Nhưng trên thực tế, Bạch Minh chân quân chính là biến thành một bộ bộ xương khô.
Trừ phi là hắn trước khi chết bị trọng thương, hoặc là tu vi bị phế, nhưng ai có thể làm trọng thương một chân quân Độ Kiếp kỳ! Trừ phi là chân quân đánh với chân quân, chẳng lẽ là Phượng tộc năm mươi năm trước còn có một chân quân khác? Cũng có thể hoặc là có một sinh linh có thể địch nổi chân quân?
Ban đầu cho rằng tiến vào thạch thất, nàng liền có thể thu được tin tức có lợi, nhưng lại không nghĩ tới kết quả lại là cục diện này. Dạ Dao Quang cũng không dám trì hoãn, nhanh rời khỏi, trở lại động phủ.
Nhưng mà, ngay tại khi Dạ Dao Quang tiến vào thạch thất, Phượng tộc mới an tĩnh được hai ngày lại lần nữa có gợn sóng. Người chết cũng không phải người khác, mà là Thái trưởng lão của Phượng tộc.
Càng không thể tưởng tượng chính là, vị Thái trưởng lão này không phải bị giết chết, mà là tự phá gân mạch. Mọi người chỉ nghe được một trận âm thanh bạo phá, thời điểm chạy tới là tại hồ Phượng hoàng của Phượng tộc. Tại hồ Phượng hoàng Thái trưởng lão đã tắt thở, tư thế quỳ trên mặt đất, trên mặt còn có nước mắt, biểu tình không phải thống khổ mà là hối hận.
Hồ Phượng hoàng một màu đỏ tươi như máu, nghe nói màu tự nhiên đã là như vậy, tuy nhiên vào giờ phút này khi ánh hoàng hôn chiếu rọi, màu đỏ chói càng nối bật. Ánh sáng phản xạ chiếu tới trên người Thái trưởng lão quỳ gối bên hồ Phượng hoàng, một màn quỷ dị khó diễn tả.
Nhìn các trưởng lão Phượng tộc sắc mặt xanh mét, đám người Ôn Đình Trạm cũng không tiện ở lại lâu vì thế liền cùng mọi người rời đi. Vừa quay bước thì họ lần đầu tiên nhìn thấy tộc trưởng đương nhiệm của Phượng tộc. Không phải một nữ tử quá xinh đẹp, làn da của tộc trưởng trắng như tuyết, hoàn toàn nhìn không ra đã gần ba mươi tuổi.
Đám người Ôn Đình Trạm làm lễ rồi rời đi. Trở lại trong viện, Mạch Khâm nói: “Không thể để sự việc tiếp tục như thế này. Chúng ta vĩnh viễn chậm hơn hung thủ một bước. Doãn Hòa, thời gian của ngươi đã không còn nhiều.”
“Ta đã truyền tin cho Bạch Nguyệt, không phải hôm nay thì chính là ngày mai nàng liền sẽ tới.” Ôn Đình Trạm nói. Kỳ thật lấy tu vi của Bạch Nguyệt tu vi, nàng hẳn là đã sớm tới. Bất quá Phượng tộc là nơi nàng không còn chút lưu luyến nào, nàng cũng không nghĩ tới sẽ quay lại nơi này. Bất quá Ôn Đình Trạm tin tưởng lời nói của hắn có thể làm Bách mục yêu hạ quyết tâm.
“Ngươi vì sao gọi ả tới?” Qua Vô Âm kỳ quái, “Chẳng lẽ để tiết kiệm thời gian?”
Rốt cuộc nếu Bách mục yêu ở đây, Ôn Đình Trạm không cần quay trở về tìm nàng.
“Có một số việc phải chính tai nghe được mới có thể tin.” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn về phía Mạch Khâm, “Mạch đại ca, huynh biết qua một vài tộc trưởng của Phượng tộc, vậy họ có đặc điểm chung gì?”
“Điểm chung?” Mạch Khâm cũng không cảm thấy có điểm chung gì, nhưng Ôn Đình Trạm hỏi như vậy, hắn liền cẩn thận suy nghĩ, “Phượng tộc tộc trưởng đều là từ Phượng tộc chọn ra bất kể xuất thân thế nào. Thời gian tại vị cũng không quá lâu, không có điểm gì đặc biệt.”
“Tại vị không lâuu?” Ôn Đình Trạm lập tức hỏi, “Dài nhất bao nhiêu năm?”
