Chương 1032: Vô sỉ! Vô tri! Vô não! Vô năng!
Chết đạo hữu bất tử bần đạo!
Sợ cái cầu!
Khi ý nghĩ này rất nhanh chiếm lĩnh đầu óc Hoàng Hùng Nhất, hắn chuẩn bị đánh cuộc một lần. Dù sao việc hôm nay dù có được yểm trợ cũng không khả năng thành công. Chẳng những không thành công, nếu thật sự chọc giận Tô Mộc, tuyệt đối sẽ bắt hắn ngay tại chỗ. Nếu là như thế còn không bằng liều mạng một lần, nói không chuẩn còn có cơ hội nổi danh.
Tô chủ tịch, kỳ thật trên huyện ủy cũng không có truyền đạt mệnh lệnh thông tri, là cuộc họp gì tôi cũng không biết. Tất cả đều do Đường bí thư cùng Văn trưởng trấn nói cho tôi nghe, sau đó đã đi.
Hoàng Hùng Nhất cắn răng nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Hùng Nhất biến thành nghiền ngẫm. Hoàng Hùng Nhất thật đủ can đảm, lời như vậy cũng dám nói ra. Chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội Đường Đường cùng Văn Sơn sao? Đắc tội một người còn chịu không nổi, huống chi là hai người. Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, phỏng chừng sẽ làm như vậy. Dù sao nếu làm còn có con đường sống, chỉ cần ôm được chân Tô Mộc là được. Về phần hai người Đường Đường cùng Văn Sơn, thật không còn bao nhiêu cơ hội lưu lại trấn Thập Phương tiếp tục chấp chính.
Hồ nháo!
Tô Mộc quát:
Chỉ bằng vào lời nói như vậy thì đã tự tiện rời đi trong giờ làm việc, là ai cho bọn họ quyền lực như thế? Còn nữa, thư ký của tôi đã gọi điện thoại báo trước, chẳng lẽ anh không chuyển lời cho bọn họ sao? Vì sao mọi người đều có thể tới, chỉ riêng hai người họ không thể tới. Đi huyện ủy họp phải không? Tốt lắm, tôi thật muốn hỏi hội nghị có thể kinh động bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn là dạng hội nghị gì! Tất cả mọi người ngồi xuống cho tôi, đừng đùa giỡn trò gì, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Cảnh cáo vô cùng trắng trợn!
Khi mọi người tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Tô Mộc, thật sự không dám tiếp tục lộn xộn, đều ngồi xuống chờ xem Tô Mộc chuẩn bị làm sao bây giờ. Sau khi Hoàng Hùng Nhất nói ra lời kia, tâm tình ngược lại trầm tĩnh hơn. Dù sao sự tình đã là như thế, việc hắn cần làm là cố hết sức đánh áp Đường Đường cùng Văn Sơn rơi xuống, bằng không chờ sau khi hai người quay về, hắn sẽ không còn cơ hội quật khởi.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hùng Nhất cân nhắc có nên đem tư liệu về về hai người kia giao ra hay không!
Có đôi khi sự tình không phức tạp như anh nghĩ, ở trong quan trường vì có thể bảo trụ vị trí của mình, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Cách làm của Hoàng Hùng Nhất thật bất ngờ sao? Không hề, quan hệ tới ích lợi bản thân, hắn dám xem thường sao? Đừng nói hiện tại chỉ muốn hắn nói ra sự thật, cho dù Tô Mộc yêu cầu hắn cắn bậy người khác, hắn cũng làm không chút do dự. Một khi đã thói quen khoái cảm do quyền lực mang tới, một khi mất đi không phải ai cũng có thể thừa nhận.
Tô chủ tịch, khi nãy Sở thư ký gọi điện tới là do tôi nghe máy. Khi đó tôi có hội báo với Đường bí thư cùng Văn trưởng trấn, nhưng hai người họ đều nói đang họp, nhưng tôi nghe bên kia có vẻ thật náo nhiệt, hình như là đang ca hát.
Hoàng Hùng Nhất đột nhiên thấp giọng nói.
Tiểu tử, đúng là biết điều thôi! Trong lòng Tô Mộc thản nhiên cười.
