Nhạc Thư Ý bị bệnh, nhưng không phải bệnh thong thường, mà là chịu không nổi tin tức Nguyệt Cửu Tương như oanh tạc nổ mạnh. Nhạc Thư Ý bị bệnh năm ngày sau. Quốc Tử Giám phát sinh sự vụ học sinh đánh đấu quát tháo, tuy rằng không có liên quan tới tính mạng, nhưng cũng không ít học sinh ở trận này đánh nhau bị trọng thương.
Hưng Hoa đế biết chuyện nổi trận lôi đình, nguyên nhân càng làm cho Hưng Hoa đế giận không thể át.
Nguyên lai là từ lúc Nhạc Thư Ý nhận lệnh ở nhà, tuy rằng bệ hạ không có nói muốn cách chức, nhưng thời gian lâu như vậy cũng chưa có quan phục nguyên chức nên rất nhiều người đều đã nhìn chằm chằm vào vị trí quốc tử tế tửu, nhất là hai vị Quốc Tử Giám tư nghiệp, trận này đánh đấu cũng chính vì lý do này.
Bọn họ hai bên đều có vãn bối theo học ở Quốc Tử Giám, hai người liên tục kèn cựa nhau. Một ngày này, hai người nguyên bản tranh cãi qua lại, bị những người bên ngoài kích động, chẳng những lớn mật biểu lộ nhà bọn họ rất nhanh sẽ trở thành Quốc tử tế tửu, ầm ĩ càng lợi hại. cuối cùng hai người xoay qua tranh đấu, một lúc thì biến thành hai nhóm người đánh nhau. Cũng không biết là bị cái gì nhập, những người tới khuyên cũng bất tri bất giác tham gia...
“Chuyện này, có phải do Nhạc Thư Ý gây nên?” Dạ Dao Quang tuy rằng nghi vấn, nhưng đã thầm chắc chắn.
Bởi vì chuyện này, Hưng Hoa đế đem hai tư nghiệp cho lui về, giờ phút này nếu như Quốc Tử Giám tế tửu đến Quốc Tử Giám tư nghiệp đều đột nhiên không can dự, Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ lộn xộn. Tính bất loạn đối với học sinh ảnh hưởng cũng thật lớn, cho nên Hưng Hoa đế không thể không gọi Nhạc Thư Ý trở về ổn định đại cục.
“Nhạc Thư Ý ở Quốc Tử Giám nhiều năm như vậy, hắn muốn làm một chút mưa gió tại Quốc Tử Giám là việc dễ như trở bàn tay.” Ôn Đình Trạm cúi đầu dùng nước ấm tưới bạch hạc dụ. Từ lúc Dạ Dao Quang đem đồ chơi này đưa cho hắn, hắn yêu thích cực kỳ, không chỉ có nguyên do là chính tay Dạ Dao Quang làm ra, càng còn vì loại hoa này rất phù hợp với hắn, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ tự mình chăm sóc.
“Kế tiếp, hắn là muốn bắt đầu tính kế chàng phải không?” Dạ Dao Quang đem cây kéo tỉa lá đưa cho Ôn Đình Trạm.
“Phải, cần phải nhanh, hắn đang chờ Nguyên Đình lại tìm hắn.” Ôn Đình Trạm tay đưa tới cây kéo cười thầm, cúi đầu bắt đầu tỉa cành lá dư thừa.
“Chờ Nguyên Đình?” Dạ Dao Quang nghi hoặc.
Ôn Đình Trạm ngẩng đầu đối với nàng cười thần bí, lại cúi đầu.
Nhạc Thư Ý quan phục nguyên chức sau, rất nhanh ổn định Quốc Tử Giám. Dạ Dao Quang liên tục chờ Nhạc Thư Ý ra chiêu, tuy rằng kế hoạch đều do Ôn Đình Trạm nắm giữ nhưng nàng vẫn là lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Nhưng Nhạc Thư Ý phảng phất giống như đã quên chuyện này. Hắn nghiêm túc chuyên chú dấn thân vào chỉnh đốn lại đệ tử, trấn an đệ tử, thúc giục đệ tử đọc sách cùng tăng ý chí chiến đấu.
