“Bất luận bọn họ không thân thiết với tứ thúc tứ thẩm những vẫn là có quan hệ. Mạc Hữu Vi nhìn cũng là người có đầu óc, nếu đã nói ra được, vậy không có tới nỗi đoạn tuyệt.” Ôn Đình Trạm khẽ thở dài nói, “Chuyện này, vì tứ thúc tứ thẩm đã nhiều năm quan tâm chúng ta như vậy, ta cũng không thể đem Mạc Hữu Vi kéo xuống nước.”
“Đúng thế.” Dạ Dao Quang gật đầu, Đỗ Hạnh cùng Mạc thị có ân với bọn họ. Dạ Dao Quang cũng sẽ không làm những việc vong ân phụ nghĩa. Nếu Mạc Hữu Vi đã nói rõ, vậy thật đúng là có thể giữ lại hắn.
“Đừng nghĩ nhiều về chuyện phiền lòng này, ta báo Vệ Kinh đưa muội đi gặp Chử cô nương.” Ôn Đình Trạm duỗi tay xoa hàng lông mày đang nhăn lại của Dạ Dao Quang, “Ta đi gặp bọn họ một lần.”
“Muội đi cùng với chàng.” Dạ Dao Quang hiện tại không quá lo lắng cho Chử Phi Dĩnh, có Ôn Đình Trạm an bài, nàng tuyệt đối tin tưởng Chử Phi Dĩnh an toàn.
Thấy vậy, Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ cười, gật đầu, liền cùng Dạ Dao Quang đi tới mấy hộ Mạc Hữu Vi cung cấp, đi một vòng bên ngoài liền biết có vấn đề hay không.
Cuối cùng bọn họ tiến vào một nhà riêng. Tòa nhà này treo bảng hiệu Mộ phủ, Mạc Hữu Vi cũng ghi chú rõ chủ sở hữu của tòa nhà này, chính là nhà riêng của thương hộ Mộ gia, hơn nữa viết rất cẩn thận chi tiết nhà Mộ gia, đại tiểu thư Mộ gia là vợ lẽ của chưởng quản, chỉ huy quân sự Lan Châu của Cam Túc, Tào Khuê.
Cũng chính là ý Mộ gia cùng Tào Khuê ở cùng nhau. Tào Khuê chính là người thông đồng cùng Mẫn Chiêu. Vẫn là Tào Khuê sau lưng nắm giữ quyền chỉ huy quân một tỉnh Cam Túc mới đủ là minh hữu của Mẫn Chiêu? Bất luận như thế nào, Ôn Đình Trạm ở Lan Châu cũng chính là đang ở lãnh địa của kẻ khác.
Cái gì gọi là cường long mạnh mẽ không đàn áp con rắn trên mặt đất, nhân gia hỗn loạn, người nắm giữ quân quyền trong tay.
“Tào Khuê cùng Mẫn Chiêu nhìn tưởng như không có liên quan. Thực tế năm đó Mẫn Chiêu ở Lan huyện, bọn họ thuộc cùng một đội quân. Sau khi Mẫn Chiêu bị thuyên chuyển, cũng là Tào Khuê tiếp nhận quan chức.” Ôn Đình Trạm nói khẽ giải thích qua với Dạ Dao Quang, sau đó duỗi tay gõ vang lên cửa phòng.
Rất nhanh cửa phòng được một hạ nhân hơn năm mươi tuổi mở ra, tựa hồ là đã sớm chuẩn bị qua. Cũng không hỏi cái gì, cũng không đi thông báo gia chủ, trực tiếp tránh sang một bên, đối với Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm làm một tư thế chào khách.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Hai người thong dong đi vào.
Bước vào Mộ phủ, đi theo hạ nhân đi qua một hành lang dài với màn che trúc phất động, vòng qua một hoa viên hoa đang nở rộ, đi qua một cây cầu nhỏ giữa hồ sen, mới đến một cái đình nhỏ với những dải lụa mỏng tung bay.