Những người còn lại kể cả Kha Thủ Điền nghe được lời nói của Hoàng Hùng Nhất, thân thể chợt run lên. Lần này cho dù Đường Đường cùng Văn Sơn muốn viện lý do không nhận được điện thoại cũng không xong. Nhưng Hoàng Hùng Nhất cũng thật độc ác, đã tới nông nỗi như vậy còn muốn đâm thêm một đao.
Lòng người nha, thật sự khó dò!
Sự tình phát triển tới nước này, tình thế đã rõ ràng, nếu còn tiếp tục bảo trì trầm mặc, sẽ bị Tô Mộc nhận xét là kẻ đối lập. Nếu thật sự làm vậy, điều này đối với Kha Thủ Điền mà nói là chuyện vô cùng tệ hại. Trên thực tế hắn là người đứng thứ ba trong trấn Thập Phương, trong lòng Kha Thủ Điền không phải không có ý tưởng. Nhưng bởi vì Đường Đường cùng Văn Sơn liên thủ chấp chính, đè áp hắn tới hết hơi, cho nên hiện tại hắn muốn làm chút chuyện chính xác, đó chính là cử báo người.
Cho nên sau khi Hoàng Hùng Nhất nói xong, Kha Thủ Điền cũng quyết đoán mở miệng.
Tô chủ tịch, dựa theo văn kiện chỉ định trong huyện, phàm là người nào vô cớ nghỉ việc trong giờ công tác, không cần biết là nhân viên công tác hay cán bộ lãnh đạo, đều phải nhận xử phạt nghiêm khắc nhất!
Kha Thủ Điền chậm rãi nói.
Vậy sao? Là dạng xử phạt gì?
Tô Mộc nhíu mày hỏi.
Nhân viên bình thường trực tiếp khai trừ, cán bộ lãnh đạo tạm thời cách chức!
Kha Thủ Điền quyết đoán.
Nhưng những người có mặt không lời nào phản bác, bởi vì người nào cũng biết lời của Kha Thủ Điền chuẩn xác. Quy định này vốn đã được công bố, hơn nữa cũng là đại sát khí khi Lý Tuyển muốn nắm giữ huyện Hoa Hải trong tay nên thông qua quy định này. Mặc dù hai năm gần đây không có ai nghĩ tới văn kiện này, nhưng nếu đã hình thành quy định, chỉ cần bị đem ra lợi dụng, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Kha Thủ Điền đúng là một nhân tài!
Tô Mộc làm sao không biết sự kiện kia? Đoạn thời gian khổ tâm nghiên cứu trong văn phòng ủy ban huyện, Tô Mộc thật sự dụng tâm nghiên cứu việc này. Cho nên ban đầu hắn muốn dùng cách này xem như giết gà dọa khỉ. Nhưng hiện tại xem ra, từ Kha Thủ Điền nói ra vẫn có hiệu quả tốt hơn chính hắn chủ động nhắc nhở.
Chư vị cảm thấy thế nào?
Tô Mộc lạnh nhạt hỏi.
Nếu thật sự là vậy, tôi không có bất cứ ý kiến gì!
Chúng ta có nên hỏi trước là chuyện gì xảy ra hay không?
Đúng rồi, nói không chuẩn thật sự tham gia hội nghị, cho nên đã quên thôi.
Phó trưởng trấn Điền Bộ sau thoáng do dự, chủ động lựa chọn đứng bên hai người kia, cũng không lập tức đảo hướng Tô Mộc. Chẳng qua hành vi như vậy ở trong mắt Tô Mộc vô cùng buồn cười, thật sự dám nghĩ hành vi như thế là trung tâm sao? Nếu biểu hiện trung tâm là như thế, không cần cũng vậy.
Xem ra có chút đồng chí vẫn có ý tưởng, nếu như vậy, tôi sẽ tự mình gọi cuộc điện thoại này trước mặt chư vị!
Tô Mộc không chút do dự trực tiếp gọi điện cho Lâm Nghi Đạt, hắn là thư ký trưởng huyện ủy, nếu có chuyện họp hành phát sinh, Lâm Nghi Đạt tuyệt đối sẽ biết, bấm nút loa lớn, Tô Mộc chậm rãi mở miệng.
Lâm thư ký trưởng, tôi muốn biết chiều nay huyện ủy có mời dự họp gì hay không?
