“Đi đánh giặc?” Lục Vĩnh Điềm ngay lập tức tràn đầy hứng thú, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên.
“Đúng vậy, đánh giặc.” Ôn Đình Trạm cười nói:
“Nghe nói cậu và Trác cô nương đang bàn bạc thời gian để tổ chức hôn lễ?”
Lục Vĩnh Điềm ngượng ngùng gãi đầu: “Hôm nay ta tới đây vốn là định nhờ tiểu Khu giúp ta và Nghiên nhi tìm một ngày tốt.”
“Việc này e rằng phải gác lại đã.” Ôn Đình Trạm nhìn Lục Vĩnh Điềm:
“Dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy, chờ thêm một năm nữa cũng không sao, đợi đến sang năm cậu trở về, nhất định sẽ thay đổi không còn như xưa nữa.”
“Được, Doãn Hòa, ta nghe lời cậu.” Lục Vĩnh Điềm dường như không chút do dự nói.
Sau cuộc nói chuyện với Dạ Dao Quang về chuyện của Minh Quang ngày ấy, tuy hắn và Trác Mẫn Nghiên đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, cũng cởi bỏ được nút thắt trong lòng nhưng trong người vẫn tồn tại một cái gai, căn nguyên của cái gai này chính là do thân phận của hắn không sánh được với Trác Mẫn Nghiên, nếu không có căn nguyên này thì sao lại có kết cục như thế. Vì thế nên hắn vẫn luôn cố gắng thay đổi, bằng không đến cuối cùng sẽ không thực hiện được nguyện vọng của mình, vì lý do này đừng nói một năm, cho dù ba hay năm năm hắn cũng không tiếc. Cũng may bệ hạ ban hôn, nhưng lại không can dự hôn lễ của hai người họ.
“Vậy còn cậu?” Văn Du hỏi.
“Ta...” Ôn Đình Trạm ngừng một chút:
“Tháng sau là hôn lễ của Sĩ Duệ, e rằng ta cũng phải hoãn đến năm sau.”
Văn Du nghe xong nhíu mày, cúi đầu trầm tư.
“Cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra.” Ôn Đình Trạm thấy vậy liền nói.
“Ta vốn định làm quan tại địa phương.” Văn Du nói, nếu Ôn Đình Trạm đã nói chiến sự ở Lưu Cầu sắp diễn ra, vậy hắn tất nhiên cũng phải đi, nếu không sẽ không hoãn hôn lễ tới sang năm. Đế đô dù sao cũng chỉ còn lại hắn bảo vệ bên cạnh Tiêu Sĩ Duệ.
Đầu ngón tay Ôn Đình Trạm xoay xoay chén, nói: “Cậu ở lại Hàn Lâm viện một năm trước đã, tìm hiểu rõ các thế lực trong kinh rồi về địa phương làm quan ngược lại càng có lợi cho cậu.”
Triều đại này chẳng những không có phong tục không phải Hàn Lâm viện thì không được vào Nội các, cũng không có quy định những người không xuất thân khoa cử nhất định phải ở lại Hàn Lâm viện đủ ba năm, làm tốt công việc đương nhiên là có thể rút lui bất cứ lúc nào. Hơn nữa quan viên địa phương có mấy người không phải người trong triều? Thăm dò kỹ những điều này rồi về địa phương nhậm chức sẽ càng thêm thành thạo hơn.
Văn Du tất nhiên cũng biết điều này, hắn vốn cho là Ôn Đình Trạm muốn làm quan ở kinh thành nên mới yên tâm ra ngoài. Nếu Ôn Đình Trạm đã có tính toán như vậy, vậy hắn cứ ở lại một năm trước đã.
Ba người ngồi nói chuyện một lúc, thời gian còn sớm, cũng không giữ hai người bọn họ lại cùng ăn trưa. Bởi vì trì hoãn ngày kết hôn, Lục Vĩnh Điềm cũng không lập tức đi tìm Dạ Dao Quang bói ngày tốt, mà vội vàng đi tìm Trác Mẫn Nghiên nói cho nàng biết rõ vấn đề. Tống cổ hai người kia về xong, Ôn Đình Trạm mới đi đến nội viện tìm Dạ Dao Quang. Cậu nhìn thấy Dạ Dao Quang đang ở trong phòng của cậu, chuyển hai chậu cây bạch hạc đặt lên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, vừa đẩy cửa ra thì đúng lúc cậu cũng bước vào, bốn mắt nhìn nhau.
