Chương 1016: Ý nghĩa chân chính của chấp chính một phương!
Đã đến giờ này mà vẫn còn ngồi ở trong phòng làm việc, trừ phi là xảy ra chuyện gì lớn, bằng không chuyện như vậy kiên quyết không phát sinh ở trên người Lý Tuyển. Thật ra, trên phương diện bề ngoài, Lý Tuyển rất có phong vị. Một bộ ngực tiêu chuẩn, tôn thân thể của cô ta lên. Hơn nữa dung mạo của cô rất thanh tú. Nếu như không phải đội cái mũ bí thư huyện ủy này trên đầu, đi ở trên đường, chỉ cần mặc thoải mái một chút, không ai thể nhận ra cô là ai.
Hiện tại Lý Tuyển thật ra không lớn hơn Tô Mộc bao nhiêu tuổi. Cô mới 30.
Một nữ nhân mới từng ấy tuổi, chính là trong giai đoạn tinh lực dư thừa nhất trong cuộc đời. Đương nhiên người giống như Lý Tuyển, năm tháng vẫn không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người cô. Đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì, cho tới bây giờ Lý Tuyển vẫn độc thân.
Bí thư huyện ủy độc thân, xinh đẹp như hoa, chỉ riêng chuyện đó cũng đủ khiến cho rất nhiều người nhớ thương đối với Lý Tuyển. Đã từng có rất nhiều người hướng về phía Lý Tuyển đưa ra cành ô-liu, đồng thời bây giờ còn đeo đuổi cô. Nhưng Lý Tuyển đối với điều này đều hờ hững bỏ qua, dường như hoàn toàn không lo lắng.
Trong xương cốt cô chảy một dòng máu cường thế tự tin. Từ trước đến nay cô đều không cho rằng trên phương diện năng lực mình có thể kém hơn bất kỳ người đàn ông nào.
Lý Tuyển có hậu trường. Nhưng nếu như nói cô không có một chút năng lực nào, đó là giả. Tối thiểu Lý Tuyển ở huyện Hoa Hải, thủ đoạn đùa bỡn với chính trị quyền mưu tương đối khéo đưa đẩy. Bằng không, thời điểm Bạch Trác còn tại vị, cô không có khả năng ngăn chặn được Bạch Trác.
Trong này mặc dù có một phần nguyên nhân là thân phận của Bạch Trác, nhưng vẫn có thể nhìn ra được năng lực của Lý Tuyển.
Mà chính là ở dưới tình huống như vậy, hiện tại Lý Tuyển lại nhíu mày. Đứng thẳng ở bên cạnh cô cũng là một người phụ nữ. Chỉ có điều thân phận của cô gái này không đơn giản. Không có gì là thư ký của Lý Tuyển, còn là người trong gia tộc của Lý Tuyển. Bằng không, cô ta không có khả năng đi theo Lý Tuyển. Lý Tuyển cũng không có khả năng xem cô ta là tâm phúc tuyệt đối.
Cô ta chính là Liễu Linh Lỵ.
Nếu như Lý Tuyển thật sự có một thư ký nam, ngược lại sẽ bị người ta lên án.
Làm tâm phúc của Lý Tuyển, Liễu Linh Lỵ đương nhiên biết hiện tại Lý Tuyển đang lo lắng chuyện gì. Nhưng cô ta thật ra không để ý, rất tùy ý nói:
Chị Lý, có nhất định phải nhăn mặt nhíu mày như vậy không? Không phải chỉ là một Tô Mộc thôi sao. Lại nói, bây giờ hắn vẫn chỉ thay mặt huyện trưởng, còn chưa phải chính thức. Chị cần gì phải lo lắng như thế?
Thời gian ở riêng, Liễu Linh Lỵ đều gọi Lý Tuyển là chị.
Em không hiểu, Tô Mộc này không đơn giản.
Lý Tuyển thản nhiên nói.
Không đơn giản? Cho dù không đơn giản, còn có thể lợi hại hơn chị Lý sao?
Giọng Liễu Linh Lỵ lộ rõ vẻ khinh miệt nói.
Để xem mọi chuyện thế nào vậy!
