Phải biết rằng hắn đã ở Âm Dương cốc hơn một ngàn năm, đã sớm quen âm dương hỗn hợp, một khi có lượng lớn khí âm dương mất cân bằng, đối với thần hồn của hắn mà nói sẽ giống như tra tấn. Ôn Đình Trạm khẳng định đã sớm biết điều này nên mới đồng ý cho hắn tiến vào Dương châu, thực sự là cực kỳ đáng hận!
Đang lúc Ma quân càm ràm, trong lòng vẽ ra bùa chú cho kẻ tiểu nhân Ôn Đình Trạm, nghĩ muốn làm một con quỷ mộng đi ra trêu chọc cậu, cửa phòng cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra. Người bước vào là Mạch Khâm, Ma quân lại nhanh chóng chui vào trong Dương châu.
“Mạch đại ca, Dao Dao vẫn tốt chứ? Sao nàng lại đến đây?” Ôn Đình Trạm vội vàng hỏi.
“Dạ cô nương vẫn rất tốt, đệ không cần lo lắng, còn Dạ cô nương tới đây là bởi vì cỏ Ngưng U...” Mạch Khâm nói ra mục đích Dạ Dao Quang đến đây cùng với chuyện của Nguyệt Cửu Tương cho Ôn Đình Trạm nghe một chữ cũng không sót.
“Nhạc Thư Ý?” Ôn Đình Trạm nhíu mày.
Nhạc Thư Ý, người này đối với Ôn Đình Trạm cũng không xa lạ, ông ấy là Tế tửu (*) của Quốc Tử Giám, đại quan tam phẩm. Triều này không có quy định chồng của công chúa thì không thể làm quan. Nhạc Thư Ý này từ trước đến nay là người hiếm hoi mà Ôn Đình Trạm tán thưởng, bởi vì ông không phải người ham phú quý, không luồn cúi lộng quyền, chân chính thanh liêm, từ Đề đốc học chính đến Tế tửu Quốc Tử Giám, chức quan của ông vẫn luôn là người thầy giáo. Theo Tiêu Sĩ Duệ tiết lộ, bệ hạ cực kỳ coi trọng người con rể này, không phải là chưa từng có ý định đề bạt nhưng ông một mực từ chối, kiên định cam đoan rằng lĩnh vực mà bản thân ông có thể phát huy toàn bộ tài năng của mình chính là bồi dưỡng nhân tài cho triều đình.
Nhạc Thư Ý năm nay vẫn chưa tới bốn mươi, môn sinh của ông đã trải khắp một phương, địa vị ở văn đàn hết sức quan trọng. Sự tồn tại của ông dường như đã trở thành thần thoại trong lòng bao nhiêu người đọc sách nhưng lại khiến cho người trước mặt này không thuận mắt.
“Sự tức giận này của đệ là vì đâu mà có?” Trải qua mấy tháng ở chung, Mạch Khâm đã hiểu hơn về Ôn Đình Trạm. Hơn nữa, hắn cũng là người tu khí, khí tức của Ôn Đình Trạm thay đổi hắn tự nhiên sẽ cảm giác được, chỉ là cũng khiến Mạch Khâm buồn bực, chuyện này có chỗ nào đáng để cậu nổi giận chứ?
Mạch Khâm tin rằng, tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân Dạ Dao Quang lại gặp chuyện. Nhiều năm như vậy, Dạ Dao Quang cũng không phải ít lần vướng vào những chuyện thế này. Trước đây khi Ôn Đình Trạm còn trói gà không chặt, gặp phải chuyện của Phan Trác, cậu đều chưa từng sợ hãi, cũng chưa từng trách cứ Dạ Dao Quang, huống chi là hiện tại.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Mạch Khâm vẫn không nhịn được mà vì Dạ Dao Quang giải thích một câu: “Đây không phải là chuyện Dạ cô nương cố tình muốn can thiệp, mà là chuyện này cố tình dính líu đến. Nếu đổi lại là ta, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Đổi lại là Mạch đại ca, chỉ sợ Mạch đại ca sớm đã mạnh mẽ luyện hóa Nguyệt Cửu Tương.” Ôn Đình Trạm nói.
