Cứ như vậy, hai anh em Dịch Thiên Nhậm và Càn Dương nhanh chóng quấn lấy hai bên, cho dù Càn Dương bị thương rất nặng nhưng có thể kìm chân xà yêu ở Hóa Hình kỳ cũng thừa sức.
Sau khi Dạ Dao Quang đuổi tới phủ Phượng Tường, trực tiếp đi tới nhà riêng của Đơn Cửu Từ ở ngoại ô. Trong nhà phát hiện rất nhiều thi thể người và rắn độc đã chết, lại không phát hiện tung tích của Càn Dương và Đơn Cửu Từ, trong lòng cô rất lo lắng, lập tức vỗ vỗ Kim Tử: "Nhanh, đi tìm tiểu Dương."
Cô có một dự cảm mãnh liệt, Càn Dương bây giờ chỉ sợ đã lâm vào nguy hiểm. Tu vi của Kim Tử càng cao, năng lực cảm nhận càng mạnh, rất nhanh đã cảm nhận được phương hướng của Càn Dương, nhanh chóng nhảy tới. Dạ Dao Quang vội vã cưỡi Thiên Lân bay theo.
Khi Dạ Dao Quang đuổi tới, đúng lúc thấy vô số con rắn, chủng loại khác nhau, có lẽ đã thừa dịp đầu hè thức tỉnh gọi tất cả rắn trên núi tới tạo thành một ổ rắn tự nhiên di động. Những con rắn này rõ ràng đã bị khống chế, từng đợt liều mạng vây đánh Càn Dương, cuối cùng lại tạo thành một cơn lốc do vô số con rắn xoay quanh.
Mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng, vung tay lên, Thiên Lân vẽ ra ánh sáng lơ lửng trên bầu trời. Đầu ngón tay cô tạo thủ quyết xoay chuyển, khí ngũ hành tỏa ra xung quanh, áo bào tung bay trong gió.
Ánh sáng lạnh từ chuôi đao Thiên Lân như những tia chớp đan nhau trèo lên, nhanh chóng tụ lại ở mũi đao. Thân đao Thiên Lân lập tức phóng to gấp mười lần, chớp lóe lạnh lùng trong hư không. Dạ Dao Quang xoay người, cánh tay ẩn chứa khí ngũ hành hùng hậu nắm chặt chuôi đao, vung tới bầy rắn như cơn lốc trong hư không kia.
Một đao kia, trong ánh sáng ban ngày cũng vạch ra luồng ánh sáng lạnh chói mắt, như thể chặt đứt không khí. Ánh đao ẩn chứa khí ngũ hành nồng đậm, đánh bay cỏ cây bốn phía. Một đao hạ xuống, toàn bộ bầy rắn bị chém đứt đôi. Rắn bị chém đứt ngưng tụ trong chốc lát giữa không trung, chợt bị ánh đao vung ra đánh cho tan nát, không còn chút xíu vết tích nào, dù một chút vị máu tanh cũng không có trong không khí.
Xà yêu làm phép vì một đòn này mà bị đánh bay, Dạ Dao Quang nhìn Càn Dương co người trên đất, cả người đầy vết máu, nhìn đứa bé ngốc đó cười thỏa mãn với cô, hàm răng trắng tinh của hắn dưới ánh mặt trời dây vết máu bên miệng trông hơi gai mắt.
Cả người Dạ Dao Quang toát ra lệ khí, cô xoay người đứng lên, Thần Ty trường lăng bên hông bắn ra, trói xà yêu bị đánh bay lại, một tay nắm đầu còn lại của Thần Ty trường lăng, đầu ngón tay khẽ nhấc. Năm luồng ánh sáng lạnh nhỏ bay theo Thần Ty trường lăng, rung tay một cái, hung hăng đập vào xà yêu đang giãy giụa vì bị trói lên núi đá bên cạnh. Xà yêu kia vẫn chưa tỉnh táo sau cú đập này, cây kim theo trường lăng đâm vào trong cơ thể của nó, lập tức thân thể nó đông cứng.
