Cao lão gia đã từng rất cảm kích nên đối xử với kế thất tốt vô cùng. Mọi việc trong phủ đều giao cho bà ta, mãi đến mấy năm sau, Cao lão gia vô tình bắt gặp kế thất vụng trộm, trong lòng tức giận vô cùng, đuổi đại phu cũ đi, đưa con trai đi tìm đại phu mới. Đại phu nói con trai ông trúng độc mãn tính nhiều năm rồi, không còn cách nào trị tận gốc, tính toán thời gian chính là sau khi ông ta lấy kế thất không lâu?
Cao lão gia đang suy nghĩ làm sao bắt được phu nhân rắn rết kia, nhưng không biết rằng bà ta đã nắm quá nhiều quyền lực. Vừa bước ra ngoài đưa con trai đi tìm đại phu, góa phụ kia đã biết được nên bà ta bàn bạc với nhân tình đêm nay ra tay với Cao lão gia, đến lúc chết Cao lão gia mới biết nhân tình của bà ta là chồng trước của bà. Chồng trước của bà ta vốn là thổ phỉ, quan phủ phán nhầm tử vong, góa phụ vừa mới gả vào thì chống bà ta tìm về, góa phụ này nhớ nhung chồng trước nhưng lại tiếc cuộc sống sung túc ở Cao phủ...
Dạ Dao Quang nghe xong khẽ than, Cao lão gia đúng là người xui xẻo nhất mà hai kiếp cô từng gặp được. Vì sao nói giàu không quá ba đời, Cao lão gia lớn lên trong hoàn cảnh quá sạch sẽ nên mới dễ dàng bị lừa như vậy.
“Tiên tử, cô có thể giúp ta tìm hài cốt của con trai không?” Cao lão gia cầu khẩn nói:
“Ta sợ bọn họ không đối xử tử tế với thằng bé, khiến nó thành cô hồn dã quỷ.”
“Ông đưa ngày sinh tháng đẻ của con trai cho ta.” Dạ Dao Quang không cự tuyệt.
“Cám ơn tiên tử, cám ơn tiên tử.” Cao lão gia vội vã đáp tạ.
“Không cần cảm tạ, không phải ta không có ý đồ. Ta muốn vầng sáng công đức trên người ông.” Dạ Dao Quang mất nhiều tâm tư như vậy cũng vì muốn có vầng sáng công đức, ngược lại Cao lão gia mang theo vầng sáng công đức vào luân hồi cũng lãng phí. Không có nó, việc thiện lúc xưa của ông cũng không bị mất đi.
“Ta, ta đưa cho cô bằng cách nào?” Cao lão gia hỏi.
“Trước tiên ta sẽ tìm con trai cho ông, nếu hắn là cô hồn dã quỷ, ta sẽ mang hắn tới gặp ông, nếu hắn đã sớm không ở nhân thế, vậy ông hãy yên tâm mà đi.” Dạ Dao Quang nói:
“Chờ sau khi ta làm xong việc sẽ đến lấy vầng sáng công đức.”
“Cám ơn tiên tử.”
Cao lão gia nói ngày sinh tháng đẻ của con trai cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang bói ra đã chết nhiều năm, sau đó bốc một quẻ. Kết quả ngoài dự liệu, con trai của Cao lão gia không những không bị vứt xác nơi hoang dã mà còn được chôn cất tử tế ở phần mộ tổ tiên của Cao gia. Dạ Dao Quang không thể không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, cũng để có lời giải thích cho Cao lão gia.
Thì ra sau khi Cao lão gia chết, góa phụ nói với bên ngoài là Cao lão gia đưa con trai của bà ta ra ngoài, gặp cường đạo, con trai bà ta bất hạnh bỏ mạng, Cao lão gia cũng trọng thương thậm chí bị hủy cả dung mạo. Bà ta hoán đổi hai đứa con vẫn chưa gặp nhiều người, hại chết con ruột của Cao lão gia, coi như con trai của mình chôn ở phần mộ tổ tiên của Cao gia. Từ đó chồng trước của bà ta cả ngày mang mặt nạ, không tiếp khách, thay thế Cao lão gia, con trai bà ta trở thành Cao Hử. Cao Hử mới vài tuổi đã được đưa đến học viện nổi tiếng học, sau đó tham gia thi cử, lúc bà con xa gặp lại, hắn đã thi đậu tiến sĩ...
Dạ Dao Quang dùng Thiên Lân đưa Cao lão gia đến phần mộ tổ tiên của Cao gia, đồng thời đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của Cao lão gia, đó là lấy lại tên cho Cao Hử, xây lại mồ, an táng ông ở bên mộ vợ con ông mới lấy vầng sáng công đức, siêu độ cho Cao lão gia.
