Đối với sự chất vấn của Tiêu Sĩ Duệ, Trọng Nghiêu Phàm chỉ im lặng cúi đầu.
Khóe mắt đau xót, hai hàng lệ nóng hổi rơi xuống, Tiêu Sĩ Duệ lảo đảo té nhào xuống bên giường, run rẩy mà thận trọng gọi một tiếng: “Minh Quang...”
Nhưng người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nếu hắn không cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Tuyên Lân, có khi hắn đã nghĩ là người có khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia đã...
Tiêu Sĩ Duệ kìm tiếng thét như con thú nhỏ bị thương lại trong họng, ánh mắt như con sói nhìn sang thái y đang đứng một bên: “Nói.”
Thái y bị hoàng trưởng tôn xưa nay luôn ôn hòa nhìn như vậy sợ đến nỗi chân đều mềm nhũn ra, quỳ xuống, lắp bắp nói: “Tuyên... Tuyên... Tuyên công tử, ngũ tạng vốn đã bị tổn hại, nay... nay lại chịu vết kiếm đâm nặng như vậy, tuy hiện nay không nguy hiểm tính mạng, nhưng... nhưng... nhưng nếu hôm nay không tỉnh lại thì e là...”
Thái y sợ quá, nửa vế sau nói mãi không nên lời, ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ càng lạnh lẽo.
“Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Thái y nhắm hai mắt lại, tựa như sắp khóc đến nơi, nói, sau đó run rẩy bò rạp trên mặt đất, không dám nhìn Tiêu Sĩ Duệ.
Nắm đấm của Tiêu Sĩ Duệ kêu lên kẽo kẹt, đấm một chưởng lên sàn nhà, máu theo mu bàn tay hắn chảy ra. Người sai là hắn, là sai sót của hắn nên mới xảy ra chuyện này.
Sức khỏe của Tuyên Lân luôn là tâm bệnh của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, bọn họ bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để che chở, vất vả lắm mới chăm sóc tốt được cho Tuyên Lân, không quá hai năm, cơ thể của Tuyên Lân sẽ được khôi phục như người bình thường. Nhưng hôm nay vì cứu hắn, hắn không biết nên đối diện với Doãn Hòa và Dao tỷ tỷ như thế nào nữa...
Trọng Nghiêu Phàm thấy cảnh này, trong lòng đau đớn không kém Tiêu Sĩ Duệ là mấy. Nếu được, hắn thà rằng người nằm đây là hắn nhưng hắn không thể chống lại được lý do chỉ có người yếu hơn cả thái tử như Tuyên Lân mới được, cho dù hắn chịu đựng như vậy không hề uổng công nhưng Tuyên Lân...
Tính mạng của Tuyên Lân bị đe dọa, Tiêu Sĩ Duệ cho dù không dám đối mặt với Dạ Dao Quang cũng không thể không lập tức báo cho cô. Dạ Dao Quang vừa nhận được tin, thái tử bị định tội mưu nghịch còn chưa kịp vui mừng, Trọng Nghiêu Phàm liền đem chuyện này đến, trong chớp mắt đầu óc Dạ Dao Quang trống rỗng.
“Đưa ta vào cung, mau dẫn ta vào cung!” Dạ Dao Quang tóm lấy Trọng Nghiêu Phàm, lôi Trọng Nghiêu Phàm và Dạ Khai Dương ngự kiếm bay đến cửa cung. Nếu không phải sợ gây ra phiền phức không đáng có làm mất thời gian của cô, nếu không phải không biết Tuyên Lân ở đâu, cô đã xông thẳng vào từ lâu rồi.
Đã được bệ hạ ngầm đồng ý từ trước, Trọng Nghiêu Phàm dễ dàng đưa Dạ Dao Quang vào cung. Lúc này Tuyên Lân đã được đưa tới cung Uy Vân, Dạ Dao Quang chạy vội đến cung Uy Vân, không thèm ngó ngàng đến xung quanh, cô lao thẳng đến chỗ Tuyên Lân.
