“Dựa theo lời Lưu cô cô nói, Lưu cô cô chỉ có một khuôn mặt?” Ôn Đình Trạm khóe môi khẽ hất, “Lưu cô cô trong lòng nguyện đem bản quan coi là chủ tử cần trung thành?”
“Nô tì cho tới bây giờ chỉ còn có một khuôn mặt.” Lưu cô cô nói, “Nếu đại nhân để nô tì ở bên cạnh hầu hạ phu nhân, chủ tử của nô tì vĩnh viễn là phu nhân.”
“Tốt, Lưu cô cô quả nhiên là người thông minh, bản quan sẽ lưu lại ngươi ở phủ.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Ngươi tạm thời hầu hạ Lôi cô nương.”
“Tạ ơn thiếu gia, tạ ơn phu nhân.” Lưu cô cô như trút được gánh nặng vội vàng vái đầu.
“Lưu cô cô, có thể đem ngày sinh tháng đẻ của ngươi cho ta?” Nếu như Ôn Đình Trạm đã đáp ứng lưu người lại, Dạ Dao Quang tự nhiên sẽ không phủ định Ôn Đình Trạm, nàng vừa mới xem Lưu cô cô tướng mạo, không phải là người có ác ý, nhưng nếu là người của nàng thì đều phải rõ ràng mệnh cách.
“Nô tì sinh năm Mậu Dần ngày Mậu Thìn giờ Dần một khắc.” Lưu cô cô không chút do dự.
Dạ Dao Quang gật đầu, liền đi theo Ôn Đình Trạm rời đi. Lưu cô cô nhìn có chút già nua so với tuổi, so với Dạ Dao Quang hơn chục tuổi, năm nay mới ba mươi lăm, nhưng nhìn diện mạo như gần bốn mươi.
Dạ Dao Quang xem kỹ tính mệnh cho Lưu cô cô, không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu không tốt nào mới an tâm đi ngủ. Ngày hôm sau, giống như thường ngày, Dạ Dao Quang tiễn bước Ôn Đình Trạm tới cửa, tu luyện xong, tính toán làm cho Ôn Đình Trạm thêm mấy bộ xiêm y, vào nhà kho kiểm kê vải dệt.
Vương Mộc đến cạnh Dạ Dao Quang nói: “Cô nương, Đại thái thái phủ công bộ thượng thư cùng con trai tới đáp tạ.”
Không phải là Quan Chiêu cùng mẹ của hắn sao? Từ lúc băm thây án kết thúc, lúc trước mọi chuyện người của nhân gia đều có tặng lễ vật đến tỏ lòng biết ơn, nhưng không có tự mình đến cửa, lại càng không nghĩ tới người Quan gia lại tự mình đến đáp tạ. Bất quá Quan Chiêu này là độc đinh trong gia tộc, được Ôn Đình Trạm giúp đỡ, về tình về lý hẳn cũng nên tự mình tới cảm ơn, có thể bọn họ không biết hiện tại Ôn Đình Trạm không ở trong phủ.
“Mau mời họ vào.” Trong lòng tuy rằng buồn bực, nhưng Dạ Dao Quang cũng không thể cư xử trái đạo lý.
Dạ Dao Quang sửa soạn lại chút liền đi ra. Quan đại thái thái nhìn bộ dáng cũng mới ba mươi. Điều khiến Dạ Dao Quang ngạc nhiên là Quan Chiêu thế nhưng xem ra không tới mười lăm mười sáu tuổi. Bất quá căn cứ vào tiếng tăm của hắn, hắn hẳn là có dung mạo niên thiếu, ít nhất cũng là nhược quán chi tuổi (khoảng hai mươi tuổi).
“Quan đại thái thái.” Dạ Dao Quang hành lễ, là lễ vãn bối đối với trưởng bối.
“Ôn phu nhân mau đừng như vậy, ta sớm nên đến, nhưng tiểu tử này từ lúc theo về nhà liền liên tục nóng lên, thần sắc có bệnh tới gặp ân nhân thực sự là không tốt. Hôm nay mới đỡ hơn chút, cho nên vội vàng đến cảm tạ Ôn đại nhân.” Quan đại thái thái cảm kích nói, “Lần này nếu không có Ôn đại nhân, chỉ sợ nhi tử này của ta...”