Thoắt một cái đã qua ba ngày, hôm nay cũng đã là sinh nhật của Dạ Dao Quang. Thấy đã qua giờ Ngọ, Dạ Dao Quang cũng không kịp xem xét những chuyện còn lại, chạy thẳng đến Đế đô. Mặc dù tu vi của cô đã cao hơn nhưng hơn hai ngàn dặm đường, cô cũng không có phép độn thổ như Thiên Cơ chân quân nên khi mặt trời lặn ở phía tây cô mới về đến nơi.
Lúc hoàng hôn, Dạ Dao Quang mới đến phủ Trạng nguyên Ôn phủ, trong nhà lại yên tĩnh chỉ có mấy hạ nhân. Cũng may Ấu Ly vẫn còn ở đó, khắp người cô dính đầy bụi bặm nhưng cũng không đi tắm rửa, chỉ kéo Ấu Ly lại hỏi: “A Trạm đâu?”
“Cô nương, người cũng chịu về rồi.” Ấu Ly vui mừng, sau đó nói:
“Hôm nay là sinh nhật của Thuần Vương điện hạ, bệ hạ thiết yến tiệc trong cung, thiếu gia được bệ hạ mời đến tham dự rồi.”
“Ồ.” Không biết vì sao, Dạ Dao Quang nghe xong liền có chút mất hứng.
“Cô nương, ta đi chuẩn bị nước cho người, người tắm rửa trước đi đã.” Ấu Ly dường như không nhìn ra cảm xúc của Dạ Dao Quang, nói một tiếng thấy Dạ Dao Quang mệt mỏi gật đầu, liền lui xuống.
Dạ Dao Quang không vui cho lắm, tắm xong, thay bộ đồ Ấu Ly chuẩn bị cho cô, mặc xong mới phát hiện là tầng tầng lớp lớp lụa trắng, tay áo rộng thùng thình, ngoại trừ trên đai lưng có đính đá quý màu đỏ rất tự nhiên. Dạ Dao Quang cũng không kì kèo, mặc cho Ấu Ly dùng trâm bạch ngọc búi tóc đơn giản cho cô.
“Thiếu gia chắc phải chờ tiệc tàn mới về được.” Ấu Ly nhẹ giọng căn dặn.
“Cô nương, nô tỳ muốn đi nam viên, đệ đệ của Phụ Duyên mắc bệnh lạ.”
“Mắc bệnh lạ gì?” Dạ Dao Quang liền vội vàng hỏi.
“Chính là ban đêm không ngủ ngon, đã vài ngày rồi, nô tỳ đi xem sao.” Ấu Ly nói.
Dạ Dao Quang gật đầu nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Vậy thì tốt quá, nô tỳ chỉ sợ là dính vào mấy thứ không sạch sẽ.” Ấu Ly vui mừng quá đỗi.
Vậy nên Dạ Dao Quang cùng Ấu Ly đi nam viên, đi mất nửa canh giờ đi ngựa. Vừa xuống xe ngựa, ánh mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng ngời, cô nhìn thấy trên cửa có treo hai chiếc đèn màu xanh băng, trong đêm tối trông rất đẹp.
“Cô nương thích đèn này? Bên trong còn có nhiều lắm, cô nương mau đi xem đi.” Ấu Ly cười kéo Dạ Dao Quang vào cửa.
Từ tòa nhà, tường, sân, hành lang gấp khúc, đến hoa viên đều treo đèn màu xanh băng. Đèn này tạo thành một con đường, chỉ dẫn phương hướng cho Dạ Dao Quang. Cô rời khỏi Ấu Ly, đi dọc theo từng chiếc đèn tỏa ra màu xanh băng đung đưa trong gió, đi đến hoa viên. Cô nhìn thấy giữa những chiếc đèn hoa đăng màu xanh băng có một thiếu niên mặc áo trắng giống cô, mái tóc tung bay trong gió, cầm theo một chiếc đèn xinh đẹp đứng đối diện cười với cô.
Không hiểu sao ánh sáng của chiếc đèn này lại như ánh sao chiếu sáng lung linh khắp nơi, làm nổi bật thiếu niên cầm đèn, trông cậu như giáng tiên bước ra từ cung trăng.
Dạ Dao Quang không tự chủ được đi tới trước mặt cậu, ngây ngốc nhìn, không nói một lời.
Đôi tay dài mảnh như bạch ngọc của cậu đưa ra, đưa cây đèn trong tay cho Dạ Dao Quang:
“Ta từng nghe có người nói, đèn tức là đợi, cho dù người ở nơi nào, cho dù người đi thật xa, ta nguyện trở thành chiếc đèn trong lòng người, vĩnh viễn có thể ở bên người, chiếu sáng cho người, chờ người trở lại. Dao Dao, sinh nhật vui vẻ, ta từng hứa tự tay làm hoa đăng đẹp nhất thế gian cho nàng, nàng thích không?”
