đột phá tu vi sao?”
“A...!” Kim Tử vội vã gật đầu.
Ôn Đình Trạm lập tức cảnh giác nhìn bốn phía, cảm giác được không có nguy hiểm nào ảnh hưởng đến Dạ Dao Quang nhưng lại có nguy hiểm lại nhằm vào đám người Ngụy Lâm.
Một tiếng hổ gầm hung ác vang lên khiến đám người Ngụy Lâm đang ngủ say cũng giật mình thức dậy, bọn họ trợn to hai mắt nhìn lên sơn cốc đối diện đã thấy mãnh hổ nhanh chóng chạy thẳng về phía bọn họ.
“Mọi người mau đi đi, không cần lo cho ta!” Còn cách mãnh hổ một đoạn, Ngụy Lâm biết mình chắc chắn không chạy nổi, đồng thời nếu mang theo hắn sẽ làm giảm tốc độ của ba người kia, nếu có hắn ở lại làm vật hi sinh nên con hổ này cũng có thể không tấn công ba người kia nữa.
Nghĩ vậy, hắn liền đưa ô giấy dầu trên người cho ba người đó: “Nhất định phải giúp ta tìm được người kia, bảo hắn giúp ta đọc tên Tôn Lâm Nhi và kí tên vào đó! Đi mau đi!”
Trong lúc khẩn cấp, ba người nhanh chóng cầm ô giấy dầu chạy đi, Ngụy Lâm nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm giác tuyệt vọng hay bi thương, ngược lại hắn tràn đầy hi vọng, hi vọng bọn họ có thể sống sót để hoàn thành nhiệm vụ này.
Lúc con hổ to lớn chỉ còn cách Ngụy Lâm chưa đến một trăm mét, đột nhiên có một người quay trở lại khiêng Ngụy Lâm lên vai, bỏ chạy...
“Tiết Đại, ngươi buông ta xuống, nếu không... chúng ta đều phải chôn thân ở nơi này. Ngươi yên tâm cho dù ta có chết thì tiền thù lao của các ngươi vẫn có thể nhận bình thường, ngươi đi mau đi!”
Ngụy Lâm lớn tiếng hét to, bị khiêng trên vai người kia nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng con mãnh hổ càng lúc càng tới gần bọn họ.
Ôn Đình Trạm đứng trên tàng cây nhìn thấy rõ tình hình, hơi do dự một chút rồi nói với Kim Tử: “Ngươi trông chừng Dao Dao, không được để cho bất kì chuyện gì quấy rối nàng, ta sẽ không sao đâu!”
Nói xong cậu nhảy xuống từ cây đại thụ cao chừng mười mét, ở cùng Kim Tử lâu như vậy cậu cũng nhanh nhẹn hơn những người tập võ thông thường. Lúc Ôn Đình Trạm nhảy xuống liền bẻ một cành cây to, cầm theo cành cây tăng tốc phi như bay về phía con hổ.
Con hổ kia đang rùn người chuẩn bị vồ vào người Tiết Đại và Ngụy Lâm thì đột nhiên bị Ôn Đình Trạm dùng cành cây bén nhọn tấn công, đâm thẳng vào thân thể nó.
Dù sao sức mạnh của Ôn Đình Trạm vẫn chưa đủ, cậu bất ngờ đánh lén gây thương tích cho con hổ nhưng cũng chính thức chọc giận nó!
Buổi chiều, mấy người Ngụy Lâm lại gặp phải nguy hiểm lần thứ hai, lần này là hai con báo hoa trưởng thành.
Trận chiến này còn kịch liệt hơn trận chiến vừa nãy, khi báo hoa tấn công, bọn họ nhận ra tốc độ và sức mạnh của báo hoa đều mạnh mẽ vô cùng, mấy con sói vừa nãy không thể nào so sánh được, chẳng trách báo hoa lại được đứng trên đỉnh tháp của chuỗi động vật ăn thịt, ngang hàng với chúa sơn lâm.
Mùi máu tươi tỏa ra khắp nơi, ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng, đầu ngón tay hơi động, khí ngũ hành vô hình bắn về phía báo hoa, không phải trói buộc hai chân chúng thì cũng là đánh trúng đầu hai con báo. Có cô âm thầm giúp đỡ, mấy người kia đều giữ được tính mạng nhưng có hai người đã bị thương nặng không thể đi tiếp được.
Sáu người chỉ còn lại bốn người, càng lên cao thì sườn núi càng dốc đứng hiểm trở hơn. Tuyết đầu mùa vừa mới tan, đường núi vốn gập ghềnh nay lại càng trở nên trơn trượt, Ngụy Lâm sơ ý bị trượt chân lăn từ trên vách đá dựng đứng xuống, Dạ Dao Quang thờ ơ lạnh nhạt nhìn theo, không có ý định giúp đỡ, chỉ là khi cô thấy phía dưới chỗ Ngụy Lâm rơi xuống có một tảng đá nhọn thì liền đánh nát tảng đá đó.
