“Nếu không phải yêu ma quấy phá, hẳn là như thế.” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu tránh nhánh cây buông thấp, tiếp tục đi lên phía trước. “Triều đình phái người tới nhưng lại mất tích quá mức quỷ dị, nghe qua tựa hồ có chút quan hệ tới yêu ma quỷ quái, nhưng tất cả mọi người đang xem nhẹ một mấu chốt quan trọng.”
“Mấu chốt nào?”
Nhảy quá một dòng suối ngầm, Ôn Đình Trạm ở dưới ánh trăng đem bàn tay dài rộng hướng tới Dạ Dao Quang: “Yêu ma quỷ quái đòi tiền làm chi?”
Dạ Dao Quang sửng sốt, đưa bàn tay cho Ôn Đình Trạm theo bản năng, rồi sau đó Ôn Đình Trạm kéo nàng nhảy qua. Trong đầu nàng quanh quẩn vấn đề Ôn Đình Trạm vừa nói, yêu ma quỷ quái tại sao lại cần tiền? Tuy rằng ma quỷ có pháp lực, không quá được đồn đại như thần, có thể biến cát thành vàng, muốn biến cái gì sẽ có cái đó. Nhưng với năng lực của chúng, nếu muốn tiền tài cũng là dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt là yêu sẽ không có những mong muốn như con người, chủ yếu là muốn thống ngự đại yêu trong thiên hạ, cũng không cần tới tiền tài của nhân loại. Nếu nói là người cùng yêu hợp tác, đó chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, yêu ma có thể dễ dàng như vậy cùng người hợp tác? Vẫn là câu nói kia, tuy rằng bọn chúng đều là từ người hóa thành, nhưng bọn chúng từ trong xương cốt luôn khinh thường nhân loại yếu đuối. Ở trong mắt chúng, nhân loại chẳng qua là đồ vật trời cao bất công tạo nên.
Cho nên, một số tiền lớn mất tích, khả năng là yêu ma không phải không có, nhưng không lớn.
“Có lẽ chuyện này chúng ta không biết ẩn tình trong đó.” Một lát sau, Ôn Đình Trạm lại nói, “Nếu thật sự là ngày đó người của lão lang trại cất giấu bảo vật, sau lại bị yêu ma chiếm lĩnh, người của triều đình bởi vì kinh động nó, mới gặp vận rủi, như vậy người của quan phủ cũng vô dụng, chỉ làm tăng thêm thương vong.”
Dạ Dao Quang suy nghĩ, cảm thấy mỗi lời của Ôn Đình Trạm đều mang dụng ý. Nếu thật là có yêu ma, những người đó đi cũng vô dụng. Nếu không phải yêu ma, mà là con người nổi lên tâm tham lam đi giả thần giả quỷ, như vậy sớm cùng bọn họ bàn bạc, chẳng phải là rút dây động rừng?
“Chàng cố ý mang theo muội vòng một vòng, lại không cùng mấy người Vệ Kinh vào thành, chính là để tránh đi những tai mắt?” Dạ Dao Quang tức khắc minh bạch Ôn Đình Trạm dụng ý.
“Đã có thể cùng phu nhân du ngoạn, lại không chậm trễ chính vụ, chẳng phải là đẹp cả đôi đường.” Ôn Đình Trạm cũng không phủ nhận, “Chúng ta chỉ có đêm nay.”
Thời gian hắn xuất phát không phải bí mật, nếu chậm chạp không đến cũng sẽ khiến cho những người ở nơi này ngờ vực, gây khó dễ với hắn. Tuy rằng hắn cũng không gấp gấp, nhưng cũng không nghĩ đem sự tình đơn giản làm cho quá phức tạp.
Những ánh mắt đi theo đám người Vệ Kinh vào thành, tất nhiên lúc hắn hội hợp cùng Vệ Kinh đã biết vị trí của hắn. Bất quá như vậy sắc trời vừa tối bọn họ như thế nào cũng không dám mạo muội đến, ngược lại sẽ là muốn biểu lộ có quỷ.
“Biết chàng khi hành sự, chưa bao giờ nghĩ đơn giản.” Dạ Dao Quang khẽ hừ một tiếng.
