Đại điện yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng, không gian đất trời tất cả như mất đi màu sắc, chỉ có người thiếu niên đang đứng trong bữa tiệc kia là rực rỡ sáng ngời. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cậu, trong lòng có cảm giác khó tả, có vài người cảm thấy cậu thật ngốc, có vài người cho rằng là tuổi trẻ ngông cuồng, lời gì cũng dám nói ra, có vài người lại chỉ đơn giản là thưởng thức lắng nghe, số còn lại thì vô cùng kính trọng...
Không nói đến tâm tư phức tạp của con người, Hưng Hoa Đế yên lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Bảo bối khó đạt được, tình lang càng khó hơn. Hay cho một tấm tình thâm nghĩa trọng. Ôn Doãn Hòa trọng tình nghĩa khí, hôm nay trẫm sẽ tác thành cho tấm chân tình này của ngươi, trẫm ban hôn cho phu thê hai ngươi!"
Nhạc Tương Linh bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía ngoại tổ phụ của nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch. Ban hôn rồi, trừ phi Ôn Đình Trạm bằng lòng cưới thêm thê thiếp, bằng không sẽ không có chuyện tái giá, càng không thể có chuyện bỏ vợ. Huống chi Ôn Đình Trạm đã lập lời thề ở trước mặt mọi người không bao giờ lập thêm thiếp, lúc này nàng đứng ở đây giống như một kẻ xấu xí thừa thãi vậy.
Thấy con gái yêu cô đơn đứng ở đó không ai ngó ngàng, Ấp Đức công chúa không nhịn được định đứng lên thì bị Nhạc Thư Ý kéo xuống. Ấp Đức công chúa nhìn chằm chằm ông: "Chàng không thấy con gái chúng ta đang phải chịu nhục sao?"
"Sự nhục nhã này không phải do người khác gây ra cho nó, mà là chính nó tự tìm đến. Cao quý là thế, là con gái của Nhạc Thư Ý, lại dũng cảm biểu lộ tình ý ở trước mặt bao người, vậy tất nhiên cũng phải có bản lĩnh chấp nhận sự từ chối." Nhạc Thư Ý trầm giọng nói.
"Chàng!" Ấp Đức công chúa lập tức đỏ vành mắt:
"Chàng thật nhẫn tâm!"
Hưng Hoa Đế ban hôn cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trước mặt mọi người, Nhạc Tương Linh mới biết Dạ cô nương mà nàng vừa mới có duyên gặp một lần lại chính là vị hôn thê của Ôn Đình Trạm. Nàng đã nghe rất rõ những gì mà Ôn Đình Trạm nói, Dạ Dao Quang còn lớn hơn ba tuổi so với Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng sắp hai mươi tuổi, vậy thì Dạ Dao Quang đã hai mươi ba. Sinh ra ở nông thôn, thuở nhỏ đã phải lo liệu việc nhà, trong hình dung của cô Dạ Dao Quang có lẽ là một người phụ nữ thô thiển xấu xí, nhưng dung mạo của người thiếu nữ tuổi xuân này không ngờ còn đẹp hơn nàng.
Nàng cố nén nước mắt, thở sâu một hơi, bưng chén rượu trên bàn mình đi tới chúc mừng Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đã được ban hôn. Mọi người thấy nàng đi tới, đều lúng túng nhường đường.
"Ta sống mười tám năm nay, chưa từng có một người đàn ông nào xứng đáng để ta động lòng. Ôn Doãn Hòa không giống với người bình thường, không biết sau này ta có thể gặp được người như thế nào, nhưng ta tin rằng người đó cũng sẽ không sánh nổi với Ôn Doãn Hòa. Vừa rồi ta đã có những lời lẽ không phải, mong Dạ cô nương thứ lỗi. Dạ cô nương, Ôn công tử, chén rượu này Nhạc Tương Linh kính hai người. Hy vọng rằng hai người sẽ bách niên giai lão."
Nhạc Tương Linh dường như rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, nàng nắm chặt chén rượu đến trắng cả đầu ngón tay, nhưng nàng lại ngửa đầu lên uống một cách dứt khoát.
Nàng là quận chúa hoàng thất, nàng cố gắng hết sức để có được người mình yêu nhưng vẫn không thể có được. Mặc dù trong lòng đau đớn vô cùng nhưng nàng đã thua người thua trận, nên càng không thể thua mất sự kiêu ngạo và phong độ của một quận chúa.