Thời gian thoáng qua đã một tháng, Dạ Dao Quang bồn chồn không yên, nhưng Ôn Đình Trạm vẫn nhàn nhã như vậy. Chuyện đại sự duy nhất phát sinh, phải kể tới Vạn chiêu nghi thoát hiểm, bệ hạ nhưng là không giống như Dạ Dao Quang suy đoán trước phong nàng làm quý phi, mà là phong Ninh phi. Hơn nữa hạ lệnh tra rõ năm đó Tề Châu phủ, Cừu tri phủ đút túi riêng, nuốt lương thực cứu tế.
Năm đó hy sinh Cừu tri phủ rõ ràng là người Nhiếp gia, là Nhiếp thư lệnh muốn dùng đại hạn Tề Châu lật đổ Chử đế sư hoặc chặt đứt một tay của Chử đế là Hộ bộ Phó gia. Kết quả bị Ôn Đình Trạm chặn ngang một chân, ngược lại tướng quân Nhiếp gia chỉ có thể hy sinh Tề Châu tri phủ.
Có thể hiến cho Ninh phi hồi hồn đan cũng là Nhiếp gia, Dạ Dao Quang không biết Ninh phi có biết được chân chính người làm hại bọn họ là Tề gia hay người Nhiếp gia. Vẫn là Ninh phi từ đầu tới cuối vì báo thù ngụy trang, thỏa mãn tư dục của chính mình.
Kỳ thực sự tình Cừu gia, Dạ Dao Quang cảm thấy chân chính cần phải phụ trách chẳng phải bệ hạ, dù sao Hưng Hoa đế cũng chẳng phải là hôn quân. Trong ván cờ chính trị không tránh khỏi việc dùng người khác làm đồ vật, biến họ thành vật hi sinh. Làm hoàng đế, những thứ hắn để mắt vĩnh viễn là đại cục. Nếu là đại thần phạm vào chuyện này, hắn đều phải tìm cách cứu căn đến cùng, nếu không chỉ sợ triều đình sớm náo loạn.
Trở lại chuyện chính, lại nói Dạ Dao Quang trong lòng chờ Nhạc Thư Ý hành động tới sốt ruột. Còn có một người cũng gấp giống như Dạ Dao Quang, chính là Nguyên Đình, cho nên cách một tháng sau, Nguyên Đình lại tìm Nhạc Thư Ý.
Cùng một lần giống nhau, Nhạc Thư Ý đã nhiều ngày ở lì thư phòng đọc sách đến đêm khuya mới đi ngủ, rất rõ ràng là hắn đang chờ đợi cái gì. Cho khi Nguyên Đình xuất quỷ nhập thần xuất hiện, Nhạc Thư Ý không có một chút kinh sắc, hắn bình tĩnh bỏ xuống cuốn sách đang đọc: “Đã đợi lâu ngày.”
“Ta còn tưởng rằng Nhạc đại nhân đã đem ta cùng Nguyệt thị ném sau đầu.” Nguyên Đình cúi mắt.
“Không dám.” Nhạc Thư Ý biểu cảm không buồn không vui, không lạnh lùng mà là một loại chết lặng, “Ta đã nhiều ngày định ra biện pháp đối phó Ôn Đình Trạm, chẳng qua ta cần các ngươi tương trợ.”
“Ngươi dựa vào cái gì muốn ta trợ ngươi?” Nguyên Đình lạnh giọng chất vấn.
Nhạc Thư Ý vẫn như cũ mặt không đổi sắc: “Bằng việc ngươi hôm nay tìm đến.”
Không vội, ngươi tới làm cái gì? Nếu ngươi gấp, ta cũng gấp, vậy không phải nên hợp tác sao.
“Ngươi tựa hồ đã quên, đến cùng là ai cầu ai!” Nguyên Đình ngữ khí chuyển lạnh.
“Ta cầu ngươi.” Nhạc Thư Ý bình thản nói, “Năng lực của ta và năng lực của ngươi, khác nhau một trời một vực. Ngươi cần mượn năng lực của ta, ta cần phải có người tương trợ, chẳng lẽ không hợp với lẽ thường?”
Nguyên Đình sắc mặt hơi thu lại: “Nói ta nghe một chút.”