Khi cô nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Tuyên Lân, nghĩ đến người lạnh lùng bình tĩnh sáng nay còn nói chuyện với cô, qua mấy canh giờ thôi đã biến thành bộ dạng này, mắt của cô đỏ lên.
“Đưa họ ra ngoài hết đi.” Đi ngang qua người Tiêu Sĩ Duệ, Dạ Dao Quang nói.
Tiêu Sĩ Duệ nhìn bóng lưng Dạ Dao Quang một chút, chỉ im lặng dẫn ngự y ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dạ Dao Quang và Dạ Khai Dương.
“Canh giữ bên ngoài cho mẹ.” Dạ Dao Quang dặn dò Dạ Khai Dương, sau đó nhẹ nhàng lật chăn lên, nhìn Tuyên Lân quấn băng nửa người, trong lòng đau xót.
Hai tay vận khí, từng sợi khí ngũ hành quấn quanh đầu ngón tay của cô, bàn tay đưa lên trước vết thương của hắn, vết thương thẩm thấu từng chút một, vết thương bị rỉ máu nhanh chóng khép lại. Mãi đến khi kết vảy, Dạ Dao Quang mới thu tay lại nhưng sắc mặt của Tuyên Lân vẫn trắng bệch như trước. Cô lấy tay giữ lại cổ tay của hắn, con ngươi phút chốc trừng lớn, cơ thể cô chấn động, không thể tin được nhìn Tuyên Lân.
“Khai Dương!” Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người nhìn Dạ Khai Dương:
“Gần đây con châm cứu cho Tuyên bá bá có thấy điều gì bất thường không?”
Dạ Khai Dương tuổi còn nhỏ nhưng với sự thông minh của nó, nó hiểu ra ngay có vấn đề: “Bắt đầu từ nửa năm trước lức châm cứu Tuyên bá bá có vẻ đau đớn hơn lúc trước. Mẹ, Tuyên bá bá sao vậy?”
Hai chân Dạ Dao Quang mềm nhũn, cô duỗi tay nắm lấy rèm che, dựa lưng vào cột giường, phẫn nộ nhìn Tuyên Lân. Một lát sau, cô lấy lại tinh thần, xoay người đỡ Tuyên Lân dậy, ngồi xếp bằng phía sau Tuyên Lân, khí ngũ hành quấn quanh người Tuyên Lân.
Thấy sắc mặt của Dạ Dao Quang trắng bệch, sắc mặt của Tuyên Lân cũng chẳng khá hơn, Dạ Khai Dương hoảng sợ kêu lên: “Mẹ, người mau dừng tay, Tuyên bá bá không chịu nổi đâu!”
Dạ Dao Quang kiên trì một lúc, thấy được giới hạn của Tuyên Lân, cô mới nhanh chóng thu tay lại. Tuyên Lân ngã vào lòng cô, run rẩy mí mắt tỉnh lại, đúng lúc đối diện Dạ Dao Quang, hắn bất lực cười: “Dạ cô nương đừng uổng phí tu vi nữa, ta đã ăn quả phục linh.”
Dù đã đoán được nhưng nghe chính miệng Tuyên Lân nói, Dạ Dao Quang vẫn choáng váng, cô run rẩy nói: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?”