“Nhanh tới đây xem.” Dạ Dao Quang vẫy tay về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng bước vào phòng, nhìn thấy cây bạch hạc trước mặt Dạ Dao Quang liền duỗi tay vuốt ve những cánh hoa màu trắng: “Hoa này thật thanh nhã.”
“Đây là giống hoa Trọng Nghiêu Phàm đưa tới, muội đã chăm cho nó lớn. Đặt loại hoa này trong phòng rất tốt cho sức khỏe, cũng rất đẹp, muội bắt đầu trồng từ năm ngoái, chỉ mong ngóng đến lúc nó nở hoa, chàng sẽ trở về. Không ngờ chàng thật sự trở về rồi.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm:
“Muội đã bố trí trận pháp trong phòng chàng, có thể duy trì nhiệt độ ổn định, như vậy hoa sẽ nở quanh năm.”
“Ta rất thích, cám ơn nàng, Dao Dao.” Ôn Đình Trạm cúi người đặt một nụ hôn lên mái tóc của Dạ Dao Quang, sau đó nhẹ nhàng ôm Dạ Dao Quang vào lòng, để cô nghiêng đầu tựa vào bờ vai của cậu.
“Dao Dao, sang năm chúng ta kết hôn được không?”
“Được.” Dạ Dao Quang dứt khoát trả lời.
Ôn Đình Trạm vốn chuẩn bị rất nhiều lời muốn giải thích nhưng tức khắc bị chặn lại, Dạ Dao Quang nói không chút do dự như vậy lại khiến cậu buồn bực trong lòng. Mặc dù biết rõ Dạ Dao Quang tất nhiên không phải là không muốn gả cho cậu, nhưng vẫn cảm thấy không vui, giận dỗi không nói lời nào như một đứa trẻ.
Dạ Dao Quang sờ cành lá một lát liền cảm nhận được sự yên tĩnh bất thường. Cô thoát khỏi cái ôm của Ôn Đình Trạm, quay đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm, thấy cậu mím môi, mí mắt cụp xuống.
“Hì hì.” Bộ dạng giận dỗi của Ôn Đình Trạm thật sự rất đáng yêu, Dạ Dao Quang quay người nâng mặt của cậu, nhón chân lên hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu:
“Muội không hề tức giận, chàng còn không vui sao. Muội dù sao cũng là con gái, sao có thể thúc giục chàng nhanh chóng cưới muội, tuy tháng sau muội đã hai mươi ba tuổi, trong mắt người khác đã là cô gái lỡ thì nhưng trong mắt muội hai mươi ba vẫn còn là một tiểu cô nương. Muội không cần vội gả đi, sang năm rất tốt, đúng lúc là năm tuổi của muội.” Nói xong dừng lại một chút, Dạ Dao Quang hỏi:
“Mọi người ở đây không có quan niệm năm tuổi thì không thích hợp cưới gả sao?”
Trước kia rất nhiều nơi kiêng kỵ cưới gả vào năm tuổi, nhưng năm sau thực ra cũng không phải là năm tuổi của Dạ Dao Quang, tuổi mụ của cô hai mươi bốn.
“Không có.” Ôn Đình Trạm mím môi trả lời.
“Chàng không vui cái gì?” Dạ Dao Quang vòng hai tay qua eo, ôm chặt lấy hông của cậu, dùng sức ngửa mặt lên nhìn cậu.
Ôn Đình Trạm vươn cánh tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô: “Thà nàng giận dỗi còn hơn.”