Thực ra đối với Nhạc Tương Linh, Dạ Dao Quang cũng không quá căm ghét, dù cho nàng là con gái của Ấp Đức công chúa và Nhạc Thư Ý. Có thể Nhạc Tương Linh cũng chỉ là một nữ nhi bất hạnh. Dù cho nàng đã bày tỏ tình cảm của mình với Ôn Đình Trạm ở trước mặt mọi người, dù cho khi nãy nàng vì nhất thời hoảng loạn mà có những lời lẽ không hay, nhưng đó cũng là điều dễ hiểu. Đặc biệt là, Dạ Dao Quang cảm thấy Nhạc Tương Linh và Ấp Đức công chúa hoàn toàn khác nhau, không thể nói nàng là một cô gái lương thiện nhưng cũng không phải là một người thâm độc nham hiểm.
"Đa tạ quận chúa, cũng mong rằng quận chúa sớm tìm được lương duyên, xứng đôi vừa lứa." Dạ Dao Quang cũng trở nên rộng lượng hơn, không thua kém gì về thần thái khi uống rượu.
Nhạc Tương Linh chăm chú nhìn Dạ Dao Quang một lúc rồi xoay người về ngồi cạnh cha của mình. Cách cư xử của Nhạc Tương Linh không những không để cho những người đang ngồi trong bữa tiệc phải xem thường, ngược lại càng thêm ca ngợi nàng có được phong thái của một nữ tử hoàng thất. Bầu không khí lúc này lại trở nên sôi nổi hơn.
Chỉ có Ôn Đình Trạm là vô cùng vui mừng vì đã được bệ hạ ban hôn, cậu cố tình kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống chỗ của mình. Tất nhiên Dạ Dao Quang sẽ không làm cậu mất mặt trước mặt mọi người, chỉ có thể phối hợp với cậu. Vừa ngồi xuống, Ôn Đình Trạm vội vàng đưa tay nắm lấy tay áo của cô: "Dao Dao..."
Dạ Dao Quang mặt không biến sắc, lấy cớ bưng chén trà, tay kia rút khỏi tay áo mà Ôn Đình Trạm đang kéo ra, động tác tự nhiên như không có gì: "Thuần Vương điện hạ, dân nữ kính vương gia một chén. Từ cuộc thi Hội tới nay vương gia đã có nhiều chiếu cố với Trạm ca, dân nữ chỉ có thể lấy chén rượu nhạt này để bày tỏ lòng biết ơn."
Vốn dĩ Tiêu Sĩ Duệ còn đang cười trên nỗi đau của người khác thì lúc này nụ cười lập tức trở nên cứng đờ, sao cậu lại cảm thấy Dao tỷ tỷ như đang có tính toán gì đó? Thế nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, Tiêu Sĩ Duệ chỉ có thể vội vã bưng chén rượu lên: "Khà khà, Dao tỷ tỷ, lúc ở học viện cũng được tỷ chiếu cố không ít, nên việc này là đương nhiên mà."
Lúc này trong lòng Tiêu Sĩ Duệ vô cùng hoảng loạn, hắn trêu chọc ai rồi sao. Rõ ràng là Ôn Đình Trạm tự mình chuốc lấy, cậu lại muốn người khác xui xẻo theo, bị Dao tỷ tỷ nhắc nhở cảnh cáo.
Dạ Dao Quang không nói gì, cô uống chén rượu, đặt chén xuống rồi khéo léo ngồi cách Ôn Đình Trạm xa một chút. Khi yến hội chuẩn bị kết thúc, Vạn chiêu nghi đột nhiên ngất xỉu trong vòng tay Hưng Hoa Đế, khiến yến hội hoảng loạn một hồi, cuối cùng kết thúc một cách qua loa.
Mọi người đều xuất cung trở về nhà, Ôn Đình Trạm khước từ tất cả lời mời. Ôn Đình Trạm như cún con bị chủ vứt bỏ bám theo Dạ Dao Quang, những người có mặt trong điện đã từng thấy một Ôn Đình Trạm khí chất ngời ngời trong cuộc thi Đình nay nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên không nói lên lời, cũng hoài nghi con người đáng thương này với người thiếu niên phong độ nghĩa khí kia liệu có phải là hai người khác nhau.
