“Bệ hạ, phù triện này chính là mấy ngày trước đây thần thiếp thấy không được khoẻ, Tiểu Hòa nói thần thiếp mang theo bình an phù, bảo hộ thai nhi trong bụng, thần thiếp cầm cũng cảm thấy thoải mái, nên mới mang theo bên mình.” Vạn chiêu nghi phản ứng thực mau, nàng vẻ mặt mờ mịt trả lời, “Thần thiếp sao biết được phù này thế nhưng là do Ôn phu nhân vẽ, Tiểu Hòa nếu là người tu luyện, vì sao phải đưa cho thần thiếp phù triện do người khác vẽ?”
Tiểu Hòa không phải là người tu luyện sao, Tiểu Hòa tại sao không chính mình chế phù? Nếu như Tiểu Hòa không làm, người sau lưng Tiểu Hòa cũng nên vẽ a. Nếu nàng cùng Tiểu Hòa là đồng lõa, Tiểu Hòa vì sao phải dùng phù của Dạ Dao Quang để giữ thai nhi trong bụng nàng, đây thật sự là mâu thuẫn?
“Chiêu nghi nương nương, người có dám dùng thai nhi trong bụng thề với điện hạ cùng thần phụ thề, người tuyệt không biết phù triện này là do ta vẽ?” Dạ Dao Quang đột nhiên khí thế bức người nói. Thấy Vạn chiêu nghi há mồm muốn nói, Dạ Dao Quang bước trước nói, “Chiêu nghi nương nương, ta là người thế nào, Chiêu nghi nương nương hẳn là biết được, thề với ta với người khác căn bản không giống nhau, nói dối tuy không đau không ngứa, nhưng mỗi một chữ người thề với ta đều sẽ ứng nghiệm.”
Nguyên bản, bởi vì Dạ Dao Quang lấy long chủng của chính mình bức bách Vạn chiêu nghi, Hưng Hoa Đế có chút giận dữ, nhìn qua Vạn chiêu nghi sắc mặt biến đổi, liền biết được đã từng nói qua tuyệt sẽ không lừa gạt nữ nhân của hắn, lừa gạt hắn. Chính là vì sao Vạn chiêu nghi biết rõ phù triện này là do Dạ Dao Quang vẽ, còn cất giữ ở trên người?
“Ôn phu nhân cùng Vạn chiêu nghi là người quen cũ?” Hưng Hoa Đế lập tức liên tưởng nói.
“Bệ hạ, thần phụ đích xác mười năm trước đã gặp qua Vạn chiêu nghi.” Dạ Dao Quang tự nhiên sẽ không giấu diếm, “Khi đó Vạn chiêu nghi còn chưa mang họ Vạn.”
Hưng Hoa Đế sắc mặt đại biến, không phải họ Vạn, vậy có nghĩa là Vạn chiêu nghi cải danh đổi họ, hiện tại hết thảy đều là giả! Hưng Hoa Đế ngực dâng lên một cỗ lửa giận, kỳ thật Hưng Hoa Đế cũng không phải một người không đứng đắn, hắn đã qua năm mươi nhưng chưa từng chọn lựa thêm phi tần, lâm hạnh đều là nử tử hậu cung.
Vạn chiêu nghi là trường hợp ngoài ý muốn, mà sự ngoài ý muốn này làm hắn trong lòng còn có chút áy náy, hơn nữa Vạn chiêu nghi vẫn luôn tri tâm thiện giải nhân, bởi vậy Hưng Hoa Đế khi phongVạn chiêu nghi làm thê tử, hết mực sủng ái cùng khoan dung, nhưng hôm nay lại nói cho hắn biết, hết thảy này đều chỉ là một cái kế sách được thiết kế tỉ mỉ.
Hưng Hoa Đế áp xuống lửa giận trong ngực, hỏi: “Vạn chiêu nghi không họ Vạn, thì là họ gì?”