Ôn Đình Trạm cười với nàng, tay nắm càng thêm dùng sức.
Bọn họ rất nhanh đã tới núi phong, còn chưa tới đỉnh núi, liền thấy được một đoạn tàn tích, dấu vết này chứng minh nơi này đã từng có không ít người cư trú trường kỳ. Sơn trại được dựng lên ở một vùng núi hẻo lánh, sau lưng là vách núi dựng đứng cao ngất cơ hồ không có bất luận thứ gì có thể qua được. Phía dưới là một đoạn đường nhỏ tới mức không có khả năng hai người sóng vai cùng đi. Trên đường còn có nhiều đá vụn, như vậy nếu muốn tấn công lên trên, xác thật khó như lên trời.
“Khó trách lúc trước Mẫn chiêu khổ cực mà vô pháp.” Dạ Dao Quang than nhẹ một câu.
“Là hắn ngu ngốc.” Ôn Đình Trạm cười lạnh, “Thế núi hiểm trở, dễ thủ khó công không sai. Nhưng trên núi này không thích hợp nghề nông, cũng có nghĩa là tặc phỉ không có nơi để làm, lương thực của bọn họ không thể tự cung tự, chỉ có thể xuống dưới chân núi để gầy dựng. Không quá ba năm là có thể không chiến mà phải tự khuất phục. Chặt đứt đường tiếp lương thực, dễ như trở bàn tay. Hắn mong muốn thắng rình rang lập đại công, chỉ nghĩ tới cách dùng vũ lực để tiêu diệt.”
“Hay.” Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái với Ôn Đình Trạm, “Chỉ tiếc người phụ thân Toàn Diệu cùng bá phụ của hắn gặp gỡ không phải chàng……” Dừng một chút, Dạ Dao Quang nói, “Chàng dẫn muội tới đây, là đồ của trộm cướp giấu kín ở chỗ này?”
“Cách nơi này cũng không xa.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tiến vào lão lang trại, “Dao Dao chẳng lẽ không nghi ngờ, nếu thực sự có người muốn nuốt số tiền này, vì sao sớm không biết muộn không biết, cố tình lúc này để người khác biết được.”
“Chẳng lẽ không phải do người triều đình đã tiết lộ trước?” Dạ Dao Quang vẫn luôn cho rằng là như vậy.
“Nếu là chờ người của triều đình tới mới tiết lộ, trừ phi nơi này hai quan văn võ cấu kết với nhau, nếu không làm sao có đại bản lĩnh như vậy, nhanh như vậy liền không gây ra tiếng động đem người của triều đình diệt khẩu?” Ôn Đình Trạm khóe môi lạnh lung nói một câu, “Tàng bảo địa đồ, chỉ có duy nhất Minh thế tử có.”
Người bệ hạ phái tới không phải ai khác, chính là người Tiêu Sĩ Duệ hết lòng đề cử, thế tử Minh Nặc của Minh vương phủ.
“A Trạm, ý của chàng là, người của triều đình phái tới lúc trước cũng đã sớm biết được, hơn nữa rất có thể bọn họ cũng không biết được triều đình muốn phái người đến mang số tiền này của sơn tặc, nhưng khi bọn họ tìm được tài bảo, vừa lúc gặp gỡ Minh thế tử đưa người đến, vì không thể gánh tội danh nên mới suy nghĩ một là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng?” Dạ Dao Quang tinh tế phân tích ý tứ của Ôn Đình Trạm, “Là Mẫn Chiêu!”
Mẫn Chiêu mới có khả năng đem tin tức này tiết lộ, đến nỗi địa điểm chứa bảo, Mẫn Chiêu có lẽ dĩ vãng chưa từng nghĩ tới thật sự có số tiền lớn như vậy. Ngày ấy ở thời điểm thẩm vấn Mẫn Chiêu, tuy rằng bị Thiết Ngưu làm trọng thương, nhưng tại đây, hắn cũng đã nghe được, rồi sau đó từ Mẫn phu nhân tìm ra nơi đang cất giấu.
Mẫn phu nhân có lẽ không biết vị trí xác thực, nhưng phụ thân Toàn Diệu sủng hạnh nàng ta như vậy, nhất định đã từng đề cập qua.
