Ngày hôm sau là ngày nghỉ của Ôn Đình Trạm, để tỏ lòng coi trọng với Quốc Tử Giám, Ôn Đình Trạm quyết định đi tới Quốc Tử Giám. Nhạc Tương Linh kia có phụ thân làm lá chắn nên thuận lợi đi vào Quốc Tử Giám, không ai ngăn cản.
Ôn Đình Trạm và đám học sinh đang trò chuyện vui vẻ, đối với những người khen tặng hoặc gây khó dễ, Ôn Đình Trạm đều cười ôn hòa đáp lại. Bỗng nhiên có một gã sai vặt bưng trà lên làm chén trà bị đổ, Ôn Đình Trạm chẳng những không né tránh, ngược lại còn để nước trà kia đổ lên người.
Nước trà làm ướt ống tay áo của Ôn Đình Trạm, áo dài màu trắng bị nước trà tạt vào nhìn trong suốt, hạ nhân châm trà sợ đến mức run rẩy quỳ trên mặt đất, một câu cũng không dám nói.
Thấy vậy, Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói: “Là ta vô ý, không liên quan tới ngươi.”
Nhạc Thư Ý nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt Ôn Đình Trạm bình thường, giống như thật sự là do Ôn Đình Trạm vô ý mới gật đầu: “Nhanh cho người tới dọn dẹp đi!”
“Xin lỗi không tiếp mọi người được…” Ôn Đình Trạm nói một câu xong liền quay người rời khỏi đại sảnh, Vương Mộc và Vương Nhất Lâm có một người đi theo Ôn Đình Trạm, một người nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Người của gia tộc lớn, bất kể nam nữ, nếu đã tới nhà người khác làm khách luôn mặc một bộ đồ, sau đó mang theo một bộ quần áo dự phòng vì phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn.
Ôn Đình Trạm và Vương Mộc đi tới nửa đường thì người hầu đi theo bị người của Nhạc Thư Ý gọi đi có việc gấp, Ôn Đình Trạm vô cùng bình thản gật đầu đồng ý.
Khi người hầu vừa rời đi thì gã sai vặt làm đổ trà lên người Ôn Đình Trạm vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm: “Ôn đại nhân, cầu xin người, tiểu nhân cầu xin người giúp tiểu nhân, quản sự muốn trục xuất tiểu nhân ra khỏi phủ, tiểu nhân không thể mất công việc này được, van xin đại nhân…”
Gã sai vặt đập trán xuống đất kêu vang thành tiếng, Ôn Đình Trạm lộ ra vẻ mặt không đành lòng, sau đó xấu hổ nhìn quần áo của mình rồi lại nhìn mặt gã sai vặt, cuối cùng nói với Vương Mộc:
“Ngươi cùng hắn đi gặp quản sự một chút, nói rằng chuyện này bổn quan không truy cứu.”
“Vâng!” Vương Mộc vô cùng nghe lời Ôn Đình Trạm.
Vì vậy Ôn Đình Trạm đành đi một mình, đi chưa được mấy bước đã gặp người cố ý đợi hắn, người đó còn đang giả vờ quét sân, hắn liền tiến lên hỏi: “Không biết Lạc Cước các ở nơi nào?”
Lạc Cước các chính là cách gọi đặc biệt dành cho các buổi tiệc rượu của quý tộc, khi gặp phải tình huống bất ngờ, có khách cần thay y phục nhưng không có phòng riêng dành cho khách hoặc phòng đó quá xa đại sảnh thì khách khứa sẽ được sắp xếp thay đồ ở đây.
“Mời công tử đi theo tiểu nhân.” Gã sai vặt lập tức dẫn Ôn Đình Trạm vào một gian phòng, gian phòng này không quá vắng vẻ, cách đại sảnh không xa, không khiến người khác nghi ngờ.