Mạch Khâm không phủ nhận, đổi lại là hắn, nếu Nguyệt Cửu Tương cố tình muốn đấu pháp, hắn đương nhiên sẽ không cho cơ hội thứ hai, hắn nhướng mày:
“Không chỉ là ta, đổi lại là bất kỳ người tu luyện nào ngoại trừ Dạ cô nương, đều sẽ làm như vậy. Chúng ta là người tu luyện, thực ra nếu can thiệp vào thế tục quá sâu mà sơ sẩy một chút, càng dễ dàng vô tình phạm phải tội nghiệt. Không nói đến chuyện Nguyệt Cửu Tương, dính líu đến công chúa đương triều càng là dính líu đến hoàng thất. Người phía sau hoàng thất kia thân phận gắn với bao nhiêu mạng người, một khi động đến, đây chính là tội nghiệt, có nhân quả báo ứng. Đó cũng là một trong những lí do thực sự khiến người tu luyện như bọn ta muốn về ở ẩn.”
“Vậy theo mạch đại ca thấy, Dao Dao có phải đã làm sai hay không?” Ôn Đình Trạm đột nhiên hỏi.
“Đúng hay sai, ta không biết phải bình luận thế nào. Dạ cô nương là ngươi có tấm lòng công chính thanh bạch nhất trên thế gian này, ta không biết điều này là may mắn hay bất hạnh. Thiên đạo luân hồi chưa tới một khắc cuối cùng, không người nào có thể kết luận.” Mạch Khâm gạt đi sự thiên vị đối với Dạ Dao Quang, nói thẳng vào trọng tâm.
“E rằng một ngày nào đó muội ấy sẽ bởi vậy mà làm liên lụy tới bản thân thậm chí chôn vùi chính mình, nhưng như vậy sẽ tạo phúc cho muội ấy, để thành toàn chính mình, nhìn vận mệnh, xem thiên ý.”
“Nếu không có đúng sai, vậy là tốt hay xấu?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
Mạch Khâm vẫn lắc đầu: “Tốt hay xấu cũng phải nhìn người.”
“Ta vẫn luôn tin tưởng, người hiền lành chính trực sẽ không bị ông trời vứt bỏ, số phận vĩnh viễn sẽ không quá tệ.” Trong mắt Ôn Đình Trạm lộ ra ánh sáng ôn nhu.
“Nàng từng tủi thân ôm ta hỏi, nàng có phải ngốc hay không. Khi đó ta cũng rất muốn trả lời rằng nàng ngốc, thế nhưng cái ngốc này của nàng chính là điều khiến ta không thể dứt bỏ. Thế gian này quá nhiều đau thương, bất luận là chúng ta hay ai khác, đều cần một người ngốc như vậy đến điểm sáng đôi mắt của chúng ta, cho chúng ta biết rằng thế gian này còn có Chân Thiện Mỹ. Nếu trong lòng đã bị xa hoa phù phiếm ăn mòn, sự sống có chăng còn ý nghĩa? Minh Quang từng hỏi ta, bên Dao Dao có mệt hay không? Cho dù đến bây giờ chúng ta đã phải trải qua nguy hiểm vô số, cho dù có phải đi một chuyến từ Âm Dương cốc, ta cũng không cảm thấy mệt. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã trở thành niềm tin của ta, tín ngưỡng của ta. Mỗi một lần thấy nàng sau khi giúp người nở nụ cười rạng rỡ như hoa, ta biết rằng trên đời không còn cảnh sắc nào đẹp hơn nữa.”
“Dạ cô nương không giống chúng ta.” Mạch Khâm nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm thì vô cùng xúc động, hắn nói:
“Bởi vì muội ấy có đệ, chuyện thế tục bất luận có bao nhiêu gian nan đệ cũng sẽ cùng nàng chia sẻ. Mà chúng ta nếu gặp phải chuyện như vậy thì không thể không tự mình nhúng tay. Ông trời đã cho người tu luyện thiên phú tu tiên, cũng khiến chúng ta gặp quá nhiều bất công và ràng buộc, vậy nên không phải tất cả mọi người đều sẽ giống như Dạ cô nương, không sợ tội nghiệt quấn thân.”
“Chính vì như vậy, Dao Dao mới được gọi là người tu luyện chân chính.” Ôn Đình Trạm nhìn Mạch Khâm nói.
Mạch Khâm sửng sốt, chợt bật cười, lại không thể không gật đầu: “Phải, Dạ Dao Quang mới hẳn là người tu luyện.”
Người tu luyện, mặc dù thân tại thế tục nhưng tâm thương sinh linh, không thẹn với lòng, không sợ bất công. Bọn họ cũng có những mong muốn của riêng mình, có tư tâm, kỳ thực có thể vì bo bo giữ mình mà làm như không thấy đối với những chuyện bất công. Trong chớp mắt này, Mạch Khâm cảm thấy hắn dường như đã hiểu thấu được điều gì, nhưng lại không nắm bắt được.
Gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Mạch Khâm quay lại hỏi vấn đề ban nãy: “Mới vừa rồi đệ nổi giận là vì đâu?”
“Ta sợ chuyện của Nguyệt Cửu Tương lại cắm rễ trong lòng Dao Dao.” Ôn Đình Trạm cũng không giấu giếm Mạch Khâm.
Mạch Khâm trong chớp mắt không hiểu được ý tứ của Ôn Đình Trạm nhưng rất nhanh hắn liền thông suốt. Thân phận của Nguyệt Cửu Tương và Dạ Dao Quang thật ra cũng có chút tương đồng, cũng là con dâu nuôi từ bé. Dạ Dao Quang còn không được như Nguyệt Cửu Tương, còn không biết người thân của mình ở nơi nào. Mà Nhạc Thư Ý và Ôn Đình Trạm cũng tương tự như vậy, thì ra lửa giận của Ôn Đình Trạm xuất phát từ Nhạc Thư Ý. Nhạc Thư Ý làm ra chuyện như vậy, còn bị Dạ Dao Quang biết được, nếu Dạ Dao Quang từ đó liên tưởng đến bản thân mình, liên lụy đến Ôn Đình Trạm, tạo thành điều không vui...
Mạch Khâm tự tay xoa trán, hắn có chút bối rối không biết nói sao cho phải: “Doãn Hòa, lúc đệ tiếp xúc với Dạ cô nương, chẳng những lý trí hoàn toàn không có, ngay cả tự tin và sáng suốt thường ngày cũng biến mất không còn dấu vết.”
Dạ Dao Quang là người như vậy sao? E rằng cô căn bản cũng sẽ không liên tưởng đến bản thân mình đâu.
“Mạch đại ca không hiểu Dao Dao rồi.” Ôn Đình Trạm mỉm cười lắc đầu.
“Đợi khi ta đến Đế đô, tốt nhất đừng có quý nữ nhà nào nhìn trúng ta, nếu không Dao Dao xác định sẽ lấy chuyện của Nhạc Thư Ý tới dằn vặt ta.”
Dạ Dao Quang chỉ khi ở bên cậu mới điêu ngoa tùy hứng, cố tình gây sự, không chịu nói lý nhưng cậu không chỉ yêu thích mà còn hưởng thụ cảm giác này.
***
(*) Quan Tế tửu: Chức quan đứng đầu Quốc Tử Giám.
Đang lúc Ma quân càm ràm, trong lòng vẽ ra bùa chú cho kẻ tiểu nhân Ôn Đình Trạm, nghĩ muốn làm một con quỷ mộng đi ra trêu chọc cậu, cửa phòng cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra. Người bước vào là Mạch Khâm, Ma quân lại nhanh chóng chui vào trong Dương châu.
“Mạch đại ca, Dao Dao vẫn tốt chứ? Sao nàng lại đến đây?” Ôn Đình Trạm vội vàng hỏi.
“Dạ cô nương vẫn rất tốt, đệ không cần lo lắng, còn Dạ cô nương tới đây là bởi vì cỏ Ngưng U...” Mạch Khâm nói ra mục đích Dạ Dao Quang đến đây cùng với chuyện của Nguyệt Cửu Tương cho Ôn Đình Trạm nghe một chữ cũng không sót.
“Nhạc Thư Ý?” Ôn Đình Trạm nhíu mày.
Nhạc Thư Ý, người này đối với Ôn Đình Trạm cũng không xa lạ, ông ấy là Tế tửu (*) của Quốc Tử Giám, đại quan tam phẩm. Triều này không có quy định chồng của công chúa thì không thể làm quan. Nhạc Thư Ý này từ trước đến nay là người hiếm hoi mà Ôn Đình Trạm tán thưởng, bởi vì ông không phải người ham phú quý, không luồn cúi lộng quyền, chân chính thanh liêm, từ Đề đốc học chính đến Tế tửu Quốc Tử Giám, chức quan của ông vẫn luôn là người thầy giáo. Theo Tiêu Sĩ Duệ tiết lộ, bệ hạ cực kỳ coi trọng người con rể này, không phải là chưa từng có ý định đề bạt nhưng ông một mực từ chối, kiên định cam đoan rằng lĩnh vực mà bản thân ông có thể phát huy toàn bộ tài năng của mình chính là bồi dưỡng nhân tài cho triều đình.
