Chương 1025: Ai trả lại công bình cho tôi?
Con thật không tin, Sở Tranh này dù không làm quan cũng không tới mức đói chết!
Thằng nhóc, cánh của mày cứng ngắc phải không? Dám gọi nhịp với cha của mày?
Cha, con chỉ phân rõ phải trái với cha mà thôi!
Phân rõ phải trái? Đạo lý cái rắm, chỉ cần con nhận lỗi với người ta, như vậy là có thể trở về đi làm, còn tốt hơn con ở nhà trồng hoa!
Cha, con sẽ không nhận lỗi với loại người như Lý Thiếu Quân, cho dù con trồng hoa cả đời cũng sẽ không cúi đầu với hắn!
Thằng nhóc, mày muốn tức chết tao a!
…
Những lần tranh cãi như vậy thường xuyên xảy ra ở khu vực này, bởi vì người nào cũng biết Sở Tranh chính là niềm kiêu ngạo của trấn Hắc Tước, hắn là sinh viên đầu tiên trong trấn. Sau khi tốt nghiệp được phân phối công tác trong văn phòng ủy ban huyện, có thể nói làm rạng rỡ gia đình. Khi đó trong nhà Sở Tranh có vô số gia đình tới cầu thân, những gia đình ở gần bên có chút thân phận, đều lấy việc quen biết Sở gia mà vẻ vang.
Cha của Sở Tranh là Sở Hãn Sinh vốn là một nông dân hiền lành, làm nghề trồng hoa, thật vất vả mới nuôi dưỡng Sở Tranh ăn học thành tài, nhìn thấy sắp được hưởng tuổi già, ai ngờ lại xuất hiện chuyện như thế.
Bởi vì Sở Tranh cử báo Lý Thiếu Quân mà bị hắn nhớ thù, trực tiếp tìm lý do sa thải Sở Tranh, để cho hắn ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm, khi nào biết điều thì tiếp tục đi làm.
Đây thật sự làm Sở Hãn Sinh đau đầu!
Con của hắn chẳng lẽ nghĩ mình có chút thành công thì muốn làm gì thì làm sao? Người nào không biết Lý Thiếu Quân là ác bá đệ nhất huyện Hoa Hải, sau lưng lại có Lý Thiên Thạc làm chỗ dựa. Con hắn đúng là ăn gan hùm mật gấu, còn dám đi tìm người ta phiền phức. Lần này trái ngược, lại bị đuổi việc đi? Thật vất vả mới trở thành nhân viên công vụ, bát sắt còn chưa nắm vững chắc đã bị ném vụn, con hắn lại nghĩ thế nào?
Sở Hãn Sinh thật vất vả tìm tới Lý Thiếu Quân, trăm phương ngàn kế xin lỗi, Lý Thiếu Quân miễn cưỡng nói, chỉ cần Sở Tranh nhận lỗi xem như bỏ qua. Ai ngờ khi Sở Hãn Sinh nói với Sở Tranh, chẳng những con hắn không hề có chút ý cảm kích, còn chửi mắng Lý Thiếu Quân, trong mắt toát ra vẻ khinh thường không gì che giấu được.
Điều này làm Sở Hãn Sinh muốn điên mất!
Tại sao mình lại có đứa con trai như vậy!
Đương!
Một chén trà ném ra khỏi nhà, thân ảnh Sở Tranh lảo đảo chạy ra:
Cha, con tuyệt đối không khuất phục với hạng người như Lý Thiếu Quân, con sẽ đi ra vườn hoa, đêm nay sẽ ở đó, đừng chờ con.
Nói xong Sở Tranh nhanh chóng bỏ chạy.
Tô Mộc đứng cách đó không xa, nhìn theo bóng lưng Sở Tranh suy nghĩ, Lư Đào đi tới thấp giọng nói:
Chủ tịch, trước kia Sở Tranh làm việc trong khoa thư ký ủy ban huyện, nhưng bởi vì dùng chính tên mình cử báo Lý Thiếu Quân, cho nên bị Lý Thiếu Quân tìm người sa thải hắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đừng mong có thể xoay người.
Tìm người?
Tô Mộc nhìn lướt qua Lư Đào, người này là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, chẳng lẽ là tìm hắn sao?