“Dài nhất là một vị tộc trưởng, cũng chính là thanh mai trúc mã của Bạch minh chân quân mà ta đã nhắc tới với ngươi nhắc, đảm nhiệm Phượng tộc tộc trưởng gần bốn mươi năm.” Mạch Khâm nói.
“Các ngươi không thấy kỳ quái sao?” Nghe xong, Ôn Đình Trạm tiếp tục hỏi, “Những vị tộc trưởng đó đều là người tu luyện, vì sao có thể dễ dàng ngã xuống như thế?”
“Đa phần tộc trưởng đảm nhiệm tu vi đều không có đột phá qua Nguyên Anh kỳ.” Vân Phi Ly lắc đầu, “Tuổi thọ khoảng năm mươi, sáu mươi cũng chẳng có gì lạ.”
Qua Vô Âm cũng gật đầu tán đồng. Người luyện giả cũng không phải trường sinh bất lão. Độ Kiếp kỳ thì khoảng sáu trăm năm. Dưới Nguyên Anh kỳ còn chưa tiến vào đại đạo, tuổi thọ vẫn còn chịu sự trói buộc của thiên mệnh. Nếu là nguyên bản số tuổi thọ cũng chỉ có hai ba mươi năm, hơn nữa là Kim Đan kỳ hai mươi lăm năm, tới năm sáu mươi tuổi ngã xuống là chuyện thường.
“Chẳng lẽ Phượng tộc nhiều tộc trưởng như vậy nhưng mỗi người đều chỉ có hai ba mươi năm tuổi thọ?” Về tuổi thọ của người tu luyện, Dạ Dao Quang đã từng ở núi Côn Luân nói qua với Ôn Đình Trạm.
Điều này không nói thì không để ý, vừa nói nghẫm lại cũng thật là kỳ quái. Tộc trưởng Phượng tộc đời trước cũng là Nguyên Anh kỳ, nghe nói mười tám tuổi đã đạt Nguyên Anh kỳ, hai mươi lăm tuổi trở thành tộc trưởng, nhưng tu vi không tiến thêm một bước, thẳng đến gần bảy mươi tuổi ngã xuống. Nguyên Anh kỳ nguyên bản có thể kéo dài thêm năm mươi năm tuổi thọ, vậy người này là tộc trưởng nhiệm dài nhất, kỳ thật nếu như không có tu vi kéo dài số tuổi thọ, cũng bị đoản mệnh ở tuổi hai mươi?
Như vậy tính toán, Phượng tộc tộc trưởng giống như đều là người đoản mệnh, một hay hai người thì không nói, nhưng người nào cũng đều như vậy, có phải quá trùng hợp hay không?
“Chuyện này cùng với chuyện của chúng ta phải làm có quan hệ gì?” Không khí một lần nữa trầm ngưng, Qua Vô Âm nhẹ giọng hỏi.
“Có, rất có liên quan.” Ôn Đình Trạm trầm giọng nói, “Ta nghĩ ta đã biết được vì sao Bạch Minh chân quân đột nhiên nhận Bạch Nguyệt làm đồ đệ, rất có thể chính là không muốn Bạch Nguyệt tham gia tranh cử tộc trưởng, là vì bảo hộ Bạch Nguyệt, không để nàng làm quỷ đoản mệnh. Cho nên, Bạch Minh chân quân khi biết được Bạch Nguyệt là người được đề cử làm tộc trưởng liền nổi giận không thôi.”
“Nếu tộc trưởng Phượng tộc thật sự có vấn đề, phỏng đoán của Doãn Hòa vô cùng có khả năng.” Vân Phi Ly liên tưởng đến cảnh hôm nay ở hồ Phượng hoàng liền gật đầu, “Có lẽ Bạch Nguyệt thực thích hợp làm quỷ đoản mệnh, bởi vậy lấy địa vị của Bạch Minh chân quân cũng vô pháp đem nàng trở lại. Bạch Minh chân quân vì thế cùng toàn bộ trưởng lão Phượng tộc đối địch, cuối cùng gặp độc thủ. Mà Phượng tộc không dám để việc xấu như vậy truyền ra ngoài. Nếu như là ngã xuống, tất nhiên phải mai táng, ít nhất cũng có những nhân vật giống như Thiên Cơ chân quân cùng Hư Cốc chân quân đến tiễn đưa, đến lúc đó dễ dàng lòi ra làm Phượng tộc tất cả rơi vào thế đường cùng, chính vì vậy mới tuyên bố Bạch Minh chân quân phi thăng……”
“Tám chín phần mười là như vậy.” Nghe xong hai người nói, Mạch Khâm cũng gật đầu.