Trong đình có tiếng đàn sáo theo gió truyền đến, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm theo tiếng sáo nhìn lại, liền thấy sau dải lụa tung bay trong đình, một người thân bạch y bằng lụa mỏng đang ngồi, tóc đen như mực, mặt mày như họa, mắt hàm thu ba, môi tựa hoa anh đào, da thịt trắng sứ, là một tuyệt sắc giai nhân.
Nàng dùng đôi tay thon dài gảy cầm huyền, tiếng đàn vang lên theo đầu ngón tay nàng. Tiếng đàn êm tai dịu dàng từng đợt giống như ánh mặt trời phả nắng xuống. Tiểu đình dựng trên một hồ nước, giai điệu mê người theo trong gió cùng dao động theo từng đợt sóng nước đẩy ra.
Khuôn mặt nàng lúc ẩn lúc hiện dưới tầng lụa, như một tiên tử băng thanh ngọc khiết phảng phất không nhiễm chút bụi trần.
Bỗng dưng, trong viện không biết từ chỗ nào bay ra từng đàn bướm, đủ mọi màu sắc. Có điều không bình thường, hiện đã tiến vào tháng tám đầu thu, một đàn bướm lớn như vậy thực sự quỷ dị. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không có động.
Lúc này tiếng đàn đột nhiên chuyển biến, âm luật biến đổi, khí thế bàng bạc, khí thế bức người. Những con bướm cũng xoay giữa không trung theo từng tiếng đàn giống như đã được huấn luyện qua, đồng thời uốn lượn xoay tròn, hướng tới Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quấn quanh.
Vô số con bướm quanh quẩn ở bên cạnh hai người họ, Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm, khí ngũ hành theo tay nàng tản ra, đem đám bướm ngăn cách bên ngoài, lẳng lặng thưởng thức khúc nhạc.
Những con bướm này giống như cũng không có ác ý vây quanh bọn họ, phảng phất giống nhiệt tình đón khách đã đến tiểu tinh linh, nếu không nhìn thấy bộ mặt mỹ lệ đang dữ tợn, thật sự là làm người ta yêu thích không thôi.
Khúc nhạc kết thúc, nàng kia thu tay, chậm rãi đứng lên, vén lên màn lụa, thanh âm linh liệt giống như băng tuyết tan rã vang lên: “Tố nghe Kỳ Úc công tử tinh thông âm luật, thiện cầm ái sáo, không biết công tử cảm thấy khúc nhạc này của tiểu nữ như thế nào?”
Khi nói chuyện, nàng kia đã đi ra tới tiểu đình. Nàng có dung nhan đẹp đẽ thuần khiết không cách nào hình dung giống như tiên trên trời, với một đôi mắt khói mờ, thật sự là một vẻ đẹp hoàn hảo.
“Cũng bình thường thôi.” Ôn Đình Trạm đối mặt với nữ tử khuynh thành tuyệt sắc như vậy không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, phi thường lãnh tình phun ra bốn chữ.
“Cũng bình thường thôi?” Nàng kia thật không nghĩ tới Ôn Đình Trạm thế nhưng đánh giá nàng như vậy đánh giá nàng. Cho dù có cố giữ bình tĩnh như thế nào, sắc mặt cũng có một chút tránh không được vặn vẹo.
“Lấy thuật pháp gảy hồ cầm, là đối cầm nhục nhã.” Ôn Đình Trạm lãnh đạm nói, “Chỉ có người vô tài nghệ, mới có thể đầu cơ trục lợi, phô trương thanh thế, cho dù dễ nghe động lòng người, nhưng lại không có một chút tiếng đàn chân chính.”
“Hay lắm, Ôn Doãn Hòa quả nhiên như lời đồn, thông minh vô song.” Nàng kia ánh mắt càng trở nên mị hoặc, đột nhiên lập loè ánh sáng, giống như vô số ánh sáng kim cương, làm người ta sa vào, “Không uổng phí ta không muốn tạm chấp nhận, tìm nhiều năm như vậy, quả nhiên là tốt nhất vĩnh viễn là ở lúc cuối cùng.”