Lư Đào thoáng run lên, vội nói:
Là quan hệ tới Phùng Thiên Hào Phùng bí thư!
Thì ra là vậy!
Tô Mộc cũng không nhiều lời, không sai, trước kia khi Bạch Trác còn tại vị, bởi vì thân phận đặc thù nhất định sẽ không tham gia tranh đấu trong huyện Hoa Hải. Như vậy Lư Đào làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, không dám gọi nhịp với Phùng Thiên Hào. Hơn nữa còn có bóng dáng Lý Thiếu Quân bên trong, muốn gây khó dễ Sở Tranh cũng là chuyện dễ dàng.
Tình huống của Sở Tranh thế nào?
Tô Mộc hỏi.
Sở Tranh là sinh viên ưu tú, đúng rồi, hắn tốt nghiệp đại học Yên Kinh,sau đó được phân phối về đây. Nói tóm lại người này có tài nhưng làm việc có chút xúc động. Hắn dùng chính tên mình cử báo Lý Thiếu Quân, là vì nói mình làm việc chính nghĩa, kết quả chẳng những không tác dụng, ngược lại làm cho mình biến thành như thế.
Lư Đào nói.
Đây là hiện thực!
Trong lòng Tô Mộc cảm khái, đi thẳng về phía trước:
Lão Lư, anh lên giữ xe, Bằng tử, chúng ta đi hội họp Sở Tranh kia đi!
Dạ!
Lư Đào nhìn thái độ của Tô Mộc, chẳng lẽ vận khí của Sở Tranh đã tới sao? Nếu thật sự là như thế đúng là chuyện tốt! Hơn nữa mình cũng không thể ngồi không như vậy, phải nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với Sở Tranh. Về phần Sở Tranh bị sa thải, chỉ cần Tô Mộc lên tiếng, Lý Thiếu Quân có phản đối hay không, Lư Đào cũng không để ý. Dù Lý Thiếu Quân có ý kiến thì thế nào? Chẳng lẽ hắn dám gọi nhịp với Tô Mộc?
Nói thế nào Tô Mộc cũng là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải, Lý Thiếu Quân sao có thể đắc tội! Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất chính là Lư Đảo cần lý do dựa dẫm, một lý do làm cho Tô Mộc cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Nếu dùng lý do bình thường thì không lộ vẻ thành ý, nhưng nếu lý do quá nặng hắn lại không khả năng, nhưng lần này lại thích hợp!
Là Lý Thiếu Quân!
Nghĩ tới đây, Lư Đào đưa mắt nhìn theo Tô Mộc cùng Đoạn Bằng đi về hướng vườn hoa, ngồi vào trong xe bấm điện thoại:
Đem toàn bộ tư liệu của Lý Thiếu Quân chuẩn bị sẵn sàng, tôi hữu dụng!
Đây là một hoa phố!
Diện tích hoa phố không lớn, nhưng trồng rất nhiều hoa, dưới tình huống nhiệt độ được điều tiết thật tốt, đi vào nơi này liền có cảm giác như mùa xuân đã tới. Đặt mình bên trong hoàn cảnh như vậy, khiến cho bản thân đều có cảm giác hoàn toàn mới.
Các anh là ai?
Sở Tranh nhìn thấy hai người đuổi theo mình khó hiểu hỏi.
Chúng tôi đi xem hoa.
Tô Mộc cười nói.
Xem hoa? Tốt, là muốn mua mấy chậu phải không? Nhanh ngồi đi, tôi giới thiệu cho hai anh. Không phải tôi tự thổi, ở trong trấn Hắc Tước này, nói tới kỹ thuật trồng hoa thật sự không ai có thể vượt qua tôi.
Sở Tranh cười kéo ghế.
Khách tới xem hoa như Tô Mộc ở trong trấn Hắc Tước thật thông thường. Có chút người ưa thích tới trong vườn chọn hoa, lại không thích mua ngoài chợ. Cho nên Sở Tranh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đây cũng là sinh ý thôi, nếu làm thành xem như khai trương cho hôm nay.