“Chuyện của tiểu Lục một năm về trước, sau khi rời đi, ta đã không ăn uống được nữa rồi. Khai Dương còn nhỏ, ta thiếu bao nhiêu, mỗi lần nó châm cứu cho ta, ta lại hút mất của nó bấy nhiêu, có một lần nó châm cứu cho ta xong liền ngủ mất đúng sáu ngày trời…”
Đứa bé nhỏ như vậy, hắn nào nhẫn tâm? Chuyện của tiểu Lục quan trọng đến vậy, hắn không thể ngồi yên nhìn được. Hai năm ở học viện Bạch Lộc, bọn họ đã kết giao với nhau, vả lại họ đều là những bằng hữu thân như chân tay, những tri kỷ quan trọng nhất cuộc đời này của hắn. Lúc đi duyên sinh quan hắn vô tình nghe Mạch Khâm nhắc đến quả phục linh có thể ức chế linh khí chảy ra nhưng đồng thời cũng ngăn cản linh khí chảy vào, hắn biết rằng một khi đã ăn quả phục linh, ngày mà khí ngũ hành trong người hắn hết đi sẽ là ngày tận của hắn. Nhưng nếu linh khí chưa hết, cơ thể của hắn sẽ duy trì ở trạng thái tốt nhất. Đây chính là lí do vì sao sau khi trở về Dạ Dao Quang suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân vấn đề của hắn. Lúc Mạch Khâm xuất quan, hắn lấy cớ mở mang kiến thức để lấy một quả để phòng có lúc cần đến.
Hắn không hề nuối tiếc, nhiều năm như vậy, hắn đã có được sự vui vẻ trước đây chưa từng nghĩ sẽ có được.
“Khụ khụ…” Tuyên Lân đột nhiên ho khan dữ dội, máu tuôn ra từng hồi.
Dạ Dao Quang luống cuống dùng chăn, dùng ống tay áo của mình lau cho hắn: “Minh Quang, cậu không cần nói gì hết, ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có biện pháp!”
Sau này khí ngũ hành sẽ không thể vào trong cơ thể hắn nữa, lục phủ ngũ tạng đã kiệt quệ, còn có cách nào nữa chứ?
“Dạ cô nương, ta rất vui mừng, cô và Doãn Hòa vì ta mà bận rộn nhiều năm như vậy, cuối cũng ta cũng làm được gì đó cho các người rồi. Đây mới là ta... khụ khụ khụ...” Tuyên Lân cố nuốt máu tươi xuống cổ họng rồi nói:
“Đây mới là ý nghĩa sống của ta mấy năm nay. Nếu không có mọi người, chỉ sợ ta đã chết ở học viện Nhạc Lộc từ sáu năm trước rồi, đến nay trên mộ chắc cũng đã mọc cỏ mất rồi...”
Khóe mắt đau xót, hai hàng lệ nóng hổi rơi xuống, Tiêu Sĩ Duệ lảo đảo té nhào xuống bên giường, run rẩy mà thận trọng gọi một tiếng: “Minh Quang...”
Nhưng người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nếu hắn không cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Tuyên Lân, có khi hắn đã nghĩ là người có khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia đã...
Tiêu Sĩ Duệ kìm tiếng thét như con thú nhỏ bị thương lại trong họng, ánh mắt như con sói nhìn sang thái y đang đứng một bên: “Nói.”
Thái y bị hoàng trưởng tôn xưa nay luôn ôn hòa nhìn như vậy sợ đến nỗi chân đều mềm nhũn ra, quỳ xuống, lắp bắp nói: “Tuyên... Tuyên... Tuyên công tử, ngũ tạng vốn đã bị tổn hại, nay... nay lại chịu vết kiếm đâm nặng như vậy, tuy hiện nay không nguy hiểm tính mạng, nhưng... nhưng... nhưng nếu hôm nay không tỉnh lại thì e là...”
Thái y sợ quá, nửa vế sau nói mãi không nên lời, ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ càng lạnh lẽo.
“Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Thái y nhắm hai mắt lại, tựa như sắp khóc đến nơi, nói, sau đó run rẩy bò rạp trên mặt đất, không dám nhìn Tiêu Sĩ Duệ.
Nắm đấm của Tiêu Sĩ Duệ kêu lên kẽo kẹt, đấm một chưởng lên sàn nhà, máu theo mu bàn tay hắn chảy ra. Người sai là hắn, là sai sót của hắn nên mới xảy ra chuyện này.
Sức khỏe của Tuyên Lân luôn là tâm bệnh của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, bọn họ bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để che chở, vất vả lắm mới chăm sóc tốt được cho Tuyên Lân, không quá hai năm, cơ thể của Tuyên Lân sẽ được khôi phục như người bình thường. Nhưng hôm nay vì cứu hắn, hắn không biết nên đối diện với Doãn Hòa và Dao tỷ tỷ như thế nào nữa...