Mời dự họp hội nghị? Không có a!
Lâm Nghi Đạt nghĩ nghĩ, quyết đoán nói.
Thật không có sao? Anh nghĩ kỹ một chút, có hội nghị nào cần bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn đều cùng nhau tới tham gia hay không?
Tô Mộc nhấn mạnh câu hỏi.
Tô Mộc muốn làm gì? Sao lại hỏi ra vấn đề như thế? Làm gì có cuộc hội nghị như vậy a, nếu có mình không biết sao? Thật là! Lâm Nghi Đạt bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng giọng nói vẫn thập phần cung kính.
Tô chủ tịch, thật sự không có hội nghị như vậy.
Không có phải không? Vậy Lâm thư ký trưởng, tôi có chuyện cần nói với anh, một lát phiền anh báo cáo với Lý bí thư!
Tô Mộc đột nhiên chuyển giọng, đương trường làm nhóm lãnh đạo trấn Thập Phương cảm thấy phát lạnh.
Tô Mộc muốn giơ lên dao mổ!
Cho tới lúc này Lâm Nghi Đạt mới ý thức được tình huống không đúng, tại sao lại như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không câu hỏi của Tô Mộc thật sự có chút không hiểu ra sao.
Tô chủ tịch, ngài nói!
Lâm Nghi Đạt vội đáp.
Sự tình là như vậy, tôi đã hội báo với Lý bí thư muốn đi xuống hương trấn tiến hành điều nghiên, lúc đầu là trấn Hắc Tước, hôm nay tới trấn Thập Phương. Nhưng trấn này thật sự làm cho tôi mở rộng tầm mắt, sau khi thông tri xuống nhưng bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn nơi này đã vắng mặt. Mà hai người họ dùng lý do cần đi huyện ủy dự họp. Buồn cười chính là văn phòng đảng chính nơi này lại không thu được thông tri do huyện ủy phát xuống. Mà Đường Đường cùng Văn Sơn cũng đã nhận được điện thoại của Hoàng Hùng Nhất chủ nhiệm báo tin, cho nên tôi muốn hỏi thăm Lâm thư ký trưởng, đây là tình huống gì? Tôi chỉ muốn hỏi có phải huyện ủy đang họp hay không? Hoặc là các vị đã quên thông tri tôi, thế cho nên tôi lại oan uổng người tốt.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Lời nói bình tĩnh, làm cho ai nghe được đều cảm giác không chút thích hợp.
Lúc này Lâm Nghi Đạt đã toát mồ hôi lạnh!
Người nào cũng biết thư ký trưởng huyện ủy là phục vụ cho bí thư huyện ủy, nếu nói tới quyền lực chân chính, thật sự không có bao nhiêu. Lời của Tô Mộc lộ ra làm cho hắn phát run, dù Tô Mộc không phẫn nộ rít gào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được Tô Mộc đang tức giận. Đường Đường cùng Văn Sơn muốn làm gì? Ngang nhiên coi rẻ quyền uy của Tô Mộc sao? Nên nhớ Tô Mộc là quyền chủ tịch huyện, hai người sao dám làm như vậy?
Trong quan trường đẳng cấp sâm nghiêm lại phát sinh chuyện như thế, rõ ràng chính là động đất!
Việc này nếu truy cứu xuống, Tô Mộc tuyệt đối chiếm đạo lý.
Mà bất cứ chuyện gì chỉ cần anh hữu lý, anh đi khắp thiên hạ cũng không cần sợ hãi!
Thật sự có hội nghị như vậy sao?
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Lâm Nghi Đạt xác định không có cuộc họp này, việc này không quan hệ gì với hắn. Nhưng ai biết Đường Đường cùng Văn Sơn lại muốn kéo hắn đi vào, đây là muốn hãm hại hắn đâu!
Nghĩ tới đây, nghĩ tới Đường Đường cùng Văn Sơn là người của ai, trong mắt Lâm Nghi Đạt hiện lên ánh sáng lạnh.
Là các người vô sỉ, các người vô tri, vô não, vô năng, phải đem các người đưa lên con đường không ngày quay về!
Tô chủ tịch, tính chất việc này thật tồi tệ, tôi lập tức hội báo với Lý bí thư!