Nhìn xem chậu hoa này đi, tốt nhất đặt trong phòng làm việc, tên là Bộ Bộ Đăng Cao, mà chậu kia tên Phú Quý Cát Tường, còn có chậu Điếu Lan này không tệ phải không, chỉ cần anh đặt lên ban công, tuyệt đối mang tới cho anh một mảnh xanh biếc…
Sở Tranh cười nói.
Mồm miệng lanh lợi, ý nghĩ kín đáo, không chút hoang mang, thản nhiên trấn định!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mộc về Sở Tranh!
Đúng là một thanh niên đầy sức sống!
Lúc này Tô Mộc cũng không nghĩ tới, kỳ thật lấy tuổi của hắn so với Sở Tranh chỉ xấp xỉ nhau, chính xác mà nói Sở Tranh còn lớn hơn Tô Mộc một tuổi. Nhưng góc độ suy nghĩ vấn đề của Tô Mộc lại như thế, trong vô hình đem bản thân xem như một trưởng bối đối đãi Sở Tranh, thật sự là vô cùng thú vị.
Ngồi xuống đi, không gấp, hiện tại tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh!
Tô Mộc nói.
Vấn đề gì?
Sở Tranh hiếu kỳ hỏi.
Là như vậy, tôi chuẩn bị tiến hành đầu tư trồng hoa trong huyện Hoa Hải, chuẩn bị xây dựng thị trường hoa cỏ. Bởi vì trong tỉnh Giang Nam không có thị trường hoa cỏ đại quy mô, tỷ như loại chậu hoa dùng trong nghi thức, như trồng trong nhà, hoặc là loại hoa quý giá, thậm chí tôi còn muốn trồng thêm loại hoa dược liệu trân quý khác. Tôi cũng không biết ở trong huyện Hoa Hải làm được hạng mục này không? Tôi nhìn thấy anh cũng là người trồng hoa, nên mạo muội hỏi thăm một chút.
Tô Mộc rút điếu thuốc đưa cho Sở Tranh, vẻ mặt tươi cười thật tự nhiên.
Sở Tranh không hề nghĩ tới Tô Mộc lại nói ra lời này, thật sự làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Nhưng sau thoáng ngẩn người, rất nhanh hắn liền khôi phục lại bình tĩnh:
Thất kính, không ngờ anh còn là một nhà đầu tư. Nếu anh đã biết nơi này trồng hoa thật tốt, chứng minh anh đã có không ít nghiên cứu. Theo tôi nghĩ, nếu anh muốn đầu tư hạng mục này, lựa chọn huyện Hoa Hải là rất đúng!
Vậy sao? Địa phương khác không được sao? Không phải anh muốn kéo đầu tư cho huyện Hoa Hải đi?
Tô Mộc cười hỏi.
Sao có chuyện đó!
Nghe nói như thế, thái độ Sở Tranh có chút sốt ruột:
Tôi làm gì kéo đầu tư cho trong huyện chứ? Tôi chỉ nói chuyện thực tế, trong toàn bộ huyện của Tây Phẩm thị, diện tích huyện Hoa Hải lớn nhất, ý nghĩa có rất nhiều chuyện có thể hoạt động trong huyện. Hơn nữa khí hậu nơi này thật sự là nơi tốt trồng hoa. Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, mấu chốt nhất là nghề trồng hoa là truyền thống ở đây. Mỗi người già của vùng này đều hiểu rõ kỹ thuật trồng hoa, cho dù thanh niên không hiểu, cũng được nhìn thấy từ nhỏ, không hiểu cũng phải biết một chút. Anh nói có điều kiện tự nhiên tốt như vậy, không tới nơi này đầu tư thì đi đâu?
Thật sự là vậy sao? Nhưng sao tôi thấy người trồng hoa trong huyện không nhiều lắm, chỉ nói trấn Hắc Tước này, chỉ có nhà anh trồng hoa.
Tô Mộc nói.
Phải, đây là sự thật, nhưng chuyện như vậy không phải không biện pháp thay đổi, chỉ cần anh tới đầu tư, chỉ cần hình thành quy mô, anh nói người dân ở đây sao có thể ngồi nhàn rỗi trong nhà? Nếu anh thật sự muốn đầu tư, tôi có một phần kế hoạch ở đây.
Sở Tranh đi nhanh tới chỗ giường gỗ, nhấc lên.
Có điểm thú vị a!
Khóe môi Tô Mộc mỉm cười.
