“Ta nghĩ...” Người xưa nay bình tĩnh, lý trí trong mọi tình huống như Ôn Đình Trạm, khuôn mặt tuấn mỹ bất chợt đỏ bừng. Hắn chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như hiện tại, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Bộ dáng đáng yêu như vậy, thật sự là làm Dạ Diêu Quang yêu đến khắc cốt ghi tâm, nàng không khỏi đứng dậy tiến đến gần, nửa thân trên áp lên người Ôn Đình Trạm, đôi mắt hoa đào long lánh lưu chuyển khẽ mở, hơi cúi xuống mí mắt, hàng mi dài cong như bươm bướm muốn giương đôi cánh bay.
Đầu ngón tay mượt mà đặt lên trên cánh môi hồng của Ôn Đình Trạm, thanh âm của nàng nhẹ mà khàn khàn, tràn ngập sự dụ hoặc: “Chàng đang nghĩ đi đâu thế?”
Ôn Đình Trạm hầu kết di chuyển, nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, ngửi trên người nàng mùi đào yêu không ai có, cảm thụ được phần nàng áp ở trên người hắn linh lung hữu trí mà mềm mại, hắn cảm thấy toàn bộ thân thể đều dấy lên một ngọn lửa, mà cái địa phương kia cũng bắt đầu không nghe lời bắt đầu phản ứng.
“Dao Dao, đừng dụ hoặc ta...” Ôn Đình Trạm khản cổ họng, đang cực lực khắc chế nói.
Dạ Dao Quang nhìn hắn mụ mị khẽ cười, dán cánh môi bên cạnh tai hắn, ngón tay cũng một đường nhẹ nhàng trượt, có cảm giác nhẹ nhàng tê tê xẹt qua cằm hắn, tiến tới hầu kết, cuối cùng dừng ở phía trên đai lung. Thanh âm của nàng trở nên dị thường mềm nhẹ như lông chim: “Muội chưa từng dụ hoặc chàng?”
Xoạt một tiếng, Dạ Dao Quang tiếng nói vừa dứt, đai lưng Ôn Đình Trạm đã bị Dạ Dao Quang kéo ra. Ôn Đình Trạm trừng lớn mắt nhìn xuống, Dạ Dao Quang nhanh chóng đem nửa người trên Ôn Đình cho lột cái sạch bóng.
“Dao Dao, muội muốn làm gì!”
Nhìn ánh mắt phượng thất kinh, trở nên hoảng sợ không thôi, giống như chính mình đang cường Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhịn không được cười phù ra một tiếng.
Có chừng có mực, điểm này Dạ Dao Quang vẫn là hiểu được, vì thế thu lại nụ cười nói: “Muội muốn đem công đức quang hoàn đánh nát, dung nhập vào trong cơ thể chàng, rèn luyện xương cốt của chàng.”
Công đức quang hoàn này, nếu là được độ ở trên người Ôn Đình Trạm, có thể sẽ là một rắc rối lớn, đủ để những người ác tâm tìm giết Ôn Đình Trạm, đánh cắp công đức quang hoàn, cho nên ngay từ đầu, công đức quang hoàn này Dạ Dao Quang đều mang theo quản lý bên người, cũng chính là vì mục đích này.
“Công đức quang hoàn, Dao Dao vẫn là nên giữ.” Ôn Đình Trạm cũng hít sâu một hơi, áp chế lồng ngực khô nóng, nỗ lực bình tĩnh nói, “Ngày sau nếu như muội độ kiếp...”
Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, cánh môi đỏ mềm mại của Dạ Dao Quang liền đè ép xuống, nàng cũng chỉ là dùng lực đạo hung hăng hôn hắn một miếng, liền mặt dán mặt đối với hắn nói: “A Trạm, chúng ta không cần nghĩ chuyện xa xôi như vậy, công đức quang hoàn chính là chí thiện được ngưng tụ lại, nó xâm nhập vào xương cốt chàng, chẳng những có tác dụng tăng cường xương khớp, trọng yếu nhất là có thể kéo dài tuổi thọ của chàng...”