Lý Tuyển không giải thích nhiều. Có thể mình thật sự chỉ lo lắng vô cớ. Tô Mộc có bối cảnh thì như thế nào? Chẳng lẽ mình là người ai cũng có thể khi dễ được sao? Nếu như thật sự chọc tới mình, cho hắn chút khó dễ, thu thập hắn, vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Tô Mộc, hi vọng anh không để cho tôi thất vọng!
Một đêm này ở huyện Hoa Hải có không ít người giống như Lý Tuyển. Không nói tới ai khác, chỉ riêng các thường ủy huyện ủy, tâm tình đều rất phức tạp. Không có người nào có thể ngờ được Bạch Trác lại nhanh chóng bị bắt song quy như vậy. Thậm chí cũng không trải qua điều tra thường quy bình thường. Bạch Trác trực tiếp bị loại khỏi huyện Hoa Hải. Càng khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, sau khi vị trí của Bạch Trác được để trống, còn chưa kịp để bọn họ bắt tay vào vận động, trong tỉnh đã trực tiếp phái xuống một vị Huyện trưởng khác.
Nhắc tới bên trong không có vấn đề, ai tin?
Chỉ có điều trong này rốt cuộc che dấu cái gì?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Mộc an vị ở bên cạnh Trần Tự Lượng, thái độ thản nhiên bình tĩnh. Đã nói rõ hôm nay Trần Tự Lượng tự mình đưa Tô Mộc xuốn huyện Hoa Hải, hắn tất nhiên sẽ không thay đổi. Mà khi đoàn xe xuất hiện ở huyện giới của huyện Hoa Hải, Lý Tuyển đã sớm dẫn theo người tới nơi này nghênh đón trước. Phải biết rằng đây không chỉ là hoan nghênh Trần Tự Lượng. Quan trọng hơn chính là, còn phải nghênh đón Tô Mộc vị thay mặt huyện trưởng này. Nếu như thật sự xuất hiện sơ suất gì, thật sự sẽ khiến người ta nắm lấy.
Bị người ta nắm lấy chi tiết nhỏ như vậy, thật sự không đáng.
Trần Tự Lượng cũng không dừng lại lâu. Sau khi để Lý Tuyển lên xe, đoàn xe bắt đầu chạy về phía huyện ủy. Từ khi Lý Tuyển lên xe, Trần Tự Lượng bắt đầu giới thiệu hai người.
Đồng chí Lý Tuyển, vị này chính là Tô Mộc nhận trọng trách từ tỉnh ủy xuống thay mặt huyện trưởng. Phải biết rằng trước đây, đồng chí Tô Mộc đã từng nhậm chức tại địa phương và cơ quan Tỉnh ủy. Có nhân tài như vậy tới huyện Hoa Hải các cô, tin tưởng huyện Hoa Hải các cô nhất định sẽ kéo toàn bộ thành phố Tây Phẩm phát triển.
Lời nói này phân lượng đủ nặng!
Lý Tuyển nghe lời Trần Tự Lượng nói, thoáng cái liền biết Trần Tự Lượng muốn thông qua phương thức như vậy, biểu lộ thái độ của mình. Đó chính là quan hệ giữa hắn và Tô Mộc không đơn giản. Bằng không, nếu như thật sự là quan hệ bình thường, làm sao lại sử dụng tới cách hình dung kéo toàn bộ kinh tế của thành phố Tây Phẩm phát triển như vậy được? Phải biết tình trạng kinh tế của huyện Hoa Hải là thế nào. Trần Tự Lượng anh sao lại có thể tự tin nói ra những lời như vậy?
Đúng vậy. Có Tô huyện trưởng đến, tin tưởng phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải nhất định sẽ có biến hóa về chất.
Lý Tuyển cười nói.
Lý bí thư, vậy còn phải dựa vào sự lãnh đạo anh minh của cô.
Tô Mộc cười nói.
Tô huyện trưởng thật sự khách khí!
Lý Tuyển nói.
Không phải khách khí, đây là đúng đắn. Chính quyền huyện tất nhiên sẽ ở dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, xoay quanh việc làm sao phát triển kinh tế huyện Hoa Hải.
Tô Mộc thật ra không có chú ý tứ giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo. Hắn nói sạch sẽ lưu loát.