Chết đạo hữu bất tử bần đạo!
Sợ cái cầu!
Khi ý nghĩ này rất nhanh chiếm lĩnh đầu óc Hoàng Hùng Nhất, hắn chuẩn bị đánh cuộc một lần. Dù sao việc hôm nay dù có được yểm trợ cũng không khả năng thành công. Chẳng những không thành công, nếu thật sự chọc giận Tô Mộc, tuyệt đối sẽ bắt hắn ngay tại chỗ. Nếu là như thế còn không bằng liều mạng một lần, nói không chuẩn còn có cơ hội nổi danh.
Tô chủ tịch, kỳ thật trên huyện ủy cũng không có truyền đạt mệnh lệnh thông tri, là cuộc họp gì tôi cũng không biết. Tất cả đều do Đường bí thư cùng Văn trưởng trấn nói cho tôi nghe, sau đó đã đi.
Hoàng Hùng Nhất cắn răng nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Hùng Nhất biến thành nghiền ngẫm. Hoàng Hùng Nhất thật đủ can đảm, lời như vậy cũng dám nói ra. Chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội Đường Đường cùng Văn Sơn sao? Đắc tội một người còn chịu không nổi, huống chi là hai người. Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, phỏng chừng sẽ làm như vậy. Dù sao nếu làm còn có con đường sống, chỉ cần ôm được chân Tô Mộc là được. Về phần hai người Đường Đường cùng Văn Sơn, thật không còn bao nhiêu cơ hội lưu lại trấn Thập Phương tiếp tục chấp chính.
Hồ nháo!
Tô Mộc quát:
Chỉ bằng vào lời nói như vậy thì đã tự tiện rời đi trong giờ làm việc, là ai cho bọn họ quyền lực như thế? Còn nữa, thư ký của tôi đã gọi điện thoại báo trước, chẳng lẽ anh không chuyển lời cho bọn họ sao? Vì sao mọi người đều có thể tới, chỉ riêng hai người họ không thể tới. Đi huyện ủy họp phải không? Tốt lắm, tôi thật muốn hỏi hội nghị có thể kinh động bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn là dạng hội nghị gì! Tất cả mọi người ngồi xuống cho tôi, đừng đùa giỡn trò gì, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Cảnh cáo vô cùng trắng trợn!
Khi mọi người tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Tô Mộc, thật sự không dám tiếp tục lộn xộn, đều ngồi xuống chờ xem Tô Mộc chuẩn bị làm sao bây giờ. Sau khi Hoàng Hùng Nhất nói ra lời kia, tâm tình ngược lại trầm tĩnh hơn. Dù sao sự tình đã là như thế, việc hắn cần làm là cố hết sức đánh áp Đường Đường cùng Văn Sơn rơi xuống, bằng không chờ sau khi hai người quay về, hắn sẽ không còn cơ hội quật khởi.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hùng Nhất cân nhắc có nên đem tư liệu về về hai người kia giao ra hay không!
Có đôi khi sự tình không phức tạp như anh nghĩ, ở trong quan trường vì có thể bảo trụ vị trí của mình, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Cách làm của Hoàng Hùng Nhất thật bất ngờ sao? Không hề, quan hệ tới ích lợi bản thân, hắn dám xem thường sao? Đừng nói hiện tại chỉ muốn hắn nói ra sự thật, cho dù Tô Mộc yêu cầu hắn cắn bậy người khác, hắn cũng làm không chút do dự. Một khi đã thói quen khoái cảm do quyền lực mang tới, một khi mất đi không phải ai cũng có thể thừa nhận.
Tô chủ tịch, khi nãy Sở thư ký gọi điện tới là do tôi nghe máy. Khi đó tôi có hội báo với Đường bí thư cùng Văn trưởng trấn, nhưng hai người họ đều nói đang họp, nhưng tôi nghe bên kia có vẻ thật náo nhiệt, hình như là đang ca hát.
Hoàng Hùng Nhất đột nhiên thấp giọng nói.
Tiểu tử, đúng là biết điều thôi! Trong lòng Tô Mộc thản nhiên cười.