Quan đại thái thái này bị mọi người khước từ lúc trước, bởi vì truyện của con trai mà đi xin giúp đỡ từ nhiều người, tuy nhiên đều là bị bỏ mặc. Kinh qua chuyện này bà đã thấy ra rất nhiều sự tình.
“Quan đại thái thái, hết thảy mọi chuyện đều đã qua, lệnh lang cũng đã bình an, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.” Dạ Dao Quang an ủi một câu.
“Ôn phu nhân nhìn tuổi còn trẻ, nhưng rất hiểu chuyện.” Quan đại thái thái cười nói, “Ta cũng hy vọng tiểu tử này có thể có hạnh phúc tới cuối đời, không gây ra bất kỳ tai họa nào khác.”
Dạ Dao Quang không tiếp lời, vì thế nói: “Quan đại thái thái mau ngồi.”
Quan đại thái thái ngồi xuống, liền trừng mắt nhìn Quan Chiêu: “Còn không mau chào Ôn phu nhân.”
“Quan Chiêu gặp qua Ôn phu nhân, được Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân ra tay tương trợ, phần ân tình này, Quan Chiêu sẽ khắc trong tâm khảm.” Quan Chiêu chân thành đối Dạ Dao Quang hành lễ.
“Quan thiếu gia khách khí, mọi chuyện nguyên là chịu Triệu đại nhân nhờ vả.” Dạ Dao Quang khách khí nói.
Mà sau Quan đại thái thái lại cùng Dạ Dao Quang nói vài lời. Quan đại thái thái chỉ Dạ Dao Quang cách ứng xử khi là phu nhân đại thần, lúc nói chuyện đều là chú ý câu chuyện, đây là lễ nghi trọng yếu. Làm không tốt, liền sẽ liên lụy đến trượng phu của chính mình. Nhắc tới những thứ liên quan cách hành xử hợp lý lẽ, Quan đại thái thái cũng là rất có hiểu biết, không tận lực đề cao hoặc không hạ thấp đi bất luận một điều gì. Dạ Dao Quang biết đây là phương thức cảm tạ của riêng Quan đại thái thái, tuy rằng nàng biết bất luận nàng có làm cái gì, thông minh như Ôn Đình Trạm đều có thể ứng phó, khả năng đủ tránh né mọi phiền toái, vậy nên tự cảm thấy phải lưu tâm một chút tránh phiền toái cho Ôn Đình Trạm, cho nên nghe rất nghiêm túc.
Nói một hồi lâu, thấy đã tới giờ dùng cơm trưa, Dạ Dao Quang liền dùng mắt ra hiệu với Ấu Ly, mời Quan đại thái thái cùng Quan Chiêu dùng bữa, bọn họ cũng không từ chối. Nàng cùng Quan đại thái thái tán gẫu, Quan Chiêu rất quy củ ngồi một bên không chen vào nói, cũng không làm bất cứ động tác nào khác.
“Kỳ thực, ta hôm nay đến, còn có một việc muốn cùng Ôn phu nhân thương nghị.” Quan đại thái thái uống một hớp trà, mới có chút trù trừ mở miệng.
Liên tục cúi đầu bên canh, Quan Chiêu nghe được cũng ngẩng đầu. Dạ Dao Quang có chút nghi hoặc: “Đại thái thái mời nói.”
“Ta muốn hỏi cưới Lôi cô nương làm thê Chiêu ca nhi.” Quan đại thái thái hít sâu một hơi nói.
Hàng mi dài của Dạ Dao Quang run lên, nhìn mẫu tử hai người: “Đại thái thái, ta không có nghe lầm chứ?”
“Ôn phu nhân không nói ra, ta cũng đã biết bệ hạ đáp ứng để Lôi cô nương ở lại cho Ôn phu nhân chăm sóc, cho nên mới tới đây cầu thân.” Thấy Dạ Dao Quang há mồm muốn nói, Quan đại thái thái vội vàng, “Ôn phu nhân chớ đừng nghĩ nhiều, ta không sợ Ôn phu nhân chê cười, nếu đổi lại là một tháng trước, đừng nói Lôi cô nương chưa thất thường, dù có là cô nương bình thường, lấy thân phận của nàng ta cũng sẽ không thể cho phép Chiêu ca nhi cưới nàng làm thê. Nhưng bây giờ đã khác, ta nhìn thấu nhiều lắm, Chiêu ca nhi thực chất là đứa trẻ ngoan, chính là khi còn bé có ta cùng với cha hắn... Biến thành bộ dáng như hiện nay, hắn cũng thành tâm sửa đổi nhiều. Nhiều năm như vậy ta vì sợ hắn làm chuyện sai trái, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuận cho hắn bất cứ việc gì. Đối với chuyện của Lôi cô nương, tuy rằng không hoàn toàn là trách nhiệm của Chiêu ca nhi, nhưng cũng không thể trốn tránh. Ta đồng ý, cũng không phải vì tranh thủ chút hư danh, mà là một đại cô nương như Lôi cô nương ở cùng Ôn phu nhân và Ôn đại nhân, khó tránh khỏi có những lúc bất đồng. Hơn nữa Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân không thể thật sự chăm sóc nàng ta cả đời. Đã vậy, đây là Chiêu ca nhi bản thân tạo nghiệt, vậy chúng ta người một nhà hàn gắn lại.”