Trọng yếu nhất là có thể kéo dài tuổi thọ.
Một câu này nói ra như sự uy hiếp với Ôn Đình Trạm, khiến trái tim hắn đau đớn và bỏng rát. Tuy rằng ngoài miệng nói hi vọng Dạ Dao Quang đi tìm hắn chuyển thế, nhưng nó vẫn không giống nhau, tâm tư duy nhất của hắn chính là hi vọng có thể cùng nàng thiên trường địa cửu.
Vì thế Ôn Đình Trạm không tiếp tục nói nhiều nữa, hắn thả lỏng thân thể, ánh mắt nhu tình nhìn nàng.
Dạ Dao Quang theo trên người hắn xoay người, khoanh chân mà ngồi, toàn bộ thân thể đều trôi nổi ở trên người Ôn Đình Trạm. Nàng an tâm tĩnh khí, pháp quyết theo ngón tay biến ảo, công đức quang hoàn lẳng lặng trôi nổi ở lòng bàn tay nàng liền bay đến nửa người trên của Ôn Đình Trạm.
Rất nhanh Tử linh châu lượn vòng mà ra, xen vào giữa công đức quang hoàn, Dạ Dao Quang liên tục thúc giục khí Ngũ hành bên dưới, bắt đầu dọc theo công đức quang hoàn xoay tròn. Dạ Dao Quang càng dùng sức, Tử linh châu va chạm cũng càng kịch liệt, công đức quang hoàn giống như một cái ngọc vòng để Tử linh châu va vào, vẩy ra những mảnh vụn không còn nguyên vẹn. Những mảnh vụn này được Dạ Dao Quang một tay kia dùng khí Ngũ hành dẫn đường, phát ra ánh sáng tinh quang lộng lẫy, ở trong hư không uốn lượn xuống, giống như một con xà bằng ánh sáng, chui vào trong lồng ngực Ôn Đình Trạm.
Lúc vừa chui vào cơ thể, trái tim Ôn Đình Trạm thốt nhiên cảm giác được một trận đau kịch liệt. Rất nhanh thích ứng với sự đau đớn, Ôn Đình Trạm cảm giác được có những dòng điện lưu rất, không ngừng lao vào trái tim hắn, chi chi chít chít thành tấm màng bọc xung quanh trái tim hắn, mà lúc sau theo trái tim tương liên mạch máu cùng kinh mạch chảy về các phía. Toàn bộ thân thể rất nhanh trở nên vô tri vô giác, tựa như không còn bất kỳ cảm giác nào.
Loại cảm giác này giằng co thật lâu, thẳng đến khi công đức quang hoàn bị Tử linh châu cọ chỉ còn một vòng mỏng nhỏ, cuối cùng thì bị nổ vỡ với tiếng đánh lớn. Dạ Dao Quang nhanh chóng thu những mảnh còn lại, hội tụ thành một quang cầu nhỏ. Ôn Đình Trạm lúc này mới đột nhiên phảng phất giống như bị điện giật, toàn bộ thân thể đều hướng lên trên nhảy không tự chủ được.
Hai tay quấn một hình bát quái, xoay tròn sau, quang cầu nhỏ ở trên tay Dạ Dao Quang dần dần được kéo ra biến thành một tầng quang sa mỏng manh, Dạ Dao Quang liền vận khí đẩy vào thân thể Ôn Đình Trạm.
Tầng ánh sáng như lụa mỏng kia, giống như được thi pháp thành dây vàng áo ngọc, vừa tiến vào trong cơ thể Ôn Đình Trạm, thân thể hắn liền phảng phất như hấp thu linh khí tinh thuần nhất, cả mỗi một tế bào đều giống như có sinh mệnh nhảy lên, cảm giác tê dại lúc trước được rút đi, một sự thoải mái không ngôn ngữ nào hình dung được.