Gã sai vặt dẫn Ôn Đình Trạm vào trong phòng xong lập tức dâng nước trà và bánh ngọt. Những bánh ngọt này không có vấn đề gì, nước trà cũng không, trong phòng chỉ có mùi Mê Hồn hương thoang thoảng. Đây chính là Mê Hồn hương, Ôn Đình Trạm chỉ ngửi một chút đã lập tức nhận ra, thật không ngờ bọn họ lại dùng hương liệu để đối phó cậu.
Chờ đợi đến thời gian thích hợp Ôn Đình Trạm liền ngã xuống, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, có người nhẹ nhàng bước tới gần.
“Tuệ Cầm tỷ tỷ, ta...”
“Sao vậy? Đến lúc này muội lại muốn buông tay sao?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên:
“Ta nói cho muội biết, đây là cơ hội duy nhất của muội, nếu không dùng phương pháp này với Ôn Đình Trạm thì cả đời muội tốt nhất đừng mơ tưởng tới hắn nữa. Ta đã giúp muội đến bước này, còn lại đành xem bản thân muội làm như thế nào mà thôi…”
Nói xong, Tuệ Cầm quận chúa quay người rời đi. Nhạc Tương Linh đứng do dự ở cửa một lúc lâu, cuối cùng đành cắn răng đi vào, đóng cửa phòng lại, nàng nhanh chóng đến gần Ôn Đình Trạm. Lúc này Ôn Đình Trạm đã nằm gục xuống bàn, hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn vô cùng anh tuấn. Đây là người còn hoàn mỹ hơn so với vị phu quân trong mộng của nàng, nàng chưa từng nghĩ tới trên thế gian này còn có nam nhân hoàn mỹ như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Đình Trạm nàng đã yêu Ôn Đình Trạm, nàng vốn là lá ngọc cành vàng nhưng vì sao trong mắt hắn nàng lại không sánh bằng một đứa con dâu nhà quê được nuôi từ bé chứ?
Càng nghĩ Nhạc Tương Linh càng không cam lòng, nàng hoàn toàn không biết nàng đã bị tâm ma của chính mình khống chế. Khi nàng cúi người muốn hôn Ôn Đình Trạm thì một mùi hương kì lạ xẹt qua mũi nàng khiến nàng lập tức ngất đi. Ôn Đình Trạm đứng lên không thèm nhìn tới Nhạc Tương Linh, đi thẳng tới chỗ lư hương. Đây rõ ràng là đi nhầm đường, nhưng mọi người đều biết Ôn Đình Trạm là một cao thủ dùng hương, ai tin cậu sẽ trúng chiêu đây? Chỉ sợ đợi đến lúc đó thứ này lại trở thành chứng cứ cho việc cậu và Nhạc Tương Linh có tư tình, chứng minh hai người bọn họ gặp mặt nhau là do tâm đầu ý hợp…
Ở học phủ cấp bậc cao nhất như Quốc Tử Giám, ngay trước mặt văn nhân thiên hạ, vi phạm lời nói trước đó của mình thì ba chữ Ôn Đình Trạm sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Một chiêu này vô cùng hung ác, vô cùng thông minh!
Ôn Đình Trạm tiện tay đổ một vài vật vào trong lư hương, sau đó cầm Dương châu đặt cạnh lư hương, nghe được tiếng đập cửa, Ôn Đình Trạm tự mình ra mở. Vương Nhất Lâm cầm theo quần áo của Ôn Đình Trạm, trên lưng cõng theo một nam nhân.
Trong lúc Ôn Đình Trạm thay y phục, Vương Nhất Lâm đã đặt nam nhân hôn mê kia lên giường cạnh Nhạc Tương Linh. Ôn Đình Trạm nhanh chóng thay y phục, lúc này Nhạc Tương Linh đã có chút ý thức. Ôn Đình Trạm nhìn lư hương đang bay ra từng làn khói trắng, sắc mặt bình thản dẫn theo Vương Nhất Lâm rời đi.