“Ngụy thiếu gia, ngài có sao không?” Ba tên hộ vệ vội vã chạy xuống dưới.
“A…!” Cánh tay của Ngụy Lâm bị đau, mặt hắn nhăn nhó.
“Không phải là ngã gãy tay chứ?” Trong ba tên có một người am hiểu xoa bóp bấm huyệt, hắn kiểm tra một lúc rồi nhẹ nhàng thả lỏng: “May là chỉ bị trật khớp, Ngụy thiếu gia chịu khó một chút tôi chỉnh lại giúp ngài... Răng rắc!”
Hắn vừa nói vừa ra tay bất ngờ khiến Ngụy Lâm đau đến trợn mắt ngất đi, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
“Ngụy thiếu gia, hay là ba người chúng tôi đi tìm người đó giúp cậu...”
“Không, ta nhất định phải tự mình đi!” Ngụy Lâm cắn răng đứng lên, bởi vì Dạ Dao Quang đã đánh nát hết những thứ có thể gây tổn thương hắn khi hắn lăn xuống núi nên hai chân của hắn chỉ bị xước da một chút.
Không lay chuyển được sự kiên trì của Ngụy Lâm, bốn người lại lần nữa bắt đầu leo núi vượt đèo, đến tối muộn mới tìm được một nơi trống trải khá an toàn để nghỉ ngơi.
“Ngủ cái gì mà ngủ, ngồi canh gác đi, đừng để lại có thêm người chết nữa!” Dạ Dao Quang tìm một tán cây rộng lớn, cùng Ôn Đình Trạm ngồi xuống, sau đó cầm một cành cây khô gõ một cái vào đầu Kim Tử.
“A...!” Kim Tử vô cùng tức giận, tại sao nó lại phải gác đêm?
“Bởi vì ngươi là một con khỉ!” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng đáp.
“A...!” Ngươi đang bắt nạt một con khỉ, bắt nạt một con khỉ đó!
“Chính là ta muốn bắt nạt một con khỉ đó, ngươi có thể làm gì ta sao?” Dạ Dao Quang nheo mắt âm trầm cười.
Kim Tử rụt cổ một cái, lập tức đánh đu lên cành cây khô cao nhất, cuộn đuôi vào im lặng ngồi ở đó, không biết là vô tình hay cố ý, Kim Tử ngồi đúng ở chỗ chạc cây có nhiều tầng lá, bên trên đầu là một vầng trăng sáng, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lên người nó, trông có vẻ cô đơn và thê lương vô cùng.
Ôn Đình Trạm đột nhiên cũng có chút thương cảm với nó, đang muốn nói gì đó thì thấy Dạ Dao Quang duỗi người ra ngáp ngủ, sau đó liền nhắm mắt lại trông như đang ngủ bình thường.
Ôn Đình Trạm lại nhìn lên bóng dáng nhỏ bé của Kim Tử, đúng lúc Kim Tử quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt điềm đạm đáng yêu, cậu vui vẻ cười, cũng vô cùng sảng khoái nhắm hai mắt lại.
Trong tích tắc ánh mắt của Kim Tử bỗng tràn đầy giận dữ, hai kẻ xấu bụng này thật sự không biết yêu thương nó chút nào. Dù sao nó cũng thuộc dòng tộc Mỹ Quan Hầu đệ nhất thiên hạ, nó lại chính là Thần Hầu vô cùng quý giá, tao nhã vô song. Hừ hừ, nó quyết định sẽ không thèm để ý đến hai người bọn họ trong vòng một tháng!
Một đêm này ngủ thật là ngon!
Dạ Dao Quang tỉnh lại liền nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu của Kim Tử, nó vẫn giữ nguyên tư thế như buổi tối hôm qua, trông giống như hóa đá...
Dạ Dao Quang cũng chỉ liếc mắt một cái rồi đứng lên đi tìm nguồn nước để rửa mặt, sau đó trở về bắt đầu tu luyện.
“A...!” Kim Tử vươn dài cổ ra nhìn về phía Dạ Dao Quang, đến khi Dạ Dao Quang trở về nó mới cố tình tạo ra một vài tiếng động, nhưng Dạ Dao Quang lại không thèm để ý đến nó, nó vô cùng ủ rũ cúi đầu xuống.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này Dạ Dao Quang tu luyện ở ngoài trời, khí ngũ hành nồng đậm xung quanh vội vã lao về phía cô.