Cao lão gia đang suy nghĩ làm sao bắt được phu nhân rắn rết kia, nhưng không biết rằng bà ta đã nắm quá nhiều quyền lực. Vừa bước ra ngoài đưa con trai đi tìm đại phu, góa phụ kia đã biết được nên bà ta bàn bạc với nhân tình đêm nay ra tay với Cao lão gia, đến lúc chết Cao lão gia mới biết nhân tình của bà ta là chồng trước của bà. Chồng trước của bà ta vốn là thổ phỉ, quan phủ phán nhầm tử vong, góa phụ vừa mới gả vào thì chống bà ta tìm về, góa phụ này nhớ nhung chồng trước nhưng lại tiếc cuộc sống sung túc ở Cao phủ...
Dạ Dao Quang nghe xong khẽ than, Cao lão gia đúng là người xui xẻo nhất mà hai kiếp cô từng gặp được. Vì sao nói giàu không quá ba đời, Cao lão gia lớn lên trong hoàn cảnh quá sạch sẽ nên mới dễ dàng bị lừa như vậy.
“Tiên tử, cô có thể giúp ta tìm hài cốt của con trai không?” Cao lão gia cầu khẩn nói:
“Ta sợ bọn họ không đối xử tử tế với thằng bé, khiến nó thành cô hồn dã quỷ.”
“Ông đưa ngày sinh tháng đẻ của con trai cho ta.” Dạ Dao Quang không cự tuyệt.
“Cám ơn tiên tử, cám ơn tiên tử.” Cao lão gia vội vã đáp tạ.
“Không cần cảm tạ, không phải ta không có ý đồ. Ta muốn vầng sáng công đức trên người ông.” Dạ Dao Quang mất nhiều tâm tư như vậy cũng vì muốn có vầng sáng công đức, ngược lại Cao lão gia mang theo vầng sáng công đức vào luân hồi cũng lãng phí. Không có nó, việc thiện lúc xưa của ông cũng không bị mất đi.
“Ta, ta đưa cho cô bằng cách nào?” Cao lão gia hỏi.
“Trước tiên ta sẽ tìm con trai cho ông, nếu hắn là cô hồn dã quỷ, ta sẽ mang hắn tới gặp ông, nếu hắn đã sớm không ở nhân thế, vậy ông hãy yên tâm mà đi.” Dạ Dao Quang nói:
“Chờ sau khi ta làm xong việc sẽ đến lấy vầng sáng công đức.”
“Cám ơn tiên tử.”
Cao lão gia nói ngày sinh tháng đẻ của con trai cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang bói ra đã chết nhiều năm, sau đó bốc một quẻ. Kết quả ngoài dự liệu, con trai của Cao lão gia không những không bị vứt xác nơi hoang dã mà còn được chôn cất tử tế ở phần mộ tổ tiên của Cao gia. Dạ Dao Quang không thể không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, cũng để có lời giải thích cho Cao lão gia.
Thì ra sau khi Cao lão gia chết, góa phụ nói với bên ngoài là Cao lão gia đưa con trai của bà ta ra ngoài, gặp cường đạo, con trai bà ta bất hạnh bỏ mạng, Cao lão gia cũng trọng thương thậm chí bị hủy cả dung mạo. Bà ta hoán đổi hai đứa con vẫn chưa gặp nhiều người, hại chết con ruột của Cao lão gia, coi như con trai của mình chôn ở phần mộ tổ tiên của Cao gia. Từ đó chồng trước của bà ta cả ngày mang mặt nạ, không tiếp khách, thay thế Cao lão gia, con trai bà ta trở thành Cao Hử. Cao Hử mới vài tuổi đã được đưa đến học viện nổi tiếng học, sau đó tham gia thi cử, lúc bà con xa gặp lại, hắn đã thi đậu tiến sĩ...
Dạ Dao Quang dùng Thiên Lân đưa Cao lão gia đến phần mộ tổ tiên của Cao gia, đồng thời đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của Cao lão gia, đó là lấy lại tên cho Cao Hử, xây lại mồ, an táng ông ở bên mộ vợ con ông mới lấy vầng sáng công đức, siêu độ cho Cao lão gia.