“Nếu thật là như thế, hung thủ kia thật sự chỉ có có thể là……” hai chữ Bạch Kỳ, Qua Vô Âm cơ hồ là dùng khẩu hình nói ra.
Ba nam nhân đồng thời gật đầu.
“Tại sao người Phượng tộc cho tới bây giờ vẫn không nghi ngờ Bạch Kỳ?” Có thể vì Bạch Minh làm ra tình trạng này, chỉ có thể là Bạch Kỳ, nhưng người Phượng tộc đến bây giờ không một chút nghi ngờ.
“Bởi vì bọn họ chưa từng để Bạch Kỳ vào mắt.” Ôn Đình Trạm một ngữ vạch trần, một người giống như con kiến tồn tại giữa một đám người. Bọn họ đã có thói quen xem nhẹ sự tồn tại của người này, trừ phi là tận mắt nhìn thấy, nếu không bọn họ đều sẽ bị che mắt, thà rằng nghi thần nghi quỷ, cũng sẽ không nhớ tới người này.
“Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?” Qua Vô Âm nhíu mày, “Cũng không thể chỉ bằng phỏng đoán của chúng ta, đi bắt Bạch Kỳ tới giao cho Phượng tộc?”
Sự tình của Phượng tộc, bọn họ cũng không tiện nhúng tay. Tuy rằng bọn họ hiện tại cũng có hiềm nghi đối tượng, cứ cho rằng có thể nhúng tay vào, nhưng chuyên này rõ ràng liên lụy đến thanh danh của Phượng tộc, Phượng tộc có thể nghĩ tới việc giết người diệt khẩu? Phải biết rằng, bọn họ hiện tại một chân quân cũng không thể đối phó!
Ôn Đình Trạm hít sâu một hơi, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Thời điểm Dao Dao ra ngoài, để chuyện này bại lộ ở trước mắt bao người, chúng ta mới có thể đủ bình yên vô sự thoát thân. Cũng có thể đủ…… Bảo vệ một tánh mạng cho Bạch Kỳ.”
Trừ phi là hắn trước khi chết bị trọng thương, hoặc là tu vi bị phế, nhưng ai có thể làm trọng thương một chân quân Độ Kiếp kỳ! Trừ phi là chân quân đánh với chân quân, chẳng lẽ là Phượng tộc năm mươi năm trước còn có một chân quân khác? Cũng có thể hoặc là có một sinh linh có thể địch nổi chân quân?
Ban đầu cho rằng tiến vào thạch thất, nàng liền có thể thu được tin tức có lợi, nhưng lại không nghĩ tới kết quả lại là cục diện này. Dạ Dao Quang cũng không dám trì hoãn, nhanh rời khỏi, trở lại động phủ.
Nhưng mà, ngay tại khi Dạ Dao Quang tiến vào thạch thất, Phượng tộc mới an tĩnh được hai ngày lại lần nữa có gợn sóng. Người chết cũng không phải người khác, mà là Thái trưởng lão của Phượng tộc.
Càng không thể tưởng tượng chính là, vị Thái trưởng lão này không phải bị giết chết, mà là tự phá gân mạch. Mọi người chỉ nghe được một trận âm thanh bạo phá, thời điểm chạy tới là tại hồ Phượng hoàng của Phượng tộc. Tại hồ Phượng hoàng Thái trưởng lão đã tắt thở, tư thế quỳ trên mặt đất, trên mặt còn có nước mắt, biểu tình không phải thống khổ mà là hối hận.
Hồ Phượng hoàng một màu đỏ tươi như máu, nghe nói màu tự nhiên đã là như vậy, tuy nhiên vào giờ phút này khi ánh hoàng hôn chiếu rọi, màu đỏ chói càng nối bật. Ánh sáng phản xạ chiếu tới trên người Thái trưởng lão quỳ gối bên hồ Phượng hoàng, một màn quỷ dị khó diễn tả.
Nhìn các trưởng lão Phượng tộc sắc mặt xanh mét, đám người Ôn Đình Trạm cũng không tiện ở lại lâu vì thế liền cùng mọi người rời đi. Vừa quay bước thì họ lần đầu tiên nhìn thấy tộc trưởng đương nhiệm của Phượng tộc. Không phải một nữ tử quá xinh đẹp, làn da của tộc trưởng trắng như tuyết, hoàn toàn nhìn không ra đã gần ba mươi tuổi.