Ngay tại lúc Ôn Đình Trạm muốn mở miệng cùng Dạ Dao Quang chia sẻ, bỗng nhiên Dạ Dao Quang ôm chặt ngực. Cảm nhận được khuôn mặt tái nhợt, cùng với hô hấp bất ổn của nàng, Ôn Đình Trạm biến sắc, lập tức ngồi dậy, ôm Dạ Dao Quang thân thể mềm nhũn, nâng lên khuôn mặt tái nhợt của nàng: “Dao Dao!”
Dạ Dao Quang cố giương lên mí mắt mỏi mệt nhìn Ôn Đình Trạm: “Hiện tại chàng có thể muốn làm gì thì làm với muội rồi đó...”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm vội vàng chế trụ mạch đập của nàng, cảm nhận được nàng chính là mệt nhọc quá độ, tổn hại một ít nguyên khí, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thân hình mềm mại nằm ở trong ngực, nàng không hề sức phản kháng, Ôn Đình Trạm khóe môi chợt lóe nụ cười khổ, đây chẳng phải coi hắn là cầm thú? Với bộ dáng này của nàng, hắn làm sao có thể nhẫn tâm ép buộc.
Dè dặt cẩn trọng lật lại thân người, ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ mới sinh, động tác nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, vén lên những sợi tóc rơi trên mặt, cẩn thận quan sát nàng một hồi lâu, mới nghiêng người đặt xuống nụ hôn ôn nhu. Cởi áo khoác ngoài của nàng, đắp lại chăn gấm, xong xuôi mới rời khỏi phòng.
Dạ Dao Quang giấc ngủ này thật sự sâu, thêm vào hương liệu của Ôn Đình Trạm, nàng ngủ đến buổi trưa ngày thứ hai mới mở mắt ra, thân thủ chống đỡ thắt lưng, ngáp một cái.
“Cô nương tỉnh rồi sao.” Nghe được động tĩnh Ấu Ly vội vàng tiến vào.
“Thiếu gia đâu?” Qua hôm quan lễ của Ôn Đình Trạm, hôm nay mới là ngày nghỉ ngơi cuối cùng của hắn.
Bộ dáng đáng yêu như vậy, thật sự là làm Dạ Diêu Quang yêu đến khắc cốt ghi tâm, nàng không khỏi đứng dậy tiến đến gần, nửa thân trên áp lên người Ôn Đình Trạm, đôi mắt hoa đào long lánh lưu chuyển khẽ mở, hơi cúi xuống mí mắt, hàng mi dài cong như bươm bướm muốn giương đôi cánh bay.
Đầu ngón tay mượt mà đặt lên trên cánh môi hồng của Ôn Đình Trạm, thanh âm của nàng nhẹ mà khàn khàn, tràn ngập sự dụ hoặc: “Chàng đang nghĩ đi đâu thế?”
Ôn Đình Trạm hầu kết di chuyển, nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, ngửi trên người nàng mùi đào yêu không ai có, cảm thụ được phần nàng áp ở trên người hắn linh lung hữu trí mà mềm mại, hắn cảm thấy toàn bộ thân thể đều dấy lên một ngọn lửa, mà cái địa phương kia cũng bắt đầu không nghe lời bắt đầu phản ứng.
“Dao Dao, đừng dụ hoặc ta...” Ôn Đình Trạm khản cổ họng, đang cực lực khắc chế nói.
Dạ Dao Quang nhìn hắn mụ mị khẽ cười, dán cánh môi bên cạnh tai hắn, ngón tay cũng một đường nhẹ nhàng trượt, có cảm giác nhẹ nhàng tê tê xẹt qua cằm hắn, tiến tới hầu kết, cuối cùng dừng ở phía trên đai lung. Thanh âm của nàng trở nên dị thường mềm nhẹ như lông chim: “Muội chưa từng dụ hoặc chàng?”