“Vạn chiêu nghi họ Cừu, phụ thân từng nhậm chức tri phủ Tề Châu, chín năm trước vì tiền căn nạn hạn hán mà bị trảm.” Dạ Dao Quang ánh mắt lãnh đạm đảo qua Vạn chiêu nghi, “Mười năm trước, lúc tại hỷ yến phía trên nhìn thấy Chiêu nghi nương nương, tuy rằng chỉ là một góc mặt vội vàng, thần phụ cũng cảm thấy quen mặt, nhưng không có bằng chứng thần phụ cũng không dám hướng bệ hạ góp lời, nếu không có hôm nay nhìn thấy phù triện của thần phụ rơi vào trong tay Chiêu nghi nương nương, thần phụ vẫn như cũ không dám xác nhận, rốt cuộc Chiêu nghi nương nương so với mười năm trước, dung nhan cũng là rất có biến hóa. Thần phụ mạo phạm phỏng đoán, Chiêu nghi nương nương chỉ sợ sớm đã nhận ra thần phụ.”
“Ngươi nói cho trẫm, ngươi là ai?” Hưng Hoa Đế ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vạn chiêu nghi.
Vạn chiêu nghi sắc mặt xám trắng, nhìn Hưng Hoa Đế muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, hiện tại mọi giảo biện đã không còn ý nghĩa, bởi vì Hưng Hoa Đế sẽ đi kiểm chứng, còn nhất định sẽ điều tra ra.
Ván cờ này, là nàng thua.
Vạn chiêu nghi trầm mặc làm Hưng Hoa Đế giận dữ, vung tay lên án kỉ làm đồ vật đều rơi rớt tan tác, người trong điện tất cả đều quỳ xuống, đến thở cũng không dám thở mạnh, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng là thối lui đến một bên cúi đầu.
“Người đâu.” Hưng Hoa Đế đứng lên, “Vạn chiêu nghi, khi quân võng thượng, cầm sủng mà kiều, ngay trong ngày khởi giam vào cấm cung, bất luận kẻ nào không được thăm hỏi.” Dừng lại một chút, nhìn Tiểu Hòa, ánh mắt sắc bén, “Còn ngươi chính là Nguyên thị dư nghiệt, có tội hành thích vua, đem áp giải ra ngoài, dạo phố thị chúng, báo cho mọi người, ả cùng Nguyên thị dư nghiệt cấu kết, trẫm chắc chắn tru di cửu tộc.”
Người của Nguyên thị cánh tay đã duỗi tới hậu cung, Hưng Hoa Đế không xác định trong triều đình còn có nội gián hay không, chỉ có thể giết gà dọa khỉ.
Nói xong, Hưng Hoa Đế liền nhanh rời đi.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cứ như vậy rời khỏi hoàng cung. Hưng Hoa Đế tâm tình không tốt, bọn họ tất nhiên cũng không dám hành động khinh xuất. Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Dạ Dao Quang vẫn luôn lanh mặt.
“Là vi phu không phải, phu nhân không nên tức giận, sinh khí làm thương chính mình, muốn đánh muốn chửi vi phu đều nhận.” Ôn Đình Trạm sờ mũi, tiến lên đối với Dạ Dao Quang ôn nhu nói.
“Chàng sai chỗ nào?” Dạ Dao Quang mắt liếc nhìn Ôn Đình Trạm.
“Vi phu sai ở chỗ không nên to gan lớn mật, liền bệ hạ cũng coi như kế.” Ôn Đình Trạm tự nhiên sẽ hiểu Dạ Dao Quang lo lắng ở điểm nào, hắn đem bệ hạ liên lụy vào, một cái vô ý chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
“A Trạm, ta biết được chàng hành sự chu đáo chặt chẽ cẩn thận, ta cũng biết hiểu chàng thông tuệ không có người nào sánh, chàng nếu không có hoàn toàn nắm chắc sẽ không bí quá hoá liều.” Thấy Ôn Đình Trạm thái độ tốt, Dạ Dao Quang cũng không so đo, mà là lời nói chân tình, “Nhưng A Trạm, địch nhân của chúng ta hiện tại cũng không ngu ngốc, chuyện Vạn chiêu nghi căn bản không nên vội vã nhất thời, không đáng để chàng mạo hiểm nguy hiểm ra tay.”
“Phu nhân giáo huấn đúng lắm, vi phu tất nhiên ghi nhớ tận tâm.” Ôn Đình Trạm vội vàng gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng Ôn Đình Trạm như vậy, Dạ Dao Quang nơi nào cũng không còn tức giận, nàng hít sâu một hơi, duỗi tay bắt lấy tay Ôn Đình Trạm, đôi mắt đào hoa cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “A Trạm, chàng như vậy, muội ngày sau cũng không dám dễ dàng để chàng kể ra phiền não cùng ủy khuất.”