Ôn Đình Trạm vừa rời đi, Ma quân liền bay từ Dương châu ra bám vào người nam nhân được Vương Nhất Lâm khiêng đến. Lá ngọc cành vàng cấp độ này hắn còn chưa được thử qua bao giờ…
“Bên kia sắp xếp xong chưa?” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt hỏi.
“Thiếu gia yên tâm, đã sớm sắp xếp thỏa đáng.” Vương Nhất Lâm bình tĩnh đi theo sau lưng Ôn Đình Trạm. Đã có người cầm bằng chứng Tuệ Cầm quận chúa hồng hạnh xuất tường đưa tới tay phò mã, chắc hẳn nhị thiếu gia của Thân gia kia sẽ đích thân mang người đến Quốc Tử Giám bắt gian.”
“Đừng để lại dấu vết.” Ôn Đình Trạm đã về tới đại sảnh, bỏ lại năm chữ xong lập tức rảo bước tiến vào đại sảnh, trò chuyện vui vẻ với mọi người như bình thường.
Mãi đến khi có âm thanh kì lạ vang vọng trong toàn bộ học viện, mọi người lo lắng nên đồng loạt chạy đến thì bắt được hai đôi uyên ương đang làm chuyện xấu hổ. Trong mắt bọn họ Quốc Tử Giám là nơi thần thánh nhất, thanh khiết nhất mà lại có hai vị quận chúa hoàng thất đang tằng tịu với nam nhân ở chỗ này khiến đám học sinh lòng đầy căm phẫn. Quá nhiều người nhìn thấy chuyện này nên hoàn toàn không áp chế nổi, rất nhanh đã truyền thẳng tới hoàng đế. Bệ hạ vừa nhận được tin suýt nữa ngất đi, tức giận đùng đùng hỏi tội Nhạc Thư Ý.
Ở Quốc Tử Giám xảy ra loại chuyện đáng xấu hổ này, mà một trong hai người bị bắt gian chính là Nhạc Tương Linh - nữ nhi ruột thịt của Nhạc Thư Ý, bất kể về công về tư thì Nhạc Thư Ý đều là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Trong lúc này Nhạc Thư Ý bị người đời chỉ trích, khí tiết tuổi già bị hủy trong tay nữ nhi của chính mình…
Ôn Đình Trạm và đám học sinh đang trò chuyện vui vẻ, đối với những người khen tặng hoặc gây khó dễ, Ôn Đình Trạm đều cười ôn hòa đáp lại. Bỗng nhiên có một gã sai vặt bưng trà lên làm chén trà bị đổ, Ôn Đình Trạm chẳng những không né tránh, ngược lại còn để nước trà kia đổ lên người.
Nước trà làm ướt ống tay áo của Ôn Đình Trạm, áo dài màu trắng bị nước trà tạt vào nhìn trong suốt, hạ nhân châm trà sợ đến mức run rẩy quỳ trên mặt đất, một câu cũng không dám nói.
Thấy vậy, Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói: “Là ta vô ý, không liên quan tới ngươi.”
Nhạc Thư Ý nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt Ôn Đình Trạm bình thường, giống như thật sự là do Ôn Đình Trạm vô ý mới gật đầu: “Nhanh cho người tới dọn dẹp đi!”
“Xin lỗi không tiếp mọi người được…” Ôn Đình Trạm nói một câu xong liền quay người rời khỏi đại sảnh, Vương Mộc và Vương Nhất Lâm có một người đi theo Ôn Đình Trạm, một người nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Người của gia tộc lớn, bất kể nam nữ, nếu đã tới nhà người khác làm khách luôn mặc một bộ đồ, sau đó mang theo một bộ quần áo dự phòng vì phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn.
Ôn Đình Trạm và Vương Mộc đi tới nửa đường thì người hầu đi theo bị người của Nhạc Thư Ý gọi đi có việc gấp, Ôn Đình Trạm vô cùng bình thản gật đầu đồng ý.