Thái độ như vậy khiến trong lòng Lý Tuyển nhất thời bắt đầu suy đoán, Tô Mộc làm vậy là có ý gì? Là muốn ở ngay trước mặt Trần Tự Lượng, ngang nhiên biểu lộ ra sự thần phục đối với mình sao? Thật sự cần phải như vậy sao? Phải biết rằng Tô Mộc hiện tại đã không còn giống như trước kia. Hắn có tư cách phách lối. Lại nói, thái độ này của Tô Mộc cũng quá phận? Ngay cả ý tranh đấu cơ bản nhất cũng không có, lại ngang nhiên biểu lộ ra thái độ như vậy.
Chuyện không bình thường tất có âm mưu!
Hiện tại Lý Tuyển nhất thời không nắm chắc được Tô Mộc rốt cuộc muốn như thế nào?
Trần Tự Lượng mỉm cười, nhìn Tô Mộc đang cùng Lý Tuyển nói lời sắc bén, trên mặt thản nhiên. Làm bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy thành phố Tây Phẩm, Trần Tự Lượng tự tin có thể hiểu được Lý Tuyển. Cho nên hắn nói rành mạch từng câu. Thấy Tô Mộc nói chuyện rất quy củ như vậy, đổi lại thành người khác sẽ xem thường. Nhưng có Lý Tuyển ở đây, cũng sẽ cân nhắc một phen. Bởi vì cô là người phụ nữ như vậy. Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Tuyển thật sự không để ở trong lòng. Bởi vì đây là tính cách cường thế của Lý Tuyển.
Tô Mộc anh làm gì, thì có liên quan gì tới tôi. Lý Tuyển tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục!
Thật sự bị Trần Tự Lượng đoán đúng. Sau đó Lý Tuyển không nói chuyện với Tô Mộc nữa, dứt khoát trầm mặc.
Tô Mộc ngược lại có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm cười. Cô nói một chút xem, có cần phải phức tạp như vậy không? Bản thân mình nói ra lời này thật ra không có bất kỳ ý tứ gì khác. Chỉ muốn cho thấy thái độ. Đó chính là chính quyền huyện sẽ phục tùng lãnh đạo của huyện ủy. Đây là chuyện ai cũng biết. Lý Tuyển cô có cần phải cân nhắc mù quáng như vậy không?
Đương nhiên ở chỗ này Tô Mộc vẫn có lời ám chỉ. Chính quyền huyện tôi sẽ nghe theo sự lãnh đạo của huyện ủy, nhưng mời huyện ủy hiểu rõ một chút, chính quyền huyện có quyền tự chủ tuyệt đối, cũng không phải là người thi hành đơn thuần.
Không quan tâm thời điểm Bạch Trác tại vị, tình hình huyện Hoa Hải thế nào, nhưng bây giờ tôi cầm quyền, ai cũng không thể đưa tay chỉ loạn. Cho dù là Lý Tuyển cô cũng không được. Mà ở trong lời ám chỉ như vậy, trong lòng Tô Mộc đã lưu ý một ban ngành. Chính là ban tài chính của huyện.
Chính trong tâm lý phức tạp như vậy, đoàn xe xuất hiện ở huyện ủy của huyện Hoa Hải.
Khi Tô Mộc theo Trần Tự Lượng ngồi vào vị trí chủ tịch, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua mọi người ở đó. Ban đầu, hắn vốn tưởng rằng tâm tình sẽ kích động không thôi, nhưng không ngờ lại vô cùng bình tĩnh. Không sai, hiện tại Tô Mộc thật sự là một huyện trưởng, nhưng đã tính là gì? Phải biết rằng, mỗi một chức vị Tô Mộc từng làm, đều có thể so sánh với vị trí trước mắt. Lúc ở huyện Hạnh Đường, làm Phó huyện trưởng, nhưng phải biết rằng phó huyện trưởng huyện Hạnh Đường có thể phong cảnh hơn nhiều so với huyện trưởng của huyện Hoa Hải này. Chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai của thành phố Cổ Lan, mặc dù chỉ là một khu Cao Khai, nhưng phải biết rằng quy mô kinh tế của khu Cao Khai hoàn toàn có thể nghiền ép toàn bộ huyện Hoa Hải.
Dưới tình huống như vậy, Tô Mộc cần bất an sao?