Mặt đất đầu xuân khiến cho khí ngũ hành ở nơi này rất tinh túy, Dạ Dao Quang cảm thấy thân thể của cô bỗng xuất hiện cảm giác đói khát giống như ăn được một món ăn ngon, càng ăn càng đói, không thể dừng lại được. Khí ngũ hành xung quanh cũng thuận theo đó bị Dạ Dao Quang hấp thụ không ngừng, kinh mạch trong cơ thể cô có vẻ giãn ra. Dạ Dao Quang vui mừng, chẳng lẽ cơ thể cô lại bắt đầu tiến hành thải độc lần thứ ba sao?
Dạ Dao Quang cẩn thận từng li từng tí, lần này có lẽ sẽ là thải độc trong lục phủ ngũ tạng, một khi bài tiết ra toàn bộ thì tu vi của cô sẽ tăng mạnh cho nên cô rất cẩn thận chậm rãi hấp thu từng sợi khí ngũ hành.
Kim Tử vốn đang làm dáng vẻ kiêu ngạo cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp, đôi mắt màu vàng của nó sáng lên, lập tức chạy đi gọi Ôn Đình Trạm dậy.
Sau khi Ôn Đình Trạm tỉnh dậy, nó vô cùng hưng phấn đứng trước mặt hắn khoa tay múa chân.
Ôn Đình Trạm tất nhiên không thể nói chuyện với Kim Tử, thế nhưng hắn lại rất thông minh, nhìn thấy Kim Tử chỉ chỉ vào Dạ Dao Quang khoa tay múa chân lần nữa, cộng với tình trạng hiện tại của Dạ Dao Quang hắn liền hỏi dò: “Ngươi nói là Dao Dao đang đột phá tu vi sao?”
“A...!” Kim Tử vội vã gật đầu.
Ôn Đình Trạm lập tức cảnh giác nhìn bốn phía, cảm giác được không có nguy hiểm nào ảnh hưởng đến Dạ Dao Quang nhưng lại có nguy hiểm lại nhằm vào đám người Ngụy Lâm.
Một tiếng hổ gầm hung ác vang lên khiến đám người Ngụy Lâm đang ngủ say cũng giật mình thức dậy, bọn họ trợn to hai mắt nhìn lên sơn cốc đối diện đã thấy mãnh hổ nhanh chóng chạy thẳng về phía bọn họ.
“Mọi người mau đi đi, không cần lo cho ta!” Còn cách mãnh hổ một đoạn, Ngụy Lâm biết mình chắc chắn không chạy nổi, đồng thời nếu mang theo hắn sẽ làm giảm tốc độ của ba người kia, nếu có hắn ở lại làm vật hi sinh nên con hổ này cũng có thể không tấn công ba người kia nữa.
Nghĩ vậy, hắn liền đưa ô giấy dầu trên người cho ba người đó: “Nhất định phải giúp ta tìm được người kia, bảo hắn giúp ta đọc tên Tôn Lâm Nhi và kí tên vào đó! Đi mau đi!”
Trong lúc khẩn cấp, ba người nhanh chóng cầm ô giấy dầu chạy đi, Ngụy Lâm nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm giác tuyệt vọng hay bi thương, ngược lại hắn tràn đầy hi vọng, hi vọng bọn họ có thể sống sót để hoàn thành nhiệm vụ này.
Lúc con hổ to lớn chỉ còn cách Ngụy Lâm chưa đến một trăm mét, đột nhiên có một người quay trở lại khiêng Ngụy Lâm lên vai, bỏ chạy...
“Tiết Đại, ngươi buông ta xuống, nếu không... chúng ta đều phải chôn thân ở nơi này. Ngươi yên tâm cho dù ta có chết thì tiền thù lao của các ngươi vẫn có thể nhận bình thường, ngươi đi mau đi!”
Ngụy Lâm lớn tiếng hét to, bị khiêng trên vai người kia nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng con mãnh hổ càng lúc càng tới gần bọn họ.
Ôn Đình Trạm đứng trên tàng cây nhìn thấy rõ tình hình, hơi do dự một chút rồi nói với Kim Tử: “Ngươi trông chừng Dao Dao, không được để cho bất kì chuyện gì quấy rối nàng, ta sẽ không sao đâu!”
Nói xong cậu nhảy xuống từ cây đại thụ cao chừng mười mét, ở cùng Kim Tử lâu như vậy cậu cũng nhanh nhẹn hơn những người tập võ thông thường. Lúc Ôn Đình Trạm nhảy xuống liền bẻ một cành cây to, cầm theo cành cây tăng tốc phi như bay về phía con hổ.
Con hổ kia đang rùn người chuẩn bị vồ vào người Tiết Đại và Ngụy Lâm thì đột nhiên bị Ôn Đình Trạm dùng cành cây bén nhọn tấn công, đâm thẳng vào thân thể nó.
Dù sao sức mạnh của Ôn Đình Trạm vẫn chưa đủ, cậu bất ngờ đánh lén gây thương tích cho con hổ nhưng cũng chính thức chọc giận nó!
/1483
|