Quả nhiên, người con trai có trưởng thành cơ trí hơn đi chăng nữa khi đứng trước mặt người con gái mình yêu đều trở thành đứa trẻ ấu trĩ, Dạ Dao Quang cười cười vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Đình Trạm:
“Muội giận gì chứ, muội biết chàng muốn để Minh Quang an giấc ngàn thu, lại có việc gấp phải làm nên mới trì hoãn hôn lễ. Hơn nữa Minh Quang mới mất chưa được nửa năm, chúng ta kết hôn cũng không tiện mời người Tuyên gia, dĩ nhiên sẽ không gặp được Khai Dương. Nếu hôn lễ của muội và chàng thiếu Khai Dương, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao? Đã đợi ba năm rồi, đợi thêm một năm nữa thì có là gì? Huống chi chúng ta ngày ngày ở bên nhau, ngoài việc không thể...” Nói tới đây, Dạ Dao Quang lập tức không biết mở miệng như thế nào, liền dừng lại.
Ôn Đình Trạm trái lại rất xấu xa, rõ ràng hiểu ý tứ của Dạ Dao Quang nhưng lại không có ý tốt, vẻ mặt tò mò hỏi cô: “Không thể cái gì?”
Dạ Dao Quang không chút nương tay vươn tay nhéo thịt bên hông của cậu, hung hăng nói: “Dám giả bộ không hiểu!”
“Được rồi, được rồi, ta sai rồi.” Ôn Đình Trạm vội vã xin tha, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Thực sự rất đau sao?” Dạ Dao Quang buông lỏng tay, có chút lo lắng nói.
“Đau, sao lại không đau được cơ chứ?” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn cô:
“Nhưng chỉ cần là Dao Dao cho ta, chua ngọt đắng cay đau đớn gì đều sẽ trở thành tư vị khác.”
“Cái miệng của chàng, thật đúng là ngọt chết người mà.” Dạ Dao Quang lườm cậu.
“Ta nhớ kỹ Dao Dao thích ăn đồ ngọt nhất...”
Nói xong, môi của Ôn Đình Trạm liền chặn miệng cô lại, không hề vội vã mà dùng sự ôn nhu tiếp tục việc bị gián đoạn lúc sáng. Củi khô đụng lửa, tất nhiên vừa chạm vào lập tức cháy. Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm hôn đến nỗi cánh môi sưng đỏ.
“Đúng vậy, đánh giặc.” Ôn Đình Trạm cười nói:
“Nghe nói cậu và Trác cô nương đang bàn bạc thời gian để tổ chức hôn lễ?”
Lục Vĩnh Điềm ngượng ngùng gãi đầu: “Hôm nay ta tới đây vốn là định nhờ tiểu Khu giúp ta và Nghiên nhi tìm một ngày tốt.”
“Việc này e rằng phải gác lại đã.” Ôn Đình Trạm nhìn Lục Vĩnh Điềm:
“Dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy, chờ thêm một năm nữa cũng không sao, đợi đến sang năm cậu trở về, nhất định sẽ thay đổi không còn như xưa nữa.”
“Được, Doãn Hòa, ta nghe lời cậu.” Lục Vĩnh Điềm dường như không chút do dự nói.
Sau cuộc nói chuyện với Dạ Dao Quang về chuyện của Minh Quang ngày ấy, tuy hắn và Trác Mẫn Nghiên đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, cũng cởi bỏ được nút thắt trong lòng nhưng trong người vẫn tồn tại một cái gai, căn nguyên của cái gai này chính là do thân phận của hắn không sánh được với Trác Mẫn Nghiên, nếu không có căn nguyên này thì sao lại có kết cục như thế. Vì thế nên hắn vẫn luôn cố gắng thay đổi, bằng không đến cuối cùng sẽ không thực hiện được nguyện vọng của mình, vì lý do này đừng nói một năm, cho dù ba hay năm năm hắn cũng không tiếc. Cũng may bệ hạ ban hôn, nhưng lại không can dự hôn lễ của hai người họ.
“Vậy còn cậu?” Văn Du hỏi.
“Ta...” Ôn Đình Trạm ngừng một chút:
“Tháng sau là hôn lễ của Sĩ Duệ, e rằng ta cũng phải hoãn đến năm sau.”
Văn Du nghe xong nhíu mày, cúi đầu trầm tư.
“Cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra.” Ôn Đình Trạm thấy vậy liền nói.
“Ta vốn định làm quan tại địa phương.” Văn Du nói, nếu Ôn Đình Trạm đã nói chiến sự ở Lưu Cầu sắp diễn ra, vậy hắn tất nhiên cũng phải đi, nếu không sẽ không hoãn hôn lễ tới sang năm. Đế đô dù sao cũng chỉ còn lại hắn bảo vệ bên cạnh Tiêu Sĩ Duệ.
Đầu ngón tay Ôn Đình Trạm xoay xoay chén, nói: “Cậu ở lại Hàn Lâm viện một năm trước đã, tìm hiểu rõ các thế lực trong kinh rồi về địa phương làm quan ngược lại càng có lợi cho cậu.”
Triều đại này chẳng những không có phong tục không phải Hàn Lâm viện thì không được vào Nội các, cũng không có quy định những người không xuất thân khoa cử nhất định phải ở lại Hàn Lâm viện đủ ba năm, làm tốt công việc đương nhiên là có thể rút lui bất cứ lúc nào. Hơn nữa quan viên địa phương có mấy người không phải người trong triều? Thăm dò kỹ những điều này rồi về địa phương nhậm chức sẽ càng thêm thành thạo hơn.
Văn Du tất nhiên cũng biết điều này, hắn vốn cho là Ôn Đình Trạm muốn làm quan ở kinh thành nên mới yên tâm ra ngoài. Nếu Ôn Đình Trạm đã có tính toán như vậy, vậy hắn cứ ở lại một năm trước đã.
Ba người ngồi nói chuyện một lúc, thời gian còn sớm, cũng không giữ hai người bọn họ lại cùng ăn trưa. Bởi vì trì hoãn ngày kết hôn, Lục Vĩnh Điềm cũng không lập tức đi tìm Dạ Dao Quang bói ngày tốt, mà vội vàng đi tìm Trác Mẫn Nghiên nói cho nàng biết rõ vấn đề. Tống cổ hai người kia về xong, Ôn Đình Trạm mới đi đến nội viện tìm Dạ Dao Quang. Cậu nhìn thấy Dạ Dao Quang đang ở trong phòng của cậu, chuyển hai chậu cây bạch hạc đặt lên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, vừa đẩy cửa ra thì đúng lúc cậu cũng bước vào, bốn mắt nhìn nhau.
“Nhanh tới đây xem.” Dạ Dao Quang vẫy tay về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng bước vào phòng, nhìn thấy cây bạch hạc trước mặt Dạ Dao Quang liền duỗi tay vuốt ve những cánh hoa màu trắng: “Hoa này thật thanh nhã.”
“Đây là giống hoa Trọng Nghiêu Phàm đưa tới, muội đã chăm cho nó lớn. Đặt loại hoa này trong phòng rất tốt cho sức khỏe, cũng rất đẹp, muội bắt đầu trồng từ năm ngoái, chỉ mong ngóng đến lúc nó nở hoa, chàng sẽ trở về. Không ngờ chàng thật sự trở về rồi.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm:
“Muội đã bố trí trận pháp trong phòng chàng, có thể duy trì nhiệt độ ổn định, như vậy hoa sẽ nở quanh năm.”
“Ta rất thích, cám ơn nàng, Dao Dao.” Ôn Đình Trạm cúi người đặt một nụ hôn lên mái tóc của Dạ Dao Quang, sau đó nhẹ nhàng ôm Dạ Dao Quang vào lòng, để cô nghiêng đầu tựa vào bờ vai của cậu.
“Dao Dao, sang năm chúng ta kết hôn được không?”
“Được.” Dạ Dao Quang dứt khoát trả lời.
Ôn Đình Trạm vốn chuẩn bị rất nhiều lời muốn giải thích nhưng tức khắc bị chặn lại, Dạ Dao Quang nói không chút do dự như vậy lại khiến cậu buồn bực trong lòng. Mặc dù biết rõ Dạ Dao Quang tất nhiên không phải là không muốn gả cho cậu, nhưng vẫn cảm thấy không vui, giận dỗi không nói lời nào như một đứa trẻ.