Xoạt một tiếng, Dạ Dao Quang tiếng nói vừa dứt, đai lưng Ôn Đình Trạm đã bị Dạ Dao Quang kéo ra. Ôn Đình Trạm trừng lớn mắt nhìn xuống, Dạ Dao Quang nhanh chóng đem nửa người trên Ôn Đình cho lột cái sạch bóng.
“Dao Dao, muội muốn làm gì!”
Nhìn ánh mắt phượng thất kinh, trở nên hoảng sợ không thôi, giống như chính mình đang cường Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhịn không được cười phù ra một tiếng.
Có chừng có mực, điểm này Dạ Dao Quang vẫn là hiểu được, vì thế thu lại nụ cười nói: “Muội muốn đem công đức quang hoàn đánh nát, dung nhập vào trong cơ thể chàng, rèn luyện xương cốt của chàng.”
Công đức quang hoàn này, nếu là được độ ở trên người Ôn Đình Trạm, có thể sẽ là một rắc rối lớn, đủ để những người ác tâm tìm giết Ôn Đình Trạm, đánh cắp công đức quang hoàn, cho nên ngay từ đầu, công đức quang hoàn này Dạ Dao Quang đều mang theo quản lý bên người, cũng chính là vì mục đích này.
“Công đức quang hoàn, Dao Dao vẫn là nên giữ.” Ôn Đình Trạm cũng hít sâu một hơi, áp chế lồng ngực khô nóng, nỗ lực bình tĩnh nói, “Ngày sau nếu như muội độ kiếp...”
Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, cánh môi đỏ mềm mại của Dạ Dao Quang liền đè ép xuống, nàng cũng chỉ là dùng lực đạo hung hăng hôn hắn một miếng, liền mặt dán mặt đối với hắn nói: “A Trạm, chúng ta không cần nghĩ chuyện xa xôi như vậy, công đức quang hoàn chính là chí thiện được ngưng tụ lại, nó xâm nhập vào xương cốt chàng, chẳng những có tác dụng tăng cường xương khớp, trọng yếu nhất là có thể kéo dài tuổi thọ của chàng...”
Trọng yếu nhất là có thể kéo dài tuổi thọ.
Một câu này nói ra như sự uy hiếp với Ôn Đình Trạm, khiến trái tim hắn đau đớn và bỏng rát. Tuy rằng ngoài miệng nói hi vọng Dạ Dao Quang đi tìm hắn chuyển thế, nhưng nó vẫn không giống nhau, tâm tư duy nhất của hắn chính là hi vọng có thể cùng nàng thiên trường địa cửu.
Vì thế Ôn Đình Trạm không tiếp tục nói nhiều nữa, hắn thả lỏng thân thể, ánh mắt nhu tình nhìn nàng.
Dạ Dao Quang theo trên người hắn xoay người, khoanh chân mà ngồi, toàn bộ thân thể đều trôi nổi ở trên người Ôn Đình Trạm. Nàng an tâm tĩnh khí, pháp quyết theo ngón tay biến ảo, công đức quang hoàn lẳng lặng trôi nổi ở lòng bàn tay nàng liền bay đến nửa người trên của Ôn Đình Trạm.
Rất nhanh Tử linh châu lượn vòng mà ra, xen vào giữa công đức quang hoàn, Dạ Dao Quang liên tục thúc giục khí Ngũ hành bên dưới, bắt đầu dọc theo công đức quang hoàn xoay tròn. Dạ Dao Quang càng dùng sức, Tử linh châu va chạm cũng càng kịch liệt, công đức quang hoàn giống như một cái ngọc vòng để Tử linh châu va vào, vẩy ra những mảnh vụn không còn nguyên vẹn. Những mảnh vụn này được Dạ Dao Quang một tay kia dùng khí Ngũ hành dẫn đường, phát ra ánh sáng tinh quang lộng lẫy, ở trong hư không uốn lượn xuống, giống như một con xà bằng ánh sáng, chui vào trong lồng ngực Ôn Đình Trạm.