Con thật không tin, Sở Tranh này dù không làm quan cũng không tới mức đói chết!
Thằng nhóc, cánh của mày cứng ngắc phải không? Dám gọi nhịp với cha của mày?
Cha, con chỉ phân rõ phải trái với cha mà thôi!
Phân rõ phải trái? Đạo lý cái rắm, chỉ cần con nhận lỗi với người ta, như vậy là có thể trở về đi làm, còn tốt hơn con ở nhà trồng hoa!
Cha, con sẽ không nhận lỗi với loại người như Lý Thiếu Quân, cho dù con trồng hoa cả đời cũng sẽ không cúi đầu với hắn!
Thằng nhóc, mày muốn tức chết tao a!
…
Những lần tranh cãi như vậy thường xuyên xảy ra ở khu vực này, bởi vì người nào cũng biết Sở Tranh chính là niềm kiêu ngạo của trấn Hắc Tước, hắn là sinh viên đầu tiên trong trấn. Sau khi tốt nghiệp được phân phối công tác trong văn phòng ủy ban huyện, có thể nói làm rạng rỡ gia đình. Khi đó trong nhà Sở Tranh có vô số gia đình tới cầu thân, những gia đình ở gần bên có chút thân phận, đều lấy việc quen biết Sở gia mà vẻ vang.
Cha của Sở Tranh là Sở Hãn Sinh vốn là một nông dân hiền lành, làm nghề trồng hoa, thật vất vả mới nuôi dưỡng Sở Tranh ăn học thành tài, nhìn thấy sắp được hưởng tuổi già, ai ngờ lại xuất hiện chuyện như thế.
Bởi vì Sở Tranh cử báo Lý Thiếu Quân mà bị hắn nhớ thù, trực tiếp tìm lý do sa thải Sở Tranh, để cho hắn ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm, khi nào biết điều thì tiếp tục đi làm.
Đây thật sự làm Sở Hãn Sinh đau đầu!
Con của hắn chẳng lẽ nghĩ mình có chút thành công thì muốn làm gì thì làm sao? Người nào không biết Lý Thiếu Quân là ác bá đệ nhất huyện Hoa Hải, sau lưng lại có Lý Thiên Thạc làm chỗ dựa. Con hắn đúng là ăn gan hùm mật gấu, còn dám đi tìm người ta phiền phức. Lần này trái ngược, lại bị đuổi việc đi? Thật vất vả mới trở thành nhân viên công vụ, bát sắt còn chưa nắm vững chắc đã bị ném vụn, con hắn lại nghĩ thế nào?
Sở Hãn Sinh thật vất vả tìm tới Lý Thiếu Quân, trăm phương ngàn kế xin lỗi, Lý Thiếu Quân miễn cưỡng nói, chỉ cần Sở Tranh nhận lỗi xem như bỏ qua. Ai ngờ khi Sở Hãn Sinh nói với Sở Tranh, chẳng những con hắn không hề có chút ý cảm kích, còn chửi mắng Lý Thiếu Quân, trong mắt toát ra vẻ khinh thường không gì che giấu được.
Điều này làm Sở Hãn Sinh muốn điên mất!
Tại sao mình lại có đứa con trai như vậy!
Đương!
Một chén trà ném ra khỏi nhà, thân ảnh Sở Tranh lảo đảo chạy ra:
Cha, con tuyệt đối không khuất phục với hạng người như Lý Thiếu Quân, con sẽ đi ra vườn hoa, đêm nay sẽ ở đó, đừng chờ con.
Nói xong Sở Tranh nhanh chóng bỏ chạy.
Tô Mộc đứng cách đó không xa, nhìn theo bóng lưng Sở Tranh suy nghĩ, Lư Đào đi tới thấp giọng nói:
Chủ tịch, trước kia Sở Tranh làm việc trong khoa thư ký ủy ban huyện, nhưng bởi vì dùng chính tên mình cử báo Lý Thiếu Quân, cho nên bị Lý Thiếu Quân tìm người sa thải hắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đừng mong có thể xoay người.
Tìm người?
Tô Mộc nhìn lướt qua Lư Đào, người này là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, chẳng lẽ là tìm hắn sao?