Có hay không có người che giấu, hơn nữa to gan lớn mật rat ay đối với người của triều đình, theo phỏng đoán cùng hoài nghi của Dạ Dao Quang, giờ phút này trong lòng cảm thấy tám chín phần mười chính là có chuyện như vậy.
“A Trạm.” Dạ Dao Quang đột nhiên giữ chặt Ôn Đình Trạm, “Có thể hay không là Mẫn Chiêu đang gài bẫy chàng?”
Dù sao Ôn Đình Trạm cũng là người làm rõ chân tướng năm đó, làm cho Mẫn Chiêu thân bại danh liệt. Ngay cả Đế Đô cũng không chưa chấp hắn, lại cùng Chử Đế Sư liên hợp thiết hạ Hồng Môn Yến, chỉ sợ Mẫn Chiêu đối với Ôn Đình Trạm là cực hận.
“Còn thế nào nữa?” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh nói, “Hắn chẳng những hận ta, còn hận lão sư, cho nên ngay cả Chử cô nương ta cũng mang đến.”
“Chàng……” Dạ Dao Quang cả kinh.
“Dao Dao yên tâm, lúc chúng ta rời khỏi khách điếm, Chử cô nương cũng đã được ta sắp xếp ở một nơi rất an toàn.” Ôn Đình Trạm vội vàng giải thích nói, “Ta không phải đang lo tìm không được hắn, làm hắn lộ ra dấu vết, người của Vĩnh Phúc hầu biết thuật dịch dung càng thêm tinh vi.”
“Ta còn tưởng rằng chàng mang Dĩnh tỷ nhi tới chỉ là sợ hãi nàng ta không an phận, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn trên đường đuổi theo.” Dạ Dao Quang giờ phút này mới hiểu được, nàng vẫn là nghĩ Ôn Đình Trạm quá đơn giản rồi.
“Cũng là có cái băn khoăn này.” Ôn Đình Trạm không phủ nhận. Lúc này bọn họ tiến vào một đường mòn vách núi. Dọc theo vách núi đi lên, Ôn Đình Trạm nói, “Chỉ mong Mẫn Chiêu không cùng người của Nguyên quốc sư liên thủ.”
“Mấu chốt nào?”
Nhảy quá một dòng suối ngầm, Ôn Đình Trạm ở dưới ánh trăng đem bàn tay dài rộng hướng tới Dạ Dao Quang: “Yêu ma quỷ quái đòi tiền làm chi?”
Dạ Dao Quang sửng sốt, đưa bàn tay cho Ôn Đình Trạm theo bản năng, rồi sau đó Ôn Đình Trạm kéo nàng nhảy qua. Trong đầu nàng quanh quẩn vấn đề Ôn Đình Trạm vừa nói, yêu ma quỷ quái tại sao lại cần tiền? Tuy rằng ma quỷ có pháp lực, không quá được đồn đại như thần, có thể biến cát thành vàng, muốn biến cái gì sẽ có cái đó. Nhưng với năng lực của chúng, nếu muốn tiền tài cũng là dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt là yêu sẽ không có những mong muốn như con người, chủ yếu là muốn thống ngự đại yêu trong thiên hạ, cũng không cần tới tiền tài của nhân loại. Nếu nói là người cùng yêu hợp tác, đó chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, yêu ma có thể dễ dàng như vậy cùng người hợp tác? Vẫn là câu nói kia, tuy rằng bọn chúng đều là từ người hóa thành, nhưng bọn chúng từ trong xương cốt luôn khinh thường nhân loại yếu đuối. Ở trong mắt chúng, nhân loại chẳng qua là đồ vật trời cao bất công tạo nên.
Cho nên, một số tiền lớn mất tích, khả năng là yêu ma không phải không có, nhưng không lớn.
“Có lẽ chuyện này chúng ta không biết ẩn tình trong đó.” Một lát sau, Ôn Đình Trạm lại nói, “Nếu thật sự là ngày đó người của lão lang trại cất giấu bảo vật, sau lại bị yêu ma chiếm lĩnh, người của triều đình bởi vì kinh động nó, mới gặp vận rủi, như vậy người của quan phủ cũng vô dụng, chỉ làm tăng thêm thương vong.”