Quan đại thái thái đem toàn bộ nói với Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang biết những lời Quan đại thái thái nói đều là thật tâm, hơn nữa nhất định sẽ đối với Lôi Đình Đình không tệ, lại nhìn qua Quan Chiêu đáy mắt cũng là một mảnh hết sức chân thành, nhưng nàng vẫn là khéo cự tuyệt: “Đại thái thái, cám ơn ngươi vì ta cùng A Trạm suy nghĩ. Ta cũng kính nể bà như thế thành tâm thành ý tới cửa cầu hôn, cũng tin bà sẽ đối xử tử tế với Đình tỷ nhi. Có thể trách nhiệm là một loại gánh nặng, lại rất nặng. Ta không xác định, các ngươi nguyện ý gánh vác bao lâu, sự tình quan Đình tỷ nhi là chuyện cả đời, ta không thể như thế qua loa, nếu như nàng ngày sau gặp bất hạnh, lương tâm của ta sẽ bất an.”
“Ôn phu nhân, phải làm như thế nào người mới tin ta?” từ lúc vào cửa tới nay, đây là câu nói thứ hai của Quan Chiêu.
Dạ Dao Quang nhìn Quan Chiêu: “Dùng thời gian để chứng minh hết thảy đi, nếu ngươi có nghị lực cùng sự kiên nhẫn hãy để ta nhìn thấy sự chân thành của ngươi. Nếu Đình tỷ nhi vui khi ở cạnh ngươi, ta liền đáp ứng.”
“Nô tì cho tới bây giờ chỉ còn có một khuôn mặt.” Lưu cô cô nói, “Nếu đại nhân để nô tì ở bên cạnh hầu hạ phu nhân, chủ tử của nô tì vĩnh viễn là phu nhân.”
“Tốt, Lưu cô cô quả nhiên là người thông minh, bản quan sẽ lưu lại ngươi ở phủ.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Ngươi tạm thời hầu hạ Lôi cô nương.”
“Tạ ơn thiếu gia, tạ ơn phu nhân.” Lưu cô cô như trút được gánh nặng vội vàng vái đầu.
“Lưu cô cô, có thể đem ngày sinh tháng đẻ của ngươi cho ta?” Nếu như Ôn Đình Trạm đã đáp ứng lưu người lại, Dạ Dao Quang tự nhiên sẽ không phủ định Ôn Đình Trạm, nàng vừa mới xem Lưu cô cô tướng mạo, không phải là người có ác ý, nhưng nếu là người của nàng thì đều phải rõ ràng mệnh cách.
“Nô tì sinh năm Mậu Dần ngày Mậu Thìn giờ Dần một khắc.” Lưu cô cô không chút do dự.
Dạ Dao Quang gật đầu, liền đi theo Ôn Đình Trạm rời đi. Lưu cô cô nhìn có chút già nua so với tuổi, so với Dạ Dao Quang hơn chục tuổi, năm nay mới ba mươi lăm, nhưng nhìn diện mạo như gần bốn mươi.
Dạ Dao Quang xem kỹ tính mệnh cho Lưu cô cô, không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu không tốt nào mới an tâm đi ngủ. Ngày hôm sau, giống như thường ngày, Dạ Dao Quang tiễn bước Ôn Đình Trạm tới cửa, tu luyện xong, tính toán làm cho Ôn Đình Trạm thêm mấy bộ xiêm y, vào nhà kho kiểm kê vải dệt.
Vương Mộc đến cạnh Dạ Dao Quang nói: “Cô nương, Đại thái thái phủ công bộ thượng thư cùng con trai tới đáp tạ.”