Cổ tay Dạ Dao Quang vừa thu lại, đã thu hồi trường lăng. Ngay lúc trường lăng tới tay, ánh đỏ trong mắt xà yêu kia sáng lên, nhanh chóng hiện nguyên hình. Một con rắn màu đen chỉ to chừng bằng bắp tay một người đàn ông trưởng thành, dài khoảng mười trượng, cơ thể của nó như bị đóng vào vách núi. Nó gào thét giãy giụa lại không có bất kỳ tác dụng gì, nó mở miệng muốn phun ra nọc độc, lại yếu ớt hộc ra từng ngụm nước.
Ngũ Hành Thái Ất Thần Châm có thể cứu người cứu yêu tinh, cũng có thể giết người giết yêu tinh. Từ khi Mạch Khâm đạt được tâm pháp Ngũ Hành Thái Ất Thần Châm, Dạ Dao Quang vẫn đang phỏng đoán làm sao để dùng nó đi đối phó với yêu quái. Yêu quái cũng có huyệt vị, chỉ có điều kiếp trước cô thực sự không nghiên cứu đặc biệt tỉ mỉ gì đối với động thực vật, kiếp này cũng vậy, nhưng con yêu quái này đã biến hình, như vậy thì cứ đối chiếu từng huyệt vị trí mạng. Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang thực hành dùng Ngũ Hành Thái Ất Thần Châm giết yêu quái. Hiệu quả cũng được, không tiêu diệt xà yêu ngay lập tức nhưng đã khống chế được nó.
Dạ Dao Quang chạy lên phía trước, lấy một viên thuốc trong ngực ra cho Càn Dương còn chưa ngất đi dùng, sau đó dùng khí ngũ hành chữa trị nội thương thay hắn. Càn Dương rốt cuộc hô hấp lại bình thường, nắm lấy Dạ Dao Quang nói: "Sư phụ, sư phụ, biểu ca đuổi theo yêu đạo rồi…"
"Đừng nói chuyện." Dạ Dao Quang trầm giọng nâng Càn Dương đến bên một cây đại thụ, nhân tiện lượm vài hòn đá, dùng vài lá bùa bố trí một trận pháp.
"Cậu ở đây tự trị thương cho mình, ta để Kim Tử ở lại chỗ này."
"Vâng." Càn Dương nhanh chóng ngồi khoanh chân lại, Dạ Dao Quang kéo Kim Tử qua dặn:
"Bảo vệ tiểu Dương cho tốt."
"A a." Kim Tử đấm ngực như tinh tinh bình thường.
Dạ Dao Quang xoay người, năm ngón tay khum lại, khí ngũ hành tụ lại vung tới chỗ xà yêu bị dính trên vách núi, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, tứ chi xà yêu kia liền bay ra. Dạ Dao Quang thả người đi về phía khí ngũ hành đan xen.
Dịch Thiên Nhậm đuổi theo yêu đạo bắt Đơn Cửu Từ đến đỉnh núi, lúc Dạ Dao Quang đuổi tới, Dịch Thiên Nhậm đã ở thế hạ phong. Nhìn từ vết tích xung quanh, hai người rõ ràng đã ác chiến hồi lâu, đồng thời Dịch Thiên Nhậm đã bị thương không nhẹ, mà yêu đạo lại không tổn hao chút nào.
Pháp khí của Dịch Thiên Nhậm bị đánh nát, ói ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài. Dạ Dao Quang bất chấp mai phục, tung người nhảy lên, vận khí đón lấy Dịch Thiên Nhậm, thả xuống đất.
"Khụ khụ…" Dịch Thiên Nhậm bị nội thương, ho ra mấy búng máu, thấy Dạ Dao Quang vội vàng nói:
"Dạ cô nương, cậu phải coi chừng, tu vi của yêu đạo đã tới Luyện Hư kỳ."
Ánh mắt Dạ Dao Quang sững lại: "Cậu chỉ cần lo chữa thương, không cần suy nghĩ nhiều."
Tu vi của cô cách Luyện Hư kỳ cũng chỉ là ngay trước cửa một bước, nếu tu vi cao hơn chút nữa, có lẽ cô sẽ cân nhắc một chút, kéo dài một chút. Nhưng tu vi không khác nhau mấy, mà trên người cô còn có pháp bảo, lập tức dâng lên một ý chí chiến đấu mạnh mẽ, tu luyện thực chiến cũng là một trong những phương pháp tăng tu vi rất nhanh.