“Để đối phó với Ôn Đình Trạm, ta cần phải có người đem phu nhân của hắn dẫn đi.” Nhạc Thư Ý nói, “Chắc ngươi cũng tra rõ qua vợ chồng Ôn Đình Trạm, phu nhân hắn cùng các ngươi giống nhau, có khả năng làm yêu ma sợ hãi, có nàng bên cạnh ta vô pháp giết Ôn Đình Trạm.”
Nguyên Đình trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Đem kế hoạch của ngươi nói ta nghe.”
“Thư viện trước đó không lâu xảy ra sự việc náo loạn, ta tính toán tấu bệ hạ tổ chức một cuộc thi...”
Rose g a c s a c h
Nhạc Thư Ý kế hoạch rất đơn giản, là muốn lợi dụng không khí cuộc thi, Hưng Hoa đế tất nhiên cũng sẽ không có lý do không đồng ý. Đến lúc đó, hắn mời Ôn Đình Trạm đến làm giám khảo. Ôn Đình Trạm hiện tại được rất nhiều học sinh ngưỡng mộ, thậm chí từ những sĩ tử nghèo tới con cháu phú gia đều thấy Ôn Đình Trạm chưa tới nửa năm liền trở thành chính tứ phẩm, tay cầm thực quyền hơn nữa còn rất quan trọng.
Nghe xong kế hoạch Nhạc Thư Ý, Nguyên Đình nhìn kỹ Nhạc Thư Ý hồi lâu, Nhạc Thư Ý không chút hoang mang, nhìn bộ dáng nửa chết nửa sống tùy ý Nguyên Đình đánh giá. Nguyên Đình tuy rằng là người tu luyện, có thể hắn cũng là tu luyện giả thuần túy nhưng đối với phong thuỷ tướng mạo là không biết gì cả, hắn chỉ có thể ra sức uy áp. Nhưng Nhạc Thư Ý vẫn như cũ dưới bức bách của hắn như không hề bận tâm.
“Tốt, cho ta một ngày, ta trở về tự mình đi trợ ngươi!” Nguyên Đình trầm giọng nói.
Để kéo xuống con người quỷ dị như Ôn Đình Trạm, Nguyên Đình lo lắng không muốn giao cho người khác, hắn muốn đích thân tọa trấn, mới đủ nắm giữ tốt tình thế hỗn loạn.
Hưng Hoa đế biết chuyện nổi trận lôi đình, nguyên nhân càng làm cho Hưng Hoa đế giận không thể át.
Nguyên lai là từ lúc Nhạc Thư Ý nhận lệnh ở nhà, tuy rằng bệ hạ không có nói muốn cách chức, nhưng thời gian lâu như vậy cũng chưa có quan phục nguyên chức nên rất nhiều người đều đã nhìn chằm chằm vào vị trí quốc tử tế tửu, nhất là hai vị Quốc Tử Giám tư nghiệp, trận này đánh đấu cũng chính vì lý do này.
Bọn họ hai bên đều có vãn bối theo học ở Quốc Tử Giám, hai người liên tục kèn cựa nhau. Một ngày này, hai người nguyên bản tranh cãi qua lại, bị những người bên ngoài kích động, chẳng những lớn mật biểu lộ nhà bọn họ rất nhanh sẽ trở thành Quốc tử tế tửu, ầm ĩ càng lợi hại. cuối cùng hai người xoay qua tranh đấu, một lúc thì biến thành hai nhóm người đánh nhau. Cũng không biết là bị cái gì nhập, những người tới khuyên cũng bất tri bất giác tham gia...
“Chuyện này, có phải do Nhạc Thư Ý gây nên?” Dạ Dao Quang tuy rằng nghi vấn, nhưng đã thầm chắc chắn.
Bởi vì chuyện này, Hưng Hoa đế đem hai tư nghiệp cho lui về, giờ phút này nếu như Quốc Tử Giám tế tửu đến Quốc Tử Giám tư nghiệp đều đột nhiên không can dự, Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ lộn xộn. Tính bất loạn đối với học sinh ảnh hưởng cũng thật lớn, cho nên Hưng Hoa đế không thể không gọi Nhạc Thư Ý trở về ổn định đại cục.