Một đại hội nhậm chức như thế, trước đây bởi vì Tô Mộc đã từng trải qua, cho nên biểu hiện càng bình tĩnh hơn. Sau khi một loạt trình tự được chấp hành xong, Lý Tuyển nói ra vài câu cô cần phải nói, thần thái Tô Mộc lại càng bình tĩnh hơn.
Trong hội trường nho nhỏ này, những người tập trung ở đây đều là lãnh đạo thật sự của huyện Hoa Hải. Trong một khoảng thời gian rất dài, Tô Mộc sẽ trực tiếp đối mặt với bọn họ. Mặc dù Tô Mộc biết bởi vì tuổi tác của minh bọn họ nhất định sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng chuyện mình trở thành thay mặt huyện trưởng đã là sự thật không thể thay đổi. Cho dù là ai cũng đừng mong có thể thay đổi chuyện này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dưới sự đốc thúc trong thành phố, thời gian mình nhậm chức có thể còn sớm hơn. Cũng chính là thông qua đại hội đại biểu nhân dân toàn huyện.
Cho nên ở dưới tình huống như vậy, trong lòng đám người trước mắt này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, suy nghĩ cái gì, Tô Mộc đã không cần phải để ý tới!
Tô Mộc đối với chuyện chấp chính tại huyện Hoa Hải có lòng tin tuyệt đối!
Tô Mộc không sợ đám người kia không nghe lời. Ai dám không nghe lời, mình sẽ động thủ thu thập người đó. Hiện tại Tô Mộc đã sớm khác với trước kia, thật sự đủ quyết đoán sát phạt!
Buổi nói chuyện ngày hôm nay cũng đại biểu cho Tô Mộc chính thức đi vào chính đàn của huyện Hoa Hải. Cho nên hắn nói chuyện phải có trọng điểm. Nếu thật sự nói những lời văn chương hoa mỹ trong quan trường, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta khinh thường mình.
Đó không phải là điều Tô Mộc muốn!
Tô Mộc mở màn nói chuyện, cũng khiến cho Trần Tự Lượng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào Tô Mộc. Hắn lên tiếng!
Đã đến giờ này mà vẫn còn ngồi ở trong phòng làm việc, trừ phi là xảy ra chuyện gì lớn, bằng không chuyện như vậy kiên quyết không phát sinh ở trên người Lý Tuyển. Thật ra, trên phương diện bề ngoài, Lý Tuyển rất có phong vị. Một bộ ngực tiêu chuẩn, tôn thân thể của cô ta lên. Hơn nữa dung mạo của cô rất thanh tú. Nếu như không phải đội cái mũ bí thư huyện ủy này trên đầu, đi ở trên đường, chỉ cần mặc thoải mái một chút, không ai thể nhận ra cô là ai.
Hiện tại Lý Tuyển thật ra không lớn hơn Tô Mộc bao nhiêu tuổi. Cô mới 30.
Một nữ nhân mới từng ấy tuổi, chính là trong giai đoạn tinh lực dư thừa nhất trong cuộc đời. Đương nhiên người giống như Lý Tuyển, năm tháng vẫn không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người cô. Đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì, cho tới bây giờ Lý Tuyển vẫn độc thân.
Bí thư huyện ủy độc thân, xinh đẹp như hoa, chỉ riêng chuyện đó cũng đủ khiến cho rất nhiều người nhớ thương đối với Lý Tuyển. Đã từng có rất nhiều người hướng về phía Lý Tuyển đưa ra cành ô-liu, đồng thời bây giờ còn đeo đuổi cô. Nhưng Lý Tuyển đối với điều này đều hờ hững bỏ qua, dường như hoàn toàn không lo lắng.
Trong xương cốt cô chảy một dòng máu cường thế tự tin. Từ trước đến nay cô đều không cho rằng trên phương diện năng lực mình có thể kém hơn bất kỳ người đàn ông nào.
Lý Tuyển có hậu trường. Nhưng nếu như nói cô không có một chút năng lực nào, đó là giả. Tối thiểu Lý Tuyển ở huyện Hoa Hải, thủ đoạn đùa bỡn với chính trị quyền mưu tương đối khéo đưa đẩy. Bằng không, thời điểm Bạch Trác còn tại vị, cô không có khả năng ngăn chặn được Bạch Trác.