“Muốn lấy đôi mắt của ta, cũng phải nhìn ngươi có hay không năng lực này.” Ôn Đình Trạm vẫn như cũ mặt không biểu tình. Nữ tử trước mắt này, không có một chút yêu khí, không hề nghi ngờ đây chính là điều mà Dạ Dao Quang trong lòng lo lắng nhất —— Bách mục yêu.
“Ha ha ha……” Bách mục yêu như nghe được chuyện cười hài hước nhất thế gian, cười như điên dại, “Kẻ hèn ngươi là một phàm nhân, ngươi có thể cưỡng lại ta sao?” Nói xong, ánh mắt nàng dừng ở trên người Dạ Dao Quang bên cạnh, “Hoặc là, ngươi trông cậy vào nàng tới che chở ngươi?”
Nói xong, Bách mục yêu liền tức khắc phi thân ra, hướng tới Ôn Đình Trạm mà đánh.
Dạ Dao Quang cả người ngũ hành chi khí giương lên, xoay người liền chắn trước mặt Ôn Đình Trạm.
Giữa hai bàn tay, vô số ánh sáng mỏng đan xen giống như những sợi tóc ở giữa hai người, thỉnh thoảng bắn ra những tia lửa ra xung quanh, rất nhanh hai người đã giao phong mấy chục hiệp.
Hai người bốn chưởng đánh nhau, đối phương lần lượt bị đánh lui. Bách mục yêu thả người bay trở về, chân đá vào cây cột đình, phiêu nhiên xoay người rơi xuống đất, mà Dạ Dao Quang được Ôn Đình Trạm phía sau đỡ lấy.
“Khá lắm, quả nhiên có chút năng lực.” Bách mục yêu híp đôi mắt màu khói, “Thế gian này thế nhưng còn có người tu luyện được ngũ hành, ta nghe nói phu thê các ngươi tình thâm, ngươi cũng biết ta nếu như đem tin tức nàng ta là người tu luyện ngũ hành tiết lộ ra ngoài, sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
“Ngươi không cần uy hiếp ta.” Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang vào trong ngực, “Nếu như ta dùng đôi mắt của mình đổi lấy ngươi giữ bí mật, thê tử của ta sẽ sống không bằng chết, như thế chúng ta cần gì phải tham sống sợ chết?”
“Đúng thế.” Dạ Dao Quang gật đầu, Đỗ Hạnh cùng Mạc thị có ân với bọn họ. Dạ Dao Quang cũng sẽ không làm những việc vong ân phụ nghĩa. Nếu Mạc Hữu Vi đã nói rõ, vậy thật đúng là có thể giữ lại hắn.
“Đừng nghĩ nhiều về chuyện phiền lòng này, ta báo Vệ Kinh đưa muội đi gặp Chử cô nương.” Ôn Đình Trạm duỗi tay xoa hàng lông mày đang nhăn lại của Dạ Dao Quang, “Ta đi gặp bọn họ một lần.”
“Muội đi cùng với chàng.” Dạ Dao Quang hiện tại không quá lo lắng cho Chử Phi Dĩnh, có Ôn Đình Trạm an bài, nàng tuyệt đối tin tưởng Chử Phi Dĩnh an toàn.
Thấy vậy, Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ cười, gật đầu, liền cùng Dạ Dao Quang đi tới mấy hộ Mạc Hữu Vi cung cấp, đi một vòng bên ngoài liền biết có vấn đề hay không.
Cuối cùng bọn họ tiến vào một nhà riêng. Tòa nhà này treo bảng hiệu Mộ phủ, Mạc Hữu Vi cũng ghi chú rõ chủ sở hữu của tòa nhà này, chính là nhà riêng của thương hộ Mộ gia, hơn nữa viết rất cẩn thận chi tiết nhà Mộ gia, đại tiểu thư Mộ gia là vợ lẽ của chưởng quản, chỉ huy quân sự Lan Châu của Cam Túc, Tào Khuê.