Khí ngũ hành quanh người Dạ Dao Quang chậm rãi đi vào, vẻ mặt yêu đạo cũng bắt đầu nặng nề. Mặc dù hắn không bị thương, nhưng đã bị Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm lần lượt làm tiêu hao không ít tu vi. Cô gái nữ giả nam trang trước mắt này, tu vi rõ ràng cao hơn hai người trước, thậm chí tuy hắn không cảm thấy áp chế nhưng cũng không dò được thực lực đối phương, rõ ràng tu vi của cô gái này tương đương với hắn.
Không cho hắn quá nhiều cơ hội nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang nắm Thiên Lân, phi thân tới rạch ngang một đường, ánh sáng lạnh lẽo nhỏ dài ẩn chứa khí ngũ hành nồng đậm bay về phía yêu đạo.
Yêu đạo giậm chân, một luồng cương khí như tấm khiên được dựng lên chống đỡ những nhát đao của Dạ Dao Quang, mà lúc này Dạ Dao Quang đã ép tới gần, mũi đao sắc bén khôn cùng đâm thẳng tới cổ họng của hắn. Bước chân hắn dịch chuyển, nghiêng người tránh thoát, đồng thời hai tay như rắn uốn lượn quấn quanh, quấn qua lưỡi đao. Lúc đó cương khí mở ra, bàn tay lập tức thi triển muốn bóp lấy cổ họng Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhanh chóng nghiêng đầu lui về sau, cũng trong lúc đó cô mạnh mẽ tung cước quét ngang về phía yêu đạo. Tay yêu đạo thất bại xoay lại nắm lấy chân của Dạ Dao Quang, khóe miệng Dạ Dao Quang cong lên, xoay người đứng lên. Đôi chân đó đạp ra vô số hư ảnh, vừa đứng ngược vừa bức yêu đạo liên tục lùi về sau. Lúc yêu đạo bị ép tới bờ vực, Dạ Dao Quang xoay một cái, Thần Ty trường lăng bên hông bay ra. Cổ tay cô đón lấy Thần Ty trường lăng che chắn, một đao mạnh mẽ rạch một đường máu trên người yêu đạo!
Sau khi Dạ Dao Quang đuổi tới phủ Phượng Tường, trực tiếp đi tới nhà riêng của Đơn Cửu Từ ở ngoại ô. Trong nhà phát hiện rất nhiều thi thể người và rắn độc đã chết, lại không phát hiện tung tích của Càn Dương và Đơn Cửu Từ, trong lòng cô rất lo lắng, lập tức vỗ vỗ Kim Tử: "Nhanh, đi tìm tiểu Dương."
Cô có một dự cảm mãnh liệt, Càn Dương bây giờ chỉ sợ đã lâm vào nguy hiểm. Tu vi của Kim Tử càng cao, năng lực cảm nhận càng mạnh, rất nhanh đã cảm nhận được phương hướng của Càn Dương, nhanh chóng nhảy tới. Dạ Dao Quang vội vã cưỡi Thiên Lân bay theo.
Khi Dạ Dao Quang đuổi tới, đúng lúc thấy vô số con rắn, chủng loại khác nhau, có lẽ đã thừa dịp đầu hè thức tỉnh gọi tất cả rắn trên núi tới tạo thành một ổ rắn tự nhiên di động. Những con rắn này rõ ràng đã bị khống chế, từng đợt liều mạng vây đánh Càn Dương, cuối cùng lại tạo thành một cơn lốc do vô số con rắn xoay quanh.
Mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng, vung tay lên, Thiên Lân vẽ ra ánh sáng lơ lửng trên bầu trời. Đầu ngón tay cô tạo thủ quyết xoay chuyển, khí ngũ hành tỏa ra xung quanh, áo bào tung bay trong gió.
Ánh sáng lạnh từ chuôi đao Thiên Lân như những tia chớp đan nhau trèo lên, nhanh chóng tụ lại ở mũi đao. Thân đao Thiên Lân lập tức phóng to gấp mười lần, chớp lóe lạnh lùng trong hư không. Dạ Dao Quang xoay người, cánh tay ẩn chứa khí ngũ hành hùng hậu nắm chặt chuôi đao, vung tới bầy rắn như cơn lốc trong hư không kia.