Không phải là Quan Chiêu cùng mẹ của hắn sao? Từ lúc băm thây án kết thúc, lúc trước mọi chuyện người của nhân gia đều có tặng lễ vật đến tỏ lòng biết ơn, nhưng không có tự mình đến cửa, lại càng không nghĩ tới người Quan gia lại tự mình đến đáp tạ. Bất quá Quan Chiêu này là độc đinh trong gia tộc, được Ôn Đình Trạm giúp đỡ, về tình về lý hẳn cũng nên tự mình tới cảm ơn, có thể bọn họ không biết hiện tại Ôn Đình Trạm không ở trong phủ.
“Mau mời họ vào.” Trong lòng tuy rằng buồn bực, nhưng Dạ Dao Quang cũng không thể cư xử trái đạo lý.
Dạ Dao Quang sửa soạn lại chút liền đi ra. Quan đại thái thái nhìn bộ dáng cũng mới ba mươi. Điều khiến Dạ Dao Quang ngạc nhiên là Quan Chiêu thế nhưng xem ra không tới mười lăm mười sáu tuổi. Bất quá căn cứ vào tiếng tăm của hắn, hắn hẳn là có dung mạo niên thiếu, ít nhất cũng là nhược quán chi tuổi (khoảng hai mươi tuổi).
“Quan đại thái thái.” Dạ Dao Quang hành lễ, là lễ vãn bối đối với trưởng bối.
“Ôn phu nhân mau đừng như vậy, ta sớm nên đến, nhưng tiểu tử này từ lúc theo về nhà liền liên tục nóng lên, thần sắc có bệnh tới gặp ân nhân thực sự là không tốt. Hôm nay mới đỡ hơn chút, cho nên vội vàng đến cảm tạ Ôn đại nhân.” Quan đại thái thái cảm kích nói, “Lần này nếu không có Ôn đại nhân, chỉ sợ nhi tử này của ta...”
Quan đại thái thái này bị mọi người khước từ lúc trước, bởi vì truyện của con trai mà đi xin giúp đỡ từ nhiều người, tuy nhiên đều là bị bỏ mặc. Kinh qua chuyện này bà đã thấy ra rất nhiều sự tình.
“Quan đại thái thái, hết thảy mọi chuyện đều đã qua, lệnh lang cũng đã bình an, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.” Dạ Dao Quang an ủi một câu.
“Ôn phu nhân nhìn tuổi còn trẻ, nhưng rất hiểu chuyện.” Quan đại thái thái cười nói, “Ta cũng hy vọng tiểu tử này có thể có hạnh phúc tới cuối đời, không gây ra bất kỳ tai họa nào khác.”
Dạ Dao Quang không tiếp lời, vì thế nói: “Quan đại thái thái mau ngồi.”
Quan đại thái thái ngồi xuống, liền trừng mắt nhìn Quan Chiêu: “Còn không mau chào Ôn phu nhân.”
“Quan Chiêu gặp qua Ôn phu nhân, được Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân ra tay tương trợ, phần ân tình này, Quan Chiêu sẽ khắc trong tâm khảm.” Quan Chiêu chân thành đối Dạ Dao Quang hành lễ.
“Quan thiếu gia khách khí, mọi chuyện nguyên là chịu Triệu đại nhân nhờ vả.” Dạ Dao Quang khách khí nói.
Mà sau Quan đại thái thái lại cùng Dạ Dao Quang nói vài lời. Quan đại thái thái chỉ Dạ Dao Quang cách ứng xử khi là phu nhân đại thần, lúc nói chuyện đều là chú ý câu chuyện, đây là lễ nghi trọng yếu. Làm không tốt, liền sẽ liên lụy đến trượng phu của chính mình. Nhắc tới những thứ liên quan cách hành xử hợp lý lẽ, Quan đại thái thái cũng là rất có hiểu biết, không tận lực đề cao hoặc không hạ thấp đi bất luận một điều gì. Dạ Dao Quang biết đây là phương thức cảm tạ của riêng Quan đại thái thái, tuy rằng nàng biết bất luận nàng có làm cái gì, thông minh như Ôn Đình Trạm đều có thể ứng phó, khả năng đủ tránh né mọi phiền toái, vậy nên tự cảm thấy phải lưu tâm một chút tránh phiền toái cho Ôn Đình Trạm, cho nên nghe rất nghiêm túc.