Cũng chính là ý Mộ gia cùng Tào Khuê ở cùng nhau. Tào Khuê chính là người thông đồng cùng Mẫn Chiêu. Vẫn là Tào Khuê sau lưng nắm giữ quyền chỉ huy quân một tỉnh Cam Túc mới đủ là minh hữu của Mẫn Chiêu? Bất luận như thế nào, Ôn Đình Trạm ở Lan Châu cũng chính là đang ở lãnh địa của kẻ khác.
Cái gì gọi là cường long mạnh mẽ không đàn áp con rắn trên mặt đất, nhân gia hỗn loạn, người nắm giữ quân quyền trong tay.
“Tào Khuê cùng Mẫn Chiêu nhìn tưởng như không có liên quan. Thực tế năm đó Mẫn Chiêu ở Lan huyện, bọn họ thuộc cùng một đội quân. Sau khi Mẫn Chiêu bị thuyên chuyển, cũng là Tào Khuê tiếp nhận quan chức.” Ôn Đình Trạm nói khẽ giải thích qua với Dạ Dao Quang, sau đó duỗi tay gõ vang lên cửa phòng.
Rất nhanh cửa phòng được một hạ nhân hơn năm mươi tuổi mở ra, tựa hồ là đã sớm chuẩn bị qua. Cũng không hỏi cái gì, cũng không đi thông báo gia chủ, trực tiếp tránh sang một bên, đối với Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm làm một tư thế chào khách.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Hai người thong dong đi vào.
Bước vào Mộ phủ, đi theo hạ nhân đi qua một hành lang dài với màn che trúc phất động, vòng qua một hoa viên hoa đang nở rộ, đi qua một cây cầu nhỏ giữa hồ sen, mới đến một cái đình nhỏ với những dải lụa mỏng tung bay.
Trong đình có tiếng đàn sáo theo gió truyền đến, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm theo tiếng sáo nhìn lại, liền thấy sau dải lụa tung bay trong đình, một người thân bạch y bằng lụa mỏng đang ngồi, tóc đen như mực, mặt mày như họa, mắt hàm thu ba, môi tựa hoa anh đào, da thịt trắng sứ, là một tuyệt sắc giai nhân.
Nàng dùng đôi tay thon dài gảy cầm huyền, tiếng đàn vang lên theo đầu ngón tay nàng. Tiếng đàn êm tai dịu dàng từng đợt giống như ánh mặt trời phả nắng xuống. Tiểu đình dựng trên một hồ nước, giai điệu mê người theo trong gió cùng dao động theo từng đợt sóng nước đẩy ra.
Khuôn mặt nàng lúc ẩn lúc hiện dưới tầng lụa, như một tiên tử băng thanh ngọc khiết phảng phất không nhiễm chút bụi trần.
Bỗng dưng, trong viện không biết từ chỗ nào bay ra từng đàn bướm, đủ mọi màu sắc. Có điều không bình thường, hiện đã tiến vào tháng tám đầu thu, một đàn bướm lớn như vậy thực sự quỷ dị. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không có động.
Lúc này tiếng đàn đột nhiên chuyển biến, âm luật biến đổi, khí thế bàng bạc, khí thế bức người. Những con bướm cũng xoay giữa không trung theo từng tiếng đàn giống như đã được huấn luyện qua, đồng thời uốn lượn xoay tròn, hướng tới Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quấn quanh.
Vô số con bướm quanh quẩn ở bên cạnh hai người họ, Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm, khí ngũ hành theo tay nàng tản ra, đem đám bướm ngăn cách bên ngoài, lẳng lặng thưởng thức khúc nhạc.
Những con bướm này giống như cũng không có ác ý vây quanh bọn họ, phảng phất giống nhiệt tình đón khách đã đến tiểu tinh linh, nếu không nhìn thấy bộ mặt mỹ lệ đang dữ tợn, thật sự là làm người ta yêu thích không thôi.
Khúc nhạc kết thúc, nàng kia thu tay, chậm rãi đứng lên, vén lên màn lụa, thanh âm linh liệt giống như băng tuyết tan rã vang lên: “Tố nghe Kỳ Úc công tử tinh thông âm luật, thiện cầm ái sáo, không biết công tử cảm thấy khúc nhạc này của tiểu nữ như thế nào?”