Một đao kia, trong ánh sáng ban ngày cũng vạch ra luồng ánh sáng lạnh chói mắt, như thể chặt đứt không khí. Ánh đao ẩn chứa khí ngũ hành nồng đậm, đánh bay cỏ cây bốn phía. Một đao hạ xuống, toàn bộ bầy rắn bị chém đứt đôi. Rắn bị chém đứt ngưng tụ trong chốc lát giữa không trung, chợt bị ánh đao vung ra đánh cho tan nát, không còn chút xíu vết tích nào, dù một chút vị máu tanh cũng không có trong không khí.
Xà yêu làm phép vì một đòn này mà bị đánh bay, Dạ Dao Quang nhìn Càn Dương co người trên đất, cả người đầy vết máu, nhìn đứa bé ngốc đó cười thỏa mãn với cô, hàm răng trắng tinh của hắn dưới ánh mặt trời dây vết máu bên miệng trông hơi gai mắt.
Cả người Dạ Dao Quang toát ra lệ khí, cô xoay người đứng lên, Thần Ty trường lăng bên hông bắn ra, trói xà yêu bị đánh bay lại, một tay nắm đầu còn lại của Thần Ty trường lăng, đầu ngón tay khẽ nhấc. Năm luồng ánh sáng lạnh nhỏ bay theo Thần Ty trường lăng, rung tay một cái, hung hăng đập vào xà yêu đang giãy giụa vì bị trói lên núi đá bên cạnh. Xà yêu kia vẫn chưa tỉnh táo sau cú đập này, cây kim theo trường lăng đâm vào trong cơ thể của nó, lập tức thân thể nó đông cứng.
Cổ tay Dạ Dao Quang vừa thu lại, đã thu hồi trường lăng. Ngay lúc trường lăng tới tay, ánh đỏ trong mắt xà yêu kia sáng lên, nhanh chóng hiện nguyên hình. Một con rắn màu đen chỉ to chừng bằng bắp tay một người đàn ông trưởng thành, dài khoảng mười trượng, cơ thể của nó như bị đóng vào vách núi. Nó gào thét giãy giụa lại không có bất kỳ tác dụng gì, nó mở miệng muốn phun ra nọc độc, lại yếu ớt hộc ra từng ngụm nước.
Ngũ Hành Thái Ất Thần Châm có thể cứu người cứu yêu tinh, cũng có thể giết người giết yêu tinh. Từ khi Mạch Khâm đạt được tâm pháp Ngũ Hành Thái Ất Thần Châm, Dạ Dao Quang vẫn đang phỏng đoán làm sao để dùng nó đi đối phó với yêu quái. Yêu quái cũng có huyệt vị, chỉ có điều kiếp trước cô thực sự không nghiên cứu đặc biệt tỉ mỉ gì đối với động thực vật, kiếp này cũng vậy, nhưng con yêu quái này đã biến hình, như vậy thì cứ đối chiếu từng huyệt vị trí mạng. Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang thực hành dùng Ngũ Hành Thái Ất Thần Châm giết yêu quái. Hiệu quả cũng được, không tiêu diệt xà yêu ngay lập tức nhưng đã khống chế được nó.
Dạ Dao Quang chạy lên phía trước, lấy một viên thuốc trong ngực ra cho Càn Dương còn chưa ngất đi dùng, sau đó dùng khí ngũ hành chữa trị nội thương thay hắn. Càn Dương rốt cuộc hô hấp lại bình thường, nắm lấy Dạ Dao Quang nói: "Sư phụ, sư phụ, biểu ca đuổi theo yêu đạo rồi…"
"Đừng nói chuyện." Dạ Dao Quang trầm giọng nâng Càn Dương đến bên một cây đại thụ, nhân tiện lượm vài hòn đá, dùng vài lá bùa bố trí một trận pháp.
"Cậu ở đây tự trị thương cho mình, ta để Kim Tử ở lại chỗ này."
"Vâng." Càn Dương nhanh chóng ngồi khoanh chân lại, Dạ Dao Quang kéo Kim Tử qua dặn:
"Bảo vệ tiểu Dương cho tốt."