Lúc đi tới cửa cung, Đơn Cửu Từ trước nay chưa từng nói chuyện qua đột nhiên bước đến: "Dạ cô nương."
Ánh mắt Ôn Đình Trạm trầm xuống, bởi vì cậu thấy lần đầu tiên Đơn Cửu Từ gặp Dạ Dao Quang cũng không để tâm đến cô lắm, có thể khiến Đơn Cửu Từ thay đổi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Trong lòng cậu không khỏi tỏ ý không hài lòng với Vệ Kinh, bảo hắn theo sát Dao Dao, bất kể là việc gì đều phải thông báo cho cậu, sao lại bỏ lỡ một việc lớn như vậy.
"Tam công tử." Dạ Dao Quang đáp lễ.
"Lúc đầu gặp gỡ Dạ cô nương còn đang giả nam nhân phong thái hiên ngang, khi gặp lại Dạ cô nương lại là một nữ nhân thanh thoát nhẹ nhàng, hôm nay gặp Dạ cô nương lại là một nữ nhi lộng lẫy xinh đẹp, đoan trang thanh nhã đến dự yến tiệc, Dạ cô nương thật đúng là phong nhã tài hoa." Đơn Cửu Từ dường như không nhìn thấy ánh mắt ghen tuông của Ôn Đình Trạm, dùng hết lời ca ngợi.
"Tam công tử cố ý qua đây chỉ để ca ngợi ta sao?" Dạ Dao Quang nheo mắt, cho dù có có tức giận với Ôn Đình Trạm, cũng sẽ không mượn nam nhân khác để chọc tức cậu. Thủ đoạn gì đều có thể dùng, duy chỉ có làm tổn thương tình cảm thì tuyệt đối không.
"Đương nhiên..." Khóe môi Đơn Cửu Từ cười thâm sâu, đôi mắt hồ ly sáng rực toát lên vẻ sắc sảo làm say lòng người.
"Không phải, sau hôm đó, Đơn mỗ luôn phải dưỡng thương, vẫn chưa từng trực tiếp đến cảm ơn Dạ cô nương nên nhân cơ hội ngày hôm nay đến thăm hỏi. Nếu ngày mai Dạ cô nương có thời gian, cho phép Đơn mỗ mang lễ vật đến bái tạ."
Không nói đến tâm tư phức tạp của con người, Hưng Hoa Đế yên lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Bảo bối khó đạt được, tình lang càng khó hơn. Hay cho một tấm tình thâm nghĩa trọng. Ôn Doãn Hòa trọng tình nghĩa khí, hôm nay trẫm sẽ tác thành cho tấm chân tình này của ngươi, trẫm ban hôn cho phu thê hai ngươi!"
Nhạc Tương Linh bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía ngoại tổ phụ của nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch. Ban hôn rồi, trừ phi Ôn Đình Trạm bằng lòng cưới thêm thê thiếp, bằng không sẽ không có chuyện tái giá, càng không thể có chuyện bỏ vợ. Huống chi Ôn Đình Trạm đã lập lời thề ở trước mặt mọi người không bao giờ lập thêm thiếp, lúc này nàng đứng ở đây giống như một kẻ xấu xí thừa thãi vậy.
Thấy con gái yêu cô đơn đứng ở đó không ai ngó ngàng, Ấp Đức công chúa không nhịn được định đứng lên thì bị Nhạc Thư Ý kéo xuống. Ấp Đức công chúa nhìn chằm chằm ông: "Chàng không thấy con gái chúng ta đang phải chịu nhục sao?"
"Sự nhục nhã này không phải do người khác gây ra cho nó, mà là chính nó tự tìm đến. Cao quý là thế, là con gái của Nhạc Thư Ý, lại dũng cảm biểu lộ tình ý ở trước mặt bao người, vậy tất nhiên cũng phải có bản lĩnh chấp nhận sự từ chối." Nhạc Thư Ý trầm giọng nói.
"Chàng!" Ấp Đức công chúa lập tức đỏ vành mắt:
"Chàng thật nhẫn tâm!"