Lúc vừa chui vào cơ thể, trái tim Ôn Đình Trạm thốt nhiên cảm giác được một trận đau kịch liệt. Rất nhanh thích ứng với sự đau đớn, Ôn Đình Trạm cảm giác được có những dòng điện lưu rất, không ngừng lao vào trái tim hắn, chi chi chít chít thành tấm màng bọc xung quanh trái tim hắn, mà lúc sau theo trái tim tương liên mạch máu cùng kinh mạch chảy về các phía. Toàn bộ thân thể rất nhanh trở nên vô tri vô giác, tựa như không còn bất kỳ cảm giác nào.
Loại cảm giác này giằng co thật lâu, thẳng đến khi công đức quang hoàn bị Tử linh châu cọ chỉ còn một vòng mỏng nhỏ, cuối cùng thì bị nổ vỡ với tiếng đánh lớn. Dạ Dao Quang nhanh chóng thu những mảnh còn lại, hội tụ thành một quang cầu nhỏ. Ôn Đình Trạm lúc này mới đột nhiên phảng phất giống như bị điện giật, toàn bộ thân thể đều hướng lên trên nhảy không tự chủ được.
Hai tay quấn một hình bát quái, xoay tròn sau, quang cầu nhỏ ở trên tay Dạ Dao Quang dần dần được kéo ra biến thành một tầng quang sa mỏng manh, Dạ Dao Quang liền vận khí đẩy vào thân thể Ôn Đình Trạm.
Tầng ánh sáng như lụa mỏng kia, giống như được thi pháp thành dây vàng áo ngọc, vừa tiến vào trong cơ thể Ôn Đình Trạm, thân thể hắn liền phảng phất như hấp thu linh khí tinh thuần nhất, cả mỗi một tế bào đều giống như có sinh mệnh nhảy lên, cảm giác tê dại lúc trước được rút đi, một sự thoải mái không ngôn ngữ nào hình dung được.
Ngay tại lúc Ôn Đình Trạm muốn mở miệng cùng Dạ Dao Quang chia sẻ, bỗng nhiên Dạ Dao Quang ôm chặt ngực. Cảm nhận được khuôn mặt tái nhợt, cùng với hô hấp bất ổn của nàng, Ôn Đình Trạm biến sắc, lập tức ngồi dậy, ôm Dạ Dao Quang thân thể mềm nhũn, nâng lên khuôn mặt tái nhợt của nàng: “Dao Dao!”
Dạ Dao Quang cố giương lên mí mắt mỏi mệt nhìn Ôn Đình Trạm: “Hiện tại chàng có thể muốn làm gì thì làm với muội rồi đó...”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm vội vàng chế trụ mạch đập của nàng, cảm nhận được nàng chính là mệt nhọc quá độ, tổn hại một ít nguyên khí, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thân hình mềm mại nằm ở trong ngực, nàng không hề sức phản kháng, Ôn Đình Trạm khóe môi chợt lóe nụ cười khổ, đây chẳng phải coi hắn là cầm thú? Với bộ dáng này của nàng, hắn làm sao có thể nhẫn tâm ép buộc.
Dè dặt cẩn trọng lật lại thân người, ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ mới sinh, động tác nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, vén lên những sợi tóc rơi trên mặt, cẩn thận quan sát nàng một hồi lâu, mới nghiêng người đặt xuống nụ hôn ôn nhu. Cởi áo khoác ngoài của nàng, đắp lại chăn gấm, xong xuôi mới rời khỏi phòng.
Dạ Dao Quang giấc ngủ này thật sự sâu, thêm vào hương liệu của Ôn Đình Trạm, nàng ngủ đến buổi trưa ngày thứ hai mới mở mắt ra, thân thủ chống đỡ thắt lưng, ngáp một cái.
“Cô nương tỉnh rồi sao.” Nghe được động tĩnh Ấu Ly vội vàng tiến vào.
“Thiếu gia đâu?” Qua hôm quan lễ của Ôn Đình Trạm, hôm nay mới là ngày nghỉ ngơi cuối cùng của hắn.
/1483
|