Dạ Dao Quang suy nghĩ, cảm thấy mỗi lời của Ôn Đình Trạm đều mang dụng ý. Nếu thật là có yêu ma, những người đó đi cũng vô dụng. Nếu không phải yêu ma, mà là con người nổi lên tâm tham lam đi giả thần giả quỷ, như vậy sớm cùng bọn họ bàn bạc, chẳng phải là rút dây động rừng?
“Chàng cố ý mang theo muội vòng một vòng, lại không cùng mấy người Vệ Kinh vào thành, chính là để tránh đi những tai mắt?” Dạ Dao Quang tức khắc minh bạch Ôn Đình Trạm dụng ý.
“Đã có thể cùng phu nhân du ngoạn, lại không chậm trễ chính vụ, chẳng phải là đẹp cả đôi đường.” Ôn Đình Trạm cũng không phủ nhận, “Chúng ta chỉ có đêm nay.”
Thời gian hắn xuất phát không phải bí mật, nếu chậm chạp không đến cũng sẽ khiến cho những người ở nơi này ngờ vực, gây khó dễ với hắn. Tuy rằng hắn cũng không gấp gấp, nhưng cũng không nghĩ đem sự tình đơn giản làm cho quá phức tạp.
Những ánh mắt đi theo đám người Vệ Kinh vào thành, tất nhiên lúc hắn hội hợp cùng Vệ Kinh đã biết vị trí của hắn. Bất quá như vậy sắc trời vừa tối bọn họ như thế nào cũng không dám mạo muội đến, ngược lại sẽ là muốn biểu lộ có quỷ.
“Biết chàng khi hành sự, chưa bao giờ nghĩ đơn giản.” Dạ Dao Quang khẽ hừ một tiếng.
Ôn Đình Trạm cười với nàng, tay nắm càng thêm dùng sức.
Bọn họ rất nhanh đã tới núi phong, còn chưa tới đỉnh núi, liền thấy được một đoạn tàn tích, dấu vết này chứng minh nơi này đã từng có không ít người cư trú trường kỳ. Sơn trại được dựng lên ở một vùng núi hẻo lánh, sau lưng là vách núi dựng đứng cao ngất cơ hồ không có bất luận thứ gì có thể qua được. Phía dưới là một đoạn đường nhỏ tới mức không có khả năng hai người sóng vai cùng đi. Trên đường còn có nhiều đá vụn, như vậy nếu muốn tấn công lên trên, xác thật khó như lên trời.
“Khó trách lúc trước Mẫn chiêu khổ cực mà vô pháp.” Dạ Dao Quang than nhẹ một câu.
“Là hắn ngu ngốc.” Ôn Đình Trạm cười lạnh, “Thế núi hiểm trở, dễ thủ khó công không sai. Nhưng trên núi này không thích hợp nghề nông, cũng có nghĩa là tặc phỉ không có nơi để làm, lương thực của bọn họ không thể tự cung tự, chỉ có thể xuống dưới chân núi để gầy dựng. Không quá ba năm là có thể không chiến mà phải tự khuất phục. Chặt đứt đường tiếp lương thực, dễ như trở bàn tay. Hắn mong muốn thắng rình rang lập đại công, chỉ nghĩ tới cách dùng vũ lực để tiêu diệt.”
“Hay.” Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái với Ôn Đình Trạm, “Chỉ tiếc người phụ thân Toàn Diệu cùng bá phụ của hắn gặp gỡ không phải chàng……” Dừng một chút, Dạ Dao Quang nói, “Chàng dẫn muội tới đây, là đồ của trộm cướp giấu kín ở chỗ này?”
“Cách nơi này cũng không xa.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tiến vào lão lang trại, “Dao Dao chẳng lẽ không nghi ngờ, nếu thực sự có người muốn nuốt số tiền này, vì sao sớm không biết muộn không biết, cố tình lúc này để người khác biết được.”
“Chẳng lẽ không phải do người triều đình đã tiết lộ trước?” Dạ Dao Quang vẫn luôn cho rằng là như vậy.