Từ khi phải đối phó với Quách gia, Dạ Dao Quang liền phát hiện, Ôn Đình Trạm hành sự thực tùy hứng, nàng tùy ý nói một câu, liền có thể ảnh hưởng đến hành vi của hắn, lúc trước bởi vì nàng vì Quách gia nói một câu nói, Ôn Đình Trạm liền lâm thời thay đổi kế hoạch, vòng một vòng tròn đem Đậu gia dìm xuống.
Hiện giờ, sẽ cũng là như vậy, liền bởi vì ngày ấy, nàng từ trong cung trở về, đối với Vạn chiêu nghi có nhiều tức giận, cảm thấy chính mình phá lệ nhịn đến nghẹn, không thể để Vạn chiêu nghi dùng nhan sắc, âm mưu hãm hại Ôn Đình Trạm. Cho nên, mới có cục diện như vậy ngày hôm nay.
Ôn Đình Trạm vì thấy nàng ấm ức, liền mang cả bệ hạ đi tính kế.
Hắn duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng, đem hơi thở chôn vào gáy nàng, thanh âm ôn thuận dễ nghe từ phía trên bay vào trong tai nàng: “Dao Dao, ở trong mắt ta, những người chọc tới muội, đều không có lý do để tồn tại.”
Dạ Dao Quang tâm thần chấn động, nàng giờ phút này nói không nên lời, trong lòng cả kinh, cũng không biết nên dùng động tác gì, biểu tình thế nào, thậm chí không biết dùng lời nói gì gì để biểu đạt tâm tình của nàng. Nàng tưởng nàng đã thành ma còn làm Ôn Đình Trạm sinh tâm ma.
“Dao Dao, mỗi người tồn tại đều phải có tín ngưỡng, đều phải có điều theo đuổi, sở dục sở cầu hoặc là tài phú, danh lợi, chính nghĩa, tư dục, thậm chí là tình. Mọi thứ kia đều là ý nghĩa tồn tại. Nếu không có ngày đó, ta chính là cái xác không hồn.” Tay Ôn Đình Trạm dày rộng mà ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Dạ Dao Quang, thanh âm của hắn vĩnh viễn như vậy giống như thanh tuyền làm người ta thư thái, “Mà muội, chính là ý nghĩa tồn tại của ta.”
Tiểu Hòa không phải là người tu luyện sao, Tiểu Hòa tại sao không chính mình chế phù? Nếu như Tiểu Hòa không làm, người sau lưng Tiểu Hòa cũng nên vẽ a. Nếu nàng cùng Tiểu Hòa là đồng lõa, Tiểu Hòa vì sao phải dùng phù của Dạ Dao Quang để giữ thai nhi trong bụng nàng, đây thật sự là mâu thuẫn?
“Chiêu nghi nương nương, người có dám dùng thai nhi trong bụng thề với điện hạ cùng thần phụ thề, người tuyệt không biết phù triện này là do ta vẽ?” Dạ Dao Quang đột nhiên khí thế bức người nói. Thấy Vạn chiêu nghi há mồm muốn nói, Dạ Dao Quang bước trước nói, “Chiêu nghi nương nương, ta là người thế nào, Chiêu nghi nương nương hẳn là biết được, thề với ta với người khác căn bản không giống nhau, nói dối tuy không đau không ngứa, nhưng mỗi một chữ người thề với ta đều sẽ ứng nghiệm.”
Nguyên bản, bởi vì Dạ Dao Quang lấy long chủng của chính mình bức bách Vạn chiêu nghi, Hưng Hoa Đế có chút giận dữ, nhìn qua Vạn chiêu nghi sắc mặt biến đổi, liền biết được đã từng nói qua tuyệt sẽ không lừa gạt nữ nhân của hắn, lừa gạt hắn. Chính là vì sao Vạn chiêu nghi biết rõ phù triện này là do Dạ Dao Quang vẽ, còn cất giữ ở trên người?
“Ôn phu nhân cùng Vạn chiêu nghi là người quen cũ?” Hưng Hoa Đế lập tức liên tưởng nói.