Khi nói chuyện, nàng kia đã đi ra tới tiểu đình. Nàng có dung nhan đẹp đẽ thuần khiết không cách nào hình dung giống như tiên trên trời, với một đôi mắt khói mờ, thật sự là một vẻ đẹp hoàn hảo.
“Cũng bình thường thôi.” Ôn Đình Trạm đối mặt với nữ tử khuynh thành tuyệt sắc như vậy không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, phi thường lãnh tình phun ra bốn chữ.
“Cũng bình thường thôi?” Nàng kia thật không nghĩ tới Ôn Đình Trạm thế nhưng đánh giá nàng như vậy đánh giá nàng. Cho dù có cố giữ bình tĩnh như thế nào, sắc mặt cũng có một chút tránh không được vặn vẹo.
“Lấy thuật pháp gảy hồ cầm, là đối cầm nhục nhã.” Ôn Đình Trạm lãnh đạm nói, “Chỉ có người vô tài nghệ, mới có thể đầu cơ trục lợi, phô trương thanh thế, cho dù dễ nghe động lòng người, nhưng lại không có một chút tiếng đàn chân chính.”
“Hay lắm, Ôn Doãn Hòa quả nhiên như lời đồn, thông minh vô song.” Nàng kia ánh mắt càng trở nên mị hoặc, đột nhiên lập loè ánh sáng, giống như vô số ánh sáng kim cương, làm người ta sa vào, “Không uổng phí ta không muốn tạm chấp nhận, tìm nhiều năm như vậy, quả nhiên là tốt nhất vĩnh viễn là ở lúc cuối cùng.”
“Muốn lấy đôi mắt của ta, cũng phải nhìn ngươi có hay không năng lực này.” Ôn Đình Trạm vẫn như cũ mặt không biểu tình. Nữ tử trước mắt này, không có một chút yêu khí, không hề nghi ngờ đây chính là điều mà Dạ Dao Quang trong lòng lo lắng nhất —— Bách mục yêu.
“Ha ha ha……” Bách mục yêu như nghe được chuyện cười hài hước nhất thế gian, cười như điên dại, “Kẻ hèn ngươi là một phàm nhân, ngươi có thể cưỡng lại ta sao?” Nói xong, ánh mắt nàng dừng ở trên người Dạ Dao Quang bên cạnh, “Hoặc là, ngươi trông cậy vào nàng tới che chở ngươi?”
Nói xong, Bách mục yêu liền tức khắc phi thân ra, hướng tới Ôn Đình Trạm mà đánh.
Dạ Dao Quang cả người ngũ hành chi khí giương lên, xoay người liền chắn trước mặt Ôn Đình Trạm.
Giữa hai bàn tay, vô số ánh sáng mỏng đan xen giống như những sợi tóc ở giữa hai người, thỉnh thoảng bắn ra những tia lửa ra xung quanh, rất nhanh hai người đã giao phong mấy chục hiệp.
Hai người bốn chưởng đánh nhau, đối phương lần lượt bị đánh lui. Bách mục yêu thả người bay trở về, chân đá vào cây cột đình, phiêu nhiên xoay người rơi xuống đất, mà Dạ Dao Quang được Ôn Đình Trạm phía sau đỡ lấy.
“Khá lắm, quả nhiên có chút năng lực.” Bách mục yêu híp đôi mắt màu khói, “Thế gian này thế nhưng còn có người tu luyện được ngũ hành, ta nghe nói phu thê các ngươi tình thâm, ngươi cũng biết ta nếu như đem tin tức nàng ta là người tu luyện ngũ hành tiết lộ ra ngoài, sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
“Ngươi không cần uy hiếp ta.” Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang vào trong ngực, “Nếu như ta dùng đôi mắt của mình đổi lấy ngươi giữ bí mật, thê tử của ta sẽ sống không bằng chết, như thế chúng ta cần gì phải tham sống sợ chết?”
/1483
|