Nhạc Thư Ý năm nay vẫn chưa tới bốn mươi, môn sinh của ông đã trải khắp một phương, địa vị ở văn đàn hết sức quan trọng. Sự tồn tại của ông dường như đã trở thành thần thoại trong lòng bao nhiêu người đọc sách nhưng lại khiến cho người trước mặt này không thuận mắt.
“Sự tức giận này của đệ là vì đâu mà có?” Trải qua mấy tháng ở chung, Mạch Khâm đã hiểu hơn về Ôn Đình Trạm. Hơn nữa, hắn cũng là người tu khí, khí tức của Ôn Đình Trạm thay đổi hắn tự nhiên sẽ cảm giác được, chỉ là cũng khiến Mạch Khâm buồn bực, chuyện này có chỗ nào đáng để cậu nổi giận chứ?
Mạch Khâm tin rằng, tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân Dạ Dao Quang lại gặp chuyện. Nhiều năm như vậy, Dạ Dao Quang cũng không phải ít lần vướng vào những chuyện thế này. Trước đây khi Ôn Đình Trạm còn trói gà không chặt, gặp phải chuyện của Phan Trác, cậu đều chưa từng sợ hãi, cũng chưa từng trách cứ Dạ Dao Quang, huống chi là hiện tại.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Mạch Khâm vẫn không nhịn được mà vì Dạ Dao Quang giải thích một câu: “Đây không phải là chuyện Dạ cô nương cố tình muốn can thiệp, mà là chuyện này cố tình dính líu đến. Nếu đổi lại là ta, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Đổi lại là Mạch đại ca, chỉ sợ Mạch đại ca sớm đã mạnh mẽ luyện hóa Nguyệt Cửu Tương.” Ôn Đình Trạm nói.
Mạch Khâm không phủ nhận, đổi lại là hắn, nếu Nguyệt Cửu Tương cố tình muốn đấu pháp, hắn đương nhiên sẽ không cho cơ hội thứ hai, hắn nhướng mày:
“Không chỉ là ta, đổi lại là bất kỳ người tu luyện nào ngoại trừ Dạ cô nương, đều sẽ làm như vậy. Chúng ta là người tu luyện, thực ra nếu can thiệp vào thế tục quá sâu mà sơ sẩy một chút, càng dễ dàng vô tình phạm phải tội nghiệt. Không nói đến chuyện Nguyệt Cửu Tương, dính líu đến công chúa đương triều càng là dính líu đến hoàng thất. Người phía sau hoàng thất kia thân phận gắn với bao nhiêu mạng người, một khi động đến, đây chính là tội nghiệt, có nhân quả báo ứng. Đó cũng là một trong những lí do thực sự khiến người tu luyện như bọn ta muốn về ở ẩn.”
“Vậy theo mạch đại ca thấy, Dao Dao có phải đã làm sai hay không?” Ôn Đình Trạm đột nhiên hỏi.
“Đúng hay sai, ta không biết phải bình luận thế nào. Dạ cô nương là ngươi có tấm lòng công chính thanh bạch nhất trên thế gian này, ta không biết điều này là may mắn hay bất hạnh. Thiên đạo luân hồi chưa tới một khắc cuối cùng, không người nào có thể kết luận.” Mạch Khâm gạt đi sự thiên vị đối với Dạ Dao Quang, nói thẳng vào trọng tâm.
“E rằng một ngày nào đó muội ấy sẽ bởi vậy mà làm liên lụy tới bản thân thậm chí chôn vùi chính mình, nhưng như vậy sẽ tạo phúc cho muội ấy, để thành toàn chính mình, nhìn vận mệnh, xem thiên ý.”
“Nếu không có đúng sai, vậy là tốt hay xấu?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
Mạch Khâm vẫn lắc đầu: “Tốt hay xấu cũng phải nhìn người.”
“Ta vẫn luôn tin tưởng, người hiền lành chính trực sẽ không bị ông trời vứt bỏ, số phận vĩnh viễn sẽ không quá tệ.” Trong mắt Ôn Đình Trạm lộ ra ánh sáng ôn nhu.