Khi người hầu vừa rời đi thì gã sai vặt làm đổ trà lên người Ôn Đình Trạm vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm: “Ôn đại nhân, cầu xin người, tiểu nhân cầu xin người giúp tiểu nhân, quản sự muốn trục xuất tiểu nhân ra khỏi phủ, tiểu nhân không thể mất công việc này được, van xin đại nhân…”
Gã sai vặt đập trán xuống đất kêu vang thành tiếng, Ôn Đình Trạm lộ ra vẻ mặt không đành lòng, sau đó xấu hổ nhìn quần áo của mình rồi lại nhìn mặt gã sai vặt, cuối cùng nói với Vương Mộc:
“Ngươi cùng hắn đi gặp quản sự một chút, nói rằng chuyện này bổn quan không truy cứu.”
“Vâng!” Vương Mộc vô cùng nghe lời Ôn Đình Trạm.
Vì vậy Ôn Đình Trạm đành đi một mình, đi chưa được mấy bước đã gặp người cố ý đợi hắn, người đó còn đang giả vờ quét sân, hắn liền tiến lên hỏi: “Không biết Lạc Cước các ở nơi nào?”
Lạc Cước các chính là cách gọi đặc biệt dành cho các buổi tiệc rượu của quý tộc, khi gặp phải tình huống bất ngờ, có khách cần thay y phục nhưng không có phòng riêng dành cho khách hoặc phòng đó quá xa đại sảnh thì khách khứa sẽ được sắp xếp thay đồ ở đây.
“Mời công tử đi theo tiểu nhân.” Gã sai vặt lập tức dẫn Ôn Đình Trạm vào một gian phòng, gian phòng này không quá vắng vẻ, cách đại sảnh không xa, không khiến người khác nghi ngờ.
Gã sai vặt dẫn Ôn Đình Trạm vào trong phòng xong lập tức dâng nước trà và bánh ngọt. Những bánh ngọt này không có vấn đề gì, nước trà cũng không, trong phòng chỉ có mùi Mê Hồn hương thoang thoảng. Đây chính là Mê Hồn hương, Ôn Đình Trạm chỉ ngửi một chút đã lập tức nhận ra, thật không ngờ bọn họ lại dùng hương liệu để đối phó cậu.
Chờ đợi đến thời gian thích hợp Ôn Đình Trạm liền ngã xuống, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, có người nhẹ nhàng bước tới gần.
“Tuệ Cầm tỷ tỷ, ta...”
“Sao vậy? Đến lúc này muội lại muốn buông tay sao?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên:
“Ta nói cho muội biết, đây là cơ hội duy nhất của muội, nếu không dùng phương pháp này với Ôn Đình Trạm thì cả đời muội tốt nhất đừng mơ tưởng tới hắn nữa. Ta đã giúp muội đến bước này, còn lại đành xem bản thân muội làm như thế nào mà thôi…”
Nói xong, Tuệ Cầm quận chúa quay người rời đi. Nhạc Tương Linh đứng do dự ở cửa một lúc lâu, cuối cùng đành cắn răng đi vào, đóng cửa phòng lại, nàng nhanh chóng đến gần Ôn Đình Trạm. Lúc này Ôn Đình Trạm đã nằm gục xuống bàn, hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn vô cùng anh tuấn. Đây là người còn hoàn mỹ hơn so với vị phu quân trong mộng của nàng, nàng chưa từng nghĩ tới trên thế gian này còn có nam nhân hoàn mỹ như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Đình Trạm nàng đã yêu Ôn Đình Trạm, nàng vốn là lá ngọc cành vàng nhưng vì sao trong mắt hắn nàng lại không sánh bằng một đứa con dâu nhà quê được nuôi từ bé chứ?