“Bệ hạ, thần phụ đích xác mười năm trước đã gặp qua Vạn chiêu nghi.” Dạ Dao Quang tự nhiên sẽ không giấu diếm, “Khi đó Vạn chiêu nghi còn chưa mang họ Vạn.”
Hưng Hoa Đế sắc mặt đại biến, không phải họ Vạn, vậy có nghĩa là Vạn chiêu nghi cải danh đổi họ, hiện tại hết thảy đều là giả! Hưng Hoa Đế ngực dâng lên một cỗ lửa giận, kỳ thật Hưng Hoa Đế cũng không phải một người không đứng đắn, hắn đã qua năm mươi nhưng chưa từng chọn lựa thêm phi tần, lâm hạnh đều là nử tử hậu cung.
Vạn chiêu nghi là trường hợp ngoài ý muốn, mà sự ngoài ý muốn này làm hắn trong lòng còn có chút áy náy, hơn nữa Vạn chiêu nghi vẫn luôn tri tâm thiện giải nhân, bởi vậy Hưng Hoa Đế khi phongVạn chiêu nghi làm thê tử, hết mực sủng ái cùng khoan dung, nhưng hôm nay lại nói cho hắn biết, hết thảy này đều chỉ là một cái kế sách được thiết kế tỉ mỉ.
Hưng Hoa Đế áp xuống lửa giận trong ngực, hỏi: “Vạn chiêu nghi không họ Vạn, thì là họ gì?”
“Vạn chiêu nghi họ Cừu, phụ thân từng nhậm chức tri phủ Tề Châu, chín năm trước vì tiền căn nạn hạn hán mà bị trảm.” Dạ Dao Quang ánh mắt lãnh đạm đảo qua Vạn chiêu nghi, “Mười năm trước, lúc tại hỷ yến phía trên nhìn thấy Chiêu nghi nương nương, tuy rằng chỉ là một góc mặt vội vàng, thần phụ cũng cảm thấy quen mặt, nhưng không có bằng chứng thần phụ cũng không dám hướng bệ hạ góp lời, nếu không có hôm nay nhìn thấy phù triện của thần phụ rơi vào trong tay Chiêu nghi nương nương, thần phụ vẫn như cũ không dám xác nhận, rốt cuộc Chiêu nghi nương nương so với mười năm trước, dung nhan cũng là rất có biến hóa. Thần phụ mạo phạm phỏng đoán, Chiêu nghi nương nương chỉ sợ sớm đã nhận ra thần phụ.”
“Ngươi nói cho trẫm, ngươi là ai?” Hưng Hoa Đế ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vạn chiêu nghi.
Vạn chiêu nghi sắc mặt xám trắng, nhìn Hưng Hoa Đế muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, hiện tại mọi giảo biện đã không còn ý nghĩa, bởi vì Hưng Hoa Đế sẽ đi kiểm chứng, còn nhất định sẽ điều tra ra.
Ván cờ này, là nàng thua.
Vạn chiêu nghi trầm mặc làm Hưng Hoa Đế giận dữ, vung tay lên án kỉ làm đồ vật đều rơi rớt tan tác, người trong điện tất cả đều quỳ xuống, đến thở cũng không dám thở mạnh, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng là thối lui đến một bên cúi đầu.
“Người đâu.” Hưng Hoa Đế đứng lên, “Vạn chiêu nghi, khi quân võng thượng, cầm sủng mà kiều, ngay trong ngày khởi giam vào cấm cung, bất luận kẻ nào không được thăm hỏi.” Dừng lại một chút, nhìn Tiểu Hòa, ánh mắt sắc bén, “Còn ngươi chính là Nguyên thị dư nghiệt, có tội hành thích vua, đem áp giải ra ngoài, dạo phố thị chúng, báo cho mọi người, ả cùng Nguyên thị dư nghiệt cấu kết, trẫm chắc chắn tru di cửu tộc.”
Người của Nguyên thị cánh tay đã duỗi tới hậu cung, Hưng Hoa Đế không xác định trong triều đình còn có nội gián hay không, chỉ có thể giết gà dọa khỉ.
Nói xong, Hưng Hoa Đế liền nhanh rời đi.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cứ như vậy rời khỏi hoàng cung. Hưng Hoa Đế tâm tình không tốt, bọn họ tất nhiên cũng không dám hành động khinh xuất. Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Dạ Dao Quang vẫn luôn lanh mặt.