“Nàng từng tủi thân ôm ta hỏi, nàng có phải ngốc hay không. Khi đó ta cũng rất muốn trả lời rằng nàng ngốc, thế nhưng cái ngốc này của nàng chính là điều khiến ta không thể dứt bỏ. Thế gian này quá nhiều đau thương, bất luận là chúng ta hay ai khác, đều cần một người ngốc như vậy đến điểm sáng đôi mắt của chúng ta, cho chúng ta biết rằng thế gian này còn có Chân Thiện Mỹ. Nếu trong lòng đã bị xa hoa phù phiếm ăn mòn, sự sống có chăng còn ý nghĩa? Minh Quang từng hỏi ta, bên Dao Dao có mệt hay không? Cho dù đến bây giờ chúng ta đã phải trải qua nguy hiểm vô số, cho dù có phải đi một chuyến từ Âm Dương cốc, ta cũng không cảm thấy mệt. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã trở thành niềm tin của ta, tín ngưỡng của ta. Mỗi một lần thấy nàng sau khi giúp người nở nụ cười rạng rỡ như hoa, ta biết rằng trên đời không còn cảnh sắc nào đẹp hơn nữa.”
“Dạ cô nương không giống chúng ta.” Mạch Khâm nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm thì vô cùng xúc động, hắn nói:
“Bởi vì muội ấy có đệ, chuyện thế tục bất luận có bao nhiêu gian nan đệ cũng sẽ cùng nàng chia sẻ. Mà chúng ta nếu gặp phải chuyện như vậy thì không thể không tự mình nhúng tay. Ông trời đã cho người tu luyện thiên phú tu tiên, cũng khiến chúng ta gặp quá nhiều bất công và ràng buộc, vậy nên không phải tất cả mọi người đều sẽ giống như Dạ cô nương, không sợ tội nghiệt quấn thân.”
“Chính vì như vậy, Dao Dao mới được gọi là người tu luyện chân chính.” Ôn Đình Trạm nhìn Mạch Khâm nói.
Mạch Khâm sửng sốt, chợt bật cười, lại không thể không gật đầu: “Phải, Dạ Dao Quang mới hẳn là người tu luyện.”
Người tu luyện, mặc dù thân tại thế tục nhưng tâm thương sinh linh, không thẹn với lòng, không sợ bất công. Bọn họ cũng có những mong muốn của riêng mình, có tư tâm, kỳ thực có thể vì bo bo giữ mình mà làm như không thấy đối với những chuyện bất công. Trong chớp mắt này, Mạch Khâm cảm thấy hắn dường như đã hiểu thấu được điều gì, nhưng lại không nắm bắt được.
Gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Mạch Khâm quay lại hỏi vấn đề ban nãy: “Mới vừa rồi đệ nổi giận là vì đâu?”
“Ta sợ chuyện của Nguyệt Cửu Tương lại cắm rễ trong lòng Dao Dao.” Ôn Đình Trạm cũng không giấu giếm Mạch Khâm.
Mạch Khâm trong chớp mắt không hiểu được ý tứ của Ôn Đình Trạm nhưng rất nhanh hắn liền thông suốt. Thân phận của Nguyệt Cửu Tương và Dạ Dao Quang thật ra cũng có chút tương đồng, cũng là con dâu nuôi từ bé. Dạ Dao Quang còn không được như Nguyệt Cửu Tương, còn không biết người thân của mình ở nơi nào. Mà Nhạc Thư Ý và Ôn Đình Trạm cũng tương tự như vậy, thì ra lửa giận của Ôn Đình Trạm xuất phát từ Nhạc Thư Ý. Nhạc Thư Ý làm ra chuyện như vậy, còn bị Dạ Dao Quang biết được, nếu Dạ Dao Quang từ đó liên tưởng đến bản thân mình, liên lụy đến Ôn Đình Trạm, tạo thành điều không vui...
Mạch Khâm tự tay xoa trán, hắn có chút bối rối không biết nói sao cho phải: “Doãn Hòa, lúc đệ tiếp xúc với Dạ cô nương, chẳng những lý trí hoàn toàn không có, ngay cả tự tin và sáng suốt thường ngày cũng biến mất không còn dấu vết.”
Dạ Dao Quang là người như vậy sao? E rằng cô căn bản cũng sẽ không liên tưởng đến bản thân mình đâu.
“Mạch đại ca không hiểu Dao Dao rồi.” Ôn Đình Trạm mỉm cười lắc đầu.
“Đợi khi ta đến Đế đô, tốt nhất đừng có quý nữ nhà nào nhìn trúng ta, nếu không Dao Dao xác định sẽ lấy chuyện của Nhạc Thư Ý tới dằn vặt ta.”
Dạ Dao Quang chỉ khi ở bên cậu mới điêu ngoa tùy hứng, cố tình gây sự, không chịu nói lý nhưng cậu không chỉ yêu thích mà còn hưởng thụ cảm giác này.
***
(*) Quan Tế tửu: Chức quan đứng đầu Quốc Tử Giám.
/1483
|