“Nếu là chờ người của triều đình tới mới tiết lộ, trừ phi nơi này hai quan văn võ cấu kết với nhau, nếu không làm sao có đại bản lĩnh như vậy, nhanh như vậy liền không gây ra tiếng động đem người của triều đình diệt khẩu?” Ôn Đình Trạm khóe môi lạnh lung nói một câu, “Tàng bảo địa đồ, chỉ có duy nhất Minh thế tử có.”
Người bệ hạ phái tới không phải ai khác, chính là người Tiêu Sĩ Duệ hết lòng đề cử, thế tử Minh Nặc của Minh vương phủ.
“A Trạm, ý của chàng là, người của triều đình phái tới lúc trước cũng đã sớm biết được, hơn nữa rất có thể bọn họ cũng không biết được triều đình muốn phái người đến mang số tiền này của sơn tặc, nhưng khi bọn họ tìm được tài bảo, vừa lúc gặp gỡ Minh thế tử đưa người đến, vì không thể gánh tội danh nên mới suy nghĩ một là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng?” Dạ Dao Quang tinh tế phân tích ý tứ của Ôn Đình Trạm, “Là Mẫn Chiêu!”
Mẫn Chiêu mới có khả năng đem tin tức này tiết lộ, đến nỗi địa điểm chứa bảo, Mẫn Chiêu có lẽ dĩ vãng chưa từng nghĩ tới thật sự có số tiền lớn như vậy. Ngày ấy ở thời điểm thẩm vấn Mẫn Chiêu, tuy rằng bị Thiết Ngưu làm trọng thương, nhưng tại đây, hắn cũng đã nghe được, rồi sau đó từ Mẫn phu nhân tìm ra nơi đang cất giấu.
Mẫn phu nhân có lẽ không biết vị trí xác thực, nhưng phụ thân Toàn Diệu sủng hạnh nàng ta như vậy, nhất định đã từng đề cập qua.
Có hay không có người che giấu, hơn nữa to gan lớn mật rat ay đối với người của triều đình, theo phỏng đoán cùng hoài nghi của Dạ Dao Quang, giờ phút này trong lòng cảm thấy tám chín phần mười chính là có chuyện như vậy.
“A Trạm.” Dạ Dao Quang đột nhiên giữ chặt Ôn Đình Trạm, “Có thể hay không là Mẫn Chiêu đang gài bẫy chàng?”
Dù sao Ôn Đình Trạm cũng là người làm rõ chân tướng năm đó, làm cho Mẫn Chiêu thân bại danh liệt. Ngay cả Đế Đô cũng không chưa chấp hắn, lại cùng Chử Đế Sư liên hợp thiết hạ Hồng Môn Yến, chỉ sợ Mẫn Chiêu đối với Ôn Đình Trạm là cực hận.
“Còn thế nào nữa?” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh nói, “Hắn chẳng những hận ta, còn hận lão sư, cho nên ngay cả Chử cô nương ta cũng mang đến.”
“Chàng……” Dạ Dao Quang cả kinh.
“Dao Dao yên tâm, lúc chúng ta rời khỏi khách điếm, Chử cô nương cũng đã được ta sắp xếp ở một nơi rất an toàn.” Ôn Đình Trạm vội vàng giải thích nói, “Ta không phải đang lo tìm không được hắn, làm hắn lộ ra dấu vết, người của Vĩnh Phúc hầu biết thuật dịch dung càng thêm tinh vi.”
“Ta còn tưởng rằng chàng mang Dĩnh tỷ nhi tới chỉ là sợ hãi nàng ta không an phận, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn trên đường đuổi theo.” Dạ Dao Quang giờ phút này mới hiểu được, nàng vẫn là nghĩ Ôn Đình Trạm quá đơn giản rồi.
“Cũng là có cái băn khoăn này.” Ôn Đình Trạm không phủ nhận. Lúc này bọn họ tiến vào một đường mòn vách núi. Dọc theo vách núi đi lên, Ôn Đình Trạm nói, “Chỉ mong Mẫn Chiêu không cùng người của Nguyên quốc sư liên thủ.”
/1483
|