Trong này mặc dù có một phần nguyên nhân là thân phận của Bạch Trác, nhưng vẫn có thể nhìn ra được năng lực của Lý Tuyển.
Mà chính là ở dưới tình huống như vậy, hiện tại Lý Tuyển lại nhíu mày. Đứng thẳng ở bên cạnh cô cũng là một người phụ nữ. Chỉ có điều thân phận của cô gái này không đơn giản. Không có gì là thư ký của Lý Tuyển, còn là người trong gia tộc của Lý Tuyển. Bằng không, cô ta không có khả năng đi theo Lý Tuyển. Lý Tuyển cũng không có khả năng xem cô ta là tâm phúc tuyệt đối.
Cô ta chính là Liễu Linh Lỵ.
Nếu như Lý Tuyển thật sự có một thư ký nam, ngược lại sẽ bị người ta lên án.
Làm tâm phúc của Lý Tuyển, Liễu Linh Lỵ đương nhiên biết hiện tại Lý Tuyển đang lo lắng chuyện gì. Nhưng cô ta thật ra không để ý, rất tùy ý nói:
Chị Lý, có nhất định phải nhăn mặt nhíu mày như vậy không? Không phải chỉ là một Tô Mộc thôi sao. Lại nói, bây giờ hắn vẫn chỉ thay mặt huyện trưởng, còn chưa phải chính thức. Chị cần gì phải lo lắng như thế?
Thời gian ở riêng, Liễu Linh Lỵ đều gọi Lý Tuyển là chị.
Em không hiểu, Tô Mộc này không đơn giản.
Lý Tuyển thản nhiên nói.
Không đơn giản? Cho dù không đơn giản, còn có thể lợi hại hơn chị Lý sao?
Giọng Liễu Linh Lỵ lộ rõ vẻ khinh miệt nói.
Để xem mọi chuyện thế nào vậy!
Lý Tuyển không giải thích nhiều. Có thể mình thật sự chỉ lo lắng vô cớ. Tô Mộc có bối cảnh thì như thế nào? Chẳng lẽ mình là người ai cũng có thể khi dễ được sao? Nếu như thật sự chọc tới mình, cho hắn chút khó dễ, thu thập hắn, vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Tô Mộc, hi vọng anh không để cho tôi thất vọng!
Một đêm này ở huyện Hoa Hải có không ít người giống như Lý Tuyển. Không nói tới ai khác, chỉ riêng các thường ủy huyện ủy, tâm tình đều rất phức tạp. Không có người nào có thể ngờ được Bạch Trác lại nhanh chóng bị bắt song quy như vậy. Thậm chí cũng không trải qua điều tra thường quy bình thường. Bạch Trác trực tiếp bị loại khỏi huyện Hoa Hải. Càng khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, sau khi vị trí của Bạch Trác được để trống, còn chưa kịp để bọn họ bắt tay vào vận động, trong tỉnh đã trực tiếp phái xuống một vị Huyện trưởng khác.
Nhắc tới bên trong không có vấn đề, ai tin?
Chỉ có điều trong này rốt cuộc che dấu cái gì?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Mộc an vị ở bên cạnh Trần Tự Lượng, thái độ thản nhiên bình tĩnh. Đã nói rõ hôm nay Trần Tự Lượng tự mình đưa Tô Mộc xuốn huyện Hoa Hải, hắn tất nhiên sẽ không thay đổi. Mà khi đoàn xe xuất hiện ở huyện giới của huyện Hoa Hải, Lý Tuyển đã sớm dẫn theo người tới nơi này nghênh đón trước. Phải biết rằng đây không chỉ là hoan nghênh Trần Tự Lượng. Quan trọng hơn chính là, còn phải nghênh đón Tô Mộc vị thay mặt huyện trưởng này. Nếu như thật sự xuất hiện sơ suất gì, thật sự sẽ khiến người ta nắm lấy.
Bị người ta nắm lấy chi tiết nhỏ như vậy, thật sự không đáng.
Trần Tự Lượng cũng không dừng lại lâu. Sau khi để Lý Tuyển lên xe, đoàn xe bắt đầu chạy về phía huyện ủy. Từ khi Lý Tuyển lên xe, Trần Tự Lượng bắt đầu giới thiệu hai người.