Trọng Nghiêu Phàm thấy cảnh này, trong lòng đau đớn không kém Tiêu Sĩ Duệ là mấy. Nếu được, hắn thà rằng người nằm đây là hắn nhưng hắn không thể chống lại được lý do chỉ có người yếu hơn cả thái tử như Tuyên Lân mới được, cho dù hắn chịu đựng như vậy không hề uổng công nhưng Tuyên Lân...
Tính mạng của Tuyên Lân bị đe dọa, Tiêu Sĩ Duệ cho dù không dám đối mặt với Dạ Dao Quang cũng không thể không lập tức báo cho cô. Dạ Dao Quang vừa nhận được tin, thái tử bị định tội mưu nghịch còn chưa kịp vui mừng, Trọng Nghiêu Phàm liền đem chuyện này đến, trong chớp mắt đầu óc Dạ Dao Quang trống rỗng.
“Đưa ta vào cung, mau dẫn ta vào cung!” Dạ Dao Quang tóm lấy Trọng Nghiêu Phàm, lôi Trọng Nghiêu Phàm và Dạ Khai Dương ngự kiếm bay đến cửa cung. Nếu không phải sợ gây ra phiền phức không đáng có làm mất thời gian của cô, nếu không phải không biết Tuyên Lân ở đâu, cô đã xông thẳng vào từ lâu rồi.
Đã được bệ hạ ngầm đồng ý từ trước, Trọng Nghiêu Phàm dễ dàng đưa Dạ Dao Quang vào cung. Lúc này Tuyên Lân đã được đưa tới cung Uy Vân, Dạ Dao Quang chạy vội đến cung Uy Vân, không thèm ngó ngàng đến xung quanh, cô lao thẳng đến chỗ Tuyên Lân.
Khi cô nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Tuyên Lân, nghĩ đến người lạnh lùng bình tĩnh sáng nay còn nói chuyện với cô, qua mấy canh giờ thôi đã biến thành bộ dạng này, mắt của cô đỏ lên.
“Đưa họ ra ngoài hết đi.” Đi ngang qua người Tiêu Sĩ Duệ, Dạ Dao Quang nói.
Tiêu Sĩ Duệ nhìn bóng lưng Dạ Dao Quang một chút, chỉ im lặng dẫn ngự y ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dạ Dao Quang và Dạ Khai Dương.
“Canh giữ bên ngoài cho mẹ.” Dạ Dao Quang dặn dò Dạ Khai Dương, sau đó nhẹ nhàng lật chăn lên, nhìn Tuyên Lân quấn băng nửa người, trong lòng đau xót.
Hai tay vận khí, từng sợi khí ngũ hành quấn quanh đầu ngón tay của cô, bàn tay đưa lên trước vết thương của hắn, vết thương thẩm thấu từng chút một, vết thương bị rỉ máu nhanh chóng khép lại. Mãi đến khi kết vảy, Dạ Dao Quang mới thu tay lại nhưng sắc mặt của Tuyên Lân vẫn trắng bệch như trước. Cô lấy tay giữ lại cổ tay của hắn, con ngươi phút chốc trừng lớn, cơ thể cô chấn động, không thể tin được nhìn Tuyên Lân.
“Khai Dương!” Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người nhìn Dạ Khai Dương:
“Gần đây con châm cứu cho Tuyên bá bá có thấy điều gì bất thường không?”
Dạ Khai Dương tuổi còn nhỏ nhưng với sự thông minh của nó, nó hiểu ra ngay có vấn đề: “Bắt đầu từ nửa năm trước lức châm cứu Tuyên bá bá có vẻ đau đớn hơn lúc trước. Mẹ, Tuyên bá bá sao vậy?”