Hưng Hoa Đế ban hôn cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trước mặt mọi người, Nhạc Tương Linh mới biết Dạ cô nương mà nàng vừa mới có duyên gặp một lần lại chính là vị hôn thê của Ôn Đình Trạm. Nàng đã nghe rất rõ những gì mà Ôn Đình Trạm nói, Dạ Dao Quang còn lớn hơn ba tuổi so với Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng sắp hai mươi tuổi, vậy thì Dạ Dao Quang đã hai mươi ba. Sinh ra ở nông thôn, thuở nhỏ đã phải lo liệu việc nhà, trong hình dung của cô Dạ Dao Quang có lẽ là một người phụ nữ thô thiển xấu xí, nhưng dung mạo của người thiếu nữ tuổi xuân này không ngờ còn đẹp hơn nàng.
Nàng cố nén nước mắt, thở sâu một hơi, bưng chén rượu trên bàn mình đi tới chúc mừng Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đã được ban hôn. Mọi người thấy nàng đi tới, đều lúng túng nhường đường.
"Ta sống mười tám năm nay, chưa từng có một người đàn ông nào xứng đáng để ta động lòng. Ôn Doãn Hòa không giống với người bình thường, không biết sau này ta có thể gặp được người như thế nào, nhưng ta tin rằng người đó cũng sẽ không sánh nổi với Ôn Doãn Hòa. Vừa rồi ta đã có những lời lẽ không phải, mong Dạ cô nương thứ lỗi. Dạ cô nương, Ôn công tử, chén rượu này Nhạc Tương Linh kính hai người. Hy vọng rằng hai người sẽ bách niên giai lão."
Nhạc Tương Linh dường như rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, nàng nắm chặt chén rượu đến trắng cả đầu ngón tay, nhưng nàng lại ngửa đầu lên uống một cách dứt khoát.
Nàng là quận chúa hoàng thất, nàng cố gắng hết sức để có được người mình yêu nhưng vẫn không thể có được. Mặc dù trong lòng đau đớn vô cùng nhưng nàng đã thua người thua trận, nên càng không thể thua mất sự kiêu ngạo và phong độ của một quận chúa.
Thực ra đối với Nhạc Tương Linh, Dạ Dao Quang cũng không quá căm ghét, dù cho nàng là con gái của Ấp Đức công chúa và Nhạc Thư Ý. Có thể Nhạc Tương Linh cũng chỉ là một nữ nhi bất hạnh. Dù cho nàng đã bày tỏ tình cảm của mình với Ôn Đình Trạm ở trước mặt mọi người, dù cho khi nãy nàng vì nhất thời hoảng loạn mà có những lời lẽ không hay, nhưng đó cũng là điều dễ hiểu. Đặc biệt là, Dạ Dao Quang cảm thấy Nhạc Tương Linh và Ấp Đức công chúa hoàn toàn khác nhau, không thể nói nàng là một cô gái lương thiện nhưng cũng không phải là một người thâm độc nham hiểm.
"Đa tạ quận chúa, cũng mong rằng quận chúa sớm tìm được lương duyên, xứng đôi vừa lứa." Dạ Dao Quang cũng trở nên rộng lượng hơn, không thua kém gì về thần thái khi uống rượu.
Nhạc Tương Linh chăm chú nhìn Dạ Dao Quang một lúc rồi xoay người về ngồi cạnh cha của mình. Cách cư xử của Nhạc Tương Linh không những không để cho những người đang ngồi trong bữa tiệc phải xem thường, ngược lại càng thêm ca ngợi nàng có được phong thái của một nữ tử hoàng thất. Bầu không khí lúc này lại trở nên sôi nổi hơn.
Chỉ có Ôn Đình Trạm là vô cùng vui mừng vì đã được bệ hạ ban hôn, cậu cố tình kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống chỗ của mình. Tất nhiên Dạ Dao Quang sẽ không làm cậu mất mặt trước mặt mọi người, chỉ có thể phối hợp với cậu. Vừa ngồi xuống, Ôn Đình Trạm vội vàng đưa tay nắm lấy tay áo của cô: "Dao Dao..."
Dạ Dao Quang mặt không biến sắc, lấy cớ bưng chén trà, tay kia rút khỏi tay áo mà Ôn Đình Trạm đang kéo ra, động tác tự nhiên như không có gì: "Thuần Vương điện hạ, dân nữ kính vương gia một chén. Từ cuộc thi Hội tới nay vương gia đã có nhiều chiếu cố với Trạm ca, dân nữ chỉ có thể lấy chén rượu nhạt này để bày tỏ lòng biết ơn."