“Nhạc Thư Ý ở Quốc Tử Giám nhiều năm như vậy, hắn muốn làm một chút mưa gió tại Quốc Tử Giám là việc dễ như trở bàn tay.” Ôn Đình Trạm cúi đầu dùng nước ấm tưới bạch hạc dụ. Từ lúc Dạ Dao Quang đem đồ chơi này đưa cho hắn, hắn yêu thích cực kỳ, không chỉ có nguyên do là chính tay Dạ Dao Quang làm ra, càng còn vì loại hoa này rất phù hợp với hắn, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ tự mình chăm sóc.
“Kế tiếp, hắn là muốn bắt đầu tính kế chàng phải không?” Dạ Dao Quang đem cây kéo tỉa lá đưa cho Ôn Đình Trạm.
“Phải, cần phải nhanh, hắn đang chờ Nguyên Đình lại tìm hắn.” Ôn Đình Trạm tay đưa tới cây kéo cười thầm, cúi đầu bắt đầu tỉa cành lá dư thừa.
“Chờ Nguyên Đình?” Dạ Dao Quang nghi hoặc.
Ôn Đình Trạm ngẩng đầu đối với nàng cười thần bí, lại cúi đầu.
Nhạc Thư Ý quan phục nguyên chức sau, rất nhanh ổn định Quốc Tử Giám. Dạ Dao Quang liên tục chờ Nhạc Thư Ý ra chiêu, tuy rằng kế hoạch đều do Ôn Đình Trạm nắm giữ nhưng nàng vẫn là lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Nhưng Nhạc Thư Ý phảng phất giống như đã quên chuyện này. Hắn nghiêm túc chuyên chú dấn thân vào chỉnh đốn lại đệ tử, trấn an đệ tử, thúc giục đệ tử đọc sách cùng tăng ý chí chiến đấu.
Thời gian thoáng qua đã một tháng, Dạ Dao Quang bồn chồn không yên, nhưng Ôn Đình Trạm vẫn nhàn nhã như vậy. Chuyện đại sự duy nhất phát sinh, phải kể tới Vạn chiêu nghi thoát hiểm, bệ hạ nhưng là không giống như Dạ Dao Quang suy đoán trước phong nàng làm quý phi, mà là phong Ninh phi. Hơn nữa hạ lệnh tra rõ năm đó Tề Châu phủ, Cừu tri phủ đút túi riêng, nuốt lương thực cứu tế.
Năm đó hy sinh Cừu tri phủ rõ ràng là người Nhiếp gia, là Nhiếp thư lệnh muốn dùng đại hạn Tề Châu lật đổ Chử đế sư hoặc chặt đứt một tay của Chử đế là Hộ bộ Phó gia. Kết quả bị Ôn Đình Trạm chặn ngang một chân, ngược lại tướng quân Nhiếp gia chỉ có thể hy sinh Tề Châu tri phủ.
Có thể hiến cho Ninh phi hồi hồn đan cũng là Nhiếp gia, Dạ Dao Quang không biết Ninh phi có biết được chân chính người làm hại bọn họ là Tề gia hay người Nhiếp gia. Vẫn là Ninh phi từ đầu tới cuối vì báo thù ngụy trang, thỏa mãn tư dục của chính mình.
Kỳ thực sự tình Cừu gia, Dạ Dao Quang cảm thấy chân chính cần phải phụ trách chẳng phải bệ hạ, dù sao Hưng Hoa đế cũng chẳng phải là hôn quân. Trong ván cờ chính trị không tránh khỏi việc dùng người khác làm đồ vật, biến họ thành vật hi sinh. Làm hoàng đế, những thứ hắn để mắt vĩnh viễn là đại cục. Nếu là đại thần phạm vào chuyện này, hắn đều phải tìm cách cứu căn đến cùng, nếu không chỉ sợ triều đình sớm náo loạn.
Trở lại chuyện chính, lại nói Dạ Dao Quang trong lòng chờ Nhạc Thư Ý hành động tới sốt ruột. Còn có một người cũng gấp giống như Dạ Dao Quang, chính là Nguyên Đình, cho nên cách một tháng sau, Nguyên Đình lại tìm Nhạc Thư Ý.