"A a." Kim Tử đấm ngực như tinh tinh bình thường.
Dạ Dao Quang xoay người, năm ngón tay khum lại, khí ngũ hành tụ lại vung tới chỗ xà yêu bị dính trên vách núi, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, tứ chi xà yêu kia liền bay ra. Dạ Dao Quang thả người đi về phía khí ngũ hành đan xen.
Dịch Thiên Nhậm đuổi theo yêu đạo bắt Đơn Cửu Từ đến đỉnh núi, lúc Dạ Dao Quang đuổi tới, Dịch Thiên Nhậm đã ở thế hạ phong. Nhìn từ vết tích xung quanh, hai người rõ ràng đã ác chiến hồi lâu, đồng thời Dịch Thiên Nhậm đã bị thương không nhẹ, mà yêu đạo lại không tổn hao chút nào.
Pháp khí của Dịch Thiên Nhậm bị đánh nát, ói ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài. Dạ Dao Quang bất chấp mai phục, tung người nhảy lên, vận khí đón lấy Dịch Thiên Nhậm, thả xuống đất.
"Khụ khụ…" Dịch Thiên Nhậm bị nội thương, ho ra mấy búng máu, thấy Dạ Dao Quang vội vàng nói:
"Dạ cô nương, cậu phải coi chừng, tu vi của yêu đạo đã tới Luyện Hư kỳ."
Ánh mắt Dạ Dao Quang sững lại: "Cậu chỉ cần lo chữa thương, không cần suy nghĩ nhiều."
Tu vi của cô cách Luyện Hư kỳ cũng chỉ là ngay trước cửa một bước, nếu tu vi cao hơn chút nữa, có lẽ cô sẽ cân nhắc một chút, kéo dài một chút. Nhưng tu vi không khác nhau mấy, mà trên người cô còn có pháp bảo, lập tức dâng lên một ý chí chiến đấu mạnh mẽ, tu luyện thực chiến cũng là một trong những phương pháp tăng tu vi rất nhanh.
Khí ngũ hành quanh người Dạ Dao Quang chậm rãi đi vào, vẻ mặt yêu đạo cũng bắt đầu nặng nề. Mặc dù hắn không bị thương, nhưng đã bị Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm lần lượt làm tiêu hao không ít tu vi. Cô gái nữ giả nam trang trước mắt này, tu vi rõ ràng cao hơn hai người trước, thậm chí tuy hắn không cảm thấy áp chế nhưng cũng không dò được thực lực đối phương, rõ ràng tu vi của cô gái này tương đương với hắn.
Không cho hắn quá nhiều cơ hội nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang nắm Thiên Lân, phi thân tới rạch ngang một đường, ánh sáng lạnh lẽo nhỏ dài ẩn chứa khí ngũ hành nồng đậm bay về phía yêu đạo.
Yêu đạo giậm chân, một luồng cương khí như tấm khiên được dựng lên chống đỡ những nhát đao của Dạ Dao Quang, mà lúc này Dạ Dao Quang đã ép tới gần, mũi đao sắc bén khôn cùng đâm thẳng tới cổ họng của hắn. Bước chân hắn dịch chuyển, nghiêng người tránh thoát, đồng thời hai tay như rắn uốn lượn quấn quanh, quấn qua lưỡi đao. Lúc đó cương khí mở ra, bàn tay lập tức thi triển muốn bóp lấy cổ họng Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhanh chóng nghiêng đầu lui về sau, cũng trong lúc đó cô mạnh mẽ tung cước quét ngang về phía yêu đạo. Tay yêu đạo thất bại xoay lại nắm lấy chân của Dạ Dao Quang, khóe miệng Dạ Dao Quang cong lên, xoay người đứng lên. Đôi chân đó đạp ra vô số hư ảnh, vừa đứng ngược vừa bức yêu đạo liên tục lùi về sau. Lúc yêu đạo bị ép tới bờ vực, Dạ Dao Quang xoay một cái, Thần Ty trường lăng bên hông bay ra. Cổ tay cô đón lấy Thần Ty trường lăng che chắn, một đao mạnh mẽ rạch một đường máu trên người yêu đạo!
/1483
|