Những người còn lại kể cả Kha Thủ Điền nghe được lời nói của Hoàng Hùng Nhất, thân thể chợt run lên. Lần này cho dù Đường Đường cùng Văn Sơn muốn viện lý do không nhận được điện thoại cũng không xong. Nhưng Hoàng Hùng Nhất cũng thật độc ác, đã tới nông nỗi như vậy còn muốn đâm thêm một đao.
Lòng người nha, thật sự khó dò!
Sự tình phát triển tới nước này, tình thế đã rõ ràng, nếu còn tiếp tục bảo trì trầm mặc, sẽ bị Tô Mộc nhận xét là kẻ đối lập. Nếu thật sự làm vậy, điều này đối với Kha Thủ Điền mà nói là chuyện vô cùng tệ hại. Trên thực tế hắn là người đứng thứ ba trong trấn Thập Phương, trong lòng Kha Thủ Điền không phải không có ý tưởng. Nhưng bởi vì Đường Đường cùng Văn Sơn liên thủ chấp chính, đè áp hắn tới hết hơi, cho nên hiện tại hắn muốn làm chút chuyện chính xác, đó chính là cử báo người.
Cho nên sau khi Hoàng Hùng Nhất nói xong, Kha Thủ Điền cũng quyết đoán mở miệng.
Tô chủ tịch, dựa theo văn kiện chỉ định trong huyện, phàm là người nào vô cớ nghỉ việc trong giờ công tác, không cần biết là nhân viên công tác hay cán bộ lãnh đạo, đều phải nhận xử phạt nghiêm khắc nhất!
Kha Thủ Điền chậm rãi nói.
Vậy sao? Là dạng xử phạt gì?
Tô Mộc nhíu mày hỏi.
Nhân viên bình thường trực tiếp khai trừ, cán bộ lãnh đạo tạm thời cách chức!
Kha Thủ Điền quyết đoán.
Nhưng những người có mặt không lời nào phản bác, bởi vì người nào cũng biết lời của Kha Thủ Điền chuẩn xác. Quy định này vốn đã được công bố, hơn nữa cũng là đại sát khí khi Lý Tuyển muốn nắm giữ huyện Hoa Hải trong tay nên thông qua quy định này. Mặc dù hai năm gần đây không có ai nghĩ tới văn kiện này, nhưng nếu đã hình thành quy định, chỉ cần bị đem ra lợi dụng, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Kha Thủ Điền đúng là một nhân tài!
Tô Mộc làm sao không biết sự kiện kia? Đoạn thời gian khổ tâm nghiên cứu trong văn phòng ủy ban huyện, Tô Mộc thật sự dụng tâm nghiên cứu việc này. Cho nên ban đầu hắn muốn dùng cách này xem như giết gà dọa khỉ. Nhưng hiện tại xem ra, từ Kha Thủ Điền nói ra vẫn có hiệu quả tốt hơn chính hắn chủ động nhắc nhở.
Chư vị cảm thấy thế nào?
Tô Mộc lạnh nhạt hỏi.
Nếu thật sự là vậy, tôi không có bất cứ ý kiến gì!
Chúng ta có nên hỏi trước là chuyện gì xảy ra hay không?
Đúng rồi, nói không chuẩn thật sự tham gia hội nghị, cho nên đã quên thôi.
Phó trưởng trấn Điền Bộ sau thoáng do dự, chủ động lựa chọn đứng bên hai người kia, cũng không lập tức đảo hướng Tô Mộc. Chẳng qua hành vi như vậy ở trong mắt Tô Mộc vô cùng buồn cười, thật sự dám nghĩ hành vi như thế là trung tâm sao? Nếu biểu hiện trung tâm là như thế, không cần cũng vậy.
Xem ra có chút đồng chí vẫn có ý tưởng, nếu như vậy, tôi sẽ tự mình gọi cuộc điện thoại này trước mặt chư vị!
Tô Mộc không chút do dự trực tiếp gọi điện cho Lâm Nghi Đạt, hắn là thư ký trưởng huyện ủy, nếu có chuyện họp hành phát sinh, Lâm Nghi Đạt tuyệt đối sẽ biết, bấm nút loa lớn, Tô Mộc chậm rãi mở miệng.
Lâm thư ký trưởng, tôi muốn biết chiều nay huyện ủy có mời dự họp gì hay không?