Cùng một lần giống nhau, Nhạc Thư Ý đã nhiều ngày ở lì thư phòng đọc sách đến đêm khuya mới đi ngủ, rất rõ ràng là hắn đang chờ đợi cái gì. Cho khi Nguyên Đình xuất quỷ nhập thần xuất hiện, Nhạc Thư Ý không có một chút kinh sắc, hắn bình tĩnh bỏ xuống cuốn sách đang đọc: “Đã đợi lâu ngày.”
“Ta còn tưởng rằng Nhạc đại nhân đã đem ta cùng Nguyệt thị ném sau đầu.” Nguyên Đình cúi mắt.
“Không dám.” Nhạc Thư Ý biểu cảm không buồn không vui, không lạnh lùng mà là một loại chết lặng, “Ta đã nhiều ngày định ra biện pháp đối phó Ôn Đình Trạm, chẳng qua ta cần các ngươi tương trợ.”
“Ngươi dựa vào cái gì muốn ta trợ ngươi?” Nguyên Đình lạnh giọng chất vấn.
Nhạc Thư Ý vẫn như cũ mặt không đổi sắc: “Bằng việc ngươi hôm nay tìm đến.”
Không vội, ngươi tới làm cái gì? Nếu ngươi gấp, ta cũng gấp, vậy không phải nên hợp tác sao.
“Ngươi tựa hồ đã quên, đến cùng là ai cầu ai!” Nguyên Đình ngữ khí chuyển lạnh.
“Ta cầu ngươi.” Nhạc Thư Ý bình thản nói, “Năng lực của ta và năng lực của ngươi, khác nhau một trời một vực. Ngươi cần mượn năng lực của ta, ta cần phải có người tương trợ, chẳng lẽ không hợp với lẽ thường?”
Nguyên Đình sắc mặt hơi thu lại: “Nói ta nghe một chút.”
“Để đối phó với Ôn Đình Trạm, ta cần phải có người đem phu nhân của hắn dẫn đi.” Nhạc Thư Ý nói, “Chắc ngươi cũng tra rõ qua vợ chồng Ôn Đình Trạm, phu nhân hắn cùng các ngươi giống nhau, có khả năng làm yêu ma sợ hãi, có nàng bên cạnh ta vô pháp giết Ôn Đình Trạm.”
Nguyên Đình trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Đem kế hoạch của ngươi nói ta nghe.”
“Thư viện trước đó không lâu xảy ra sự việc náo loạn, ta tính toán tấu bệ hạ tổ chức một cuộc thi...”
Rose g a c s a c h
Nhạc Thư Ý kế hoạch rất đơn giản, là muốn lợi dụng không khí cuộc thi, Hưng Hoa đế tất nhiên cũng sẽ không có lý do không đồng ý. Đến lúc đó, hắn mời Ôn Đình Trạm đến làm giám khảo. Ôn Đình Trạm hiện tại được rất nhiều học sinh ngưỡng mộ, thậm chí từ những sĩ tử nghèo tới con cháu phú gia đều thấy Ôn Đình Trạm chưa tới nửa năm liền trở thành chính tứ phẩm, tay cầm thực quyền hơn nữa còn rất quan trọng.
Nghe xong kế hoạch Nhạc Thư Ý, Nguyên Đình nhìn kỹ Nhạc Thư Ý hồi lâu, Nhạc Thư Ý không chút hoang mang, nhìn bộ dáng nửa chết nửa sống tùy ý Nguyên Đình đánh giá. Nguyên Đình tuy rằng là người tu luyện, có thể hắn cũng là tu luyện giả thuần túy nhưng đối với phong thuỷ tướng mạo là không biết gì cả, hắn chỉ có thể ra sức uy áp. Nhưng Nhạc Thư Ý vẫn như cũ dưới bức bách của hắn như không hề bận tâm.
“Tốt, cho ta một ngày, ta trở về tự mình đi trợ ngươi!” Nguyên Đình trầm giọng nói.
Để kéo xuống con người quỷ dị như Ôn Đình Trạm, Nguyên Đình lo lắng không muốn giao cho người khác, hắn muốn đích thân tọa trấn, mới đủ nắm giữ tốt tình thế hỗn loạn.
/1483
|