Vốn dĩ Tiêu Sĩ Duệ còn đang cười trên nỗi đau của người khác thì lúc này nụ cười lập tức trở nên cứng đờ, sao cậu lại cảm thấy Dao tỷ tỷ như đang có tính toán gì đó? Thế nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, Tiêu Sĩ Duệ chỉ có thể vội vã bưng chén rượu lên: "Khà khà, Dao tỷ tỷ, lúc ở học viện cũng được tỷ chiếu cố không ít, nên việc này là đương nhiên mà."
Lúc này trong lòng Tiêu Sĩ Duệ vô cùng hoảng loạn, hắn trêu chọc ai rồi sao. Rõ ràng là Ôn Đình Trạm tự mình chuốc lấy, cậu lại muốn người khác xui xẻo theo, bị Dao tỷ tỷ nhắc nhở cảnh cáo.
Dạ Dao Quang không nói gì, cô uống chén rượu, đặt chén xuống rồi khéo léo ngồi cách Ôn Đình Trạm xa một chút. Khi yến hội chuẩn bị kết thúc, Vạn chiêu nghi đột nhiên ngất xỉu trong vòng tay Hưng Hoa Đế, khiến yến hội hoảng loạn một hồi, cuối cùng kết thúc một cách qua loa.
Mọi người đều xuất cung trở về nhà, Ôn Đình Trạm khước từ tất cả lời mời. Ôn Đình Trạm như cún con bị chủ vứt bỏ bám theo Dạ Dao Quang, những người có mặt trong điện đã từng thấy một Ôn Đình Trạm khí chất ngời ngời trong cuộc thi Đình nay nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên không nói lên lời, cũng hoài nghi con người đáng thương này với người thiếu niên phong độ nghĩa khí kia liệu có phải là hai người khác nhau.
Lúc đi tới cửa cung, Đơn Cửu Từ trước nay chưa từng nói chuyện qua đột nhiên bước đến: "Dạ cô nương."
Ánh mắt Ôn Đình Trạm trầm xuống, bởi vì cậu thấy lần đầu tiên Đơn Cửu Từ gặp Dạ Dao Quang cũng không để tâm đến cô lắm, có thể khiến Đơn Cửu Từ thay đổi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Trong lòng cậu không khỏi tỏ ý không hài lòng với Vệ Kinh, bảo hắn theo sát Dao Dao, bất kể là việc gì đều phải thông báo cho cậu, sao lại bỏ lỡ một việc lớn như vậy.
"Tam công tử." Dạ Dao Quang đáp lễ.
"Lúc đầu gặp gỡ Dạ cô nương còn đang giả nam nhân phong thái hiên ngang, khi gặp lại Dạ cô nương lại là một nữ nhân thanh thoát nhẹ nhàng, hôm nay gặp Dạ cô nương lại là một nữ nhi lộng lẫy xinh đẹp, đoan trang thanh nhã đến dự yến tiệc, Dạ cô nương thật đúng là phong nhã tài hoa." Đơn Cửu Từ dường như không nhìn thấy ánh mắt ghen tuông của Ôn Đình Trạm, dùng hết lời ca ngợi.
"Tam công tử cố ý qua đây chỉ để ca ngợi ta sao?" Dạ Dao Quang nheo mắt, cho dù có có tức giận với Ôn Đình Trạm, cũng sẽ không mượn nam nhân khác để chọc tức cậu. Thủ đoạn gì đều có thể dùng, duy chỉ có làm tổn thương tình cảm thì tuyệt đối không.
"Đương nhiên..." Khóe môi Đơn Cửu Từ cười thâm sâu, đôi mắt hồ ly sáng rực toát lên vẻ sắc sảo làm say lòng người.
"Không phải, sau hôm đó, Đơn mỗ luôn phải dưỡng thương, vẫn chưa từng trực tiếp đến cảm ơn Dạ cô nương nên nhân cơ hội ngày hôm nay đến thăm hỏi. Nếu ngày mai Dạ cô nương có thời gian, cho phép Đơn mỗ mang lễ vật đến bái tạ."
/1483
|