Càng nghĩ Nhạc Tương Linh càng không cam lòng, nàng hoàn toàn không biết nàng đã bị tâm ma của chính mình khống chế. Khi nàng cúi người muốn hôn Ôn Đình Trạm thì một mùi hương kì lạ xẹt qua mũi nàng khiến nàng lập tức ngất đi. Ôn Đình Trạm đứng lên không thèm nhìn tới Nhạc Tương Linh, đi thẳng tới chỗ lư hương. Đây rõ ràng là đi nhầm đường, nhưng mọi người đều biết Ôn Đình Trạm là một cao thủ dùng hương, ai tin cậu sẽ trúng chiêu đây? Chỉ sợ đợi đến lúc đó thứ này lại trở thành chứng cứ cho việc cậu và Nhạc Tương Linh có tư tình, chứng minh hai người bọn họ gặp mặt nhau là do tâm đầu ý hợp…
Ở học phủ cấp bậc cao nhất như Quốc Tử Giám, ngay trước mặt văn nhân thiên hạ, vi phạm lời nói trước đó của mình thì ba chữ Ôn Đình Trạm sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Một chiêu này vô cùng hung ác, vô cùng thông minh!
Ôn Đình Trạm tiện tay đổ một vài vật vào trong lư hương, sau đó cầm Dương châu đặt cạnh lư hương, nghe được tiếng đập cửa, Ôn Đình Trạm tự mình ra mở. Vương Nhất Lâm cầm theo quần áo của Ôn Đình Trạm, trên lưng cõng theo một nam nhân.
Trong lúc Ôn Đình Trạm thay y phục, Vương Nhất Lâm đã đặt nam nhân hôn mê kia lên giường cạnh Nhạc Tương Linh. Ôn Đình Trạm nhanh chóng thay y phục, lúc này Nhạc Tương Linh đã có chút ý thức. Ôn Đình Trạm nhìn lư hương đang bay ra từng làn khói trắng, sắc mặt bình thản dẫn theo Vương Nhất Lâm rời đi.
Ôn Đình Trạm vừa rời đi, Ma quân liền bay từ Dương châu ra bám vào người nam nhân được Vương Nhất Lâm khiêng đến. Lá ngọc cành vàng cấp độ này hắn còn chưa được thử qua bao giờ…
“Bên kia sắp xếp xong chưa?” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt hỏi.
“Thiếu gia yên tâm, đã sớm sắp xếp thỏa đáng.” Vương Nhất Lâm bình tĩnh đi theo sau lưng Ôn Đình Trạm. Đã có người cầm bằng chứng Tuệ Cầm quận chúa hồng hạnh xuất tường đưa tới tay phò mã, chắc hẳn nhị thiếu gia của Thân gia kia sẽ đích thân mang người đến Quốc Tử Giám bắt gian.”
“Đừng để lại dấu vết.” Ôn Đình Trạm đã về tới đại sảnh, bỏ lại năm chữ xong lập tức rảo bước tiến vào đại sảnh, trò chuyện vui vẻ với mọi người như bình thường.
Mãi đến khi có âm thanh kì lạ vang vọng trong toàn bộ học viện, mọi người lo lắng nên đồng loạt chạy đến thì bắt được hai đôi uyên ương đang làm chuyện xấu hổ. Trong mắt bọn họ Quốc Tử Giám là nơi thần thánh nhất, thanh khiết nhất mà lại có hai vị quận chúa hoàng thất đang tằng tịu với nam nhân ở chỗ này khiến đám học sinh lòng đầy căm phẫn. Quá nhiều người nhìn thấy chuyện này nên hoàn toàn không áp chế nổi, rất nhanh đã truyền thẳng tới hoàng đế. Bệ hạ vừa nhận được tin suýt nữa ngất đi, tức giận đùng đùng hỏi tội Nhạc Thư Ý.
Ở Quốc Tử Giám xảy ra loại chuyện đáng xấu hổ này, mà một trong hai người bị bắt gian chính là Nhạc Tương Linh - nữ nhi ruột thịt của Nhạc Thư Ý, bất kể về công về tư thì Nhạc Thư Ý đều là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Trong lúc này Nhạc Thư Ý bị người đời chỉ trích, khí tiết tuổi già bị hủy trong tay nữ nhi của chính mình…
/1483
|