Dạ Dao Quang sờ cành lá một lát liền cảm nhận được sự yên tĩnh bất thường. Cô thoát khỏi cái ôm của Ôn Đình Trạm, quay đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm, thấy cậu mím môi, mí mắt cụp xuống.
“Hì hì.” Bộ dạng giận dỗi của Ôn Đình Trạm thật sự rất đáng yêu, Dạ Dao Quang quay người nâng mặt của cậu, nhón chân lên hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu:
“Muội không hề tức giận, chàng còn không vui sao. Muội dù sao cũng là con gái, sao có thể thúc giục chàng nhanh chóng cưới muội, tuy tháng sau muội đã hai mươi ba tuổi, trong mắt người khác đã là cô gái lỡ thì nhưng trong mắt muội hai mươi ba vẫn còn là một tiểu cô nương. Muội không cần vội gả đi, sang năm rất tốt, đúng lúc là năm tuổi của muội.” Nói xong dừng lại một chút, Dạ Dao Quang hỏi:
“Mọi người ở đây không có quan niệm năm tuổi thì không thích hợp cưới gả sao?”
Trước kia rất nhiều nơi kiêng kỵ cưới gả vào năm tuổi, nhưng năm sau thực ra cũng không phải là năm tuổi của Dạ Dao Quang, tuổi mụ của cô hai mươi bốn.
“Không có.” Ôn Đình Trạm mím môi trả lời.
“Chàng không vui cái gì?” Dạ Dao Quang vòng hai tay qua eo, ôm chặt lấy hông của cậu, dùng sức ngửa mặt lên nhìn cậu.
Ôn Đình Trạm vươn cánh tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô: “Thà nàng giận dỗi còn hơn.”
Quả nhiên, người con trai có trưởng thành cơ trí hơn đi chăng nữa khi đứng trước mặt người con gái mình yêu đều trở thành đứa trẻ ấu trĩ, Dạ Dao Quang cười cười vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Đình Trạm:
“Muội giận gì chứ, muội biết chàng muốn để Minh Quang an giấc ngàn thu, lại có việc gấp phải làm nên mới trì hoãn hôn lễ. Hơn nữa Minh Quang mới mất chưa được nửa năm, chúng ta kết hôn cũng không tiện mời người Tuyên gia, dĩ nhiên sẽ không gặp được Khai Dương. Nếu hôn lễ của muội và chàng thiếu Khai Dương, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao? Đã đợi ba năm rồi, đợi thêm một năm nữa thì có là gì? Huống chi chúng ta ngày ngày ở bên nhau, ngoài việc không thể...” Nói tới đây, Dạ Dao Quang lập tức không biết mở miệng như thế nào, liền dừng lại.
Ôn Đình Trạm trái lại rất xấu xa, rõ ràng hiểu ý tứ của Dạ Dao Quang nhưng lại không có ý tốt, vẻ mặt tò mò hỏi cô: “Không thể cái gì?”
Dạ Dao Quang không chút nương tay vươn tay nhéo thịt bên hông của cậu, hung hăng nói: “Dám giả bộ không hiểu!”
“Được rồi, được rồi, ta sai rồi.” Ôn Đình Trạm vội vã xin tha, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Thực sự rất đau sao?” Dạ Dao Quang buông lỏng tay, có chút lo lắng nói.
“Đau, sao lại không đau được cơ chứ?” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn cô:
“Nhưng chỉ cần là Dao Dao cho ta, chua ngọt đắng cay đau đớn gì đều sẽ trở thành tư vị khác.”
“Cái miệng của chàng, thật đúng là ngọt chết người mà.” Dạ Dao Quang lườm cậu.
“Ta nhớ kỹ Dao Dao thích ăn đồ ngọt nhất...”
Nói xong, môi của Ôn Đình Trạm liền chặn miệng cô lại, không hề vội vã mà dùng sự ôn nhu tiếp tục việc bị gián đoạn lúc sáng. Củi khô đụng lửa, tất nhiên vừa chạm vào lập tức cháy. Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm hôn đến nỗi cánh môi sưng đỏ.
/1483
|