“Là vi phu không phải, phu nhân không nên tức giận, sinh khí làm thương chính mình, muốn đánh muốn chửi vi phu đều nhận.” Ôn Đình Trạm sờ mũi, tiến lên đối với Dạ Dao Quang ôn nhu nói.
“Chàng sai chỗ nào?” Dạ Dao Quang mắt liếc nhìn Ôn Đình Trạm.
“Vi phu sai ở chỗ không nên to gan lớn mật, liền bệ hạ cũng coi như kế.” Ôn Đình Trạm tự nhiên sẽ hiểu Dạ Dao Quang lo lắng ở điểm nào, hắn đem bệ hạ liên lụy vào, một cái vô ý chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
“A Trạm, ta biết được chàng hành sự chu đáo chặt chẽ cẩn thận, ta cũng biết hiểu chàng thông tuệ không có người nào sánh, chàng nếu không có hoàn toàn nắm chắc sẽ không bí quá hoá liều.” Thấy Ôn Đình Trạm thái độ tốt, Dạ Dao Quang cũng không so đo, mà là lời nói chân tình, “Nhưng A Trạm, địch nhân của chúng ta hiện tại cũng không ngu ngốc, chuyện Vạn chiêu nghi căn bản không nên vội vã nhất thời, không đáng để chàng mạo hiểm nguy hiểm ra tay.”
“Phu nhân giáo huấn đúng lắm, vi phu tất nhiên ghi nhớ tận tâm.” Ôn Đình Trạm vội vàng gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng Ôn Đình Trạm như vậy, Dạ Dao Quang nơi nào cũng không còn tức giận, nàng hít sâu một hơi, duỗi tay bắt lấy tay Ôn Đình Trạm, đôi mắt đào hoa cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “A Trạm, chàng như vậy, muội ngày sau cũng không dám dễ dàng để chàng kể ra phiền não cùng ủy khuất.”
Từ khi phải đối phó với Quách gia, Dạ Dao Quang liền phát hiện, Ôn Đình Trạm hành sự thực tùy hứng, nàng tùy ý nói một câu, liền có thể ảnh hưởng đến hành vi của hắn, lúc trước bởi vì nàng vì Quách gia nói một câu nói, Ôn Đình Trạm liền lâm thời thay đổi kế hoạch, vòng một vòng tròn đem Đậu gia dìm xuống.
Hiện giờ, sẽ cũng là như vậy, liền bởi vì ngày ấy, nàng từ trong cung trở về, đối với Vạn chiêu nghi có nhiều tức giận, cảm thấy chính mình phá lệ nhịn đến nghẹn, không thể để Vạn chiêu nghi dùng nhan sắc, âm mưu hãm hại Ôn Đình Trạm. Cho nên, mới có cục diện như vậy ngày hôm nay.
Ôn Đình Trạm vì thấy nàng ấm ức, liền mang cả bệ hạ đi tính kế.
Hắn duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng, đem hơi thở chôn vào gáy nàng, thanh âm ôn thuận dễ nghe từ phía trên bay vào trong tai nàng: “Dao Dao, ở trong mắt ta, những người chọc tới muội, đều không có lý do để tồn tại.”
Dạ Dao Quang tâm thần chấn động, nàng giờ phút này nói không nên lời, trong lòng cả kinh, cũng không biết nên dùng động tác gì, biểu tình thế nào, thậm chí không biết dùng lời nói gì gì để biểu đạt tâm tình của nàng. Nàng tưởng nàng đã thành ma còn làm Ôn Đình Trạm sinh tâm ma.
“Dao Dao, mỗi người tồn tại đều phải có tín ngưỡng, đều phải có điều theo đuổi, sở dục sở cầu hoặc là tài phú, danh lợi, chính nghĩa, tư dục, thậm chí là tình. Mọi thứ kia đều là ý nghĩa tồn tại. Nếu không có ngày đó, ta chính là cái xác không hồn.” Tay Ôn Đình Trạm dày rộng mà ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Dạ Dao Quang, thanh âm của hắn vĩnh viễn như vậy giống như thanh tuyền làm người ta thư thái, “Mà muội, chính là ý nghĩa tồn tại của ta.”
/1483
|