Đồng chí Lý Tuyển, vị này chính là Tô Mộc nhận trọng trách từ tỉnh ủy xuống thay mặt huyện trưởng. Phải biết rằng trước đây, đồng chí Tô Mộc đã từng nhậm chức tại địa phương và cơ quan Tỉnh ủy. Có nhân tài như vậy tới huyện Hoa Hải các cô, tin tưởng huyện Hoa Hải các cô nhất định sẽ kéo toàn bộ thành phố Tây Phẩm phát triển.
Lời nói này phân lượng đủ nặng!
Lý Tuyển nghe lời Trần Tự Lượng nói, thoáng cái liền biết Trần Tự Lượng muốn thông qua phương thức như vậy, biểu lộ thái độ của mình. Đó chính là quan hệ giữa hắn và Tô Mộc không đơn giản. Bằng không, nếu như thật sự là quan hệ bình thường, làm sao lại sử dụng tới cách hình dung kéo toàn bộ kinh tế của thành phố Tây Phẩm phát triển như vậy được? Phải biết tình trạng kinh tế của huyện Hoa Hải là thế nào. Trần Tự Lượng anh sao lại có thể tự tin nói ra những lời như vậy?
Đúng vậy. Có Tô huyện trưởng đến, tin tưởng phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải nhất định sẽ có biến hóa về chất.
Lý Tuyển cười nói.
Lý bí thư, vậy còn phải dựa vào sự lãnh đạo anh minh của cô.
Tô Mộc cười nói.
Tô huyện trưởng thật sự khách khí!
Lý Tuyển nói.
Không phải khách khí, đây là đúng đắn. Chính quyền huyện tất nhiên sẽ ở dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, xoay quanh việc làm sao phát triển kinh tế huyện Hoa Hải.
Tô Mộc thật ra không có chú ý tứ giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo. Hắn nói sạch sẽ lưu loát.
Thái độ như vậy khiến trong lòng Lý Tuyển nhất thời bắt đầu suy đoán, Tô Mộc làm vậy là có ý gì? Là muốn ở ngay trước mặt Trần Tự Lượng, ngang nhiên biểu lộ ra sự thần phục đối với mình sao? Thật sự cần phải như vậy sao? Phải biết rằng Tô Mộc hiện tại đã không còn giống như trước kia. Hắn có tư cách phách lối. Lại nói, thái độ này của Tô Mộc cũng quá phận? Ngay cả ý tranh đấu cơ bản nhất cũng không có, lại ngang nhiên biểu lộ ra thái độ như vậy.
Chuyện không bình thường tất có âm mưu!
Hiện tại Lý Tuyển nhất thời không nắm chắc được Tô Mộc rốt cuộc muốn như thế nào?
Trần Tự Lượng mỉm cười, nhìn Tô Mộc đang cùng Lý Tuyển nói lời sắc bén, trên mặt thản nhiên. Làm bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy thành phố Tây Phẩm, Trần Tự Lượng tự tin có thể hiểu được Lý Tuyển. Cho nên hắn nói rành mạch từng câu. Thấy Tô Mộc nói chuyện rất quy củ như vậy, đổi lại thành người khác sẽ xem thường. Nhưng có Lý Tuyển ở đây, cũng sẽ cân nhắc một phen. Bởi vì cô là người phụ nữ như vậy. Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Tuyển thật sự không để ở trong lòng. Bởi vì đây là tính cách cường thế của Lý Tuyển.
Tô Mộc anh làm gì, thì có liên quan gì tới tôi. Lý Tuyển tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục!
Thật sự bị Trần Tự Lượng đoán đúng. Sau đó Lý Tuyển không nói chuyện với Tô Mộc nữa, dứt khoát trầm mặc.
Tô Mộc ngược lại có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm cười. Cô nói một chút xem, có cần phải phức tạp như vậy không? Bản thân mình nói ra lời này thật ra không có bất kỳ ý tứ gì khác. Chỉ muốn cho thấy thái độ. Đó chính là chính quyền huyện sẽ phục tùng lãnh đạo của huyện ủy. Đây là chuyện ai cũng biết. Lý Tuyển cô có cần phải cân nhắc mù quáng như vậy không?