Lư Đào thoáng run lên, vội nói:
Là quan hệ tới Phùng Thiên Hào Phùng bí thư!
Thì ra là vậy!
Tô Mộc cũng không nhiều lời, không sai, trước kia khi Bạch Trác còn tại vị, bởi vì thân phận đặc thù nhất định sẽ không tham gia tranh đấu trong huyện Hoa Hải. Như vậy Lư Đào làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, không dám gọi nhịp với Phùng Thiên Hào. Hơn nữa còn có bóng dáng Lý Thiếu Quân bên trong, muốn gây khó dễ Sở Tranh cũng là chuyện dễ dàng.
Tình huống của Sở Tranh thế nào?
Tô Mộc hỏi.
Sở Tranh là sinh viên ưu tú, đúng rồi, hắn tốt nghiệp đại học Yên Kinh,sau đó được phân phối về đây. Nói tóm lại người này có tài nhưng làm việc có chút xúc động. Hắn dùng chính tên mình cử báo Lý Thiếu Quân, là vì nói mình làm việc chính nghĩa, kết quả chẳng những không tác dụng, ngược lại làm cho mình biến thành như thế.
Lư Đào nói.
Đây là hiện thực!
Trong lòng Tô Mộc cảm khái, đi thẳng về phía trước:
Lão Lư, anh lên giữ xe, Bằng tử, chúng ta đi hội họp Sở Tranh kia đi!
Dạ!
Lư Đào nhìn thái độ của Tô Mộc, chẳng lẽ vận khí của Sở Tranh đã tới sao? Nếu thật sự là như thế đúng là chuyện tốt! Hơn nữa mình cũng không thể ngồi không như vậy, phải nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với Sở Tranh. Về phần Sở Tranh bị sa thải, chỉ cần Tô Mộc lên tiếng, Lý Thiếu Quân có phản đối hay không, Lư Đào cũng không để ý. Dù Lý Thiếu Quân có ý kiến thì thế nào? Chẳng lẽ hắn dám gọi nhịp với Tô Mộc?
Nói thế nào Tô Mộc cũng là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải, Lý Thiếu Quân sao có thể đắc tội! Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất chính là Lư Đảo cần lý do dựa dẫm, một lý do làm cho Tô Mộc cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Nếu dùng lý do bình thường thì không lộ vẻ thành ý, nhưng nếu lý do quá nặng hắn lại không khả năng, nhưng lần này lại thích hợp!
Là Lý Thiếu Quân!
Nghĩ tới đây, Lư Đào đưa mắt nhìn theo Tô Mộc cùng Đoạn Bằng đi về hướng vườn hoa, ngồi vào trong xe bấm điện thoại:
Đem toàn bộ tư liệu của Lý Thiếu Quân chuẩn bị sẵn sàng, tôi hữu dụng!
Đây là một hoa phố!
Diện tích hoa phố không lớn, nhưng trồng rất nhiều hoa, dưới tình huống nhiệt độ được điều tiết thật tốt, đi vào nơi này liền có cảm giác như mùa xuân đã tới. Đặt mình bên trong hoàn cảnh như vậy, khiến cho bản thân đều có cảm giác hoàn toàn mới.
Các anh là ai?
Sở Tranh nhìn thấy hai người đuổi theo mình khó hiểu hỏi.
Chúng tôi đi xem hoa.
Tô Mộc cười nói.
Xem hoa? Tốt, là muốn mua mấy chậu phải không? Nhanh ngồi đi, tôi giới thiệu cho hai anh. Không phải tôi tự thổi, ở trong trấn Hắc Tước này, nói tới kỹ thuật trồng hoa thật sự không ai có thể vượt qua tôi.
Sở Tranh cười kéo ghế.
Khách tới xem hoa như Tô Mộc ở trong trấn Hắc Tước thật thông thường. Có chút người ưa thích tới trong vườn chọn hoa, lại không thích mua ngoài chợ. Cho nên Sở Tranh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đây cũng là sinh ý thôi, nếu làm thành xem như khai trương cho hôm nay.
Nhìn xem chậu hoa này đi, tốt nhất đặt trong phòng làm việc, tên là Bộ Bộ Đăng Cao, mà chậu kia tên Phú Quý Cát Tường, còn có chậu Điếu Lan này không tệ phải không, chỉ cần anh đặt lên ban công, tuyệt đối mang tới cho anh một mảnh xanh biếc…
Sở Tranh cười nói.