Đám người Ôn Đình Trạm làm lễ rồi rời đi. Trở lại trong viện, Mạch Khâm nói: “Không thể để sự việc tiếp tục như thế này. Chúng ta vĩnh viễn chậm hơn hung thủ một bước. Doãn Hòa, thời gian của ngươi đã không còn nhiều.”
“Ta đã truyền tin cho Bạch Nguyệt, không phải hôm nay thì chính là ngày mai nàng liền sẽ tới.” Ôn Đình Trạm nói. Kỳ thật lấy tu vi của Bạch Nguyệt tu vi, nàng hẳn là đã sớm tới. Bất quá Phượng tộc là nơi nàng không còn chút lưu luyến nào, nàng cũng không nghĩ tới sẽ quay lại nơi này. Bất quá Ôn Đình Trạm tin tưởng lời nói của hắn có thể làm Bách mục yêu hạ quyết tâm.
“Ngươi vì sao gọi ả tới?” Qua Vô Âm kỳ quái, “Chẳng lẽ để tiết kiệm thời gian?”
Rốt cuộc nếu Bách mục yêu ở đây, Ôn Đình Trạm không cần quay trở về tìm nàng.
“Có một số việc phải chính tai nghe được mới có thể tin.” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn về phía Mạch Khâm, “Mạch đại ca, huynh biết qua một vài tộc trưởng của Phượng tộc, vậy họ có đặc điểm chung gì?”
“Điểm chung?” Mạch Khâm cũng không cảm thấy có điểm chung gì, nhưng Ôn Đình Trạm hỏi như vậy, hắn liền cẩn thận suy nghĩ, “Phượng tộc tộc trưởng đều là từ Phượng tộc chọn ra bất kể xuất thân thế nào. Thời gian tại vị cũng không quá lâu, không có điểm gì đặc biệt.”
“Tại vị không lâuu?” Ôn Đình Trạm lập tức hỏi, “Dài nhất bao nhiêu năm?”
“Dài nhất là một vị tộc trưởng, cũng chính là thanh mai trúc mã của Bạch minh chân quân mà ta đã nhắc tới với ngươi nhắc, đảm nhiệm Phượng tộc tộc trưởng gần bốn mươi năm.” Mạch Khâm nói.
“Các ngươi không thấy kỳ quái sao?” Nghe xong, Ôn Đình Trạm tiếp tục hỏi, “Những vị tộc trưởng đó đều là người tu luyện, vì sao có thể dễ dàng ngã xuống như thế?”
“Đa phần tộc trưởng đảm nhiệm tu vi đều không có đột phá qua Nguyên Anh kỳ.” Vân Phi Ly lắc đầu, “Tuổi thọ khoảng năm mươi, sáu mươi cũng chẳng có gì lạ.”
Qua Vô Âm cũng gật đầu tán đồng. Người luyện giả cũng không phải trường sinh bất lão. Độ Kiếp kỳ thì khoảng sáu trăm năm. Dưới Nguyên Anh kỳ còn chưa tiến vào đại đạo, tuổi thọ vẫn còn chịu sự trói buộc của thiên mệnh. Nếu là nguyên bản số tuổi thọ cũng chỉ có hai ba mươi năm, hơn nữa là Kim Đan kỳ hai mươi lăm năm, tới năm sáu mươi tuổi ngã xuống là chuyện thường.
“Chẳng lẽ Phượng tộc nhiều tộc trưởng như vậy nhưng mỗi người đều chỉ có hai ba mươi năm tuổi thọ?” Về tuổi thọ của người tu luyện, Dạ Dao Quang đã từng ở núi Côn Luân nói qua với Ôn Đình Trạm.
Điều này không nói thì không để ý, vừa nói nghẫm lại cũng thật là kỳ quái. Tộc trưởng Phượng tộc đời trước cũng là Nguyên Anh kỳ, nghe nói mười tám tuổi đã đạt Nguyên Anh kỳ, hai mươi lăm tuổi trở thành tộc trưởng, nhưng tu vi không tiến thêm một bước, thẳng đến gần bảy mươi tuổi ngã xuống. Nguyên Anh kỳ nguyên bản có thể kéo dài thêm năm mươi năm tuổi thọ, vậy người này là tộc trưởng nhiệm dài nhất, kỳ thật nếu như không có tu vi kéo dài số tuổi thọ, cũng bị đoản mệnh ở tuổi hai mươi?