Đương nhiên ở chỗ này Tô Mộc vẫn có lời ám chỉ. Chính quyền huyện tôi sẽ nghe theo sự lãnh đạo của huyện ủy, nhưng mời huyện ủy hiểu rõ một chút, chính quyền huyện có quyền tự chủ tuyệt đối, cũng không phải là người thi hành đơn thuần.
Không quan tâm thời điểm Bạch Trác tại vị, tình hình huyện Hoa Hải thế nào, nhưng bây giờ tôi cầm quyền, ai cũng không thể đưa tay chỉ loạn. Cho dù là Lý Tuyển cô cũng không được. Mà ở trong lời ám chỉ như vậy, trong lòng Tô Mộc đã lưu ý một ban ngành. Chính là ban tài chính của huyện.
Chính trong tâm lý phức tạp như vậy, đoàn xe xuất hiện ở huyện ủy của huyện Hoa Hải.
Khi Tô Mộc theo Trần Tự Lượng ngồi vào vị trí chủ tịch, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua mọi người ở đó. Ban đầu, hắn vốn tưởng rằng tâm tình sẽ kích động không thôi, nhưng không ngờ lại vô cùng bình tĩnh. Không sai, hiện tại Tô Mộc thật sự là một huyện trưởng, nhưng đã tính là gì? Phải biết rằng, mỗi một chức vị Tô Mộc từng làm, đều có thể so sánh với vị trí trước mắt. Lúc ở huyện Hạnh Đường, làm Phó huyện trưởng, nhưng phải biết rằng phó huyện trưởng huyện Hạnh Đường có thể phong cảnh hơn nhiều so với huyện trưởng của huyện Hoa Hải này. Chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai của thành phố Cổ Lan, mặc dù chỉ là một khu Cao Khai, nhưng phải biết rằng quy mô kinh tế của khu Cao Khai hoàn toàn có thể nghiền ép toàn bộ huyện Hoa Hải.
Dưới tình huống như vậy, Tô Mộc cần bất an sao?
Một đại hội nhậm chức như thế, trước đây bởi vì Tô Mộc đã từng trải qua, cho nên biểu hiện càng bình tĩnh hơn. Sau khi một loạt trình tự được chấp hành xong, Lý Tuyển nói ra vài câu cô cần phải nói, thần thái Tô Mộc lại càng bình tĩnh hơn.
Trong hội trường nho nhỏ này, những người tập trung ở đây đều là lãnh đạo thật sự của huyện Hoa Hải. Trong một khoảng thời gian rất dài, Tô Mộc sẽ trực tiếp đối mặt với bọn họ. Mặc dù Tô Mộc biết bởi vì tuổi tác của minh bọn họ nhất định sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng chuyện mình trở thành thay mặt huyện trưởng đã là sự thật không thể thay đổi. Cho dù là ai cũng đừng mong có thể thay đổi chuyện này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dưới sự đốc thúc trong thành phố, thời gian mình nhậm chức có thể còn sớm hơn. Cũng chính là thông qua đại hội đại biểu nhân dân toàn huyện.
Cho nên ở dưới tình huống như vậy, trong lòng đám người trước mắt này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, suy nghĩ cái gì, Tô Mộc đã không cần phải để ý tới!
Tô Mộc đối với chuyện chấp chính tại huyện Hoa Hải có lòng tin tuyệt đối!
Tô Mộc không sợ đám người kia không nghe lời. Ai dám không nghe lời, mình sẽ động thủ thu thập người đó. Hiện tại Tô Mộc đã sớm khác với trước kia, thật sự đủ quyết đoán sát phạt!
Buổi nói chuyện ngày hôm nay cũng đại biểu cho Tô Mộc chính thức đi vào chính đàn của huyện Hoa Hải. Cho nên hắn nói chuyện phải có trọng điểm. Nếu thật sự nói những lời văn chương hoa mỹ trong quan trường, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta khinh thường mình.
Đó không phải là điều Tô Mộc muốn!
Tô Mộc mở màn nói chuyện, cũng khiến cho Trần Tự Lượng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào Tô Mộc. Hắn lên tiếng!
/1590
|