Mồm miệng lanh lợi, ý nghĩ kín đáo, không chút hoang mang, thản nhiên trấn định!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mộc về Sở Tranh!
Đúng là một thanh niên đầy sức sống!
Lúc này Tô Mộc cũng không nghĩ tới, kỳ thật lấy tuổi của hắn so với Sở Tranh chỉ xấp xỉ nhau, chính xác mà nói Sở Tranh còn lớn hơn Tô Mộc một tuổi. Nhưng góc độ suy nghĩ vấn đề của Tô Mộc lại như thế, trong vô hình đem bản thân xem như một trưởng bối đối đãi Sở Tranh, thật sự là vô cùng thú vị.
Ngồi xuống đi, không gấp, hiện tại tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh!
Tô Mộc nói.
Vấn đề gì?
Sở Tranh hiếu kỳ hỏi.
Là như vậy, tôi chuẩn bị tiến hành đầu tư trồng hoa trong huyện Hoa Hải, chuẩn bị xây dựng thị trường hoa cỏ. Bởi vì trong tỉnh Giang Nam không có thị trường hoa cỏ đại quy mô, tỷ như loại chậu hoa dùng trong nghi thức, như trồng trong nhà, hoặc là loại hoa quý giá, thậm chí tôi còn muốn trồng thêm loại hoa dược liệu trân quý khác. Tôi cũng không biết ở trong huyện Hoa Hải làm được hạng mục này không? Tôi nhìn thấy anh cũng là người trồng hoa, nên mạo muội hỏi thăm một chút.
Tô Mộc rút điếu thuốc đưa cho Sở Tranh, vẻ mặt tươi cười thật tự nhiên.
Sở Tranh không hề nghĩ tới Tô Mộc lại nói ra lời này, thật sự làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Nhưng sau thoáng ngẩn người, rất nhanh hắn liền khôi phục lại bình tĩnh:
Thất kính, không ngờ anh còn là một nhà đầu tư. Nếu anh đã biết nơi này trồng hoa thật tốt, chứng minh anh đã có không ít nghiên cứu. Theo tôi nghĩ, nếu anh muốn đầu tư hạng mục này, lựa chọn huyện Hoa Hải là rất đúng!
Vậy sao? Địa phương khác không được sao? Không phải anh muốn kéo đầu tư cho huyện Hoa Hải đi?
Tô Mộc cười hỏi.
Sao có chuyện đó!
Nghe nói như thế, thái độ Sở Tranh có chút sốt ruột:
Tôi làm gì kéo đầu tư cho trong huyện chứ? Tôi chỉ nói chuyện thực tế, trong toàn bộ huyện của Tây Phẩm thị, diện tích huyện Hoa Hải lớn nhất, ý nghĩa có rất nhiều chuyện có thể hoạt động trong huyện. Hơn nữa khí hậu nơi này thật sự là nơi tốt trồng hoa. Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, mấu chốt nhất là nghề trồng hoa là truyền thống ở đây. Mỗi người già của vùng này đều hiểu rõ kỹ thuật trồng hoa, cho dù thanh niên không hiểu, cũng được nhìn thấy từ nhỏ, không hiểu cũng phải biết một chút. Anh nói có điều kiện tự nhiên tốt như vậy, không tới nơi này đầu tư thì đi đâu?
Thật sự là vậy sao? Nhưng sao tôi thấy người trồng hoa trong huyện không nhiều lắm, chỉ nói trấn Hắc Tước này, chỉ có nhà anh trồng hoa.
Tô Mộc nói.
Phải, đây là sự thật, nhưng chuyện như vậy không phải không biện pháp thay đổi, chỉ cần anh tới đầu tư, chỉ cần hình thành quy mô, anh nói người dân ở đây sao có thể ngồi nhàn rỗi trong nhà? Nếu anh thật sự muốn đầu tư, tôi có một phần kế hoạch ở đây.
Sở Tranh đi nhanh tới chỗ giường gỗ, nhấc lên.
Có điểm thú vị a!
Khóe môi Tô Mộc mỉm cười.
/1590
|