Như vậy tính toán, Phượng tộc tộc trưởng giống như đều là người đoản mệnh, một hay hai người thì không nói, nhưng người nào cũng đều như vậy, có phải quá trùng hợp hay không?
“Chuyện này cùng với chuyện của chúng ta phải làm có quan hệ gì?” Không khí một lần nữa trầm ngưng, Qua Vô Âm nhẹ giọng hỏi.
“Có, rất có liên quan.” Ôn Đình Trạm trầm giọng nói, “Ta nghĩ ta đã biết được vì sao Bạch Minh chân quân đột nhiên nhận Bạch Nguyệt làm đồ đệ, rất có thể chính là không muốn Bạch Nguyệt tham gia tranh cử tộc trưởng, là vì bảo hộ Bạch Nguyệt, không để nàng làm quỷ đoản mệnh. Cho nên, Bạch Minh chân quân khi biết được Bạch Nguyệt là người được đề cử làm tộc trưởng liền nổi giận không thôi.”
“Nếu tộc trưởng Phượng tộc thật sự có vấn đề, phỏng đoán của Doãn Hòa vô cùng có khả năng.” Vân Phi Ly liên tưởng đến cảnh hôm nay ở hồ Phượng hoàng liền gật đầu, “Có lẽ Bạch Nguyệt thực thích hợp làm quỷ đoản mệnh, bởi vậy lấy địa vị của Bạch Minh chân quân cũng vô pháp đem nàng trở lại. Bạch Minh chân quân vì thế cùng toàn bộ trưởng lão Phượng tộc đối địch, cuối cùng gặp độc thủ. Mà Phượng tộc không dám để việc xấu như vậy truyền ra ngoài. Nếu như là ngã xuống, tất nhiên phải mai táng, ít nhất cũng có những nhân vật giống như Thiên Cơ chân quân cùng Hư Cốc chân quân đến tiễn đưa, đến lúc đó dễ dàng lòi ra làm Phượng tộc tất cả rơi vào thế đường cùng, chính vì vậy mới tuyên bố Bạch Minh chân quân phi thăng……”
“Tám chín phần mười là như vậy.” Nghe xong hai người nói, Mạch Khâm cũng gật đầu.
“Nếu thật là như thế, hung thủ kia thật sự chỉ có có thể là……” hai chữ Bạch Kỳ, Qua Vô Âm cơ hồ là dùng khẩu hình nói ra.
Ba nam nhân đồng thời gật đầu.
“Tại sao người Phượng tộc cho tới bây giờ vẫn không nghi ngờ Bạch Kỳ?” Có thể vì Bạch Minh làm ra tình trạng này, chỉ có thể là Bạch Kỳ, nhưng người Phượng tộc đến bây giờ không một chút nghi ngờ.
“Bởi vì bọn họ chưa từng để Bạch Kỳ vào mắt.” Ôn Đình Trạm một ngữ vạch trần, một người giống như con kiến tồn tại giữa một đám người. Bọn họ đã có thói quen xem nhẹ sự tồn tại của người này, trừ phi là tận mắt nhìn thấy, nếu không bọn họ đều sẽ bị che mắt, thà rằng nghi thần nghi quỷ, cũng sẽ không nhớ tới người này.
“Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?” Qua Vô Âm nhíu mày, “Cũng không thể chỉ bằng phỏng đoán của chúng ta, đi bắt Bạch Kỳ tới giao cho Phượng tộc?”
Sự tình của Phượng tộc, bọn họ cũng không tiện nhúng tay. Tuy rằng bọn họ hiện tại cũng có hiềm nghi đối tượng, cứ cho rằng có thể nhúng tay vào, nhưng chuyên này rõ ràng liên lụy đến thanh danh của Phượng tộc, Phượng tộc có thể nghĩ tới việc giết người diệt khẩu? Phải biết rằng, bọn họ hiện tại một chân quân cũng không thể đối phó!
Ôn Đình Trạm hít sâu một hơi, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Thời điểm Dao Dao ra ngoài, để chuyện này bại lộ ở trước mắt bao người, chúng ta mới có thể đủ bình yên vô sự thoát thân. Cũng có thể đủ…… Bảo vệ một tánh mạng cho Bạch Kỳ.”
/1483
|