Thoắt một cái đã qua ba ngày, hôm nay cũng đã là sinh nhật của Dạ Dao Quang. Thấy đã qua giờ Ngọ, Dạ Dao Quang cũng không kịp xem xét những chuyện còn lại, chạy thẳng đến Đế đô. Mặc dù tu vi của cô đã cao hơn nhưng hơn hai ngàn dặm đường, cô cũng không có phép độn thổ như Thiên Cơ chân quân nên khi mặt trời lặn ở phía tây cô mới về đến nơi.
Lúc hoàng hôn, Dạ Dao Quang mới đến phủ Trạng nguyên Ôn phủ, trong nhà lại yên tĩnh chỉ có mấy hạ nhân. Cũng may Ấu Ly vẫn còn ở đó, khắp người cô dính đầy bụi bặm nhưng cũng không đi tắm rửa, chỉ kéo Ấu Ly lại hỏi: “A Trạm đâu?”
“Cô nương, người cũng chịu về rồi.” Ấu Ly vui mừng, sau đó nói:
“Hôm nay là sinh nhật của Thuần Vương điện hạ, bệ hạ thiết yến tiệc trong cung, thiếu gia được bệ hạ mời đến tham dự rồi.”
“Ồ.” Không biết vì sao, Dạ Dao Quang nghe xong liền có chút mất hứng.
“Cô nương, ta đi chuẩn bị nước cho người, người tắm rửa trước đi đã.” Ấu Ly dường như không nhìn ra cảm xúc của Dạ Dao Quang, nói một tiếng thấy Dạ Dao Quang mệt mỏi gật đầu, liền lui xuống.
Dạ Dao Quang không vui cho lắm, tắm xong, thay bộ đồ Ấu Ly chuẩn bị cho cô, mặc xong mới phát hiện là tầng tầng lớp lớp lụa trắng, tay áo rộng thùng thình, ngoại trừ trên đai lưng có đính đá quý màu đỏ rất tự nhiên. Dạ Dao Quang cũng không kì kèo, mặc cho Ấu Ly dùng trâm bạch ngọc búi tóc đơn giản cho cô.
“Thiếu gia chắc phải chờ tiệc tàn mới về được.” Ấu Ly nhẹ giọng căn dặn.
“Cô nương, nô tỳ muốn đi nam viên, đệ đệ của Phụ Duyên mắc bệnh lạ.”
“Mắc bệnh lạ gì?” Dạ Dao Quang liền vội vàng hỏi.
“Chính là ban đêm không ngủ ngon, đã vài ngày rồi, nô tỳ đi xem sao.” Ấu Ly nói.
Dạ Dao Quang gật đầu nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Vậy thì tốt quá, nô tỳ chỉ sợ là dính vào mấy thứ không sạch sẽ.” Ấu Ly vui mừng quá đỗi.
Vậy nên Dạ Dao Quang cùng Ấu Ly đi nam viên, đi mất nửa canh giờ đi ngựa. Vừa xuống xe ngựa, ánh mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng ngời, cô nhìn thấy trên cửa có treo hai chiếc đèn màu xanh băng, trong đêm tối trông rất đẹp.
“Cô nương thích đèn này? Bên trong còn có nhiều lắm, cô nương mau đi xem đi.” Ấu Ly cười kéo Dạ Dao Quang vào cửa.
Từ tòa nhà, tường, sân, hành lang gấp khúc, đến hoa viên đều treo đèn màu xanh băng. Đèn này tạo thành một con đường, chỉ dẫn phương hướng cho Dạ Dao Quang. Cô rời khỏi Ấu Ly, đi dọc theo từng chiếc đèn tỏa ra màu xanh băng đung đưa trong gió, đi đến hoa viên. Cô nhìn thấy giữa những chiếc đèn hoa đăng màu xanh băng có một thiếu niên mặc áo trắng giống cô, mái tóc tung bay trong gió, cầm theo một chiếc đèn xinh đẹp đứng đối diện cười với cô.
Không hiểu sao ánh sáng của chiếc đèn này lại như ánh sao chiếu sáng lung linh khắp nơi, làm nổi bật thiếu niên cầm đèn, trông cậu như giáng tiên bước ra từ cung trăng.
Dạ Dao Quang không tự chủ được đi tới trước mặt cậu, ngây ngốc nhìn, không nói một lời.
Đôi tay dài mảnh như bạch ngọc của cậu đưa ra, đưa cây đèn trong tay cho Dạ Dao Quang:
“Ta từng nghe có người nói, đèn tức là đợi, cho dù người ở nơi nào, cho dù người đi thật xa, ta nguyện trở thành chiếc đèn trong lòng người, vĩnh viễn có thể ở bên người, chiếu sáng cho người, chờ người trở lại. Dao Dao, sinh nhật vui vẻ, ta từng hứa tự tay làm hoa đăng đẹp nhất thế gian cho nàng, nàng thích không?”
/1483
|