Hai chân Dạ Dao Quang mềm nhũn, cô duỗi tay nắm lấy rèm che, dựa lưng vào cột giường, phẫn nộ nhìn Tuyên Lân. Một lát sau, cô lấy lại tinh thần, xoay người đỡ Tuyên Lân dậy, ngồi xếp bằng phía sau Tuyên Lân, khí ngũ hành quấn quanh người Tuyên Lân.
Thấy sắc mặt của Dạ Dao Quang trắng bệch, sắc mặt của Tuyên Lân cũng chẳng khá hơn, Dạ Khai Dương hoảng sợ kêu lên: “Mẹ, người mau dừng tay, Tuyên bá bá không chịu nổi đâu!”
Dạ Dao Quang kiên trì một lúc, thấy được giới hạn của Tuyên Lân, cô mới nhanh chóng thu tay lại. Tuyên Lân ngã vào lòng cô, run rẩy mí mắt tỉnh lại, đúng lúc đối diện Dạ Dao Quang, hắn bất lực cười: “Dạ cô nương đừng uổng phí tu vi nữa, ta đã ăn quả phục linh.”
Dù đã đoán được nhưng nghe chính miệng Tuyên Lân nói, Dạ Dao Quang vẫn choáng váng, cô run rẩy nói: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?”
“Chuyện của tiểu Lục một năm về trước, sau khi rời đi, ta đã không ăn uống được nữa rồi. Khai Dương còn nhỏ, ta thiếu bao nhiêu, mỗi lần nó châm cứu cho ta, ta lại hút mất của nó bấy nhiêu, có một lần nó châm cứu cho ta xong liền ngủ mất đúng sáu ngày trời…”
Đứa bé nhỏ như vậy, hắn nào nhẫn tâm? Chuyện của tiểu Lục quan trọng đến vậy, hắn không thể ngồi yên nhìn được. Hai năm ở học viện Bạch Lộc, bọn họ đã kết giao với nhau, vả lại họ đều là những bằng hữu thân như chân tay, những tri kỷ quan trọng nhất cuộc đời này của hắn. Lúc đi duyên sinh quan hắn vô tình nghe Mạch Khâm nhắc đến quả phục linh có thể ức chế linh khí chảy ra nhưng đồng thời cũng ngăn cản linh khí chảy vào, hắn biết rằng một khi đã ăn quả phục linh, ngày mà khí ngũ hành trong người hắn hết đi sẽ là ngày tận của hắn. Nhưng nếu linh khí chưa hết, cơ thể của hắn sẽ duy trì ở trạng thái tốt nhất. Đây chính là lí do vì sao sau khi trở về Dạ Dao Quang suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân vấn đề của hắn. Lúc Mạch Khâm xuất quan, hắn lấy cớ mở mang kiến thức để lấy một quả để phòng có lúc cần đến.
Hắn không hề nuối tiếc, nhiều năm như vậy, hắn đã có được sự vui vẻ trước đây chưa từng nghĩ sẽ có được.
“Khụ khụ…” Tuyên Lân đột nhiên ho khan dữ dội, máu tuôn ra từng hồi.
Dạ Dao Quang luống cuống dùng chăn, dùng ống tay áo của mình lau cho hắn: “Minh Quang, cậu không cần nói gì hết, ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có biện pháp!”
Sau này khí ngũ hành sẽ không thể vào trong cơ thể hắn nữa, lục phủ ngũ tạng đã kiệt quệ, còn có cách nào nữa chứ?
“Dạ cô nương, ta rất vui mừng, cô và Doãn Hòa vì ta mà bận rộn nhiều năm như vậy, cuối cũng ta cũng làm được gì đó cho các người rồi. Đây mới là ta... khụ khụ khụ...” Tuyên Lân cố nuốt máu tươi xuống cổ họng rồi nói:
“Đây mới là ý nghĩa sống của ta mấy năm nay. Nếu không có mọi người, chỉ sợ ta đã chết ở học viện Nhạc Lộc từ sáu năm trước rồi, đến nay trên mộ chắc cũng đã mọc cỏ mất rồi...”
/1483
|