Nói một hồi lâu, thấy đã tới giờ dùng cơm trưa, Dạ Dao Quang liền dùng mắt ra hiệu với Ấu Ly, mời Quan đại thái thái cùng Quan Chiêu dùng bữa, bọn họ cũng không từ chối. Nàng cùng Quan đại thái thái tán gẫu, Quan Chiêu rất quy củ ngồi một bên không chen vào nói, cũng không làm bất cứ động tác nào khác.
“Kỳ thực, ta hôm nay đến, còn có một việc muốn cùng Ôn phu nhân thương nghị.” Quan đại thái thái uống một hớp trà, mới có chút trù trừ mở miệng.
Liên tục cúi đầu bên canh, Quan Chiêu nghe được cũng ngẩng đầu. Dạ Dao Quang có chút nghi hoặc: “Đại thái thái mời nói.”
“Ta muốn hỏi cưới Lôi cô nương làm thê Chiêu ca nhi.” Quan đại thái thái hít sâu một hơi nói.
Hàng mi dài của Dạ Dao Quang run lên, nhìn mẫu tử hai người: “Đại thái thái, ta không có nghe lầm chứ?”
“Ôn phu nhân không nói ra, ta cũng đã biết bệ hạ đáp ứng để Lôi cô nương ở lại cho Ôn phu nhân chăm sóc, cho nên mới tới đây cầu thân.” Thấy Dạ Dao Quang há mồm muốn nói, Quan đại thái thái vội vàng, “Ôn phu nhân chớ đừng nghĩ nhiều, ta không sợ Ôn phu nhân chê cười, nếu đổi lại là một tháng trước, đừng nói Lôi cô nương chưa thất thường, dù có là cô nương bình thường, lấy thân phận của nàng ta cũng sẽ không thể cho phép Chiêu ca nhi cưới nàng làm thê. Nhưng bây giờ đã khác, ta nhìn thấu nhiều lắm, Chiêu ca nhi thực chất là đứa trẻ ngoan, chính là khi còn bé có ta cùng với cha hắn... Biến thành bộ dáng như hiện nay, hắn cũng thành tâm sửa đổi nhiều. Nhiều năm như vậy ta vì sợ hắn làm chuyện sai trái, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuận cho hắn bất cứ việc gì. Đối với chuyện của Lôi cô nương, tuy rằng không hoàn toàn là trách nhiệm của Chiêu ca nhi, nhưng cũng không thể trốn tránh. Ta đồng ý, cũng không phải vì tranh thủ chút hư danh, mà là một đại cô nương như Lôi cô nương ở cùng Ôn phu nhân và Ôn đại nhân, khó tránh khỏi có những lúc bất đồng. Hơn nữa Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân không thể thật sự chăm sóc nàng ta cả đời. Đã vậy, đây là Chiêu ca nhi bản thân tạo nghiệt, vậy chúng ta người một nhà hàn gắn lại.”
Quan đại thái thái đem toàn bộ nói với Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang biết những lời Quan đại thái thái nói đều là thật tâm, hơn nữa nhất định sẽ đối với Lôi Đình Đình không tệ, lại nhìn qua Quan Chiêu đáy mắt cũng là một mảnh hết sức chân thành, nhưng nàng vẫn là khéo cự tuyệt: “Đại thái thái, cám ơn ngươi vì ta cùng A Trạm suy nghĩ. Ta cũng kính nể bà như thế thành tâm thành ý tới cửa cầu hôn, cũng tin bà sẽ đối xử tử tế với Đình tỷ nhi. Có thể trách nhiệm là một loại gánh nặng, lại rất nặng. Ta không xác định, các ngươi nguyện ý gánh vác bao lâu, sự tình quan Đình tỷ nhi là chuyện cả đời, ta không thể như thế qua loa, nếu như nàng ngày sau gặp bất hạnh, lương tâm của ta sẽ bất an.”
“Ôn phu nhân, phải làm như thế nào người mới tin ta?” từ lúc vào cửa tới nay, đây là câu nói thứ hai của Quan Chiêu.
Dạ Dao Quang nhìn Quan Chiêu: “Dùng thời gian để chứng minh hết thảy đi, nếu ngươi có nghị lực cùng sự kiên nhẫn hãy để ta nhìn thấy sự chân thành của ngươi. Nếu Đình tỷ nhi vui khi ở cạnh ngươi, ta liền đáp ứng.”
/1483
|