Mời dự họp hội nghị? Không có a!
Lâm Nghi Đạt nghĩ nghĩ, quyết đoán nói.
Thật không có sao? Anh nghĩ kỹ một chút, có hội nghị nào cần bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn đều cùng nhau tới tham gia hay không?
Tô Mộc nhấn mạnh câu hỏi.
Tô Mộc muốn làm gì? Sao lại hỏi ra vấn đề như thế? Làm gì có cuộc hội nghị như vậy a, nếu có mình không biết sao? Thật là! Lâm Nghi Đạt bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng giọng nói vẫn thập phần cung kính.
Tô chủ tịch, thật sự không có hội nghị như vậy.
Không có phải không? Vậy Lâm thư ký trưởng, tôi có chuyện cần nói với anh, một lát phiền anh báo cáo với Lý bí thư!
Tô Mộc đột nhiên chuyển giọng, đương trường làm nhóm lãnh đạo trấn Thập Phương cảm thấy phát lạnh.
Tô Mộc muốn giơ lên dao mổ!
Cho tới lúc này Lâm Nghi Đạt mới ý thức được tình huống không đúng, tại sao lại như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không câu hỏi của Tô Mộc thật sự có chút không hiểu ra sao.
Tô chủ tịch, ngài nói!
Lâm Nghi Đạt vội đáp.
Sự tình là như vậy, tôi đã hội báo với Lý bí thư muốn đi xuống hương trấn tiến hành điều nghiên, lúc đầu là trấn Hắc Tước, hôm nay tới trấn Thập Phương. Nhưng trấn này thật sự làm cho tôi mở rộng tầm mắt, sau khi thông tri xuống nhưng bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn nơi này đã vắng mặt. Mà hai người họ dùng lý do cần đi huyện ủy dự họp. Buồn cười chính là văn phòng đảng chính nơi này lại không thu được thông tri do huyện ủy phát xuống. Mà Đường Đường cùng Văn Sơn cũng đã nhận được điện thoại của Hoàng Hùng Nhất chủ nhiệm báo tin, cho nên tôi muốn hỏi thăm Lâm thư ký trưởng, đây là tình huống gì? Tôi chỉ muốn hỏi có phải huyện ủy đang họp hay không? Hoặc là các vị đã quên thông tri tôi, thế cho nên tôi lại oan uổng người tốt.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Lời nói bình tĩnh, làm cho ai nghe được đều cảm giác không chút thích hợp.
Lúc này Lâm Nghi Đạt đã toát mồ hôi lạnh!
Người nào cũng biết thư ký trưởng huyện ủy là phục vụ cho bí thư huyện ủy, nếu nói tới quyền lực chân chính, thật sự không có bao nhiêu. Lời của Tô Mộc lộ ra làm cho hắn phát run, dù Tô Mộc không phẫn nộ rít gào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được Tô Mộc đang tức giận. Đường Đường cùng Văn Sơn muốn làm gì? Ngang nhiên coi rẻ quyền uy của Tô Mộc sao? Nên nhớ Tô Mộc là quyền chủ tịch huyện, hai người sao dám làm như vậy?
Trong quan trường đẳng cấp sâm nghiêm lại phát sinh chuyện như thế, rõ ràng chính là động đất!
Việc này nếu truy cứu xuống, Tô Mộc tuyệt đối chiếm đạo lý.
Mà bất cứ chuyện gì chỉ cần anh hữu lý, anh đi khắp thiên hạ cũng không cần sợ hãi!
Thật sự có hội nghị như vậy sao?
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Lâm Nghi Đạt xác định không có cuộc họp này, việc này không quan hệ gì với hắn. Nhưng ai biết Đường Đường cùng Văn Sơn lại muốn kéo hắn đi vào, đây là muốn hãm hại hắn đâu!
Nghĩ tới đây, nghĩ tới Đường Đường cùng Văn Sơn là người của ai, trong mắt Lâm Nghi Đạt hiện lên ánh sáng lạnh.
Là các người vô sỉ, các người vô tri, vô não, vô năng, phải đem các người đưa lên con đường không ngày quay về!
Tô chủ tịch, tính chất việc này thật tồi tệ, tôi lập tức hội báo với Lý bí thư!
/1590
|